Chương 8: Bạch Thoải Mái
Tiên Ngư
12/12/2021
Thẩm Nhược Vũ có một giấc mơ, trong giấc mơ cô trốn tránh rất lâu, nhưng trước sau vẫn không quên được cảnh tượng ấy.
Thân hình cao ráo của người thiếu niên mang theo ý cười nhàn nhạt, đầu ngón tay thon dài xoay tròn bóng rổ, không có ý tứ muốn rơi xuống.
Vóc dáng cao thiếu niên trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười, bóng rổ ở thon dài đầu ngón tay xoay tròn, không hề có lại rơi xuống ý tứ.
"Thẩm Nhược Vũ, em có muốn anh dạy em hay không?" Anh cười đẹp đến như thế, khiến cô cảm thấy như cuộc đời u ám của mình bỗng chốc nở hoa đầy khắp núi.
Thẩm Nhược Vũ bỗng nhiên tỉnh dậy, đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, tay che ngực, không ngừng phập phồng.
Đau, rất đau, khi nghĩ đến nụ cười chân thành không chút giả dối của người kia, tâm của cô giống như bị muôn vàn lưỡi sao sắc bén đâm vào, cả hô hấp cũng thấy rất đau.
Đã lâu không mơ đến những chuyện thế này, còn tưởng rằng bản thân đã buông được, hiện tại mới hiểu, căn bản không có khả năng, chỉ cần là một chút việc liên quan đến An Tinh Thần, bất luận dù lớn hay nhỏ đều khiến cho lòng cho giống như gặp sóng to gió lớn.
Thật lâu không có làm cái này mộng, còn tưởng rằng chính mình đã chết lặng, hiện tại mới hiểu được, căn bản không có khả năng, chỉ cần là cùng An Tinh Thần có quan hệ sự tình, vô luận lớn nhỏ đều có thể trong lòng nàng kích khởi sóng to gió lớn.
Lấy di động từ trên tủ đầu giường, do dự một hồi, Thẩm Nhược Vũ vẫn là gọi đến một dãy số nào đó.
Đầu điện thoại bên kia có giọng thiếu nữ sạch sẽ tinh tế, chắc hẳn đêm khuya cũng không buồn ngủ.
"Alo, Nhược Vũ?"
"Thoải Mái à."
Kêu xong tên đối phương sau đó lại không biết nói từ đâu, cũng chẳng biết nói như thế nào.
Nói cô thấy tình đầu của bản thân, chính là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, nói cô phát hiện người kia vẫn luôn còn ở trong lòng, chưa bao giờ quên? Vẫn là cảm thấy bản thân quá hèn mọn, An Tinh Thần đã bỏ quên cô rồi, bọn họ hiện tại chỉ là người lạ sao?
"Nhược Vũ, cậu... có phải cậu gặp ác mộng hay không?" Bạch Thoải Mái bỏ phổ nhạc trong tay, đối diện với đầu điện thoại bên kia mà trầm mặc nghe người ta nói, âm thanh của cô rất êm tai, giống như có thể chữa lành vết thương.
"Ừm."
"Không sao hết, hiện tại vẫn còn sớm, nếu không cùng mình lên mạng chơi một ván?"
"Được."
Thẩm Nhược Vũ mở máy tính ra, đăng nhập vào game đối chiến ngôi cao, Bạch Thoải Mái đã chờ đợi ở đó.
Trước đây hai người cũng thường dùng đến phương pháp này, để phát tiết những cảm xúc rối loạn trong lòng.
Sau một ván đánh nhau kịch liệt, Thẩm Nhược Vũ cảm thấy buồn ngủ, ngã vào trên giường, lại một lần nữa đi ngủ.
Bạch Thoải Mái là bạn cùng phòng thời đại học của cô, lớn lên da trắng trẻo xinh đẹp, giống như thanh phong minh nguyệt.
Bạch thoải mái là nàng vào đại học thời điểm bạn cùng phòng, lớn lên da bạch mạo mỹ, tựa như thanh phong minh nguyệt.
Thẩm Nhược Vũ vốn có thể cùng Bạch Thoải Mái trở thành bạn tốt, ngoại trừ nguyên nhân là bạn cùng phòng, Bạch Thoải Mái còn biết cô thích anh trai của mình, nhưng cũng không vì thế mà bài xích cô, nghĩ rằng cô quái thai, ngược lại còn thường xuyên vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, tâm sự với cô, cùng xem các ngôi sao và ánh trăng.
Vào thời điểm đại học vừa khai giảng phải đi tập huấn, Thẩm Nhược Vũ bởi vì thể chất không tốt, đứng giữa nắng hè chói chang một lát sẽ choáng đầu, huấn luyện viên là nữ, cũng không biết tại sao lại nhận định Thẩm Nhược Vũ giả bệnh, ngược lại đối với cô càng nghiêm khắc hơn.
Khi đó cô mới cùng An Tinh Thần chia tay, trạng thái tinh thần thật sự không ổn, thường sẽ cảm thấy tinh thần sợ và luống cuống, một đêm nọ, cô mơ thấy An Tinh Thần, sau khi bừng tỉnh, không biết vì sao cảm thấy uỷ khuất, vẫn luôn cố nén tình cảm đột nhiên không làm được nữa, cô xuống giường, ngồi trên ban công mà rơi lệ.
Trong tay chỉ còn giữ duy nhất một tấm ảnh chụp chung của hai người, nhìn nét mặt thiếu niên ôm bóng rổ trên miệng toàn ý cười, cô không cầm lòng được mà đưa tới gần mặt, hôn lên môi của thiếu niên, lẩm bẩm: "Tinh Thần, em... rất nhớ anh."
Ngay lúc này, cửa "Răng rắc" một tiếng mở ra, Thẩm Nhược Vũ giật mình tay run lên, ảnh chụp liền rơi xuống, không biết xui xẻo đến mức nào mà rơi ngay dưới bên chân Bạch Thoải Mái.
Thân hình cao ráo của người thiếu niên mang theo ý cười nhàn nhạt, đầu ngón tay thon dài xoay tròn bóng rổ, không có ý tứ muốn rơi xuống.
Vóc dáng cao thiếu niên trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười, bóng rổ ở thon dài đầu ngón tay xoay tròn, không hề có lại rơi xuống ý tứ.
"Thẩm Nhược Vũ, em có muốn anh dạy em hay không?" Anh cười đẹp đến như thế, khiến cô cảm thấy như cuộc đời u ám của mình bỗng chốc nở hoa đầy khắp núi.
Thẩm Nhược Vũ bỗng nhiên tỉnh dậy, đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, tay che ngực, không ngừng phập phồng.
Đau, rất đau, khi nghĩ đến nụ cười chân thành không chút giả dối của người kia, tâm của cô giống như bị muôn vàn lưỡi sao sắc bén đâm vào, cả hô hấp cũng thấy rất đau.
Đã lâu không mơ đến những chuyện thế này, còn tưởng rằng bản thân đã buông được, hiện tại mới hiểu, căn bản không có khả năng, chỉ cần là một chút việc liên quan đến An Tinh Thần, bất luận dù lớn hay nhỏ đều khiến cho lòng cho giống như gặp sóng to gió lớn.
Thật lâu không có làm cái này mộng, còn tưởng rằng chính mình đã chết lặng, hiện tại mới hiểu được, căn bản không có khả năng, chỉ cần là cùng An Tinh Thần có quan hệ sự tình, vô luận lớn nhỏ đều có thể trong lòng nàng kích khởi sóng to gió lớn.
Lấy di động từ trên tủ đầu giường, do dự một hồi, Thẩm Nhược Vũ vẫn là gọi đến một dãy số nào đó.
Đầu điện thoại bên kia có giọng thiếu nữ sạch sẽ tinh tế, chắc hẳn đêm khuya cũng không buồn ngủ.
"Alo, Nhược Vũ?"
"Thoải Mái à."
Kêu xong tên đối phương sau đó lại không biết nói từ đâu, cũng chẳng biết nói như thế nào.
Nói cô thấy tình đầu của bản thân, chính là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, nói cô phát hiện người kia vẫn luôn còn ở trong lòng, chưa bao giờ quên? Vẫn là cảm thấy bản thân quá hèn mọn, An Tinh Thần đã bỏ quên cô rồi, bọn họ hiện tại chỉ là người lạ sao?
"Nhược Vũ, cậu... có phải cậu gặp ác mộng hay không?" Bạch Thoải Mái bỏ phổ nhạc trong tay, đối diện với đầu điện thoại bên kia mà trầm mặc nghe người ta nói, âm thanh của cô rất êm tai, giống như có thể chữa lành vết thương.
"Ừm."
"Không sao hết, hiện tại vẫn còn sớm, nếu không cùng mình lên mạng chơi một ván?"
"Được."
Thẩm Nhược Vũ mở máy tính ra, đăng nhập vào game đối chiến ngôi cao, Bạch Thoải Mái đã chờ đợi ở đó.
Trước đây hai người cũng thường dùng đến phương pháp này, để phát tiết những cảm xúc rối loạn trong lòng.
Sau một ván đánh nhau kịch liệt, Thẩm Nhược Vũ cảm thấy buồn ngủ, ngã vào trên giường, lại một lần nữa đi ngủ.
Bạch Thoải Mái là bạn cùng phòng thời đại học của cô, lớn lên da trắng trẻo xinh đẹp, giống như thanh phong minh nguyệt.
Bạch thoải mái là nàng vào đại học thời điểm bạn cùng phòng, lớn lên da bạch mạo mỹ, tựa như thanh phong minh nguyệt.
Thẩm Nhược Vũ vốn có thể cùng Bạch Thoải Mái trở thành bạn tốt, ngoại trừ nguyên nhân là bạn cùng phòng, Bạch Thoải Mái còn biết cô thích anh trai của mình, nhưng cũng không vì thế mà bài xích cô, nghĩ rằng cô quái thai, ngược lại còn thường xuyên vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, tâm sự với cô, cùng xem các ngôi sao và ánh trăng.
Vào thời điểm đại học vừa khai giảng phải đi tập huấn, Thẩm Nhược Vũ bởi vì thể chất không tốt, đứng giữa nắng hè chói chang một lát sẽ choáng đầu, huấn luyện viên là nữ, cũng không biết tại sao lại nhận định Thẩm Nhược Vũ giả bệnh, ngược lại đối với cô càng nghiêm khắc hơn.
Khi đó cô mới cùng An Tinh Thần chia tay, trạng thái tinh thần thật sự không ổn, thường sẽ cảm thấy tinh thần sợ và luống cuống, một đêm nọ, cô mơ thấy An Tinh Thần, sau khi bừng tỉnh, không biết vì sao cảm thấy uỷ khuất, vẫn luôn cố nén tình cảm đột nhiên không làm được nữa, cô xuống giường, ngồi trên ban công mà rơi lệ.
Trong tay chỉ còn giữ duy nhất một tấm ảnh chụp chung của hai người, nhìn nét mặt thiếu niên ôm bóng rổ trên miệng toàn ý cười, cô không cầm lòng được mà đưa tới gần mặt, hôn lên môi của thiếu niên, lẩm bẩm: "Tinh Thần, em... rất nhớ anh."
Ngay lúc này, cửa "Răng rắc" một tiếng mở ra, Thẩm Nhược Vũ giật mình tay run lên, ảnh chụp liền rơi xuống, không biết xui xẻo đến mức nào mà rơi ngay dưới bên chân Bạch Thoải Mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.