Tĩnh Nữ Truyền

Chương 105

Lang Linh Ẩn

17/01/2018

Ánh mặt trời nóng bỏng vô tình nướng cả vùng đất, ở nơi này lúc mùa hè tới, khí trời nóng bức tiến hành khảo nghiệm khắc nghiệt với quốc gia này, mà một năm nay, lại càng thêm tàn khốc chưa từng có.

"Khởi tấu bệ hạ, vào hạ tới nay hai phần ba lãnh thổ cả nước dần dần khô cạn, thu hoạch hoa màu chưa được ba phần năm mùa năm ngoái. . . . . ." Trong đại điện rộng lớn, nam tử trung niên mặc quan bào lam nhạt bước ra khỏi hàng báo cáo, trong giọng nói chứa đầy lo âu.

"Khởi tấu bệ hạ, lượng hoa màu thu hoạch giảm nhanh, năm nay trữ lượng kho lúa cũng giảm nhiều hơn trước, không tới ba phần tư năm ngoái, cứ theo tình hình này, ngộ nhỡ bộc phát hạn hán, có thể quốc khố sẽ không có cách nào chống đỡ được nhu cầu của quốc gia. . . . . ." Một nam từ khác mặc quan bào xanh thẫm cũng bước ra khỏi hàng ngay sau đó.

"Khởi tấu bệ hạ, căn cứ vào việc quan sát và đo đạc của Thiên Giám tư, mùa hè năm nay nóng như thiêu đột kích, thời gian và độ nhiệt không chỉ gấp hai năm trước, nước ta rất có thể bộc phát cả nước tính nạn hạn hán. . . . . ." Người mặc mực lam quan bào nam tử cũng lập tức bước ra khỏi hàng bẩm báo.

"Khởi tấu bệ hạ, ba huyện Tây Bắc đã xuất hiện hiện tượng hạn hán, cứ theo đà này, sợ rằng sẽ không chịu được hạn hán năm nay, đến lúc đó rất có thể kéo đến việc Tây Bắc hỗn loạn, đã có không ít dấu hiệu dân chúng đi nơi khác, quan viên địa phương không biết nên áp dụng phương pháp gì, kính xin bệ hạ chỉ rõ. . . . . ." Có một nam tử bước ra khỏi hàng xin chỉ thị.

"Khởi tấu bệ hạ. . . . . ."

"Bệ hạ. . . . . ."

Từng tiếng thay phiên nhau vang lên, làm đế vương cao cao tại thượng cảm thấy phiền não, tâm lực mệt mỏi!

Nạn hạn hán, lại nạn hạn hán!

Quốc gia này, chưa từng thoát khỏi nạn hạn hán hành hạ khắc nghiệt, năm nay, lại càng tàn khốc hơn so với năm trước? Hắn nên làm cái gì đây!?

Làm đế vương, đầu tiên đúng là phải có phong thái lâm nguy không loạn, nhưng mà, giờ phút này, hắn thật sự bị những vấn đề khó giải quyết này vây khốn! Nhiều năm hạn hán liên tục, năm ngoái bởi vì hạn hán lớn mà dẫn đến quốc khố thu vào chợt giảm, còn chưa bổ sung, năm nay thời tiết vừa khô hạn, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn năm trước, tiếp tục như vậy, đừng nói cái gì mà quốc khố dồi dào, dân chúng của hắn đầu tiên sẽ bị hạn hán làm cho nóng chết, chết khát, đói chết!

Trong đôi mắt sắc bén của đế vương xuất hiện một tia mỏi mệt, nhưng mà ở trước mặt văn võ cả triều lại không thể lộ ra tí nào, lúc này, hắn bắt đầu hoài niệm tới một bóng hình xinh đẹp trong hậu cung. . . . . .

"Kính xin hoàng thượng định đoạt!" Một giọng nói già nua cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn chợt hồi hồn. Người lên tiếng là nguyên lão tam triều Việt Sa quốc Trát Ba, thuở nhỏ Trát Ba vào cung làm thư đồng cho hoàng đế đời trước trước, lâu dài liền thuận nước đẩy thuyền vào triều làm quan, thời kì tại chức trợ giúp Việt Sa quốc vượt qua vô số cửa ải khó khăn, còn là thái phó của hoàng đế đời trước và hoàng đế thế hệ này, vì vậy địa vị ở trong triều khá cao, ngay cả Long Doanh thân là hoàng đế cũng phải nhường hắn ba phần. Vì vậy, Long Doanh cảm thấy xấu hổ một chút vì mình nhất thời mất hồn, vị cựu thần tóc bạc này, ánh mắt sắc bén, giống như nhìn một cái là có thể nhìn thấu người ta, Long Doanh biết, tâm tư vừa rồi của hắn nhất định không thể lừa gạt được thái phó của mình.

"Khụ khụ! Thái tử đâu rồi?" Long Doanh lúng túng nhìn về phía dưới hỏi.

"Nhi thần ở đây!" Một bóng dáng màu vàng lên tiếng bước ra khỏi hàng.

"Hoàng nhi, nghiên cứu trên tay con tiến hành thế nào rồi? Có thể có tìm được cách hóa giải không?"

"Bẩm phụ hoàng, mặc dù nhi thần cùng với các vị đại nhân Nông Giam tư tiến hành nghiên cứu mấy tháng, nhưng trước mắt vẫn không tìm ra cách giải quyết việc giảm sản lượng lương thực, xin phụ hoàng giáng tội!" Thái tử Việt Sa quốc —— Long Ứng Thiên tự trách, hai đầu gối quỳ xuống đất xin tội nói.

"Thật sự một chút đột phá cũng không có sao!?" Long Doanh không nhịn được xác nhận nói.

Long Ứng Thiên thất bại cúi đầu, cắn răng nói: "Quả thật không có!"

Lúc này, bên kia nam tử mặc quan bào màu lam bước ra khỏi hàng gây khó dễ nói: "Bệ hạ! Mắt thấy sắp vào hạ rồi, nhiệt độ liên tục lên cao, bách tính cũng sắp không chịu đựng được nữa, nhưng mấy tháng này nghiên cứu của thái tử cũng không có chút tiến triển nào, da.nlze.qu;ydo/nn điều này làm cho triều đình nên giao phó thế nào với dân chúng thiên hạ! Hành vi lơ là nhiệm vụ này của thái tử sợ rằng sẽ làm dân chúng bất mãn! Kính xin bệ hạ làm chủ, cho bách tính một câu trả lời hợp lý!"

Vừa dứt lời, một nam tử khác lập tức bước ra khỏi hàng nói: "Đúng vậy, bệ hạ, tam hoàng tử vì xoay sở lương thực cho quốc khố, hai tháng trước liền một mình xuất phát đến yết kiến quốc quân Xuyên Vân quốc, đến nay không về, từ nhỏ tam hoàng tử ở trong cung, chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung một bước, hôm nay lại vì xoay sở lương thực, dứt khoát xa cách Việt Sa quốc ta, hành động vì nước vì dân này thực làm người ta cảm động, xem xét lại hành vi của thái tử điện hạ, chỉ sợ bách tính so sánh, làm người ta sự hãi! Xin hoàng thượng định đoạt!"

Sau đó, bốn, năm quan viên cũng rối rít bước ra khỏi hàng thỉnh cầu giáng tội thái tử, sắc mặt Long Doanh càng nghe càng trầm, trong mắt lóe lên vài tia sáng.

Lúc này, một tiếng hừ lạnh cắt đứt lời vài tên quan viên nói, một nam tử vóc người trung đẳng đứng ra nói: "Các vị đại nhân, đều nói mắt thấy mới là thật, mấy vị không tự mắt thấy được, làm sao biết thái tử điện hạ bỏ rơi nhiệm vụ? Mọi người làm quan trong triều, mỗi tiếng nói cử động đều phải vì thiên hạ dân chúng làm tấm gương mới đúng, đừng có ăn không nói bậy, chọc người chỉ trích!"



Quan viên bên kia cũng không vừa, trợn to hai mắt phản bác: "Nguyên Khả, cái gì gọi là ăn không nói bậy? Ngươi nói thái tử điện hạ làm mấy tháng như thế, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, cái này còn không gọi là bỏ quên nhiệm vụ thì là cái gì?"

Nam tử tên Nguyên Khả vái lạy hoàng đế nói: "Hoàng thượng thánh minh! Vấn đề lương thực nước ta thiếu thốn cho tới nay đều là tâm bệnh của các vị tiên hoàng, vấn đề khó khăn này vẫn chưa được giải quyết, qua mấy trăm năm vẫn không có, tương lai tạm thời không nói đến, nhưng muốn thái tử điện hạ giải quyết vấn đề khó khăn này chỉ trong ngắn ngủn mấy tháng thì gần như là không thể nào, vì vậy chỉ dựa vào kết quả, cũng không thể nói rõ thái tử thất trách, lời chư vị đại nhân nói không khỏi không xác thực, huống chi, thái tử là hoàng tộc, bọn họ tùy ý bình luận chuyện hoàng gia như vậy, chính là phạm thượng, xin hoàng thượng giáng tội!"

"Ngươi!" Bốn, năm quan viên vừa rồi nghe vậy sắc mặt không khỏi trắng bệch, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đặc biệt là khi cảm thấy trên đỉnh đầu truyền tới tầm mắt sắc bén kia, cả trái tim cứ ào ào như muốn vọt lên tới cổ họng, cảm giác cổ lạnh lẽo, đều là sợ hãi không thôi.

"Nguyên đại nhân, nói thế quá lời rồi, mấy vị đại nhân cũng chỉ quan tâm dân chúng, nhất thời tình thế cấp bách mà thôi, xin bệ hạ minh giám, nể tình mấy vị đại thần lo lắng vì nước mà tha thứ bọn họ một lần!" Một nam tử mang trên mặt nụ cười ấm áp kịp thời bước ra khỏi hàng nói, một câu nói trong lúc vô hình hóa giải không khí khẩn trương trong điện.

Sắc mặt Long Doanh cũng không tốt, một lát thì bị thần tử chỉ trích con trai của mình, một lát lại muốn giáng tội, nhao nhao ầm ĩ khiến lòng người càng thêm phiền não, vì vậy chỉ không nhịn được hừ một tiếng.

Suy đoán thánh ý không chắc, vì vậy cho dù đám người muốn đấu, cũng không dám trắng trợn chửi mắng lẫn nhau nữa, chỉ có thể cầm thương mang côn hỏi han ngươi tới ta đi.

"Nguyên đại nhân cũng nói mắt thấy mới là thật, nhưng mà hiện tại chúng ta lại cũng không nhìn thấy thái tử điện hạ có tiến triển gì trên chuyện này, vậy làm sao có thể chứng minh. . . . . ." Một quan viên có ánh mắt hẹp dài nhỏ giọng hỏi.

"Cái này đơn giản thôi, thật ra thì, mọi người quan sát cẩn thận là có thể biết mấy tháng này rốt cuộc thái tử đang làm gì rồi." Một nam tử bước ra khỏi hàng nói.

"Hả? Cáp Nhĩ Mạn, chẳng lẽ ngươi có thể chứng minh sao?" Long Doanh đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Hồi hoàng thượng, thần thân là tư thừa Nông Giam tư, trong tay quản lý việc có liên quan đến phương diện nông nghiệp, mấy tháng này thái tử vẫn cùng cấp dưới của thần ở chung một chỗ, dù thần chưa thấy qua, nhưng thuộc hạ của thần luôn đi chung với thái tử, nếu các vị không tin, không ngại truyền vị quan viên kia lên điện hỏi là được rồi." Cáp Nhĩ Mạn lớn tiếng trả lời.

"Nghe nói Cáp Nhĩ Mạn có quan hệ rất tốt với thái tử. . . . . ." Một nam tử khác lập tức ám chỉ nói.

Sắc mặt chư thần trong điện nhất thời không đồng nhất, có người hiểu được, có người xem trò vui, có người oán giận, có người lo lắng. . . . . .

Cáp Nhĩ Mạn ngừng lại, sắc mặt cũng trắng xanh, nhìn về phía nam tử ra tiếng, nói: "Lâu đại nhân, ngươi đã hoài nghi bản tư sẽ vì thái tử à ngụy tạo, như vậy các vị đại nhân không ngại trực tiếp nhìn xem thái tử điện hạ đi!"

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức nhao nhao thảo luận, liên quan gì đến thái tử? Nhìn hắn cũng biết mấy tháng này hắn đã làm gì sao?

Cáp Nhĩ Mạn cúi người vái Long Doanh nói: "Bệ hạ, dù sao cuối cùng cũng biết, thái tử điện hạ địa vị cao quý, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, vì vậy so với nam tử tầm thường càng thêm phần quý khí và bề ngoài xuất sắc, nhưng mời ngài nhìn, bây giờ màu da điện hạ rõ ràng đen hơn so với mấy tháng trước, tin tưởng mọi người cũng nhìn ra được, mọi người cũng biết, biến thành như vậy, nhất định là kết quả phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, " Nói xong, Cáp Nhĩ Mạn cung kính đi hai bước về phía Long Ứng Thiên, khom người nói: "Thái tử điện hạ, hạ quan cả gan, xin ngài đưa hai tay ra."

Long Ứng Thiên thở dài, chậm rãi giơ cao hai tay của mình, Cáp Nhĩ Mạn lập tức nói: "Mọi người xem rõ ràng, hoàng tử công chúa trong hoàng cung, tay của người nào không phải trắng nõn như ngọc? Nhưng nhìn đôi tay điện hạ này, không chỉ trở nên thô ráp, hơn nữa trên tay còn có rất nhiều vết nứt, hiển nhiên bởi vì thiếu nước và lao động mà tạo thành, bộ dáng này của thái tử điện hạ, có thể khiến mọi người tin tưởng thái tử không bỏ quên nhiệm vụ hay không?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không nhớ đến một thái tử, lại có thể làm được đến tình cảnh như thế này.

Cáp Nhĩ Mạn không cho mọi người cơ hội cãi lại, nói tiếp: "Vừa rồi Lâu đại nhân không để Đạo Điền sử Phong Dịch đi lên, nhưng có hạ quan ở bên trong mấy tháng này, luôn có thể nghe được mấy vị đại nhân Đạo Điền tư thảo luận chuyện nghiên cứu ruộng lúa, trong lời nói cũng để lộ ra thái tử, chẳng những thái tử tự mình đi tra xét tình hình ruộng lúa, còn đích thân xuống ruộng trồng trọt lúa, đợi đúng lúc khom người thu gặt lương thực, sau đó sẽ cẩn thận thảo luận với các vị đại nhân Đạo Điền tư, sau đó trở lại trong cung còn có thể lật xem mọt số lớn sách liên quan, so sánh với người trước để tổng kết kinh nghiệm tiến hành cải tạo lại ruộng lúa. Xin hỏi, thái tử phải tự làm việc như vậy, mọi người có thể nói chơi người bỏ quên nhiệm vụ sao?"

Cáp Nhĩ Mạn dừng lại, sắc mặt mọi người lại có một phen khác nhau, nhưng lúc đại đa số nhìn về phía Long Ứng Thiên, đều không hẹn mà cùng mang theo chút kính nể. Mấy vị quan viên nói chuyện trước đó cũng đều ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Lúc này Long Doanh cũng lên tiếng: "Thiên nhi, đứng lên đi! Cũng là vi phụ quá nóng nảy, " Hắn thở dài, nói: "Đúng vậy! Các đời trước trải qua dùng tinh lực cả đời cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, một mình hài tử như con, tại sao có thể hoàn thành chứ?"

"Nhi thần vô năng, không thể thay phụ hoàng giải ưu, nhi thần xấu hổ!" Long Ứng Thiên cúi người xuống.

"Được rồi, đứng lên đi! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này." Long Doanh hòa khí nói.



Long Ứng Thiên ứng tiếng lên. Long Doanh đưa mắt nhìn về phía khác, "Nói về lương thực, Sa Y Hãn, lần này ngươi đi Lộng Phong quốc, sau khi yết kiến hoàng đế Lộng Phong quốc, kết quả thế nào?"

Vẻ mặt Sa Y Hãn nặng nề, khom người bước ra khỏi hàng nói: "Hồi bệ hạ, thần đã nói rõ với hoàng đế Lộng Phong quốc tình hình nước ta, kính xin bọn họ xoay sở thêm chút lương thực trợ giúp chúng ta, thế nhưng xem ra hoàng đế Lộng Phong quốc không nguyện, trong lúc nói chuyện, dường như nói bổn quốc bọn họ cũng khan hiếm lương thực, dfienddn lieqiudoon vì vậy không thể mượn lương, " Sa Y Hãn dừng một chút, sau đó vẻ mặt oán giận nói: "Nhưng dựa theo vi thần quan sát, Lộng Phong quốc này làm gì có vấn đề khan hiếm lương thực! Hoàng đô thành Sở Ương phồn hoa cực kì, thương buôn lui tới không dứt, căn bản không giống như dáng vẻ cần lương thực, ngay cả vi thần dọc đường trở lại, thành trấn ở dọc đường cũng là một mảnh quốc thái dân an, lương thực của bọn hắn đầy đủ đến có thể cho chó hoang trên đường ăn!"

Trên điện quan viên vừa nghe Sa Y Hãn lời nói, nhất thời mặt tức giận, Sa Y Hãn vội vàng nói tiếp: "Còn nữa, chắc hẳn chư vị cũng nghe nói lần này Hiền vương gia Lộng Phong quốc cử hành thọ yến, Phượng Trạch công chúa chuẩn bị mở thọ yến rất xa hoa, rượu ngon, cẩm y ngọc thực, nhiều không kể xiết! Quốc gia như vậy, nào giống như là một quốc gia khan hiếm lương thực! Đây rõ ràng là khi dễ chúng ta, không chịu ra tay cứu viện!"

"Buồn cười! Lộng Phong quốc này thật là quá đáng!"

"Đúng! Quả thực là ỷ thế hiếp người! Thật là quá đáng!"

"Bọn họ rõ ràng muốn chê cười chúng ta! Đợi đến khi chúng ta bởi vì hạn hán, khi thực lực của một nước không tốt tới tấn công chúng ta, ý đồ coi nước ta làm của riêng!"

"Hoàng thượng! Chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!"

"Đúng! Không thể bỏ qua cho bọn họ!"

Trong lúc nhất thời, tiếng chửi rủa không ngừng trên triều, đại đa số quan viên cũng lòng đầy căm phẫn yêu cầu xuất binh Lộng Phong quốc, đòi một lời giải thích.

Trong lòng Long Ứng Thiên âm thầm nóng nảy, thầm mắng những quan viên não không dài này, bây giờ đang là lúc bắt đầu hạn hán, tình hình toàn nước đã rất xấu rồi, những người này không nghĩ làm sao đẻ vượt qua cửa ải khó khăn, ngược lại muốn đi tấn công nước khác, đừng nói Lộng Phong quốc nước giàu binh mạnh, bọn họ có đánh thắng được hay không là một vấn đề, đến lúc đó bọn họ náo hạn hán không chịu nổi, còn không phải nhờ người ta giúp đỡ sao, hiện tại hấp tấp chạy đi đánh người ta, đến lúc đó nếu bị thua, đừng nói trợ giúp, ngược lại có thể sẽ bị yêu cầu bỏ ra khoản tiền bồi thường kếch xù, đây không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí!

Nghĩ đến đây, Long Ứng Thiên lập tức bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: "Phụ hoàng! Bây giờ quốc nạn đang rơi xuống, chúng ta có thể vượt qua ải này hay không vẫn còn chưa biết, thật không nên nháo với Lộng Phong quốc, nếu không, đến lúc đó nếu không chống đỡ được, sợ rằng còn phải xin bọn họ giúp đỡ, lúc này thật sự không thích hợp đi tuyên chiến!"

Một đại thần lập tức phản đối nói: "Thái tử điện hạ, ngài nói lời nói này chẳng phải đề cao chí khí người khác diệt uy phong mình sao? Chúng ta chưa chắc phải nhờ vào Lộng Phong quốc bọn họ để vượt qua cửa ải khó!"

"Đúng vậy!" Lập tức có người phụ họa nói: "Tam hoàng tử không phải đang xin lương ở Xuyên Vân quốc sao, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì!"

"Đúng vậy! Thái tử điện hạ, ngài vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến công việc ruộng lúa đi!" Một quan viên châm chọc nói.

Trong lòng Long Ứng Thiên cứng lại, âm thầm cắn răng, người của bọn họ lại cũng có thể không kiêng kỵ như vậy rồi sao? Lại dám trước mặt mọi người chọc hắn!

Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng Long Ứng Thiên vẫn khuyên nhủ: "Phụ hoàng! Chúng ta cũng không phải mượn lương nước khác một hai lần, nhưng mà, hai nước láng giềng của chúng ta, Lộng Phong và Xuyên Vân, ngài cũng biết, hai bên ai tốt hơn! Mỗi lần mượn lương, Lộng Phong quốc đều sẽ đúng lúc vận chuyển lương thực đến, hơn nữa số lượng thực còn hơn xa số chúng ta mượn, mà Xuyên Vân quốc không chỉ có kéo dài thời gian chuyển lương, số lượng thực đi mượn cũng sẽ rút đi rất nhiều, tin tưởng so sánh giữa hai bên, tất cả mọi người sẽ chọn bên trước đi!"

"Thái tử điện hạ, lúc này không giống ngày xưa, hai bên không thể so sánh được!"

"Nhưng là. . . . . ."

"Được rồi! Đừng tranh cãi nữa! Chuyện này chờ trẫm suy tính rồi mới định đoạt! Bãi triều!" Long Doanh không nhịn được vung tay áo, đứng dậy liền đi, truyền đến tiếng bách quan cung tiễn từ sau lưng. . . . . .

Đợi sau khi hoàng đế đi, mọi người lần lượt rời đi, Trát Ba nện bước kiên cố, đi tới bên cạnh Sa Y Hãn, liếc hắn một cái, d,0dylq.d trào phúng nói: "Sa đại nhân thật cực khổ!"

Sa Y Hãn dừng lại, đối với Trát Ba lộ ra nụ cười giả dối nói: "Đâu có! Vì Việt Sa quốc ta, hạ quan không màng sống chết không chối từ!"

"Hừ!" Trát Ba vung ống tay áo lên, cũng không quay đầu lại đi, Sa Y Hãn nhìn chằm chằm bóng dáng của Trát Ba càng lúc càng xa, xoay người chạy về phía hậu cung, người kia nói đúng, chuyện này, quả nhiên nhất định phải tìm nàng mới được. . . . . .

Cũng trong lúc đó, đang lúc trên đại điện tranh chấp không ngừng nghỉ, một tiểu thái giám quét dọn, lén lút đi ra từ tẩm cung thái tử, vội vã chạy tới một tòa cung điện hoa lệ. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tĩnh Nữ Truyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook