Tình Nồng Ý Đậm

Chương 8

Tùy Hầu Châu

12/02/2014

Ninh Nhiễm Thanh hơi nghiêng người, tay trái vuốt ve chậu lan Quân Tử trồng ngoài ban công. Một cơn gió thổi tới, mùi thơm dìu dịu của hoa cỏ trong chốc lát dội vào tận tâm can, mang theo cảm giác mát lạnh của trời đêm, vừa tươi mát vừa nồng nàn.

Lúc này trên đỉnh đầu cô rõ ràng không có sao, nhưng dường như cô lại phảng phất nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh.

“Nghe nói anh mới nhận hướng dẫn một nữ đệ tử mới, có phải không?” Ninh Nhiễm Thanh vẫn nhẹ nhàng hỏi, những ngón tay trắng muốt lướt nhẹ trên chậu lan Quân Tử.

“Đúng vậy!” Đầu bên kia điện thoại, Tần Hựu Sinh cũng đi qua đi lại, bước chân trên tấm thảm mềm mại dầy dặn, trong lòng rất vui vẻ.

“Sao, trước định đi theo tình yêu thầy trò, lần này muốn đổi khẩu vị, muốn có tình yêu “sư đồ”* à?”

*Sư phụ và đồ đệ là cách xưng hô giữa các luật sư hướng dẫn và học trò của mình.

Tần Hựu Sinh bỗng nhiên cười thầm: “Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”

“Ồ, vậy khi nào anh sẽ có suy nghĩ này?” Ninh Nhiễm Thanh vô tình ngắt một chiếc lá, giọng nói cũng lên xuống cùng tâm trạng, có chút khô khan.

Tần Hựu Sinh vẫn còn buồn cười: “Đợi một thời gian nữa đi, đợi đến lúc nào em có hứng thú đến Dịch Hòa làm việc.”

Ninh Nhiễm Thanh cuối cùng không nhịn được nữa phải bật cười. Bữa tối chỉ ăn một bát mỳ úp, cũng thấy đói bụng rồi, ngữ khí ban đầu chất vấn Tần Hựu Sinh bỗng chốc cũng mềm nhũn lại, có chút nũng nịu rất đáng thương.

“Thầy Tần, bữa tối em chỉ ăn một bát mỳ úp, giờ hơi đói bụng rồi…”

Lúc Tần Hựu Sinh cúp điện thoại, hơi thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ mình lại cắm đầu vào giọ rồi. Trên đường trở về phòng ăn, anh suy nghĩ lý do để xin phép về sớm, suy đi nghĩ lại mãi mà trong đầu chỉ vang lên một câu: “Thầy Tần, giờ em hơi đói bụng…”, thế nên giờ anh vội vàng qua đó là để đút sữa cho cô ấy sao?

Bữa cơm này là của tổng giám đốc Lão mời cơm. Công ty thiết kế này không lâu trước đây đã mất quyền lợi trong một lần đấu thầu. Sự việc bị phát hiện, bên đấu thầu và một đối thủ cạnh tranh đã thông đồng với nhau, có hành vi cố ý ép giá… Đối với anh mà nói, đây chỉ là một vụ kiện về cạnh tranh không lành mạnh. Mấy hôm trước anh đã lọc kỹ càng toàn bộ dự án hợp tác, các điều khoản trong hợp đồng đấu thầu, còn hỏi một người bạn làm quản lý giá một số thông tin, độ khó để thắng vụ kiện này của anh hoàn toàn không lớn.

Lúc ra về, ông chủ đứng lên hỏi anh: “Luật sư Tần, vụ kiện chắc chắn thắng chứ?”

Tần Hựu Sinh: “Trên tòa có rất nhiều thay đổi, tôi chỉ có thể nói tỷ lệ thắng kiện rất lớn.”

Từ Quân Lâm Các bước ra, Tần Hựu Sinh gọi điện thoại cho Ninh Nhiễm Thanh, hỏi cô bữa ăn đêm cô muốn mang tới nhà hay là ra ngoài ăn.

Ninh Nhiễm Thanh đang nằm trên sôpha chơi trò “Tìm em gái”, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hỏi anh còn bao lâu nữa mới đến được.

Tần Hựu Sinh nhìn đồng hồ, tổng hợp tất cả các nhân tố, tính ra thời gian muộn nhất: “Trong khoảng 25 phút nữa.”

Tần Hựu Sinh sở dĩ có thể tính chính xác như vậy là vì trước đây có lần hẹn hò với Ninh Nhiễm Thanh, anh đen đủi tới mức liên tiếp gặp 8 lần đèn đỏ và một lần tắc đường, muộn nửa tiếng đồng hồ mà đã bị Ninh Nhiễm Thanh trách cứ không có khái niệm về thời gian.

Hai người yêu nhau, rất nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, thậm chí là chiều theo người đó, bao gồm cả phương pháp làm việc, tính cách, những yêu cầu vô lý…

Sau khi chia tay với Ninh Nhiễm Thanh, Tần Hựu Sinh chưa từng nghĩ sẽ tìm thêm bạn gái. Trên người anh còn quá nhiều thói quen cô để lại, mà những thói quen này, anh không muốn sử dụng với một người con gái khác.

Vì còn những 25 phút, Ninh Nhiễm Thanh lại bắt đầu thấy lười, gọi lại cho anh: “En không ra ngoài nữa đâu, hay là anh mang đồ ăn đến đây cho em đi.”

“Lần này chắc chắn chứ?”

“Uhm… Để em suy nghĩ một chút!”

Tần Hựu Sinh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, lái xe chậm lại, một gương mặt tuấn tú vì khóe môi hơi nhếch lên nên trong ánh sáng lờ mờ của ôtô có cảm giác vô cùng dịu dàng: “Chỉ có một cơ hội đổi ý thôi đấy.”

“Hay là anh mang đến cho em đi…”

“Lần này chắc chắn chưa?”

“Chắc chắn rồi.”

“Được!” Tần Hựu Sinh nói xong, quay đầu xe, trước khi về rẽ qua một hàng cháo, mua về ba phần sủi cảo và cháo hải sản.

***

Lúc Tần Hựu Sinh đưa đồ ăn khuya đến dưới nhà, cô vừa xõa tóc đang chuẩn bị đi tắm, nhận được điện thoại liền nói: “Chị em không có nhà, anh lên đây đi.”

Chưa đến năm phút, chuông cửa đã vang lên. Ninh Nhiễm Thanh đi ra mở cửa. Tần Hựu Sinh mặc bộ véc là thẳng tắp đã cầm túi đồ ăn đứng ngoài cửa rồi.

Ninh Nhiễm Thanh đón lấy túi đồ ăn, ngước nhìn bộ quần áo trên người Tần Hựu Sinh: “Nghiêm túc vậy, đi ăn tiệc sao?”

“Đúng thế! Đang ăn tiệc thì xin về sớm đấy.” Tần Hựu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh nói.

Ninh Nhiễm Thanh thấy hơi ái ngại: “Xin lỗi, em không biết!”

“Không sao!” Tần Hựu Sinh chớp chớp mắt, cố tình hạ thấp giọng xuống càng lộ ra một giọng nói trầm ấm chắc chắn: “Nếu em cảm thấy có lỗi, có thể hôn anh một cái để bồi thường.”

“Em không hôn bạn trai cũ đâu.”

“Vậy hay là trước khi hôn chuyển anh thành bạn trai chính thức đi…” Tần Hựu Sinh chân thành gợi ý, đôi môi hơi nhếch lên thành một đường cong, nhìn Ninh Nhiễm Thanh đứng ở cửa lúc này mái tóc đen dài xõa xuống vai, bỗng nhiên thấy rất nhớ cô, tay ngứa ngáy, tim càng nhột hơn, thế nên đưa tay ra nắm lấy tay cô.

“Anh đừng có động tay động chân.” Ninh Nhiễm Thanh quay lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. “Chị em sắp về rồi, anh cũng mau về đi.”

“…” Tần Hựu Sinh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt nhìn anh, bĩu môi, dùng ánh mắt ép buộc anh: Mau đi đi!

Tần Hựu Sinh bỗng nhiên ngoắc lấy tay cô.

Ninh Nhiễm Thanh do dự sát lại gần, một nụ hôn ẩm ướt được đặt lên má cô.

Vào một đêm hè như thế này, nhiệt độ đã nóng, ngọn lửa “tình cũ nối lại” cũng bốc lên.

Hai má Ninh Nhiễm Thanh bỗng đỏ ửng lên, đỏ đến tận cổ. Một lúc sau, cô cũng nhẹ nhàng kiễng chân lên đặt lên má Tần Hựu Sinh một nụ hôn, đồng thời nói: “Em không thích cô thực tập sinh anh đang hướng dẫn…”

Tần Hựu Sinh nói “Được!”, không một chút do dự và lưỡng lự.

***



Sau khi Tần Hựu Sinh ngồi lên xe rồi, ôm một cảm giác áy náy mạnh mẽ, gọi điện thoại cho Giang Hành Chỉ.

Giang Hành Chỉ trước nay luôn ngủ rất sớm, lúc Tần Hựu Sinh gọi điện đến anh đã ngủ được một lúc rồi.

Anh cầm điện thoại, lim dim bò dậy khỏi giường, bộ quần áo ngủ trên người hơi mở, để lộ ra một bộ ngực tuyệt đẹp, gợi cảm.

“Chuyện gì vậy?”

“Giúp mình một chuyện.”

“Nói đi.”

“Giúp mình hướng dẫn Lại Thư Khiết.”

“Không bao giờ!”

“Được thôi, thế thì cứ đắc tội với viện trưởng Vương đi. Dù sao thì gần đây mấy vụ án mình thụ lý đều không phải ở bên đó.” Tần Hựu Sinh vui vẻ nói.

“Mình không quan tâm…” Giang Hành Chỉ ngáp ngáp mấy cái, nhìn đồng hồ.

“Giúp mình đi mà. Mình và Nhiễm Thanh đã trở lại với nhau rồi. Mình không muốn cô ấy có chuyện gì không vui.”

Cái cô Ninh Nhiễm Thanh đó không vui thì liên quan gì tới anh chứ. Giang Hành Chỉ đau đầu xoa xoa thái dương, dựa nửa người vào đầu giường, miễn cưỡng nhận lời.

***

Tối qua Ninh Nhiễm Thanh ngủ muộn, vội vội vàng vàng dậy đánh răng rửa mặt liền ra ngoài. Lúc cô đang thay giày ở cửa thì bị chị gái gọi giật lại.

“Sủi cảo và cháo hải sản trong tủ ở đâu ra vậy?”

Tối qua Tần Hựu Sinh mang ba phần đồ ăn đêm đến. Ninh Nhiễm Thanh ăn một phần, sau đó gọi Tiểu Trì dậy ăn một phần, còn một phần thì để vào tủ lạnh giữ lại cho Ninh Tuần Tuần.

“Không có gì ạ. Em đi về tiện đường mua.”

“Cháo hải sản của Hà Giáp lầu, dì à, dì nhặt được tiền à?” Trương Tiểu Trì chỉ mặc một chiếc quần đùi hoa du lịch bước từ nhà vệ sinh ra, ngữ khí khoa trương.

Ninh Nhiễm Thanh khuỵu người xuống đi giày, sau đó đứng thẳng dậy: “Là đồng nghiệp mời.”

Ninh Tuần Tuần tiếp tục hỏi: “Là đồng nghiệp nam hay đồng nghiệp nữ?”

Ninh Nhiễm Thanh còn chưa kịp chải đầu, vừa lấy tay vuốt vuốt vài cái, vừa chuyển chủ đề: “Haiz, là sinh nhật một đồng nghiệp thôi ạ. Em sắp muộn rồi, em đi trước đây. Tạm biệt chị!”

Ninh Tuần Tuần bước ra cửa tiễn Ninh Nhiễm Thanh, tiếp tục giáo huấn thêm hai câu: “Lần sau em cũng phải mời đồng nghiệp tới nhà ăn cơm, có qua có lại, có biết không?”

Ninh Nhiễm Thanh liên tục gật đầu đồng ý, sau đó xách túi chạy như bay tới thang máy của khu nhà.

Vì đã sắp muộn, Ninh Nhiễm Thanh đành phải gọi taxi. Nhà của chị cô và văn phòng Vũ Đạt cùng một khu, đi xe chỉ mất 15 phút.

Tài xe taxi lái đi như bay, khi đến nơi Ninh Nhiễm Thanh nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa. Cô trả tiền, bước xuống xe, đang định cùng vào thang máy với một đám người nữa thì bị chặn lại.

“Bên đó đông, đi theo anh.”

Ninh Nhiễm Thanh đi theo Tần Hựu Sinh tới khu vực thang máy chuyên dụng của văn phòng Dịch Hòa, thang máy đi từ hầm gửi xe lên. Tần Hựu Sinh bấm nút đi lên, cửa mở ra, bên trong trùng hợp có Giang Hành Chỉ đang đứng.

Đúng là quá trùng hợp.

“Chào!” Tần Hựu Sinh mỉm cười với Giang Hành Chỉ, sau đó dẫn Ninh Nhiễm Thanh bước vào.

Trước mặt một ông chủ khác, lại đường đường chính chính đi thang máy của họ như vậy, Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy ái ngại, thế nên cô cười trừ nhìn Giang Hành Chỉ, chào hỏi một câu: “Xin chào, luật sư Giang!”

Giang Hành Chỉ hơi nghiêng mặt, sắc mặt buồn chán, ngữ khí càng tẻ nhạt hơn: “Chào!”

Hạng người không được người khác vui vẻ chào đón như cô, Ninh Nhiễm Thanh đã sớm có kinh nghiệm. Nếu có người nhìn cô thấy ngứa mắt, về cơ bản cô chỉ nhìn qua đã biết.

Mặc dù đây là thứ kinh nghiệm chẳng vui vẻ gì, nhưng cô vẫn phát hiện ra Giang Hành Chỉ dường như có chút khó chịu với cô.

“Tối qua ngủ ngon chứ?” Tần Hựu Sinh hỏi cô.

“Cũng tạm.” Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu mỉm cười với anh. “Còn anh thì sao?”

“Cũng tạm.” Tần Hựu Sinh lè lưỡi, sau đó nhìn Giang Hành Chỉ đứng đối diện mình, khách khí hỏi thăm: “Thế còn luật sư Giang?”

“Tối qua tôi bị người ta nhờ cậy một việc rất rắc rối, thế nên ngủ chẳng ngon chút nào.” Giang Hành Chỉ lãnh đạm nói.

“Vậy sao?” Tần Hựu Sinh chỉ cười mà không nói gì.

Văn phòng luật sư Vạn Chính được hợp nhất từ Trung Chính và Vạn Phong nằm ở tầng 42 của tòa nhà, còn một mình văn phòng Dịch Hòa đã chiếm trọn sáu tầng nhà, từ tầng 60 đến tầng 66 đều là địa bàn của Dịch Hòa, còn cả một phòng triển lãm lớn nữa.

Đã đến tầng 42.

Ninh Nhiễm Thanh đang chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, Tần Hựu Sinh tùy ý đập tay lên vai cô: “Buổi trưa cùng đi ăn cơm nhé!”

“Không được đâu, em phải đi cùng một đồng nghiệp.”

“Cũng được, làm việc vui vẻ với họ nhé.” Tần Hựu Sinh dặn dò.

Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, đi ra khỏi thang máy còn không quên vẫy tay chào Tần Hựu Sinh.

Cửa thang máy từ từ khép lại, thanh âm không cao không thấp của Giang Hành Chỉ lại vang lên: “Không ngờ luật sư Tần cũng có khả năng làm mẹ lắm đấy chứ.” Câu nào của Giang Hành Chỉ cũng mang đầy sự châm biếm và mỉa mai.

Tần Hựu Sinh cười lớn, hoàn toàn không để ý, bá vai Giang Hành Chỉ nói: “Chuyện của Lại Thư Khiết phải nhờ vả cậu rồi. Đợi khi nào thời cơ chín muồi, mình sẽ để Nhiễm Thanh đến làm việc cùng mình, mình đích thân hướng dẫn cô ấy.”

Giang Hành Chỉ cười lớn: “Cậu sắp xếp mọi việc của mình chặt chẽ quá nhỉ.”



“Anh em tốt chính là giúp đỡ lẫn nhau mà, có phải không?” Người có chuyện nhờ vả, luôn là người mang khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Giang Hành Chỉ khoát tay anh ra, nhìn thẳng về phía trước: “Nghe nói mấy người đàn ông yêu vào, trí thông minh sẽ giảm sút. Luật sư Tần, mình thật sự lo lắng cho vụ án ngày mai của cậu ở tòa đấy.”

Thang máy dừng lại ở tầng 66.

Tần Hựu Sinh thân thiết nhìn Giang Hành Chỉ bằng ánh mắt “Cậu không phải lo”. Lúc ra khỏi thang máy, anh vô cùng vui vẻ chỉ chỉ vào ngực mình: “Tình yêu chỉ có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, chứ không phải cái đầu của mình.”

Giang Hành Chỉ: “Hơ…”

***

Ngày mai phải soạn đơn xin ly hôn cho Liêu Sơ Thu rồi, Ninh Nhiễm Thanh lại tìm Chu Yến hỏi thêm vài điều khoản cần chú ý.

Hôm nay Chu Yến cảm cúm, che miệng ho một lúc rồi mới trả lời cô bằng một giọng khản đặc.

“Ngày mai em hãy cứ viết theo suy nghĩ của đương sự, về cơ bản thì tiền bạc và nhà cửa không có vấn đề gì, chủ yếu phải chú ý hơn một chút về quyền và nghĩa vụ của họ. Dù sao thì em viết xong, cô vẫn sẽ kiểm tra cho em, còn nữa, em nhớ ghi chép cẩn thận nội dung buổi nói chuyện.”

“Cảm ơn cô!” Ninh Nhiễm Thanh cảm thán một câu chân thành, vội vàng rót cho Chu Yến một cốc nước.

Buổi trưa Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân lên nhà hàng ở tầng 50 cùng ăn một bữa cơm văn phòng đơn giản nhất. Ăn xong, cô đi đến cửa hàng thuốc, mua cho cô Chu Yến hai lọ cao bối mẫu sơn trà.

Vương Trân khen cô có tiến bộ, trong lòng Ninh Nhiễm Thanh thầm đắc ý.

Trước đây cô luôn không thích lấy lòng người khác, nhưng trải qua quãng thời gian thực tập này, cô mới có được nhận thức mới, việc làm này không gọi là lấy lòng, mà là một sự quan tâm.

Lấy lòng sẽ khiến người khác có ác cảm nhưng quan tâm chân thành sẽ khiến người khác cảm thấy ấm lòng.

Buổi chiều, Liêu Sơ Thu gọi điện tới, cô ấy nói đã hẹn gặp mặt người phụ nữ đẻ thuê, có một chuyện muốn nói rõ ràng ba mặt một lời với cô ta.

Ninh Nhiễm Thanh tưởng Liêu Sơ Thu muốn tìm người phụ nữ đẻ thuê tính sổ, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, liền bảo Liêu Sơ Thu gọi người phụ nữ đó đến một quán trà đông người ở gần văn phòng Vũ Đạt.

Tầm bốn giờ chiều, cô đi cùng với Liêu Sơ Thu gặp mặt người phụ nữ đẻ thuê tại một quán trà có tên là Tây Ngữ.

Người phụ nữ đẻ thuê có lẽ sợ Liêu Sơ Thu sẽ gây tổn hại đến mình, còn dẫn theo một người phụ nữ khác đến. Cô gái đó cao cao gầy gầy, trang điểm xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ chua ngoa, vừa gặp mặt đã đòi Liêu Sơ Thu giao đồ: “Bây giờ cô có thể giao đồ ra được rồi chứ?”

Ngược lại người phụ nữ đẻ thuê là một cô gái trắng trẻo, dáng người trông khá nhỏ bé, không biết đã bao nhiêu tuổi rồi. Ngay cái nhìn đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh đã cảm thấy cô ta rất quen mặt, nhìn kỹ một chút, chẳng phải chính là “cô con dâu” mà bà mẹ chồng dẫn đến mua quần áo đó sao?

Ninh Nhiễm Thanh đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho Liêu Sơ Thu.

Còn đương sự sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, nói với người phụ nữ đẻ thuê: “Đến rồi sao, ngồi xuống nói chuyện đi!”

Ninh Nhiễm Thanh suýt chút nữa thì nôn ra máu, uống một ngụm trà sữa nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Liêu Sơ Thu định nói chuyện gì, thứ đồ mà họ nói đến là thứ gì?

“Chuyện đó… Chị có đưa clip cho Lập Đông xem không?...” Người phụ nữ đẻ thuê cả người toát lên thần khí yếu ớt hơn người phụ nữ cao gầy rất nhiều, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, như đang lo sợ điều gì.

Ninh Nhiễm Thanh lại nhớ lại một lần cùng chị gái xem điểm tin nóng trong xã hội, hình tượng nhát chết sợ hãi đúng là rất phù hợp.

“Nếu tôi đã nói không đưa cho Lập Đông thì sẽ không đưa. Ngày mai là tôi thương lượng ly hôn với anh ấy rồi. Lần này tôi hẹn cô là muốn nói rõ ràng mọi chuyện.” Giọng Liêu Sơ Thu hơi khàn, nâng chiếc cốc lên, nhấp một ngụm trà xanh.

“Chị muốn nói chuyện gì?” Người phụ nữ cao gầy có chút bực bội rồi, quả nhiên là dẫn cô ta đến để chống lưng, tông giọng nói cũng cao hơn người bình thường mấy lần.

Ninh Nhiễm Thanh lại im lặng một hồi, không thèm nói gì, quay đầu tiếp tục nhìn ra con đường lớn bên ngoài cửa sổ.

“Tôi muốn trước khi cô và Lập Đông kết hôn, chủ động đưa ra đề nghị ký một hợp đồng hôn nhân, trên đó phải ghi rõ cho dù có một ngày hai người ly hôn, cô cũng không được nhận một xu nào.”

“Cô là cái thá gì!” Người mở lời lại là người phụ nữ cao gầy.

“Nếu cô không ký, tôi cho đưa thứ đó cho Lập Đông.” Liêu Sơ Thu nói rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không nghe ra sự tức giận, dường như cô ấy đã chắc chắn người phụ nữ đẻ thuê nhất định sẽ ký.

“Được! Vậy chị đưa thứ đó cho tôi, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của chị.” Người phụ nữ đẻ thuê đồng ý.

Liêu Sơ Thu cười khẩy: “Rất xin lỗi, thứ đó tôi sẽ không đưa cho cô đâu, nhưng tôi có thể bảo đảm sẽ không đưa cho Lập Đông xem.”

Người phụ nữ đẻ thuê cắn chặt môi, dường như không biết phải làm sao.

“Cô!” Người phụ nữ cao gầy đứng thẳng dậy, mạnh mẽ: “Dựa vào đâu chúng tôi phải tin cô. Tôi cho cô hay, nếu cô còn không giao thứ đó ra đây, hai cô buổi tối ra ngoài đường cẩn thận với tôi đấy.”

Ninh Nhiễm Thanh hít sâu rồi lại hít sâu, sau đó không nhịn được nữa, đứng dậy đập bàn: “Cô mới phải cẩn thận một chút đấy!”

“Hả, mày nói cái gì?” Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Ninh Nhiễm Thanh.

Ninh Nhiễm Thanh nghiến răng, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tôi nói là hai cô cẩn thận một chút đấy. Tôi đã từng gặp nhiều gái làng chơi, nhưng chưa thấy loại nào làm gái mà còn vênh váo như cô đấy.”

Tất cả dần dần đứng cả dậy, còn xắn tay áo lên, như chuẩn bị xông vào đánh nhau đến nơi.

Hai bên đứng sóng đôi. Ninh Nhiễm Thanh mặc dù có lùn hơn một chút, nhưng trước giờ cô trong cãi nhau, cô có thể thua người ta nhưng nhất quyết không chịu lép vế, khả năng trợn mắt của cô không kém người phụ nữ đó chút nào.

“Luật sư Ninh!” Liêu Sơ Thu đứng dậy kéo cô. “Không cần phải chấp cô ta.”

“Hứ, mày còn làm luật sư cơ đấy, thật là nhìn không ra.” Người phụ nữ đánh giá Ninh Nhiễm Thanh một hồi, ra vẻ khiêu khích, tay giơ lên càng cao, như sắp định tát cô một cái.

Ninh Nhiễm Thanh ghét nhất là bị người ta khinh thường, ruột gan trong lòng đều nóng rực như lửa đốt, nhưng mồm miệng vẫn lảnh lót: “Sao? Muốn đánh tôi à? Tôi cho cô biết. Tôi là luật sư đấy, cô mà dám đánh tôi, tôi sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích ngay lập tức, cô có biết cao nhất là bao nhiêu năm tù không? Cô trợn mắt nhìn tôi làm gì. Cô tưởng mình giỏi lắm à, cô cứ thử đánh tôi xem…”

“Bốp!”

Một tiếng tát vang lên.

Cả người Ninh Nhiễm Thanh ngã xuống ghế, cô ngây người, cô vừa bị tát thật sao?

Còn nữa, vừa rồi cô nghe thấy tiếng tát trước? Hay là bị tát ngã xuống trước?

Mặt cô đỏ ửng lên, đau đớn, cô ôm lấy má trái của mình, không tin nổi mà chớp chớp mắt, xác nhận lại sự thật một lần nữa, hình như cô bị người ta tát thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Nồng Ý Đậm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook