Chương 173
Lang Linh Ẩn
13/11/2018
Bên trong khoang máy bay tràn đầy tiếng gào khóc khổ sở, bóng dáng màu
xanh dương đi qua tới tới lui lui, thỉnh thoảng cúi người xuống nhẹ
giọng nói chuyện với những người bị thương đang mang vẻ mặt lo sợ bất
an, dùng giọng điệu ấm áp an ủi trái tim đang hoảng sợ của bọn họ.
Chỉ là, đại phu có thể an ủi lòng bệnh nhân, nhưng có ai có thể an ủi lòng của đại phu đây? Dfienddn lieqiudoon Có ai biết, giờ phút này thần y cười như gió xuân ấm áp nhưng trong lòng đã sớm bởi vì không nghe được bất kỳ tin tức nào của Phượng Tĩnh Xu mà không ngừng nóng nảy.
"Soạt!" Cánh cửa giữa khoang lái và khoang máy bay vẫn đóng chặt bị người dùng sức mở ra.
Đệ Ngũ Long Quỳ vừa nghe thấy tiếng lập tức xoay người nhìn lại, vui mừng thấy được bóng hình xinh đẹp vẫn nhớ thương trong lòng.
"Tĩnh!" Nở nụ cười sáng lạn, Đệ Ngũ Long Quỳ vội vàng chạy tới, "Thật tốt quá, nàng không sao! Ta đã lo lắng gần chết!" Hắn khẩn trương lôi kéo Phượng Tĩnh Xu xoay trái phải nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, rốt cuộc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Tĩnh Xu âm thầm nhướng mày, Tĩnh? Hắn cũng gọi tên quá thân mật rồi? Lúc nào quan hệ của bọn họ thì trở nên tốt như vậy?
Lúc này, phía sau hai người lại truyền tới một hồi tiếng kêu đau, dẫn sự chú ý của bọn họ tới trên người bị thương ở sau lưng.
"Sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?" Phượng Tĩnh Xu vừa kiểm tra vừa hỏi.
"Ừ, trên căn bản cũng đã xử lý tốt, coi như tương đối khó giải quyết cũng đều đã giải quyết." Đệ Ngũ Long Quỳ kiểm tra ở bên kia, không quên trả lời vấn đề của Phượng Tĩnh Xu, trong lòng nhất thời có loại cảm giác ngọt ngào. Tình hình bây giờ, hắn có thể không thể tưởng tượng thành hai phu thê đang ăn ý phối hợp hành y phát thuốc sao?
Sau khi kiểm tra hơn một trăm tên người bị thương trên máy bay xong, xác định đã không có vấn đề gì, Phượng Tĩnh Xu lại nhận được một tin tức một người trọng thượng trên chiếc máy bay khác, vì vậy kéo Đệ Ngũ Long Quỳ, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, sử dụng thuật thuấn di, dịch chuyển hai người từ chiếc máy bay này đến một chiếc máy bay khác, tiếp tục cứu trị cho bọn họ.
"Bíp bíp bíp! Bíp bíp bíp!" Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu đang chuyên tâm tiến hành phẫu thuật cho một đại thúc bị thương ở chân, bên trong khoang máy bay đột nhiên vang lên tiếng bíp bíp dồn dập.
Mọi người chưa bao giờ nghe thấy âm thanh này đều kinh hoảng kêu lên, ôm nhau thành một đoàn run lẩy bẩy.
"Mọi người đừng hoảng hốt!" Lúc này Phượng Tĩnh Xu đứng lên, lớn tiếng quát ngừng lại sự khủng hoảng, "Đây chỉ là tín hiệu báo cáo theo thông lệ mà thôi, cũng không có vấn đề lớn gì đâu."
Sau khi giao công việc làm yên lòng người cho mấy Hắc Linh Lung, Phượng Tĩnh Xu xoay người đi về phía khoang lái.
"Tĩnh!" Đệ Ngũ Long Quỳ bắt tay Phượng Tĩnh Xu lại, "Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" di@en*dyan(lee^qu.donnn) Hắn nhạy cảm cảm thấy tâm tình Phượng Tĩnh Xu cũng không có biểu hiện như sự nhẹ nhõm kia.
Phượng Tĩnh Xu cười cười với Đệ Ngũ Long Quỳ, "Ta cũng không biết, chờ lát nữa rồi hãy nói! Ta phải đi trước xem thử, cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì."
Nói xong, nàng mở cửa đi vào khoang lái, "ầm" một tiếng, lại tách khoang máy bay ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, sự nhẹ nhõm trên mặt Phượng Tĩnh Xu lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm trọng.
"Chủ nhân, là trụ sở dưới mặt đất truyền đến tin tức." Hắc Linh Lung cung kính trả lời.
"Tin tức gì?" Bọn họ sẽ lập tức trở về, người phía dưới ngay cả chút thời gian này cũng không chờ sao? Đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến bọn họ nhất định phải khẩn cấp gọi nàng ngay giữa không trung?
"Chủ nhân, dựa theo hệ thống đo đạc mặt đất, đê lớn ở thượng du có thể sẽ có nguy cơ bị vỡ." Hắc Linh Lung lấy được tin tức thông báo.
"Cái gì!?" Phượng Tĩnh Xu chấn động, không dám tin kêu lên một tiếng.
"Sao có thể vỡ đê? Trước đó không phải đê Mịch La đã tu sửa rồi sao!?" Bước một bước dài tiến lên, Phượng Tĩnh Xu ngồi vào vị trí của mình, phía trên kia đặt một chiếc máy vi tính màu trắng, trên màn hình đang không ngừng hiện lên tin tức mà nàng muốn —— bản đồ sông Mịch và đê Mịch La, báo cáo đánh giá và phân tích địa chất.
"Cạch cạch!" Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng gõ bàn phím, vài bức bản đồ không ngừng xuất hiện, từng đoạn phân tích số liệu cũng theo đó xuất hiện, nhảy liên tục trên màn hình máy vi tính.
"Ngay lập tức truyền lượng mưa mấy ngày sắp tới tới đây, kết hợp với địa chất của đê Mịch La, lập tức phân tích ra phương án dự phòng vỡ đê hữu hiệu! Trước đó, cho ta thời gian vỡ đê chính xác nhất! Còn nữa, quan trọng nhất là phạm vi ảnh hưởng và mức độ tổn thất sau khi vỡ đê!" Cho dù trong lòng vì lấy được tin tức mà khiếp sợ, Phượng Tĩnh Xu vẫn cố bình tĩnh mà phân phó nhiệm vụ xuống, sau đó kiềm chế tâm tình hoảng loạn chờ đợi kết quả.
Hắc Linh Lung lĩnh mệnh lui xuống tự động làm việc, Phượng Tĩnh Xu nín thở ngồi trên ghế sa lon, trong đầu một khắc cũng không yên lặng được.
"Liên lạc các khoang lái khác, gia tăng tốc độ, mau sớm trở lại căn cứ!" Trước ra lệnh cho Hắc Linh Lung trong khoang lái, Phượng Tĩnh Xu nhắm hai mắt lại, cố gắng từ từ cẩn thận thăm dò trong đầu tìm được một số đồ vật, không để cho đầu óc mình bởi vì chờ đợi mà trở nên điên cuồng.
"Ngươi có tra được tại sao đê Mịch La lại có nguy cơ vỡ đê không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Phượng Tĩnh Xu quyết định cầm chuyện này khai đao.
"Dạ, chủ nhân." Hắc Linh Lung hễ hỏi thì đáp, "Từ phân tích kết cấu mặt đất, nơi này quả thật thích hợp xây dựng đê đập lớn, Dieenndkdan/leeequhydonnn vì vậy có thể loại bỏ nhân tố tự nhiên, mà từ máy thăm dò xét đê Mịch La chúng ta biết được, khiến nó gặp phải nguyên nhân vỡ đê chủ yếu là vấn đề kiến trúc."
Phượng Tĩnh Xu trừng mãnh liệt, rồi sau đó khẽ nheo lại, "Vấn đề kiến trúc?" Phương diện nào có vấn đề? Tại sao mấy chục năm trước thậm chí còn trên trăm năm đê Mịch La còn có thể chống được lũ lụt, còn lần này lại không được?
Dường như biết suy nghĩ trong lòng Phượng Tĩnh Xu, Hắc Linh Lung trả lời toàn bộ, "Lần này lượng nước không thể so với năm trước, vì vậy đê Mịch La chịu phải áp lực lớn, nếu như nói đó chính là nguyên nhân vỡ đê thì cũng có thể, nhưng ba tháng qua đê Mịch La vào dấu vết tu sửa, nếu như lúc ấy có thể dùng hết toàn lực tu sửa, lần này sẽ có thể vượt qua lũ lớn."
"Dùng hết toàn lực tu sửa?" Môi đỏ mọng nói ra mấy từ mấu chốt, "Ý nói là, khi có người tu sửa đê, cũng không dùng hết toàn lực?"
"Từ tình hình đê Mịch La hiện nay mà thấy, thì đúng vậy." Hắc Linh Lung cũng không e dè Phượng Tĩnh Xu, vẫn máy móc trả lời, "Cả công trình tu sửa, chỉ là vật liệu thì có một bộ phận rất lớn bị cắt xén, vật liệu được dùng vốn không phải vốn là vật liệu xây dựng chắc chắn, mà là mấy vật liệu kém chất lượng, mà trong quá trình tu sửa đốc công không tận lực, dẫn đến cả công trình lỏng lẻo, khiến cho đê Mịch La trong lúc vô hình xuất hiện rất nhiều rò rỉ. Thường ngày không phát hiện, nhưng một khi xuất hiện đợt lũ lụt tương tự như lần này, Đê Mịch La cũng sẽ bị nước lũ xé rách một vết thương, sau đó trở nên......"
"Đủ rồi!" Phượng Tĩnh Xu cắt đứt lời Hắc Linh Lung nói, "Tình hình sau đó ta đều biết!" Đó chính là tình cảnh hủy diệt đất phong của nàng!
"Là ai giám sát công trình này?" Phượng Tĩnh Xu oán hận nghiến răng.
"Là thành chủ trước Đoạn Hồng Văn."
"Lại là Đoạn Hồng Văn!" Phượng Tĩnh Xu dùng sức vỗ bàn, "Rầm"! Cái bàn sắt bị vỗ in dấu thật sâu, "Tên khốn kiếp kia là ăn gam hùm mật báo rồi, lại dám trắng trợn tùy ý làm bậy ở đất phong của bản cung! Chẳng lẽ phía sau đài của hắn rất cứng rắn sao!?"
"Khởi bẩm chủ nhân, " Hắc Linh Lung lại máy móc trả lời một lần nữa, "Đoạn Hồng Văn nguyên là một nhà giàu chi thứ ở biên cảnh, sau lại đi tới kinh thành mưu cầu đường làm quan, tìm nơi nương tựa dưới trướng tể tướng Vu Lam. Vu Lam cũng rất chăm sóc vị khách này, ở trong quan trường từng bước đề bạt hắn, tận dụng mọi thứ an bài chức vụ cho hắn, cho đến sau khi vương gia đi, liền tính kế để hắn làm thành chủ thành Bạch Vũ."
Trên mặt Phượng Tĩnh Xu không chỉ có sự phẫn nộ, còn có sát ý. "Vu Lam...... hay cho Vu Lam! Xem ra coi như hắn không chọc đến ta...ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Lúc này, máy vi tính trước mặt nàng phát ra một hồi tiếng vang “tít, tít”, Phượng Tĩnh Xu vội vàng ngồi thẳng, lại "cạch cạch" gõ máy.
"Vỡ đê sẽ ảnh hưởng đến cả thành Bạch Vũ cùng với tất cả khu vực xung quanh, dự tính thời gian chỉ có...... sáu ngày!?" Phượng Tĩnh Xu nhẹ nhàng đọc chữ trên màn hình lên, âm thanh nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chỉ sợ nói chuyện lớn tiếng một chút, màn hình sẽ bị nhiễu mà nhảy ra nhiều thông tin không thể thừa nhận hơn.
Sáu ngày...... thành Bạch Vũ......
Nếu như trong vòng sáu ngày không thể giải quyết vấn đề vỡ đê, như vậy đến lúc đó khu vực nguy hiểm sẽ mở rộng, dinendian.lơqid]on bao gồm nơi hạ trại hiện tại của bọn họ cũng sẽ bị nước lũ đánh thẳng đến!
Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng tính toán trong lòng rốt cuộc nên làm như thế nào mới hữu hiệu nhất......
"Chủ nhân, chúng ta đã tới căn cứ, chuẩn bị hạ xuống." Tiếng Hắc Linh Lung gọi hồn của nàng về.
Phượng Tĩnh Xu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy được mảnh nông trường lớn phía dưới.
Ruộng đất bằng phẳng rộng như vậy, nếu lũ lụt tới, chỉ sợ ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có......
Nghĩ tới đây, nàng lại lo lắng cau mày.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
"Phạch phạch phạch"...... Tiếng cánh quạt vỗ phát ra tiếng ầm khổng lồ làm cho người ta không nghe được bất kỳ âm thanh gì, khí lưu khổng lồ quật vào trên người làm ống tay áo tung bay, phạch phạch vang dội.
Mặc dù đã biết máy bay trực thăng rồi, nhưng lại một lần nữa thấy có chín "con chim lớn" ở trên trời ầm ầm hạ xuống, mấy nam nhân chờ ở một bên vẫn cảm thấy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Vật này quả thật quá thần kỳ! Bay cao lại còn rất mau, còn không cần chúng nó vận công dùng sức, nghe thật sự rất kỳ lạ!
Giờ khắc này, bọn họ cùng có suy nghĩ bắt đầu đố kỵ Đệ Ngũ Long Quỳ thật may mắn. Bọn họ là nam nhân của Phượng Tĩnh Xu, cũng không có lấy được vinh hanh đặc biệt được ngồi máy bay đầu tiên, ngược lại cái tên đại phu kia cái gì cũng không hiểu, chỉ biết bắt mạch châm cứu nhặt được lợi lớn, sao có thể không khiến người ghen tỵ chứ!
Sau một hồi lại một hồi gió mãnh liệt, chín chiếc máy bay rốt cuộc an toàn hạ xuống đất.
"Soạt ——" Kèm theo một hồi tiếng cửa mở, một bóng dáng màu đen yểu điệu đi xuống.
"Tĩnh nhi!"
"Tỷ tỷ!"
"Tiểu Tĩnh!"
Tiếng hô vui mừng vừa dứt, mấy nam nhân càng thêm kích động xông về phía trước, tranh nhau muốn ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong lòng.
Một chuyến bay liền được hoan nghênh nhiệt liệt như thế, Phượng Tĩnh Xu có chút dở khóc dở cười, một màn ướt át này thật đúng là làm cho người ta có chút không chịu nổi.
"Được rồi, mọi người đều dừng lại đi!" Đưa tay đẩy đẩy các nam nhân muốn ôm lấy, tay trái Phượng Tĩnh Xu lôi kéo Tuân Thư, tay phải nắm tay Phượng Duy Tĩnh đi vào trong lều, "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình cảm, có việc quan trọng phải làm!"
Một câu nói xua tan nhiệt tình của các nam nhân, từng người một thuận theo theo sát phía sau của nàng đi vào lều.
"Tĩnh......" Đệ Ngũ Long Quỳ mới vừa xuống máy bay trơ mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu cùng mấy nam nhân kia đi cũng không quay đầu lại, da.nlze.qu;ydo/nn gọi đến bên miệng, cũng bị gió mạnh đánh nát, hòa trong mưa gió, chỉ lưu lại một bóng hình, một trái tim, cô đơn không thể phai mờ.
Vừa tiến vào lều, Phượng Tĩnh Xu liền cùng mấy người Phượng Duy Tĩnh vây quanh bàn hội nghị ngồi xuống, vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Phượng Tĩnh Xu từ trong tay Hắc Linh Lung nhận lấy bản đồ miêu tả chi tiết, đầu tiên nói: "Ta nghĩ mọi người cũng biết chuyện đê Mịch La xảy ra vấn đề, " Thấy mọi người trầm trọng gật đầu, lại nói: "Chúng ta tạm thời không đi thảo luận tại sao đê Mịch La lại có nguy cơ vỡ đê, trước tiên phải quan tâm là một khi nó vỡ đê mang đến nguy hại, mọi người nhìn xem, nơi này, nơi này, còn có nơi này, " Phượng Tĩnh Xu dùng cây bút màu đỏ vẽ từng vòng trên bản đồ, "Nếu như vỡ đê, những chỗ này theo khoảng cách, trong thời gian cực ngắn sẽ phải chịu cú ập cực lớn, khiến chúng ta ngay cả thời gian phản ứng cũng không có." Nàng phân tích nói, "Trong này bị liên lụy tc mắt còn có chỗ hạ trại của chúng ta, nếu như chúng ta không làm xong các biện pháp ngăn chặn, đến lúc đó ba trăm ngàn người sẽ trong khoảnh khắc bị đại hồng thủy nuốt hết!"
Vừa nghĩ tới ba trăm ngàn người trong nháy mắt bị đại hồng thủy cuốn đi, mọi người không khỏi rùng mình.
"Tai nạn còn chưa hết, mọi người nhìn xem, bởi vì ba mảnh đất phong đều có địa thế bằng phẳng, vì vậy một khi vỡ đê, hạ du sẽ không có địa thế cao để có thể ngăn cản, đến lúc đó gặp nạn không riêng gì thành Bạch Vũ, mà theo địa thế, tàn phá nghiêm trọng bên trong Lộng Phong quốc còn chưa có qua, mà theo mùa mưa bao năm qua lại tới, phạm vi mưa lớn ở Hí Triều quốc cũng sẽ đến, tới lúc đó lãnh thổ Hí Triều quốc sẽ có mưa lớn xuống, nếu như kết hợp với cơn lũ này, mất đi khống chế, như vậy, Hí Triều quốc cũng sẽ gặp phải tai nạn cực lớn."
"Hí ——!" Hít một ngụm khí lạnh, lòng của mọi người theo lời giải thích của Phượng Tĩnh Xu mà càng thêm kinh hãi.
Không ngờ hậu quả lại trở nên nghiêm trọng như vậy! Bọn họ chỉ cân nhắc đến tình trạng trước mắt, nhưng mà nàng cũng đã cân nhắc tới tình huống mấy ngày sau thậm chí trong vòng mấy tháng sau, nàng chẳng những băn khoăn đến tình hình quốc gia của mình, càng quan tâm an nguy của nước láng giềng, phần suy nghĩ tỉ mỉ nhìn xa trông rộng này, khiến các nam nhân tự khoe là thiên chi kiêu tử, tự cho rằng bản thân lợi hại hơn người thường lần đầu cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.
Quả nhiên vẫn ứng nghiệm câu nói xưa kia, núi cao còn có núi cao hơn.
Trên người Phượng Tĩnh Xu lộ ra sự sáng suốt, là bọn hắn cách xa không kịp. Trong nháy mắt này, trong lòng bọn hắn đồng thời hiện lên một ý nghĩ: một nữ nhân như vậy, lại có ai có thể có chắc chắc nắm chắc được nàng?
Phượng Tĩnh Xu cũng không biết ý nghĩ trong lòng của những nam nhân trước mặt này, nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm bản đồ, sau khi cân nhắc liên tục rốt cuộc quyết định, nói với Tĩnh Ảnh và Phượng Hàm Tiếu: "Ảnh, đường ca, lát nữa hai người nhanh đi thông báo cho Trương Liêm, trong vòng bốn ngày phải để tất cả mọi người trong đại doanh rút lui khỏi thành Bạch Vũ, để ngừa đến lúc đó sinh ra nhiều tổn thất không cần thiết; dieendaanleequuydonn Duy nhi và Tĩnh Phong ở lại, cùng Diệp Diễn Nhữ đưa hơn một nghìn người nhanh chóng đến đại doanh, sẽ cùng Ảnh tổ chức rút lui, Thư nhi đi theo đi, mặt khác, Ngọc Dung và Bích Đạc phải có cách liên lạc với người của Hí Triều quốc, nói cho bọn họ biết phải kịp thời chuẩn bị sẵn sàng, ngộ nhỡ thượng du bên này không chống đỡ được, để cho bọn họ nghĩ cách! Còn nữa, khi để Trương Liêm tổ chức rút lui, trừ dân chúng ra, toàn bộ nhân mã, người bơi giỏi mà chúng ta mang tới, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, không đi theo đại doanh rút lui, để cho bọn họ nhanh chóng chạy tới đê Mịch La, ta cần vật liệu đưa đến nơi đó."
"Để cho bọn họ đến đê Mịch La làm gì?" Phượng Hàm Tiếu bật thốt lên hỏi.
Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, trong mắt tỏa ra ánh sáng kiên quyết, "Chồng cát lấp đê!"
“Được rồi, tạm thời chính là kế hoạch như vậy, nếu như có thay đổi, ta sẽ dùng điện thoại liên lạc với mọi người, nhớ gặp phải nguy hiểm phải chú ý bảo vệ an toàn của mình!" Phượng Tĩnh Xu đứng dậy vung tay lên, cuộn tròn tấm bản đồ, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tĩnh nhi! Nàng phải đi đâu!?" Phượng Duy Tĩnh căng thẳng, kêu lên.
"Ta phải đi xem tình hình đê Mịch La!" Phượng Tĩnh Xu nghiêng người trả lời, thấy bọn họ muốn theo tới, lập tức nói: "Mọi người không cần đi theo ta, chánh sự quan trọng hơn, ta không sao!"
Đi ra lều, Phượng Tĩnh Xu mang theo nón tre đi mưa, lướt qua dân chúng mới vừa đi xuống máy bay.
Không có ai chú ý tới nàng, nhưng tất cả mọi người vẫn hưng phấn bàn về nàng.
"A! Quả thực quá thần kỳ!"
"Đúng vậy! Ta chưa bao giờ gặp qua dị tượng đó, hơn nữa còn có chim lớn có thể bay trên trời!"
"Theo ý ta, công chúa của chúng ta chính là thần tiên! Đặc biệt hạ phàm tới cứu khổ cứu nạn đấy!"
"Đúng thế, đúng thế! Cho nên nói chúng ta cũng không cần lo lắng!Lũ lụt này, tính là cái gì? Die nd da nl e q uu ydo n Chỉ cần công chúa của chúng ta làm phép, đọc mấy câu chú ngữ, sẽ khiến nước lũ rút lui!"
"A! Nếu thật như vậy thì tốt......"
"Ha ha! Dù sao chúng ta nhất định sẽ không sao, có công chúa thần tiên ở đây, mọi người cứ yên tâm đi......"
Phượng Tĩnh Xu nghe dân chúng thảo luận, trong lòng bỗng nhiên vừa động, có lẽ, nàng thật sự có thể có cách không tổn thương người nào, để dẹp yên tai họa này......
Chỉ là, đại phu có thể an ủi lòng bệnh nhân, nhưng có ai có thể an ủi lòng của đại phu đây? Dfienddn lieqiudoon Có ai biết, giờ phút này thần y cười như gió xuân ấm áp nhưng trong lòng đã sớm bởi vì không nghe được bất kỳ tin tức nào của Phượng Tĩnh Xu mà không ngừng nóng nảy.
"Soạt!" Cánh cửa giữa khoang lái và khoang máy bay vẫn đóng chặt bị người dùng sức mở ra.
Đệ Ngũ Long Quỳ vừa nghe thấy tiếng lập tức xoay người nhìn lại, vui mừng thấy được bóng hình xinh đẹp vẫn nhớ thương trong lòng.
"Tĩnh!" Nở nụ cười sáng lạn, Đệ Ngũ Long Quỳ vội vàng chạy tới, "Thật tốt quá, nàng không sao! Ta đã lo lắng gần chết!" Hắn khẩn trương lôi kéo Phượng Tĩnh Xu xoay trái phải nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, rốt cuộc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Tĩnh Xu âm thầm nhướng mày, Tĩnh? Hắn cũng gọi tên quá thân mật rồi? Lúc nào quan hệ của bọn họ thì trở nên tốt như vậy?
Lúc này, phía sau hai người lại truyền tới một hồi tiếng kêu đau, dẫn sự chú ý của bọn họ tới trên người bị thương ở sau lưng.
"Sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?" Phượng Tĩnh Xu vừa kiểm tra vừa hỏi.
"Ừ, trên căn bản cũng đã xử lý tốt, coi như tương đối khó giải quyết cũng đều đã giải quyết." Đệ Ngũ Long Quỳ kiểm tra ở bên kia, không quên trả lời vấn đề của Phượng Tĩnh Xu, trong lòng nhất thời có loại cảm giác ngọt ngào. Tình hình bây giờ, hắn có thể không thể tưởng tượng thành hai phu thê đang ăn ý phối hợp hành y phát thuốc sao?
Sau khi kiểm tra hơn một trăm tên người bị thương trên máy bay xong, xác định đã không có vấn đề gì, Phượng Tĩnh Xu lại nhận được một tin tức một người trọng thượng trên chiếc máy bay khác, vì vậy kéo Đệ Ngũ Long Quỳ, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, sử dụng thuật thuấn di, dịch chuyển hai người từ chiếc máy bay này đến một chiếc máy bay khác, tiếp tục cứu trị cho bọn họ.
"Bíp bíp bíp! Bíp bíp bíp!" Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu đang chuyên tâm tiến hành phẫu thuật cho một đại thúc bị thương ở chân, bên trong khoang máy bay đột nhiên vang lên tiếng bíp bíp dồn dập.
Mọi người chưa bao giờ nghe thấy âm thanh này đều kinh hoảng kêu lên, ôm nhau thành một đoàn run lẩy bẩy.
"Mọi người đừng hoảng hốt!" Lúc này Phượng Tĩnh Xu đứng lên, lớn tiếng quát ngừng lại sự khủng hoảng, "Đây chỉ là tín hiệu báo cáo theo thông lệ mà thôi, cũng không có vấn đề lớn gì đâu."
Sau khi giao công việc làm yên lòng người cho mấy Hắc Linh Lung, Phượng Tĩnh Xu xoay người đi về phía khoang lái.
"Tĩnh!" Đệ Ngũ Long Quỳ bắt tay Phượng Tĩnh Xu lại, "Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" di@en*dyan(lee^qu.donnn) Hắn nhạy cảm cảm thấy tâm tình Phượng Tĩnh Xu cũng không có biểu hiện như sự nhẹ nhõm kia.
Phượng Tĩnh Xu cười cười với Đệ Ngũ Long Quỳ, "Ta cũng không biết, chờ lát nữa rồi hãy nói! Ta phải đi trước xem thử, cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì."
Nói xong, nàng mở cửa đi vào khoang lái, "ầm" một tiếng, lại tách khoang máy bay ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, sự nhẹ nhõm trên mặt Phượng Tĩnh Xu lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm trọng.
"Chủ nhân, là trụ sở dưới mặt đất truyền đến tin tức." Hắc Linh Lung cung kính trả lời.
"Tin tức gì?" Bọn họ sẽ lập tức trở về, người phía dưới ngay cả chút thời gian này cũng không chờ sao? Đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến bọn họ nhất định phải khẩn cấp gọi nàng ngay giữa không trung?
"Chủ nhân, dựa theo hệ thống đo đạc mặt đất, đê lớn ở thượng du có thể sẽ có nguy cơ bị vỡ." Hắc Linh Lung lấy được tin tức thông báo.
"Cái gì!?" Phượng Tĩnh Xu chấn động, không dám tin kêu lên một tiếng.
"Sao có thể vỡ đê? Trước đó không phải đê Mịch La đã tu sửa rồi sao!?" Bước một bước dài tiến lên, Phượng Tĩnh Xu ngồi vào vị trí của mình, phía trên kia đặt một chiếc máy vi tính màu trắng, trên màn hình đang không ngừng hiện lên tin tức mà nàng muốn —— bản đồ sông Mịch và đê Mịch La, báo cáo đánh giá và phân tích địa chất.
"Cạch cạch!" Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng gõ bàn phím, vài bức bản đồ không ngừng xuất hiện, từng đoạn phân tích số liệu cũng theo đó xuất hiện, nhảy liên tục trên màn hình máy vi tính.
"Ngay lập tức truyền lượng mưa mấy ngày sắp tới tới đây, kết hợp với địa chất của đê Mịch La, lập tức phân tích ra phương án dự phòng vỡ đê hữu hiệu! Trước đó, cho ta thời gian vỡ đê chính xác nhất! Còn nữa, quan trọng nhất là phạm vi ảnh hưởng và mức độ tổn thất sau khi vỡ đê!" Cho dù trong lòng vì lấy được tin tức mà khiếp sợ, Phượng Tĩnh Xu vẫn cố bình tĩnh mà phân phó nhiệm vụ xuống, sau đó kiềm chế tâm tình hoảng loạn chờ đợi kết quả.
Hắc Linh Lung lĩnh mệnh lui xuống tự động làm việc, Phượng Tĩnh Xu nín thở ngồi trên ghế sa lon, trong đầu một khắc cũng không yên lặng được.
"Liên lạc các khoang lái khác, gia tăng tốc độ, mau sớm trở lại căn cứ!" Trước ra lệnh cho Hắc Linh Lung trong khoang lái, Phượng Tĩnh Xu nhắm hai mắt lại, cố gắng từ từ cẩn thận thăm dò trong đầu tìm được một số đồ vật, không để cho đầu óc mình bởi vì chờ đợi mà trở nên điên cuồng.
"Ngươi có tra được tại sao đê Mịch La lại có nguy cơ vỡ đê không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Phượng Tĩnh Xu quyết định cầm chuyện này khai đao.
"Dạ, chủ nhân." Hắc Linh Lung hễ hỏi thì đáp, "Từ phân tích kết cấu mặt đất, nơi này quả thật thích hợp xây dựng đê đập lớn, Dieenndkdan/leeequhydonnn vì vậy có thể loại bỏ nhân tố tự nhiên, mà từ máy thăm dò xét đê Mịch La chúng ta biết được, khiến nó gặp phải nguyên nhân vỡ đê chủ yếu là vấn đề kiến trúc."
Phượng Tĩnh Xu trừng mãnh liệt, rồi sau đó khẽ nheo lại, "Vấn đề kiến trúc?" Phương diện nào có vấn đề? Tại sao mấy chục năm trước thậm chí còn trên trăm năm đê Mịch La còn có thể chống được lũ lụt, còn lần này lại không được?
Dường như biết suy nghĩ trong lòng Phượng Tĩnh Xu, Hắc Linh Lung trả lời toàn bộ, "Lần này lượng nước không thể so với năm trước, vì vậy đê Mịch La chịu phải áp lực lớn, nếu như nói đó chính là nguyên nhân vỡ đê thì cũng có thể, nhưng ba tháng qua đê Mịch La vào dấu vết tu sửa, nếu như lúc ấy có thể dùng hết toàn lực tu sửa, lần này sẽ có thể vượt qua lũ lớn."
"Dùng hết toàn lực tu sửa?" Môi đỏ mọng nói ra mấy từ mấu chốt, "Ý nói là, khi có người tu sửa đê, cũng không dùng hết toàn lực?"
"Từ tình hình đê Mịch La hiện nay mà thấy, thì đúng vậy." Hắc Linh Lung cũng không e dè Phượng Tĩnh Xu, vẫn máy móc trả lời, "Cả công trình tu sửa, chỉ là vật liệu thì có một bộ phận rất lớn bị cắt xén, vật liệu được dùng vốn không phải vốn là vật liệu xây dựng chắc chắn, mà là mấy vật liệu kém chất lượng, mà trong quá trình tu sửa đốc công không tận lực, dẫn đến cả công trình lỏng lẻo, khiến cho đê Mịch La trong lúc vô hình xuất hiện rất nhiều rò rỉ. Thường ngày không phát hiện, nhưng một khi xuất hiện đợt lũ lụt tương tự như lần này, Đê Mịch La cũng sẽ bị nước lũ xé rách một vết thương, sau đó trở nên......"
"Đủ rồi!" Phượng Tĩnh Xu cắt đứt lời Hắc Linh Lung nói, "Tình hình sau đó ta đều biết!" Đó chính là tình cảnh hủy diệt đất phong của nàng!
"Là ai giám sát công trình này?" Phượng Tĩnh Xu oán hận nghiến răng.
"Là thành chủ trước Đoạn Hồng Văn."
"Lại là Đoạn Hồng Văn!" Phượng Tĩnh Xu dùng sức vỗ bàn, "Rầm"! Cái bàn sắt bị vỗ in dấu thật sâu, "Tên khốn kiếp kia là ăn gam hùm mật báo rồi, lại dám trắng trợn tùy ý làm bậy ở đất phong của bản cung! Chẳng lẽ phía sau đài của hắn rất cứng rắn sao!?"
"Khởi bẩm chủ nhân, " Hắc Linh Lung lại máy móc trả lời một lần nữa, "Đoạn Hồng Văn nguyên là một nhà giàu chi thứ ở biên cảnh, sau lại đi tới kinh thành mưu cầu đường làm quan, tìm nơi nương tựa dưới trướng tể tướng Vu Lam. Vu Lam cũng rất chăm sóc vị khách này, ở trong quan trường từng bước đề bạt hắn, tận dụng mọi thứ an bài chức vụ cho hắn, cho đến sau khi vương gia đi, liền tính kế để hắn làm thành chủ thành Bạch Vũ."
Trên mặt Phượng Tĩnh Xu không chỉ có sự phẫn nộ, còn có sát ý. "Vu Lam...... hay cho Vu Lam! Xem ra coi như hắn không chọc đến ta...ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Lúc này, máy vi tính trước mặt nàng phát ra một hồi tiếng vang “tít, tít”, Phượng Tĩnh Xu vội vàng ngồi thẳng, lại "cạch cạch" gõ máy.
"Vỡ đê sẽ ảnh hưởng đến cả thành Bạch Vũ cùng với tất cả khu vực xung quanh, dự tính thời gian chỉ có...... sáu ngày!?" Phượng Tĩnh Xu nhẹ nhàng đọc chữ trên màn hình lên, âm thanh nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chỉ sợ nói chuyện lớn tiếng một chút, màn hình sẽ bị nhiễu mà nhảy ra nhiều thông tin không thể thừa nhận hơn.
Sáu ngày...... thành Bạch Vũ......
Nếu như trong vòng sáu ngày không thể giải quyết vấn đề vỡ đê, như vậy đến lúc đó khu vực nguy hiểm sẽ mở rộng, dinendian.lơqid]on bao gồm nơi hạ trại hiện tại của bọn họ cũng sẽ bị nước lũ đánh thẳng đến!
Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng tính toán trong lòng rốt cuộc nên làm như thế nào mới hữu hiệu nhất......
"Chủ nhân, chúng ta đã tới căn cứ, chuẩn bị hạ xuống." Tiếng Hắc Linh Lung gọi hồn của nàng về.
Phượng Tĩnh Xu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy được mảnh nông trường lớn phía dưới.
Ruộng đất bằng phẳng rộng như vậy, nếu lũ lụt tới, chỉ sợ ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có......
Nghĩ tới đây, nàng lại lo lắng cau mày.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
"Phạch phạch phạch"...... Tiếng cánh quạt vỗ phát ra tiếng ầm khổng lồ làm cho người ta không nghe được bất kỳ âm thanh gì, khí lưu khổng lồ quật vào trên người làm ống tay áo tung bay, phạch phạch vang dội.
Mặc dù đã biết máy bay trực thăng rồi, nhưng lại một lần nữa thấy có chín "con chim lớn" ở trên trời ầm ầm hạ xuống, mấy nam nhân chờ ở một bên vẫn cảm thấy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Vật này quả thật quá thần kỳ! Bay cao lại còn rất mau, còn không cần chúng nó vận công dùng sức, nghe thật sự rất kỳ lạ!
Giờ khắc này, bọn họ cùng có suy nghĩ bắt đầu đố kỵ Đệ Ngũ Long Quỳ thật may mắn. Bọn họ là nam nhân của Phượng Tĩnh Xu, cũng không có lấy được vinh hanh đặc biệt được ngồi máy bay đầu tiên, ngược lại cái tên đại phu kia cái gì cũng không hiểu, chỉ biết bắt mạch châm cứu nhặt được lợi lớn, sao có thể không khiến người ghen tỵ chứ!
Sau một hồi lại một hồi gió mãnh liệt, chín chiếc máy bay rốt cuộc an toàn hạ xuống đất.
"Soạt ——" Kèm theo một hồi tiếng cửa mở, một bóng dáng màu đen yểu điệu đi xuống.
"Tĩnh nhi!"
"Tỷ tỷ!"
"Tiểu Tĩnh!"
Tiếng hô vui mừng vừa dứt, mấy nam nhân càng thêm kích động xông về phía trước, tranh nhau muốn ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong lòng.
Một chuyến bay liền được hoan nghênh nhiệt liệt như thế, Phượng Tĩnh Xu có chút dở khóc dở cười, một màn ướt át này thật đúng là làm cho người ta có chút không chịu nổi.
"Được rồi, mọi người đều dừng lại đi!" Đưa tay đẩy đẩy các nam nhân muốn ôm lấy, tay trái Phượng Tĩnh Xu lôi kéo Tuân Thư, tay phải nắm tay Phượng Duy Tĩnh đi vào trong lều, "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình cảm, có việc quan trọng phải làm!"
Một câu nói xua tan nhiệt tình của các nam nhân, từng người một thuận theo theo sát phía sau của nàng đi vào lều.
"Tĩnh......" Đệ Ngũ Long Quỳ mới vừa xuống máy bay trơ mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu cùng mấy nam nhân kia đi cũng không quay đầu lại, da.nlze.qu;ydo/nn gọi đến bên miệng, cũng bị gió mạnh đánh nát, hòa trong mưa gió, chỉ lưu lại một bóng hình, một trái tim, cô đơn không thể phai mờ.
Vừa tiến vào lều, Phượng Tĩnh Xu liền cùng mấy người Phượng Duy Tĩnh vây quanh bàn hội nghị ngồi xuống, vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Phượng Tĩnh Xu từ trong tay Hắc Linh Lung nhận lấy bản đồ miêu tả chi tiết, đầu tiên nói: "Ta nghĩ mọi người cũng biết chuyện đê Mịch La xảy ra vấn đề, " Thấy mọi người trầm trọng gật đầu, lại nói: "Chúng ta tạm thời không đi thảo luận tại sao đê Mịch La lại có nguy cơ vỡ đê, trước tiên phải quan tâm là một khi nó vỡ đê mang đến nguy hại, mọi người nhìn xem, nơi này, nơi này, còn có nơi này, " Phượng Tĩnh Xu dùng cây bút màu đỏ vẽ từng vòng trên bản đồ, "Nếu như vỡ đê, những chỗ này theo khoảng cách, trong thời gian cực ngắn sẽ phải chịu cú ập cực lớn, khiến chúng ta ngay cả thời gian phản ứng cũng không có." Nàng phân tích nói, "Trong này bị liên lụy tc mắt còn có chỗ hạ trại của chúng ta, nếu như chúng ta không làm xong các biện pháp ngăn chặn, đến lúc đó ba trăm ngàn người sẽ trong khoảnh khắc bị đại hồng thủy nuốt hết!"
Vừa nghĩ tới ba trăm ngàn người trong nháy mắt bị đại hồng thủy cuốn đi, mọi người không khỏi rùng mình.
"Tai nạn còn chưa hết, mọi người nhìn xem, bởi vì ba mảnh đất phong đều có địa thế bằng phẳng, vì vậy một khi vỡ đê, hạ du sẽ không có địa thế cao để có thể ngăn cản, đến lúc đó gặp nạn không riêng gì thành Bạch Vũ, mà theo địa thế, tàn phá nghiêm trọng bên trong Lộng Phong quốc còn chưa có qua, mà theo mùa mưa bao năm qua lại tới, phạm vi mưa lớn ở Hí Triều quốc cũng sẽ đến, tới lúc đó lãnh thổ Hí Triều quốc sẽ có mưa lớn xuống, nếu như kết hợp với cơn lũ này, mất đi khống chế, như vậy, Hí Triều quốc cũng sẽ gặp phải tai nạn cực lớn."
"Hí ——!" Hít một ngụm khí lạnh, lòng của mọi người theo lời giải thích của Phượng Tĩnh Xu mà càng thêm kinh hãi.
Không ngờ hậu quả lại trở nên nghiêm trọng như vậy! Bọn họ chỉ cân nhắc đến tình trạng trước mắt, nhưng mà nàng cũng đã cân nhắc tới tình huống mấy ngày sau thậm chí trong vòng mấy tháng sau, nàng chẳng những băn khoăn đến tình hình quốc gia của mình, càng quan tâm an nguy của nước láng giềng, phần suy nghĩ tỉ mỉ nhìn xa trông rộng này, khiến các nam nhân tự khoe là thiên chi kiêu tử, tự cho rằng bản thân lợi hại hơn người thường lần đầu cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.
Quả nhiên vẫn ứng nghiệm câu nói xưa kia, núi cao còn có núi cao hơn.
Trên người Phượng Tĩnh Xu lộ ra sự sáng suốt, là bọn hắn cách xa không kịp. Trong nháy mắt này, trong lòng bọn hắn đồng thời hiện lên một ý nghĩ: một nữ nhân như vậy, lại có ai có thể có chắc chắc nắm chắc được nàng?
Phượng Tĩnh Xu cũng không biết ý nghĩ trong lòng của những nam nhân trước mặt này, nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm bản đồ, sau khi cân nhắc liên tục rốt cuộc quyết định, nói với Tĩnh Ảnh và Phượng Hàm Tiếu: "Ảnh, đường ca, lát nữa hai người nhanh đi thông báo cho Trương Liêm, trong vòng bốn ngày phải để tất cả mọi người trong đại doanh rút lui khỏi thành Bạch Vũ, để ngừa đến lúc đó sinh ra nhiều tổn thất không cần thiết; dieendaanleequuydonn Duy nhi và Tĩnh Phong ở lại, cùng Diệp Diễn Nhữ đưa hơn một nghìn người nhanh chóng đến đại doanh, sẽ cùng Ảnh tổ chức rút lui, Thư nhi đi theo đi, mặt khác, Ngọc Dung và Bích Đạc phải có cách liên lạc với người của Hí Triều quốc, nói cho bọn họ biết phải kịp thời chuẩn bị sẵn sàng, ngộ nhỡ thượng du bên này không chống đỡ được, để cho bọn họ nghĩ cách! Còn nữa, khi để Trương Liêm tổ chức rút lui, trừ dân chúng ra, toàn bộ nhân mã, người bơi giỏi mà chúng ta mang tới, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, không đi theo đại doanh rút lui, để cho bọn họ nhanh chóng chạy tới đê Mịch La, ta cần vật liệu đưa đến nơi đó."
"Để cho bọn họ đến đê Mịch La làm gì?" Phượng Hàm Tiếu bật thốt lên hỏi.
Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, trong mắt tỏa ra ánh sáng kiên quyết, "Chồng cát lấp đê!"
“Được rồi, tạm thời chính là kế hoạch như vậy, nếu như có thay đổi, ta sẽ dùng điện thoại liên lạc với mọi người, nhớ gặp phải nguy hiểm phải chú ý bảo vệ an toàn của mình!" Phượng Tĩnh Xu đứng dậy vung tay lên, cuộn tròn tấm bản đồ, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tĩnh nhi! Nàng phải đi đâu!?" Phượng Duy Tĩnh căng thẳng, kêu lên.
"Ta phải đi xem tình hình đê Mịch La!" Phượng Tĩnh Xu nghiêng người trả lời, thấy bọn họ muốn theo tới, lập tức nói: "Mọi người không cần đi theo ta, chánh sự quan trọng hơn, ta không sao!"
Đi ra lều, Phượng Tĩnh Xu mang theo nón tre đi mưa, lướt qua dân chúng mới vừa đi xuống máy bay.
Không có ai chú ý tới nàng, nhưng tất cả mọi người vẫn hưng phấn bàn về nàng.
"A! Quả thực quá thần kỳ!"
"Đúng vậy! Ta chưa bao giờ gặp qua dị tượng đó, hơn nữa còn có chim lớn có thể bay trên trời!"
"Theo ý ta, công chúa của chúng ta chính là thần tiên! Đặc biệt hạ phàm tới cứu khổ cứu nạn đấy!"
"Đúng thế, đúng thế! Cho nên nói chúng ta cũng không cần lo lắng!Lũ lụt này, tính là cái gì? Die nd da nl e q uu ydo n Chỉ cần công chúa của chúng ta làm phép, đọc mấy câu chú ngữ, sẽ khiến nước lũ rút lui!"
"A! Nếu thật như vậy thì tốt......"
"Ha ha! Dù sao chúng ta nhất định sẽ không sao, có công chúa thần tiên ở đây, mọi người cứ yên tâm đi......"
Phượng Tĩnh Xu nghe dân chúng thảo luận, trong lòng bỗng nhiên vừa động, có lẽ, nàng thật sự có thể có cách không tổn thương người nào, để dẹp yên tai họa này......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.