Chương 13:
phiến thượng nhược thủy
27/05/2022
Người ta hay nói mang thai vào là ngốc ba năm, còn vị này xem ra chỉ vừa mới mang thai đã ngớ ngẩn rồi. Tiết Diệu Dẫn dấu đi ý cười, gật đầu: “Lấy thanh danh của Tưởng Cửu gia, thì bà Tưởng chính là hình tượng được con gái của cả Việt Châu này hâm mộ đấy.”
Bà Tưởng ôm mặt cười: “Hôm mộ tôi mà làm gì!” Nhưng nụ cười sắp tít cả mắt ra rồi, rõ ràng là đương hạnh phúc sôi sùng sục lên.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi nghẹn lời, thấy cái màn show tình cảm này đúng thật là ‘lồ lộ trong lặng lẽ’ mà.
Có vẻ như bà Tưởng mang thai nên bị Tưởng Cửu gia quản lý quá lâu, bây giờ được ra ngoài là như chú chim nhỏ được cho cất cánh, líu lo không yên, đối với ‘tri âm’ Tiết Diệu Dẫn cũng khá thân thiện, cuối cùng còn khoát tay nói: “Ối chà, cứ gọi thẳng tôi là Phù Đại hay Đại Đại là được rồi, bà Tưởng nghe già lắm, tôi không cần đâu nhé!”
Tên tuổi bà Tưởng mà lại không cần? Thật là tùy hứng. Tiết Diệu Dẫn chau mày, yên lặng thắp một cây nến cho Tưởng Cửu gia. Có điều cô nghĩ thầm cũng muốn kết thân với Phù Đại, nên không trốn tránh sự chủ động của cô ấy, và cũng không có ý định che giấu thân phận của mình.
Có điều, Tiết Diệu Dẫn cũng không có ý định sẽ dát vàng lên mặt, đi khoe khang bản thân là vị hôn thê của Thẩm Đạc, chính là vì không chịu nổi định nghĩa này của Phù Đại ở hiện tại.
“Hóa ra cô chính là vị hôn thê đào hôn kia của Thẩm Thiếu soái à!”
Lúc nói những lời này ánh mắt của Phù Đại sáng như tuyết, cứ như nhìn thấy một thứ mới lạ gì vậy, khiến Tiết Diệu Dẫn hơi bối rối.
Gì mà vị hôn thê đào hôn chứ?! Hai người họ còn chưa chắc chắn thì đào hôn kiểu gì được?!
Tiết Diệu Dẫn nào biết mọi người đã lan truyền câu truyện của mình thành như vậy, không khỏi buồn bực. Nhưng sao chưa từng nghe Thẩm Đạc nhắc về chuyện này dù chỉ một lần thế? ‘Vị hôn thê đào hôn’ là một cách nói như thể đang tát mạnh vào thể diện của anh, đàn ông sao có thể nhịn được.
Những ảo tưởng về Phù Đại và Thẩm Đạc đều bị lời ăn ngay nói thật này làm cho tan biến, vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ là kinh ngạc hơn hẳn khi mà Tưởng Cửu gia lại thua trên tay ‘đóa bông gòn’ này, duyên phận quả nhiên là một thứ rất kỳ diệu.
Phù Đại cả ngày bị Tưởng Sở Phong chiếm giữ, một con muỗi bay qua cũng bị chụp lại, thì đừng nói đến chuyện qua lại với một gã đàn ông sống sờ sờ. Cô ấy thì lại phóng khoáng, nên không biết bên ngoài có một lời truyền về sự ái muội giữa mình và Thẩm Đạc.
Tâm tư nhỏ trong lòng Tiết Diệu Dẫn cũng đã bị đập tan nát.
Ngồi thêm một lát, Tiết Diệu Dẫn đang định tạm biệt thì chợt thấy một người đàn ông đẩy cửa đi vào, chiếc áo khoác âu phục đen càng làm cho thân hình cao lớn ấy tăng thêm vẻ áp lực gấp bội, vẻ ngoài tài trí hơn người lộ ra uy nghiêm độc đoán, nhưng ánh mắt nhìn sang đây lại như được phủ một lớp sương mù, tản mát ra tia mềm mại.
“Đại Đại.”
Tiết Diệu Dẫn nghe người kia lên tiếng là biết được thân phận, trong lòng khe khẽ ‘oaaa’ một tiếng, biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng vì được gặp nhân vật danh tiếng lẫy lừng.
Phù Đại ngồi trên ghế sô pha trong tiệm, có vẻ như không muốn đi, nắm tay vịn lầm bầm: “Em vừa mới ra ngoài thôi.”
Tưởng Sở Phong nghe xong lại thở dài, đi đến xoa mặt cô ấy, dỗ dành: “Vậy dẫn em đi nơi khác nhé? Em đang mang thai, ngửi nhiều mùi thơm cũng không tốt.”
Phù Đại nghe thế thì vui vẻ gật đầu, đứng dậy tựa vào tay Tưởng Sở Phong, lại nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn ngồi bên cạnh, vội giới thiệu: “Đây là Diệu Diệu!”
Tưởng Sở Phong nào để tâm Diệu Diệu hay Mèo Mèo, chỉ thấy có vẻ như cô quen Phù Đại, khách sáo gật đầu.
Bà Tưởng ôm mặt cười: “Hôm mộ tôi mà làm gì!” Nhưng nụ cười sắp tít cả mắt ra rồi, rõ ràng là đương hạnh phúc sôi sùng sục lên.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi nghẹn lời, thấy cái màn show tình cảm này đúng thật là ‘lồ lộ trong lặng lẽ’ mà.
Có vẻ như bà Tưởng mang thai nên bị Tưởng Cửu gia quản lý quá lâu, bây giờ được ra ngoài là như chú chim nhỏ được cho cất cánh, líu lo không yên, đối với ‘tri âm’ Tiết Diệu Dẫn cũng khá thân thiện, cuối cùng còn khoát tay nói: “Ối chà, cứ gọi thẳng tôi là Phù Đại hay Đại Đại là được rồi, bà Tưởng nghe già lắm, tôi không cần đâu nhé!”
Tên tuổi bà Tưởng mà lại không cần? Thật là tùy hứng. Tiết Diệu Dẫn chau mày, yên lặng thắp một cây nến cho Tưởng Cửu gia. Có điều cô nghĩ thầm cũng muốn kết thân với Phù Đại, nên không trốn tránh sự chủ động của cô ấy, và cũng không có ý định che giấu thân phận của mình.
Có điều, Tiết Diệu Dẫn cũng không có ý định sẽ dát vàng lên mặt, đi khoe khang bản thân là vị hôn thê của Thẩm Đạc, chính là vì không chịu nổi định nghĩa này của Phù Đại ở hiện tại.
“Hóa ra cô chính là vị hôn thê đào hôn kia của Thẩm Thiếu soái à!”
Lúc nói những lời này ánh mắt của Phù Đại sáng như tuyết, cứ như nhìn thấy một thứ mới lạ gì vậy, khiến Tiết Diệu Dẫn hơi bối rối.
Gì mà vị hôn thê đào hôn chứ?! Hai người họ còn chưa chắc chắn thì đào hôn kiểu gì được?!
Tiết Diệu Dẫn nào biết mọi người đã lan truyền câu truyện của mình thành như vậy, không khỏi buồn bực. Nhưng sao chưa từng nghe Thẩm Đạc nhắc về chuyện này dù chỉ một lần thế? ‘Vị hôn thê đào hôn’ là một cách nói như thể đang tát mạnh vào thể diện của anh, đàn ông sao có thể nhịn được.
Những ảo tưởng về Phù Đại và Thẩm Đạc đều bị lời ăn ngay nói thật này làm cho tan biến, vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ là kinh ngạc hơn hẳn khi mà Tưởng Cửu gia lại thua trên tay ‘đóa bông gòn’ này, duyên phận quả nhiên là một thứ rất kỳ diệu.
Phù Đại cả ngày bị Tưởng Sở Phong chiếm giữ, một con muỗi bay qua cũng bị chụp lại, thì đừng nói đến chuyện qua lại với một gã đàn ông sống sờ sờ. Cô ấy thì lại phóng khoáng, nên không biết bên ngoài có một lời truyền về sự ái muội giữa mình và Thẩm Đạc.
Tâm tư nhỏ trong lòng Tiết Diệu Dẫn cũng đã bị đập tan nát.
Ngồi thêm một lát, Tiết Diệu Dẫn đang định tạm biệt thì chợt thấy một người đàn ông đẩy cửa đi vào, chiếc áo khoác âu phục đen càng làm cho thân hình cao lớn ấy tăng thêm vẻ áp lực gấp bội, vẻ ngoài tài trí hơn người lộ ra uy nghiêm độc đoán, nhưng ánh mắt nhìn sang đây lại như được phủ một lớp sương mù, tản mát ra tia mềm mại.
“Đại Đại.”
Tiết Diệu Dẫn nghe người kia lên tiếng là biết được thân phận, trong lòng khe khẽ ‘oaaa’ một tiếng, biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng vì được gặp nhân vật danh tiếng lẫy lừng.
Phù Đại ngồi trên ghế sô pha trong tiệm, có vẻ như không muốn đi, nắm tay vịn lầm bầm: “Em vừa mới ra ngoài thôi.”
Tưởng Sở Phong nghe xong lại thở dài, đi đến xoa mặt cô ấy, dỗ dành: “Vậy dẫn em đi nơi khác nhé? Em đang mang thai, ngửi nhiều mùi thơm cũng không tốt.”
Phù Đại nghe thế thì vui vẻ gật đầu, đứng dậy tựa vào tay Tưởng Sở Phong, lại nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn ngồi bên cạnh, vội giới thiệu: “Đây là Diệu Diệu!”
Tưởng Sở Phong nào để tâm Diệu Diệu hay Mèo Mèo, chỉ thấy có vẻ như cô quen Phù Đại, khách sáo gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.