Chương 115
Lang Linh Ẩn
03/03/2018
Giao cái giỏ trong tay cho thị nữ, Tiểu Mễ cẩn thận bước đi nhìn cửa
trước mắt dần dần đóng lại, muốn làm gì đó lại chỉ lưỡng lự ở gần Lâm
Phong các.
Đuôi mắt nhìn thấy thị nữ tỷ tỷ mới vừa rồi đi vào chạy ra, Tiểu Mễ vội vàng trốn vào một bên núi giả, cho đến khi tiếng bước chân cách xa, Tiểu Mễ mới lộ ra đầu nhỏ nhìn xung quanh, xác định thật không có người, mới đi ra khỏi núi giả.
Kim gia quản giáo hạ nhân rất nghiêm, vì vậy không người nào dám vi phạm quy củ, hạ nhân bị Kim gia đuổi ra khỏi cửa rất khó tìm lại được công việc, bởi vì trong Long Hải thành có rất nhiều gia đình giàu có đều noi theo Kim gia. Bây giờ Lâm Phong các yên tĩnh ngay cả tiếng tim đập của bản thân Tiểu Mễ cũng có thể nghe thấy. Die nd da nl e q uu ydo n Lâm Phong các là cấm địa của Kim gia, không người nào dám xông vào, hôm nay Tiểu Mễ là người đầu tiên làm việc này, hậu quả, sợ là...... Nghĩ tới đây, Tiểu Mễ càng rụt rè hơn, có chút do dự. Nhưng vừa nghĩ tới mình sau này sẽ phải sống trong sự hoang mang, không ngừng nghĩ tới điều thắc mắc kia, lòng hiếu kỳ càng lớn mà không thể nói ra khiến Tiểu Mễ còn khổ sở hơn cả việc bị đuổi ra khỏi Kim gia, nghĩ tới đây, thần kinh Tiểu Mễ run lên, nổi lên lá gan đi tới trước cửa Lâm Phong các.
Thận trọng đẩy cửa ra, không phát ra một chút tiếng vang, Tiểu Mễ bước vào bên trong Lâm Phong các.
Trong các tiếng nói chuyện, Tiểu Mễ đi men theo tiếng nói.
"...... Khả Hân, Thúy Thần, các ngươi tới nếm thử đi, đây là món ngọt mới ra của Bách Tính phường đấy......"
"...... Tiểu La, ngươi cũng tới thử đi...... đứa nhỏ này, thích ăn nhất đồ ngọt mà......"
"Ai...... Ta cũng ăn một miếng vậy, ưm, ăn ngon thật......"
"Lão đầu...... Ngươi cũng tới thử một miếng đi......"
Tiểu Mễ nghe thấy giọng nói già nua tự lầm bầm thì nghe không hiểu, trong lòng có chút sợ hãi. Bước nhỏ đi về phía trước, men theo tiếng, Tiểu Mễ tìm được người nói chuyện —— người có địa vị tối cao nhất Kim gia Trình Khả Diệu, lão tổ tông Kim gia.
Trình Khả Diệu* là nãi nãi của đương gia đương nhiệm Kim gia Kim Bích Đạc, cuộc đời của bà có thể dùng hai chữ truyền kỳ để hình dung. Mười lăm tuổi bà gả vào Kim gia, sau vì Kim gia mà sinh thêm bốn nhi tử trắng mập. Bên trong, bà đã quản lý Kim gia trật tự ngăn nắp, từ trong lòng bọn hạ nhân phục tùng vị thiếu phu nhân làm việc quả quyết này; bên ngoài, bà trợ giúp vị hôn phu Kim Phong Dương xử lý thương nghiệp dưới danh Kim gia, cùng với Kim Phong Dương hai người phối hợp ăn ý, bất luận đối nội đối ngoại một người sắm vai e thẹn một người sắm vai xấu xa, dieendaanleequuydonn phát triển Kim gia sự nghiệp đến bốn nước, cắm rễ thật sâu ở Hí Triều quốc, đúc nên gia tộc Kim thị huy hoàng. Khi bà ba mươi tuổi, một lần Kim Phong Dương ra cửa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó Trình Khả Diệu làm quả phụ. Bà cực kỳ bi thương kiên cường chốngđỡ xử lý gia nghiệp khổng lồ mà trượng phu để lại, đối mặt với những gương mặt không có ý tốt cùng với bốn đứa bé còn nhỏ tuổi, Trình Khả Diệu hoàn toàn bỏ ra tinh lực để duy trì Kim gia, khiến nó không bị họ hàng gần cùng với đối thủ trên thương trường đỏ mắt rục rịch chia cắt.
*Vốn trong bản gốc là Kim Trình Khả Diệu, người này tên thậtlà Trình Khả Diệu, nhưng vì gả vào Kim gia nên lấy luôn họ phu quân nên mới có tên Kim Trình Khả Diệu, vì tránh để rối, từ sau, mình xin phép để thành Trình Khả Diệu luôn, cảm ơn!
Đây, cứ như vậy Trình Khả Diệu lấy bả vai nhu nhược của bà vác tất cả gánh nặng, nuôi dưỡng bốn nhi tử thành người. Nhìn bốn nhi tử thành gia, giao sản nghiệp Kim gia cho trường tử Kim Vân An, ba nhi tử còn lại phụ trợ, Trình Khả Diệu lui về vị trí phía sau màn, bắt đầu quản lý hôn nhân đại sự của các con. Cho đến đứa con nhỏ tuổi nhất thành thân sinh con rồi, Trình Khả Diệu mới hoàn toàn buông Kim gia xuống, trải qua cuộc sống niềm vui thú của người già.
Trình Khả Diệu gả vào Kim gia, quản lý Kim thị trong năm tháng, làm ra cống hiến lớn nhất chính là hủy bỏ chế độ trưởng tử thừa kế, lựa chọn người có năng lực mạnh nhất trong đám tôn tử Kim gia tiếp chưởng Kim thị. Bởi vì Kim Phong Dương chỉ có một thê tử là bà, vì vậy Kim gia chỉ có bốn nhi tử, Trình Khả Diệu tuyển chọn trưởng tử xuất sắc nhất trong bốn nhi tử tới tiếp quản, mà khi tới thế hệ cháu, trên vấn đề người thừa kế, Trình Khả Diệu đã lần đầu tiên nhúng tay từ sau khi nhi tử tiếp chưởng, kiệt lực phản bác lựa chọn đích tử Kim Bích Đạc của nhi tử thứ tư Kim Vân Nhiên, mà sự thật chứng minh, Kim Bích Đạc đúng là lựa chọn chính xác nhất. Hôm nay Trình Khả Diệu lui thân, ở Kim gia bảo dưỡng tuổi thọ, trên dưới Kim gia rất kính sợ vị tỗ mẫu đã trải qua mưa gió này, thủ hạ Kim thị cũng rất sùng kính vị tổ mẫu này.
Trình Khả Diệu đã bảy mươi, lớn tuổi càng tưởng nhớ ngày trước, nhiều năm trước đã sai người dựng nên Lâm Phong các làm cấm địa, tự mình một mình ở bên trong, nhìn bức họa trượng phu lúc còn sống, nhớ lại những người nhà đã qua đời, tính toán cứ như vậy vượt qua tuổi già.
Tiểu Mễ nhón chân lên len lén núp ở phía sau giá sách, nghi hoặc nhìn lão tổ tông nhìn bức họa phía trên tường nói thầm, vừa nhớ tới còn vừa cười khanh khách ăn bánh ngọt mới vừa đưa vào, sợi tóc màu trắng bạc được ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên thêm một lớp màu vàng kim, vóc người hơi có vẻ phúc hậu tùy ý ngồi trên sạp ghế trước bức họa.
Tầm mắt Tiểu Mễ đưa về phía bức họa trên tường lần nữa, nàng nheo mắt lại đưa cổ dài ra, càng xem trong lòng càng kinh ngạc.
Đột nhiên, một chú chim nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào, xông thẳng về phía Tiểu Mễ. Tiểu Mễ liếc thấy một đoàn màu đen vọt tới, hoảng sợ kêu lên.
"Người nào!?" Nghe tiếng vang, Trình Khả Diệu quát một tiếng chói tai, quay đầu lại, cặp mắt đầy nếp nhăn bén nhọn bắn về phía người ở phía sau!
"A!" Tiểu Mễ cả kinh, biết mình bị phát hiện, dưới ánh mắt sắc bén của Trình Khả Diệu mà nhũn chân, không tự chủ được quỳ xuống: "Lão tổ tông tha mạng!"
"Là ngươi?" Trình Khả Diệu nhìn tỳ nữ trước mắt mới vừa cất nhắc không lâu, nhướng mày, trách mắng: da.nlze.qu;ydo/nn "Ngươi thật to gan! Lại dám xông vào! Ngươi không biết nơi này là cấm địa sao!?"
"Ô ô...... Lão tổ tông tha mạng!" Tiểu Mễ bị khí thế của Trình Khả Diệu làm cho sợ choáng váng, chỉ biết không ngừng xin tha thứ.
Nhìn nữ tử trước mắt khóc đến mắt ướt nhòa, trong nháy mắt Trình Khả Diệu có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy mười mấy năm trước, bộ dạng người thiếu nữ lã chã rơi lệ quỳ gối ở trước mặt bọn họ.....
Trong lòng khẽ nhúc nhích, Trình Khả Diệu làm dịu khí thế, nhưng không buông lỏng giọng nói chút nào, bà nghiêm nghị hỏi "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Tiểu Mễ bị dọa đến mất bình tĩnh, lời nói không mạch lạc: "Ô ô...... Tiểu Mễ đến xem bức họa...... Ách! Tiểu Mễ thấy người trong bức tranh, ô ô...... Tiểu Mễ đến xem thử......"
Trình Khả Diệu cau mày, cái gì mà xem họa, người trong bức tranh, sao bà nghe không hiểu?
Tiếng Tiểu Mễ khóc lóc rối rít khiến bà phiền lòng, quát lên: "Được rồi! Đừng khóc! Ngươi nói lại cho ta nghe thử!"
Tiểu Mễ nức nở, vội vàng thu lại tiếng khóc, thút tha thút thít nói: "Ngày đó khi nô tỳ quét dọn không cẩn thận mở ra một cái hộp gỗ, " Khiếp sợ nhìn về phía Trình Khả Diệu, thấy lão nhân gia không có vẻ mặt tức giận, tiếp tục nói: "Nô tỳ thấy được bức họa này, " Ngón tay út chỉ về phía bức họa trước mặt xem ra giống như là người một nhà, tiếp tục nói: "Lúc ấy nô tỳ đã cảm thấy nam tử trong bức họa rất quen mặt."
Trình Khả Diệu nghe nói như thế, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không biến sắc nghe tiếp, "Lúc ấy nô tỳ cảm thấy người này rất giống một người mà nô tỳ mấy ngày trước đụng phải ở trên đường, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, nô tỳ không dám nhìn lâu đã cất bức họa." Tiểu Mễ nói, len lén nhìn vẻ mặt lão tổ tông, vẻ mặt lão tổ tông không chút thay đổi vẫn ngồi nghe, vì vậy nhắm mắt nói tiếp: "Hôm nay lúc đi mua bánh ngọt, dinendian.lơqid]on nô tỳ lại thấy được vị công tử kia, nô tỳ càng cảm thấy vị công tử kia rất giống người trong bức họa, nô tỳ là người có lòng hiếu kỳ lớn, nếu không biết rõ nô tỳ đã cảm thấy trong lòng không vui, vì vậy hôm nay nô tỳ mới mạo hiểm trở lại nhìn một lần......"
Trình Khả Diệu mở miệng hỏi: "Vậy sao? Dung mạo rất giống?" Bà đứng dậy nhường ra, nói: "Ngươi đứng lên! Tiến lên xem thử, nhìn cho rõ! Giống hay không!"
Tiểu Mễ vừa nghe, vội vàng từ dưới đất bò dậy, lau lau nước mắt, đi tới trước bức họa, mở to cặp mắt nhìn kỹ toàn bộ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Ừ, ừ...... Giống như, thật rất giống!"
Trình Khả Diệu chờ Tiểu Mễ xem xong rồi, hỏi: "Như thế nào?"
Tiểu Mễ cung kính hồi đáp: "Hồi lão tổ tông, nam tử kia ít nhất có chín phần tương tự người trong bức họa!"
Đuôi mắt nhìn thấy thị nữ tỷ tỷ mới vừa rồi đi vào chạy ra, Tiểu Mễ vội vàng trốn vào một bên núi giả, cho đến khi tiếng bước chân cách xa, Tiểu Mễ mới lộ ra đầu nhỏ nhìn xung quanh, xác định thật không có người, mới đi ra khỏi núi giả.
Kim gia quản giáo hạ nhân rất nghiêm, vì vậy không người nào dám vi phạm quy củ, hạ nhân bị Kim gia đuổi ra khỏi cửa rất khó tìm lại được công việc, bởi vì trong Long Hải thành có rất nhiều gia đình giàu có đều noi theo Kim gia. Bây giờ Lâm Phong các yên tĩnh ngay cả tiếng tim đập của bản thân Tiểu Mễ cũng có thể nghe thấy. Die nd da nl e q uu ydo n Lâm Phong các là cấm địa của Kim gia, không người nào dám xông vào, hôm nay Tiểu Mễ là người đầu tiên làm việc này, hậu quả, sợ là...... Nghĩ tới đây, Tiểu Mễ càng rụt rè hơn, có chút do dự. Nhưng vừa nghĩ tới mình sau này sẽ phải sống trong sự hoang mang, không ngừng nghĩ tới điều thắc mắc kia, lòng hiếu kỳ càng lớn mà không thể nói ra khiến Tiểu Mễ còn khổ sở hơn cả việc bị đuổi ra khỏi Kim gia, nghĩ tới đây, thần kinh Tiểu Mễ run lên, nổi lên lá gan đi tới trước cửa Lâm Phong các.
Thận trọng đẩy cửa ra, không phát ra một chút tiếng vang, Tiểu Mễ bước vào bên trong Lâm Phong các.
Trong các tiếng nói chuyện, Tiểu Mễ đi men theo tiếng nói.
"...... Khả Hân, Thúy Thần, các ngươi tới nếm thử đi, đây là món ngọt mới ra của Bách Tính phường đấy......"
"...... Tiểu La, ngươi cũng tới thử đi...... đứa nhỏ này, thích ăn nhất đồ ngọt mà......"
"Ai...... Ta cũng ăn một miếng vậy, ưm, ăn ngon thật......"
"Lão đầu...... Ngươi cũng tới thử một miếng đi......"
Tiểu Mễ nghe thấy giọng nói già nua tự lầm bầm thì nghe không hiểu, trong lòng có chút sợ hãi. Bước nhỏ đi về phía trước, men theo tiếng, Tiểu Mễ tìm được người nói chuyện —— người có địa vị tối cao nhất Kim gia Trình Khả Diệu, lão tổ tông Kim gia.
Trình Khả Diệu* là nãi nãi của đương gia đương nhiệm Kim gia Kim Bích Đạc, cuộc đời của bà có thể dùng hai chữ truyền kỳ để hình dung. Mười lăm tuổi bà gả vào Kim gia, sau vì Kim gia mà sinh thêm bốn nhi tử trắng mập. Bên trong, bà đã quản lý Kim gia trật tự ngăn nắp, từ trong lòng bọn hạ nhân phục tùng vị thiếu phu nhân làm việc quả quyết này; bên ngoài, bà trợ giúp vị hôn phu Kim Phong Dương xử lý thương nghiệp dưới danh Kim gia, cùng với Kim Phong Dương hai người phối hợp ăn ý, bất luận đối nội đối ngoại một người sắm vai e thẹn một người sắm vai xấu xa, dieendaanleequuydonn phát triển Kim gia sự nghiệp đến bốn nước, cắm rễ thật sâu ở Hí Triều quốc, đúc nên gia tộc Kim thị huy hoàng. Khi bà ba mươi tuổi, một lần Kim Phong Dương ra cửa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó Trình Khả Diệu làm quả phụ. Bà cực kỳ bi thương kiên cường chốngđỡ xử lý gia nghiệp khổng lồ mà trượng phu để lại, đối mặt với những gương mặt không có ý tốt cùng với bốn đứa bé còn nhỏ tuổi, Trình Khả Diệu hoàn toàn bỏ ra tinh lực để duy trì Kim gia, khiến nó không bị họ hàng gần cùng với đối thủ trên thương trường đỏ mắt rục rịch chia cắt.
*Vốn trong bản gốc là Kim Trình Khả Diệu, người này tên thậtlà Trình Khả Diệu, nhưng vì gả vào Kim gia nên lấy luôn họ phu quân nên mới có tên Kim Trình Khả Diệu, vì tránh để rối, từ sau, mình xin phép để thành Trình Khả Diệu luôn, cảm ơn!
Đây, cứ như vậy Trình Khả Diệu lấy bả vai nhu nhược của bà vác tất cả gánh nặng, nuôi dưỡng bốn nhi tử thành người. Nhìn bốn nhi tử thành gia, giao sản nghiệp Kim gia cho trường tử Kim Vân An, ba nhi tử còn lại phụ trợ, Trình Khả Diệu lui về vị trí phía sau màn, bắt đầu quản lý hôn nhân đại sự của các con. Cho đến đứa con nhỏ tuổi nhất thành thân sinh con rồi, Trình Khả Diệu mới hoàn toàn buông Kim gia xuống, trải qua cuộc sống niềm vui thú của người già.
Trình Khả Diệu gả vào Kim gia, quản lý Kim thị trong năm tháng, làm ra cống hiến lớn nhất chính là hủy bỏ chế độ trưởng tử thừa kế, lựa chọn người có năng lực mạnh nhất trong đám tôn tử Kim gia tiếp chưởng Kim thị. Bởi vì Kim Phong Dương chỉ có một thê tử là bà, vì vậy Kim gia chỉ có bốn nhi tử, Trình Khả Diệu tuyển chọn trưởng tử xuất sắc nhất trong bốn nhi tử tới tiếp quản, mà khi tới thế hệ cháu, trên vấn đề người thừa kế, Trình Khả Diệu đã lần đầu tiên nhúng tay từ sau khi nhi tử tiếp chưởng, kiệt lực phản bác lựa chọn đích tử Kim Bích Đạc của nhi tử thứ tư Kim Vân Nhiên, mà sự thật chứng minh, Kim Bích Đạc đúng là lựa chọn chính xác nhất. Hôm nay Trình Khả Diệu lui thân, ở Kim gia bảo dưỡng tuổi thọ, trên dưới Kim gia rất kính sợ vị tỗ mẫu đã trải qua mưa gió này, thủ hạ Kim thị cũng rất sùng kính vị tổ mẫu này.
Trình Khả Diệu đã bảy mươi, lớn tuổi càng tưởng nhớ ngày trước, nhiều năm trước đã sai người dựng nên Lâm Phong các làm cấm địa, tự mình một mình ở bên trong, nhìn bức họa trượng phu lúc còn sống, nhớ lại những người nhà đã qua đời, tính toán cứ như vậy vượt qua tuổi già.
Tiểu Mễ nhón chân lên len lén núp ở phía sau giá sách, nghi hoặc nhìn lão tổ tông nhìn bức họa phía trên tường nói thầm, vừa nhớ tới còn vừa cười khanh khách ăn bánh ngọt mới vừa đưa vào, sợi tóc màu trắng bạc được ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên thêm một lớp màu vàng kim, vóc người hơi có vẻ phúc hậu tùy ý ngồi trên sạp ghế trước bức họa.
Tầm mắt Tiểu Mễ đưa về phía bức họa trên tường lần nữa, nàng nheo mắt lại đưa cổ dài ra, càng xem trong lòng càng kinh ngạc.
Đột nhiên, một chú chim nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào, xông thẳng về phía Tiểu Mễ. Tiểu Mễ liếc thấy một đoàn màu đen vọt tới, hoảng sợ kêu lên.
"Người nào!?" Nghe tiếng vang, Trình Khả Diệu quát một tiếng chói tai, quay đầu lại, cặp mắt đầy nếp nhăn bén nhọn bắn về phía người ở phía sau!
"A!" Tiểu Mễ cả kinh, biết mình bị phát hiện, dưới ánh mắt sắc bén của Trình Khả Diệu mà nhũn chân, không tự chủ được quỳ xuống: "Lão tổ tông tha mạng!"
"Là ngươi?" Trình Khả Diệu nhìn tỳ nữ trước mắt mới vừa cất nhắc không lâu, nhướng mày, trách mắng: da.nlze.qu;ydo/nn "Ngươi thật to gan! Lại dám xông vào! Ngươi không biết nơi này là cấm địa sao!?"
"Ô ô...... Lão tổ tông tha mạng!" Tiểu Mễ bị khí thế của Trình Khả Diệu làm cho sợ choáng váng, chỉ biết không ngừng xin tha thứ.
Nhìn nữ tử trước mắt khóc đến mắt ướt nhòa, trong nháy mắt Trình Khả Diệu có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy mười mấy năm trước, bộ dạng người thiếu nữ lã chã rơi lệ quỳ gối ở trước mặt bọn họ.....
Trong lòng khẽ nhúc nhích, Trình Khả Diệu làm dịu khí thế, nhưng không buông lỏng giọng nói chút nào, bà nghiêm nghị hỏi "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Tiểu Mễ bị dọa đến mất bình tĩnh, lời nói không mạch lạc: "Ô ô...... Tiểu Mễ đến xem bức họa...... Ách! Tiểu Mễ thấy người trong bức tranh, ô ô...... Tiểu Mễ đến xem thử......"
Trình Khả Diệu cau mày, cái gì mà xem họa, người trong bức tranh, sao bà nghe không hiểu?
Tiếng Tiểu Mễ khóc lóc rối rít khiến bà phiền lòng, quát lên: "Được rồi! Đừng khóc! Ngươi nói lại cho ta nghe thử!"
Tiểu Mễ nức nở, vội vàng thu lại tiếng khóc, thút tha thút thít nói: "Ngày đó khi nô tỳ quét dọn không cẩn thận mở ra một cái hộp gỗ, " Khiếp sợ nhìn về phía Trình Khả Diệu, thấy lão nhân gia không có vẻ mặt tức giận, tiếp tục nói: "Nô tỳ thấy được bức họa này, " Ngón tay út chỉ về phía bức họa trước mặt xem ra giống như là người một nhà, tiếp tục nói: "Lúc ấy nô tỳ đã cảm thấy nam tử trong bức họa rất quen mặt."
Trình Khả Diệu nghe nói như thế, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không biến sắc nghe tiếp, "Lúc ấy nô tỳ cảm thấy người này rất giống một người mà nô tỳ mấy ngày trước đụng phải ở trên đường, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, nô tỳ không dám nhìn lâu đã cất bức họa." Tiểu Mễ nói, len lén nhìn vẻ mặt lão tổ tông, vẻ mặt lão tổ tông không chút thay đổi vẫn ngồi nghe, vì vậy nhắm mắt nói tiếp: "Hôm nay lúc đi mua bánh ngọt, dinendian.lơqid]on nô tỳ lại thấy được vị công tử kia, nô tỳ càng cảm thấy vị công tử kia rất giống người trong bức họa, nô tỳ là người có lòng hiếu kỳ lớn, nếu không biết rõ nô tỳ đã cảm thấy trong lòng không vui, vì vậy hôm nay nô tỳ mới mạo hiểm trở lại nhìn một lần......"
Trình Khả Diệu mở miệng hỏi: "Vậy sao? Dung mạo rất giống?" Bà đứng dậy nhường ra, nói: "Ngươi đứng lên! Tiến lên xem thử, nhìn cho rõ! Giống hay không!"
Tiểu Mễ vừa nghe, vội vàng từ dưới đất bò dậy, lau lau nước mắt, đi tới trước bức họa, mở to cặp mắt nhìn kỹ toàn bộ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Ừ, ừ...... Giống như, thật rất giống!"
Trình Khả Diệu chờ Tiểu Mễ xem xong rồi, hỏi: "Như thế nào?"
Tiểu Mễ cung kính hồi đáp: "Hồi lão tổ tông, nam tử kia ít nhất có chín phần tương tự người trong bức họa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.