Chương 43: 11: Muốn ngươi hát
Lang Linh Ẩn
25/06/2018
Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, nếu người ta cũng đã cho tín vật đính
hôn, vậy nàng cũng phải đưa tín vật nha, vì vậy từ trong ngực "cầm" một
cái điện thoại di động tinh sảo đáng yêu giao cho Tuân phu nhân, hơn nữa còn thêm một bản giải thích đơn giản về cách sử dụng, trong ánh mắt mới lạ khó hiểu của Tuân phu nhân, nàng bước về phía vị hôn phu vừa mới
định ra......
"Tỷ tỷ, sao rồi?" Tuân Thư mở to cặp mắt phượng trong veo nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, Thư nhi, chúng ta đi thôi." Phượng Tĩnh Xu một tay ôm chặt thắt lưng của Tuân Thư đi tới bên cạnh chiếc xe ngựa phía sau. Người làm ghế đã sớm đứng ở một bên nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân tương lai đi tới vội vàng cúi người xuống nằm trên mặt đất, để hai người lên xe ngựa.
Phượng Tĩnh Xu nhíu mày lại, buông Tuân Thư ra bước tới đỡ tên tiểu nô đang nằm trên mặt đất mặc cho người đạp lên, bỗng chốc lại nhỏ giọng thì thầm trong ánh mắt kinh ngạc của tên tiểu nô, dieendaanleequuydonn sau đó cười nhảy lên xe ngựa, xoay người đưa tay lôi kéo Tuân Thư đi lên, về phần Tĩnh Ảnh, vẫn yên lặng đi theo phía sau. Chờ sau khi mọi người vào vị trí, hai tiếng vung roi vang lên, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước......
Xe ngựa đi qua khu náo nhiệt ở Chẩm Bích thành, từ cửa thành phía tây ra khỏi thành, lúc đi ngang qua phố xá sầm uất, Phượng Tĩnh Xu vén màn xe lên, vừa lúc nhìn thấy Mỹ Thực Hiên ngày hôm trước còn phong quang vô hạn, đông như trẩy hội hôm nay ở trước cửa lại hết sức yên tĩnh, một mảnh thê lương; trên đường tiếng la, tiếng chơi đùa vẫn không ngừng như cũ, lại xen lẫn không ít bàn luận, về người điên thần bí kia, về bọn du côn đột nhiên tàn phế, về tên si ngốc chỉ biết ném cục đá...... Càng nhiều hơn là tán dương thành chủ, đều nói thành chủ Chẩm Bích thành anh minh, yêu dân như con, mới biết được dân chúng trong thành xuất hiện người ngu dại tàn tật bị ném bỏ, liền lập tức an bài chỗ ở, mời người chăm sóc......
Phượng Tĩnh Xu hạ màn xe xuống, ném một ánh mắt tán dương nhìn Tĩnh Ảnh, ý bảo hắn chuyện này làm rất tốt.
Ánh mắt Tĩnh Ảnh vẫn đuổi theo Phượng Tĩnh Xu, bị cái nhìn này của Phượng Tĩnh Xu, trong lòng cảm thấy như đánh trống, rất không ngọt ngào.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Trời xanh thẳm như vậy
Dường như tất cả tâm nguyện
Ở trong phút chốc cũng có thể thực hiện
Dũng cảm tin cậy
Kỳ tích tồn tại trong hôm nay
Gió sẽ mang nó đến
Kết cục truyện nhi đồng
Mọi người vĩnh viễn tương thân tương ái
Tất cả mộng
Tất cả xúc động
Bầu trời sẽ bao dung
Tiếp tục mong đợi
Núi cao phía sau biển lớn vô tận
Thanh trừ bụi bậm
Tiếp tục tin cậy
Hạnh phúc vẫn đang đợi đội ngũ
Chúng ta đã đến
Trên đường lớn, trong hai chiếc xe ngựa đang chạy nhanh, truyền đến tiếng hát vui sướng, tiếng hát này, mặc dù có chút quái dị, lại cực kỳ dễ nghe, mặc dù không giống với những khúc ca ưu nhã hiện nay, nhưng tình cảm lại dâng trào mãnh liệt, Die nd da nl e q uu ydo n khiến lòng người không nhịn nổi, cũng muốn mau sớm cởi bỏ trọng trách nặng nề trên thân, vui vui vẻ vẻ đi du ngoạn giữa nước non, đùa giỡn sóng lên sóng xuống, nhìn mây tụ mây tan.
"Tỷ tỷ, nghe rất hay!" Tuân Thư chớp mắt phượng long lanh dùng sức vỗ tay, nhìn nụ cười bên khóe môi Phượng Tĩnh Xu, trong lúc nhất thời bị ca khúc kia, bị vẻ đẹp lóa mắt của người kia làm cho mềm lòng.
Không nghe thấy động tĩnh, Phượng Tĩnh Xu quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nhân nhi say mê nhìn nàng chằm chằm, vì vậy buồn cười xoa bóp hai má hồng nhuận của hắn, sau đó từ trên bàn nhỏ bên trong xe ngựa cầm lên một quả mơ chua thừa dịp Tuân Thư còn chưa hoàn hồn liền nhét vào trong miệng của hắn, dinendian.lơqid]on nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì chua phải nhíu lại một đoàn, nhịn không được cười ha ha lên.
Nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu xấu cười nhạo hắn, Tuân Thư cũng không thuận theo, nhăn mặt bĩu môi bất mãn nói: "Tỷ tỷ khi dễ Thư nhi! Thư nhi không tha thứ!"
Phượng Tĩnh Xu vẫn còn cười ha hả, tâm tình rất tốt dụ dỗ Tuân Thư: "Thư nhi ngoan ngoãn ~ tỷ tỷ hát cho đệ nghe nữa có được hay không?"
Vừa nghe đến ca hát, cặp mắt Tuân Thư sáng lên, gắng sức mà gật đầu, cũng quên mất chuyện Phượng Tĩnh Xu giễu cợt hắn, thật là một đứa bé đơn thuần.
Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng, lại bắt đầu hát lên:
Vẫy vẫy tay lúc lắc đầu
Chúng ta cùng đi giao du
Thật là vui sướng thật là vui sướng
Vui sướng cũng không cần lý do
Sườn núi nhỏ dòng sông nhỏ
Bầu trời bay qua một con ngan
Hai con ngan ba con ngan
Bốn năm sáu bảy tám, chín con ngan
Nghe gà trống kia gọi
Cục cục......
Nghe con ếch này gọi
Ọc......
Chúng ta cùng nhau hát
Vui sướng ung dung......
Phượng Tĩnh Xu hát hát, liền phát hiện hai tay Tuân Thư lại nâng cằm lên, đi theo tiếng hát của nàng một trái một phải đung đưa theo nhịp! Con ngươi chuyển động, cười hì hì hỏi: "Thư nhi có muốn học không?"
Tuân Thư hưng phấn gật đầu một cái, la hét muốn hát muốn hát. Khóe mắt Phượng Tĩnh Xu thoáng nhìn, thấy Tĩnh Ảnh tĩnh tọa ở góc xe ngựa, da.nlze.qu;ydo/nn tâm tư trêu cợt nảy lên, cười híp mắt vẫy tay gọi Tĩnh Ảnh, "Tĩnh Ảnh, ngươi cũng tới, cùng ta hát!"
Đột nhiên bị điểm danh, Tĩnh Ảnh có chút không biết làm sao, lúng túng nói: "Ta...ta không biết......"
Tuân Thư cười ha hả xoay người lôi kéo tay Tĩnh Ảnh lắc lắc nói: "Thư nhi cũng không biết ~ chỉ là tỷ tỷ sẽ dạy chúng ta hát ~ Tĩnh Ảnh ca ca, đến đây đến đây ~"
Phượng Tĩnh Xu ở một bên hé miệng cười trộm, nhìn dáng vẻ Tĩnh Ảnh hốt hoảng, không ngờ Tĩnh Ảnh luôn luôn trời sụp cũng không nhíu mày một chút nào thế mà lại sợ ca hát! Ha ha, lần này lại bắt được nhược điểm của hắn nhá!
Tĩnh Ảnh bị Tuân Thư quấn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là quăng ánh mắt cầu cứu tới Phượng Tĩnh Xu, lại quên là ai ngay từ đầu đã kéo hắn xuống nước. Phượng Tĩnh Xu cố ý làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Tĩnh Ảnh, Dieenndkdan/leeequhydonnn cũng ồn ào lên theo, không muốn không để Tĩnh Ảnh hát, nếu không chính là mất hứng! Tĩnh Ảnh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là co rụt lại ngồi ở bên cạnh hai người.
Vì vậy Phượng Tĩnh Xu liền bắt đầu dạy từng câu từng câu:
" Vẫy vẫy tay lúc lắc đầu ~"
" Vẫy vẫy ~ tay lúc lắc ~ đầu" Tuân Thư gật gù hả hê hát theo, đáng tiếc ngũ âm* không được đầy đủ, tiết tấu không đúng.
*ngũ âm: năm bậc âm giai cổ: cung, thương, giốc, chuỷ, vũ, cũng gọi là hợp, tứ, ất, xích, công ngũ âm còn thể gọi là năm âm:theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm: âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi
"Vẫy, vẫy tay, lúc, lắc, lúc lắc đầu......" Tĩnh Ảnh thảm hại hơn, đừng nói âm, ngay cả việc lặp lại một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn rồi.
...... &×¥#@#)......
Phượng Tĩnh Xu bận việc một lát, mọi người đều mệt mỏi nằm xuống, dạy dỗ cho Tuân Thư đã tài lắm rồi, về phần Tĩnh Ảnh, tất cả đều là không có hy vọng...... Cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu chỉ có thể khoát tay, vô lực nói: "Ta vẫn nên trực tiếp truyền bài hát này tới trong điện thoại di động của ngươi, tự ngươi luyện tập đi...... Cái tên tiểu tử này, dfienddn lieqiudoon không biết ca hát, về sau gặp được cô nương mình thích thì làm sao mà theo đuổi người ta được ~ thật đúng là tiền cảnh kham ưu* ~ ai ~! Xem ra ta vẫn cứ truyền nhiều mấy bài tình ca cho ngươi ~ sớm luyện tập, tránh cho về sau lâm trận mới mài gươm, thất bại mới mất mặt. Xem ta đối với ngươi thật tốt nha!"
*tiền cảnh kham ưu: tương lai tự chịu đựng có nghĩa gần giống như là tự cầu phúc cho bản thân.
Tĩnh Ảnh hơi mím môi, trên gương mặt cương nghị đã sớm xuất hiện đầy mồ hôi và vệt đỏ ửng khả nghi, có thể thấy được trên đoạn đường này gây nhiều khó khăn cho hắn rồi.
"Tiểu thư, Vô Nhai công tử phái người tới truyền lời nói phía trước có một quán trà nhỏ, để cho chúng ta đậu ở chỗ đó nghỉ ngơi một chút." Phu xe ngựa thấp giọng truyền lời.
"Hả?" Phượng Tĩnh Xu xem mặt trời một chút, hỏi "Nơi này cách thành trấn có xa lắm không?"
"Hồi tiểu thư, còn có lộ trình nửa ngày." Phu xe trả lời.
"Vậy cũng tốt, trước hết đến quán trà nhỏ nghỉ ngơi một chút." Phượng Tĩnh Xu nói.
"Vâng" Phu xe lấy được chỉ thị, lập tức vung roi thúc ngựa.
Đợi đến lúc xe ngựa dừng lại, Tĩnh Ảnh dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, sau đó đứng ở một bên chờ Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư xuống.
Bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên, chắc hẳn hai người đã tiến vào bên trong, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vì vậy Phượng Tĩnh Xu cũng lôi kéo Tuân Thư cùng nhau tiến vào quán trà.
Nói là quán trà nhỏ, nhưng mà bởi vì nơi này ngay giữa hai thành, vì vậy thương gia lui tới cũng sẽ đi vào nghỉ chân một chút, hàng năm trôi qua, quán trà nhỏ cũng trở thành quán trà lớn rồi.
Phượng Tĩnh Xu vừa tiến vào quán trà, ngắm nhìn bốn phía phát hiện, ở bên trong nghỉ ngơi uống trà có không ít nhân sĩ giang hồ, xem ra đều là chạy tới đại hội võ lâm.
Sau khi ánh mắt Phượng Tĩnh Xu quét nhìn một vòng, liền bị một bóng lưng yêu diễm hấp dẫn.
"Tỷ tỷ, sao rồi?" Tuân Thư mở to cặp mắt phượng trong veo nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, Thư nhi, chúng ta đi thôi." Phượng Tĩnh Xu một tay ôm chặt thắt lưng của Tuân Thư đi tới bên cạnh chiếc xe ngựa phía sau. Người làm ghế đã sớm đứng ở một bên nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân tương lai đi tới vội vàng cúi người xuống nằm trên mặt đất, để hai người lên xe ngựa.
Phượng Tĩnh Xu nhíu mày lại, buông Tuân Thư ra bước tới đỡ tên tiểu nô đang nằm trên mặt đất mặc cho người đạp lên, bỗng chốc lại nhỏ giọng thì thầm trong ánh mắt kinh ngạc của tên tiểu nô, dieendaanleequuydonn sau đó cười nhảy lên xe ngựa, xoay người đưa tay lôi kéo Tuân Thư đi lên, về phần Tĩnh Ảnh, vẫn yên lặng đi theo phía sau. Chờ sau khi mọi người vào vị trí, hai tiếng vung roi vang lên, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước......
Xe ngựa đi qua khu náo nhiệt ở Chẩm Bích thành, từ cửa thành phía tây ra khỏi thành, lúc đi ngang qua phố xá sầm uất, Phượng Tĩnh Xu vén màn xe lên, vừa lúc nhìn thấy Mỹ Thực Hiên ngày hôm trước còn phong quang vô hạn, đông như trẩy hội hôm nay ở trước cửa lại hết sức yên tĩnh, một mảnh thê lương; trên đường tiếng la, tiếng chơi đùa vẫn không ngừng như cũ, lại xen lẫn không ít bàn luận, về người điên thần bí kia, về bọn du côn đột nhiên tàn phế, về tên si ngốc chỉ biết ném cục đá...... Càng nhiều hơn là tán dương thành chủ, đều nói thành chủ Chẩm Bích thành anh minh, yêu dân như con, mới biết được dân chúng trong thành xuất hiện người ngu dại tàn tật bị ném bỏ, liền lập tức an bài chỗ ở, mời người chăm sóc......
Phượng Tĩnh Xu hạ màn xe xuống, ném một ánh mắt tán dương nhìn Tĩnh Ảnh, ý bảo hắn chuyện này làm rất tốt.
Ánh mắt Tĩnh Ảnh vẫn đuổi theo Phượng Tĩnh Xu, bị cái nhìn này của Phượng Tĩnh Xu, trong lòng cảm thấy như đánh trống, rất không ngọt ngào.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Trời xanh thẳm như vậy
Dường như tất cả tâm nguyện
Ở trong phút chốc cũng có thể thực hiện
Dũng cảm tin cậy
Kỳ tích tồn tại trong hôm nay
Gió sẽ mang nó đến
Kết cục truyện nhi đồng
Mọi người vĩnh viễn tương thân tương ái
Tất cả mộng
Tất cả xúc động
Bầu trời sẽ bao dung
Tiếp tục mong đợi
Núi cao phía sau biển lớn vô tận
Thanh trừ bụi bậm
Tiếp tục tin cậy
Hạnh phúc vẫn đang đợi đội ngũ
Chúng ta đã đến
Trên đường lớn, trong hai chiếc xe ngựa đang chạy nhanh, truyền đến tiếng hát vui sướng, tiếng hát này, mặc dù có chút quái dị, lại cực kỳ dễ nghe, mặc dù không giống với những khúc ca ưu nhã hiện nay, nhưng tình cảm lại dâng trào mãnh liệt, Die nd da nl e q uu ydo n khiến lòng người không nhịn nổi, cũng muốn mau sớm cởi bỏ trọng trách nặng nề trên thân, vui vui vẻ vẻ đi du ngoạn giữa nước non, đùa giỡn sóng lên sóng xuống, nhìn mây tụ mây tan.
"Tỷ tỷ, nghe rất hay!" Tuân Thư chớp mắt phượng long lanh dùng sức vỗ tay, nhìn nụ cười bên khóe môi Phượng Tĩnh Xu, trong lúc nhất thời bị ca khúc kia, bị vẻ đẹp lóa mắt của người kia làm cho mềm lòng.
Không nghe thấy động tĩnh, Phượng Tĩnh Xu quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nhân nhi say mê nhìn nàng chằm chằm, vì vậy buồn cười xoa bóp hai má hồng nhuận của hắn, sau đó từ trên bàn nhỏ bên trong xe ngựa cầm lên một quả mơ chua thừa dịp Tuân Thư còn chưa hoàn hồn liền nhét vào trong miệng của hắn, dinendian.lơqid]on nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì chua phải nhíu lại một đoàn, nhịn không được cười ha ha lên.
Nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu xấu cười nhạo hắn, Tuân Thư cũng không thuận theo, nhăn mặt bĩu môi bất mãn nói: "Tỷ tỷ khi dễ Thư nhi! Thư nhi không tha thứ!"
Phượng Tĩnh Xu vẫn còn cười ha hả, tâm tình rất tốt dụ dỗ Tuân Thư: "Thư nhi ngoan ngoãn ~ tỷ tỷ hát cho đệ nghe nữa có được hay không?"
Vừa nghe đến ca hát, cặp mắt Tuân Thư sáng lên, gắng sức mà gật đầu, cũng quên mất chuyện Phượng Tĩnh Xu giễu cợt hắn, thật là một đứa bé đơn thuần.
Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng, lại bắt đầu hát lên:
Vẫy vẫy tay lúc lắc đầu
Chúng ta cùng đi giao du
Thật là vui sướng thật là vui sướng
Vui sướng cũng không cần lý do
Sườn núi nhỏ dòng sông nhỏ
Bầu trời bay qua một con ngan
Hai con ngan ba con ngan
Bốn năm sáu bảy tám, chín con ngan
Nghe gà trống kia gọi
Cục cục......
Nghe con ếch này gọi
Ọc......
Chúng ta cùng nhau hát
Vui sướng ung dung......
Phượng Tĩnh Xu hát hát, liền phát hiện hai tay Tuân Thư lại nâng cằm lên, đi theo tiếng hát của nàng một trái một phải đung đưa theo nhịp! Con ngươi chuyển động, cười hì hì hỏi: "Thư nhi có muốn học không?"
Tuân Thư hưng phấn gật đầu một cái, la hét muốn hát muốn hát. Khóe mắt Phượng Tĩnh Xu thoáng nhìn, thấy Tĩnh Ảnh tĩnh tọa ở góc xe ngựa, da.nlze.qu;ydo/nn tâm tư trêu cợt nảy lên, cười híp mắt vẫy tay gọi Tĩnh Ảnh, "Tĩnh Ảnh, ngươi cũng tới, cùng ta hát!"
Đột nhiên bị điểm danh, Tĩnh Ảnh có chút không biết làm sao, lúng túng nói: "Ta...ta không biết......"
Tuân Thư cười ha hả xoay người lôi kéo tay Tĩnh Ảnh lắc lắc nói: "Thư nhi cũng không biết ~ chỉ là tỷ tỷ sẽ dạy chúng ta hát ~ Tĩnh Ảnh ca ca, đến đây đến đây ~"
Phượng Tĩnh Xu ở một bên hé miệng cười trộm, nhìn dáng vẻ Tĩnh Ảnh hốt hoảng, không ngờ Tĩnh Ảnh luôn luôn trời sụp cũng không nhíu mày một chút nào thế mà lại sợ ca hát! Ha ha, lần này lại bắt được nhược điểm của hắn nhá!
Tĩnh Ảnh bị Tuân Thư quấn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là quăng ánh mắt cầu cứu tới Phượng Tĩnh Xu, lại quên là ai ngay từ đầu đã kéo hắn xuống nước. Phượng Tĩnh Xu cố ý làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Tĩnh Ảnh, Dieenndkdan/leeequhydonnn cũng ồn ào lên theo, không muốn không để Tĩnh Ảnh hát, nếu không chính là mất hứng! Tĩnh Ảnh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là co rụt lại ngồi ở bên cạnh hai người.
Vì vậy Phượng Tĩnh Xu liền bắt đầu dạy từng câu từng câu:
" Vẫy vẫy tay lúc lắc đầu ~"
" Vẫy vẫy ~ tay lúc lắc ~ đầu" Tuân Thư gật gù hả hê hát theo, đáng tiếc ngũ âm* không được đầy đủ, tiết tấu không đúng.
*ngũ âm: năm bậc âm giai cổ: cung, thương, giốc, chuỷ, vũ, cũng gọi là hợp, tứ, ất, xích, công ngũ âm còn thể gọi là năm âm:theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm: âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi
"Vẫy, vẫy tay, lúc, lắc, lúc lắc đầu......" Tĩnh Ảnh thảm hại hơn, đừng nói âm, ngay cả việc lặp lại một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn rồi.
...... &×¥#@#)......
Phượng Tĩnh Xu bận việc một lát, mọi người đều mệt mỏi nằm xuống, dạy dỗ cho Tuân Thư đã tài lắm rồi, về phần Tĩnh Ảnh, tất cả đều là không có hy vọng...... Cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu chỉ có thể khoát tay, vô lực nói: "Ta vẫn nên trực tiếp truyền bài hát này tới trong điện thoại di động của ngươi, tự ngươi luyện tập đi...... Cái tên tiểu tử này, dfienddn lieqiudoon không biết ca hát, về sau gặp được cô nương mình thích thì làm sao mà theo đuổi người ta được ~ thật đúng là tiền cảnh kham ưu* ~ ai ~! Xem ra ta vẫn cứ truyền nhiều mấy bài tình ca cho ngươi ~ sớm luyện tập, tránh cho về sau lâm trận mới mài gươm, thất bại mới mất mặt. Xem ta đối với ngươi thật tốt nha!"
*tiền cảnh kham ưu: tương lai tự chịu đựng có nghĩa gần giống như là tự cầu phúc cho bản thân.
Tĩnh Ảnh hơi mím môi, trên gương mặt cương nghị đã sớm xuất hiện đầy mồ hôi và vệt đỏ ửng khả nghi, có thể thấy được trên đoạn đường này gây nhiều khó khăn cho hắn rồi.
"Tiểu thư, Vô Nhai công tử phái người tới truyền lời nói phía trước có một quán trà nhỏ, để cho chúng ta đậu ở chỗ đó nghỉ ngơi một chút." Phu xe ngựa thấp giọng truyền lời.
"Hả?" Phượng Tĩnh Xu xem mặt trời một chút, hỏi "Nơi này cách thành trấn có xa lắm không?"
"Hồi tiểu thư, còn có lộ trình nửa ngày." Phu xe trả lời.
"Vậy cũng tốt, trước hết đến quán trà nhỏ nghỉ ngơi một chút." Phượng Tĩnh Xu nói.
"Vâng" Phu xe lấy được chỉ thị, lập tức vung roi thúc ngựa.
Đợi đến lúc xe ngựa dừng lại, Tĩnh Ảnh dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, sau đó đứng ở một bên chờ Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư xuống.
Bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên, chắc hẳn hai người đã tiến vào bên trong, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vì vậy Phượng Tĩnh Xu cũng lôi kéo Tuân Thư cùng nhau tiến vào quán trà.
Nói là quán trà nhỏ, nhưng mà bởi vì nơi này ngay giữa hai thành, vì vậy thương gia lui tới cũng sẽ đi vào nghỉ chân một chút, hàng năm trôi qua, quán trà nhỏ cũng trở thành quán trà lớn rồi.
Phượng Tĩnh Xu vừa tiến vào quán trà, ngắm nhìn bốn phía phát hiện, ở bên trong nghỉ ngơi uống trà có không ít nhân sĩ giang hồ, xem ra đều là chạy tới đại hội võ lâm.
Sau khi ánh mắt Phượng Tĩnh Xu quét nhìn một vòng, liền bị một bóng lưng yêu diễm hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.