Tình Sắc Dân Quốc

Chương 39:

phiến thượng nhược thủy

27/05/2022

Ngữ điệu của cô làm Thẩm Đạc cảm giác cứ như huấn luyện viên đang luyện cho động vật bốn chân đi đường vậy, nghẹn đờ người. Hơn nữa mặt đối mặt như đang ngồi đàm phán thế kia, đột nhiên gọi tên thân mật thì thật là kỳ quái.

Chính vì thế, Thẩm Đạc làm cách nào cũng chẳng thể gọi ra tiếng.

Tiết Diệu Dẫn từng thấy rất nhiều ông cụ bà lão đến Linh Thảo Đường xem bệnh, bốc thuốc, buột miệng gọi tên cô đều nghe đến là thân thiết, sao đến phiên Thẩm Đạc lại cứ như đi ra pháp trường thế kia, gọi cái tên thôi mà khó đến vậy à?

Tiết Diệu Dẫn khoanh tay như một vị giám khảo, rất có tư thế nếu Thẩm Đạc không gọi sẽ không thả người.

Song nhờ cô quậy một trận như thế mà dục vọng sắp lao ra khỏi miệng cống của Thẩm Đạc cũng giảm đi rất nhiều, tuy rằng hình dáng của nó vẫn sừng sộ như cũ. Anh nhìn Tiết Diệu Dẫn ngồi ở đối diện, lần đầu gặp phải một người khiến anh khó giải quyết đến thế. Anh khẽ khàng hít một hơi, định cất lời thì lại thấy cô cầm lấy bút và giấy ở trước mặt mình, viết lên hai từ ‘Diệu Diệu’ rất lớn, rồi vỗ vỗ trước mặt anh.

“Anh có thể đọc nó bất cứ lúc nào.”

Thẩm Đạc cúi đầu nhìn chữ trên giấy mà thấy kỳ quái, nhìn chòng chọc thật lâu lại thấy cứ như không quen biết từ này.

Giằng co thật lâu, Thẩm Đạc không biết làm sao, đọc ra thành tiếng.

Đúng là đọc, không có bất cứ âm điệu lên xuống nào, một từ là một âm.

Tiết Diệu Dẫn hoài nghi có chăng anh đã cắn đầu lưỡi rồi không, nhăn mặt: “Không có tình cảm, gọi lại lần nữa.”

“….”



Thẩm Đạc bị cô hạ gục toàn bộ, khựng lại rồi hỏi vặn lại cô: “Vậy em gọi tôi thế nào?”

“Thiếu Soái đó.” Tiết Diệu Dẫn trả lời rất tự nhiên.

Cô thấy vẻ mặt cạn lời của Thẩm Đạc, cố gắng giải thích: “Cách gọi của đàn ông nào giống phụ nữ, phụ nữ gọi thế thì người đàn ông càng uy phong hơn, mà thân mật nữa.”

Thẩm Đạc lại không thấy thân mật nơi nào, anh ra ngoài, ai nấy cũng gọi anh là ‘Thiếu Soái’, nếu nói như cô thế thì không phải anh sẽ thân mật với tất cả mọi người ư?

Không hiểu sao hai người lại hăng hái với cách xưng hô đến thế, Tiết Diệu Dẫn phân tích rất logic và rõ ràng: “Nếu em mà gọi Thiếu Soái là Đạc Đạc thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý, mà gọi cả họ lẫn tên thì khá nghiêm túc.”

“Vậy cứ theo bác sĩ Tiết đi.”

Tiết Diệu Dẫn vừa nghe anh gọi mình như thế, khựng lại vài giây rồi nói: “Anh gọi thế, người không biết sẽ nghĩ anh gọi anh trai em đó.”

Thẩm Đạc thấy mình váng đầu rồi mới ngồi đây nửa buổi chỉ để thảo luận cái vấn đề vô nghĩa này với cô, anh bỗng đứng dậy cầm cái mũ quân đội của mình trùm lên đầu cô, chộp ngay lúc cô ngửa đầu liền ra khỏi cạnh bàn đi về phía cửa.

“Tùy em muốn gọi thế nào cũng được.”

Tiết Diệu Dẫn kéo mũ xuống, nghe xong câu này của Thẩm Đạc thì đã không còn thấy bóng dáng anh đâu.

Thẩm Đốc quân thấy họ ở trong phòng sách lâu như thế, những tưởng người trẻ tuổi đã ma sát ra lửa xong cả rồi, nên lúc tiễn Tiết Diệu Dẫn về, nụ cười trên môi tươi như thể giãn được hết những nếp nhăn ra, hiếm khi không còn ghét bỏ Thẩm Đạc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Sắc Dân Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook