Chương 103: QUYẾT CHIẾN Ở HOGWARTS
Băng Lương Tửu
17/03/2016
Harry một lần nữa quay lại chiến trường với bộ dáng rất điềm tĩnh, cậu mỉm cười với mọi người, cho bọn họ tin tưởng, cậu khuyến khích mọi người, nói cho bọn họ biết chiến thắng đã sắp tới, không thể không nói những lời này của cứu thế chủ có thể làm mọi người phấn khởi tới mức nào, tất cả mọi người đều hi vọng vào Harry, tựa như người lâm vào đường cùng cố bắt lấy một tia hi vọng mong manh.
“Harry!” Lúc không còn ai khác, Hermione giữ chặt lấy bằng hữu tốt của mình.
“Sao vậy?” Harry cười tủm tỉm hỏi.
Cô gái túm lấy cánh tay Harry, lực đạo khá mạnh làm Harry thu hồi tươi cười: “Có chuyện gì sao, Hermione?”
“………không cần lại đi chiến đấu nữa.” Giống như phải dùng hết cả khí lực, Hermione nói, trên mặt tràn ngập đau xót, cô gái vô thố lắc đầu: “Mình vẫn chưa nói với bồ, chuyện bồ nhờ mình tra, mình………”
Harry cứng rắn kéo tay cô gái: “Đừng nói nữa, mình biết cả.”
Hermione lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Harry tới gần bên tai cô gái: “Mình tốt lắm, thật đó.” Nói xong, Harry xoay người rời đi, cậu nghĩ, cậu đại khái không thể ngây người ở trang trại Hang Sóc lâu hơn nữa, cậu thức sự khó đối mặt với mọi người, Sirius hay Hermione cũng vậy, thực kỳ quái, nhưng khi đối mặt với Malfoy và Severus lại tốt hơn, đại khái vì bọn họ cũng không khuyên cậu không đi chịu chết, vì họ cũng biết rõ không còn cách nào khác, Slytherin luôn có thể giữ vững lí trí của mình khi đối mặt với cuộc chiến sinh tử.
Một tháng tiếp đó, Harry tham dự 5 lần chiến đấu, mỗi lần đều an toàn trở về, ma lực Harry đang tăng mạnh, nhóm lâu la bình thường không còn là đối thủ của cậu, trên chiến trường, khí thế cậu toát ra có thể làm nhóm phù thủy hắc ám sợ hãi, vào lúc này đã bắt đầu có người tuyên dương đại chúng rằng cứu thế chủ chắc chắn sẽ đánh bại Chúa tể Hắc ám, vì thế lòng người lại bắt đầu phập phồng.
Sau đó, cục thế phát sinh khá rõ rệt, bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Scrimgeour đã mất tích xuất hiện ở Hội Phượng Hoàng, dẫn theo một vài thuộc hạ của mình gia nhập, cũng có một ít Slytherin.
Harry nhìn thấy Scrimgeour giả tạo tâng bốc mình, cậu đoán chiến tranh chỉ sợ sẽ rất nhanh chấm dứt, nếu không thì…. sao nhóm Slytherin luôn làm việc cẩn trọng lại tỏ rõ quyết tâm chống lại Chúa tể Hắc ám như vậy? Đương nhiên, Scrimgeour rất đáng ghét, bất quá ông cũng thực sự chống đối đám phù thủy hắc ám cũng là chuyện thật, công bằng mà nói, người này cũng còn được.
Địa điểm quyết chiến cuối cùng là Hogwarts, bời vì Chúa tể Hắc ám quyết định đánh chiếm nơi này, làm đại bản doanh.
Tin tức truyền ra từ Lucius Malfoy, Harry đã gặp Draco Malfoy, lúc này thấy vị Malfoy cha cũng không còn ngạc nhiên cho lắm, bất quá lo lắng về tình huống cụ thể, thành viên Hội Phượng Hoàng vẫn tập trung ở trang trại Hang Sóc, còn nhóm Slytherin lưu lại ở nhà cũ Black.
“Con rắn kia, chúng ta không tìm được cơ hội xuống tay.” Draco tìm cơ hội kéo Harry qua một bên, tỉ mỉ nói lại.
“Bởi vì Chúa tể Hắc ám không ngừng mang nó theo.” Harry thản nhiên nói, cậu cũng hiểu rõ, chuyện này rất khó.
Draco thở dài: “Chỉ có thể chờ cơ hội cuối cùng.” Thẳng thắn mà nói, cho dù có cơ hội tiếp cận Chúa tể Hắc ám để giết con rắn kia, bất luận là Slytherin nào, trừ phi không muốn sống, nếu không kết quả chính là cái chết, nên biết rằng Slytherin tham chiến không phải vì chính nghĩa mà vì sống sót.
Harry giật đầu, nhìn cha đỡ đầu không kiên nhận thoát khỏi hai phù thủy tiến về phía mình, liền vội vàng phất tay ra hiệu Draco rời đi.
Thương lượng phương thức chiến đấu một lần nữa, sau khi xác nhận xong lập tức phân chia hành động, McGonagall giáo sư cùng Remus dẫn theo đoàn người thông qua mật đạo thành công quay về trường học bắt được anh em nhà Carlo, Harry cũng đi theo, bất quá cậu không nhìn thấy Snape, nghe nói thấy tình thế không ổn đã tẩu thoát.
Không ổn, trong lòng Harry có dự cảm rất xấu, nếu như Severus đi giết con rắn kia thì sao? Voldemort nhất định sẽ ra tay! Đây không phải điều Harry muốn, cậu dự tính sẽ tự tay giết chết con rắn đó, sau đó đồng quy vu tận với Voldemort.
Đại sảnh ầm ầm náo động, ồn ào quá mức làm Harry không thể tiếp tục suy nghĩ, đám học trò nghe nói sắp chiến tranh có vẻ vô cùng hoảng sốt, cũng may có McGonagall bình tĩnh trấn an: “Im lặng, mọi người, các huynh trưởng dắt các học trò của nhà mình tới các địa điểm sơ tán.”
Đột nhiên một âm thanh cao vút át cả giọng McGonagall giáo sư, âm thanh băng lãnh tận xương, mang theo hàn khí không gì sánh được: “Chống cự vô ích, mau giao Harry Potter ra, ta cam đoan đám học trò sẽ an toàn.”
Cái này, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Harry.
Trước mắt bao người, Harry vô cùng trấn tĩnh, quay đầu nói với McGonagall: “An bài cho mọi người, em đi gặp Voldemort……”
“Không!” McGonagall không đồng ý.
Harry quay đầu nhìn đám học trò bị dọa tới ngây người, cảm đạm cười: “Voldermort sẽ thất bại, vì thế mọi người phải cố gắng tự bảo vệ mình, nghênh đón ngày mai.”
“Harry……….”
“Harry……….”
“Harry……….”
Đại sảnh lục đục vang lên âm thanh của đám học trò, vô thức thì thào hoặc kinh hô, chưa có ai có thể bình tĩnh đối mặt với Voldermort như vậy, ngoại trừ cụ Dumbledore, nhưng mà cụ đã chết, hiện tại chỉ còn một người duy nhất……. chính là thiếu niên trước mắt.
“Chúng ta phải chiến đấu!” Một giọng nói phát ra từ dãy bàn Gryffindor.
“Chúng ta cũng vậy!” Rất nhanh bên Ravenclaw cũng hưởng ứng.
Ngay sau đó là Hufflepuff, nhóm Slytherin có chút chần chờ nhưng cũng hưởng ứng.
“Đủ tuổi lưu lại, những người khác mau chóng rời đi!” McGonagall tìm lại được âm thanh của mình, lớn tiếng chỉ huy.
Harry vội vàng chạy ra ngoài tòa lâu đài, bên ngoài đã bắt đầu có tiếng nổ mạnh, chung quanh có thể thấy ác chú lóe quang mang, xem ra thành viên Hội Phượng Hoàng đã bắt đầu giao chiến với tử thần thực tử.
Đây không phải trọng điểm, Harry linh hoạt xuyên qua chiến trường, thỉnh thoảng giúp đỡ bắn ra vài chú ngữ, hơn nữa mọi người nhìn thấy cậu muốn ngăn cản nhưng cậu nhanh chóng thoát được.
Cậu phải mau chóng tìm ra Voldermort, tìm ra Severus!
……….
Thời gian thoáng trôi qua, Snape mang vẻ mặt trống rỗng nhìn biến cố trong trường học, sau khi báo cáo chuyện anh em Carlo bị bắt với Chúa tể Hắc ám, y liền đứng ở một bên chờ cơ hội. Đứng bên cạnh nam nhân khủng bố nồng nặc mùi máu tanh tưởi này, Snape càng tin tưởng vào sự thật mình không thể sống sót trở lại.
Con rắn kia cứ một mực quấn bên chân Chúa tể Hắc ám, Snape căn bản không thể xuống tay, y không chút nghi ngờ, mình chỉ cần lộ ra chút dấu hiệu lập tức sẽ bị Chúa tể Hắc ám phát hiện giết chết. Snape không ngừng suy nghĩ tìm đối sách, mãi đến khi Chúa tể Hắc ám phát ra lời cảnh cáo với toàn Hogwarts, Snape không khỏi cảm thấy căn thẳng, y biết với tính tình của Harry, nhất định cậu sẽ tới.
Quả nhiên không bao lâu sau, Snape thấy được bóng dáng quen thuộc, ngoài ý muốn nhìn thấy cậu vô cùng bình thản, có lẽ những chuyện có thể làm bọn họ đều làm cả rồi, chỉ còn có thể phó mặc cho số phận.
Ít nhất, bọn họ còn có thể gặp mặt nhau lần cuối, không phải sao?
Snape yên lặng lui về sau vài bước, dùng tư thái khiêm tốn lưu lại chiến trường cho Chúa tể Hắc ám.
Voldermort có vẻ rất cao hứng: “Rất can đảm, Harry Potter.” Âm điệu âm trầm.
Harry qua khóe mắt có thể nhìn thấy người yêu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bắt kịp, cậu ngẩng đầu lên đối mặt với Voldermort lộ ra nụ cười khinh miệt: “Hồn khí đã không còn, ngươi tính dựa vào cái gì để bảo mệnh?”
Voldermort vặn vẹo gương mặt trông vô cùng dữ tợn: “Ngươi dám——” Tiếng kêu bén nhọn chói tai.
“Ngươi tính toán thét chói tai như đàn bà?” Harry siết chặt đũa phép trong tay, không ngừng dùng lời nói châm chọc: “Không thể không nói, đột nhiên tôi cảm nó nó rất xứng với ngươi.”
Ăn nhiều nước miếng của người nào đó sẽ giống người đó, lý luận này có vẻ đúng, Harry nhịn không được nghĩ như vậy, không biết rằng người nào đó vì mấy câu nói của cậu mà trái tim đã nhảy tới cổ họng.
Snape nghiến răng nhịn xuống xúc động, được rồi, có lẽ y nên cho Gryffindor 10 điểm, dù sao Harry cũng làm được chuyện mà hầu hết Slytherin không dám làm, hoặc nên nói là, chuyện mà y vẫn luôn muốn làm——châm chọc Chúa tể Hắc ám ngu xuẩn.
“Ta muốn giết ngươi!” Voldermort hoàn toàn không thể chịu được kích thích, linh hồn bị cắt xé làm hắn đánh mất bình tĩnh cùng cẩn thận vốn có, hắn phẫn nộ vung đũa phép, bén nhọn rít lên: “Avada Kedavra!”
Harry nhanh chóng né tránh, trước khi giết chết con rắn kia, cậu không muốn bị Ma Vương đánh trúng.
Đại xà vung cao cơ thể, phối hợp với chủ nhân, nhanh chóng nhào tới phía trước.
Snape chính là chờ đợi khoảnh khắc này, không ai chú ý tới hành động của y, mà con rắn kia đã thoát khỏi phạm vi bảo hộ của Chúa tể Hắc ám, y nhanh chóng lao tới, rút ra một thứ, ngân quang lóe lên, đại xà còn chưa kịp nhận định tình huống, cơ thể đã bị chém ra làm hai. Thứ Snape rút ra khỏi túi không gian chính là bảo kiếm Gryffindore, thanh gươm này luôn nằm trong tay y, là Dumbledore đã để lại.
“A!” Harry phát ra tiếng kêu, cậu ôm lấy vết sẹo, trong đầu xuất hiện tiếng thét chói tai, hồn khí bị tiêu diệt ảnh hưởng trực tiếp khá lớn tới cậu.
Bất quá, nó không ảnh hưởng nhiều tới chủ hồn, bởi vì Voldermort không có biểu hiện đau đớn cùng khó chịu, hắn đang vô cùng sửng sốt trừng mắt nhìn Snape, hoàn toàn không thể ngờ tên đầy tớ trung thành nhất lại phản bội hắn: “Tra tấn!” Hắn gào to, hồng quang lập tức bắn vào người nam nhân tóc đen.
Trong mắt Voldermort, chú ngữ lấy mạng quá mức nhân từ, đối phó Potter, có thể, hắn phải tốc chiến tốc thắng, để tất cả mọi người biết hắn mới là người chiến thắng cuối cùng, bất quá, đối phó với phản đồ, không! Hắn phải cho nó nhận tra tấn đau đớn đến chết!
Đau đớn quen thuộc đủ để xé rách trái tim từ từng dây thần kinh tràn lan khắp cơ thể, Snape té ngã xuống đất, bảo kiếm cũng rớt xuống, này không còn quang trọng nữa, Snape cố nén không phát ra tiếng kêu, mặc kệ có đau đớn bao nhiêu. Ý thức bị cơn đau xé rách, Chúa tể Hắc ám không hề có ý định dừng lại, môi bị cắn đến bật máu, khoang miệng nồng nặc mùi máu tươi, y không thể kêu lên……. đây là ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu Snape.
Snape hình như nghe thấy Chúa tể Hắc ám quăng thêm chú ngữ, điều này làm y càng không thể chịu nỗi, cơ thể giống như bị xé rách, ma lực dần dần biến mất, chỉ còn đau đớn ngày càng rõ rệt.
Harry cũng nghe thấy, cậu liều mạng cố đứng vững, cậu nghe thấy chú ngữ tra tấn, nó làm cậu rùng mình, hơn nữa, cậu còn nhìn thấy gương mặt tàn ác của Voldermort, nghe thấy lời nói độc ác của hắn: “Ta phải cho ngươi chịu đủ đau đớn, ma lực từng chút bị xói mòn, sinh mệnh từ chút mất đi, ngươi xứng đáng có kết cục như vậy!”
Chúa tể Hắc ám hưởng thụ loại tra tấn từ tốn này, đó là thần chú điêu linh, một loại hắc ma pháp, nó bào rút từ từ năng lượng sống của con người, đồng thời cũng lấy đi linh hồn của người đó. Không còn năng lượng, linh hồn cũng vô pháp thoát khỏi cơ thể.
“Không——” Harry thét lên, giơ đũa phép chỉ vào nam nhân tàn khốc kia,
“Avada Kedavra!” Voldermort không còn kiên nhẫn lãng phí thời gian với cứu thế chủ Potter, chỉ vì một lời tiên tri vớ vẫn đã chỉ định tiểu quỷ này mà thôi.
Harry không hề né tránh, cậu hét to: “Avada Kedavra!” Đây là lần đầu tiên cậu niệm chú ngữ đoạt mạng, cũng là lần cuối cùng, ánh sáng xanh biếc đồng thời đánh lên người Harry, cùng lúc đó chú ngữ đồng dạng phát ra từ đũa phép Harry đánh trúng Voldermort.
Hoặc có lẽ là nam nhân cao ngạo kia không hề trốn tránh, hoặc có lẽ hắn đã có thói quen không né tránh bất kì chú ngữ nào, bởi vì Voldermort đã quen có tấm thân bất tử, không phải sao?
Một khắc Harry ngã xuống, cậu nhìn thấy Severus nằm không nhúc nhích cách đó không xa, nước mắt trào ra, không còn kịp rồi sao? Lưng Harry đập mạnh xuống đất, cậu chớp mắt, vì chính mình không lập tức chết đi mà cảm thấy giật mình, giây tiếp theo, cậu muốn tới bên cạnh Snape, bất quá đành thất bại, bởi vì cảm giác mệt mỏi cùng hít thở không thông đang càn quét qua từng tế bào trong cơ thể, người rất nặng, nặng đến mức cậu không thể chống đỡ được, mí mắt nặng nề phủ xuống, bóng tối bao trùm.
Đây đại khái…….chính là cảm giác tử vong đi.
Hoàn Chương 103.
“Harry!” Lúc không còn ai khác, Hermione giữ chặt lấy bằng hữu tốt của mình.
“Sao vậy?” Harry cười tủm tỉm hỏi.
Cô gái túm lấy cánh tay Harry, lực đạo khá mạnh làm Harry thu hồi tươi cười: “Có chuyện gì sao, Hermione?”
“………không cần lại đi chiến đấu nữa.” Giống như phải dùng hết cả khí lực, Hermione nói, trên mặt tràn ngập đau xót, cô gái vô thố lắc đầu: “Mình vẫn chưa nói với bồ, chuyện bồ nhờ mình tra, mình………”
Harry cứng rắn kéo tay cô gái: “Đừng nói nữa, mình biết cả.”
Hermione lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Harry tới gần bên tai cô gái: “Mình tốt lắm, thật đó.” Nói xong, Harry xoay người rời đi, cậu nghĩ, cậu đại khái không thể ngây người ở trang trại Hang Sóc lâu hơn nữa, cậu thức sự khó đối mặt với mọi người, Sirius hay Hermione cũng vậy, thực kỳ quái, nhưng khi đối mặt với Malfoy và Severus lại tốt hơn, đại khái vì bọn họ cũng không khuyên cậu không đi chịu chết, vì họ cũng biết rõ không còn cách nào khác, Slytherin luôn có thể giữ vững lí trí của mình khi đối mặt với cuộc chiến sinh tử.
Một tháng tiếp đó, Harry tham dự 5 lần chiến đấu, mỗi lần đều an toàn trở về, ma lực Harry đang tăng mạnh, nhóm lâu la bình thường không còn là đối thủ của cậu, trên chiến trường, khí thế cậu toát ra có thể làm nhóm phù thủy hắc ám sợ hãi, vào lúc này đã bắt đầu có người tuyên dương đại chúng rằng cứu thế chủ chắc chắn sẽ đánh bại Chúa tể Hắc ám, vì thế lòng người lại bắt đầu phập phồng.
Sau đó, cục thế phát sinh khá rõ rệt, bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Scrimgeour đã mất tích xuất hiện ở Hội Phượng Hoàng, dẫn theo một vài thuộc hạ của mình gia nhập, cũng có một ít Slytherin.
Harry nhìn thấy Scrimgeour giả tạo tâng bốc mình, cậu đoán chiến tranh chỉ sợ sẽ rất nhanh chấm dứt, nếu không thì…. sao nhóm Slytherin luôn làm việc cẩn trọng lại tỏ rõ quyết tâm chống lại Chúa tể Hắc ám như vậy? Đương nhiên, Scrimgeour rất đáng ghét, bất quá ông cũng thực sự chống đối đám phù thủy hắc ám cũng là chuyện thật, công bằng mà nói, người này cũng còn được.
Địa điểm quyết chiến cuối cùng là Hogwarts, bời vì Chúa tể Hắc ám quyết định đánh chiếm nơi này, làm đại bản doanh.
Tin tức truyền ra từ Lucius Malfoy, Harry đã gặp Draco Malfoy, lúc này thấy vị Malfoy cha cũng không còn ngạc nhiên cho lắm, bất quá lo lắng về tình huống cụ thể, thành viên Hội Phượng Hoàng vẫn tập trung ở trang trại Hang Sóc, còn nhóm Slytherin lưu lại ở nhà cũ Black.
“Con rắn kia, chúng ta không tìm được cơ hội xuống tay.” Draco tìm cơ hội kéo Harry qua một bên, tỉ mỉ nói lại.
“Bởi vì Chúa tể Hắc ám không ngừng mang nó theo.” Harry thản nhiên nói, cậu cũng hiểu rõ, chuyện này rất khó.
Draco thở dài: “Chỉ có thể chờ cơ hội cuối cùng.” Thẳng thắn mà nói, cho dù có cơ hội tiếp cận Chúa tể Hắc ám để giết con rắn kia, bất luận là Slytherin nào, trừ phi không muốn sống, nếu không kết quả chính là cái chết, nên biết rằng Slytherin tham chiến không phải vì chính nghĩa mà vì sống sót.
Harry giật đầu, nhìn cha đỡ đầu không kiên nhận thoát khỏi hai phù thủy tiến về phía mình, liền vội vàng phất tay ra hiệu Draco rời đi.
Thương lượng phương thức chiến đấu một lần nữa, sau khi xác nhận xong lập tức phân chia hành động, McGonagall giáo sư cùng Remus dẫn theo đoàn người thông qua mật đạo thành công quay về trường học bắt được anh em nhà Carlo, Harry cũng đi theo, bất quá cậu không nhìn thấy Snape, nghe nói thấy tình thế không ổn đã tẩu thoát.
Không ổn, trong lòng Harry có dự cảm rất xấu, nếu như Severus đi giết con rắn kia thì sao? Voldemort nhất định sẽ ra tay! Đây không phải điều Harry muốn, cậu dự tính sẽ tự tay giết chết con rắn đó, sau đó đồng quy vu tận với Voldemort.
Đại sảnh ầm ầm náo động, ồn ào quá mức làm Harry không thể tiếp tục suy nghĩ, đám học trò nghe nói sắp chiến tranh có vẻ vô cùng hoảng sốt, cũng may có McGonagall bình tĩnh trấn an: “Im lặng, mọi người, các huynh trưởng dắt các học trò của nhà mình tới các địa điểm sơ tán.”
Đột nhiên một âm thanh cao vút át cả giọng McGonagall giáo sư, âm thanh băng lãnh tận xương, mang theo hàn khí không gì sánh được: “Chống cự vô ích, mau giao Harry Potter ra, ta cam đoan đám học trò sẽ an toàn.”
Cái này, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Harry.
Trước mắt bao người, Harry vô cùng trấn tĩnh, quay đầu nói với McGonagall: “An bài cho mọi người, em đi gặp Voldemort……”
“Không!” McGonagall không đồng ý.
Harry quay đầu nhìn đám học trò bị dọa tới ngây người, cảm đạm cười: “Voldermort sẽ thất bại, vì thế mọi người phải cố gắng tự bảo vệ mình, nghênh đón ngày mai.”
“Harry……….”
“Harry……….”
“Harry……….”
Đại sảnh lục đục vang lên âm thanh của đám học trò, vô thức thì thào hoặc kinh hô, chưa có ai có thể bình tĩnh đối mặt với Voldermort như vậy, ngoại trừ cụ Dumbledore, nhưng mà cụ đã chết, hiện tại chỉ còn một người duy nhất……. chính là thiếu niên trước mắt.
“Chúng ta phải chiến đấu!” Một giọng nói phát ra từ dãy bàn Gryffindor.
“Chúng ta cũng vậy!” Rất nhanh bên Ravenclaw cũng hưởng ứng.
Ngay sau đó là Hufflepuff, nhóm Slytherin có chút chần chờ nhưng cũng hưởng ứng.
“Đủ tuổi lưu lại, những người khác mau chóng rời đi!” McGonagall tìm lại được âm thanh của mình, lớn tiếng chỉ huy.
Harry vội vàng chạy ra ngoài tòa lâu đài, bên ngoài đã bắt đầu có tiếng nổ mạnh, chung quanh có thể thấy ác chú lóe quang mang, xem ra thành viên Hội Phượng Hoàng đã bắt đầu giao chiến với tử thần thực tử.
Đây không phải trọng điểm, Harry linh hoạt xuyên qua chiến trường, thỉnh thoảng giúp đỡ bắn ra vài chú ngữ, hơn nữa mọi người nhìn thấy cậu muốn ngăn cản nhưng cậu nhanh chóng thoát được.
Cậu phải mau chóng tìm ra Voldermort, tìm ra Severus!
……….
Thời gian thoáng trôi qua, Snape mang vẻ mặt trống rỗng nhìn biến cố trong trường học, sau khi báo cáo chuyện anh em Carlo bị bắt với Chúa tể Hắc ám, y liền đứng ở một bên chờ cơ hội. Đứng bên cạnh nam nhân khủng bố nồng nặc mùi máu tanh tưởi này, Snape càng tin tưởng vào sự thật mình không thể sống sót trở lại.
Con rắn kia cứ một mực quấn bên chân Chúa tể Hắc ám, Snape căn bản không thể xuống tay, y không chút nghi ngờ, mình chỉ cần lộ ra chút dấu hiệu lập tức sẽ bị Chúa tể Hắc ám phát hiện giết chết. Snape không ngừng suy nghĩ tìm đối sách, mãi đến khi Chúa tể Hắc ám phát ra lời cảnh cáo với toàn Hogwarts, Snape không khỏi cảm thấy căn thẳng, y biết với tính tình của Harry, nhất định cậu sẽ tới.
Quả nhiên không bao lâu sau, Snape thấy được bóng dáng quen thuộc, ngoài ý muốn nhìn thấy cậu vô cùng bình thản, có lẽ những chuyện có thể làm bọn họ đều làm cả rồi, chỉ còn có thể phó mặc cho số phận.
Ít nhất, bọn họ còn có thể gặp mặt nhau lần cuối, không phải sao?
Snape yên lặng lui về sau vài bước, dùng tư thái khiêm tốn lưu lại chiến trường cho Chúa tể Hắc ám.
Voldermort có vẻ rất cao hứng: “Rất can đảm, Harry Potter.” Âm điệu âm trầm.
Harry qua khóe mắt có thể nhìn thấy người yêu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bắt kịp, cậu ngẩng đầu lên đối mặt với Voldermort lộ ra nụ cười khinh miệt: “Hồn khí đã không còn, ngươi tính dựa vào cái gì để bảo mệnh?”
Voldermort vặn vẹo gương mặt trông vô cùng dữ tợn: “Ngươi dám——” Tiếng kêu bén nhọn chói tai.
“Ngươi tính toán thét chói tai như đàn bà?” Harry siết chặt đũa phép trong tay, không ngừng dùng lời nói châm chọc: “Không thể không nói, đột nhiên tôi cảm nó nó rất xứng với ngươi.”
Ăn nhiều nước miếng của người nào đó sẽ giống người đó, lý luận này có vẻ đúng, Harry nhịn không được nghĩ như vậy, không biết rằng người nào đó vì mấy câu nói của cậu mà trái tim đã nhảy tới cổ họng.
Snape nghiến răng nhịn xuống xúc động, được rồi, có lẽ y nên cho Gryffindor 10 điểm, dù sao Harry cũng làm được chuyện mà hầu hết Slytherin không dám làm, hoặc nên nói là, chuyện mà y vẫn luôn muốn làm——châm chọc Chúa tể Hắc ám ngu xuẩn.
“Ta muốn giết ngươi!” Voldermort hoàn toàn không thể chịu được kích thích, linh hồn bị cắt xé làm hắn đánh mất bình tĩnh cùng cẩn thận vốn có, hắn phẫn nộ vung đũa phép, bén nhọn rít lên: “Avada Kedavra!”
Harry nhanh chóng né tránh, trước khi giết chết con rắn kia, cậu không muốn bị Ma Vương đánh trúng.
Đại xà vung cao cơ thể, phối hợp với chủ nhân, nhanh chóng nhào tới phía trước.
Snape chính là chờ đợi khoảnh khắc này, không ai chú ý tới hành động của y, mà con rắn kia đã thoát khỏi phạm vi bảo hộ của Chúa tể Hắc ám, y nhanh chóng lao tới, rút ra một thứ, ngân quang lóe lên, đại xà còn chưa kịp nhận định tình huống, cơ thể đã bị chém ra làm hai. Thứ Snape rút ra khỏi túi không gian chính là bảo kiếm Gryffindore, thanh gươm này luôn nằm trong tay y, là Dumbledore đã để lại.
“A!” Harry phát ra tiếng kêu, cậu ôm lấy vết sẹo, trong đầu xuất hiện tiếng thét chói tai, hồn khí bị tiêu diệt ảnh hưởng trực tiếp khá lớn tới cậu.
Bất quá, nó không ảnh hưởng nhiều tới chủ hồn, bởi vì Voldermort không có biểu hiện đau đớn cùng khó chịu, hắn đang vô cùng sửng sốt trừng mắt nhìn Snape, hoàn toàn không thể ngờ tên đầy tớ trung thành nhất lại phản bội hắn: “Tra tấn!” Hắn gào to, hồng quang lập tức bắn vào người nam nhân tóc đen.
Trong mắt Voldermort, chú ngữ lấy mạng quá mức nhân từ, đối phó Potter, có thể, hắn phải tốc chiến tốc thắng, để tất cả mọi người biết hắn mới là người chiến thắng cuối cùng, bất quá, đối phó với phản đồ, không! Hắn phải cho nó nhận tra tấn đau đớn đến chết!
Đau đớn quen thuộc đủ để xé rách trái tim từ từng dây thần kinh tràn lan khắp cơ thể, Snape té ngã xuống đất, bảo kiếm cũng rớt xuống, này không còn quang trọng nữa, Snape cố nén không phát ra tiếng kêu, mặc kệ có đau đớn bao nhiêu. Ý thức bị cơn đau xé rách, Chúa tể Hắc ám không hề có ý định dừng lại, môi bị cắn đến bật máu, khoang miệng nồng nặc mùi máu tươi, y không thể kêu lên……. đây là ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu Snape.
Snape hình như nghe thấy Chúa tể Hắc ám quăng thêm chú ngữ, điều này làm y càng không thể chịu nỗi, cơ thể giống như bị xé rách, ma lực dần dần biến mất, chỉ còn đau đớn ngày càng rõ rệt.
Harry cũng nghe thấy, cậu liều mạng cố đứng vững, cậu nghe thấy chú ngữ tra tấn, nó làm cậu rùng mình, hơn nữa, cậu còn nhìn thấy gương mặt tàn ác của Voldermort, nghe thấy lời nói độc ác của hắn: “Ta phải cho ngươi chịu đủ đau đớn, ma lực từng chút bị xói mòn, sinh mệnh từ chút mất đi, ngươi xứng đáng có kết cục như vậy!”
Chúa tể Hắc ám hưởng thụ loại tra tấn từ tốn này, đó là thần chú điêu linh, một loại hắc ma pháp, nó bào rút từ từ năng lượng sống của con người, đồng thời cũng lấy đi linh hồn của người đó. Không còn năng lượng, linh hồn cũng vô pháp thoát khỏi cơ thể.
“Không——” Harry thét lên, giơ đũa phép chỉ vào nam nhân tàn khốc kia,
“Avada Kedavra!” Voldermort không còn kiên nhẫn lãng phí thời gian với cứu thế chủ Potter, chỉ vì một lời tiên tri vớ vẫn đã chỉ định tiểu quỷ này mà thôi.
Harry không hề né tránh, cậu hét to: “Avada Kedavra!” Đây là lần đầu tiên cậu niệm chú ngữ đoạt mạng, cũng là lần cuối cùng, ánh sáng xanh biếc đồng thời đánh lên người Harry, cùng lúc đó chú ngữ đồng dạng phát ra từ đũa phép Harry đánh trúng Voldermort.
Hoặc có lẽ là nam nhân cao ngạo kia không hề trốn tránh, hoặc có lẽ hắn đã có thói quen không né tránh bất kì chú ngữ nào, bởi vì Voldermort đã quen có tấm thân bất tử, không phải sao?
Một khắc Harry ngã xuống, cậu nhìn thấy Severus nằm không nhúc nhích cách đó không xa, nước mắt trào ra, không còn kịp rồi sao? Lưng Harry đập mạnh xuống đất, cậu chớp mắt, vì chính mình không lập tức chết đi mà cảm thấy giật mình, giây tiếp theo, cậu muốn tới bên cạnh Snape, bất quá đành thất bại, bởi vì cảm giác mệt mỏi cùng hít thở không thông đang càn quét qua từng tế bào trong cơ thể, người rất nặng, nặng đến mức cậu không thể chống đỡ được, mí mắt nặng nề phủ xuống, bóng tối bao trùm.
Đây đại khái…….chính là cảm giác tử vong đi.
Hoàn Chương 103.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.