Chương 53: Phong tình có khác trong đêm tối
Lang Linh Ẩn
01/02/2017
"Tiểu công tử, tiểu công tử!"
Vừa ra khỏi phố hoa, sau lưng truyền tới từng tiếng kêu gọi dồn dập, Phượng Tĩnh Xu nghi ngờ xoay người lại liền nhìn thấy một bóng dáng màu hồng phấn nhảy ra từ trong ánh đèn mờ nhạt, sợi tóc đen vì người chạy mà theo làn gió nhẹ tung bay lên từng đợt, mà người gọi Phượng Tĩnh Xu, rõ ràng là đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung.
"Hoa công tử." Phượng Tĩnh Xu chắp tay chào hỏi.
"Tiểu công tử, sao lại đi sớm vậy?" Hoa Ngọc Dung nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu dừng bước, vội vàng tiến lên hỏi.
"Chuyện này. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu sững sờ, không biết Hoa Ngọc Dung hỏi câu này là có ý gì, vì vậy liền thoái thác: "Kẻ hèn đi cùng với gia huynh đi ngang qua Khúc Thành, hiện đang nghỉ ngơi ở khách điếm, ngày mai muốn nhanh chóng lên đường, hôm nay vẫn là kẻ hèn lén chạy ra ngoài một chút, nếu không trở về, bị gia huynh phát hiện, kẻ hèn này sẽ bị mắng."
"Hả? Ngày mai tiểu công tử phải đi sao?" Hoa Ngọc Dung có chút tiếc nuối, thật vất vả mới gặp được một đối thủ, thời gian gặp nhau lại ngắn ngủi như thế, khiến Hoa Ngọc Dung cực kì không muốn. Không nghĩ tới nhanh như thế đã rời khỏi, Hoa Ngọc Dung tùy tiện chuyển đề tài: "Không biết tiểu công tử và lệnh huynh đi nhanh như vậy là muốn đi tới đâu?"
"Chúng ta là muốn đi Đông Bình thành tham gia đại hội võ lâm!" Phượng Tĩnh Xu nói.
"Đại hội võ lâm!?" Hoa Ngọc Dung đột nhiên quát to một tiếng, dọa Phượng Tĩnh Xu giật mình.
"Hoa, Hoa công tử, ngươi làm sao vậy?"
Hoa Ngọc Dung hưng phấn nắm hai tay của Phượng Tĩnh Xu, hai mắt sáng lên nói: "Tiểu công tử, ta và các ngươi cùng đi được không!?"
"Hả?" Phượng Tĩnh Xu há hốc mồm nhìn Hoa Ngọc Dung, trong lúc nhất thời thậm chí quên mất việc phải rút tay ra.
Cho là Phượng Tĩnh Xu không đồng ý, Hoa Ngọc Dung lập tức hỏi "Tiểu huynh đệ, ngươi và lệnh huynh là học trò môn phái nào vậy?"
"Chúng ta không có môn phái, ta và ca ca chỉ đi tham gia náo nhiệt mà thôi." Phượng Tĩnh Xu nói.
"Vậy thì các ngươi không thể vào được!" Hoa Ngọc Dung cười thần bí, lắc đầu nói.
"Tại sao vậy?" Phượng Tĩnh Xu không hiểu, " Không phải ai cũng có thể đi đại hội võ lâm sao?"
"Trước kia ai cũng có thể tham gia đại hội võ lâm, nhưng đại hội võ lâm năm nay lại phải có thư mời tự tay Minh chủ võ lâm viết mới có thể tham dự, hơn nữa điều kiện để mời đối tượng rất nghiêm khắc, phải là danh môn chính phái được công nhận trên giang hồ, hơn nữa võ công của chưởng môn phải cao cường, phẩm đức cao thượng, mới có cơ hội lấy được thư mời, không có được thư mời chỉ có thể bị chặn ngoài cửa, hơn nữa bên ngoài còn có hộ vệ trấn giữ trùng trùng điệp điệp, ai cũng đừng nghĩ muốn xông vào." Hoa Ngọc Dung tường tận giải thích tình hình của đại hội võ lâm lần này cho Phượng Tĩnh Xu biết.
"Tại sao đợt đại hội võ lâm này lại có yêu cầu nghiêm khắc với người có mặt như vậy?" Phượng Tĩnh Xu khó hiểu nói, trước kia khi ở trên đường chạy đi cũng không có nghe tới thư mời gì đó mà, không phải Hoa Ngọc Dung dọa chơi nàng chứ?
"Lần đại hội võ lâm này không chỉ muốn chọn ra Minh chủ võ lâm, quan trọng hơn là muốn quyết định chủ nhân của trân bảo thần bí, vì vậy yêu cầu đối với người tham dự dĩ nhiên là rất nghiêm khắc rồi." Hoa Ngọc Dung trả lời.
"Không phải chỉ là một cái trân bảo thôi sao? Trân bảo khắp thiên hạ có nhiều lắm, sao dường như lại cảm thấy trọng yếu như vậy?" Phượng Tĩnh Xu rất là xem thường việc này.
"Ngươi còn có điều chưa biết, " Hoa Ngọc Dung nhìn xung quanh một chút, sau khi nhìn thấy không có ai liền nhỏ giọng, tiến tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu nói khẽ: " Trân bảo lần này xuất thế ở giữa trời vào mười lăm năm trước, nghe nói lúc ấy còn có lời đồn đại, nói là người nào đạt được khối trân bảo này thì sẽ là người nắm giữ thiên hạ trong tay, về sau tin tức này một truyền mười, mười truyền một trăm, được đưa ra công khai bí mật, người biết bí mật đều cho khối trân bảo này nhất định là tàng bảo đồ chứa đựng một bảo tàng và bí tịch võ công vô cùng lớn, chỉ cần biết được bí mật của trân bảo, lấy được tấm tàng bảo đồ, là có thể xưng bá ở đại lục Sở Ảnh."
"Cái gì, còn thần kì thế sao?" Phượng Tĩnh Xu tuyệt không tin tưởng. "Nếu bên trong trân bảo có tàng bảo đồ, tại sao Minh chủ võ lâm đó không giấu đi lén tìm được bảo tàng và bí tịch, ngược lại lại muốn khua chiên gõ trống chọn chủ nhân cho trân bảo chứ?"
"Hắn cũng muốn lắm, đáng tiếc lại không tìm hiểu được bí mật bên trong trân bảo này." Hoa Ngọc Dung nhún vai nói."Huống chi đại hội võ lâm năm nay qua đi, rất có thể hắn không còn là Minh chủ võ lâm nữa, nói như vậy hắn cũng chưa có bảo đảm, dfienddn lieqiudoon người mơ ước trân bảo này còn nháo lên không khiến trong phủ của hắn gà bay chó sủa sao? Nghiêm trọng hơn là còn khiến nhà tan cửa nát! Còn không bằng thừa cơ hội này ném củ khoai lang phỏng tay này đi, để không rước lấy họa vào người."
Bỗng nhiên Phượng Tĩnh Xu nhìn Hoa Ngọc Dung, thấy vẻ mặt Hoa Ngọc Dung hiện lên nghi vấn, liền hỏi: "Tại sao từ trong giọng điệu của ngươi ta lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc với Minh chủ võ lâm vậy?"
Hoa Ngọc Dung ngẩng đầu nói: "Đó là đương nhiên, đương kim Minh chủ võ lâm là tiểu cữu cữu của ta mà!"
"Hả?" Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc há hốc miệng. “ Trách không được ngươi lại biết nhiều tin tức như vậy!"
Hoa Ngọc Dung vui mừng hỏi "Vậy, vậy ta có thể đi với các ngươi chứ? Dù sao đã rất lâu ta không có đi, ta rất nhớ cậu của ta, đi cùng đi ~ " nói xong liền làm nũng .
Phượng Tĩnh Xu co giật khóe miệng, hỏi "Đi chung với ngươi có ích lợi gì?"
Hoa Ngọc Dung vừa nghe, có cửa rồi! Vì vậy vội vàng nói: "Chỉ bằng gương mặt của ta đây, có thể quang minh chính đại mang bọn ngươi vào cửa!"
"Rắm thúi, " Phượng Tĩnh Xu liếc hắn một cái, nói: "Không phải rất nghiêm khắc sao, ngươi công khai dẫn người như vậy, da.nlze.qu;ydo/nn đừng để cho việc cữu cữu ngươi vì tình riêng mà làm việc trái lẽ thường trở thành để tài bàn tán của mọi người chứ!"
Hoa Ngọc Dung tán thưởng, nói: "Phải ha! Hắc hắc, vẫn là tiểu công tử ngươi suy nghĩ chu đáo, " gãi gãi đầu, ánh mắt sáng lên, lại nói: "Vậy chúng ta cầm thiệp mời đi vào cũng được!"
Phượng Tĩnh Xu cho hắn cái ánh mắt "ngươi là đồ ngu ngốc", nói: "Chúng ta không có thiệp mời, thấy ngươi hiện giờ cũng là nảy lòng tham muốn đi, đến chỗ nào mà lấy thiệp cho kịp chứ!"
Hoa Ngọc Dung nói: "Ta tự viết là được!"
"Tự ngươi sao?" Phượng Tĩnh Xu thiếu chút nữa bị nghẹn khí, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hoa Ngọc Dung, "Tự ngươi viết!? Làm sao ngươi viết, người ta cần chính là thư mời cữu cữu ngươi đích thân viết đấy!"
"Cái gì mà tự thân viết chứ, đây chẳng qua là nói ra bên ngoài thế thôi, muốn một mình cữu cữu ta viết nhiều thư mời như vậy, có mà đi chết! Huống chi cữu cữu ta cũng không chịu khó như thế, số thư mời kia, phần lớn đều là do ta giúp ông ấy viết!"
Phượng Tĩnh Xu nhất thời im lặng. Đây gọi là gì? Trong lúc vô tình nàng nghe được nội tình đen tối của bức thiệp mời trên đại hội võ lâm?
Nhìn vẻ mặt Hoa Ngọc Dung còn dương dương đắc ý, Phượng Tĩnh Xu lặng lẽ xoay người bước đi.
"Ai, tiểu công tử, tiểu công tử, ngươi đừng đi mà, có để cho ta đi cùng ngươi không thì cũng phải nói một câu chứ?" Hoa Ngọc Dung hậu tri hậu giác phát hiện Phượng Tĩnh Xu rời đi, vội vàng đuổi theo.
"Tùy tiện tùy tiện, ngươi muốn đi thì cùng đi!" Phượng Tĩnh Xu trở về khách điếm.
"Vậy, tiểu công tử, ngươi ở đâu? Ta cũng ở chung phòng khách điếm với ngươi đi, ngày mai rồi lên đường ~" Hoa Ngọc Dung theo sát Phượng Tĩnh Xu.
"Hảo Mộng lâu." Phượng Tĩnh Xu trả lời ngắn gọn.
"A, thật? Thật là trùng hợp, ta cũng ở Hảo Mộng lâu ai ~ xem ra chúng ta thật là có duyên!" Hoa Ngọc Dung bắt đầu bấu víu quan hệ.
"Tiểu công tử, ngươi xem, ta và ngươi đã có duyên với nhau như vậy, ta đây cứ gọi người là tiểu công tử, tiểu công tử dường như không thể biểu đạt được quan hệ của chúng ta, như vậy đi, sau này tiểu công tử gọi ta là Hoa đại ca, ta thì gọi ngươi là Hoàng Vũ đệ đệ, được chứ?" Hoa Ngọc Dung tự nhiên một mình ôm lấy mọi việc quan hệ.
"A, đúng rồi, Hoàng Vũ đệ đệ, câu đố vừa rồi mà đệ ra cho vi huynh thật là đặc biệt đó nha, làm sao mà đệ nghĩ ra được vậy? Tối này vi huynh không thể ngủ yên giấc, ừ, vi huynh nhất định phải đoán cho bằng được đáp án này. . . . . ." Hoa Ngọc Dung vẫn còn đang lầm bầm lầu bầu. . . . . .
A a a a a ——! Trời ơi, ai tới nói cho ta biết đi, đây là đệ nhất tài tử phong lưu phóng khoáng Hoa Ngọc Dung đó ư, làm sao lại có thể vô lại như thế chứ ——!
Lúc này trong lòng Phượng Tĩnh Xu hối hận vô cùng, thật không nên chọc phải cái tên đàn ông luôn cứ lầm bầm lầu bầu, lải nhải đến hết cả nửa ngày này mà. . . . . .
Vừa ra khỏi phố hoa, sau lưng truyền tới từng tiếng kêu gọi dồn dập, Phượng Tĩnh Xu nghi ngờ xoay người lại liền nhìn thấy một bóng dáng màu hồng phấn nhảy ra từ trong ánh đèn mờ nhạt, sợi tóc đen vì người chạy mà theo làn gió nhẹ tung bay lên từng đợt, mà người gọi Phượng Tĩnh Xu, rõ ràng là đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung.
"Hoa công tử." Phượng Tĩnh Xu chắp tay chào hỏi.
"Tiểu công tử, sao lại đi sớm vậy?" Hoa Ngọc Dung nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu dừng bước, vội vàng tiến lên hỏi.
"Chuyện này. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu sững sờ, không biết Hoa Ngọc Dung hỏi câu này là có ý gì, vì vậy liền thoái thác: "Kẻ hèn đi cùng với gia huynh đi ngang qua Khúc Thành, hiện đang nghỉ ngơi ở khách điếm, ngày mai muốn nhanh chóng lên đường, hôm nay vẫn là kẻ hèn lén chạy ra ngoài một chút, nếu không trở về, bị gia huynh phát hiện, kẻ hèn này sẽ bị mắng."
"Hả? Ngày mai tiểu công tử phải đi sao?" Hoa Ngọc Dung có chút tiếc nuối, thật vất vả mới gặp được một đối thủ, thời gian gặp nhau lại ngắn ngủi như thế, khiến Hoa Ngọc Dung cực kì không muốn. Không nghĩ tới nhanh như thế đã rời khỏi, Hoa Ngọc Dung tùy tiện chuyển đề tài: "Không biết tiểu công tử và lệnh huynh đi nhanh như vậy là muốn đi tới đâu?"
"Chúng ta là muốn đi Đông Bình thành tham gia đại hội võ lâm!" Phượng Tĩnh Xu nói.
"Đại hội võ lâm!?" Hoa Ngọc Dung đột nhiên quát to một tiếng, dọa Phượng Tĩnh Xu giật mình.
"Hoa, Hoa công tử, ngươi làm sao vậy?"
Hoa Ngọc Dung hưng phấn nắm hai tay của Phượng Tĩnh Xu, hai mắt sáng lên nói: "Tiểu công tử, ta và các ngươi cùng đi được không!?"
"Hả?" Phượng Tĩnh Xu há hốc mồm nhìn Hoa Ngọc Dung, trong lúc nhất thời thậm chí quên mất việc phải rút tay ra.
Cho là Phượng Tĩnh Xu không đồng ý, Hoa Ngọc Dung lập tức hỏi "Tiểu huynh đệ, ngươi và lệnh huynh là học trò môn phái nào vậy?"
"Chúng ta không có môn phái, ta và ca ca chỉ đi tham gia náo nhiệt mà thôi." Phượng Tĩnh Xu nói.
"Vậy thì các ngươi không thể vào được!" Hoa Ngọc Dung cười thần bí, lắc đầu nói.
"Tại sao vậy?" Phượng Tĩnh Xu không hiểu, " Không phải ai cũng có thể đi đại hội võ lâm sao?"
"Trước kia ai cũng có thể tham gia đại hội võ lâm, nhưng đại hội võ lâm năm nay lại phải có thư mời tự tay Minh chủ võ lâm viết mới có thể tham dự, hơn nữa điều kiện để mời đối tượng rất nghiêm khắc, phải là danh môn chính phái được công nhận trên giang hồ, hơn nữa võ công của chưởng môn phải cao cường, phẩm đức cao thượng, mới có cơ hội lấy được thư mời, không có được thư mời chỉ có thể bị chặn ngoài cửa, hơn nữa bên ngoài còn có hộ vệ trấn giữ trùng trùng điệp điệp, ai cũng đừng nghĩ muốn xông vào." Hoa Ngọc Dung tường tận giải thích tình hình của đại hội võ lâm lần này cho Phượng Tĩnh Xu biết.
"Tại sao đợt đại hội võ lâm này lại có yêu cầu nghiêm khắc với người có mặt như vậy?" Phượng Tĩnh Xu khó hiểu nói, trước kia khi ở trên đường chạy đi cũng không có nghe tới thư mời gì đó mà, không phải Hoa Ngọc Dung dọa chơi nàng chứ?
"Lần đại hội võ lâm này không chỉ muốn chọn ra Minh chủ võ lâm, quan trọng hơn là muốn quyết định chủ nhân của trân bảo thần bí, vì vậy yêu cầu đối với người tham dự dĩ nhiên là rất nghiêm khắc rồi." Hoa Ngọc Dung trả lời.
"Không phải chỉ là một cái trân bảo thôi sao? Trân bảo khắp thiên hạ có nhiều lắm, sao dường như lại cảm thấy trọng yếu như vậy?" Phượng Tĩnh Xu rất là xem thường việc này.
"Ngươi còn có điều chưa biết, " Hoa Ngọc Dung nhìn xung quanh một chút, sau khi nhìn thấy không có ai liền nhỏ giọng, tiến tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu nói khẽ: " Trân bảo lần này xuất thế ở giữa trời vào mười lăm năm trước, nghe nói lúc ấy còn có lời đồn đại, nói là người nào đạt được khối trân bảo này thì sẽ là người nắm giữ thiên hạ trong tay, về sau tin tức này một truyền mười, mười truyền một trăm, được đưa ra công khai bí mật, người biết bí mật đều cho khối trân bảo này nhất định là tàng bảo đồ chứa đựng một bảo tàng và bí tịch võ công vô cùng lớn, chỉ cần biết được bí mật của trân bảo, lấy được tấm tàng bảo đồ, là có thể xưng bá ở đại lục Sở Ảnh."
"Cái gì, còn thần kì thế sao?" Phượng Tĩnh Xu tuyệt không tin tưởng. "Nếu bên trong trân bảo có tàng bảo đồ, tại sao Minh chủ võ lâm đó không giấu đi lén tìm được bảo tàng và bí tịch, ngược lại lại muốn khua chiên gõ trống chọn chủ nhân cho trân bảo chứ?"
"Hắn cũng muốn lắm, đáng tiếc lại không tìm hiểu được bí mật bên trong trân bảo này." Hoa Ngọc Dung nhún vai nói."Huống chi đại hội võ lâm năm nay qua đi, rất có thể hắn không còn là Minh chủ võ lâm nữa, nói như vậy hắn cũng chưa có bảo đảm, dfienddn lieqiudoon người mơ ước trân bảo này còn nháo lên không khiến trong phủ của hắn gà bay chó sủa sao? Nghiêm trọng hơn là còn khiến nhà tan cửa nát! Còn không bằng thừa cơ hội này ném củ khoai lang phỏng tay này đi, để không rước lấy họa vào người."
Bỗng nhiên Phượng Tĩnh Xu nhìn Hoa Ngọc Dung, thấy vẻ mặt Hoa Ngọc Dung hiện lên nghi vấn, liền hỏi: "Tại sao từ trong giọng điệu của ngươi ta lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc với Minh chủ võ lâm vậy?"
Hoa Ngọc Dung ngẩng đầu nói: "Đó là đương nhiên, đương kim Minh chủ võ lâm là tiểu cữu cữu của ta mà!"
"Hả?" Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc há hốc miệng. “ Trách không được ngươi lại biết nhiều tin tức như vậy!"
Hoa Ngọc Dung vui mừng hỏi "Vậy, vậy ta có thể đi với các ngươi chứ? Dù sao đã rất lâu ta không có đi, ta rất nhớ cậu của ta, đi cùng đi ~ " nói xong liền làm nũng .
Phượng Tĩnh Xu co giật khóe miệng, hỏi "Đi chung với ngươi có ích lợi gì?"
Hoa Ngọc Dung vừa nghe, có cửa rồi! Vì vậy vội vàng nói: "Chỉ bằng gương mặt của ta đây, có thể quang minh chính đại mang bọn ngươi vào cửa!"
"Rắm thúi, " Phượng Tĩnh Xu liếc hắn một cái, nói: "Không phải rất nghiêm khắc sao, ngươi công khai dẫn người như vậy, da.nlze.qu;ydo/nn đừng để cho việc cữu cữu ngươi vì tình riêng mà làm việc trái lẽ thường trở thành để tài bàn tán của mọi người chứ!"
Hoa Ngọc Dung tán thưởng, nói: "Phải ha! Hắc hắc, vẫn là tiểu công tử ngươi suy nghĩ chu đáo, " gãi gãi đầu, ánh mắt sáng lên, lại nói: "Vậy chúng ta cầm thiệp mời đi vào cũng được!"
Phượng Tĩnh Xu cho hắn cái ánh mắt "ngươi là đồ ngu ngốc", nói: "Chúng ta không có thiệp mời, thấy ngươi hiện giờ cũng là nảy lòng tham muốn đi, đến chỗ nào mà lấy thiệp cho kịp chứ!"
Hoa Ngọc Dung nói: "Ta tự viết là được!"
"Tự ngươi sao?" Phượng Tĩnh Xu thiếu chút nữa bị nghẹn khí, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hoa Ngọc Dung, "Tự ngươi viết!? Làm sao ngươi viết, người ta cần chính là thư mời cữu cữu ngươi đích thân viết đấy!"
"Cái gì mà tự thân viết chứ, đây chẳng qua là nói ra bên ngoài thế thôi, muốn một mình cữu cữu ta viết nhiều thư mời như vậy, có mà đi chết! Huống chi cữu cữu ta cũng không chịu khó như thế, số thư mời kia, phần lớn đều là do ta giúp ông ấy viết!"
Phượng Tĩnh Xu nhất thời im lặng. Đây gọi là gì? Trong lúc vô tình nàng nghe được nội tình đen tối của bức thiệp mời trên đại hội võ lâm?
Nhìn vẻ mặt Hoa Ngọc Dung còn dương dương đắc ý, Phượng Tĩnh Xu lặng lẽ xoay người bước đi.
"Ai, tiểu công tử, tiểu công tử, ngươi đừng đi mà, có để cho ta đi cùng ngươi không thì cũng phải nói một câu chứ?" Hoa Ngọc Dung hậu tri hậu giác phát hiện Phượng Tĩnh Xu rời đi, vội vàng đuổi theo.
"Tùy tiện tùy tiện, ngươi muốn đi thì cùng đi!" Phượng Tĩnh Xu trở về khách điếm.
"Vậy, tiểu công tử, ngươi ở đâu? Ta cũng ở chung phòng khách điếm với ngươi đi, ngày mai rồi lên đường ~" Hoa Ngọc Dung theo sát Phượng Tĩnh Xu.
"Hảo Mộng lâu." Phượng Tĩnh Xu trả lời ngắn gọn.
"A, thật? Thật là trùng hợp, ta cũng ở Hảo Mộng lâu ai ~ xem ra chúng ta thật là có duyên!" Hoa Ngọc Dung bắt đầu bấu víu quan hệ.
"Tiểu công tử, ngươi xem, ta và ngươi đã có duyên với nhau như vậy, ta đây cứ gọi người là tiểu công tử, tiểu công tử dường như không thể biểu đạt được quan hệ của chúng ta, như vậy đi, sau này tiểu công tử gọi ta là Hoa đại ca, ta thì gọi ngươi là Hoàng Vũ đệ đệ, được chứ?" Hoa Ngọc Dung tự nhiên một mình ôm lấy mọi việc quan hệ.
"A, đúng rồi, Hoàng Vũ đệ đệ, câu đố vừa rồi mà đệ ra cho vi huynh thật là đặc biệt đó nha, làm sao mà đệ nghĩ ra được vậy? Tối này vi huynh không thể ngủ yên giấc, ừ, vi huynh nhất định phải đoán cho bằng được đáp án này. . . . . ." Hoa Ngọc Dung vẫn còn đang lầm bầm lầu bầu. . . . . .
A a a a a ——! Trời ơi, ai tới nói cho ta biết đi, đây là đệ nhất tài tử phong lưu phóng khoáng Hoa Ngọc Dung đó ư, làm sao lại có thể vô lại như thế chứ ——!
Lúc này trong lòng Phượng Tĩnh Xu hối hận vô cùng, thật không nên chọc phải cái tên đàn ông luôn cứ lầm bầm lầu bầu, lải nhải đến hết cả nửa ngày này mà. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.