Tĩnh Nữ Truyền

Chương 70: Trận chung kết (2)

Lang Linh Ẩn

17/08/2017

Ngay lúc Tâm Mộng Hồ đang nói lảm nhảm, Phượng Duy Tĩnh đã đi lên võ đài.

Bộ dáng Phong Bất Điên vẫn là lôi thôi lếch thếch, nhưng mà lúc này Phong Bất Điên lại không có sự thoải mái như hôm qua. Vẻ mặt hắn nghiêm túc đối mặt Phượng Duy Tĩnh, ngày hôm qua cái người trẻ tuổi bỗng nhiên nổi tiếng này, có lẽ là một đối thủ mạnh mẽ khác trong cuộc đời của hắn. Nghĩ như thế, trong lòng Phong Bất Điên dâng lên một cảm giác hưng phấn, cao thủ vẫn luôn cô đơn, võ lâm hiện nay, ngoài Lục Miểu chân nhân có hành tung bất định ra, cũng chỉ có mấy hòa thượng đầu trọc của Thiếu Lâm tự và mấy đại chưởng môn thỉnh thoảng có thể tỷ thí với hắn một phen, nhưng mà, cũng vài chục năm rồi, hàng năm đều nhìn mấy gương mặt cũ này, hắn đã ngấy rồi, hơn nữa còn thường xuyên qua lại, võ công của mấy người hắn cũng đã quen tới mấy phần, tất cả mọi người đều là người quen cũ, mặc dù tỷ thí cũng có phần hứng thú, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, thời gian trước hắn vẫn còn cảm khái võ lâm không có hậu sinh vãn bối kiệt xuất, ai biết đi một chuyến đại hội võ lâm lại để cho hắn có được thu hoạch đáng kinh ngạc như vậy!

"Tiền bối, xin chỉ giáo nhiều!" Phượng Duy Tĩnh ôm quyền nói.

"Ha ha! Không dám, không dám ! Người trẻ tuổi, hôm nay để Phong Bất Điên ta so chiêu với ngươi một trận, đến đây đi!" Nói xong, Phong Bất Điên nhấc hai tay, làm ra tư thế hình rắn.

"Vậy vãn bối liền cung kính không bằng tuân mệnh!" Phượng Duy Tĩnh cao giọng nói, bay người lên trước, chen chân vào quét về phía Phong Bất Điên.

Phong Bất Điên thấy thế lập tức chuyển người về phía đất trống, đợi sau khi chân Phượng Duy Tĩnh lướt qua nửa vòng, mọi người hít một hơi lãnh khí, thì ra chỗ Phong Bất Điên đứng lại lõm xuống một cái rảnh nông sâu bằng nửa ngón tay! Trời ơi, trên sàn võ đài đều lát đá cẩm thạch thượng hạng, thông thường cao thủ coi như dụng hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm nứt, mà Phượng Duy Tĩnh lại chỉ lướt qua lại làm sàn đá cẩm thạch này lõm xuống một đường, việc này cần phải có nội lực cực kỳ thâm hậu!

Phong Bất Điên vừa nhìn, cười ha ha, không ngừng đong đưa tay tạo hình rắn, tựa như một con linh xà chuẩn bị chiến đấu, tùy thời công kích về phía kẻ địch bất cứ lúc nào, "Đủ hứng thú đấy! Người trẻ tuổi, lại đến nào!" Nói xong, chủ động công kích. Chỉ thấy chân hắn đạp một cái, nhảy lên từ mặt đất bằng phẳng, "vèo vèo vèo" mấy tiếng, cong cong quẹo quẹo đánh úp về phía Phượng Duy Tĩnh, tay cong cong lúc mở lúc hợp, tựa như một con mãng xà mở miệng to như chậu máu, khạc lưỡi đuổi theo con mồi chạy trốn.

Phượng Duy Tĩnh nghiêng người về phía sau, khó khăn sượt qua dấu tay hình rắn của Phong Bất Điên, Phong Bất Điên nhảy lên phía trên Phượng Duy Tĩnh, một tay đồng thời mãnh liệt tấn công phần bụng mà Phượng Duy Tĩnh nghiêng về phía sau để lộ ra, mới vừa chạm đến bụng Phượng Duy Tĩnh, tay của hắn liền bị một luồng lực bắn ra, rơi vào trong tay Phượng Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh một tay bắt được Phong Bất Điên, một tay kia lui về phía sau chống trên đất, đồng thời lại đưa chân phải ra đá về phía bụng cũng đang bị lộ ra của Phong Bất Điên.

Phong Bất Điên chỉ cảm thấy có một luồng gió mạnh mẽ xông về phía bụng, thầm kêu không tốt, vội vàng xoay người, nguy hiểm tránh khỏi một cú đá của Phượng Duy Tĩnh, vạt áo không kịp thoát ra bị lực đá của Phượng Duy Tĩnh làm cho nát bấy, có thể thấy được sự mạnh mẽ của cú lực này.

Khó khăn tránh khỏi cú đá chân của Phượng Duy Tĩnh, Phong Bất Điên vấp một cái, thuận thế quấn lên chân Phượng Duy Tĩnh, tay vừa rồi đánh úp về phía Phượng Duy Tĩnh cũng thu hồi lại rồi hung hăng đâm bàn tay Phượng Duy Tĩnh đã bắt hắn lại, thân người cũng đồng thời lui về phía sau.

Phượng Duy Tĩnh buông ra bàn tay đã bắt được Phong Bất Điên, một tay kia đẩy ra miệng rắn mà Phong Bất Điên đâm về phía mình, một chân khác dùng sức đạp trên mặt đất, nhảy lên.

Người ngoài chỉ nhìn thấy, hai bóng dáng một trắng một xám quấn lấy nhau, hai người đồng thời tung bay trên không trung, chỉ thấy hai bóng người kề nhau thật chặt, một lát bóng xám trượt đến phía trước bóng trắng, một lát bóng trắng lại quỷ mị lắc mình đến sau lưng bóng xám, tay của hai người đều hối hả đâm vào, mủi chân thỉnh thoảng điểm nhẹ trên mặt đất, lại lập tức bay lên giữa không trung.

"Muội, muội muội. . . . . ." Tâm Mộng Hồ trợn to hai mắt, lúng túng hỏi: "Chiêu này của tiểu muội phu học được từ đâu vậy? Thật là lợi hại!" Cặp mắt nàng sáng lên nhìn hai người so đấu trên đài, hưng phấn nói: " Phong Bất Điên của Cái Bang là người điên điên khùng khùng, làm việc cũng ngoài dự tính của người khác, tính tình khó lường, bản lĩnh của hắn, là được bang chủ Cái Bang nhiệm kỳ trước truyền lại, sau lại cộng thêm tác phong tùy ý không câu nệ, một thân võ công biến hóa khó lường, làm người ta mịt mờ (không rõ), rất nhiều người cũng thua bởi trong tay hắn!" Nói xong, nhớ lại một lần kinh nghiệm thấy Phong Bất Điên đấu võ với người, vì vậy nàng lại nói: "Có một lần ta thấy được hắn đấu võ với người khác, cũng là dùng bộ công phu xà hình này, lượn trước lượn sau, quấn người nọ thật chặt, người nọ vốn không phân thân ra được, cuối cùng bị Phong Bất Điên quấn đến điên rồi, vốn ta định tìm cơ hội đi theo đấu với hắn, nhưng kể từ khi nhìn thấy được cảnh đó, ta liền quyết định không trêu chọc hắn!"

Phượng Tĩnh Xu thú vị hỏi: "Tại sao vậy? Võ công của Phong Bất Điên quả thật không tệ, đáng giá để tỷ tỷ đi khiêu chiến đó!"



"Nghĩ hay nhỉ!" Tâm Mộng Hồ hung hãn nói, "Muốn ta một nữ nhân xinh đẹp như hoa đây để Phong Bất Điên dán người vào lượn trước lược sau, ta còn lâu mới đánh!"

"Ha ha! Thì ra là như vậy!" Phượng Tĩnh Xu cười cười.

"Nói đi nói lại, rốt cuộc tiểu muội phu đã dùng chiêu thức gì vậy? Sao hắn không tách mình và Phong Bất Điên ra, ngược lại càng dính chặt vào vậy?" Tâm Mộng Hồ vừa nhìn hai người đánh nhau, vừa tò mò hỏi.

Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía hai người trên đài, chậm rãi nói: "Người bình thường bị rắn quấn thân đều hoảng loạn muốn ném rắn đi, như thế ngược lại càng dễ dàng chọc giận rắn, từ đó mệnh tan trong miệng rắn, nếu như lúc này kéo dài khoảng cách với rắn, sẽ cho xà một khe hở để công kích, đây là cách làm không sáng suốt, ngược lại, nếu như quấn chặt người với rắn, khiến nó không tìm được thời cơ để công kích, ngược lại là một phương pháp bảo vệ tính mạng." ( khụ khụ, cái này, đây chỉ là Tiểu Ẩn nói đại, mọi người tuyệt đối đừng làm thật đó, thấy xà phải chạy mau. . . . . . )

"Thì ra là còn có loại phương pháp này!?" Tâm Mộng Hồ ngạc nhiên kêu lên.

"Ha ha." Phượng Tĩnh Xu không nói thêm gì nữa, nhìn về phía hai bóng người trên đài dính nhau đã chẳng phân biệt được ta và ngươi, ho hai tiếng, cái này, tình thế này nhìn mờ ám sao sao ấy. . . . . .

Đột nhiên, Phong Bất Điên đưa một tay về phía sau lưng, rút ra một cây gậy trúc xanh biếc, xoay chuyển trong tay, đâm về phía Phượng Duy Tĩnh gần ngay trước mắt!

Phượng Duy Tĩnh chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một màu xanh lá, sau đó một luồng khí lưu đâm về phía bên hông của mình, hắn vội vàng đưa bàn tay về bên hông, dùng sức, "cạch" một cái rút ra nhuyễn kiếm bên hông, vừa lúc chống lại gậy trúc Phong Bất Điên đâm tới!

Hai bóng người nhanh chóng tách ra, hai người đều vận khởi nội lực, từng người bắt đầu ngưng khí, trong lúc nhất thời, vũ khí của hai người cũng bắt đầu phát ra âm thanh "vù vù".

Đột nhiên, Phong Bất Điên phát động thế công, chỉ thấy một cây gậy trúc của hắn hóa thành một đạo bóng xanh vung về phía dưới Phượng Duy Tĩnh, trên mặt đất phát ra tiếng vang "xoẹt xoẹt xoẹt", Phượng Duy Tĩnh vốn còn chưa kịp nữa thấy rõ bóng gậy trúc, chỉ có thể dựa vào cảm ứng phương hướng gậy trúc trong không khí, không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện, đồng thời kiếm trong tay cũng đâm về trên người Phong Bất Điên, da.nlze.qu;ydo/nn bởi vì Phượng Duy Tĩnh công kích vô cùng mãnh liệt, Phong Bất Điên cũng không rảnh bận tâm công kích phía dưới Phượng Duy Tĩnh, tay rút lại, gậy trúc liền dựng lên, quấn với nhuyễn kiếm của Phượng Duy Tĩnh, cũng hóa thành một vòng bóng xanh, bao vây Phượng Duy Tĩnh trong đó, tránh thoát không ra.

"Ha ha, Đả Cẩu Bổng Pháp!" Phượng Tĩnh Xu cảm thấy thế giới này thật rất kỳ diệu, mặc dù xuyên đến một thời không khác, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những món đồ quen thuộc ở thế giới đó, hơn nữa, ngay cả một chiêu thức hư ảo trong tiểu thuyết võ hiệp cũng trở thành thực tế.

"Muội muội, hóa ra muội biết bộ võ công này sao?" Tâm Mộng Hồ hỏi, "Bộ võ công này chính là tuyệt chiêu của Cái Bang, do tổ sư gia của Cái Bang sáng chế, một cây gậy trúc màu xanh biếc có thể chỉ đông đánh tây, vô cùng sắc bén. Trên giang hồ có không ít người nghe thấy gậy mà biến sắc!"

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, nhìn về phía hai người chiến đấu kịch liệt trên đài, quả thật rất lợi hại.



Phượng Duy Tĩnh bị gậy trúc này cuốn lấy, thoát ra không được, gậy trúc và nhuyễn kiếm cũng không phải là thân người, không thể nào gần sát được, trong lòng suy nghĩ chốc lát, lập tức quyết định động tác kế tiếp.

Chỉ thấy sau một khắc, Phượng Duy Tĩnh liền thoát người ra, cũng trong lúc đó, một luồng nội lực mạnh mẽ xông lên lòng bàn tay, lúc này, người khác đều kinh ngạc nhìn thấy sau khi Phượng Duy Tĩnh thoát ra trong tay không có nhuyễn kiếm, mà bên trong đoàn bóng xanh đó, vẫn có một đạo ngân quang thỉnh thoảng lóe lên!

"Cách Không Ngự Kiếm!!!" Tất cả mọi người khiếp sợ đứng lên, thất thanh kêu to!

"Không, không thể nào, không thể nào!" Sắc mặt Hoán Kiếm Huy tái nhợt nhìn thần thái người trẻ tuổi trên đài thản nhiên cách không bắt đầu ra dấu tay, trong đoàn bóng xanh kiếm bạc dưới sự chỉ huy của chủ nhân dao động tán loạn, trong đầu trống rỗng, thân hình bất ổn loạng choạng, không dám tin công phu cao cấp của Tẩy Kiếm phái giờ phút này lại được một thiến niên gần mười lăm tuổi sử dụng!

Hắn dám khẳng định, bộ công phu này ngoài hắn và năm mươi đệ tử ra, căn bản không có tiết lộ ra ngoài, như vậy người trẻ tuổi này sao lại tập được Cách Không Ngự Kiếm đây!?

Chẳng lẽ, chỉ bằng thời gian đánh nhau ngắn ngủi ngày hôm qua, hắn liền học được sao!? Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch!

"Oa! Muội muội, muội muội! Muội phu thật là lợi hại!" Tâm Mộng Hồ kích động nhảy lên, hưng phấn giơ quyền lớn tiếng kêu lên: "Làm rất khá! Tiểu muội phu, thật là giỏi lắm!"

Phượng Tĩnh Xu vội vàng kéo Tâm Mộng Hồ xuống, mặt đen lại, tỷ tỷ này, cũng quá hưng phấn rồi!?

Trên đài Phong Bất Điên thấy Phượng Duy Tĩnh sử dụng "Cách Không Ngự Kiếm", trong bụng hoảng hốt, thầm nói: người trẻ tuổi này thật sự khó lường! Lại có thể có tu vi này, thật là anh hùng xuất thiếu niên!

Trong lòng mặc dù tán thưởng, trên tay Phong Bất Điên lại càng hung hiểm hơn, bởi vì Phượng Duy Tĩnh đã rời khỏi hiện trường, dfienddn lieqiudoon Phong Bất Điên vừa không có năng lực Cách Không Ngự Kiếm, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đấu với một thanh kiếm, hơn nữa còn tìm kiếm cơ hội bẻ thanh kiếm này làm hai đoạn.

Nhưng, không đợi hắn đến chém đứt nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm này đột nhiên lóe lên ánh bạc, "cạch", đâm vào một chỗ khác của gậy trúc, hơn nữa nhanh chóng làm phá vỡ gậy trúc!

Chỉ nghe "bùng bùng" mấy tiếng, nhuyễn kiếm đã đứng thẳng ở trung tâm đóa hoa do mảnh trúc tạo thành, những mảnh trúc khác, là phần đuôi gậy trúc ở trên tay Phong Bất Điên, xung quanh nhuyễn kiếm còn tràn ngập một lớp bụi nhỏ, hiển nhiên là khói bụi do gậy trúc bị phá vỡ ra.

Trong lúc nhất thời, trên đài tỷ võ chợt yên tĩnh, tất cả đều dừng lại, chỉ có mấy hạt bụi còn đang lơ lửng trong không trung.

"Bốp! Bốp! Bốp!" Từng mảnh trúc rớt xuống đất, Phong Bất Điên cúi đầu nhìn đồng bạn đi theo mình nhiều năm, trong lòng xẹt qua một chút không nỡ, hắn dứt khoát ngẩng đầu lên, không câu nệ cười một tiếng, hắng giọng nói: "Tiểu huynh đệ, công phu quả nhiên tốt, lão phu nhận thua!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tĩnh Nữ Truyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook