Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
Chương 121: Khăn tay
Hoại Phi Vãn Vãn
12/10/2020
Hắn nói gì?
Vân Mi? Ta... Ta không nghe lầm chứ?
"Nàng ấy tuy chỉ là một nha đầu nhưng thanh tú dịu dàng, làm trắc thất của sư phụ, khẳng định không ủy khuất ngươi." Giọng nói chán ghét kia tiếp tục xuyên qua bình phong truyền vào.
Ta thật sự không thể nhịn nổi, đẩy ngã bình phong lao ra: "Ta không đồng ý!" Vân Mi là nha đầu của ta, Vân Mi là của ta! Hắn có quyền gì chỉ hôn nàng cho kẻ khác?
Sắc mặt Dương tướng quân có chút khó coi, thấy ta xông ra ngoài, đương nhiên kinh hãi.
Nguyên Thừa Hạo lại vô sỉ duỗi tay kéo ta qua, nhíu mày trách mắng: "Không quy củ, ai cho nàng xưng ta hả?"
Dùng sức, hắn nắm rất chặt, không cho ta rút ra. Ta nào còn quản được nhiều như vậy, nếu không có Vân Mi bên cạnh, ta phải làm sao đây?
Hắn lại nhìn ta, cười dịu dàng: "Trẫm biết nàng và Vân Mi tỷ muội tình thâm."
Đánh rắm!
Ngoài mặt không dám nói gì, trong lòng thì thầm mắng, còn biết nói như vậy?
Hắn tiếp tục: "Chẳng lẽ nàng không muốn Vân Mi có một nơi quy túc sao? Hay là, nàng muốn nàng ấy chết già trong cung?" Ánh mắt vô hại kia vẫn nhìn ta chằm chằm, lời nói nói ra một cách nhẹ nhàng nhưng ở trong lòng ta lại nặng tựa ngàn cân.
Tình cảm giữa ta và Vân Mi rất tốt, nàng ở trong cung chỉ là một cung nữ, cung nữ hèn mọn nhất, bất kỳ chủ tử nào thoáng động tay cũng có thể lấy mạng nàng ấy.
Tỷ như, Diệp Phi khi đó!
Nghĩ đến, trái tim không khỏi run lên.
Nguyên Thừa Hạo muốn ban Vân Mi cho Dương tướng quân, vị tướng quân đã cứu tính mạng của nhà nàng, với nàng ấy mà nói đây chính là cơ hội để báo đáp ông ấy.
Có lẽ với Vân Mi mà nói, đây là cơ hội rất tốt.
Đỏ mắt, ta thế mà một câu cũng không nói nên lời.
"Trẫm biết nàng đau lòng cho nàng ấy." Nói xong những lời này, hắn lại chuyển hướng về Dương tướng quân, "Sư phụ cảm thấy thế nào?"
Ta nhìn Dương tướng quân, thấy ông ấy khẽ cười: "Vân Mi cô nương còn trẻ, mạt tướng đã già rồi."
Ta biết, lý do như vậy căn bản không đủ khiến Nguyên Thừa Hạo thay đổi chủ ý. Chuyện này, từ thời điểm hắn nói ra đã không còn cách nào thay đổi, giống như hắn trăm phương ngàn kế muốn tỷ tỷ vào cung.
Nguyên Thừa Hạo, chuyện hắn nhận định, cái gì cũng không thể dao động.
Hắn kéo tay ta, từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn. Ta không khỏi kinh hãi, là khăn của nữ nhân!
Hôm nay hắn đã thay y phục hai lần, cái khăn này chỉ có thể giấu trong ống tay áo nội y. Đột nhiên lấy nó ra, hắn rốt cuộc có ý gì?
Thong dong mở ra, ta mới thấy chữ viết bên trên.
Đưa người lại gần, hắn bắt đầu đọc: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm." Hắn nhìn khăn tay, sau đó chậm rãi dời ánh mắt về phía Dương tướng quân, khẽ cười, "Sư phụ còn không đồng ý?"
Ta thấy rất rõ, nét chữ của Vân Mi! Là Vân Mi viết!
Run rẩy, ta cuối cùng cũng cảm nhận được thời điểm gặp ông ấy, một câu "Ngài ấy không già" của Vân Mi có ý gì!
Nguyên Thừa Hạo sao lại có khăn tay của Vân Mi?
Khiếp sợ không thôi, hắn biết Dương tướng quân sẽ tới Thành Vương phủ, cố ý qua đó chờ ông ấy sao? Tất cả, hắn đã tính kế rất tốt!
Vân Mi? Ta... Ta không nghe lầm chứ?
"Nàng ấy tuy chỉ là một nha đầu nhưng thanh tú dịu dàng, làm trắc thất của sư phụ, khẳng định không ủy khuất ngươi." Giọng nói chán ghét kia tiếp tục xuyên qua bình phong truyền vào.
Ta thật sự không thể nhịn nổi, đẩy ngã bình phong lao ra: "Ta không đồng ý!" Vân Mi là nha đầu của ta, Vân Mi là của ta! Hắn có quyền gì chỉ hôn nàng cho kẻ khác?
Sắc mặt Dương tướng quân có chút khó coi, thấy ta xông ra ngoài, đương nhiên kinh hãi.
Nguyên Thừa Hạo lại vô sỉ duỗi tay kéo ta qua, nhíu mày trách mắng: "Không quy củ, ai cho nàng xưng ta hả?"
Dùng sức, hắn nắm rất chặt, không cho ta rút ra. Ta nào còn quản được nhiều như vậy, nếu không có Vân Mi bên cạnh, ta phải làm sao đây?
Hắn lại nhìn ta, cười dịu dàng: "Trẫm biết nàng và Vân Mi tỷ muội tình thâm."
Đánh rắm!
Ngoài mặt không dám nói gì, trong lòng thì thầm mắng, còn biết nói như vậy?
Hắn tiếp tục: "Chẳng lẽ nàng không muốn Vân Mi có một nơi quy túc sao? Hay là, nàng muốn nàng ấy chết già trong cung?" Ánh mắt vô hại kia vẫn nhìn ta chằm chằm, lời nói nói ra một cách nhẹ nhàng nhưng ở trong lòng ta lại nặng tựa ngàn cân.
Tình cảm giữa ta và Vân Mi rất tốt, nàng ở trong cung chỉ là một cung nữ, cung nữ hèn mọn nhất, bất kỳ chủ tử nào thoáng động tay cũng có thể lấy mạng nàng ấy.
Tỷ như, Diệp Phi khi đó!
Nghĩ đến, trái tim không khỏi run lên.
Nguyên Thừa Hạo muốn ban Vân Mi cho Dương tướng quân, vị tướng quân đã cứu tính mạng của nhà nàng, với nàng ấy mà nói đây chính là cơ hội để báo đáp ông ấy.
Có lẽ với Vân Mi mà nói, đây là cơ hội rất tốt.
Đỏ mắt, ta thế mà một câu cũng không nói nên lời.
"Trẫm biết nàng đau lòng cho nàng ấy." Nói xong những lời này, hắn lại chuyển hướng về Dương tướng quân, "Sư phụ cảm thấy thế nào?"
Ta nhìn Dương tướng quân, thấy ông ấy khẽ cười: "Vân Mi cô nương còn trẻ, mạt tướng đã già rồi."
Ta biết, lý do như vậy căn bản không đủ khiến Nguyên Thừa Hạo thay đổi chủ ý. Chuyện này, từ thời điểm hắn nói ra đã không còn cách nào thay đổi, giống như hắn trăm phương ngàn kế muốn tỷ tỷ vào cung.
Nguyên Thừa Hạo, chuyện hắn nhận định, cái gì cũng không thể dao động.
Hắn kéo tay ta, từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn. Ta không khỏi kinh hãi, là khăn của nữ nhân!
Hôm nay hắn đã thay y phục hai lần, cái khăn này chỉ có thể giấu trong ống tay áo nội y. Đột nhiên lấy nó ra, hắn rốt cuộc có ý gì?
Thong dong mở ra, ta mới thấy chữ viết bên trên.
Đưa người lại gần, hắn bắt đầu đọc: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm." Hắn nhìn khăn tay, sau đó chậm rãi dời ánh mắt về phía Dương tướng quân, khẽ cười, "Sư phụ còn không đồng ý?"
Ta thấy rất rõ, nét chữ của Vân Mi! Là Vân Mi viết!
Run rẩy, ta cuối cùng cũng cảm nhận được thời điểm gặp ông ấy, một câu "Ngài ấy không già" của Vân Mi có ý gì!
Nguyên Thừa Hạo sao lại có khăn tay của Vân Mi?
Khiếp sợ không thôi, hắn biết Dương tướng quân sẽ tới Thành Vương phủ, cố ý qua đó chờ ông ấy sao? Tất cả, hắn đã tính kế rất tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.