Chương 187
Lang Linh Ẩn
26/03/2019
Một bộ y phục màu xanh lam, tay áo bồng bềnh, mờ mờ ảo ảo như tiên.
Ấm áp ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng đất, mang đến luồng sức sống vô hạn.
Trong mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, hắn chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đi đều giống như tùy ý, rồi lại thỉnh thoảng dừng lại, ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát một gốc cỏ, một gốc hoa bên đường, vẻ mặt chuyên chú đó khiến người khác phải than thở, giống như khắp cả trời đất, trong mắt hắn trừ hoa và cỏ ra, thì không còn bất cứ thứ gì nữa.
Có lúc, hắn chỉ cẩn thận kiểm tra cỏ xanh hoa đỏ, chốc lát liền đứng dậy tiếp tục bước chậm rãi, có lúc lại dừng bước lại, lấy một cái cuốc nhỏ ra, cẩn thận từng li từng tí đào gốc hoa cỏ trước mặt hắn, sau đó bỏ vào trong một chiếc túi tinh sảo treo bên người, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, rồi sau đó đứng dậy chậm rãi bước đi.
Một nụ cười tươi tắn, mặc dù nhẹ nhàng, lại khiến gió mây phải kinh ngạc, đầu độc lòng người.
Nhưng, cũng là một nụ cười, cô đơn theo năm tháng, đơn độc linh hồn.
Cho dù là động vật nhỏ trong núi, lúc đi ngang qua cũng sẽ không tự chủ được mà ngừng lại, nhìn chăm chú bóng dáng màu xanh này. Mọi người đều nói động vật không hiểu tình cảm, nhưng động vật lại là sinh vật mẫn cảm nhất, ai có ác ý với bọn nó, bọn nó sẽ lập tức có thể ngửi được mùi nguy hiểm mà tránh xa, ngược lại, ai mang ý tốt với bọn nó, bọn nó cũng sẽ thân thiện đến gần. Mà lúc này, thần kinh của bọn nó nhạy bén nhất, cảm thấy bóng dáng đang tiêu dao trong núi rừng đó lại đau thương như thế, tuyệt vọng như thế.
Trên người của hắn có một mùi thơm tỏa ra từ bên trong, đó là mùi thuốc, thảo dược lâu dài thấm nhuần trong người mới có mùi. Hắn, là một đại phu.
Nhưng, hắn lại không giống một đại phu.
Hắn mặc y phục màu xanh, mặc dù phóng khoáng, lại tựa như gánh vác nặng nề không cách nào chịu được, làm bật lên gương mặt tái nhợt mà lếch thếch, tản ra vô tận bi thương. Mái tóc đen vốn nên nhẹ nhàng mà áp ở sau lưng, lại bị phủ lên một lớp bụi, lộn xộn nhếch nhác, thảm thương mà rũ cụp ở sau lưng, giống như không tiếng động khóc lóc kể lể chủ nhân bỏ rơi; gò má vốn non mềm, trong trắng lộ hồng, lại như bị người lột hai khối thịt, hai bên gương mặt hóp lại, trên cằm nhọn gầy còn có một chòm râu đen lởm chởm; hai hốc mắt lõm sâu xuống, hai con mắt đen trắng rõ ràng lại hiện đầy tia máu, đột ngột lồi ra, trông rất là đáng sợ. Một thân có khí chất tiên nhân này làm cho người ta cảm thấy như cách xa phàm trần, càng bị đau thương sâu sắc bao trùm, trở nên tâm chết lặng. Cũng lạnh nhạt, nhưng không giống trước kia hệt tiên bước nhẹ nhàng, mà càng giống như là người đã thờ ơ với mọi thứ xung quanh, khép chặt cửa trái tim, chờ đợi cái chết.
Hắn bây giờ đã không còn là thần y Đệ Ngũ Long Quỳ được truyền tụng trong miệng mọi người nữa, cũng sẽ không còn là Đệ Ngũ Long Quỳ đã rời cốc, sau lưng mang theo một đại thẩm ngốc, không buồn không lo tiêu dao khắp nơi. Hắn bây giờ, ngoài chết lặng mà trợ giúp những dân chúng vẫn cần phải chữa trị kia ra, một lòng tất cả đều dốc sức vào một chuyện quan trọng khác, có lúc khi trời tối, hắn cũng sẽ không đi ra khỏi lều của mình nữa, thỉnh thoảng ban đêm đi ra ngoài một hai lần, cũng sẽ khiến đám trẻ con chơi đùa bên ngoài bị dọa bật khóc thét lên.
Hắn không giống đại phu, càng giống như du hồn.
"Bạch hoa xà thiệt, lão cô thảo, hoàng hoa. . . . . ." Đệ Ngũ Long Quỳ đi không có mục đích, trong miệng lần lượt nhớ tới tên thảo dược, đầu giống như không có suy nghĩ, trừ một toa thuốc tử ra, trong đầu đã hiện đầy một bóng dáng.
Đó là một. . . . . . bóng dáng của xuất hiện khắp mọi nơi trong trí nhớ, lại. . . . . . khiến hắn không có dũng khí để nhớ lại. Chỉ cần vừa nghĩ tới bóng dáng đó, chỉ cần trong đầu vừa hiện lên bóng dáng đó, đầu óc của hắn sẽ lập tức bị bóng dáng đó chiếm giữ, cũng không nhớ nổi bất cứ chuyện gì nữa.
Nhưng hắn biết, bây giờ không phải là lúc nhớ nàng, bây giờ còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn làm, còn có rất nhiều người đang chờ hắn tới cứu, còn có rất nhiều tật bệnh chờ hắn chữa trị. . . . . .
Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc nhớ nàng, hắn không dám nhớ, cũng không thể nhớ, nếu không, hắn không biết hắn sẽ làm ra cái chuyện đáng sợ gì. Có lẽ hắn sẽ biến phương thuốc chữa bệnh thành thuốc lấy mạng, có lẽ hắn sẽ biến kim châm cứu mạng thành độc châm đòi mạng, có lẽ, hắn sẽ ở trong mơ màng, đi theo bóng dáng đó, bỏ lại tất cả, không được chùn bước rời khỏi sự đau lòng ở nơi trần thế này. . . . . .
Cũng cho đến giờ phút này, hắn mới rõ ràng ý thức được, tình cảm của mình đối với nàng khắc sâu đến cỡ nào, không thuốc nào chữa được. . . . . .
"Ngũ long căn, bát giác liên, phật thủ cam. . . . . ." Ép buộc nghĩ tới từng tên thuốc, cặp mắt đỏ máu mơ màng giữa rừng núi, đây là lần thứ mấy đi ra ngoài tìm thuốc?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết, nếu vẫn đợi ở trong doanh trại khiến lòng người tan nát đó, hắn sẽ sụp đổ mất. Vì vậy, cứ vài ngày, hắn sẽ đi ra khỏi nơi đóng quân, đi theo phía sau mấy thị vệ thông thạo thuốc, dọc theo bờ sông Mịch hái dược liệu.
Nơi này đã đến gần chỗ tiếp giáp giữa Lộng Phong quốc và Hí Triều quốc, sông Mịch này, quanh co mà chảy xuống, chạy vào biển rộng. Không biết, trong dòng chảy con sông này, trừ nước sông chảy cuồn cuộn ra, còn mang theo cái gì. . . . . .
Có thể, đã từng mang đi một nữ tử phong hoa tuyệt đại không?
"Xích kim châu, thương truật, thương truật, truật, truật, truật. . . . . . Xu. . . . . ." Bước chân chao đảo theo cái chữ trong miệng kia, đột nhiên ngừng lại, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm thảo dược tên “thương truật” trong bụi cây cách đó không xa, quen thuộc đến nỗi khiến lòng người đau đớn, cửa trái tim đóng chặt đột nhiên mở ra, khiến hắn ứng phó không kịp.
Bóng dáng hiện đầy mỗi góc trong trí nhớ, rực rỡ như vậy, duyên dáng như vậy, như vậy. . . . . .
Đau nhói!
Cả đời này, hắn có còn cơ hội, cùng với những nam tử si ngốc kia, bước lên con đường truy tìm nàng không?
Có lẽ, nơi này, bọn họ sẽ bỏ xuống tất cả, không chút do dự tung người nhảy vào trong dòng sông khiến người ta đau lòng kia, theo dòng chảy ùa ra biển rộng mênh mông, trong nước biển xanh thẳm, mở đôi mắt ái mộ, ngày đêm không ngừng tìm kiếm bóng dáng của nàng. . . . . .
Tựa như hôm đó, thời khắc đó, cũng là nơi đó.
Hắn rất cảm kích người hôm đó kéo hắn chạy về phía đê Mịch La, nếu không phải người nọ, hắn có lẽ sẽ không hiểu rõ, hắn đã yêu sâu đậm biết bao nhiêu.
Hôm đó, một khắc kia, thời gian khắc ghi vĩnh viễn vào đê Mịch La.
Dùng hết tất cả hơi sức, nhưng vẫn không kịp, không kịp, không kịp! ! !
Khi bọn hắn thở hổn hển chạy lên đê Mịch La, da.nlze.qu;ydo/nn lại chỉ có thể mở mắt hết sức, thần hồn điên đảo nhìn bóng dáng màu đen đó ào về phía nước sông cuồn cuộn!
Lúc này, tất cả sáu nam nhân đều gào to, rồi sau đó không chút do dự tung người nhảy xuống!
Nếu thời gian có thể trở lại một lần nữa, hắn nhất định cũng sẽ không chút do dự theo sát nhảy xuống!
Chỉ là khi đó, hắn bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người, không thể phản ứng kịp, chỉ có thể sững sờ nhìn bọn họ nhảy xuống nước sông lạnh lẽo, cách đó không xa ngay sau đó vang lên tiếng một nữ nhân thét chói tai.
Sau lại, hắn mới biết nữ nhân kia là biểu muội của Kim Bích Đạc, lúc Phượng Tĩnh Xu rơi xuống sông Mịch mạo hiểm tính mạng muốn kéo nàng lại, suýt nữa cũng rơi theo vào dòng sông.
Cũng bởi vì nữ tử đó, về sau bọn họ mới biết một chút chuyện, còn là chuyện khiến bọn họ vô cùng đau lòng.
Khi đó, sáu người không muốn sống nhảy vào trong nước sông, liều mạng bơi về phía Phượng Tĩnh Xu, cho dù vừa mới xảy ra một trận đảo lộn trời đất, dòng nước cuồn cuộn cũng không thể lập tức khôi phục lại sự bình lặng, vì vậy bọn họ bơi lội trong dòng nước lại có vẻ cực kỳ khó khăn. Càng khiến bọn họ tuyệt vọng là, trong dòng nước dữ dội đục ngầu, bóng dáng Phượng Tĩnh Xu màu đen chìm nổi trôi giạt, vốn cũng không có thể tìm được vị trí của nàng thật chính xác, mà khi đợt mấy sóng lớn ập tới một hồi, đợi bọn hắn nổi lên trên mặt nước muốn tìm lại lần nữa thì đã hoàn toàn mất đi tung tích của nàng!
Bọn họ cứ liên tục nhảy vào sông tìm kiếm, lại liên tục mang theo thất vọng và khổ sở bò lên bờ, muốn lấy được tin tức từ những người khác, nhưng chờ đợi lại là cơn đau đớn xé tim!
Mặc dù trong lòng bọn họ đã loáng thoáng hiện lên một đáp án, nhưng ai cũng không chịu đi thừa nhận, cũng không có ai có can đảm thừa nhận!
Vì vậy, bọn họ cứ tiếp tục kéo thân thể mệt mỏi nhảy vào sông. Một người không có sức lực, một người khác sẽ ngang nhiên xông qua kéo hắn trở lại, chờ nghỉ ngơi đủ rồi, lại nhảy xuống tìm kiếm tiếp; nếu có ai nửa đường bị chuột rút, người khác cũng sẽ kịp thời kéo hắn lại, sau đó sẽ đâm đầu vào trong dòng nước. . . . .
Vòng đi vòng lại, trừ Kim Bích Đạc bị biểu muội của hắn khuyên can không có hiệu quả mà mạnh mẽ đánh xỉu ra, cũng không có ai buông tha!
Mà hắn, cũng trong lúc bọn họ lần lượt hành động thì giật mình tỉnh lại. Hắn bơi không rành, cũng không có thể lực mạnh mẽ, hắn chỉ là một đại phu, giờ phút này, điều duy nhất hắn có thể làm chính là, khi các nam nhân cần giúp đỡ sẽ đưa tay trợ giúp.
Cho đến hoàng hôn dần xuống, bầu trời dần dần tối đi giống như đại biểu cho sự tuyệt vọng trong lòng bọn họ, khi một lần cuối cùng, cùng với Kim Bích Đạc đã tỉnh lại nhảy vào trong dòng nước, cũng không còn ai trong bọn họ đi lên nữa. . . . . .
Còn ở đây làm cái gì? Nàng đã không còn! Bọn họ còn ở lại chỗ này làm gì!?
Nước sông lạnh như thế, biển rộng như vậy, một mình nàng ở đây, nhất định sẽ rất cô đơn!
Sao bọn họ có thể để một mình nàng chịu đựng sự lạnh lẽo này? Sao bọn họ có thể để một mình nàng chịu đựng sự cô đơn này!?
Coi như liều mạng, bọn họ cũng vẫn muốn tìm, vẫn tìm! Không buông tha mỗi một nơi trong dòng sông, không buông tha mỗi một góc trong sóng biển, dùng hết đời đời kiếp kiếp cũng phải tìm được nàng trong dòng nước mênh mông này!
Gì mà vinh hoa phú quý, gì mà sinh tử luân hồi!
Nếu như trong cuộc đời không có nàng làm bạn, còn cần những thứ hư danh kia làm gì!
Cứ như vậy đi! Cứ như vậy, dọc theo đường đi tìm được nàng, đi cùng với nàng. . . . . .
Khi đó, nói không nên lời, nhưng Đệ Ngũ Long Quỳ vẫn có thể cảm nhận được hi vọng trong lòng những nam tử này, vậy coi như là một loại. . . . . . cảm động lây!
Vì vậy, sau khi đợi chờ lâu dài, hắn biết, bọn họ đã lựa chọn. Mà hắn cũng giống như bị đầu độc, lộ ra một nụ cười thoải mái lại tan nát cõi lòng, tung người nhảy xuống, cứ như vậy đi theo bọn họ. . . . . .
Nếu như cuối cùng bóng người màu xanh lục chưa từng xuất hiện, bọn họ sẽ thật sự cứ đi như thế. . . . . .
Cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, Đệ Ngũ Long Quỳ giống như trở về tình cảnh hôm đó, tiếng sóng “ào ào” vang lên bên tai, hắn nhìn mặt sông không có một bóng dáng nào, tung người theo, nhảy xuống. . . . . .
Chỉ chốc lát sau
"Long Quỳ đại nhân?" Giọng nói của một nam tử truyền đến từ nơi xa xa, chỉ chốc lát sau, càng nhiều tiếng hô truyền đến, nhưng từ đầu đến cuối trong rừng cây không có người nào đáp lại.
"Nguy rồi! Mau trở về bẩm báo thái tử và vương gia, Long Quỳ đại nhân mất tích! Để bọn họ phái người tới tìm! Mau!"
Sau một hồi kinh ngạc hô vang, rừng núi quay về sự yên tĩnh, nhưng chỉ là yên lặng chốc lát, một hồi sóng lớn lại nổi lên. . . . . .
Ấm áp ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng đất, mang đến luồng sức sống vô hạn.
Trong mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, hắn chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đi đều giống như tùy ý, rồi lại thỉnh thoảng dừng lại, ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát một gốc cỏ, một gốc hoa bên đường, vẻ mặt chuyên chú đó khiến người khác phải than thở, giống như khắp cả trời đất, trong mắt hắn trừ hoa và cỏ ra, thì không còn bất cứ thứ gì nữa.
Có lúc, hắn chỉ cẩn thận kiểm tra cỏ xanh hoa đỏ, chốc lát liền đứng dậy tiếp tục bước chậm rãi, có lúc lại dừng bước lại, lấy một cái cuốc nhỏ ra, cẩn thận từng li từng tí đào gốc hoa cỏ trước mặt hắn, sau đó bỏ vào trong một chiếc túi tinh sảo treo bên người, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, rồi sau đó đứng dậy chậm rãi bước đi.
Một nụ cười tươi tắn, mặc dù nhẹ nhàng, lại khiến gió mây phải kinh ngạc, đầu độc lòng người.
Nhưng, cũng là một nụ cười, cô đơn theo năm tháng, đơn độc linh hồn.
Cho dù là động vật nhỏ trong núi, lúc đi ngang qua cũng sẽ không tự chủ được mà ngừng lại, nhìn chăm chú bóng dáng màu xanh này. Mọi người đều nói động vật không hiểu tình cảm, nhưng động vật lại là sinh vật mẫn cảm nhất, ai có ác ý với bọn nó, bọn nó sẽ lập tức có thể ngửi được mùi nguy hiểm mà tránh xa, ngược lại, ai mang ý tốt với bọn nó, bọn nó cũng sẽ thân thiện đến gần. Mà lúc này, thần kinh của bọn nó nhạy bén nhất, cảm thấy bóng dáng đang tiêu dao trong núi rừng đó lại đau thương như thế, tuyệt vọng như thế.
Trên người của hắn có một mùi thơm tỏa ra từ bên trong, đó là mùi thuốc, thảo dược lâu dài thấm nhuần trong người mới có mùi. Hắn, là một đại phu.
Nhưng, hắn lại không giống một đại phu.
Hắn mặc y phục màu xanh, mặc dù phóng khoáng, lại tựa như gánh vác nặng nề không cách nào chịu được, làm bật lên gương mặt tái nhợt mà lếch thếch, tản ra vô tận bi thương. Mái tóc đen vốn nên nhẹ nhàng mà áp ở sau lưng, lại bị phủ lên một lớp bụi, lộn xộn nhếch nhác, thảm thương mà rũ cụp ở sau lưng, giống như không tiếng động khóc lóc kể lể chủ nhân bỏ rơi; gò má vốn non mềm, trong trắng lộ hồng, lại như bị người lột hai khối thịt, hai bên gương mặt hóp lại, trên cằm nhọn gầy còn có một chòm râu đen lởm chởm; hai hốc mắt lõm sâu xuống, hai con mắt đen trắng rõ ràng lại hiện đầy tia máu, đột ngột lồi ra, trông rất là đáng sợ. Một thân có khí chất tiên nhân này làm cho người ta cảm thấy như cách xa phàm trần, càng bị đau thương sâu sắc bao trùm, trở nên tâm chết lặng. Cũng lạnh nhạt, nhưng không giống trước kia hệt tiên bước nhẹ nhàng, mà càng giống như là người đã thờ ơ với mọi thứ xung quanh, khép chặt cửa trái tim, chờ đợi cái chết.
Hắn bây giờ đã không còn là thần y Đệ Ngũ Long Quỳ được truyền tụng trong miệng mọi người nữa, cũng sẽ không còn là Đệ Ngũ Long Quỳ đã rời cốc, sau lưng mang theo một đại thẩm ngốc, không buồn không lo tiêu dao khắp nơi. Hắn bây giờ, ngoài chết lặng mà trợ giúp những dân chúng vẫn cần phải chữa trị kia ra, một lòng tất cả đều dốc sức vào một chuyện quan trọng khác, có lúc khi trời tối, hắn cũng sẽ không đi ra khỏi lều của mình nữa, thỉnh thoảng ban đêm đi ra ngoài một hai lần, cũng sẽ khiến đám trẻ con chơi đùa bên ngoài bị dọa bật khóc thét lên.
Hắn không giống đại phu, càng giống như du hồn.
"Bạch hoa xà thiệt, lão cô thảo, hoàng hoa. . . . . ." Đệ Ngũ Long Quỳ đi không có mục đích, trong miệng lần lượt nhớ tới tên thảo dược, đầu giống như không có suy nghĩ, trừ một toa thuốc tử ra, trong đầu đã hiện đầy một bóng dáng.
Đó là một. . . . . . bóng dáng của xuất hiện khắp mọi nơi trong trí nhớ, lại. . . . . . khiến hắn không có dũng khí để nhớ lại. Chỉ cần vừa nghĩ tới bóng dáng đó, chỉ cần trong đầu vừa hiện lên bóng dáng đó, đầu óc của hắn sẽ lập tức bị bóng dáng đó chiếm giữ, cũng không nhớ nổi bất cứ chuyện gì nữa.
Nhưng hắn biết, bây giờ không phải là lúc nhớ nàng, bây giờ còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn làm, còn có rất nhiều người đang chờ hắn tới cứu, còn có rất nhiều tật bệnh chờ hắn chữa trị. . . . . .
Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc nhớ nàng, hắn không dám nhớ, cũng không thể nhớ, nếu không, hắn không biết hắn sẽ làm ra cái chuyện đáng sợ gì. Có lẽ hắn sẽ biến phương thuốc chữa bệnh thành thuốc lấy mạng, có lẽ hắn sẽ biến kim châm cứu mạng thành độc châm đòi mạng, có lẽ, hắn sẽ ở trong mơ màng, đi theo bóng dáng đó, bỏ lại tất cả, không được chùn bước rời khỏi sự đau lòng ở nơi trần thế này. . . . . .
Cũng cho đến giờ phút này, hắn mới rõ ràng ý thức được, tình cảm của mình đối với nàng khắc sâu đến cỡ nào, không thuốc nào chữa được. . . . . .
"Ngũ long căn, bát giác liên, phật thủ cam. . . . . ." Ép buộc nghĩ tới từng tên thuốc, cặp mắt đỏ máu mơ màng giữa rừng núi, đây là lần thứ mấy đi ra ngoài tìm thuốc?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết, nếu vẫn đợi ở trong doanh trại khiến lòng người tan nát đó, hắn sẽ sụp đổ mất. Vì vậy, cứ vài ngày, hắn sẽ đi ra khỏi nơi đóng quân, đi theo phía sau mấy thị vệ thông thạo thuốc, dọc theo bờ sông Mịch hái dược liệu.
Nơi này đã đến gần chỗ tiếp giáp giữa Lộng Phong quốc và Hí Triều quốc, sông Mịch này, quanh co mà chảy xuống, chạy vào biển rộng. Không biết, trong dòng chảy con sông này, trừ nước sông chảy cuồn cuộn ra, còn mang theo cái gì. . . . . .
Có thể, đã từng mang đi một nữ tử phong hoa tuyệt đại không?
"Xích kim châu, thương truật, thương truật, truật, truật, truật. . . . . . Xu. . . . . ." Bước chân chao đảo theo cái chữ trong miệng kia, đột nhiên ngừng lại, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm thảo dược tên “thương truật” trong bụi cây cách đó không xa, quen thuộc đến nỗi khiến lòng người đau đớn, cửa trái tim đóng chặt đột nhiên mở ra, khiến hắn ứng phó không kịp.
Bóng dáng hiện đầy mỗi góc trong trí nhớ, rực rỡ như vậy, duyên dáng như vậy, như vậy. . . . . .
Đau nhói!
Cả đời này, hắn có còn cơ hội, cùng với những nam tử si ngốc kia, bước lên con đường truy tìm nàng không?
Có lẽ, nơi này, bọn họ sẽ bỏ xuống tất cả, không chút do dự tung người nhảy vào trong dòng sông khiến người ta đau lòng kia, theo dòng chảy ùa ra biển rộng mênh mông, trong nước biển xanh thẳm, mở đôi mắt ái mộ, ngày đêm không ngừng tìm kiếm bóng dáng của nàng. . . . . .
Tựa như hôm đó, thời khắc đó, cũng là nơi đó.
Hắn rất cảm kích người hôm đó kéo hắn chạy về phía đê Mịch La, nếu không phải người nọ, hắn có lẽ sẽ không hiểu rõ, hắn đã yêu sâu đậm biết bao nhiêu.
Hôm đó, một khắc kia, thời gian khắc ghi vĩnh viễn vào đê Mịch La.
Dùng hết tất cả hơi sức, nhưng vẫn không kịp, không kịp, không kịp! ! !
Khi bọn hắn thở hổn hển chạy lên đê Mịch La, da.nlze.qu;ydo/nn lại chỉ có thể mở mắt hết sức, thần hồn điên đảo nhìn bóng dáng màu đen đó ào về phía nước sông cuồn cuộn!
Lúc này, tất cả sáu nam nhân đều gào to, rồi sau đó không chút do dự tung người nhảy xuống!
Nếu thời gian có thể trở lại một lần nữa, hắn nhất định cũng sẽ không chút do dự theo sát nhảy xuống!
Chỉ là khi đó, hắn bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người, không thể phản ứng kịp, chỉ có thể sững sờ nhìn bọn họ nhảy xuống nước sông lạnh lẽo, cách đó không xa ngay sau đó vang lên tiếng một nữ nhân thét chói tai.
Sau lại, hắn mới biết nữ nhân kia là biểu muội của Kim Bích Đạc, lúc Phượng Tĩnh Xu rơi xuống sông Mịch mạo hiểm tính mạng muốn kéo nàng lại, suýt nữa cũng rơi theo vào dòng sông.
Cũng bởi vì nữ tử đó, về sau bọn họ mới biết một chút chuyện, còn là chuyện khiến bọn họ vô cùng đau lòng.
Khi đó, sáu người không muốn sống nhảy vào trong nước sông, liều mạng bơi về phía Phượng Tĩnh Xu, cho dù vừa mới xảy ra một trận đảo lộn trời đất, dòng nước cuồn cuộn cũng không thể lập tức khôi phục lại sự bình lặng, vì vậy bọn họ bơi lội trong dòng nước lại có vẻ cực kỳ khó khăn. Càng khiến bọn họ tuyệt vọng là, trong dòng nước dữ dội đục ngầu, bóng dáng Phượng Tĩnh Xu màu đen chìm nổi trôi giạt, vốn cũng không có thể tìm được vị trí của nàng thật chính xác, mà khi đợt mấy sóng lớn ập tới một hồi, đợi bọn hắn nổi lên trên mặt nước muốn tìm lại lần nữa thì đã hoàn toàn mất đi tung tích của nàng!
Bọn họ cứ liên tục nhảy vào sông tìm kiếm, lại liên tục mang theo thất vọng và khổ sở bò lên bờ, muốn lấy được tin tức từ những người khác, nhưng chờ đợi lại là cơn đau đớn xé tim!
Mặc dù trong lòng bọn họ đã loáng thoáng hiện lên một đáp án, nhưng ai cũng không chịu đi thừa nhận, cũng không có ai có can đảm thừa nhận!
Vì vậy, bọn họ cứ tiếp tục kéo thân thể mệt mỏi nhảy vào sông. Một người không có sức lực, một người khác sẽ ngang nhiên xông qua kéo hắn trở lại, chờ nghỉ ngơi đủ rồi, lại nhảy xuống tìm kiếm tiếp; nếu có ai nửa đường bị chuột rút, người khác cũng sẽ kịp thời kéo hắn lại, sau đó sẽ đâm đầu vào trong dòng nước. . . . .
Vòng đi vòng lại, trừ Kim Bích Đạc bị biểu muội của hắn khuyên can không có hiệu quả mà mạnh mẽ đánh xỉu ra, cũng không có ai buông tha!
Mà hắn, cũng trong lúc bọn họ lần lượt hành động thì giật mình tỉnh lại. Hắn bơi không rành, cũng không có thể lực mạnh mẽ, hắn chỉ là một đại phu, giờ phút này, điều duy nhất hắn có thể làm chính là, khi các nam nhân cần giúp đỡ sẽ đưa tay trợ giúp.
Cho đến hoàng hôn dần xuống, bầu trời dần dần tối đi giống như đại biểu cho sự tuyệt vọng trong lòng bọn họ, khi một lần cuối cùng, cùng với Kim Bích Đạc đã tỉnh lại nhảy vào trong dòng nước, cũng không còn ai trong bọn họ đi lên nữa. . . . . .
Còn ở đây làm cái gì? Nàng đã không còn! Bọn họ còn ở lại chỗ này làm gì!?
Nước sông lạnh như thế, biển rộng như vậy, một mình nàng ở đây, nhất định sẽ rất cô đơn!
Sao bọn họ có thể để một mình nàng chịu đựng sự lạnh lẽo này? Sao bọn họ có thể để một mình nàng chịu đựng sự cô đơn này!?
Coi như liều mạng, bọn họ cũng vẫn muốn tìm, vẫn tìm! Không buông tha mỗi một nơi trong dòng sông, không buông tha mỗi một góc trong sóng biển, dùng hết đời đời kiếp kiếp cũng phải tìm được nàng trong dòng nước mênh mông này!
Gì mà vinh hoa phú quý, gì mà sinh tử luân hồi!
Nếu như trong cuộc đời không có nàng làm bạn, còn cần những thứ hư danh kia làm gì!
Cứ như vậy đi! Cứ như vậy, dọc theo đường đi tìm được nàng, đi cùng với nàng. . . . . .
Khi đó, nói không nên lời, nhưng Đệ Ngũ Long Quỳ vẫn có thể cảm nhận được hi vọng trong lòng những nam tử này, vậy coi như là một loại. . . . . . cảm động lây!
Vì vậy, sau khi đợi chờ lâu dài, hắn biết, bọn họ đã lựa chọn. Mà hắn cũng giống như bị đầu độc, lộ ra một nụ cười thoải mái lại tan nát cõi lòng, tung người nhảy xuống, cứ như vậy đi theo bọn họ. . . . . .
Nếu như cuối cùng bóng người màu xanh lục chưa từng xuất hiện, bọn họ sẽ thật sự cứ đi như thế. . . . . .
Cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, Đệ Ngũ Long Quỳ giống như trở về tình cảnh hôm đó, tiếng sóng “ào ào” vang lên bên tai, hắn nhìn mặt sông không có một bóng dáng nào, tung người theo, nhảy xuống. . . . . .
Chỉ chốc lát sau
"Long Quỳ đại nhân?" Giọng nói của một nam tử truyền đến từ nơi xa xa, chỉ chốc lát sau, càng nhiều tiếng hô truyền đến, nhưng từ đầu đến cuối trong rừng cây không có người nào đáp lại.
"Nguy rồi! Mau trở về bẩm báo thái tử và vương gia, Long Quỳ đại nhân mất tích! Để bọn họ phái người tới tìm! Mau!"
Sau một hồi kinh ngạc hô vang, rừng núi quay về sự yên tĩnh, nhưng chỉ là yên lặng chốc lát, một hồi sóng lớn lại nổi lên. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.