Chương 50: Thi tài (1)
Lang Linh Ẩn
14/12/2016
Bên trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người tựa như mê muội
nhìn bình phong trên đài, hoặc là say đắm trong câu thơ vừa cô đơn lại
phóng khoáng, hoặc là say mê thư pháp đẹp đẽ, hoặc là đắm chìm trong
bóng dáng với tài văn chương lưu loát sinh động, tất cả đều nói không ra lời.
Cho đến hồi lâu sau, không biết là người nào kêu một tiếng giỏi, kinh động đến tinh thần mọi người, tất cả đều theo đó khen hay!
“Nâng chén mời trăng sáng, với bóng nữa thành ba......” Phía tây lầu hai, nam tử tuấn tú theo người hầu nhỏ giọng bẩm báo từng câu thơ dần dần thu hồi nụ cười phong lưu phóng khoáng kia, vẻ mặt dần dần trở nên kích động, cho đến cuối cùng, cũng nhịn không được nữa, đứng dậy, chạy thẳng tới dựa vào trước lan can, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên gầy yếu ở trên đài kia, đôi tay thon dài như ngọc, cùng với cây bút lông mang theo một loại ma lực, hai tay lại gắt gao giữ lấy lan can, liều mạng ức chế kích động trong lòng mình.
“Ta ca trăng bối rối, ta múa bóng tản ra......” Tiểu Ngân tử không nhịn được nhẹ giọng nhớ tới, cùng chủ tử nhà mình chuyên chú nhìn chằm chằm câu thơ tuyệt thế hiện lên trên bức bình phong trắng thuần dưới lầu, nín thở, rất sợ bỏ lỡ một phần nào.
Cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng vỗ tay như sấm cùng với tiếng khen, khiến người trên lầu mất hồn, toàn bộ ánh mắt đều phức tạp nhìn bóng dáng mảnh khảnh dưới lầu kia.
Phượng Tĩnh Xu nhìn phản ứng của mọi người dưới đài, trong lòng thầm áy náy ba giây với Lý Bạch, Lý huynh à, ta đây cũng được coi là làm rạng rỡ văn hóa của ngài ở thế giới khác đấy chứ?
Thơ là thơ hay, nhưng chưa chắc có thể khiến cho mọi người hiểu được tinh hoa trong thơ, vì vậy, ngay giữa một mảnh tiếng khen, một giọng nói the thé truyền đến: “Hừ! Thơ này mà cũng trầm trồ khen ngợi!?”
Thoáng chốc, đại sảnh yên tĩnh một hồi. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là người nào phát ra âm thanh cay nghiệt như vậy.
Phượng Tĩnh Xu cũng sững sờ, hồi hồn hỏi “Xin hỏi là vị bằng hữu nào, đối với thơ của tại hạ có gì chỉ giáo, kính xin ra ngoài chỉ dẫn nhiều hơn!” Trong bụng thầm nghĩ, coi như nói ra ba bốn năm cái gì đó, hôm nay tiểu tử thúi kia cũng phải bị đánh thành đầu heo! Lại dám vu oan tác phẩm của Lý Bạch ta!
“Là bản thiếu gia nói, thì thế nào!?” Trong đám người lại phát ra giọng nói chói tai kia, mọi người lập tức từ động nhường đường ra, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi chanh chua ăn mặc lòe loẹt, cao ngạo sải bước đi.
Trong đám người truyền ra tiếng thảo luận, Phượng Tĩnh Xu nghiêng tai vừa nghe, liền hiểu thân phận của người đến, thì ra là con trai độc nhất của Trương viên ngoại trong Khúc thành, là người dốt nát, kém cỏi, chơi bời lêu lổng, cậy vào phụ thân mình có chút tiền tài quyền thế liền đến chỗ bới móc.
Chỉ thấy người nọ bước lên, khinh miệt liếc Phượng Tĩnh Xu một cái, quay đầu không nói gì.
Phượng Tĩnh Xu cũng không giận, vẫn cười hì hì, khiêm tốn hỏi “Xin hỏi vị công tử này, có gì chỉ giáo với tác phẩm của kẻ hèn này?” Trong lòng nói xin lỗi nói: Lý huynh à, xin lỗi, đã làm bẩn ngài, yên tâm đi, vãn bối sẽ đòi lại công đạo cho ngài.
Chỉ thấy công tử kia ngẩng đầu lên, cao ngạo nói: “Chủ đề của ngày hôm nay chính là lấy trăng làm một bài thơ, đúng là trong thơ của người này có trăng, nhưng ngươi vừa uống một mình vừa mất trật tự, còn không tập trung, vô tình, đây không phải là xui xẻo sao!”
Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc, đây cũng được coi là chỗ xấu? Lão huynh, ta thấy người mới có chỗ xấu đi!?
Nhưng cũng không tiện nói ra như vậy, nhớ tới dự tính ban đầu khi chọn bài thơ này, nên Phượng Tĩnh Xu cố làm sầu khổ nói: “Ai! Các vị có điều không biết, lúc ấy kẻ hèn đúng là muốn mượn trăng biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ với Tô Tô cô nương, không biết làm sao nhìn thấy các vị ở đây cao ngạo bất phàm, “ Phượng Tĩnh Xu ngừng lại một chút, thấy có vài người ở phía dưới theo bản năng ưỡn ngực, “Tài trí hơn người, “ Phượng Tĩnh Xu lại liếc lên có người gật đầu một cái, vì vậy nén cười tiếp tục nói: “Vì vậy nhất thời kẻ hèn này như mất tinh thần, cho là Tô Tô cô nương nhất định sẽ không coi trọng thơ của kè hèn này rồi, nên đau buồn, nghĩ đến tối nay không thể cùng Tô Tô cô nương nâng cốc nói cười, vì vậy chỉ có thể cảm khái, viết xuống một bài Nguyệt hạ độc chước này, để bày tỏ cảm khái, ai biết có thể lấy được sự ưu ái của Tô Tô cô nương, thật sự là đánh bậy đánh bạ nha!” Hai tay Phượng Tĩnh Xu nhẹ vuốt, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Người phía dưới vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu giải thích hợp tình hợp lý, nên cũng không đi truy cứu vấn đề quan niệm nghệ thuật thi từ, nhưng Trương đại công tử vẫn chưa từ bỏ ý định, vì vậy nói: “Ngươi đã nói có lòng hâm mộ Tô Tô cô nương, vậy ngươi liền ở tại hiện trường làm một bài thơ, hiến tặng cho Tô Tô cô nương, thế nào!?”
Vẫn còn? Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, nghĩ thầm, hôm nay không làm ngươi chết ta liền không họ Phượng! Trong lòng mặc dù suy nghĩ trăm ngàn chủng loại phương pháp giày vò, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn khiêm tốn gật đầu đồng ý, Tô Tô cô nương vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu ở trước mặt mọi người thừa nhận ngưỡng mộ mình, lại muốn làm thơ tặng cho nàng, tim cũng kích động nhảy loạn, gương mặt tròn nhỏ cũng ửng đỏ lên.
Tú bà ở một bên nhìn, cực kì tán thành tài hoa của Phượng Tĩnh Xu, vì vậy nhanh chóng để cho người lại mang lên một bức bình phong, cười nịnh nhìn Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu hiểu gật đầu một cái, xem ra vì đánh vào nội bộ của “kẻ địch”, không thể không hy sinh chữ quý rồi.
Một tay Phượng Tĩnh Xu cầm bút chấm mực, vừa nhanh chóng nghĩ tới lần này lại muốn tuyên dương tác phẩm của vị lão huynh nào, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định tiếp tục dùng tác phẩm của lão huynh Lý Bạch đến đánh trả tên Trương công tử ngu ngốc này.
Vì vậy không chút do dự đi tới trước tấm bình phong viết lên:
Thu phong thanh, thu nguyệt minh,Lạc diệp tụ hoàn tán, hàn nha tê phục kinh.
Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình;
(《 Thu Phong từ 》- Lý Bạch)
Dịch thơ:
Gió thu lành, trăng thu thanh
Lá rơi tụ lại tán, quạ lạnh chợt rùng mình
Thương nhớ biết bao giờ mới gặp?
Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình..
Mọi người ở phía dưới vừa nhìn, tất cả đều xôn xao!
Trương công tử nhất thời cười ha hả lên, chỉ vào bình phong lớn tiếng đùa cợt nói: “Cái này mà ngươi cũng coi là thơ!?”
Phượng Tĩnh Xu trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ thời đại này còn chưa có từ* sao? Thấy phản ứng của mọi người ở dưới đài, cũng hiểu cái thời đại này thật sự là không có từ! Vì vậy không thể làm gì khác hơn là lại bắt đầu bản lãnh trợn tròn mắt mặt không đổi sắc bịa chuyện xưa, lừa dối cổ nhân: “Đây chính là thể loại mới mà kẻ hèn này tự sáng tác, tên là từ.”
*từ (cũng gọi là 'trường đoản cú', thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc)
“Từ!?” Mọi người vừa nghe, điều này mới mẻ, chưa từng có nghe nói qua cái gì là từ, vì vậy không để ý tới thảo luận, tất cả đều nhìn Phượng Tĩnh Xu.
“Hừ, thôi đi, viết linh tinh chính là viết linh tinh, còn bịa cớ gì!?” Trương công tử không nể mặt hừ nói.
Làm sao ngươi biết ta bịa!? Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử này thật đúng là một lời nói trúng, đáng tiếc nàng sẽ không thừa nhận hắn đã đoán đúng.
“Từ này do kẻ hèn dựa trên nền tảng thơ mà cải biên lại, bắt nguồn từ......” Phượng Tĩnh Xu phát huy miệng lưỡi lợi hại, bắt đầu ba hoa lừa dối những người có mặt ở đây, hơn nữa việc lừa dối còn khá thành công, đến khi nàng dừng lại câu chuyện, ánh mắt của mọi người nhìn nàng đã sớm tràn đầy kính nể.
“Ngươi......Hừ, coi như ngươi lợi hại!” Trương công tử thấy tìm không ra chỗ sai của Phượng Tĩnh Xu, giận đến nỗi hất tay áo một cái, giận dữ bỏ đi. Ngón tay ngọc của Phượng Tĩnh Xu khẽ vẫy, một bóng dáng màu lam nhanh chóng không tiếng động ra ngoài.
Tú bà vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu đã chinh phục mọi người tại đây, vì vậy vội vàng hỏi: “Mọi người cũng đã biết tài nghệ của tiểu huynh đệ này, phía dưới còn có ai không phục sao? Còn có vị công tử nào muốn tới đấu với tiểu huynh đệ này không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thiếu niên này lợi hại như thế, còn có ai dám tới chứ, tới cũng chỉ mất thể diện mà thôi!
“Không có ai đến sao?” Tú bà cao giọng dò hỏi, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, xem ra chuyện hôm nay như vậy là xong rồi, “Vậy......”
Tú bà mới vừa lên tiếng, một giọng nói liền chen vào: “Hoa mỗ thỉnh giáo tiểu công tử!”
Cho đến hồi lâu sau, không biết là người nào kêu một tiếng giỏi, kinh động đến tinh thần mọi người, tất cả đều theo đó khen hay!
“Nâng chén mời trăng sáng, với bóng nữa thành ba......” Phía tây lầu hai, nam tử tuấn tú theo người hầu nhỏ giọng bẩm báo từng câu thơ dần dần thu hồi nụ cười phong lưu phóng khoáng kia, vẻ mặt dần dần trở nên kích động, cho đến cuối cùng, cũng nhịn không được nữa, đứng dậy, chạy thẳng tới dựa vào trước lan can, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên gầy yếu ở trên đài kia, đôi tay thon dài như ngọc, cùng với cây bút lông mang theo một loại ma lực, hai tay lại gắt gao giữ lấy lan can, liều mạng ức chế kích động trong lòng mình.
“Ta ca trăng bối rối, ta múa bóng tản ra......” Tiểu Ngân tử không nhịn được nhẹ giọng nhớ tới, cùng chủ tử nhà mình chuyên chú nhìn chằm chằm câu thơ tuyệt thế hiện lên trên bức bình phong trắng thuần dưới lầu, nín thở, rất sợ bỏ lỡ một phần nào.
Cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng vỗ tay như sấm cùng với tiếng khen, khiến người trên lầu mất hồn, toàn bộ ánh mắt đều phức tạp nhìn bóng dáng mảnh khảnh dưới lầu kia.
Phượng Tĩnh Xu nhìn phản ứng của mọi người dưới đài, trong lòng thầm áy náy ba giây với Lý Bạch, Lý huynh à, ta đây cũng được coi là làm rạng rỡ văn hóa của ngài ở thế giới khác đấy chứ?
Thơ là thơ hay, nhưng chưa chắc có thể khiến cho mọi người hiểu được tinh hoa trong thơ, vì vậy, ngay giữa một mảnh tiếng khen, một giọng nói the thé truyền đến: “Hừ! Thơ này mà cũng trầm trồ khen ngợi!?”
Thoáng chốc, đại sảnh yên tĩnh một hồi. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là người nào phát ra âm thanh cay nghiệt như vậy.
Phượng Tĩnh Xu cũng sững sờ, hồi hồn hỏi “Xin hỏi là vị bằng hữu nào, đối với thơ của tại hạ có gì chỉ giáo, kính xin ra ngoài chỉ dẫn nhiều hơn!” Trong bụng thầm nghĩ, coi như nói ra ba bốn năm cái gì đó, hôm nay tiểu tử thúi kia cũng phải bị đánh thành đầu heo! Lại dám vu oan tác phẩm của Lý Bạch ta!
“Là bản thiếu gia nói, thì thế nào!?” Trong đám người lại phát ra giọng nói chói tai kia, mọi người lập tức từ động nhường đường ra, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi chanh chua ăn mặc lòe loẹt, cao ngạo sải bước đi.
Trong đám người truyền ra tiếng thảo luận, Phượng Tĩnh Xu nghiêng tai vừa nghe, liền hiểu thân phận của người đến, thì ra là con trai độc nhất của Trương viên ngoại trong Khúc thành, là người dốt nát, kém cỏi, chơi bời lêu lổng, cậy vào phụ thân mình có chút tiền tài quyền thế liền đến chỗ bới móc.
Chỉ thấy người nọ bước lên, khinh miệt liếc Phượng Tĩnh Xu một cái, quay đầu không nói gì.
Phượng Tĩnh Xu cũng không giận, vẫn cười hì hì, khiêm tốn hỏi “Xin hỏi vị công tử này, có gì chỉ giáo với tác phẩm của kẻ hèn này?” Trong lòng nói xin lỗi nói: Lý huynh à, xin lỗi, đã làm bẩn ngài, yên tâm đi, vãn bối sẽ đòi lại công đạo cho ngài.
Chỉ thấy công tử kia ngẩng đầu lên, cao ngạo nói: “Chủ đề của ngày hôm nay chính là lấy trăng làm một bài thơ, đúng là trong thơ của người này có trăng, nhưng ngươi vừa uống một mình vừa mất trật tự, còn không tập trung, vô tình, đây không phải là xui xẻo sao!”
Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc, đây cũng được coi là chỗ xấu? Lão huynh, ta thấy người mới có chỗ xấu đi!?
Nhưng cũng không tiện nói ra như vậy, nhớ tới dự tính ban đầu khi chọn bài thơ này, nên Phượng Tĩnh Xu cố làm sầu khổ nói: “Ai! Các vị có điều không biết, lúc ấy kẻ hèn đúng là muốn mượn trăng biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ với Tô Tô cô nương, không biết làm sao nhìn thấy các vị ở đây cao ngạo bất phàm, “ Phượng Tĩnh Xu ngừng lại một chút, thấy có vài người ở phía dưới theo bản năng ưỡn ngực, “Tài trí hơn người, “ Phượng Tĩnh Xu lại liếc lên có người gật đầu một cái, vì vậy nén cười tiếp tục nói: “Vì vậy nhất thời kẻ hèn này như mất tinh thần, cho là Tô Tô cô nương nhất định sẽ không coi trọng thơ của kè hèn này rồi, nên đau buồn, nghĩ đến tối nay không thể cùng Tô Tô cô nương nâng cốc nói cười, vì vậy chỉ có thể cảm khái, viết xuống một bài Nguyệt hạ độc chước này, để bày tỏ cảm khái, ai biết có thể lấy được sự ưu ái của Tô Tô cô nương, thật sự là đánh bậy đánh bạ nha!” Hai tay Phượng Tĩnh Xu nhẹ vuốt, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Người phía dưới vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu giải thích hợp tình hợp lý, nên cũng không đi truy cứu vấn đề quan niệm nghệ thuật thi từ, nhưng Trương đại công tử vẫn chưa từ bỏ ý định, vì vậy nói: “Ngươi đã nói có lòng hâm mộ Tô Tô cô nương, vậy ngươi liền ở tại hiện trường làm một bài thơ, hiến tặng cho Tô Tô cô nương, thế nào!?”
Vẫn còn? Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, nghĩ thầm, hôm nay không làm ngươi chết ta liền không họ Phượng! Trong lòng mặc dù suy nghĩ trăm ngàn chủng loại phương pháp giày vò, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn khiêm tốn gật đầu đồng ý, Tô Tô cô nương vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu ở trước mặt mọi người thừa nhận ngưỡng mộ mình, lại muốn làm thơ tặng cho nàng, tim cũng kích động nhảy loạn, gương mặt tròn nhỏ cũng ửng đỏ lên.
Tú bà ở một bên nhìn, cực kì tán thành tài hoa của Phượng Tĩnh Xu, vì vậy nhanh chóng để cho người lại mang lên một bức bình phong, cười nịnh nhìn Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu hiểu gật đầu một cái, xem ra vì đánh vào nội bộ của “kẻ địch”, không thể không hy sinh chữ quý rồi.
Một tay Phượng Tĩnh Xu cầm bút chấm mực, vừa nhanh chóng nghĩ tới lần này lại muốn tuyên dương tác phẩm của vị lão huynh nào, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định tiếp tục dùng tác phẩm của lão huynh Lý Bạch đến đánh trả tên Trương công tử ngu ngốc này.
Vì vậy không chút do dự đi tới trước tấm bình phong viết lên:
Thu phong thanh, thu nguyệt minh,Lạc diệp tụ hoàn tán, hàn nha tê phục kinh.
Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình;
(《 Thu Phong từ 》- Lý Bạch)
Dịch thơ:
Gió thu lành, trăng thu thanh
Lá rơi tụ lại tán, quạ lạnh chợt rùng mình
Thương nhớ biết bao giờ mới gặp?
Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình..
Mọi người ở phía dưới vừa nhìn, tất cả đều xôn xao!
Trương công tử nhất thời cười ha hả lên, chỉ vào bình phong lớn tiếng đùa cợt nói: “Cái này mà ngươi cũng coi là thơ!?”
Phượng Tĩnh Xu trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ thời đại này còn chưa có từ* sao? Thấy phản ứng của mọi người ở dưới đài, cũng hiểu cái thời đại này thật sự là không có từ! Vì vậy không thể làm gì khác hơn là lại bắt đầu bản lãnh trợn tròn mắt mặt không đổi sắc bịa chuyện xưa, lừa dối cổ nhân: “Đây chính là thể loại mới mà kẻ hèn này tự sáng tác, tên là từ.”
*từ (cũng gọi là 'trường đoản cú', thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc)
“Từ!?” Mọi người vừa nghe, điều này mới mẻ, chưa từng có nghe nói qua cái gì là từ, vì vậy không để ý tới thảo luận, tất cả đều nhìn Phượng Tĩnh Xu.
“Hừ, thôi đi, viết linh tinh chính là viết linh tinh, còn bịa cớ gì!?” Trương công tử không nể mặt hừ nói.
Làm sao ngươi biết ta bịa!? Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử này thật đúng là một lời nói trúng, đáng tiếc nàng sẽ không thừa nhận hắn đã đoán đúng.
“Từ này do kẻ hèn dựa trên nền tảng thơ mà cải biên lại, bắt nguồn từ......” Phượng Tĩnh Xu phát huy miệng lưỡi lợi hại, bắt đầu ba hoa lừa dối những người có mặt ở đây, hơn nữa việc lừa dối còn khá thành công, đến khi nàng dừng lại câu chuyện, ánh mắt của mọi người nhìn nàng đã sớm tràn đầy kính nể.
“Ngươi......Hừ, coi như ngươi lợi hại!” Trương công tử thấy tìm không ra chỗ sai của Phượng Tĩnh Xu, giận đến nỗi hất tay áo một cái, giận dữ bỏ đi. Ngón tay ngọc của Phượng Tĩnh Xu khẽ vẫy, một bóng dáng màu lam nhanh chóng không tiếng động ra ngoài.
Tú bà vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu đã chinh phục mọi người tại đây, vì vậy vội vàng hỏi: “Mọi người cũng đã biết tài nghệ của tiểu huynh đệ này, phía dưới còn có ai không phục sao? Còn có vị công tử nào muốn tới đấu với tiểu huynh đệ này không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thiếu niên này lợi hại như thế, còn có ai dám tới chứ, tới cũng chỉ mất thể diện mà thôi!
“Không có ai đến sao?” Tú bà cao giọng dò hỏi, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, xem ra chuyện hôm nay như vậy là xong rồi, “Vậy......”
Tú bà mới vừa lên tiếng, một giọng nói liền chen vào: “Hoa mỗ thỉnh giáo tiểu công tử!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.