Chương 200
Lang Linh Ẩn
27/07/2019
Người trên đài đã tức giận đến phát run, hai tay nắm chặt, nếu như không phải bọn họ bị ngăn cản ở phía trước Tịch Thấm Nhụy, tin rằng lúc này nàng
ta đã bị chặt làm trăm mảnh.
Khi tiếng kêu sợ hãi của dân chúng dưới đài càng ngày càng lớn, dần dần hợp thành một suy đoán:
"Chẳng lẽ chúng ta đã bị lừa, nữ nhân này vốn không phải là ân nhân đã cứu công chúa, mà là ác nhân có ý đồ sát hại công chúa sao!?"
Lúc này, Phượng Tĩnh Xu rơi xuống đài cao đã được Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng chạy xuống đài đỡ dậy, trên vai của nàng còn có một mảnh đỏ máu.
Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng một trái một phải đi ở hai bên Phượng Tĩnh Xu, Diệp Tùy Ngữ nghiêng người khẽ cười với Phượng Tĩnh Xu: "Mưu kế của công chúa rất hay! Không uổng miệng lưỡi, chỉ một viên thuốc, đã khiến Tịch Thấm Nhụy bại lộ tội ác của mình ở trước mặt người trong thiên hạ."
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu tái nhợt, nhưng trong mắt cũng lộ ra nụ cười ngạo nghễ, trong miệng nhẹ trào phúng: "Nếu như trong lòng không có quỷ, sao nàng lại bị thuốc khống chế, thần kinh trở nên bất thường, không nhận rõ thực hư, coi đài ở hội nghênh đón coi đê Mịch La; nếu như trong lòng nàng không có sát niệm, thì sao có thể bạo lội ở trước mặt người trong thiên hạ chứ?"
"Chỉ là, công chúa trừng phạt cũng không tránh khỏi quá. . . . . ." Diệp Tùy Ngữ bĩu môi, ý trong lời nói chưa hết.
"Nhẹ?" Phượng Tĩnh Xu nghe nàng nói xong, rồi sau đó cười nhạo nói: "Vậy cũng chưa chắc. Chuyện nàng sát hại ta đã bại lộ, trong thiên hạ từ nay sẽ không có chỗ cho nàng dung thân, ngày nàng thê thảm mới chính thức bắt đầu! Hơn nữa, thuốc kia còn có một tác dụng, vẫn chưa biểu lộ ra đâu. . . . . ." Giọng điệu nhẫn nhịn, kìm nén sắc mặt đến nỗi tái đi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta cũng không muốn làm ra việc giết biểu muội trước mặt Kim Bích Đạc, như vậy sẽ khiến hắn khó có thể giao phó với bên gia tộc, đừng nói tên bàn tính vàng Kim Bích Đạc này, dù là Duy nhi, mới nhận lại lão tổ tông Kim gia, cũng không thể đả thương lòng lão nhân gia được. . . . . ."
Diệp Tùy Ngữ nghe vậy trêu cười nói: "Công chúa suy nghĩ vì nam tử bên cạnh như vậy, cũng không biết kiếp trước bọn họ được phúc gì nữa?"
Phượng Tĩnh Xu nghe vậy cười nhạt.
"A! Hôm nay thật đúng là xem được kịch hay!" Tư Khấu Ưng nói.
"Xác thực, không uổng công tối hôm qua ta giám thị khổ cực." Diệp Tùy Ngữ nở nụ cười tà ác, "Chỉ là, tên Long Ứng Quân đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tất cả đều ở trong dự liệu của các nàng, có điều nàng nghe không hiểu câu "Long Ứng Quân" và "tàn hoa bại liễu" đó là có ý gì.
Phượng Tĩnh Xu nghe vậy à lên cười một tiếng, nói: "Hóa ra ban đầu cũng không phải chỉ có một mình Vu Phó Oánh bày thế cục. . . . . ta thật sự không ngờ, tưởng rằng nàng vốn là người bị lợi dụng, sự thật mới là người lợi dụng, nếu bị tam hoàng tử phi Việt Sa quốc Vu Phó Oánh biết được, còn không biết sẽ có vẻ mặt gì?"
Ngay khi đang nói chuyện, ba người đã đến trên đài, mà Tịch Thấm Nhụy vẫn đang bất lực diễn một màn ‘cứu’ công chúa trước mọi người thế nào.
"Hừ! Cái người này đúng là kẻ tiện nhân ám hại Tĩnh ở sau lưng!" Giọng điệu thiếu niên lạnh lùng mang theo sát ý chợt vang lên.
Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy bóng dáng Long Ứng Tình tiến lên, gọi một tiếng: "Tình!"
Nghe giọng của Phượng Tĩnh Xu, tám người lập tức quay qua chạy như bay đến bên cạnh nàng, vẻ mặt lo lắng vây quanh kiểm tra nàng trên dưới, trong miệng còn không ngừng hỏi: "Nàng sao rồi? Bị thương chỗ nào?"
Phượng Tĩnh Xu thừa dịp sự chú ý của tám người đặt trên người mình, nhẹ nhàng nháy mắt, một mùi hương nhẹ phất qua chóp mũi Tịch Thấm Nhụy, đôi mắt cuồng loạn tan rã, dần dần khôi phục tỉnh táo.
"Nàng chảy máu!" Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nhìn thấy vệt máu trên đầu vai Phượng Tĩnh Xu, hét lên một tiếng, xoay người bay đến trước mặt Tịch Thấm Nhụy lần nữa, lần này không chút trở ngại mà bóp chặt cổ Tịch Thấm Nhụy.
"Con tiện nhân này! Ta giết chết ngươi!!"
Tịch Thấm Nhụy hoảng hốt, vẫn không rõ tại sao mình lại đứng chỗ này, tại sao xung quanh lại ồn ào như vậy, trước mắt thoáng qua một bóng dáng màu xanh, một giây kế tiếp, cổ của nàng đã bị người bóp chặt.
"Á!" Cổ họng chợt khó chịu, hơi thở trở nên khó khăn, sắc mặt Tịch Thấm Nhụy xanh lét, hai mắt dữ dội đưa tay gỡ hai bàn tay trên cổ, vừa kêu cứu với Kim Bích Đạc: "Biểu. . . . . . biểu ca. . . . . . cứu, cứu. . . . . ."
"Tĩnh Phong, buông nàng ra!" Phượng Tĩnh Xu hét to một tiếng.
Văn Nhân Tĩnh Phong nghe vậy, hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Thấm Nhụy, rồi sau đó quăng nàng xuống dưới đài giống như một món đồ bỏ đi.
"Khụ, khụ!" Tịch Thấm Nhụy ho khan, thở một hơi cũng không dễ dàng.
"Ngươi còn cái gì để nói!" Kim Bích Đạc nhìn vết máu trên đầu vai Phượng Tĩnh Xu, trong lòng đau đớn, hắn xoay người, nhìn Tịch Thấm Nhụy bị vứt xuống dưới đài, lạnh lùng quát hỏi.
"Biểu, biểu ca, huynh đang nói gì vậy? Muội làm sao? Tại sao hắn phải bóp cổ muội!?" Tịch Thấm Nhụy khó khăn hỏi.
"Chuyện tốt ngươi làm đó!" Kim Bích Đạc giận không kiềm được, "Tịch, Thấm, Nhụy! Hôm nay ta tuyệt đối không tha cho ngươi!!!"
Tịch Thấm Nhụy thấy sát ý trên mặt Kim Bích Đạc, lại nhìn thấy vẻ mặt mọi người nhìn nàng tức giận dưới đài, thậm chí còn có người hung thần ác sát kêu: "Giết chết nàng! Giết chết nàng!" Trong lòng sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tất cả mọi người lại nhìn nàng như vậy, tại sao tất cả mọi người đều muốn giết chết nàng?
"Ta...ta đã làm cái gì? Tại sao các ngươi lại muốn giết ta!?" Nàng cả kinh kêu lên.
"Súc sinh! Ngươi còn không thừa nhận!" Kim Bích Đạc phẫn nộ quát, "Vừa rồi ngươi đã giết hại công chúa chiếu cáo trước thiên hạ! Trước con mắt mọi người, ngươi không được phép nguỵ biện!"
"Muội…muội không có, muội không có!" Đột nhiên bị người vạch trần bí mật của mình, tim Tịch Thấm Nhụy gần như muốn nhảy ra ngoài, nàng hốt hoảng phẩy phẩy hai tay hết sức phủ nhận, "Muội…muội không giết công chúa, muội không có! Biểu ca, huynh quên rồi sao, muội...muội còn không để ý tính mạng nguy hiểm, kéo công chúa lên mà!" Nàng ngẩng đầu nhìn Kim Bích Đạc hoảng hốt vội vàng nói.
"Là kéo hay là đẩy, tự ngươi còn không biết sao!?" Nhìn Tịch Thấm Nhụy đã mất hết hồn vía, lửa giận trong lòng Kim Bích Đạc càng lớn, "Ngay vừa rồi, ngươi lại muốn ám sát công chúa trước mặt người trong thiên hạ, tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi đẩy công chúa xuống đài, rồi lại nói với chúng ta ngươi muốn kéo công chúa lên! Tịch Thấm Nhụy, ngươi nghĩ rằng chúng ta đều ngốc hết sao! Nhìn thấy hành động của ngươi trước sau không đồng nhất như thế, chẳng lẽ chúng ta sẽ không hoài nghi sao! Còn nữa, ngươi xem đây là cái gì!?"
Kim Bích Đạc quát to một tiếng, vung tay phải, "Keng!"
Một thanh chủy thủ tinh xảo cắm xuống đất ngay bên cạnh Tịch Thấm Nhụy, thân đao cắm nửa chừng dưới đất, chuôi đao còn hơi rung, có thể thấy được sức lực rất mạnh.
"Ngươi sẽ không nhận ra chủy thủ dùng để phòng thân chứ!?"
"Quả nhiên chính là nàng muốn giết hại công chúa!" Dân chúng dưới đài thấy thế lập tức lớn tiếng kêu lên.
"Tên giết người này, lại còn gạt chúng ta!"
"Đánh chết nàng! Đánh chết nàng!" Dân chúng tức giận, bắt đầu kêu to lên, thậm chí có vài người còn cầm thức ăn trên bàn mình, điên cuồng ném lên người Tịch Thấm Nhụy, trong chốc lát, y phục trên người Tịch Thấm Nhụy đã không nhìn ra được màu sắc gì, dính đầy vết bẩn, cả người trở nên chật vật không chịu nổi.
Kim Bích Đạc lấy một viên hình tròn màu vàng kim từ trong bàn tính vàng trên người, chậm rãi giơ lên.
"Biểu ca!" Tịch Thấm Nhụy cố hết sức tránh né sự vây công của mọi người, vừa cầu cứu Kim Bích Đạc, lại không nhìn thấy, biểu ca của nàng đã nổi lên lòng muốn giết nàng.
Một đôi tay trắng nõn mềm mại nắm lấy bàn tay đang cầm viên hình tròn.
"Tĩnh?" Kim Bích Đạc quay đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười lắc đầu, "Đủ rồi, đừng để mình khó xử."
"Không khó xử." Kim Bích Đạc kiên định nói, "Tổn thương nàng chính là tổn thương ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Phượng Tĩnh Xu đưa mắt nhìn Tịch Thấm Nhụy, "Qua ngày hôm nay, nàng cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu, chàng đã đồng ý với ta sẽ không động thủ."
Kim Bích Đạc nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.
Phượng Tĩnh Xu nhìn Tịch Thấm Nhụy dưới đài, im lặng cười.
"Đủ rồi, đừng đánh nữa." Nàng dùng nội lực truyền thanh, lớn tiếng nói với dân chúng phía dưới đài.
"Công chúa, loại nữ nhân tâm địa rắn rết này còn chết chưa hết tội!" Dân chúng thấy Phượng Tĩnh Xu lên tiếng ngăn cản, rối rít tức giận nói.
Phượng Tĩnh Xu lắc đầu nói: "Mọi người thả nàng đi! Nàng cũng chỉ là một nữ nhân điên dại vì yêu mà thôi!"
Mọi người nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nói thế, rối rít nhao nhao lên: "Công chúa, người không thể tha cho nàng ta được!"
"Sau này nàng ta nhất định sẽ còn có thể có cơ hội hại người!"
Phượng Tĩnh Xu lại nói: "Sẽ không, ta sẽ tự bảo vệ mình! Nàng cũng khốn khổ vì tình mà làm ra hành động cực đoan chút thôi! Các ngươi nghe lời ta, đừng đánh nàng ta nữa!"
"Được rồi! Nếu công chúa nói vậy, chúng ta sẽ không đánh nữa!" Dân chúng thấy vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu khẩn cầu thiết tha, cũng thôi.
"Ai! Công chúa lương thiện như vậy, thật đúng là phúc khí của chúng ta!"
"Đúng vậy! Ngay cả người muốn giết hại mình cũng tha thứ được, đúng là ta đã được mở rộng tầm mắt!"
Dân chúng thả đồ trong tay xuống, mỗi người đều rối rít phát biểu ý kiến của mình.
Lương thiện?
Phượng Tĩnh Xu nở một nụ cười quỷ dị.
Phượng Tĩnh Xu nàng cũng không phải là người lương thiện gì! Đắc tội nàng, cũng chỉ có thể muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ai nói Phượng Tĩnh Xu nàng không phải là một kẻ xảo trá chứ? Vừa báo thù, lại tạo được hình tượng tốt cho bản thân.
Ha ha! Thật ra thì, nàng cũng là một tiểu nhân!
Mọi người ra tay xua đuổi Tịch Thấm Nhụy, từ đó, trong thiên hạ, sẽ không có chỗ cho Tịch Thấm Nhụy dung thân, tiếng xấu của nàng sẽ lan truyền khắp bốn nước, thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Phượng Tĩnh Xu bảo Diệp Diễn Nhữ nói dân chúng dưới đài dân ăn uống thỏa thích, còn bản thân thì bị mấy nam nhân đưa đến trại lính băng bó.
Ba người Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng còn có Trương Liêm theo ở phía sau.
"Nàng muốn để chúng ta đau lòng chết sao!?" Nhìn vết thương trên bả vai Phượng Tĩnh Xu, Hoa Ngọc Dung nhíu mày kêu lên, "Sao nàng lại không biết thương tiếc mình như vậy!"
Một lời của Hoa Ngọc Dung nói ra đánh vào tiếng lòng của mọi người, sắc mặt mấy nam nhân cũng khó coi nhìn động tác của Đệ Ngũ Long Quỳ, không nói một câu.
Phượng Tĩnh Xu thấy thế, biết việc làm của mình đã khiến bọn họ lo lắng. Sao bọn họ lại không biết năng lực của nàng? Một đao điên cuồng kia của Tịch Thấm Nhụy, trừ phi nàng cố ý, nếu không sao có thể đâm vào nàng?
Nàng cười "hắc hắc" một tiếng, thần sắc trên mặt có chút lấy lòng, nói: "Cũng không sao, chỉ là một vết thương nhỏ. . . . . ."
"Nhỏ!?" Đệ Ngũ thần y giúp nàng băng bó khiển trách kêu lên, "Một vết nhỏ như thế này cũng có thể lấy mất mạng người đó!"
Lời nói của Đệ Ngũ Long Quỳ lại khiến sắc mặt mọi người trầm thêm một phần.
Phượng Tĩnh Xu rụt cổ, thầm le lưỡi, sao mấy nam nhân này lại trở nên dọa người vậy? Thường ngày từng người ở trước mặt nàng đều không phải thuận theo giống như con cừu non sao?
Xem ra bọn họ giận thật.
"Được rồi, đừng giận nữa! Lần sau ta nhất định sẽ chú ý. . . . . ." Vẫn nên dỗ dành thôi.
"Còn có lần sau!?" Phượng Duy Tĩnh cất cao giọng lớn tiếng nói.
"Không có! Không có!" Phượng Tĩnh Xu lại rụt cổ, sao lại hung dữ vậy. . . . . .
Nam nhân tức giận, thật khó dụ dỗ! Trong lòng nàng thầm nói.
Rồi sau đó con mắt xoay chuyện, mím môi, làm bộ đáng thương nói: "Người ta rất đáng thương đó. . . . . . bị thương rồi còn phải bị nạt. . . . . . Ô ô ô. . . . . . không có ai quan tâm hết. . . . . ."
Phượng Tĩnh Xu làm bộ đáng thương như thế, trừ Long Ứng Tình ra, mấy nam nhân còn lại đều chưa từng thấy qua, giờ phút này thấy nàng dùng giọng điệu yếu ớt nức nở làm nũng oán giận, vẻ mặt âm trầm không duy trì nổi nữa.
"Vậy, vậy. . . . . . nàng còn đau không?" Người đầu hàng trước tiên là Văn Nhân Tĩnh Phong.
Vừa nghe thấy có người nhẹ nhàng hỏi, Phượng Tĩnh Xu biết kế này có hiệu quả nên vội vàng gia tăng hỏa lực: "Ta. . . . . ."
Lời còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên thấy Tĩnh Ảnh đưa tay vào trong ngực, móc một món đồ màu đen ra, Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, không phải là điện thoại di động mà nàng cho hắn sao! ?
Chỉ thấy Tĩnh Ảnh đưa điện thoại di động lên, còn chưa lên tiếng, trong chốc lát, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Phượng Tĩnh Xu nhạy cảm phát hiện được chuyện gì, nghiêm nghị hỏi: "Thế nào?"
Tĩnh Ảnh cất điện thoại di động vào ngực, vẻ mặt nặng nề nói với Phượng Tĩnh Xu: "Lục Miểu chân nhân truyền tin tức đến, vương gia bị thương nặng ở Tuyệt Tích sâm lâm, hôn mê bất tỉnh."
Phụ thân!
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu thay đổi, lập tức ngồi ngay ngắn người lại.
"Xảy ra chuyện gì!?"
"Trong lúc vương gia giao chiến với quân đội của Việt Sa quốc đã vô ý bị thương."
"Cái gì!?" Long Ứng Tình gấp gáp kêu lên. Hoàng huynh đang làm gì vậy! Sao có thể làm phụ thân của Phượng Tĩnh Xu bị thương, lần này phải làm sao mới tốt đây!?
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu trầm xuống, dứt khoát nói: "Chuẩn bị đi, lập tức tiến về Tuyệt Tích sâm lâm!"
"Tĩnh, ta muốn đi theo nàng!" Long Ứng Tình vội vàng kéo ống tay áo Phượng Tĩnh Xu. Hắn sợ, sợ Phượng Tĩnh Xu sẽ vì vậy mà giận lây sang hắn, không cần hắn nữa.
Phượng Tĩnh Xu nhìn vào mắt Long Ứng Tình, nhìn thấu sự sợ hãi ẩn sâu trong đó, nắm chặt tay hắn nói: "Yên tâm đi, ta sẽ công tư phân minh. Ta chỉ là khôi phục trí nhớ, cũng không quên tình nghĩa giữa ta và huynh."
Long Ứng Tình rơm rớm nước mắt.
Nàng biết! Nàng biết sự sợ hãi trong lòng hắn!
Hắn vẫn sợ nàng chỉ là vì báo đáp ơn cứu mạng mới để mình ở lại bên cạnh nàng, nhưng lời của nàng khiến trái tim hắn trở nên kiên định!
"Công chúa, xin cho mạt tướng dẫn dắt quân đội hộ tống công chúa đến Tuyệt Tích sâm lâm!" Trương Liêm ôm quyền nói.
Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, "Trương tướng quân, lúc này đất phong của ta đang là lúc gầy dựng lại mọi thứ, xem như dân chúng muốn xây dựng lại gia viên cũng phải cần có trình tự rõ ràng, tất cả còn phải dựa vào sự hỗ trợ của tướng quân. Quân đội mà tướng quân lãnh đạo cứ ở lại nơi này, trợ giúp cho dân chúng đi!"
Trương Liêm muốn phản bác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Phượng Tĩnh Xu, liền ôm quyền lĩnh mệnh.
"Tùy Ngữ." Phượng Tĩnh Xu nhìn Diệp Tùy Ngữ.
"Công chúa." Diệp Tùy Ngữ đứng dậy.
"Dù thành chủ đã từ chức rồi, nhưng lần này ngươi có biểu hiện rất tốt!" Phượng Tĩnh Xu không keo kiệt chút nào mà khích lệ nàng, "Ta hi vọng sau này, ngươi có thể trợ giúp phụ thân ngươi xây dựng lại thành Bạch Vũ, chắc hẳn với năng lực của ngươi, nhất định sẽ không khiến ta thất vọng!"
"Dạ!" Diệp Tùy Ngữ kích động ôm quyền lĩnh mệnh.
"Ưng!" Phượng Tĩnh Xu gọi Tư Khấu Ưng.
"Công chúa." Tư Khấu Ưng lập tức đứng ra.
"Ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi không?"
Tư Khấu Ưng ngạo nghễ ưỡn ngực, "Nếu như ta đã có thể để năm vạn nhân mã mang theo một trăm vạn thạch lương thực từ Hí Triều quốc đi tới thành Bạch Vũ trong thời gian ngắn nhất, thì ta đã có thể hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào mà công chúa giao phó!"
"Tốt!" Phượng Tĩnh Xu vui mừng, "Như vậy, ngươi phải đi hỗ trợ thành Tương Lý xây dựng lại gia viên!"
"Tuân lệnh!" Tư Khấu Ưng lớn tiếng lĩnh mệnh.
"Về phần thành Quách Duy, để bốn người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt đi phụ trách đi!" Phượng Tĩnh Xu nói với Phượng Duy Tĩnh, "Duy nhi, nhớ phái người đi thông báo cho bọn họ."
Phượng Duy Tĩnh gật đầu.
Phượng Tĩnh Xu nói với Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng: "Nếu các ngươi gặp phải vấn đề gì cứ đi thành Quách Duy tìm bốn người này, bọn họ sẽ giúp các ngươi giải quyết!"
Bàn giao toàn bộ chuyện đất phong, lúc dân chúng vẫn còn ăn mừng, Phượng Tĩnh Xu đã thu thập hành lý đơn giản, rời khỏi đất phong của nàng, đến chiến trường Tây Bắc.
Ngay đêm đó, Tịch Thấm Nhụy bị người xua đuổi không chỗ yên thân, núp ở trong miếu hoang. Nhưng nửa đêm bệnh điên chợt bộc phát, lại mạnh mẽ cưỡng hiếp một tên ăn mày hơn năm mươi, chân tàn mặt nát trong ngôi miếu. Khi sáng sớm ngày thứ hai, có người phát hiện đôi nam nữ áo ranh quần manh trong ngôi miếu đổ nát, lão ăn mày đã kêu to cứu mạng, nói một mụ điên chợt nửa đêm cưỡng hiếp hắn, trong miệng còn lẩm bẩm "Biểu ca, biểu ca"!
Sau đó, hai người này bị thành chủ Diệp Diễn Nhữ sai người đưa về Kim gia Hí Triều quốc, Kim gia lại đưa hai người này về Tịch gia.
Tịch gia bởi vì nữ tử này mà mặt mũi mất sạch, ép buộc gả Tịch Thấm Nhụy cho lão ăn xin kia, rồi sau đó trục xuất ra khỏi cửa.
Tịch Thấm Nhụy thê thảm nghèo túng, cả đời không con, khi của hồi môn tiền tài bị lão ăn mày xài hết, đã bị ép tới nhà chứa kiếm tiền cho hắn. Mà thần chí nàng cũng lúc tỉnh lúc điên, khi tỉnh dậy biết mình lúc điên khùng đã làm cái gì, cũng nhớ mình rốt cuộc là ai. Cả người nàng bị hành hạ, mỗi khi nổi lên ý niệm coi thường mạng sống của mình, liền phải chịu cơn đau vạn tiễn xuyên tim, vạn trùng cắn nát hành hạ, khiến nàng muốn chết không được, muốn sống không yên.
Sau lần đó, người đời dùng nữ nhân hình ảnh Tịch Thấm Nhụy lòng mang ghen ghét, ác độc để hình dung một nữ nhân có tâm cơ.
Danh tiếng của Tịch Thấm Nhụy đã để lại tiếng xấu muôn đời trên đại lục Sở Ảnh.
Khi tiếng kêu sợ hãi của dân chúng dưới đài càng ngày càng lớn, dần dần hợp thành một suy đoán:
"Chẳng lẽ chúng ta đã bị lừa, nữ nhân này vốn không phải là ân nhân đã cứu công chúa, mà là ác nhân có ý đồ sát hại công chúa sao!?"
Lúc này, Phượng Tĩnh Xu rơi xuống đài cao đã được Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng chạy xuống đài đỡ dậy, trên vai của nàng còn có một mảnh đỏ máu.
Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng một trái một phải đi ở hai bên Phượng Tĩnh Xu, Diệp Tùy Ngữ nghiêng người khẽ cười với Phượng Tĩnh Xu: "Mưu kế của công chúa rất hay! Không uổng miệng lưỡi, chỉ một viên thuốc, đã khiến Tịch Thấm Nhụy bại lộ tội ác của mình ở trước mặt người trong thiên hạ."
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu tái nhợt, nhưng trong mắt cũng lộ ra nụ cười ngạo nghễ, trong miệng nhẹ trào phúng: "Nếu như trong lòng không có quỷ, sao nàng lại bị thuốc khống chế, thần kinh trở nên bất thường, không nhận rõ thực hư, coi đài ở hội nghênh đón coi đê Mịch La; nếu như trong lòng nàng không có sát niệm, thì sao có thể bạo lội ở trước mặt người trong thiên hạ chứ?"
"Chỉ là, công chúa trừng phạt cũng không tránh khỏi quá. . . . . ." Diệp Tùy Ngữ bĩu môi, ý trong lời nói chưa hết.
"Nhẹ?" Phượng Tĩnh Xu nghe nàng nói xong, rồi sau đó cười nhạo nói: "Vậy cũng chưa chắc. Chuyện nàng sát hại ta đã bại lộ, trong thiên hạ từ nay sẽ không có chỗ cho nàng dung thân, ngày nàng thê thảm mới chính thức bắt đầu! Hơn nữa, thuốc kia còn có một tác dụng, vẫn chưa biểu lộ ra đâu. . . . . ." Giọng điệu nhẫn nhịn, kìm nén sắc mặt đến nỗi tái đi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta cũng không muốn làm ra việc giết biểu muội trước mặt Kim Bích Đạc, như vậy sẽ khiến hắn khó có thể giao phó với bên gia tộc, đừng nói tên bàn tính vàng Kim Bích Đạc này, dù là Duy nhi, mới nhận lại lão tổ tông Kim gia, cũng không thể đả thương lòng lão nhân gia được. . . . . ."
Diệp Tùy Ngữ nghe vậy trêu cười nói: "Công chúa suy nghĩ vì nam tử bên cạnh như vậy, cũng không biết kiếp trước bọn họ được phúc gì nữa?"
Phượng Tĩnh Xu nghe vậy cười nhạt.
"A! Hôm nay thật đúng là xem được kịch hay!" Tư Khấu Ưng nói.
"Xác thực, không uổng công tối hôm qua ta giám thị khổ cực." Diệp Tùy Ngữ nở nụ cười tà ác, "Chỉ là, tên Long Ứng Quân đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tất cả đều ở trong dự liệu của các nàng, có điều nàng nghe không hiểu câu "Long Ứng Quân" và "tàn hoa bại liễu" đó là có ý gì.
Phượng Tĩnh Xu nghe vậy à lên cười một tiếng, nói: "Hóa ra ban đầu cũng không phải chỉ có một mình Vu Phó Oánh bày thế cục. . . . . ta thật sự không ngờ, tưởng rằng nàng vốn là người bị lợi dụng, sự thật mới là người lợi dụng, nếu bị tam hoàng tử phi Việt Sa quốc Vu Phó Oánh biết được, còn không biết sẽ có vẻ mặt gì?"
Ngay khi đang nói chuyện, ba người đã đến trên đài, mà Tịch Thấm Nhụy vẫn đang bất lực diễn một màn ‘cứu’ công chúa trước mọi người thế nào.
"Hừ! Cái người này đúng là kẻ tiện nhân ám hại Tĩnh ở sau lưng!" Giọng điệu thiếu niên lạnh lùng mang theo sát ý chợt vang lên.
Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy bóng dáng Long Ứng Tình tiến lên, gọi một tiếng: "Tình!"
Nghe giọng của Phượng Tĩnh Xu, tám người lập tức quay qua chạy như bay đến bên cạnh nàng, vẻ mặt lo lắng vây quanh kiểm tra nàng trên dưới, trong miệng còn không ngừng hỏi: "Nàng sao rồi? Bị thương chỗ nào?"
Phượng Tĩnh Xu thừa dịp sự chú ý của tám người đặt trên người mình, nhẹ nhàng nháy mắt, một mùi hương nhẹ phất qua chóp mũi Tịch Thấm Nhụy, đôi mắt cuồng loạn tan rã, dần dần khôi phục tỉnh táo.
"Nàng chảy máu!" Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nhìn thấy vệt máu trên đầu vai Phượng Tĩnh Xu, hét lên một tiếng, xoay người bay đến trước mặt Tịch Thấm Nhụy lần nữa, lần này không chút trở ngại mà bóp chặt cổ Tịch Thấm Nhụy.
"Con tiện nhân này! Ta giết chết ngươi!!"
Tịch Thấm Nhụy hoảng hốt, vẫn không rõ tại sao mình lại đứng chỗ này, tại sao xung quanh lại ồn ào như vậy, trước mắt thoáng qua một bóng dáng màu xanh, một giây kế tiếp, cổ của nàng đã bị người bóp chặt.
"Á!" Cổ họng chợt khó chịu, hơi thở trở nên khó khăn, sắc mặt Tịch Thấm Nhụy xanh lét, hai mắt dữ dội đưa tay gỡ hai bàn tay trên cổ, vừa kêu cứu với Kim Bích Đạc: "Biểu. . . . . . biểu ca. . . . . . cứu, cứu. . . . . ."
"Tĩnh Phong, buông nàng ra!" Phượng Tĩnh Xu hét to một tiếng.
Văn Nhân Tĩnh Phong nghe vậy, hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Thấm Nhụy, rồi sau đó quăng nàng xuống dưới đài giống như một món đồ bỏ đi.
"Khụ, khụ!" Tịch Thấm Nhụy ho khan, thở một hơi cũng không dễ dàng.
"Ngươi còn cái gì để nói!" Kim Bích Đạc nhìn vết máu trên đầu vai Phượng Tĩnh Xu, trong lòng đau đớn, hắn xoay người, nhìn Tịch Thấm Nhụy bị vứt xuống dưới đài, lạnh lùng quát hỏi.
"Biểu, biểu ca, huynh đang nói gì vậy? Muội làm sao? Tại sao hắn phải bóp cổ muội!?" Tịch Thấm Nhụy khó khăn hỏi.
"Chuyện tốt ngươi làm đó!" Kim Bích Đạc giận không kiềm được, "Tịch, Thấm, Nhụy! Hôm nay ta tuyệt đối không tha cho ngươi!!!"
Tịch Thấm Nhụy thấy sát ý trên mặt Kim Bích Đạc, lại nhìn thấy vẻ mặt mọi người nhìn nàng tức giận dưới đài, thậm chí còn có người hung thần ác sát kêu: "Giết chết nàng! Giết chết nàng!" Trong lòng sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tất cả mọi người lại nhìn nàng như vậy, tại sao tất cả mọi người đều muốn giết chết nàng?
"Ta...ta đã làm cái gì? Tại sao các ngươi lại muốn giết ta!?" Nàng cả kinh kêu lên.
"Súc sinh! Ngươi còn không thừa nhận!" Kim Bích Đạc phẫn nộ quát, "Vừa rồi ngươi đã giết hại công chúa chiếu cáo trước thiên hạ! Trước con mắt mọi người, ngươi không được phép nguỵ biện!"
"Muội…muội không có, muội không có!" Đột nhiên bị người vạch trần bí mật của mình, tim Tịch Thấm Nhụy gần như muốn nhảy ra ngoài, nàng hốt hoảng phẩy phẩy hai tay hết sức phủ nhận, "Muội…muội không giết công chúa, muội không có! Biểu ca, huynh quên rồi sao, muội...muội còn không để ý tính mạng nguy hiểm, kéo công chúa lên mà!" Nàng ngẩng đầu nhìn Kim Bích Đạc hoảng hốt vội vàng nói.
"Là kéo hay là đẩy, tự ngươi còn không biết sao!?" Nhìn Tịch Thấm Nhụy đã mất hết hồn vía, lửa giận trong lòng Kim Bích Đạc càng lớn, "Ngay vừa rồi, ngươi lại muốn ám sát công chúa trước mặt người trong thiên hạ, tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi đẩy công chúa xuống đài, rồi lại nói với chúng ta ngươi muốn kéo công chúa lên! Tịch Thấm Nhụy, ngươi nghĩ rằng chúng ta đều ngốc hết sao! Nhìn thấy hành động của ngươi trước sau không đồng nhất như thế, chẳng lẽ chúng ta sẽ không hoài nghi sao! Còn nữa, ngươi xem đây là cái gì!?"
Kim Bích Đạc quát to một tiếng, vung tay phải, "Keng!"
Một thanh chủy thủ tinh xảo cắm xuống đất ngay bên cạnh Tịch Thấm Nhụy, thân đao cắm nửa chừng dưới đất, chuôi đao còn hơi rung, có thể thấy được sức lực rất mạnh.
"Ngươi sẽ không nhận ra chủy thủ dùng để phòng thân chứ!?"
"Quả nhiên chính là nàng muốn giết hại công chúa!" Dân chúng dưới đài thấy thế lập tức lớn tiếng kêu lên.
"Tên giết người này, lại còn gạt chúng ta!"
"Đánh chết nàng! Đánh chết nàng!" Dân chúng tức giận, bắt đầu kêu to lên, thậm chí có vài người còn cầm thức ăn trên bàn mình, điên cuồng ném lên người Tịch Thấm Nhụy, trong chốc lát, y phục trên người Tịch Thấm Nhụy đã không nhìn ra được màu sắc gì, dính đầy vết bẩn, cả người trở nên chật vật không chịu nổi.
Kim Bích Đạc lấy một viên hình tròn màu vàng kim từ trong bàn tính vàng trên người, chậm rãi giơ lên.
"Biểu ca!" Tịch Thấm Nhụy cố hết sức tránh né sự vây công của mọi người, vừa cầu cứu Kim Bích Đạc, lại không nhìn thấy, biểu ca của nàng đã nổi lên lòng muốn giết nàng.
Một đôi tay trắng nõn mềm mại nắm lấy bàn tay đang cầm viên hình tròn.
"Tĩnh?" Kim Bích Đạc quay đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười lắc đầu, "Đủ rồi, đừng để mình khó xử."
"Không khó xử." Kim Bích Đạc kiên định nói, "Tổn thương nàng chính là tổn thương ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Phượng Tĩnh Xu đưa mắt nhìn Tịch Thấm Nhụy, "Qua ngày hôm nay, nàng cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu, chàng đã đồng ý với ta sẽ không động thủ."
Kim Bích Đạc nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.
Phượng Tĩnh Xu nhìn Tịch Thấm Nhụy dưới đài, im lặng cười.
"Đủ rồi, đừng đánh nữa." Nàng dùng nội lực truyền thanh, lớn tiếng nói với dân chúng phía dưới đài.
"Công chúa, loại nữ nhân tâm địa rắn rết này còn chết chưa hết tội!" Dân chúng thấy Phượng Tĩnh Xu lên tiếng ngăn cản, rối rít tức giận nói.
Phượng Tĩnh Xu lắc đầu nói: "Mọi người thả nàng đi! Nàng cũng chỉ là một nữ nhân điên dại vì yêu mà thôi!"
Mọi người nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nói thế, rối rít nhao nhao lên: "Công chúa, người không thể tha cho nàng ta được!"
"Sau này nàng ta nhất định sẽ còn có thể có cơ hội hại người!"
Phượng Tĩnh Xu lại nói: "Sẽ không, ta sẽ tự bảo vệ mình! Nàng cũng khốn khổ vì tình mà làm ra hành động cực đoan chút thôi! Các ngươi nghe lời ta, đừng đánh nàng ta nữa!"
"Được rồi! Nếu công chúa nói vậy, chúng ta sẽ không đánh nữa!" Dân chúng thấy vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu khẩn cầu thiết tha, cũng thôi.
"Ai! Công chúa lương thiện như vậy, thật đúng là phúc khí của chúng ta!"
"Đúng vậy! Ngay cả người muốn giết hại mình cũng tha thứ được, đúng là ta đã được mở rộng tầm mắt!"
Dân chúng thả đồ trong tay xuống, mỗi người đều rối rít phát biểu ý kiến của mình.
Lương thiện?
Phượng Tĩnh Xu nở một nụ cười quỷ dị.
Phượng Tĩnh Xu nàng cũng không phải là người lương thiện gì! Đắc tội nàng, cũng chỉ có thể muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ai nói Phượng Tĩnh Xu nàng không phải là một kẻ xảo trá chứ? Vừa báo thù, lại tạo được hình tượng tốt cho bản thân.
Ha ha! Thật ra thì, nàng cũng là một tiểu nhân!
Mọi người ra tay xua đuổi Tịch Thấm Nhụy, từ đó, trong thiên hạ, sẽ không có chỗ cho Tịch Thấm Nhụy dung thân, tiếng xấu của nàng sẽ lan truyền khắp bốn nước, thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Phượng Tĩnh Xu bảo Diệp Diễn Nhữ nói dân chúng dưới đài dân ăn uống thỏa thích, còn bản thân thì bị mấy nam nhân đưa đến trại lính băng bó.
Ba người Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng còn có Trương Liêm theo ở phía sau.
"Nàng muốn để chúng ta đau lòng chết sao!?" Nhìn vết thương trên bả vai Phượng Tĩnh Xu, Hoa Ngọc Dung nhíu mày kêu lên, "Sao nàng lại không biết thương tiếc mình như vậy!"
Một lời của Hoa Ngọc Dung nói ra đánh vào tiếng lòng của mọi người, sắc mặt mấy nam nhân cũng khó coi nhìn động tác của Đệ Ngũ Long Quỳ, không nói một câu.
Phượng Tĩnh Xu thấy thế, biết việc làm của mình đã khiến bọn họ lo lắng. Sao bọn họ lại không biết năng lực của nàng? Một đao điên cuồng kia của Tịch Thấm Nhụy, trừ phi nàng cố ý, nếu không sao có thể đâm vào nàng?
Nàng cười "hắc hắc" một tiếng, thần sắc trên mặt có chút lấy lòng, nói: "Cũng không sao, chỉ là một vết thương nhỏ. . . . . ."
"Nhỏ!?" Đệ Ngũ thần y giúp nàng băng bó khiển trách kêu lên, "Một vết nhỏ như thế này cũng có thể lấy mất mạng người đó!"
Lời nói của Đệ Ngũ Long Quỳ lại khiến sắc mặt mọi người trầm thêm một phần.
Phượng Tĩnh Xu rụt cổ, thầm le lưỡi, sao mấy nam nhân này lại trở nên dọa người vậy? Thường ngày từng người ở trước mặt nàng đều không phải thuận theo giống như con cừu non sao?
Xem ra bọn họ giận thật.
"Được rồi, đừng giận nữa! Lần sau ta nhất định sẽ chú ý. . . . . ." Vẫn nên dỗ dành thôi.
"Còn có lần sau!?" Phượng Duy Tĩnh cất cao giọng lớn tiếng nói.
"Không có! Không có!" Phượng Tĩnh Xu lại rụt cổ, sao lại hung dữ vậy. . . . . .
Nam nhân tức giận, thật khó dụ dỗ! Trong lòng nàng thầm nói.
Rồi sau đó con mắt xoay chuyện, mím môi, làm bộ đáng thương nói: "Người ta rất đáng thương đó. . . . . . bị thương rồi còn phải bị nạt. . . . . . Ô ô ô. . . . . . không có ai quan tâm hết. . . . . ."
Phượng Tĩnh Xu làm bộ đáng thương như thế, trừ Long Ứng Tình ra, mấy nam nhân còn lại đều chưa từng thấy qua, giờ phút này thấy nàng dùng giọng điệu yếu ớt nức nở làm nũng oán giận, vẻ mặt âm trầm không duy trì nổi nữa.
"Vậy, vậy. . . . . . nàng còn đau không?" Người đầu hàng trước tiên là Văn Nhân Tĩnh Phong.
Vừa nghe thấy có người nhẹ nhàng hỏi, Phượng Tĩnh Xu biết kế này có hiệu quả nên vội vàng gia tăng hỏa lực: "Ta. . . . . ."
Lời còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên thấy Tĩnh Ảnh đưa tay vào trong ngực, móc một món đồ màu đen ra, Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, không phải là điện thoại di động mà nàng cho hắn sao! ?
Chỉ thấy Tĩnh Ảnh đưa điện thoại di động lên, còn chưa lên tiếng, trong chốc lát, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Phượng Tĩnh Xu nhạy cảm phát hiện được chuyện gì, nghiêm nghị hỏi: "Thế nào?"
Tĩnh Ảnh cất điện thoại di động vào ngực, vẻ mặt nặng nề nói với Phượng Tĩnh Xu: "Lục Miểu chân nhân truyền tin tức đến, vương gia bị thương nặng ở Tuyệt Tích sâm lâm, hôn mê bất tỉnh."
Phụ thân!
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu thay đổi, lập tức ngồi ngay ngắn người lại.
"Xảy ra chuyện gì!?"
"Trong lúc vương gia giao chiến với quân đội của Việt Sa quốc đã vô ý bị thương."
"Cái gì!?" Long Ứng Tình gấp gáp kêu lên. Hoàng huynh đang làm gì vậy! Sao có thể làm phụ thân của Phượng Tĩnh Xu bị thương, lần này phải làm sao mới tốt đây!?
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu trầm xuống, dứt khoát nói: "Chuẩn bị đi, lập tức tiến về Tuyệt Tích sâm lâm!"
"Tĩnh, ta muốn đi theo nàng!" Long Ứng Tình vội vàng kéo ống tay áo Phượng Tĩnh Xu. Hắn sợ, sợ Phượng Tĩnh Xu sẽ vì vậy mà giận lây sang hắn, không cần hắn nữa.
Phượng Tĩnh Xu nhìn vào mắt Long Ứng Tình, nhìn thấu sự sợ hãi ẩn sâu trong đó, nắm chặt tay hắn nói: "Yên tâm đi, ta sẽ công tư phân minh. Ta chỉ là khôi phục trí nhớ, cũng không quên tình nghĩa giữa ta và huynh."
Long Ứng Tình rơm rớm nước mắt.
Nàng biết! Nàng biết sự sợ hãi trong lòng hắn!
Hắn vẫn sợ nàng chỉ là vì báo đáp ơn cứu mạng mới để mình ở lại bên cạnh nàng, nhưng lời của nàng khiến trái tim hắn trở nên kiên định!
"Công chúa, xin cho mạt tướng dẫn dắt quân đội hộ tống công chúa đến Tuyệt Tích sâm lâm!" Trương Liêm ôm quyền nói.
Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, "Trương tướng quân, lúc này đất phong của ta đang là lúc gầy dựng lại mọi thứ, xem như dân chúng muốn xây dựng lại gia viên cũng phải cần có trình tự rõ ràng, tất cả còn phải dựa vào sự hỗ trợ của tướng quân. Quân đội mà tướng quân lãnh đạo cứ ở lại nơi này, trợ giúp cho dân chúng đi!"
Trương Liêm muốn phản bác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Phượng Tĩnh Xu, liền ôm quyền lĩnh mệnh.
"Tùy Ngữ." Phượng Tĩnh Xu nhìn Diệp Tùy Ngữ.
"Công chúa." Diệp Tùy Ngữ đứng dậy.
"Dù thành chủ đã từ chức rồi, nhưng lần này ngươi có biểu hiện rất tốt!" Phượng Tĩnh Xu không keo kiệt chút nào mà khích lệ nàng, "Ta hi vọng sau này, ngươi có thể trợ giúp phụ thân ngươi xây dựng lại thành Bạch Vũ, chắc hẳn với năng lực của ngươi, nhất định sẽ không khiến ta thất vọng!"
"Dạ!" Diệp Tùy Ngữ kích động ôm quyền lĩnh mệnh.
"Ưng!" Phượng Tĩnh Xu gọi Tư Khấu Ưng.
"Công chúa." Tư Khấu Ưng lập tức đứng ra.
"Ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi không?"
Tư Khấu Ưng ngạo nghễ ưỡn ngực, "Nếu như ta đã có thể để năm vạn nhân mã mang theo một trăm vạn thạch lương thực từ Hí Triều quốc đi tới thành Bạch Vũ trong thời gian ngắn nhất, thì ta đã có thể hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào mà công chúa giao phó!"
"Tốt!" Phượng Tĩnh Xu vui mừng, "Như vậy, ngươi phải đi hỗ trợ thành Tương Lý xây dựng lại gia viên!"
"Tuân lệnh!" Tư Khấu Ưng lớn tiếng lĩnh mệnh.
"Về phần thành Quách Duy, để bốn người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt đi phụ trách đi!" Phượng Tĩnh Xu nói với Phượng Duy Tĩnh, "Duy nhi, nhớ phái người đi thông báo cho bọn họ."
Phượng Duy Tĩnh gật đầu.
Phượng Tĩnh Xu nói với Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng: "Nếu các ngươi gặp phải vấn đề gì cứ đi thành Quách Duy tìm bốn người này, bọn họ sẽ giúp các ngươi giải quyết!"
Bàn giao toàn bộ chuyện đất phong, lúc dân chúng vẫn còn ăn mừng, Phượng Tĩnh Xu đã thu thập hành lý đơn giản, rời khỏi đất phong của nàng, đến chiến trường Tây Bắc.
Ngay đêm đó, Tịch Thấm Nhụy bị người xua đuổi không chỗ yên thân, núp ở trong miếu hoang. Nhưng nửa đêm bệnh điên chợt bộc phát, lại mạnh mẽ cưỡng hiếp một tên ăn mày hơn năm mươi, chân tàn mặt nát trong ngôi miếu. Khi sáng sớm ngày thứ hai, có người phát hiện đôi nam nữ áo ranh quần manh trong ngôi miếu đổ nát, lão ăn mày đã kêu to cứu mạng, nói một mụ điên chợt nửa đêm cưỡng hiếp hắn, trong miệng còn lẩm bẩm "Biểu ca, biểu ca"!
Sau đó, hai người này bị thành chủ Diệp Diễn Nhữ sai người đưa về Kim gia Hí Triều quốc, Kim gia lại đưa hai người này về Tịch gia.
Tịch gia bởi vì nữ tử này mà mặt mũi mất sạch, ép buộc gả Tịch Thấm Nhụy cho lão ăn xin kia, rồi sau đó trục xuất ra khỏi cửa.
Tịch Thấm Nhụy thê thảm nghèo túng, cả đời không con, khi của hồi môn tiền tài bị lão ăn mày xài hết, đã bị ép tới nhà chứa kiếm tiền cho hắn. Mà thần chí nàng cũng lúc tỉnh lúc điên, khi tỉnh dậy biết mình lúc điên khùng đã làm cái gì, cũng nhớ mình rốt cuộc là ai. Cả người nàng bị hành hạ, mỗi khi nổi lên ý niệm coi thường mạng sống của mình, liền phải chịu cơn đau vạn tiễn xuyên tim, vạn trùng cắn nát hành hạ, khiến nàng muốn chết không được, muốn sống không yên.
Sau lần đó, người đời dùng nữ nhân hình ảnh Tịch Thấm Nhụy lòng mang ghen ghét, ác độc để hình dung một nữ nhân có tâm cơ.
Danh tiếng của Tịch Thấm Nhụy đã để lại tiếng xấu muôn đời trên đại lục Sở Ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.