Chương 121
Lang Linh Ẩn
19/03/2018
Trên đường xuống núi, bởi vì vừa mới nhìn thấy mặt trời mọc mà sinh ra
lòng hăn hái, lại càng thêm trở nên náo nhiệt, mấy người ríu rít thảo
luận tâm tình của bản thân, ngay cả Lục Tình La luôn luôn dịu dàng cũng
mặt mày hớn hở, nói cũng nhiều hơn bình thường, chỉ có một người, im
lặng khác thường.
Dọc theo đường đi, Văn Nhân Tĩnh Phong không ngừng dùng ánh mắt quái dị trộm nhìn Phượng Tĩnh Xu, còn tưởng rằng động tác của bản thân thần không biết quỷ không hay. Không biết rằng, sự khác thường của hắn đã sớm bị mấy nam nhân có lòng thu vào đáy mắt, dùng ánh mắt rất cao minh hơn trao đổi ý tưởng với nhau, không phải là không biết, chỉ giả bộ như không biết mà thôi.
Rốt cuộc, Văn Nhân Tĩnh Phong giống như tùy ý đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, dùng giọng điệu hết sức bình thường hỏi: "Hôm nay tiểu thư phải dậy sớm như vậy sẽ không mệt sao?"
Phượng Tĩnh Xu đang ở một bên nói chuyện với Tuân Thư, nghe thấy câu hỏi của Văn Nhân Tĩnh Phong, cười nở rộ lúm đồng tiền như hoa quay đầu dùng giọng điệu thoải mái trả lời: "Đâu! Tối hôm qua ta ngủ rất đủ, cho nên hiện tại hoàn toàn không mệt!"
Ngủ rất đủ!? Văn Nhân Tĩnh Phong ngừng lại, có chút không tin, tối hôm qua nàng rõ ràng...... làm sao lại ngủ rất đủ?
Vì vậy lại thử hỏi một lần nữa: "Vậy chắc chắn là tiểu thư đã đi ngủ từ rất sớm sao?"
"Đúng rồi, ăn cơm xong rồi trở về sương phòng ngủ, không tin ngươi có thể hỏi Ảnh đi, tối hôm qua hắn còn canh giữ ở bên ngoài sương phòng của ta đấy!" Có điều sau đó lại bị nàng đuổi về phòng.
Vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nhắc tới tên của mình, Tĩnh Ảnh lập tức quay đầu nói: "Phải, một đêm này tiểu thư đã ngủ rất sâu." Có điều trên đường đi ra ngoài một chuyến mà thôi.
Hắn không biết tại sao Phượng Tĩnh Xu lại nói dối Văn Nhân Tĩnh Phong, nhưng chỉ cần là Phượng Tĩnh Xu muốn hắn làm, bất luận chuyện gì hắn cũng sẽ làm theo, cho dù gạt người cũng sẽ không chút do dự.
Thật chưa tưng đi ra ngoài!? Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nghe thấy lời nói của Tĩnh Ảnh thì lập tức tin ngay, bởi vì hắn hiểu rõ Tĩnh Ảnh là một người chính trực, không cần phải lừa hắn. Đáng thương Văn Nhân Tĩnh Phong không nghĩ tới, mặc dù bản thân Tĩnh Ảnh chính trực, nhưng hắn có một chủ nhân nói dối không chớp mắt, hơn nữa hắn có nguyên tắc chỉ cần gặp phải Phượng Tĩnh Xu sẽ tự động né tránh, ưu tiên Phượng Tĩnh Xu không điều kiện, vì vậy người thông minh ngu ngốc sẽ bị gạt.
Nhưng cảm giác trên thân thể lại không giống như đang gạt người, đến bây giờ Văn Nhân Tĩnh Phong cũng còn mơ hồ nhớ tới hắn nhảy xuống hồ nước nóng bỏng đó, trong hồ nước cản giác nóng rực đau đớn khiến hắn cắn răng, ngay cả trên người bây giờ còn có chút cảm giác nóng bỏng...... Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là, trên người của hắn lại không có dấu vết gì, trừ cảm giác đau đớn mơ hồ ra, làn da của hắn lại bình thường hoàn hảo không chút tổn hại so với tối hôm qua, vẫn trắng mịn như trước kia, vốn không giống như bị phỏng.
Hai người khác biệt khiến Văn Nhân Tĩnh Phong luôn luôn thông minh cũng bị hồ đồ......
Mắt lạnh nhìn sắc mặt Văn Nhân Tĩnh Phong mê hoặc, trong lòng Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh một tiếng, ân tình "cứu" ta tối hôm qua đã trả xong, kế tiếp ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tính sổ của ta chưa!?
Cứ như vậy, trong bầu không khí kỳ dị mà vui vẻ, tám người đi xuống chân núi, phu xe đã sớm chuẩn bị xe ngựa xong, thấy mấy người Phượng Tĩnh Xu đi xuống, lập tức đi nhanh về phía trước, cung kính chào với Phượng Tĩnh Xu và Phượng Hàm Tiếu chào rồi nói: da.nlze.qu;ydo/nn "Vương gia, công chúa, tiểu thư để tiểu nhân tới truyền lời, nói hôm qua đương gia Kim gia tới phủ bái kiến, xin công chúa mau trở về."
Kim gia? Kim Bích Đạc?
Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc nhướng mày, hắn tìm đến nàng làm gì? Nàng tới Long Hải thành cũng được mấy ngày, cũng không thấy hắn ân cần như vậy, sao lúc này lại nóng vội như thế, còn liên tục hai ngày, sao đây, là quyết tâm muốn gặp được nàng? Chuyện gì khiến hắn lo lắng như vậy chứ?
Trong lòng nghìn xoay vạn chuyển, Phượng Tĩnh Xu vẫn mặt không đổi sắc, nói một câu "đã biết", rồi để phu xe gia tăng tốc độ trở về phủ tể tướng, mấy người lại ở bên trong buồng xe nói đùa.
Trong lúc này, Phượng Tĩnh Xu nhắc tới nàng sẽ xem tướng tay, muốn nhìn chỉ tay của mỗi người, xem đến từng bàn tay, đến phiên Văn Nhân Tĩnh Phong, lúc nắm lấy cổ tay hắn, Phượng Tĩnh Xu cố ý giữ huyệt quan trọng giữa cổ tay hắn lại, mặc dù là phản ứng trong nháy mắt, nhưng cũng không lừa gạt được đôi mắt nghiêm túc của Phượng Tĩnh Xu, phản ứng của Văn Nhân Tĩnh Phong, rõ ràng là ý thức tự bảo vệ mình mà người luyện võ mới có, mặc dù rất nhanh đã bị hắn che giấu, làm thành bộ dạng nhu nhược tay trói gà không chặt, nhưng Phượng Tĩnh Xu nổi lên lòng đề phòng hắn lại không hề bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào, âm thầm thúc giục tiên lực, một chút màu đen thông qua chỗ hai người giao nhau cực nhanh lẻn đến trên người Văn Nhân Tĩnh Phong rồi lại nhanh chóng trở về Thấm Xu Văn.
Phượng Tĩnh Xu buông tay Văn Nhân Tĩnh Phong ra, cười đến ý vị sâu xa, "Tĩnh Phong, chỉ tay của ngươi biểu hiện đại phú đại quý, không giống như là......" Câu nói kế tiếp ẩn xuống, nhưng trong lòng mọi người lại nghe hiểu, Phượng Tĩnh Xu nói là lúc trước khi gặp gỡ Văn Nhân Tĩnh Phong.
Văn Nhân Tĩnh Phong cứng đờ, lập tức làm ra bộ dạng đau lòng tự giễu, "Tiểu thư nói đùa, nếu ta thật sự có số mệnh đó, sao lại còn lưu lạc thanh lâu chứ?"
Phượng Tĩnh Xu nói: "Mệnh ngươi quả thật giàu có, đáng tiếc đường nhân duyên của ngươi không tốt chút nào, dẫn đến phú quý của ngươi tiêu tan, vì vậy mới có sau này."
"Vậy, vậy nhân duyên sau này của ta!?" Văn Nhân Tĩnh Phong nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nói xong những câu đánh trúng tim, không nhịn được muốn biết tình duyên sau này.
"Ưmh, ta xem thử......" Lần này Phượng Tĩnh Xu nhìn kỹ một chút sau đó nói: "Đường nhân duyên của ngươi có chút phức tạp, hai đường đan vào nhau, có ý mới cũ thay nhau, hơn nữa mệnh phú quý cũng ngươi cũng sẽ theo đường nhân duyên này mà thay đổi, ngươi sẽ từ từ đạt được sự giàu có ban đầu, về phần nhân duyên, này cũng khó mà nói rồi......" Phượng Tĩnh Xu cố làm ra vẻ mê hoặc mà nói. Hừ, tiểu tử thúi, nói với ngươi một nửa lời thật cũng không tệ rồi, đừng nghĩ cái gì thì bản công chúa cũng sẽ móc ra cho ngươi!
"Là như vậy sao......" Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nghe thấy nàng nhìn không ra nhân duyên sau này, có chút uể oải cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này, trong Thấm Xu Văn lại phát ra từng đợt ấm áp, Phượng Tĩnh Xu biết kết quả nàng muốn đã có.
Quả nhiên, bảng phân tích thân thể Văn Nhân Tĩnh Phong nói, trong cơ thể hắn có dùng một loại dược vật, loại dược vật này có thể khiến võ công hoàn toàn bị phong bế, coi như có người cao minh đi nữa cũng sẽ không phát hiện. Ban đầu khi Tĩnh Ảnh cứu lấy hắn đã điều tra hắn một phen, xác định hắn không có võ công rồimới để cho hắn đi theo bên cạnh. Phượng Tĩnh Xu tin tưởng phán đoán của Tĩnh Ảnh, vì vậy cũng không tiến hành kiểm tra thực hư với hắn, ai biết hắn lại có loại thuốc này, hôm nay nếu không phải hắc Linh Lung dùng phương thức hóa học phân tích ra thành phần khác thường trong cơ thể Văn Nhân Tĩnh Phong, chỉ sợ nàng tự ra tay cũng có thể bị hắn che giấu. Xem ra tình cảnh lúc ban đầu gặp nhau cũng rất có thể là một màn kịch do hắn an bài rồi, có điều tâm cơ của hắn quả thật thâm trầm, vì để tiếp cận bọn họ, lại ngoan độc quyết tâm sử dụng khổ nhục kế. Phượng Tĩnh Xu không khỏi sinh ra một tia thưởng thức Văn Nhân Tĩnh Phong. Nhưng thưởng thức thì thưởng thức, trước khi mục đích của hắn chưa được xác thực, nàng vẫn sẽ không thả lỏng với hắn.
Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ, xe ngựa đã đến cửa phủ tể tướng.
Người gác cổng nhận ra xe ngựa phải đi đón Phượng Trạch công chúa đã trở về, lập tức phái người đi mời Kim Bích Đạc và hoàng nữ đã đứng chờ ở đại sảnh lúc sáng sớm ra ngoài, về phần tiểu thử đã dặn đi dặn lại, bây giờ sợ rằng nàng vẫn còn lôi kéo người nam nhân tên Hàm Tinh đó ngâm mình ở trong Hạnh Lâm đường rồi, vẫn không nên đi quấy rầy người ta, hủy đi nhân duyên sẽ gặp phải báo ứng.
Nhận được tin, Kim Bích Đạc và Tử Mộng Cơ vội vàng chạy ra, vừa lúc nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu và Phượng Hàm Tiếu xuống xe, những người còn lại đều ngồi ở trong xe.
Không phải không muốn xuống, mà là với thân phận của Lục Tình La, bây giờ còn chưa thích hợp bại lộ trong tầm mắt mọi người.Cũng chính vì không gian chiếc xe này, sự sai lầm giữa Kim Bích Đạc và Lục Tình La mở ra, mà Tử Mộng Cơ, cũng không biết người đang ngồi bên trong xe ngựa lại có vị mẫu hậu đã qua đời mười lăm năm của nàng.
"Kim công tử, thật là khách hiếm thấy đó! Hiếm thấy ngươi nghĩ đến bản cung." Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười, đối đáp trước khi Kim Bích Đạc chào hỏi.
"Kim mỗ bái kiến công chúa." Kim Bích Đạc hành lễ, ngẩng đầu cười trả lời: "Công chúa đa tâm, Kim mỗ vẫn luôn rất muốn đến viếng thăm! Có điều mấy ngày nay công chúa vẫn luôn thỏa thích du ngoạn, Kim mỗ cũng không tiện phá hỏng hứng thú của công chúa."
Phượng Tĩnh Xu đùa giỡn cười nói: "Làm sao có thể chứ! Kim công tử lại là thương nhân nổi danh thiên hạ, Long Hải thành này còn là địa bàn chính của Kim gia, chắc hẳn Kim công tử rất quen thuộc nơi này rồi? Nếu Kim công tử cũng có thể cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình, có lẽ bản cung sẽ chơi tận hứng hơn! Dù sao ta với Kim công tử cũng là người quen không phải sao?"
"Ha ha! Công chúa dạy rất đúng, Kim mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có thời gian, nhất định sẽ hết sức làm bổn phận chủ nhà." Kim Bích Đạc cười đáp, đôi mắt lướt qua hai người nhìn bên trong xe ngựa, mơ hồ thoáng qua một chút vội vàng, mở miệng hỏi: "Nghe nói hôm qua công chúa đi tới dốc Tình Nhân, sao không thấy Phượng tiểu vương gia?"
"Ta đi chơi, sao phải nhất định mang theo hắn?" Phượng Tĩnh Xu hỏi ngược lại, trong lòng sáng tỏ, thấy vậy mục đích hôm nay Kim Bích Đạc đến tìm nàng, sợ rằng không đơn giản.
"Đâu có! Công chúa quá lo lắng, Kim mỗ chỉ đang nghĩ, lúc đại hội võ lâm vẫn luôn thấy Phượng tiểu vương gia và công chúa không xa không rời, dfienddn lieqiudoon hiện tại không thấy, nhất thời hiếu kỳ thôi!" Kim Bích Đạc cũng ý thức được giọng điệu bản thân quá mức vội vàng, lập tức bại lộ mục đích của hắn, vì vậy lại chậm rãi nói, không nhanh không chậm giải thích, "Hôm nay Kim mỗ đến, chỉ muốn mời công chúa đến hàn xá làm khách, kính xin công chúa vui lòng đến dự."
"Hả? Đến quý phủ sao?" Phượng Tĩnh Xu nhíu mày.
"Đúng, nãi nãi ta nghe nói món lẩu và trà đều từ công chúa mà có, rất là kính nể công chúa, rất muốn quen biết công chúa, kính xin công chúa nể mặt Kim mỗ......" Kim Bích Đạc mang một cái cớ ra.
"Ha ha! Lão phu nhân sao? Nghe nói lão phu nhân cũng là một nhân vật truyền kỳ, bản cung cũng rất muốn làm quen với bà ấy một phen, nếu Kim công tử thành tâm mời, bản cung từ chối thì thật bất kính." Phượng Tĩnh Xu biết đây chỉ là một cái cớ, lại muốn nhìn xem thử Kim Bích Đạc đang muốn làm cái gì, vì vậy cũng đồng ý theo.
"Nếu Kim mỗ mời khách, sao công chúa mời các bằng hữu cùng tới trong phủ? Đặc biệt là tiểu huynh đệ Tuân Thư, tính tình đáng yêu đó chắc hẳn nãi nãi nhất định sẽ rất ưa thích." Kim Bích Đạc nhân cơ hội đưa ra lời mời.
"Tốt! Nếu Kim công tử hào phóng như vậy, chúng ta cùng đi!" Phượng Tĩnh Xu cũng sảng khoái, một hơi đồng ý.
"Ha ha! Xem ra ta cũng có may mắn đợi Tĩnh Xu mấy ngày rồi." Tử Mộng Cơ ở một bên im lặng không lên tiếng đúng lúc phát ra tiếng cười khẽ.
Phượng Tĩnh Xu quay đầu, "Tỷ tỷ cũng muốn đi sao?"
"Đúng vậy!" Tử Mộng Cơ gật đầu, "Thịnh tình của Kim công tử khó chối."
Phượng Tĩnh Xu cười cười, nhưng trong lòng cũng không ngừng ghĩ thầm, Kim Bích Đạc này rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao mời nàng còn phải mời Tử Mộng Cơ? Trong này rốt cuộc có liên hệ gì đây?
Mặc kệ hắn, dù sao đến lúc đó sẽ biết, nghĩ rằng bọn họ cũng không thể làm gì nàng! Phượng Tĩnh Xu nghĩ như vậy, nên cũng không lo nhiều nữa, xoay người vén mộc góc rèm xe lên nói: "Tất cả đi ra đi! Coi mình là đại cô nương sao? Núp ở bên trong thẹn không gặp người?"
Một nhóm người nghe vậy đều lộ ra nụ cười.
Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh, Tuân Thư và Hoa Ngọc Dung trước sau xuống xe, nhưng đến lúc Văn Nhân Tĩnh Phong, Phượng Tĩnh Xu lại ra tay chặn hắn lại.
Đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Văn Nhân Tĩnh Phong, Phượng Tĩnh Xu thản nhiên nói: "Ngươi cũng không cần đi, trước giúp ta đưa Tình di về, sau đó tự mình an bài đi! Mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở lại." Nói xong, ngay trong ánh mắt kinh ngạc bi thương của Văn Nhân Tĩnh Phong thả màn xe xuống, xoay người nói với Kim Bích Đạc: "Kim công tử, bên trong xe ngựa còn có một vị bằng hữu không tiện gặp, chúng ta ngồi xe ngựa của ngươi thế nào?"
Bị Phượng Tĩnh Xu lạnh nhạt khiến Kim Bích Đạc kinh sợ lập tức hồi thần, "Cái này dĩ nhiên! Mời mấy vị tới bên này!"
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của nàng như vậy, là ai, chuyện gì khiến nàng lạnh nhạt như vậy? Vừa mới liếc thấy vạt áo của người bên trong xe, rất quen thuộc, hình như là...... Văn Nhân Tĩnh Phong sao?
Đợi sau khi mấy người xoay lưng, phu xe lập tức theo sự phân phó của Phượng Tĩnh Xu, đưa người tới Hảo Mộng lâu.
Bên trong xe ngựa, vẻ mặt Văn Nhân Tĩnh Phong lo sợ không yên, không biết Phượng Tĩnh Xu lạnh nhạt là vì cái gì? Mới vừa rồi đều hoàn hảo, làm sao lại lập tức trở mặt? Không phải hắn đã làm sai điều gì chọc giận nàng mất hứng chứ?
Lục Tình La vẫn ngồi yên ở bên cạnh thấy bộ dạng hoảng hốt của Văn Nhân Tĩnh Phong, biết hắn bị Phượng Tĩnh Xu dọa sợ, cũng thế, chung đụng lâu như vậy, ngay cả nàng cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu như thế, thấy bộ dạng Văn Nhân Tĩnh Phong, sợ là...... Ai! Chữ tình tổn thương người mà!
Trí nhớ Lục Tình La trống rỗng không biết tại sao nàng lại có loại cảm thán này, mặt đối mặt với nam nhân thất thường, nàng chỉ có thể sử dụng giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ: "Đừng hoảng hốt, chỉ cần dũng cảm đối mặt, nhất định sẽ lấy được điều mình muốn."
Đúng, giống như bản thân nàng năm đó...... Năm đó cái gì?
Lục Tình La nghi ngờ nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng buông tha lắc đầu, thôi, không nghĩ ra thì cũng đừng nghĩ nữa, như bây giờ không vui vẻ sao?
Bên kia, Kim Bích Đạc mang theo đoàn người Phượng Tĩnh Xu đi tới phủ tể tướng, trước xe ngựa riêng biệt của Kim gia, khi Phượng Tĩnh Xu vừa muốn đi lên, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Đứng lại!"
Dọc theo đường đi, Văn Nhân Tĩnh Phong không ngừng dùng ánh mắt quái dị trộm nhìn Phượng Tĩnh Xu, còn tưởng rằng động tác của bản thân thần không biết quỷ không hay. Không biết rằng, sự khác thường của hắn đã sớm bị mấy nam nhân có lòng thu vào đáy mắt, dùng ánh mắt rất cao minh hơn trao đổi ý tưởng với nhau, không phải là không biết, chỉ giả bộ như không biết mà thôi.
Rốt cuộc, Văn Nhân Tĩnh Phong giống như tùy ý đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, dùng giọng điệu hết sức bình thường hỏi: "Hôm nay tiểu thư phải dậy sớm như vậy sẽ không mệt sao?"
Phượng Tĩnh Xu đang ở một bên nói chuyện với Tuân Thư, nghe thấy câu hỏi của Văn Nhân Tĩnh Phong, cười nở rộ lúm đồng tiền như hoa quay đầu dùng giọng điệu thoải mái trả lời: "Đâu! Tối hôm qua ta ngủ rất đủ, cho nên hiện tại hoàn toàn không mệt!"
Ngủ rất đủ!? Văn Nhân Tĩnh Phong ngừng lại, có chút không tin, tối hôm qua nàng rõ ràng...... làm sao lại ngủ rất đủ?
Vì vậy lại thử hỏi một lần nữa: "Vậy chắc chắn là tiểu thư đã đi ngủ từ rất sớm sao?"
"Đúng rồi, ăn cơm xong rồi trở về sương phòng ngủ, không tin ngươi có thể hỏi Ảnh đi, tối hôm qua hắn còn canh giữ ở bên ngoài sương phòng của ta đấy!" Có điều sau đó lại bị nàng đuổi về phòng.
Vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nhắc tới tên của mình, Tĩnh Ảnh lập tức quay đầu nói: "Phải, một đêm này tiểu thư đã ngủ rất sâu." Có điều trên đường đi ra ngoài một chuyến mà thôi.
Hắn không biết tại sao Phượng Tĩnh Xu lại nói dối Văn Nhân Tĩnh Phong, nhưng chỉ cần là Phượng Tĩnh Xu muốn hắn làm, bất luận chuyện gì hắn cũng sẽ làm theo, cho dù gạt người cũng sẽ không chút do dự.
Thật chưa tưng đi ra ngoài!? Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nghe thấy lời nói của Tĩnh Ảnh thì lập tức tin ngay, bởi vì hắn hiểu rõ Tĩnh Ảnh là một người chính trực, không cần phải lừa hắn. Đáng thương Văn Nhân Tĩnh Phong không nghĩ tới, mặc dù bản thân Tĩnh Ảnh chính trực, nhưng hắn có một chủ nhân nói dối không chớp mắt, hơn nữa hắn có nguyên tắc chỉ cần gặp phải Phượng Tĩnh Xu sẽ tự động né tránh, ưu tiên Phượng Tĩnh Xu không điều kiện, vì vậy người thông minh ngu ngốc sẽ bị gạt.
Nhưng cảm giác trên thân thể lại không giống như đang gạt người, đến bây giờ Văn Nhân Tĩnh Phong cũng còn mơ hồ nhớ tới hắn nhảy xuống hồ nước nóng bỏng đó, trong hồ nước cản giác nóng rực đau đớn khiến hắn cắn răng, ngay cả trên người bây giờ còn có chút cảm giác nóng bỏng...... Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là, trên người của hắn lại không có dấu vết gì, trừ cảm giác đau đớn mơ hồ ra, làn da của hắn lại bình thường hoàn hảo không chút tổn hại so với tối hôm qua, vẫn trắng mịn như trước kia, vốn không giống như bị phỏng.
Hai người khác biệt khiến Văn Nhân Tĩnh Phong luôn luôn thông minh cũng bị hồ đồ......
Mắt lạnh nhìn sắc mặt Văn Nhân Tĩnh Phong mê hoặc, trong lòng Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh một tiếng, ân tình "cứu" ta tối hôm qua đã trả xong, kế tiếp ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tính sổ của ta chưa!?
Cứ như vậy, trong bầu không khí kỳ dị mà vui vẻ, tám người đi xuống chân núi, phu xe đã sớm chuẩn bị xe ngựa xong, thấy mấy người Phượng Tĩnh Xu đi xuống, lập tức đi nhanh về phía trước, cung kính chào với Phượng Tĩnh Xu và Phượng Hàm Tiếu chào rồi nói: da.nlze.qu;ydo/nn "Vương gia, công chúa, tiểu thư để tiểu nhân tới truyền lời, nói hôm qua đương gia Kim gia tới phủ bái kiến, xin công chúa mau trở về."
Kim gia? Kim Bích Đạc?
Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc nhướng mày, hắn tìm đến nàng làm gì? Nàng tới Long Hải thành cũng được mấy ngày, cũng không thấy hắn ân cần như vậy, sao lúc này lại nóng vội như thế, còn liên tục hai ngày, sao đây, là quyết tâm muốn gặp được nàng? Chuyện gì khiến hắn lo lắng như vậy chứ?
Trong lòng nghìn xoay vạn chuyển, Phượng Tĩnh Xu vẫn mặt không đổi sắc, nói một câu "đã biết", rồi để phu xe gia tăng tốc độ trở về phủ tể tướng, mấy người lại ở bên trong buồng xe nói đùa.
Trong lúc này, Phượng Tĩnh Xu nhắc tới nàng sẽ xem tướng tay, muốn nhìn chỉ tay của mỗi người, xem đến từng bàn tay, đến phiên Văn Nhân Tĩnh Phong, lúc nắm lấy cổ tay hắn, Phượng Tĩnh Xu cố ý giữ huyệt quan trọng giữa cổ tay hắn lại, mặc dù là phản ứng trong nháy mắt, nhưng cũng không lừa gạt được đôi mắt nghiêm túc của Phượng Tĩnh Xu, phản ứng của Văn Nhân Tĩnh Phong, rõ ràng là ý thức tự bảo vệ mình mà người luyện võ mới có, mặc dù rất nhanh đã bị hắn che giấu, làm thành bộ dạng nhu nhược tay trói gà không chặt, nhưng Phượng Tĩnh Xu nổi lên lòng đề phòng hắn lại không hề bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào, âm thầm thúc giục tiên lực, một chút màu đen thông qua chỗ hai người giao nhau cực nhanh lẻn đến trên người Văn Nhân Tĩnh Phong rồi lại nhanh chóng trở về Thấm Xu Văn.
Phượng Tĩnh Xu buông tay Văn Nhân Tĩnh Phong ra, cười đến ý vị sâu xa, "Tĩnh Phong, chỉ tay của ngươi biểu hiện đại phú đại quý, không giống như là......" Câu nói kế tiếp ẩn xuống, nhưng trong lòng mọi người lại nghe hiểu, Phượng Tĩnh Xu nói là lúc trước khi gặp gỡ Văn Nhân Tĩnh Phong.
Văn Nhân Tĩnh Phong cứng đờ, lập tức làm ra bộ dạng đau lòng tự giễu, "Tiểu thư nói đùa, nếu ta thật sự có số mệnh đó, sao lại còn lưu lạc thanh lâu chứ?"
Phượng Tĩnh Xu nói: "Mệnh ngươi quả thật giàu có, đáng tiếc đường nhân duyên của ngươi không tốt chút nào, dẫn đến phú quý của ngươi tiêu tan, vì vậy mới có sau này."
"Vậy, vậy nhân duyên sau này của ta!?" Văn Nhân Tĩnh Phong nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nói xong những câu đánh trúng tim, không nhịn được muốn biết tình duyên sau này.
"Ưmh, ta xem thử......" Lần này Phượng Tĩnh Xu nhìn kỹ một chút sau đó nói: "Đường nhân duyên của ngươi có chút phức tạp, hai đường đan vào nhau, có ý mới cũ thay nhau, hơn nữa mệnh phú quý cũng ngươi cũng sẽ theo đường nhân duyên này mà thay đổi, ngươi sẽ từ từ đạt được sự giàu có ban đầu, về phần nhân duyên, này cũng khó mà nói rồi......" Phượng Tĩnh Xu cố làm ra vẻ mê hoặc mà nói. Hừ, tiểu tử thúi, nói với ngươi một nửa lời thật cũng không tệ rồi, đừng nghĩ cái gì thì bản công chúa cũng sẽ móc ra cho ngươi!
"Là như vậy sao......" Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nghe thấy nàng nhìn không ra nhân duyên sau này, có chút uể oải cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này, trong Thấm Xu Văn lại phát ra từng đợt ấm áp, Phượng Tĩnh Xu biết kết quả nàng muốn đã có.
Quả nhiên, bảng phân tích thân thể Văn Nhân Tĩnh Phong nói, trong cơ thể hắn có dùng một loại dược vật, loại dược vật này có thể khiến võ công hoàn toàn bị phong bế, coi như có người cao minh đi nữa cũng sẽ không phát hiện. Ban đầu khi Tĩnh Ảnh cứu lấy hắn đã điều tra hắn một phen, xác định hắn không có võ công rồimới để cho hắn đi theo bên cạnh. Phượng Tĩnh Xu tin tưởng phán đoán của Tĩnh Ảnh, vì vậy cũng không tiến hành kiểm tra thực hư với hắn, ai biết hắn lại có loại thuốc này, hôm nay nếu không phải hắc Linh Lung dùng phương thức hóa học phân tích ra thành phần khác thường trong cơ thể Văn Nhân Tĩnh Phong, chỉ sợ nàng tự ra tay cũng có thể bị hắn che giấu. Xem ra tình cảnh lúc ban đầu gặp nhau cũng rất có thể là một màn kịch do hắn an bài rồi, có điều tâm cơ của hắn quả thật thâm trầm, vì để tiếp cận bọn họ, lại ngoan độc quyết tâm sử dụng khổ nhục kế. Phượng Tĩnh Xu không khỏi sinh ra một tia thưởng thức Văn Nhân Tĩnh Phong. Nhưng thưởng thức thì thưởng thức, trước khi mục đích của hắn chưa được xác thực, nàng vẫn sẽ không thả lỏng với hắn.
Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ, xe ngựa đã đến cửa phủ tể tướng.
Người gác cổng nhận ra xe ngựa phải đi đón Phượng Trạch công chúa đã trở về, lập tức phái người đi mời Kim Bích Đạc và hoàng nữ đã đứng chờ ở đại sảnh lúc sáng sớm ra ngoài, về phần tiểu thử đã dặn đi dặn lại, bây giờ sợ rằng nàng vẫn còn lôi kéo người nam nhân tên Hàm Tinh đó ngâm mình ở trong Hạnh Lâm đường rồi, vẫn không nên đi quấy rầy người ta, hủy đi nhân duyên sẽ gặp phải báo ứng.
Nhận được tin, Kim Bích Đạc và Tử Mộng Cơ vội vàng chạy ra, vừa lúc nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu và Phượng Hàm Tiếu xuống xe, những người còn lại đều ngồi ở trong xe.
Không phải không muốn xuống, mà là với thân phận của Lục Tình La, bây giờ còn chưa thích hợp bại lộ trong tầm mắt mọi người.Cũng chính vì không gian chiếc xe này, sự sai lầm giữa Kim Bích Đạc và Lục Tình La mở ra, mà Tử Mộng Cơ, cũng không biết người đang ngồi bên trong xe ngựa lại có vị mẫu hậu đã qua đời mười lăm năm của nàng.
"Kim công tử, thật là khách hiếm thấy đó! Hiếm thấy ngươi nghĩ đến bản cung." Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười, đối đáp trước khi Kim Bích Đạc chào hỏi.
"Kim mỗ bái kiến công chúa." Kim Bích Đạc hành lễ, ngẩng đầu cười trả lời: "Công chúa đa tâm, Kim mỗ vẫn luôn rất muốn đến viếng thăm! Có điều mấy ngày nay công chúa vẫn luôn thỏa thích du ngoạn, Kim mỗ cũng không tiện phá hỏng hứng thú của công chúa."
Phượng Tĩnh Xu đùa giỡn cười nói: "Làm sao có thể chứ! Kim công tử lại là thương nhân nổi danh thiên hạ, Long Hải thành này còn là địa bàn chính của Kim gia, chắc hẳn Kim công tử rất quen thuộc nơi này rồi? Nếu Kim công tử cũng có thể cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình, có lẽ bản cung sẽ chơi tận hứng hơn! Dù sao ta với Kim công tử cũng là người quen không phải sao?"
"Ha ha! Công chúa dạy rất đúng, Kim mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có thời gian, nhất định sẽ hết sức làm bổn phận chủ nhà." Kim Bích Đạc cười đáp, đôi mắt lướt qua hai người nhìn bên trong xe ngựa, mơ hồ thoáng qua một chút vội vàng, mở miệng hỏi: "Nghe nói hôm qua công chúa đi tới dốc Tình Nhân, sao không thấy Phượng tiểu vương gia?"
"Ta đi chơi, sao phải nhất định mang theo hắn?" Phượng Tĩnh Xu hỏi ngược lại, trong lòng sáng tỏ, thấy vậy mục đích hôm nay Kim Bích Đạc đến tìm nàng, sợ rằng không đơn giản.
"Đâu có! Công chúa quá lo lắng, Kim mỗ chỉ đang nghĩ, lúc đại hội võ lâm vẫn luôn thấy Phượng tiểu vương gia và công chúa không xa không rời, dfienddn lieqiudoon hiện tại không thấy, nhất thời hiếu kỳ thôi!" Kim Bích Đạc cũng ý thức được giọng điệu bản thân quá mức vội vàng, lập tức bại lộ mục đích của hắn, vì vậy lại chậm rãi nói, không nhanh không chậm giải thích, "Hôm nay Kim mỗ đến, chỉ muốn mời công chúa đến hàn xá làm khách, kính xin công chúa vui lòng đến dự."
"Hả? Đến quý phủ sao?" Phượng Tĩnh Xu nhíu mày.
"Đúng, nãi nãi ta nghe nói món lẩu và trà đều từ công chúa mà có, rất là kính nể công chúa, rất muốn quen biết công chúa, kính xin công chúa nể mặt Kim mỗ......" Kim Bích Đạc mang một cái cớ ra.
"Ha ha! Lão phu nhân sao? Nghe nói lão phu nhân cũng là một nhân vật truyền kỳ, bản cung cũng rất muốn làm quen với bà ấy một phen, nếu Kim công tử thành tâm mời, bản cung từ chối thì thật bất kính." Phượng Tĩnh Xu biết đây chỉ là một cái cớ, lại muốn nhìn xem thử Kim Bích Đạc đang muốn làm cái gì, vì vậy cũng đồng ý theo.
"Nếu Kim mỗ mời khách, sao công chúa mời các bằng hữu cùng tới trong phủ? Đặc biệt là tiểu huynh đệ Tuân Thư, tính tình đáng yêu đó chắc hẳn nãi nãi nhất định sẽ rất ưa thích." Kim Bích Đạc nhân cơ hội đưa ra lời mời.
"Tốt! Nếu Kim công tử hào phóng như vậy, chúng ta cùng đi!" Phượng Tĩnh Xu cũng sảng khoái, một hơi đồng ý.
"Ha ha! Xem ra ta cũng có may mắn đợi Tĩnh Xu mấy ngày rồi." Tử Mộng Cơ ở một bên im lặng không lên tiếng đúng lúc phát ra tiếng cười khẽ.
Phượng Tĩnh Xu quay đầu, "Tỷ tỷ cũng muốn đi sao?"
"Đúng vậy!" Tử Mộng Cơ gật đầu, "Thịnh tình của Kim công tử khó chối."
Phượng Tĩnh Xu cười cười, nhưng trong lòng cũng không ngừng ghĩ thầm, Kim Bích Đạc này rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao mời nàng còn phải mời Tử Mộng Cơ? Trong này rốt cuộc có liên hệ gì đây?
Mặc kệ hắn, dù sao đến lúc đó sẽ biết, nghĩ rằng bọn họ cũng không thể làm gì nàng! Phượng Tĩnh Xu nghĩ như vậy, nên cũng không lo nhiều nữa, xoay người vén mộc góc rèm xe lên nói: "Tất cả đi ra đi! Coi mình là đại cô nương sao? Núp ở bên trong thẹn không gặp người?"
Một nhóm người nghe vậy đều lộ ra nụ cười.
Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh, Tuân Thư và Hoa Ngọc Dung trước sau xuống xe, nhưng đến lúc Văn Nhân Tĩnh Phong, Phượng Tĩnh Xu lại ra tay chặn hắn lại.
Đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Văn Nhân Tĩnh Phong, Phượng Tĩnh Xu thản nhiên nói: "Ngươi cũng không cần đi, trước giúp ta đưa Tình di về, sau đó tự mình an bài đi! Mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở lại." Nói xong, ngay trong ánh mắt kinh ngạc bi thương của Văn Nhân Tĩnh Phong thả màn xe xuống, xoay người nói với Kim Bích Đạc: "Kim công tử, bên trong xe ngựa còn có một vị bằng hữu không tiện gặp, chúng ta ngồi xe ngựa của ngươi thế nào?"
Bị Phượng Tĩnh Xu lạnh nhạt khiến Kim Bích Đạc kinh sợ lập tức hồi thần, "Cái này dĩ nhiên! Mời mấy vị tới bên này!"
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của nàng như vậy, là ai, chuyện gì khiến nàng lạnh nhạt như vậy? Vừa mới liếc thấy vạt áo của người bên trong xe, rất quen thuộc, hình như là...... Văn Nhân Tĩnh Phong sao?
Đợi sau khi mấy người xoay lưng, phu xe lập tức theo sự phân phó của Phượng Tĩnh Xu, đưa người tới Hảo Mộng lâu.
Bên trong xe ngựa, vẻ mặt Văn Nhân Tĩnh Phong lo sợ không yên, không biết Phượng Tĩnh Xu lạnh nhạt là vì cái gì? Mới vừa rồi đều hoàn hảo, làm sao lại lập tức trở mặt? Không phải hắn đã làm sai điều gì chọc giận nàng mất hứng chứ?
Lục Tình La vẫn ngồi yên ở bên cạnh thấy bộ dạng hoảng hốt của Văn Nhân Tĩnh Phong, biết hắn bị Phượng Tĩnh Xu dọa sợ, cũng thế, chung đụng lâu như vậy, ngay cả nàng cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu như thế, thấy bộ dạng Văn Nhân Tĩnh Phong, sợ là...... Ai! Chữ tình tổn thương người mà!
Trí nhớ Lục Tình La trống rỗng không biết tại sao nàng lại có loại cảm thán này, mặt đối mặt với nam nhân thất thường, nàng chỉ có thể sử dụng giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ: "Đừng hoảng hốt, chỉ cần dũng cảm đối mặt, nhất định sẽ lấy được điều mình muốn."
Đúng, giống như bản thân nàng năm đó...... Năm đó cái gì?
Lục Tình La nghi ngờ nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng buông tha lắc đầu, thôi, không nghĩ ra thì cũng đừng nghĩ nữa, như bây giờ không vui vẻ sao?
Bên kia, Kim Bích Đạc mang theo đoàn người Phượng Tĩnh Xu đi tới phủ tể tướng, trước xe ngựa riêng biệt của Kim gia, khi Phượng Tĩnh Xu vừa muốn đi lên, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Đứng lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.