Chương 33:
phiến thượng nhược thủy
27/05/2022
Thật ra Tiết Diệu Dẫn vẫn chưa nắm được thái độ của Thẩm Đạc, cô thấy hết thảy những nhân tố bên ngoài đều vừa đủ, không mất miếng thịt nào mà cũng không lỗ vốn. Chỉ là không biết Thẩm Đạc nghĩ như thế nào, có điều liên hệ với câu nói ‘có dục tình là được’ kia của anh, Tiết Diệu Dẫn nghĩ là chắc anh cũng thấy mọi chuyện thuận tiện nhỉ.
Người chính là thế, được một sẽ ước có hai. Mặc dù Tiết Diệu Dẫn rất cởi mở, nhưng vận mệnh đặt trong tay trưởng bối vẫn khiến cô thấy khô khan trong lòng, làm cô không cam tâm lắm.
Có điều chuyện thành do người, tương lai không phải lúc nào cũng chắc chắn.
Tiết Chính Dương rất vui vẻ vì cô hay qua lại với Thẩm Đạc, vậy nên phàm là những chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm đều ném hết cho cô.
Hôm nay Tiết Diệu Dẫn đến nhà Thẩm châm cứu cho Thẩm Đốc quân, đúng lúc Thẩm Đạc không có ở nhà, Thẩm Đốc quân không biết là vô tâm hay cố tình, kể sạch ráo mọi khuyết điểm của thằng con mình.
Chưa từng thấy một người cha nào mà lại đi kể xấu về con mình cho vị hôn thê của nó, há chẳng phải là cố ý trộn thủy tinh vào ư.
Có điều sau khi kể hàng đống khuyết điểm, may mà Thẩm Đốc quân vẫn còn nhớ Thẩm Đạc là thằng con ruột nhà mình, cả giận buông tiếng thở dài: “Với bác, chỗ nào nó cũng không tốt, nhưng được cái rất nhiều chuyện nó giống bác, không có tâm địa gian xảo, là một người đáng để sống chung.”
Trọng điểm này đủ để quay xe, Tiết Diệu Dẫn nhếch mày, trong lòng thầm nghẹn cười, nhưng động tác châm cứu vẫn đâu ra đấy.
Thẩm Đốc quân thấy cô còn trẻ tuổi nhưng tay nghề châm cứu rất thành thục, là một cô bé chăm chỉ chịu thương chịu khó, vậy nên càng nhìn càng thấy vừa lòng, không khỏi cất lời nói thay cho Thẩm Đạc đôi câu: “Diệu Diệu à, thằng con bác là một đứa khó hiểu, có điều cũng không còn cách nào khác, cháu thông cảm cho nó chút đỉnh nhé. Có hoạt động gì cũng dẫn nó đi mở mang tầm mắt, nếu không nó sẽ biến thành một khối băng ngàn năm không tan mất.”
Tiết Diệu Dẫn nghe ra sự khôi hài trong câu nói của ông, không khỏi bật cười, cũng biết không nên nói lời không tốt về con trai với cha anh, “Đốc quân nói đùa rồi, Thiếu soái chỉ kiệm lời chút thôi, chứ nào khó tiếp cận như lời người khác nói đâu ạ.”
Thẩm Đốc quân nghe thế thì không khỏi kinh ngạc, phất tay nói: “Đấy là đối với cháu thôi, cháu chưa thấy nó với người ta như nào đâu, thật sự là có thể biến bầu không khí thành băng, nếu không thì Vô Định Đường kia sao có thể bị nó trị cho ngoan ngoãn đâu vào đấy như thế chứ.”
Tiết Diệu Dẫn không ngờ mình lại là sự ngoại lệ với Thẩm Đạc, cô luôn thấy không có sự khác nhau mấy, chẳng qua là bây giờ nói nhiều hơn thôi. Ấy thế mà qua miệng Thẩm Đốc quân, nghe cứ như một người khác vậy.
Sắp đến giữa trưa Thẩm Đạc mới từ quân đội về, vừa vào đến cửa đã bị Thẩm Đốc quân giữ lại quở trách: “Không phải đã gọi điện thoại cho con nói là Diệu Diệu đến rồi sao, sao bây giờ mới về?”
Chiếc áo khoác ngoài của anh được treo trên khuỷu tay, cổ tay áo sơ mi được xắn lên một đoạn, cổ áo bị mở hai cúc, làm mất đi vẻ uy nghiêm thường có, lộ ra nét tùy ý tản mạn.
Anh nhìn Tiết Diệu Dẫn đang thu kim châm trên bàn trà vào, ánh mắt dừng lại bên cô lâu hơn một chút, rồi mới trả lời: “Hôm nay có chuyện quan trọng phải trì hoãn một chút.”
Là chuyện quan trọng nên Thẩm Đốc quân cũng không nói được gì anh, nghe thế thì khẽ hừ một tiếng, lại thấy anh nhấc chân đi lên lầu, thầm mắng ‘gỗ mục không thể đẽo’, vội ra quân: “Đúng lúc Diệu Diệu đến, con để con bé châm cứu cho, vết thương cũ trên vai con không phải cứ trở trời là lại đau ư? Kỹ năng châm cứu của Diệu Diệu không thua Chính Dương đâu, không phải con chưa sắp số ở Linh Thảo Đường được đấy ư!”
Thẩm Đốc quân cứ thổi phồng nên làm Tiết Diệu Dẫn nghe mà ngượng ngùng. Có điều với cái tâm thầy thuốc như mẹ hiền, vừa nghe Thẩm Đạc có vết thương, Tiết Diệu Dẫn vẫn theo bản năng quan tâm anh.
Người chính là thế, được một sẽ ước có hai. Mặc dù Tiết Diệu Dẫn rất cởi mở, nhưng vận mệnh đặt trong tay trưởng bối vẫn khiến cô thấy khô khan trong lòng, làm cô không cam tâm lắm.
Có điều chuyện thành do người, tương lai không phải lúc nào cũng chắc chắn.
Tiết Chính Dương rất vui vẻ vì cô hay qua lại với Thẩm Đạc, vậy nên phàm là những chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm đều ném hết cho cô.
Hôm nay Tiết Diệu Dẫn đến nhà Thẩm châm cứu cho Thẩm Đốc quân, đúng lúc Thẩm Đạc không có ở nhà, Thẩm Đốc quân không biết là vô tâm hay cố tình, kể sạch ráo mọi khuyết điểm của thằng con mình.
Chưa từng thấy một người cha nào mà lại đi kể xấu về con mình cho vị hôn thê của nó, há chẳng phải là cố ý trộn thủy tinh vào ư.
Có điều sau khi kể hàng đống khuyết điểm, may mà Thẩm Đốc quân vẫn còn nhớ Thẩm Đạc là thằng con ruột nhà mình, cả giận buông tiếng thở dài: “Với bác, chỗ nào nó cũng không tốt, nhưng được cái rất nhiều chuyện nó giống bác, không có tâm địa gian xảo, là một người đáng để sống chung.”
Trọng điểm này đủ để quay xe, Tiết Diệu Dẫn nhếch mày, trong lòng thầm nghẹn cười, nhưng động tác châm cứu vẫn đâu ra đấy.
Thẩm Đốc quân thấy cô còn trẻ tuổi nhưng tay nghề châm cứu rất thành thục, là một cô bé chăm chỉ chịu thương chịu khó, vậy nên càng nhìn càng thấy vừa lòng, không khỏi cất lời nói thay cho Thẩm Đạc đôi câu: “Diệu Diệu à, thằng con bác là một đứa khó hiểu, có điều cũng không còn cách nào khác, cháu thông cảm cho nó chút đỉnh nhé. Có hoạt động gì cũng dẫn nó đi mở mang tầm mắt, nếu không nó sẽ biến thành một khối băng ngàn năm không tan mất.”
Tiết Diệu Dẫn nghe ra sự khôi hài trong câu nói của ông, không khỏi bật cười, cũng biết không nên nói lời không tốt về con trai với cha anh, “Đốc quân nói đùa rồi, Thiếu soái chỉ kiệm lời chút thôi, chứ nào khó tiếp cận như lời người khác nói đâu ạ.”
Thẩm Đốc quân nghe thế thì không khỏi kinh ngạc, phất tay nói: “Đấy là đối với cháu thôi, cháu chưa thấy nó với người ta như nào đâu, thật sự là có thể biến bầu không khí thành băng, nếu không thì Vô Định Đường kia sao có thể bị nó trị cho ngoan ngoãn đâu vào đấy như thế chứ.”
Tiết Diệu Dẫn không ngờ mình lại là sự ngoại lệ với Thẩm Đạc, cô luôn thấy không có sự khác nhau mấy, chẳng qua là bây giờ nói nhiều hơn thôi. Ấy thế mà qua miệng Thẩm Đốc quân, nghe cứ như một người khác vậy.
Sắp đến giữa trưa Thẩm Đạc mới từ quân đội về, vừa vào đến cửa đã bị Thẩm Đốc quân giữ lại quở trách: “Không phải đã gọi điện thoại cho con nói là Diệu Diệu đến rồi sao, sao bây giờ mới về?”
Chiếc áo khoác ngoài của anh được treo trên khuỷu tay, cổ tay áo sơ mi được xắn lên một đoạn, cổ áo bị mở hai cúc, làm mất đi vẻ uy nghiêm thường có, lộ ra nét tùy ý tản mạn.
Anh nhìn Tiết Diệu Dẫn đang thu kim châm trên bàn trà vào, ánh mắt dừng lại bên cô lâu hơn một chút, rồi mới trả lời: “Hôm nay có chuyện quan trọng phải trì hoãn một chút.”
Là chuyện quan trọng nên Thẩm Đốc quân cũng không nói được gì anh, nghe thế thì khẽ hừ một tiếng, lại thấy anh nhấc chân đi lên lầu, thầm mắng ‘gỗ mục không thể đẽo’, vội ra quân: “Đúng lúc Diệu Diệu đến, con để con bé châm cứu cho, vết thương cũ trên vai con không phải cứ trở trời là lại đau ư? Kỹ năng châm cứu của Diệu Diệu không thua Chính Dương đâu, không phải con chưa sắp số ở Linh Thảo Đường được đấy ư!”
Thẩm Đốc quân cứ thổi phồng nên làm Tiết Diệu Dẫn nghe mà ngượng ngùng. Có điều với cái tâm thầy thuốc như mẹ hiền, vừa nghe Thẩm Đạc có vết thương, Tiết Diệu Dẫn vẫn theo bản năng quan tâm anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.