Chương 185
Lang Linh Ẩn
26/03/2019
Bởi vì Long Ứng Tình
và tình trạng thân thể khiến Hoàng Vũ Tĩnh phải ngồi co ro trên mặt đất, cũng không chú ý đến động tĩnh bốn phía, cho đến khi nàng cảm thấy y
phục trên người có động tĩnh bất thường, mới mở đôi mắt mông lung đẫm lệ ra.
Đập vào trong mắt chính là một đôi mắt to đen lúng liếng, lóe ra tia sáng như nước trong veo.
Hoàng Vũ Tĩnh nháy nháy mắt, mới nhìn rõ “chủ nhân” đôi mắt to này lại là một con nai nhỏ.
Lúc này, nai con không sợ người lạ nhích tới gần Hoàng Vũ Tĩnh, không ngừng thở khí nóng ngửi ngửi mùi trên người nàng, hơn nữa còn mở cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn áo của Hoàng Vũ Tĩnh. Di@en*dyan(lee^qu.donnn) Cặp mắt to kia tựa như ẩn chứa hàng vạn lời nói, vừa có chút vẻ dịu dàng, khiến trái tim Hoàng Vũ Tĩnh hốt hoảng lập tức tìm được chỗ dựa.
Nàng chống đỡ thân thể yếu đuối, vành mắt ửng đỏ, thút thít hỏi: "Có phải ngươi. . . . . . đang an ủi ta không?" Vừa dứt lời, ngay sau đó có hơi tự cười nhạo mình, chỉ là một con nai con có linh tính, sao lại có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí còn an ủi người?
Nhưng ngoài dự liệu của Hoàng Vũ Tĩnh, nai con lại gật gật cái đầu nhỏ!
Hoàng Vũ Tĩnh kinh ngạc, cẩn thận hỏi lần nữa: "Ngươi. . . . . . nghe hiểu được lời của ta?"
Nai con chớp chớp mắt to gật đầu một cái.
Điều này không làm cho Hoàng Vũ Tĩnh ngạc nhiên, mà là một loại cảm giác yên tâm chợt xuất hiện, ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao lại có loại cảm giác này, chỉ cảm thấy nai con đáng yêu trước mắt này trong nháy mắt đã dựa vào nàng.
Chỉ thấy nàng vừa mới ngừng nước mắt lại dâng trào lần nữa, trong mắt mang theo tình cảm thân thiết, tủi thân nói: "Ngươi...ngươi thấy Tình rồi sao? Ta...ta không tìm thấy huynh ấy . . . . ."
Nhìn thấy nai con hồn nhiên nghiêng đầu, nàng lại rất cố gắng giải thích với nó: "A. . . . . . đúng, ngươi chưa từng nhìn thấy Tình, ngươi không phải biết huynh ấy. . . . . . Huynh ấy là người rất tốt, mặc dù thoạt nhìn hơi nhỏ một chút, nhưng mà ta lại nhớ huynh nhất định lớn hơn ta rất nhiều tuổi? Nếu không sao huynh ấy có thể chăm sóc ta tốt như vậy. . . . . . Ta nghe Tình nói, ban đầu ta bị thương thiếu chút nữa là chết, sau lại vẫn là huynh ấy không ngủ không nghỉ chăm sóc ta. . . . . . Còn có, Tình còn có thể bơi, còn có thể bay lên trời, còn có thể dùng một cọng cỏ treo con cá nhỏ mà ta bắt được, vào buổi tối còn có thể nhân lúc ta ngủ len lén cầm y phục đắp lên trên người ta. . . . . . Huynh ấy rất giỏi đúng không?"
Hoàng Vũ Tĩnh hơi đắc ý hỏi nai con, không đợi đối phương hiểu được, chợt lại giống như quả cầu da bị xì hơi, mặt như đưa đám, "Nhưng, tại sao hôm nay ta không tìm thấy huynh ấy? Huynh ấy vẫn luôn ở bên cạnh ta. . . . . . Chỉ cần ta vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy huynh ấy. . . . . . nhưng bây giờ ta tìm khắp nơi, tìm khắp nơi, nơi nào cũng không có. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ bé vừa mới còn mang theo chút hồng hào sáng rỡ giờ lại hiện đầy sự bất lực, nàng đáng thương mà nhìn nai con vẫn mở đôi mắt to đen lúng liếng, mím môi hỏi: "Ngươi có thấy Tình không? Ngươi có thể giúp ta tìm Tình không. . . . . huynh ấy luôn mặc y phục màu xanh biếc, lông mày tinh sảo, cặp mắt xinh đẹp. . . . . . Đúng, tựa như con mắt của xinh đẹp của ngươi vậy. . . . . ."
Hoàng Vũ Tĩnh ngập ngừng miêu tả dáng vẻ của Long Ứng Tình với nai con, mong đợi nai con có thể giúp nàng tìm được Long Ứng Tình, vì thế, thậm chí nàng không tiếc so sánh Long Ứng Tình với nai con, nói ánh mắt của hắn giống như nó, lông mi của hắn giống như nó, mũi của. . . . . . hắn? Được rồi! Mũi của Long Ứng Tình quả thật có chút đẹp hơn, điều này cũng, cũng tương đối giống nai con . . . . . .
Nai con vẫn yên lặng nghe Hoàng Vũ Tĩnh nói chuyện, hai lỗ tai linh động đột nhiên dựng lên, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, một lát sau nó vội vàng cúi đầu, há mồm ra cắn một vạt áo của Hoàng Vũ Tĩnh dùng sức kéo ra ngoài.
"Ngươi làm sao vậy?" Hoàng Vũ Tĩnh không rõ nguyên do nhìn động tác của nai con, bị nó lôi kéo không tự chủ được đứng lên.
Nai con nhìn thấy Hoàng Vũ Tĩnh đứng lên, buông miệng ra chạy về phía trước, chạy hai bước không nghe thấy sau lưng có động tĩnh, lại xoay người giẫm chân tại chỗ tiến lên cắn vạt áo của Hoàng Vũ Tĩnh kéo về phía nó vừa mới chạy.
"Ngươi. . . . . . muốn ta đi theo ngươi?" Lần này Hoàng Vũ Tĩnh xem hiểu, nhưng có chút do dự, "Nhưng ta còn muốn đi tìm Tình. . . . . ."
Nai con thấy Hoàng Vũ Tĩnh do dự, càng dùng sức lôi kéo nàng, trong mắt lóe ra tia sáng.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của nai con, lần nữa Hoàng Vũ Tĩnh định do dự cự tuyệt không khỏi ngừng lại, sửa lời nói: "Vậy, vậy cũng tốt, ngươi đừng kéo, ta đi với ngươi." Tiếp đó lại nói điều kiện, "Chỉ là chờ lát nữa ngươi phải giúp ta tìm Tình đó!"
Mặc dù sau khi Hoàng Vũ Tĩnh bị thương thì trở nên có chút ngây thơ đơn thuần, nhưng bản tính trước kia vẫn khắc sâu trong lòng thì dù thế nào cũng không sửa đổi được, coi như lúc u mê ngu ngơ, cũng sẽ vô thức làm ra chuyện có lợi cho mình. Da.nlze.qu;ydo/nn Dù là người thông minh tuyệt đỉnh trước kia, hay là người ngu ngốc hiện nay, cũng vô tình tản ra sức quyến rũ thuộc về chính nàng, thu hút những nam tử xuất sắc người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Nai con thấy Hoàng Vũ Tĩnh đồng ý đi theo nó, liền buông nàng ra, xoay người chạy nhanh vào trong rừng.
Hoàng Vũ Tĩnh bước nhanh đi theo phía sau nó, tiến vào cánh rừng nàng đã đi tìm trước đó.
Đi theo phía sau nai con, một người một thú đi xa khỏi khu vực hằng ngày qua lại, ngược lại chạy vào sâu trong rừng núi. Chỗ rừng núi kia càng tươi tốt hơn chỗ trước kia mà Hoàng Vũ Tĩnh và Long Ứng Tình ở, nghiễm nhiên là một mảnh rừng rậm rạp nguyên thủy. Trong rừng cây cành lá xen kẽ, thỉnh thoảng có cây đại thụ rũ xuống, tạo thành một tấm mành thiên nhiên, khiến cho khu rừng vốn u ám càng trở nên âm trầm, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Cộng thêm cả đêm qua mưa to, khiến cho chỗ rừng sâu này càng đẫm nước, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của một con thú, nếu là người nhát gan, sẽ bị dọa sợ đến tè ra quần.
Hoàng Vũ Tĩnh chỉ vùi đầu đi theo sau nai con, cũng không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh mình kinh người như thế nào, chỉ là toàn tâm toàn ý mà nghĩ đợi lát nữa muốn để nai con giúp một tay tìm được Long Ứng Tình, hơn nữa trong đầu cố gắng suy nghĩ còn có nơi nào bị nàng bỏ sót không. . . . . .
Cho đến khi nai con dừng bước lại, dùng chóp mũi chạm nhẹ mu bàn tay Hoàng Vũ Tĩnh, nàng mới phục hồi tinh thần lại nói: "Ah. . . . . . đến rồi?" Tò mò nhìn một chút, "Nơi này là nơi nào? Ngươi bảo ta tới làm gì?"
Nai con càng không ngừng đạp hai chân trước trên đất bùn đất, dẫn tới sự chú ý của Hoàng Vũ Tĩnh.
Thì ra là đường mà bọn họ sắp phải đi, sẽ khác với đường vừa mới đi qua. Vừa rồi bọn họ đi qua rừng cây, đất dưới chân tương đối rắn, mà theo hướng nai con đi, càng đi đất dưới chân càng xốp. Mà tới được nơi này, đất dưới chân nhất đã trở nên xốp, hơn nữa mưa rơi cả đêm qua, bùn đất bị nước mưa dội rửa, càng trở nên nhão hơn. Nơi hai chân trước của nai con đạp, khác với nơi nàng hiện tại đang đứng, phía trước cách bọn họ khoảng ba thước, trên đất có một vạch ngang phân chia hai bên rõ ràng, một nửa đất mọc cỏ xanh tươi, một nửa đất bùn nhão nhoét.
Đây là bởi vì nước mưa dội rửa mà dẫn tới một phần ngọn núi nhỏ bị sạt lỡ.
Trong đầu Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên thoáng qua một câu nói như vậy.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi ngờ, núi sạt lỡ? Có ý gì? Tại sao nàng chưa bao giờ nghe qua cái từ này, rồi lại giống như mình vốn nên biết cái từ này vậy? Đây chẳng lẽ là những gì đã biết trước khi mình mất trí nhớ sao?
Nghĩ như vậy, trong bụng nàng thoáng vui mừng, không kịp chờ đợi muốn tìm được Long Ứng Tình chia sẻ tin tức đáng vui mừng này với hắn, vì vậy càng thêm thúc giục nai con nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi! Ta sẽ cẩn thận, chúng ta đi nhanh một chút, sau đó lát nữa sẽ đi tìm Tình."
Nai con thấy Hoàng Vũ Tĩnh chú ý dưới chân, vì vậy tiếp tục đi về phía trước.
Hoàng Vũ Tĩnh theo sát phía sau nai con, một đôi hài màu đen dính phải bùn đất, biến thành một đôi hài bùn, y phục màu xanh trên người cũng dính vào bùn đất.
Đi xuống dưới một đoạn, không cần nai con nhắc nhở, Hoàng Vũ Tĩnh đã thấy phía trước khác thường.
Đó là một đàn thú, bọn họ vây quanh một chỗ, không biết ở đây làm cái gì.
Khiến Hoàng Vũ Tĩnh ngạc nhiên là, đám thú này, loài nào cũng có, nhỏ như sóc khỉ, lớn như cáo sói hổ báo, thế nhưng bình an vô sự tụ chung một chỗ. Những con thú nhỏ không nhìn thấy những thiên địch này mà khiếp sợ, những con thú lớn cũng không nhìn thấy những con thú nhỏ mà cuồng mãnh hung ác, chỉ vây tại một chỗ, càng không ngừng dùng cặp móng của mình, giống như đang đào cái gì vậy.
Ha, nhưng, đây không phải là đại hội thú vật sao!
Hoàng Vũ Tĩnh ngạc nhiên,đôi mắt màu tím mở thật to, tò mò nhìn một màn trước mắt.
Nai con chậm rãi tiến lên, thở phì phò mấy tiếng, những con thú kia vây tại một chỗ đột nhiên cũng đứng thẳng, rối rít lui ra, nhường ra một con đường, khiến Hoàng Vũ Tĩnh liếc mắt có thể thấy tình cảnh bên trong.
Hoàng Vũ Tĩnh còn chưa kịp ngạc nhiên động tác của những con thú trước mắt, một đôi mắt thấy được chỗ chính giữa được bao vây, tiếp theo sắc mặt thay đổi.
Chuyện này. . . . . . đây là. . . . . .
Trong đống bùn đất che phủ, trên một gò đất nhỏ trồi lên, mơ hồ thấy một màu xanh lá, tay dính bùn đất, còn nắm chặt một gốc cỏ nhìn không rõ là gì, hôm qua còn đầu tóc dài đen nhánh, nhưng bây giờ lại lộn xộn lòa xòa dính bùn đất, phá hủy gương mặt tuấn tú trắng noãn, đôi mắt vẫn lóe lên tia sáng trong suốt, giờ phút này nhắm thật chặt, lồng ngực nóng bỏng đã từng ôm, hôm nay bị bùn đất trét đầy, không có một chút khe hở, không có một chút ấm áp. Nhìn như thế, giống như chỉ là một bức tượng đất lạnh lẽo cứng ngắc. . . . . .
Nghĩ như vậy, trong lòng kinh hãi, Hoàng Vũ Tĩnh mang theo nước mắt nhào tới, phát ra một tiếng thét hoảng sợ!
"Tình! ! !"
Đập vào trong mắt chính là một đôi mắt to đen lúng liếng, lóe ra tia sáng như nước trong veo.
Hoàng Vũ Tĩnh nháy nháy mắt, mới nhìn rõ “chủ nhân” đôi mắt to này lại là một con nai nhỏ.
Lúc này, nai con không sợ người lạ nhích tới gần Hoàng Vũ Tĩnh, không ngừng thở khí nóng ngửi ngửi mùi trên người nàng, hơn nữa còn mở cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn áo của Hoàng Vũ Tĩnh. Di@en*dyan(lee^qu.donnn) Cặp mắt to kia tựa như ẩn chứa hàng vạn lời nói, vừa có chút vẻ dịu dàng, khiến trái tim Hoàng Vũ Tĩnh hốt hoảng lập tức tìm được chỗ dựa.
Nàng chống đỡ thân thể yếu đuối, vành mắt ửng đỏ, thút thít hỏi: "Có phải ngươi. . . . . . đang an ủi ta không?" Vừa dứt lời, ngay sau đó có hơi tự cười nhạo mình, chỉ là một con nai con có linh tính, sao lại có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí còn an ủi người?
Nhưng ngoài dự liệu của Hoàng Vũ Tĩnh, nai con lại gật gật cái đầu nhỏ!
Hoàng Vũ Tĩnh kinh ngạc, cẩn thận hỏi lần nữa: "Ngươi. . . . . . nghe hiểu được lời của ta?"
Nai con chớp chớp mắt to gật đầu một cái.
Điều này không làm cho Hoàng Vũ Tĩnh ngạc nhiên, mà là một loại cảm giác yên tâm chợt xuất hiện, ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao lại có loại cảm giác này, chỉ cảm thấy nai con đáng yêu trước mắt này trong nháy mắt đã dựa vào nàng.
Chỉ thấy nàng vừa mới ngừng nước mắt lại dâng trào lần nữa, trong mắt mang theo tình cảm thân thiết, tủi thân nói: "Ngươi...ngươi thấy Tình rồi sao? Ta...ta không tìm thấy huynh ấy . . . . ."
Nhìn thấy nai con hồn nhiên nghiêng đầu, nàng lại rất cố gắng giải thích với nó: "A. . . . . . đúng, ngươi chưa từng nhìn thấy Tình, ngươi không phải biết huynh ấy. . . . . . Huynh ấy là người rất tốt, mặc dù thoạt nhìn hơi nhỏ một chút, nhưng mà ta lại nhớ huynh nhất định lớn hơn ta rất nhiều tuổi? Nếu không sao huynh ấy có thể chăm sóc ta tốt như vậy. . . . . . Ta nghe Tình nói, ban đầu ta bị thương thiếu chút nữa là chết, sau lại vẫn là huynh ấy không ngủ không nghỉ chăm sóc ta. . . . . . Còn có, Tình còn có thể bơi, còn có thể bay lên trời, còn có thể dùng một cọng cỏ treo con cá nhỏ mà ta bắt được, vào buổi tối còn có thể nhân lúc ta ngủ len lén cầm y phục đắp lên trên người ta. . . . . . Huynh ấy rất giỏi đúng không?"
Hoàng Vũ Tĩnh hơi đắc ý hỏi nai con, không đợi đối phương hiểu được, chợt lại giống như quả cầu da bị xì hơi, mặt như đưa đám, "Nhưng, tại sao hôm nay ta không tìm thấy huynh ấy? Huynh ấy vẫn luôn ở bên cạnh ta. . . . . . Chỉ cần ta vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy huynh ấy. . . . . . nhưng bây giờ ta tìm khắp nơi, tìm khắp nơi, nơi nào cũng không có. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ bé vừa mới còn mang theo chút hồng hào sáng rỡ giờ lại hiện đầy sự bất lực, nàng đáng thương mà nhìn nai con vẫn mở đôi mắt to đen lúng liếng, mím môi hỏi: "Ngươi có thấy Tình không? Ngươi có thể giúp ta tìm Tình không. . . . . huynh ấy luôn mặc y phục màu xanh biếc, lông mày tinh sảo, cặp mắt xinh đẹp. . . . . . Đúng, tựa như con mắt của xinh đẹp của ngươi vậy. . . . . ."
Hoàng Vũ Tĩnh ngập ngừng miêu tả dáng vẻ của Long Ứng Tình với nai con, mong đợi nai con có thể giúp nàng tìm được Long Ứng Tình, vì thế, thậm chí nàng không tiếc so sánh Long Ứng Tình với nai con, nói ánh mắt của hắn giống như nó, lông mi của hắn giống như nó, mũi của. . . . . . hắn? Được rồi! Mũi của Long Ứng Tình quả thật có chút đẹp hơn, điều này cũng, cũng tương đối giống nai con . . . . . .
Nai con vẫn yên lặng nghe Hoàng Vũ Tĩnh nói chuyện, hai lỗ tai linh động đột nhiên dựng lên, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, một lát sau nó vội vàng cúi đầu, há mồm ra cắn một vạt áo của Hoàng Vũ Tĩnh dùng sức kéo ra ngoài.
"Ngươi làm sao vậy?" Hoàng Vũ Tĩnh không rõ nguyên do nhìn động tác của nai con, bị nó lôi kéo không tự chủ được đứng lên.
Nai con nhìn thấy Hoàng Vũ Tĩnh đứng lên, buông miệng ra chạy về phía trước, chạy hai bước không nghe thấy sau lưng có động tĩnh, lại xoay người giẫm chân tại chỗ tiến lên cắn vạt áo của Hoàng Vũ Tĩnh kéo về phía nó vừa mới chạy.
"Ngươi. . . . . . muốn ta đi theo ngươi?" Lần này Hoàng Vũ Tĩnh xem hiểu, nhưng có chút do dự, "Nhưng ta còn muốn đi tìm Tình. . . . . ."
Nai con thấy Hoàng Vũ Tĩnh do dự, càng dùng sức lôi kéo nàng, trong mắt lóe ra tia sáng.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của nai con, lần nữa Hoàng Vũ Tĩnh định do dự cự tuyệt không khỏi ngừng lại, sửa lời nói: "Vậy, vậy cũng tốt, ngươi đừng kéo, ta đi với ngươi." Tiếp đó lại nói điều kiện, "Chỉ là chờ lát nữa ngươi phải giúp ta tìm Tình đó!"
Mặc dù sau khi Hoàng Vũ Tĩnh bị thương thì trở nên có chút ngây thơ đơn thuần, nhưng bản tính trước kia vẫn khắc sâu trong lòng thì dù thế nào cũng không sửa đổi được, coi như lúc u mê ngu ngơ, cũng sẽ vô thức làm ra chuyện có lợi cho mình. Da.nlze.qu;ydo/nn Dù là người thông minh tuyệt đỉnh trước kia, hay là người ngu ngốc hiện nay, cũng vô tình tản ra sức quyến rũ thuộc về chính nàng, thu hút những nam tử xuất sắc người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Nai con thấy Hoàng Vũ Tĩnh đồng ý đi theo nó, liền buông nàng ra, xoay người chạy nhanh vào trong rừng.
Hoàng Vũ Tĩnh bước nhanh đi theo phía sau nó, tiến vào cánh rừng nàng đã đi tìm trước đó.
Đi theo phía sau nai con, một người một thú đi xa khỏi khu vực hằng ngày qua lại, ngược lại chạy vào sâu trong rừng núi. Chỗ rừng núi kia càng tươi tốt hơn chỗ trước kia mà Hoàng Vũ Tĩnh và Long Ứng Tình ở, nghiễm nhiên là một mảnh rừng rậm rạp nguyên thủy. Trong rừng cây cành lá xen kẽ, thỉnh thoảng có cây đại thụ rũ xuống, tạo thành một tấm mành thiên nhiên, khiến cho khu rừng vốn u ám càng trở nên âm trầm, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Cộng thêm cả đêm qua mưa to, khiến cho chỗ rừng sâu này càng đẫm nước, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của một con thú, nếu là người nhát gan, sẽ bị dọa sợ đến tè ra quần.
Hoàng Vũ Tĩnh chỉ vùi đầu đi theo sau nai con, cũng không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh mình kinh người như thế nào, chỉ là toàn tâm toàn ý mà nghĩ đợi lát nữa muốn để nai con giúp một tay tìm được Long Ứng Tình, hơn nữa trong đầu cố gắng suy nghĩ còn có nơi nào bị nàng bỏ sót không. . . . . .
Cho đến khi nai con dừng bước lại, dùng chóp mũi chạm nhẹ mu bàn tay Hoàng Vũ Tĩnh, nàng mới phục hồi tinh thần lại nói: "Ah. . . . . . đến rồi?" Tò mò nhìn một chút, "Nơi này là nơi nào? Ngươi bảo ta tới làm gì?"
Nai con càng không ngừng đạp hai chân trước trên đất bùn đất, dẫn tới sự chú ý của Hoàng Vũ Tĩnh.
Thì ra là đường mà bọn họ sắp phải đi, sẽ khác với đường vừa mới đi qua. Vừa rồi bọn họ đi qua rừng cây, đất dưới chân tương đối rắn, mà theo hướng nai con đi, càng đi đất dưới chân càng xốp. Mà tới được nơi này, đất dưới chân nhất đã trở nên xốp, hơn nữa mưa rơi cả đêm qua, bùn đất bị nước mưa dội rửa, càng trở nên nhão hơn. Nơi hai chân trước của nai con đạp, khác với nơi nàng hiện tại đang đứng, phía trước cách bọn họ khoảng ba thước, trên đất có một vạch ngang phân chia hai bên rõ ràng, một nửa đất mọc cỏ xanh tươi, một nửa đất bùn nhão nhoét.
Đây là bởi vì nước mưa dội rửa mà dẫn tới một phần ngọn núi nhỏ bị sạt lỡ.
Trong đầu Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên thoáng qua một câu nói như vậy.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi ngờ, núi sạt lỡ? Có ý gì? Tại sao nàng chưa bao giờ nghe qua cái từ này, rồi lại giống như mình vốn nên biết cái từ này vậy? Đây chẳng lẽ là những gì đã biết trước khi mình mất trí nhớ sao?
Nghĩ như vậy, trong bụng nàng thoáng vui mừng, không kịp chờ đợi muốn tìm được Long Ứng Tình chia sẻ tin tức đáng vui mừng này với hắn, vì vậy càng thêm thúc giục nai con nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi! Ta sẽ cẩn thận, chúng ta đi nhanh một chút, sau đó lát nữa sẽ đi tìm Tình."
Nai con thấy Hoàng Vũ Tĩnh chú ý dưới chân, vì vậy tiếp tục đi về phía trước.
Hoàng Vũ Tĩnh theo sát phía sau nai con, một đôi hài màu đen dính phải bùn đất, biến thành một đôi hài bùn, y phục màu xanh trên người cũng dính vào bùn đất.
Đi xuống dưới một đoạn, không cần nai con nhắc nhở, Hoàng Vũ Tĩnh đã thấy phía trước khác thường.
Đó là một đàn thú, bọn họ vây quanh một chỗ, không biết ở đây làm cái gì.
Khiến Hoàng Vũ Tĩnh ngạc nhiên là, đám thú này, loài nào cũng có, nhỏ như sóc khỉ, lớn như cáo sói hổ báo, thế nhưng bình an vô sự tụ chung một chỗ. Những con thú nhỏ không nhìn thấy những thiên địch này mà khiếp sợ, những con thú lớn cũng không nhìn thấy những con thú nhỏ mà cuồng mãnh hung ác, chỉ vây tại một chỗ, càng không ngừng dùng cặp móng của mình, giống như đang đào cái gì vậy.
Ha, nhưng, đây không phải là đại hội thú vật sao!
Hoàng Vũ Tĩnh ngạc nhiên,đôi mắt màu tím mở thật to, tò mò nhìn một màn trước mắt.
Nai con chậm rãi tiến lên, thở phì phò mấy tiếng, những con thú kia vây tại một chỗ đột nhiên cũng đứng thẳng, rối rít lui ra, nhường ra một con đường, khiến Hoàng Vũ Tĩnh liếc mắt có thể thấy tình cảnh bên trong.
Hoàng Vũ Tĩnh còn chưa kịp ngạc nhiên động tác của những con thú trước mắt, một đôi mắt thấy được chỗ chính giữa được bao vây, tiếp theo sắc mặt thay đổi.
Chuyện này. . . . . . đây là. . . . . .
Trong đống bùn đất che phủ, trên một gò đất nhỏ trồi lên, mơ hồ thấy một màu xanh lá, tay dính bùn đất, còn nắm chặt một gốc cỏ nhìn không rõ là gì, hôm qua còn đầu tóc dài đen nhánh, nhưng bây giờ lại lộn xộn lòa xòa dính bùn đất, phá hủy gương mặt tuấn tú trắng noãn, đôi mắt vẫn lóe lên tia sáng trong suốt, giờ phút này nhắm thật chặt, lồng ngực nóng bỏng đã từng ôm, hôm nay bị bùn đất trét đầy, không có một chút khe hở, không có một chút ấm áp. Nhìn như thế, giống như chỉ là một bức tượng đất lạnh lẽo cứng ngắc. . . . . .
Nghĩ như vậy, trong lòng kinh hãi, Hoàng Vũ Tĩnh mang theo nước mắt nhào tới, phát ra một tiếng thét hoảng sợ!
"Tình! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.