Tĩnh Nữ Truyền

Chương 190

Lang Linh Ẩn

22/05/2019

Phượng Tĩnh Xu. . . . . . Phượng Tĩnh Xu?

Đây là tên của ai vậy?

Trên gương mặt Hoàng Vũ Tĩnh xuất hiện vẻ mặt nghi hoặc, kinh ngạc nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ.

"Phượng Tĩnh Xu, nàng làm sao vậy?" Đệ Ngũ Long Quỳ thấy vẻ mặt nàng nghi ngờ, vội vàng hỏi.

"Ta. . . . . ."

"Ngươi đang nói gì vậy! Chúng ta nghe không hiểu lời của ngươi! Chúng ta không biết ngươi!" Nghe thấy Đệ Ngũ Long Quỳ kêu lên cái tên "Phượng Tĩnh Xu" này, sợ hãi trong lòng Long Ứng Tình càng nhiều, không đợi Hoàng Vũ Tĩnh nói chuyện, lập tức lên tiếng giành lời cắt ngang, hơn nữa bước lên trước đưa tay đoạt lấy Hoàng Vũ Tĩnh kéo về phía sau.

Trong lòng Đệ Ngũ Long Quỳ tràn đầy vui sướng, bởi vì vẻ mặt xa lạ của Hoàng Vũ Tĩnh xa lạ vẻ mặt và tiếng gào thét bén nhọn của Long Ứng Tình như tạt xuống một chậu nước lạnh, đột nhiên lạnh ngắt.

"Ngươi đi đi! Nơi này của chúng ta không hoan nghênh ngươi! Nơi này của chúng ta cũng không có người mà ngươi nói!" Chắn ngang Hoàng Vũ Tĩnh, trong vẻ mặt hung ác của Long Ứng Tình mang theo một chút hoảng loạn.

"Không thể nào! Nàng rõ ràng chính là Phượng Tĩnh Xu!" Lúc đầu nghi ngờ, rồi sau khi chứng kiến gương mặt của Hoàng Vũ Tĩnh, lần nữa khẳng định nói với thiếu niên trước mặt.

"Nàng không phải là Phượng cái gì Xu cái gì hết, nàng là nương tử của ta!" Thấy vẻ mặt khẳng định của Đệ Ngũ Long Quỳ, tim của Long Ứng Tình gần như muốn nhảy ra ngoài, kiêng kỵ ánh sáng màu tím quỷ dị trên người Đệ Ngũ Long Quỳ, Long Ứng Tình không dám dùng lực uy hiếp hắn nữa, nhưng lại không thể ngăn cản hắn nói chuyện, nguy cơ sắp mất đi Hoàng Vũ Tĩnh, khiến hắn gần như trông gà hoá cuốc.

Lúc này, Hoàng Vũ Tĩnh nhô đầu ra từ phía sau lưng Long Ứng Tình, trên mặt mang nụ cười áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta không phải là người mà ngươi nói, tên của ta là Hoàng Vũ Tĩnh, ta đúng là nương tử của Tình." Nói đến hai chữ "nương tử" thì trên mặt Hoàng Vũ Tĩnh hiện lên vệt đỏ ửng, giọng điệu cũng lộ ra chút ngượng ngùng.

Đối mặt với gương mặt quen thuộc, đó là dung nhan mà mình luôn nhung nhớ ngàn vạn lần ở trong mộng, làm sao hắn có thể sẽ nhận lầm! Nhưng trên mặt của nàng lại không có một chút vẻ quen biết hắn, sắc mặt cũng xa lạ nhìn hắn, cái này không thể nào! Nàng còn chính miệng phủ nhận thân phận của mình, nói mình là nương tử của thiếu niên đó?

"Phượng Tĩnh Xu! Nàng đang nói gì vậy! Sao nàng biết mình là nương tử của nam nhân này? Chẳng lẽ nàng quên nàng còn có rất nhiều người đang chờ nàng sao? Bọn họ đang tìm kiếm nàng, gần như lật cả đáy sông Mịch lên trời, sao nàng lại có ở đây làm nương tử của người khác!?" Đệ Ngũ Long Quỳ không thể tin nhìn trước mắt vẻ mặt nghi ngờ ngơ ngác của nữ tử trước mắt, cặp mắt trong suốt kia tựa như đang nói cho hắn biết, nàng không hề nói dối, nhưng sao hắn có thể nhận sai người! ?



Hoàng Vũ Tĩnh nghe nam tử áo lam trước mắt này nói, theo bản năng rướn cổ lên, tim lại chợt quặn đau, nghe giọng điệu của hắn, giống như có rất nhiều người đang tìm nữ tử tên "Phượng Tĩnh Xu" đó, còn vì nàng mà bỏ ra rất nhiều, không chỉ những người trong miệng hắn, ngay cả chính hắn cũng rất để ý nữ tử đó.

Phượng Tĩnh Xu.

Tại sao khi nghĩ tới cái tên này, tim nàng sẽ đập nhanh, giống như đang thúc giục mình cách xa cái tên này, nếu không sẽ mang đến cho nàng sự đau khổ to lớn?

"Ngươi nhận lầm người, ta xác thực. . . . . . không phải người người đang tìm!" Hoàng Vũ Tĩnh cố đè sự hoảng loạn trong lòng, bình tĩnh trả lời.

"Ngươi có nghe không, nương tử của ta nói ngươi nhận lầm người, ngươi đi mau, đừng đến làm phiền người khác nữa!" Long Ứng Tình tiến lên một bước ngăn cản ở trước mặt Hoàng Vũ Tĩnh, không tiếp tục để Đệ Ngũ Long Quỳ có cơ hội nhìn thấy Hoàng Vũ Tĩnh nữa, lạnh giọng xua đuổi.

"Ta không có nhận lầm người! Nàng rõ ràng chính là Phượng Tĩnh Xu! Tại sao nàng không thừa nhận! Cho dù ta không nhớ được dung mạo của nàng, ta cũng sẽ không thể nào nhận lầm ấn ký phượng hoàng trước trán nàng! Trong thiên hạ, chỉ có Phượng Tĩnh Xu mới có thể đôi mắt tím, ấn ký phương hoàng và mùi hương thơm tỏa khắp người! Nàng nói, nàng không phải là Phượng Tĩnh Xu, như vậy tại sao trên nàng lại có ba điểm đặc biệt rõ ràng như thế!?" Đệ Ngũ Long Quỳ thấy thái độ của Long Ứng Tình cũng biết hắn không dám động võ, hết cách, vì vậy không hề sợ hãi tiến lên từng bước một, ép hỏi, giọng điệu tràn đầy kích động, lần lượt nhắm thẳng vào Hoàng Vũ Tĩnh ở sau lưng Long Ứng Tình, "Tại sao nàng lại biến thành như vậy? Có phải lúc rơi xuống sông bị đụng phải chỗ nào đó, nên mới không nhớ được? Nàng không phải là loại nữ từ biết trốn tránh, với tính cách của nàng, sao có thể sẽ làm bộ không biết ta!" Ngay trong lúc từng bước ép hỏi, Đệ Ngũ Long Quỳ tỉ mỉ phát hiện sắc mặt Hoàng Vũ Tĩnh không giống làm bộ, vì vậy vừa ép hỏi vừa lớn mật giả thiết, muốn tìm được vấn đề, nếu quả như thật lúc nàng rơi xuống sông bị thương mất trí nhớ, như vậy hắn nhất định phải tự mình chẩn bệnh cho nàng, để cho nàng khỏi hẳn mới được!

Chỉ cần vừa nghĩ tới Phượng Tĩnh Xu bị thương, Đệ Ngũ Long Quỳ không kiên trì sự lạnh lùng dc nữa, lập tức quan tâm tiến lên, lo lắng muốn kiểm tra cho Hoàng Vũ Tĩnh một phen.

"Ngươi...ngươi đứng lại! Đừng tới đây!" Hoàng Vũ Tĩnh vừa nhìn thấy nam tử muốn bước lên trước, lập tức kinh hoảng trốn ở sau lưng Long Ứng Tình la hoảng lên, "Ta nói ta không phải người ngươi muốn tìm! Ngươi đừng đến gần ta!"

"Tĩnh! Nàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng!" Long Ứng Tình thấy Hoàng Vũ Tĩnh không mất không chế, vội vàng xoay người ôm chặt nàng, nghiêng đầu nói với Đệ Ngũ Long Quỳ: "Chúng ta đều không quen biết lẫn nhau, ta không biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mời ngươi hãy đi đi! Đừng quấy rầy sự bình yên của chúng ta!"

Đệ Ngũ Long Quỳ nóng vội, lại một bị động tác của Hoàng Vũ Tĩnh dập tắt, hắn trầm giọng xuống, lạnh giọng hỏi: "Tại sao nàng không cho ta xem? Chẳng lẽ ta sẽ làm gì hại nàng sao? Nàng càng như vậy, lại càng sẽ khiến ta hoài nghi, tại sao nàng không muốn chữa bệnh cho mình thật tốt? Nàng quả thật đang trốn tránh sao? Coi như mất trí nhớ cũng phải trốn tránh sao? Thì ra những gì mà biểu muội của Kim Bích Đạc nói đều là thật!"

Hắn không quên được, cả người nữ tử trí thức yếu đuối đó, suy yếu nằm ở trong lòng Kim Bích Đạc, tay run run chỉ lên bầu trời nhuộm đỏ nói: "Tuân Thư biến thành phượng hoàng bay lên trời chết rồi!" Rồi sau đó lại chỉ ngón tay về phía dòng sông cuồn cuộn nói: "Công chúa nhảy sông tự vận đuổi theo hắn!" Cuối cùng nhìn các nam nhân kinh sợ đứng trên đê Mịch La nói: "Công chúa nhắn lại, ‘ cuộc đời này thề theo Phượng Hoàng Tuân Thư, thà phụ chúng lang không phụ Thư!’!!"

Câu nhắn nhủ " thà phụ chúng lang không phụ Thư " đó mang đến cho bọn họ đả kích quá lớn, bọn họ vạn vạn không ngờ, nhiều người cộng lại như vậy, lại không sánh bằng một Tuân Thư!



Hôm nay thấy biểu hiện của nàng như vậy, càng khẳng định lời Tịch Thấm Nhụy nói là thật! Nàng vì Tuân Thư, lại muốn trốn tránh quá khứ, trốn tránh bọn họ!

Nghĩ như vậy, lòng của Đệ Ngũ Long Quỳ không thể kiềm chế được mà đau đớn, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Nàng thật sự không cần bọn họ nữa sao? Nàng quên người bạn chơi cũng nàng từ nhỏ là Phượng Duy Tĩnh sao? Nàng quên Tĩnh Ảnh đã trung thành với nàng rồi sao ? Nàng quên Họa Ngọc Dung yêu mến nàng sao? Ngươi quên Văn Nhân Tĩnh Phong được nàng nửa đường cứu về rồi? Ngươi cũng quên Kim Bích Đạc coi trọng nàng hơn cả tài phú? Chẳng lẽ nàng thật sự quên —— bóng người màu đỏ rực đó rồi hả ?" Từng câu, từng câu, đều là sự ép hỏi bén nhọn, hắn muốn để nàng nhìn xem, nhìn xem còn có bao nhiêu người đang chờ nàng, nhìn xem nàng cố gắng muốn tránh khỏi việc đối mặt sự thật này!

Những cái tên lần lượt, giống như tiếng nổ vang lên bên tai Hoàng Vũ Tĩnh, một lần lại một lần dấy lên làn sóng lớn trong lòng nàng, khi nam tử mặc áo lam kia cắn răng nói ra câu cuối cùng, nàng gần như theo bản năng ôm lấy đầu càng lúc càng đau đớn, hét ầm những lời nói không rõ ý: "Không. . . . . . Đừng nói. . . . . . đừng nói nữa. . . . . . đừng nói, đừng nói nữa. . . . . . không...không được. . . . . ."

Nhưng, Đệ Ngũ Long Quỳ muốn cho nàng trực tiếp đối mặt sao có thể nghe nàng? Hắn mang theo chút tàn nhẫn, cắn răng nói từng câu từng chữ với Hoàng Vũ Tĩnh: "Nàng quên là ai mang chuông khắp cả người? Là ai mặc một thân áo đỏ? Là ai hóa thành phượng hoàng bay lên trời, là ai thiêu đốt tính mạng của mình ở trên trời sao? Nàng, thật sự —— quên —— là ai —— tên —— Tuân —— Thư —— sao!!? ?"

Tuân —— Thư ——! ! !

Đôi môi khẽ chạm, đơn giản bật ra hai chữ, nhẹ như lông hồng, lại nặng nề, hung hăng ở trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh, khiến hai mắt nàng chợt co lại!

Long Ứng Tình vẫn chú ý hai người lập tức phát hiện Hoàng Vũ Tĩnh không đúng, thấy hai chữ đó có ảnh hưởng rất lớn với nàng, rất có thể kích thích nàng khôi phục trí nhớ!

Không được, hắn không thể để cho nàng khôi phục trí nhớ, hắn không thể mất nàng!

Quyết định thật nhanh, không dây dưa để nam tử trước mắt rời đi nữa, nếu hắn không đi, vậy thì bọn họ đi!

Mặc dù không muốn rời nơi thanh bình này, nhưng hắn thà mất đi cũng không thể mất Tĩnh!

Nghĩ như vậy, Long Ứng Tình lập tức đưa hai tay ôm eo Hoàng Vũ Tĩnh, định dẫn nàng đi.

Vừa nhìn thấy động tác của Long Ứng Tình, trong lòng Đệ Ngũ Long Quỳ cả kinh, đoán được hắn muốn làm cái gì, lại khổ nổi mình không thể đuổi theo kịp, chỉ có thể lớn tiếng kêu lên: "Không được đi!"

Giống như đáp lại tiếng kêu của hắn, hắn vừa dứt lời, sáu bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cùng nhau xông về phía Long Ứng Tình đang ôm Hoàng Vũ Tĩnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tĩnh Nữ Truyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook