Chương 167: Bị chính mình làm bẩn
Túy Phong Lưu
12/09/2022
Quân Dạ Huyền không đáp lại, đem cá trong tay đưa lại đây.
Người đứng phía sau tựa hồ bắt đầu có động tĩnh, hơi thở cũng có chút loạn.
Trong đầu, hiện lên hình ảnh Tiếu Dao đang dần chìm xuống nước, giữa mày hắn chau lại.
Rõ ràng là không biết bơi, lại còn muốn xuống nước cứu người, không phải bổn, là cái gì?
Tiếu Dao nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi, đem quần áo đã được hong khô mang vào.
Cho đến khi mặc xong quần áo, tâm trạng cô mới yên ổn một chút, cũng không phải lo lắng bị nhìn lén, chắc chắn là không ai thích cảm giác bị nhìn lén, trừ phi bất đắc dĩ.
Mặc chỉnh tề nữ hài, cầm lấy một bên áo sơmi, chụp đánh hạ, về phía trước hai bước, phủ thêm nam nhân rộng lớn trên vai.
"Tứ thiếu, đưa tay."
Không đợi Quân Dạ Huyền đáp lại, tay nhỏ mang theo độ ấm đã bắt được cánh tay to lớn của hắn.
Tay cô không thể hoàn toàn chụp được, chỉ có thể bắt được một góc, lôi kéo hắn về phía sau.
Quân Dạ Huyền cũng không cự tuyệt, dưới sự hầu hạ của cô, mặc áo sơ mi vào.
"Nút áo kia, tự anh cài lại đi." Tiếu Dao không nghĩ muốn chọc giận hắn, ít nhất đêm nay không cần.
Ném xuống một câu, Tiếu Dao đi qua cầm một ít cỏ khô, đặt ở bên đống lửa, ngồi xuống.
"Tứ thiếu, cá của anh xong chưa? Tôi sắp chết đói tới nơi rồi."
Ôm hai chân đung đưa, Tiếu Dao ngước mắt nhìn Quân Dạ Huyền.
"Chờ một chút." Quân Dạ Huyền nhàn nhạt nói, sắc mặt không mừng không giận.
"Haizz." Tiếu Dao vẫn như cũ ôm hai chân, tầm mắt chuyển qua cá đang được nướng trên đống lửa.
"Đó là cá trong hồ sao? Nhìn qua có vẻ chắc thịt, Tứ thiếu còn nói trong hồ không có đồ vật, thì ra là gạt người."
Nhớ tới "đồ vật" đã chọc vào tiểu huyệt mình, Tiếu Dao nhấp môi, hơi hơi mỉm cười.
Con cá không có khả năng to gan như vậy, mà thôi, trai đẹp ở phía trước, cô lại nhịn không được muốn trêu chọc.
Ai mượn hắn thường ngày cho người ta cảm giác xinh đẹp, lại không phải như thế.
Các gia tộc lớn thường dạy dỗ con cháu nghiêm khắc như vậy sao? Tiếu Dao như thế nào cũng cảm thấy giống như tất cả bọn họ đều đơn thuần giống nhau.
Mặc thiếu, cảnh sát Quân, Quân tứ thiếu, A Tịch cũng vậy, đều không tệ, Tiếu Dao thậm chí cảm thấy bọn họ như bị chính mình làm bẩn vậy.
Vì cái gì tiên sinh nhất định phải lấy được tϊиɦ ŧяùиɠ của bọn họ? Hơn nữa đều là đàn ông của đại gia tộc.
Tϊиɦ ŧяùиɠ, Tiếu Dao chỉ nghĩ đến "em bé", tϊиɦ ŧяùиɠ có thể làm phụ nữ mang thai, chẳng lẽ tiên sinh muốn cho đủ loại đàn bà mang con của bọn hắn, sau đó dùng để uy hϊếp?
Ngẫm lại, chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.
Đáng tiếc, hiện tại chính mình ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân đều không có, còn có cái tư cách gì để được suy nghĩ nhiều như vậy.
Anh Tử, cậu có khỏe không?
"Này."
Quân Dạ Huyền nhắc nhở lần thứ hai, mới làm Tiếu Dao phản ứng lại.
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, hơi thở Quân Dạ Huyền có điểm trầm lại, rất tự nhiên dời đi ánh mắt.
"Hả?" Tiếu Dao đột nhiên kéo về ý thức, đứng lên.
Ăn hai con cá nướng, bầu trời tối sầm, tựa hồ sáng sủa lên một chút, nhìn nhìn trời, đêm nay trời sẽ không mưa.
Quân Dạ Huyền thu thập chút cỏ khô, đặt ở bên trên đống lửa, cũng đem tới rất nhiều bó củi.
Tiếu Dao cũng không khách khí, ăn uống no đủ, ở trên cỏ khô nằm xuống.
"Tứ thiếu, cùng nhau ngủ đi, tôi nghiêng người một bên là được, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến anh."
Nghiêng mình, đưa lưng về phía đống lửa, Tiếu Dao nhắm lại hai tròng mắt.
Hôm nay, hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đã sớm mệt chết mình, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, hô hấp liền đều đều rồi.
Không biết khi nào, vị trí ở bên cạnh, Quân Dạ Huyền cũng nằm xuống.
Đêm càng ngày càng đen, đống lửa cũng chậm rãi yếu bớt, gió nhẹ thổi qua có chút lạnh, Tiếu Dao xoay người, hướng về nơi ấm áp chui vào...
~~~
Người đứng phía sau tựa hồ bắt đầu có động tĩnh, hơi thở cũng có chút loạn.
Trong đầu, hiện lên hình ảnh Tiếu Dao đang dần chìm xuống nước, giữa mày hắn chau lại.
Rõ ràng là không biết bơi, lại còn muốn xuống nước cứu người, không phải bổn, là cái gì?
Tiếu Dao nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi, đem quần áo đã được hong khô mang vào.
Cho đến khi mặc xong quần áo, tâm trạng cô mới yên ổn một chút, cũng không phải lo lắng bị nhìn lén, chắc chắn là không ai thích cảm giác bị nhìn lén, trừ phi bất đắc dĩ.
Mặc chỉnh tề nữ hài, cầm lấy một bên áo sơmi, chụp đánh hạ, về phía trước hai bước, phủ thêm nam nhân rộng lớn trên vai.
"Tứ thiếu, đưa tay."
Không đợi Quân Dạ Huyền đáp lại, tay nhỏ mang theo độ ấm đã bắt được cánh tay to lớn của hắn.
Tay cô không thể hoàn toàn chụp được, chỉ có thể bắt được một góc, lôi kéo hắn về phía sau.
Quân Dạ Huyền cũng không cự tuyệt, dưới sự hầu hạ của cô, mặc áo sơ mi vào.
"Nút áo kia, tự anh cài lại đi." Tiếu Dao không nghĩ muốn chọc giận hắn, ít nhất đêm nay không cần.
Ném xuống một câu, Tiếu Dao đi qua cầm một ít cỏ khô, đặt ở bên đống lửa, ngồi xuống.
"Tứ thiếu, cá của anh xong chưa? Tôi sắp chết đói tới nơi rồi."
Ôm hai chân đung đưa, Tiếu Dao ngước mắt nhìn Quân Dạ Huyền.
"Chờ một chút." Quân Dạ Huyền nhàn nhạt nói, sắc mặt không mừng không giận.
"Haizz." Tiếu Dao vẫn như cũ ôm hai chân, tầm mắt chuyển qua cá đang được nướng trên đống lửa.
"Đó là cá trong hồ sao? Nhìn qua có vẻ chắc thịt, Tứ thiếu còn nói trong hồ không có đồ vật, thì ra là gạt người."
Nhớ tới "đồ vật" đã chọc vào tiểu huyệt mình, Tiếu Dao nhấp môi, hơi hơi mỉm cười.
Con cá không có khả năng to gan như vậy, mà thôi, trai đẹp ở phía trước, cô lại nhịn không được muốn trêu chọc.
Ai mượn hắn thường ngày cho người ta cảm giác xinh đẹp, lại không phải như thế.
Các gia tộc lớn thường dạy dỗ con cháu nghiêm khắc như vậy sao? Tiếu Dao như thế nào cũng cảm thấy giống như tất cả bọn họ đều đơn thuần giống nhau.
Mặc thiếu, cảnh sát Quân, Quân tứ thiếu, A Tịch cũng vậy, đều không tệ, Tiếu Dao thậm chí cảm thấy bọn họ như bị chính mình làm bẩn vậy.
Vì cái gì tiên sinh nhất định phải lấy được tϊиɦ ŧяùиɠ của bọn họ? Hơn nữa đều là đàn ông của đại gia tộc.
Tϊиɦ ŧяùиɠ, Tiếu Dao chỉ nghĩ đến "em bé", tϊиɦ ŧяùиɠ có thể làm phụ nữ mang thai, chẳng lẽ tiên sinh muốn cho đủ loại đàn bà mang con của bọn hắn, sau đó dùng để uy hϊếp?
Ngẫm lại, chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.
Đáng tiếc, hiện tại chính mình ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân đều không có, còn có cái tư cách gì để được suy nghĩ nhiều như vậy.
Anh Tử, cậu có khỏe không?
"Này."
Quân Dạ Huyền nhắc nhở lần thứ hai, mới làm Tiếu Dao phản ứng lại.
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, hơi thở Quân Dạ Huyền có điểm trầm lại, rất tự nhiên dời đi ánh mắt.
"Hả?" Tiếu Dao đột nhiên kéo về ý thức, đứng lên.
Ăn hai con cá nướng, bầu trời tối sầm, tựa hồ sáng sủa lên một chút, nhìn nhìn trời, đêm nay trời sẽ không mưa.
Quân Dạ Huyền thu thập chút cỏ khô, đặt ở bên trên đống lửa, cũng đem tới rất nhiều bó củi.
Tiếu Dao cũng không khách khí, ăn uống no đủ, ở trên cỏ khô nằm xuống.
"Tứ thiếu, cùng nhau ngủ đi, tôi nghiêng người một bên là được, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến anh."
Nghiêng mình, đưa lưng về phía đống lửa, Tiếu Dao nhắm lại hai tròng mắt.
Hôm nay, hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đã sớm mệt chết mình, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, hô hấp liền đều đều rồi.
Không biết khi nào, vị trí ở bên cạnh, Quân Dạ Huyền cũng nằm xuống.
Đêm càng ngày càng đen, đống lửa cũng chậm rãi yếu bớt, gió nhẹ thổi qua có chút lạnh, Tiếu Dao xoay người, hướng về nơi ấm áp chui vào...
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.