Chương 118
Lang Linh Ẩn
08/03/2018
"Diều hâu bắt gà con!?" Mọi người sững sờ, sau đó hai mặt nhìn nhau, đây là trò chơi gì vậy?
Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn thấy mọi người đều là bộ dáng "dê con ngơ ngác", cũng biết nhất định ở đây không có trò chơi này, Die nd da nl e q uu ydo n không khỏi thở dài thật sâu, hài từ ở đây trải qua tuổi thơ thế nào chứ, ngay cả trò chơi kinh điển như vậy cũng không biết, thật không biết phải nói gì......
Liếc mắt nhìn hứng thú trong mắt Phượng Duy Tĩnh, hắc hắc! Tiểu Duy tử, trong đám người ở đây chỉ có đệ may mắn nhất, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta, cái gì cũng có được chơi, hơn nữa sau đó có thêm Tĩnh Ảnh, thời hai người còn thơ ấu( ách, tạm thời coi Tĩnh Ảnh khi đó là còn tuổi thơ ấu thôi......) lại cùng với nàng đồng hành lớn lên với những món đồ chơi hiện đại. Chỉ là lại nói thật vẫn chưa chơi mấy loại trò chơi mang tính tập thể này với bọn họ......
Bên này Phượng Tĩnh Xu nghĩ ra đến thất thần, bên kia Tuân Thư đã không kịp chờ đợi hỏi: "Tỷ tỷ, cái gì là diều hâu bắt gà con vậy? Cái này phải thế nào chơi?"
Lấy lại tinh thần, Phượng Tĩnh Xu bắt đầu nói đến cách chơi và quy tắc của trò chơi này.
"Cách chơi rất đơn giản, chúng ta chọn một người làm diều hâu, một người làm gà mẹ, những người còn lại làm gà con. Đàn gà con xếp thành hàng dài, từng người níu lấy y phục của nhu, đi theo sau lưng gà mẹ, được gà mẹ bảo vệ. Diều hâu phải xông phá sự ngăn cản của gà mẹ, đi bắt lấy con gà con bất kỳ trong hàng, cho đến bắt được toàn bộ gà con mới thôi." Phượng Tĩnh Xu giới thiệu đơn giản, lại nói rõ từng chi tiết nhất để bắt đầu trò chơi thế nào.
"Nghe rất thú vị!" Phượng Tĩnh Xu giải thích xong, mọi người vốn cũng hiểu được, trên mặt từng người nổi lên hứng thú, mặc dù Tuân Thư nghe chưa hiểu rõ tất cả, nhưng cũng đầy hứng thú, nhao nhao muốn thử.
"Hiện giờ các ngươi đã hiểu quy tắc rồi sao?" Phượng Tĩnh Xu hỏi, thấy không một người nói chuyện, hai mắt tất cả mọi người sáng lên, cũng biết bọn họ đã không thể chờ đợi nữa. Vì vậy đầu tiên Phượng Tĩnh Xu giữ chức "diều hâu" một lần, dieendaanleequuydonn để những người còn lại tùy ý chọn lựa một người làm "gà mẹ", kết quả chọn lựa một con " gà mẹ màu hồng", những người còn lại cũng đều xếp hàng phía sau "gà mẹ", hoặc là lôi kéo y phục của người trước, hoặc là vịn hông của người trước, vì vậy, trò chơi bắt đầu.
Phượng Tĩnh Xu thong thả bước chân kêu lên ở phía trước đội ngũ: "Mài mài, mài mài đao."
"Gà mẹ màu hồng ” hỏi: "Mài đao làm gì?"
"Giết gà con của ngươi."
"Giết gà con của ta làm gì?"
"Ăn gà con nhà ngươi rồi ăn gạo nhà ta, uống nước nhà ta."
"Ngày mai giết có được không?"
"Không được?"
"Ngày mai giết có được không?"
"Không được."
"Hiện giờ giết có được không?"
"Được."
"Chém đầu giết đuôi?"
Phượng Tĩnh Xu hung tợn nói: "Đầu đuôi đều giết!" Nói xong, Phượng Tĩnh Xu bổ nhào về phía trước, công kích nhóm "gà con".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Tĩnh Xu cố làm vẻ hung ác, đánh tới phía sau Hoa Ngọc Dung.
Hoa Ngọc Dung làm gà mẹ vẫn rất tự giác giang hai cánh tay, trái che phải ngăn, không để Phượng Tĩnh Xu có cơ hội chui vào khoảng cách đằng sau bắt người. Hai người ngươi công ta phòng, hoạt động trái phải, càng đấu kịch liệt. da.nlze.qu;ydo/nn Nhóm"gà con" đi theo sau lưng "gà mẹ" thay đổi vị trí của mình, còn bất chợt phát ra hàng loạt tiếng kêu, trong đó hai người Tuân Thư và Lục Tình La phát ra tiếng lớn nhất, kích động nhất. Những người khác bị hai người kéo theo, cũng cất cao giọng phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong lúc nhất thời, bên dòng suối không ngừng phát ra tiếng kêu, tiếng cười liên tục.
Rốt cuộc, dưới sự công kích không ngừng, Phượng Tĩnh Xu tìm được một khe hở, thừa dịp Hoa Ngọc Dung đứng ra ngăn cản nàng làm bộ công kích phía trái, đợi Hoa Ngọc Dung thầm hô hỏng bét cố cứu bên trái thì ngoài dự đoán của mọi người Phượng Tĩnh Xu lại lắc mình, đánh tới bên phải, cũng không sợ tránh eo của mình, chỉ lo bắt được "gà con" bại lộ mình chờ đã lâu.
Quả nhiên, dưới sự hướng dẫn an toàn của Hoa Ngọc Dung tất cả gà con vẫn rất tin tưởng Hoa Ngọc Dung nhanh chóng nhào qua chuyển về một phía, nhưng nhanh chóng đến đâu cũng không kịp, chợt, Phượng Tĩnh Xu đã nhào lên, bởi vậy, Phượng Duy Tĩnh ở cuối cùng đội ngũ đã không kịp ứng phó đã bị hai tay nhỏ bé của Phượng Tĩnh Xu khóa chặt. Hoảng hốt chạy bừa, Phượng Duy Tĩnh thấy một đôi tay tập kích tới đây, theo bản năng vận nội lực, dời chân ra, sử dụng khinh công.
Phượng Tĩnh Xu đoán ra đầu mối dưới chân Phượng Duy Tĩnh, cũng dùng khinh công theo, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn Phượng Duy Tĩnh một chút, nhào tới, vững vàng ôm lấy con gà nhỏ Duy nhi mới vừa thoát khỏi đội ngũ.
"A!"
"Oa!"
Phía sau là tiếng kêu hối hận của Hoa Ngọc Dung và tiếng kêu sợ hãi của những người khác, hiển nhiên là đã biết bị con "diều hâu" xảo trá này lừa.
Phượng Tĩnh Xu cười giảo hoạt, tựa như con gấu nhỏ ăn trộm được mật ong, hì hì mà nói: "Bắt được bắt được rồi! Hắc hắc ~ bắt được gà con rồi ~!" Quay đầu vẻ mặt phách lối nói: "Gà con, bây giờ ngươi là của ta! Ngoan ngoãn ở chỗ này ‘ giữ nhà ’, Dieenndkdan/leeequhydonnn chờ ta đi tìm thêm mấy người bạn nữa cho ngươi!" Nói xong còn hả hê hí hửng hôn “chụt” một chút trên mặt Phượng Duy Tĩnh, khiến Phượng Duy Tĩnh sững sờ, lập tức đỏ mặt.
Chà sát tay xoay người, Phượng Tĩnh Xu cười xấu xa nói với mấy người ở sau lưng đang bị hành động to gan của nàng làm cho hoảng sợ ngẩn ra: "Gà con, các ngươi cần phải chú ý đó, Diều hâu tới đây ~!"
Mọi người thầm nghĩ "Chẳng lẽ làm gà con bị bắt đều sẽ được nàng ấy hôn một cái?"
Tuân Thư khoa trương hơn, trực tiếp rời khỏi đội chạy bước nhỏ đến, đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu tha thiết nói: "Tỷ tỷ! Gà con này tự mình đưa tới có được không? Tỷ cũng hôn đệ một cái đi!"
Hoa Ngọc Dung lại có chút thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết gà mẹ có thể cũng đều bị bắt đi không......"
Còn lại trong mắt Phượng Hàm Tiếu và Văn Nhân Tĩnh Phong cất giấu mong đợi, hai mắt lóe lên tia sáng. Hiện trường chỉ có một mình Lục Tình La cười đến thở không ra hơi.Phượng Tĩnh Xu ra vẻ suy tính trêu chọc Tuân Thư nói: "Tỷ tỷ thích tự mình bắt gà con, tự gà con đưa tới lại không thích....!"
Tuân Thư vừa nghe Phượng Tĩnh Xu không thích, vội vàng trở lại trong đội ngũ, lôi kéo vạt áo Lục Tình La thật chặt thúc giục: di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Nhanh, mau bắt đầu đi!" Bộ dạng gấp gáp này, dường như ước gì mình bị bắt thật nhanh, chọc cho mọi người ồn ào cười to.
Ở dưới sự thúc giục của Tuân Thư, mọi người rất nhanh đã xếp thành hàng, lại bắt đầu một vòng mới......
Khi Tĩnh Ảnh cùng phu xe xách theo hộp đựng thức ăn lúc trở lại, vừa lúc Lục Tình La bị Phượng Tĩnh Xu bổ nhào, trên trận cũng chỉ còn lại có một “gà con” Phượng Hàm Tiếu giữ vững trận địa —— mặc dù bản thân Phượng Hàm Tiếu rất muốn bị Phượng Tĩnh Xu nhào tới.
Nhìn ba người bên kia nhích tới nhích lui, bốn người bên này hô hào trợ uy, Tĩnh Ảnh không hiểu ra sao.
Phân phó phu xe dọn đồ ăn trong hộp ra, Tĩnh Ảnh đi tới bên cạnh Phượng Duy Tĩnh, tò mò hỏi: "Các ngươi là đang làm cái gì vậy?"
Khóe mắt đuôi mày Phượng Duy Tĩnh cũng nhuộm đầy ý cười, sau khi đơn giản giải thích với Tĩnh Ảnh, lại lập tức quay đầu xem chiến. Vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy dưới chân Phượng Hàm Tiếu vừa loạn, lui về phía sau ngã xuống, ngay sau đó cũng kéo theo Hoa Ngọc Dung ngã xuống, mà Phượng Tĩnh Xu đang vui mừng không để ý đến, còn tưởng rằng hai người bọn họ đều mệt mỏi, vì vậy cũng nhân cơ hội bổ nhào lên phía trước, kết quả ba người cùng nhau ngã xuống đất.
Để cho người ta phải tặc lười chính là, vị trí ba người rơi xuống lại khéo như vậy, Phượng Tĩnh Xu đè ở trên người Hoa Ngọc Dung và Phượng Hàm Tiếu, dfienddn lieqiudoon cặp đầy đặn đẫy đà lại đập vào trên mặt Hoa Ngọc Dung đang u mê, mà đôi môi Phượng Tĩnh Xu, trực tiếp nhằm về phía miệng của Phượng Hàm Tiếu!
Thoáng chốc, tiếng reo hò không còn, tiếng cười cũng mất, tất cả mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm ba ngươi đang chơi "chồng người" trên cỏ.
Hoa Ngọc Dung chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, hoa mắt, hắn đã bị sức kéo phía sau và lực đẩy trước mặt làm cho ngã xuống đất, sau đó hơi thở cứng lại, hai luồng mềm mại hắn cũng không xa lạ nhưng đã hồi lâu không chạm vào trực tiếp đập trên mặt mình, khiến hắn quên phản ứng, chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, cả trái tim đều đập loạn "thình thịch", trận thế này chấn động lòng người hơn cái năm thả pháo đó, khiến hắn chỉ muốn đắm chìm trong khoảng không gian mềm mại này không bao giờ rời đi nữa.
So với Hoa Ngọc Dung ngây ngốc, Phượng Hàm Tiếu bị Phượng Tĩnh Xu "công kích miệng" còn cười hơn nhiều đi. Hắn vốn có ý định khác thường với Phượng Tĩnh Xu, nhưng vẫn khổ nỗi thân phận của hai bên mà không có chỗ bày tỏ, ngay cả thân cận một chút cũng sẽ cảm thấy sau lưng giống như có trăm ngàn con mắt nhìn chằm chằm hắn vậy, khiến hắn từ trên tâm lý không thể đến gần Phượng Tĩnh Xu, chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng và người bên cạnh gần gũi, khổ sở trong lòng đều nuốt hết vào bngj. Hiện tại thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, dienndnle,qu.y don trong tim của hắn dâng lên một cỗ khát vọng, hắn khát vọng hung hăng ôm người phía trên vào trong ngực, tận tình hái mật ngọt trong đôi môi ấy...... Trong lòng có một âm thanh kêu gào bảo hắn giơ hai tay lên ôm chặt lấy người phía trên, bụng dưới cũng càng ngày càng căng cứng, mắt Phượng Hàm Tiếu trầm xuống, yếu hầu chuyển động, đưa tay lên......
"Đứng lên! Đứng lên!" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, phá vỡ mập mờ giờ khắc này, khiến mọi người cũng chợt hồi thần.
Chỉ thấy Tuân Thư hô to vọt tới, Phượng Hàm Tiếu mới vừa chạm vào tay Phượng Tĩnh Xu lập tức hóa thành đỡ, đỡ Phượng Tĩnh Xu đứng lên.
"Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? Ngã có sao không?" Tuân Thư đã chạy tới gấp gáp hỏi, thỉnh thoảng cầm tay Phượng Tĩnh Xu kiểm tra khắp người.
"Ách...... Khụ, khụ! Thư nhi......" Phượng Tĩnh Xu vừa mở miệng, phát giác giọng nàng lại có chút khàn khàn, vội vàng hắng giọng, "Không có việc gì! Có thể có chuyện gì chứ? Tỷ tỷ cũng không phải là đậu hũ, tùy tiện đụng một cái là bị hỏng!"
Tuân Thư thở phào nhẹ nhõm, kéo Phượng Tĩnh Xu lên, vỗ ngực, sau đó quay đầu lại hung hăng nói với hai người còn đang ngồi: "Tại sao hai người các ngươi có thể ăn đậu hũ của tỷ tỷ!"
Phượng Tĩnh Xu sững sờ, dở khóc dở cười nói: "Thư nhi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
"Nhưng mà, " Tuân Thư không tuân theo chu cái miệng nhỏ nhắn, "Vừa rồi tỷ tỷ còn hôn miệng của hắn!" Tay nhỏ bé duỗi ra, chỉ thẳng về phía Phượng Hàm Tiếu trên đất.
Phượng Tĩnh Xu dừng lại, cảm giác kỳ dị vừa mới dâng lên trong lòng lại nổi đi, hơi mím môi, mạnh mẽ đè cảm giác xuống, Die nd da nl e q uu ydo n Phượng Tĩnh Xu cười nói: "Không phải đã nói là ngoài ý muốn sao! Huống chi vừa rồi không phải tỷ đã hôn Thư nhi sao?"
"Kkhông giống!" Tuân Thư dậm chân.
"Thế nào lại không giống nhau? Không phải là hôn sao?" Nhìn thấy Tuân Thư tức giận, Phượng Tĩnh Xu không nhịn được trêu chọc nói.
Tuân Thư lớn tiếng cãi lại: "Nhưng vừa ròi tỷ hôn là gương mặt của đệ! Lần này lại hôn miệng của hắn!"
Mắt Phượng Tĩnh Xu chuyển động, biết nói chuyện này không lại Tuân Thư, đứa nhỏ này, kể từ sau khi "thông suốt", đã rất nhạy cảm với chuyện trên phương diện này, hơn nữa rất cố chấp, hắn nói cái gì chính là cái đó, không được phép phản bác nửa câu. Vì vậy Phượng Tĩnh Xu thay đổi sách lược, lần giải thích này là tiến công, ánh mắt dịu dàng, giống như một cái đầm sâu, khóe miệng cũng mập mờ quyến rũ, cả người hơi dựa vào trên người Tuân Thư, chống ở trên bả vai Tuân Thư. Kể từ sau khi Tuân Thư đi theo Phượng Tĩnh Xu, dưới tay nghề của Hắc Linh Lung, ngày ngày ăn đến no bụng, thân thể cũng bắt đầu đột nhiên trổ mã mạnh, có biến hóa về thể chất, bỗng chốc cao hơn không ít so với dáng người ban đầu lúc đi theo Phượng Tĩnh Xu, Dieenndkdan/leeequhydonnn hôm nay Phượng Tĩnh Xu chỉ có thể đứng tới bờ vai của hắn. Vừa bắt đầu Tuân Thư còn rất không muốn lớn, nói không cao ngang bằng Phượng Tĩnh Xu thì không thể thời thời khắc khắc nhìn Phượng Tĩnh Xu nữa, sau đó vẫn là Duy nhi có biện pháp, chầm rãi nói một câu: "Về sau nếu Tĩnh nhi đi lạc, không cao rồi, cũng không thể tìm được nàng trong biển người rộng mênh mông." Cứ một câu nói như vậy, lại không biết đã kích thích Tuân Thư thế nào, hắn lập tức đã tiếp thu sự biến hóa này, hơn nữa còn coi đây là niềm vui.
Có điều chiều cao tăng trưởng rồi, tâm tính đứa nhỏ này vẫn y hệt tâm như cũ không có gì thay đổi.
Dường như Phượng Tĩnh Xu yếu đuối rúc vào trong lòng Tuân Thư, dùng giọng điệu câu người hỏi "Vậy, ý của Thư nhi chẳng lẽ muốn...... tỷ tỷ hôn lại Thư nhi một lần nữa...... dùng miệng đối miệng hay sao?"
Nếu là người bình thường có thể tim đã sớm đập thình thình lại xấu hổ nâng Phượng Tĩnh Xu đứng dậy, đỏ mặt cự tuyệt.
Nhưng Tuân Thư cũng không phải người bình thường, nếu không hắn cũng sẽ không lớn tiếng thảo luận vấn đề miệng đối miệng. Chỉ thấy cặp mắt hắn sáng lên, trên mặt rõ ràng là nét mặt "phải như vậy", đôi tay đưa tới, ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong ngực, lớn tiếng kêu lên: "Đúng! Phải miệng đối miệng hôn lại một lần!" Nói xong, cúi đầu dán lên đôi môi mật ngọt......
Nơi xa, Tĩnh Ảnh và Phượng Duy Tĩnh thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt tự nhiên phân phó phu xe sắp xếp đồ đạc thật tốt dưới bóng cây rồi đến dòng suối nhỏ bắt cá, còn lại hai người đi vào rừng cây tính toán bắt mấy con thỏ chim nhỏ trở lại.
Văn Nhân Tĩnh Phong ở lại mang theo ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm hai người phía trước ôm ấp lấy nhau thật chặt thầm cắn răng, trong lòng xông lên một cỗ chua xót, muốn lên phía trước tách hai người ra, rồi lại không tìm được một lý do hợp lý, hai chân giống bị đinh đóng ghim chặt trên đất. Con sâu nhỏ ghen tỵ không ngừng cắn ở trong lòng, có một phen tư vị khác......
Đối mặt với một màn lửa nóng, Lục Tình La vốn nên đỏ mặt tới mang tai xoay người lại thì trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, mang theo hoảng hốt, ánh mắt dần dần tan rã, giống như hai người phía trước là Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư, rồi lại không phải hai người bọn họ, nơi đó, giống như đã từng có hai người cũng đứng ở trong một rừng cây, nhiệt tình ôm hôn, có điều hai người kia rốt cuộc là ai...... tại sao khuôn mặt bọn họ mơ hồ như thế......
Phượng Hàm Tiếu ẩn nhẫn bỏ qua ánh mắt bên cạnh, không nhìn hai người kia, tâm lại chua chát. Nét mặt của nàng tự nhiên, không có một chút ngượng ngùng, cũng không có một chút hốt hoảng, càng không có phản ứng chút nào với hành động của đối phương, dieendaanleequuydonn giống như này chạm vào chỉ là tình cờ, tựa như hai người trong lúc lơ đãng đụng phải tay của nhau bình thường tự nhiên vậy......
Buồn cười hắn vẫn còn giãy giụa không dứt, người nọ lại xoay người đã có nụ hôn nóng bỏng với người khác. Đoạn tình cảm này, cuối cùng vẫn tự hắn đa tình thôi......
Hoa Ngọc Dung ở phía trước Phượng Hàm Tiếu sau một hồi hoảng hốt đã thấy hai người thân thiết trước mặt, trong mắt lóe lên hâm mộ, nhưng vừa nghĩ tới sau này hắn cũng có thể...... Lại không khỏi cười. Tiếp theo nghĩ đến sơ xuất vừa rồi, sắc mặt hắn quái dị quay đầu, vừa lúc nhìn thấy vẻ chua xót trên gương mặt Phượng Hàm Tiếu còn chưa kịp thu hồi, hơn nữa vừa rồi...... tiếng lòng khẽ nảy, sau lưng phản ứng căng thẳng...... hắn là nam nhân, còn là một nam nhân đã từng phong lưu trong bụi hoa, phản ứng của Phượng Hàm Tiếu không thể gạt được hắn, rõ ràng là điềm báo nam nhân động tình...... Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoa Ngọc Dung nhìn Phượng Hàm Tiếu càng thêm cổ quái......
Trải qua đoạn nhạc đệm này, mọi người cũng không còn hứng thú chơi trò chơi nữa, trực tiếp sắp xếp món ăn mà phu xe và Tĩnh Ảnh, Phượng Duy Tĩnh mang tới, sau khi ăn no nê, để phu xe chạy về, bảo buổi sáng ngày mai hắn đến dưới núi tới đón bọn họ, đoàn người tiếp tục chậm rãi bước đi lên núi, bởi vì mấy người nghĩ đi dạo miếu Nguyệt Lão một chút, thuận tiện chờ đợi mặt trời mọc ngày mai ở trên núi, sau khi thương lượng một phen, đã quyết định buổi tối tá túc ở trong sương phòng miếu Nguyệt Lão.
Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn thấy mọi người đều là bộ dáng "dê con ngơ ngác", cũng biết nhất định ở đây không có trò chơi này, Die nd da nl e q uu ydo n không khỏi thở dài thật sâu, hài từ ở đây trải qua tuổi thơ thế nào chứ, ngay cả trò chơi kinh điển như vậy cũng không biết, thật không biết phải nói gì......
Liếc mắt nhìn hứng thú trong mắt Phượng Duy Tĩnh, hắc hắc! Tiểu Duy tử, trong đám người ở đây chỉ có đệ may mắn nhất, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta, cái gì cũng có được chơi, hơn nữa sau đó có thêm Tĩnh Ảnh, thời hai người còn thơ ấu( ách, tạm thời coi Tĩnh Ảnh khi đó là còn tuổi thơ ấu thôi......) lại cùng với nàng đồng hành lớn lên với những món đồ chơi hiện đại. Chỉ là lại nói thật vẫn chưa chơi mấy loại trò chơi mang tính tập thể này với bọn họ......
Bên này Phượng Tĩnh Xu nghĩ ra đến thất thần, bên kia Tuân Thư đã không kịp chờ đợi hỏi: "Tỷ tỷ, cái gì là diều hâu bắt gà con vậy? Cái này phải thế nào chơi?"
Lấy lại tinh thần, Phượng Tĩnh Xu bắt đầu nói đến cách chơi và quy tắc của trò chơi này.
"Cách chơi rất đơn giản, chúng ta chọn một người làm diều hâu, một người làm gà mẹ, những người còn lại làm gà con. Đàn gà con xếp thành hàng dài, từng người níu lấy y phục của nhu, đi theo sau lưng gà mẹ, được gà mẹ bảo vệ. Diều hâu phải xông phá sự ngăn cản của gà mẹ, đi bắt lấy con gà con bất kỳ trong hàng, cho đến bắt được toàn bộ gà con mới thôi." Phượng Tĩnh Xu giới thiệu đơn giản, lại nói rõ từng chi tiết nhất để bắt đầu trò chơi thế nào.
"Nghe rất thú vị!" Phượng Tĩnh Xu giải thích xong, mọi người vốn cũng hiểu được, trên mặt từng người nổi lên hứng thú, mặc dù Tuân Thư nghe chưa hiểu rõ tất cả, nhưng cũng đầy hứng thú, nhao nhao muốn thử.
"Hiện giờ các ngươi đã hiểu quy tắc rồi sao?" Phượng Tĩnh Xu hỏi, thấy không một người nói chuyện, hai mắt tất cả mọi người sáng lên, cũng biết bọn họ đã không thể chờ đợi nữa. Vì vậy đầu tiên Phượng Tĩnh Xu giữ chức "diều hâu" một lần, dieendaanleequuydonn để những người còn lại tùy ý chọn lựa một người làm "gà mẹ", kết quả chọn lựa một con " gà mẹ màu hồng", những người còn lại cũng đều xếp hàng phía sau "gà mẹ", hoặc là lôi kéo y phục của người trước, hoặc là vịn hông của người trước, vì vậy, trò chơi bắt đầu.
Phượng Tĩnh Xu thong thả bước chân kêu lên ở phía trước đội ngũ: "Mài mài, mài mài đao."
"Gà mẹ màu hồng ” hỏi: "Mài đao làm gì?"
"Giết gà con của ngươi."
"Giết gà con của ta làm gì?"
"Ăn gà con nhà ngươi rồi ăn gạo nhà ta, uống nước nhà ta."
"Ngày mai giết có được không?"
"Không được?"
"Ngày mai giết có được không?"
"Không được."
"Hiện giờ giết có được không?"
"Được."
"Chém đầu giết đuôi?"
Phượng Tĩnh Xu hung tợn nói: "Đầu đuôi đều giết!" Nói xong, Phượng Tĩnh Xu bổ nhào về phía trước, công kích nhóm "gà con".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Tĩnh Xu cố làm vẻ hung ác, đánh tới phía sau Hoa Ngọc Dung.
Hoa Ngọc Dung làm gà mẹ vẫn rất tự giác giang hai cánh tay, trái che phải ngăn, không để Phượng Tĩnh Xu có cơ hội chui vào khoảng cách đằng sau bắt người. Hai người ngươi công ta phòng, hoạt động trái phải, càng đấu kịch liệt. da.nlze.qu;ydo/nn Nhóm"gà con" đi theo sau lưng "gà mẹ" thay đổi vị trí của mình, còn bất chợt phát ra hàng loạt tiếng kêu, trong đó hai người Tuân Thư và Lục Tình La phát ra tiếng lớn nhất, kích động nhất. Những người khác bị hai người kéo theo, cũng cất cao giọng phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong lúc nhất thời, bên dòng suối không ngừng phát ra tiếng kêu, tiếng cười liên tục.
Rốt cuộc, dưới sự công kích không ngừng, Phượng Tĩnh Xu tìm được một khe hở, thừa dịp Hoa Ngọc Dung đứng ra ngăn cản nàng làm bộ công kích phía trái, đợi Hoa Ngọc Dung thầm hô hỏng bét cố cứu bên trái thì ngoài dự đoán của mọi người Phượng Tĩnh Xu lại lắc mình, đánh tới bên phải, cũng không sợ tránh eo của mình, chỉ lo bắt được "gà con" bại lộ mình chờ đã lâu.
Quả nhiên, dưới sự hướng dẫn an toàn của Hoa Ngọc Dung tất cả gà con vẫn rất tin tưởng Hoa Ngọc Dung nhanh chóng nhào qua chuyển về một phía, nhưng nhanh chóng đến đâu cũng không kịp, chợt, Phượng Tĩnh Xu đã nhào lên, bởi vậy, Phượng Duy Tĩnh ở cuối cùng đội ngũ đã không kịp ứng phó đã bị hai tay nhỏ bé của Phượng Tĩnh Xu khóa chặt. Hoảng hốt chạy bừa, Phượng Duy Tĩnh thấy một đôi tay tập kích tới đây, theo bản năng vận nội lực, dời chân ra, sử dụng khinh công.
Phượng Tĩnh Xu đoán ra đầu mối dưới chân Phượng Duy Tĩnh, cũng dùng khinh công theo, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn Phượng Duy Tĩnh một chút, nhào tới, vững vàng ôm lấy con gà nhỏ Duy nhi mới vừa thoát khỏi đội ngũ.
"A!"
"Oa!"
Phía sau là tiếng kêu hối hận của Hoa Ngọc Dung và tiếng kêu sợ hãi của những người khác, hiển nhiên là đã biết bị con "diều hâu" xảo trá này lừa.
Phượng Tĩnh Xu cười giảo hoạt, tựa như con gấu nhỏ ăn trộm được mật ong, hì hì mà nói: "Bắt được bắt được rồi! Hắc hắc ~ bắt được gà con rồi ~!" Quay đầu vẻ mặt phách lối nói: "Gà con, bây giờ ngươi là của ta! Ngoan ngoãn ở chỗ này ‘ giữ nhà ’, Dieenndkdan/leeequhydonnn chờ ta đi tìm thêm mấy người bạn nữa cho ngươi!" Nói xong còn hả hê hí hửng hôn “chụt” một chút trên mặt Phượng Duy Tĩnh, khiến Phượng Duy Tĩnh sững sờ, lập tức đỏ mặt.
Chà sát tay xoay người, Phượng Tĩnh Xu cười xấu xa nói với mấy người ở sau lưng đang bị hành động to gan của nàng làm cho hoảng sợ ngẩn ra: "Gà con, các ngươi cần phải chú ý đó, Diều hâu tới đây ~!"
Mọi người thầm nghĩ "Chẳng lẽ làm gà con bị bắt đều sẽ được nàng ấy hôn một cái?"
Tuân Thư khoa trương hơn, trực tiếp rời khỏi đội chạy bước nhỏ đến, đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu tha thiết nói: "Tỷ tỷ! Gà con này tự mình đưa tới có được không? Tỷ cũng hôn đệ một cái đi!"
Hoa Ngọc Dung lại có chút thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết gà mẹ có thể cũng đều bị bắt đi không......"
Còn lại trong mắt Phượng Hàm Tiếu và Văn Nhân Tĩnh Phong cất giấu mong đợi, hai mắt lóe lên tia sáng. Hiện trường chỉ có một mình Lục Tình La cười đến thở không ra hơi.Phượng Tĩnh Xu ra vẻ suy tính trêu chọc Tuân Thư nói: "Tỷ tỷ thích tự mình bắt gà con, tự gà con đưa tới lại không thích....!"
Tuân Thư vừa nghe Phượng Tĩnh Xu không thích, vội vàng trở lại trong đội ngũ, lôi kéo vạt áo Lục Tình La thật chặt thúc giục: di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Nhanh, mau bắt đầu đi!" Bộ dạng gấp gáp này, dường như ước gì mình bị bắt thật nhanh, chọc cho mọi người ồn ào cười to.
Ở dưới sự thúc giục của Tuân Thư, mọi người rất nhanh đã xếp thành hàng, lại bắt đầu một vòng mới......
Khi Tĩnh Ảnh cùng phu xe xách theo hộp đựng thức ăn lúc trở lại, vừa lúc Lục Tình La bị Phượng Tĩnh Xu bổ nhào, trên trận cũng chỉ còn lại có một “gà con” Phượng Hàm Tiếu giữ vững trận địa —— mặc dù bản thân Phượng Hàm Tiếu rất muốn bị Phượng Tĩnh Xu nhào tới.
Nhìn ba người bên kia nhích tới nhích lui, bốn người bên này hô hào trợ uy, Tĩnh Ảnh không hiểu ra sao.
Phân phó phu xe dọn đồ ăn trong hộp ra, Tĩnh Ảnh đi tới bên cạnh Phượng Duy Tĩnh, tò mò hỏi: "Các ngươi là đang làm cái gì vậy?"
Khóe mắt đuôi mày Phượng Duy Tĩnh cũng nhuộm đầy ý cười, sau khi đơn giản giải thích với Tĩnh Ảnh, lại lập tức quay đầu xem chiến. Vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy dưới chân Phượng Hàm Tiếu vừa loạn, lui về phía sau ngã xuống, ngay sau đó cũng kéo theo Hoa Ngọc Dung ngã xuống, mà Phượng Tĩnh Xu đang vui mừng không để ý đến, còn tưởng rằng hai người bọn họ đều mệt mỏi, vì vậy cũng nhân cơ hội bổ nhào lên phía trước, kết quả ba người cùng nhau ngã xuống đất.
Để cho người ta phải tặc lười chính là, vị trí ba người rơi xuống lại khéo như vậy, Phượng Tĩnh Xu đè ở trên người Hoa Ngọc Dung và Phượng Hàm Tiếu, dfienddn lieqiudoon cặp đầy đặn đẫy đà lại đập vào trên mặt Hoa Ngọc Dung đang u mê, mà đôi môi Phượng Tĩnh Xu, trực tiếp nhằm về phía miệng của Phượng Hàm Tiếu!
Thoáng chốc, tiếng reo hò không còn, tiếng cười cũng mất, tất cả mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm ba ngươi đang chơi "chồng người" trên cỏ.
Hoa Ngọc Dung chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, hoa mắt, hắn đã bị sức kéo phía sau và lực đẩy trước mặt làm cho ngã xuống đất, sau đó hơi thở cứng lại, hai luồng mềm mại hắn cũng không xa lạ nhưng đã hồi lâu không chạm vào trực tiếp đập trên mặt mình, khiến hắn quên phản ứng, chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, cả trái tim đều đập loạn "thình thịch", trận thế này chấn động lòng người hơn cái năm thả pháo đó, khiến hắn chỉ muốn đắm chìm trong khoảng không gian mềm mại này không bao giờ rời đi nữa.
So với Hoa Ngọc Dung ngây ngốc, Phượng Hàm Tiếu bị Phượng Tĩnh Xu "công kích miệng" còn cười hơn nhiều đi. Hắn vốn có ý định khác thường với Phượng Tĩnh Xu, nhưng vẫn khổ nỗi thân phận của hai bên mà không có chỗ bày tỏ, ngay cả thân cận một chút cũng sẽ cảm thấy sau lưng giống như có trăm ngàn con mắt nhìn chằm chằm hắn vậy, khiến hắn từ trên tâm lý không thể đến gần Phượng Tĩnh Xu, chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng và người bên cạnh gần gũi, khổ sở trong lòng đều nuốt hết vào bngj. Hiện tại thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, dienndnle,qu.y don trong tim của hắn dâng lên một cỗ khát vọng, hắn khát vọng hung hăng ôm người phía trên vào trong ngực, tận tình hái mật ngọt trong đôi môi ấy...... Trong lòng có một âm thanh kêu gào bảo hắn giơ hai tay lên ôm chặt lấy người phía trên, bụng dưới cũng càng ngày càng căng cứng, mắt Phượng Hàm Tiếu trầm xuống, yếu hầu chuyển động, đưa tay lên......
"Đứng lên! Đứng lên!" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, phá vỡ mập mờ giờ khắc này, khiến mọi người cũng chợt hồi thần.
Chỉ thấy Tuân Thư hô to vọt tới, Phượng Hàm Tiếu mới vừa chạm vào tay Phượng Tĩnh Xu lập tức hóa thành đỡ, đỡ Phượng Tĩnh Xu đứng lên.
"Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? Ngã có sao không?" Tuân Thư đã chạy tới gấp gáp hỏi, thỉnh thoảng cầm tay Phượng Tĩnh Xu kiểm tra khắp người.
"Ách...... Khụ, khụ! Thư nhi......" Phượng Tĩnh Xu vừa mở miệng, phát giác giọng nàng lại có chút khàn khàn, vội vàng hắng giọng, "Không có việc gì! Có thể có chuyện gì chứ? Tỷ tỷ cũng không phải là đậu hũ, tùy tiện đụng một cái là bị hỏng!"
Tuân Thư thở phào nhẹ nhõm, kéo Phượng Tĩnh Xu lên, vỗ ngực, sau đó quay đầu lại hung hăng nói với hai người còn đang ngồi: "Tại sao hai người các ngươi có thể ăn đậu hũ của tỷ tỷ!"
Phượng Tĩnh Xu sững sờ, dở khóc dở cười nói: "Thư nhi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
"Nhưng mà, " Tuân Thư không tuân theo chu cái miệng nhỏ nhắn, "Vừa rồi tỷ tỷ còn hôn miệng của hắn!" Tay nhỏ bé duỗi ra, chỉ thẳng về phía Phượng Hàm Tiếu trên đất.
Phượng Tĩnh Xu dừng lại, cảm giác kỳ dị vừa mới dâng lên trong lòng lại nổi đi, hơi mím môi, mạnh mẽ đè cảm giác xuống, Die nd da nl e q uu ydo n Phượng Tĩnh Xu cười nói: "Không phải đã nói là ngoài ý muốn sao! Huống chi vừa rồi không phải tỷ đã hôn Thư nhi sao?"
"Kkhông giống!" Tuân Thư dậm chân.
"Thế nào lại không giống nhau? Không phải là hôn sao?" Nhìn thấy Tuân Thư tức giận, Phượng Tĩnh Xu không nhịn được trêu chọc nói.
Tuân Thư lớn tiếng cãi lại: "Nhưng vừa ròi tỷ hôn là gương mặt của đệ! Lần này lại hôn miệng của hắn!"
Mắt Phượng Tĩnh Xu chuyển động, biết nói chuyện này không lại Tuân Thư, đứa nhỏ này, kể từ sau khi "thông suốt", đã rất nhạy cảm với chuyện trên phương diện này, hơn nữa rất cố chấp, hắn nói cái gì chính là cái đó, không được phép phản bác nửa câu. Vì vậy Phượng Tĩnh Xu thay đổi sách lược, lần giải thích này là tiến công, ánh mắt dịu dàng, giống như một cái đầm sâu, khóe miệng cũng mập mờ quyến rũ, cả người hơi dựa vào trên người Tuân Thư, chống ở trên bả vai Tuân Thư. Kể từ sau khi Tuân Thư đi theo Phượng Tĩnh Xu, dưới tay nghề của Hắc Linh Lung, ngày ngày ăn đến no bụng, thân thể cũng bắt đầu đột nhiên trổ mã mạnh, có biến hóa về thể chất, bỗng chốc cao hơn không ít so với dáng người ban đầu lúc đi theo Phượng Tĩnh Xu, Dieenndkdan/leeequhydonnn hôm nay Phượng Tĩnh Xu chỉ có thể đứng tới bờ vai của hắn. Vừa bắt đầu Tuân Thư còn rất không muốn lớn, nói không cao ngang bằng Phượng Tĩnh Xu thì không thể thời thời khắc khắc nhìn Phượng Tĩnh Xu nữa, sau đó vẫn là Duy nhi có biện pháp, chầm rãi nói một câu: "Về sau nếu Tĩnh nhi đi lạc, không cao rồi, cũng không thể tìm được nàng trong biển người rộng mênh mông." Cứ một câu nói như vậy, lại không biết đã kích thích Tuân Thư thế nào, hắn lập tức đã tiếp thu sự biến hóa này, hơn nữa còn coi đây là niềm vui.
Có điều chiều cao tăng trưởng rồi, tâm tính đứa nhỏ này vẫn y hệt tâm như cũ không có gì thay đổi.
Dường như Phượng Tĩnh Xu yếu đuối rúc vào trong lòng Tuân Thư, dùng giọng điệu câu người hỏi "Vậy, ý của Thư nhi chẳng lẽ muốn...... tỷ tỷ hôn lại Thư nhi một lần nữa...... dùng miệng đối miệng hay sao?"
Nếu là người bình thường có thể tim đã sớm đập thình thình lại xấu hổ nâng Phượng Tĩnh Xu đứng dậy, đỏ mặt cự tuyệt.
Nhưng Tuân Thư cũng không phải người bình thường, nếu không hắn cũng sẽ không lớn tiếng thảo luận vấn đề miệng đối miệng. Chỉ thấy cặp mắt hắn sáng lên, trên mặt rõ ràng là nét mặt "phải như vậy", đôi tay đưa tới, ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong ngực, lớn tiếng kêu lên: "Đúng! Phải miệng đối miệng hôn lại một lần!" Nói xong, cúi đầu dán lên đôi môi mật ngọt......
Nơi xa, Tĩnh Ảnh và Phượng Duy Tĩnh thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt tự nhiên phân phó phu xe sắp xếp đồ đạc thật tốt dưới bóng cây rồi đến dòng suối nhỏ bắt cá, còn lại hai người đi vào rừng cây tính toán bắt mấy con thỏ chim nhỏ trở lại.
Văn Nhân Tĩnh Phong ở lại mang theo ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm hai người phía trước ôm ấp lấy nhau thật chặt thầm cắn răng, trong lòng xông lên một cỗ chua xót, muốn lên phía trước tách hai người ra, rồi lại không tìm được một lý do hợp lý, hai chân giống bị đinh đóng ghim chặt trên đất. Con sâu nhỏ ghen tỵ không ngừng cắn ở trong lòng, có một phen tư vị khác......
Đối mặt với một màn lửa nóng, Lục Tình La vốn nên đỏ mặt tới mang tai xoay người lại thì trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, mang theo hoảng hốt, ánh mắt dần dần tan rã, giống như hai người phía trước là Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư, rồi lại không phải hai người bọn họ, nơi đó, giống như đã từng có hai người cũng đứng ở trong một rừng cây, nhiệt tình ôm hôn, có điều hai người kia rốt cuộc là ai...... tại sao khuôn mặt bọn họ mơ hồ như thế......
Phượng Hàm Tiếu ẩn nhẫn bỏ qua ánh mắt bên cạnh, không nhìn hai người kia, tâm lại chua chát. Nét mặt của nàng tự nhiên, không có một chút ngượng ngùng, cũng không có một chút hốt hoảng, càng không có phản ứng chút nào với hành động của đối phương, dieendaanleequuydonn giống như này chạm vào chỉ là tình cờ, tựa như hai người trong lúc lơ đãng đụng phải tay của nhau bình thường tự nhiên vậy......
Buồn cười hắn vẫn còn giãy giụa không dứt, người nọ lại xoay người đã có nụ hôn nóng bỏng với người khác. Đoạn tình cảm này, cuối cùng vẫn tự hắn đa tình thôi......
Hoa Ngọc Dung ở phía trước Phượng Hàm Tiếu sau một hồi hoảng hốt đã thấy hai người thân thiết trước mặt, trong mắt lóe lên hâm mộ, nhưng vừa nghĩ tới sau này hắn cũng có thể...... Lại không khỏi cười. Tiếp theo nghĩ đến sơ xuất vừa rồi, sắc mặt hắn quái dị quay đầu, vừa lúc nhìn thấy vẻ chua xót trên gương mặt Phượng Hàm Tiếu còn chưa kịp thu hồi, hơn nữa vừa rồi...... tiếng lòng khẽ nảy, sau lưng phản ứng căng thẳng...... hắn là nam nhân, còn là một nam nhân đã từng phong lưu trong bụi hoa, phản ứng của Phượng Hàm Tiếu không thể gạt được hắn, rõ ràng là điềm báo nam nhân động tình...... Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoa Ngọc Dung nhìn Phượng Hàm Tiếu càng thêm cổ quái......
Trải qua đoạn nhạc đệm này, mọi người cũng không còn hứng thú chơi trò chơi nữa, trực tiếp sắp xếp món ăn mà phu xe và Tĩnh Ảnh, Phượng Duy Tĩnh mang tới, sau khi ăn no nê, để phu xe chạy về, bảo buổi sáng ngày mai hắn đến dưới núi tới đón bọn họ, đoàn người tiếp tục chậm rãi bước đi lên núi, bởi vì mấy người nghĩ đi dạo miếu Nguyệt Lão một chút, thuận tiện chờ đợi mặt trời mọc ngày mai ở trên núi, sau khi thương lượng một phen, đã quyết định buổi tối tá túc ở trong sương phòng miếu Nguyệt Lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.