Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
Chương 99: Quyển 3: Trên Thiên Sơn chỉ có tuyết - Chương 1: Trêu đùa ta
Hoại Phi Vãn Vãn
12/10/2020
Hai cung nữ kia tiến lên hỗ trợ thu dọn, Vân Mi cẩn thận đỡ ta đứng dậy. Các nàng đã tới, ánh mắt cố ý vô tình nhìn thân dưới của ta, có điều, hiện tại ta đã khoác áo ngoài, giờ phút này thật sự không nhìn ra gì khác.
Ta chỉ là một cô nương, cư nhiên bị oan uổng chuyện mất mặt như vậy.
Thất thần mà đi về phía trước, lại quên bậc thang ở mép giường, không cẩn thận dẫm lên, cả người ta mất cân bằng mà ngã về trước. Vân Mi sợ hãi, thân thể ta đã được nam tử ôm lấy, nghe hắn ôn nhu cười, sủng nịnh nói: "Nhìn nàng kìa? Sao vậy? Không còn sức sao? Để trẫm ôm nàng." Dứt lời, làm trò trước mặt cung nữ, hắn ôm ngang ta lên, xoay người đi đến giường nệm bên ngoài.
Nếu vừa rồi ta còn lo lắng cho hắn, giờ phút này đã không cần. Hắn có thể nhẹ nhàng ôm ta như vậy, ngụm máu kia, chẳng qua là diễn kịch.
Vân Mi giật mình, nhưng không đi theo. Thời điểm quay đầu, ta thấy nàng cười rất vui vẻ.
Cắn răng trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn tươi cười: "Sao hả? Trẫm diễn kịch không kém hơn nàng chứ?" Khom người, đặt ta xuống giường, thoáng chần chờ, hắn cũng leo lên.
Hai người nằm ở ghế Quý Phi, rốt cuộc vẫn có chút chen chúc. Hắn cũng mặc kệ, cứ thế mà ngủ.
Ta tức giận: "Thần thiếp vẫn là nên đi thay y phục trước, Hoàng Thượng không sợ thần thiếp cũng làm bẩn y phục của ngài sao?" Trước đó không phải hắn nói ta vì việc đó mà làm bẩn khăn trải giường à?
Đưa tay đẩy ngực hắn, hắn thật nặng, vững như Thái Sơn.
"Trẫm thích nàng, trẫm không ngại bẩn."
Trời...
Vân Mi lấy chăn tới, có lẽ nghe được cuộc đối thoại giữa ta và hắn, một tay che miệng, liều mạng nén cười.
Ta quẫn bách mà đỏ mặt, Nguyên Thừa Hạo sao có thể?
Hắn ôn nhu tới khiến ta cảm thấy vô sỉ.
Vân Mi đi tới, đắp chăn lên hai người chúng ta, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, khăn trải giường đã thay mới rồi."
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cung nữ của hắn, tốc độ thật nhanh.
Hắn giữ chặt ta, không hề quay đầu, chỉ nói: "Biết rồi, các ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Vân Mi hành lễ, hai cung nữ kia cũng đi tới hành lễ, cùng nhau lui xuống.
Cửa lần nữa đóng lại, hắn nhắm mắt, căn bản không có ý ngồi dậy, thậm chí, hô hấp cũng trở nên đều đều.
Ta kinh ngạc, thân mình bị hắn ôm, không thể động đậy, cho dù có thể xoay người, vậy nhất định cũng sẽ ngã xuống. Cứ nằm như vậy thật không thoải mái. Hít sâu mấy hơi, ta vốn tưởng hắn khinh thường chơi trò này với ta, xem ra, vẫn là ta sai rồi.
Hắn thật biết tra tấn người, ta chưa từng nếm thử, nhất thời quên mất thống khổ Nguyên Phi Cẩm từng chịu.
Chép kinh thư!
"Cười cái gì?" Hắn nhắm mắt hỏi.
Ta thu lại ý cười, đáp: "Không có gì, Hoàng Thượng không về giường bên trong ngủ sao?" Chính hắn nói hai người ngủ không thoải mái, một hai đuổi ta ra ngoài, giờ phút này, giường nệm chật hẹp như vậy, hai người ngủ càng không thoải mái.
Nghe thế, hắn mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn ta: "Chẳng lẽ giường nệm này nàng cũng làm bẩn?"
"..."
Ta chỉ là một cô nương, cư nhiên bị oan uổng chuyện mất mặt như vậy.
Thất thần mà đi về phía trước, lại quên bậc thang ở mép giường, không cẩn thận dẫm lên, cả người ta mất cân bằng mà ngã về trước. Vân Mi sợ hãi, thân thể ta đã được nam tử ôm lấy, nghe hắn ôn nhu cười, sủng nịnh nói: "Nhìn nàng kìa? Sao vậy? Không còn sức sao? Để trẫm ôm nàng." Dứt lời, làm trò trước mặt cung nữ, hắn ôm ngang ta lên, xoay người đi đến giường nệm bên ngoài.
Nếu vừa rồi ta còn lo lắng cho hắn, giờ phút này đã không cần. Hắn có thể nhẹ nhàng ôm ta như vậy, ngụm máu kia, chẳng qua là diễn kịch.
Vân Mi giật mình, nhưng không đi theo. Thời điểm quay đầu, ta thấy nàng cười rất vui vẻ.
Cắn răng trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn tươi cười: "Sao hả? Trẫm diễn kịch không kém hơn nàng chứ?" Khom người, đặt ta xuống giường, thoáng chần chờ, hắn cũng leo lên.
Hai người nằm ở ghế Quý Phi, rốt cuộc vẫn có chút chen chúc. Hắn cũng mặc kệ, cứ thế mà ngủ.
Ta tức giận: "Thần thiếp vẫn là nên đi thay y phục trước, Hoàng Thượng không sợ thần thiếp cũng làm bẩn y phục của ngài sao?" Trước đó không phải hắn nói ta vì việc đó mà làm bẩn khăn trải giường à?
Đưa tay đẩy ngực hắn, hắn thật nặng, vững như Thái Sơn.
"Trẫm thích nàng, trẫm không ngại bẩn."
Trời...
Vân Mi lấy chăn tới, có lẽ nghe được cuộc đối thoại giữa ta và hắn, một tay che miệng, liều mạng nén cười.
Ta quẫn bách mà đỏ mặt, Nguyên Thừa Hạo sao có thể?
Hắn ôn nhu tới khiến ta cảm thấy vô sỉ.
Vân Mi đi tới, đắp chăn lên hai người chúng ta, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, khăn trải giường đã thay mới rồi."
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cung nữ của hắn, tốc độ thật nhanh.
Hắn giữ chặt ta, không hề quay đầu, chỉ nói: "Biết rồi, các ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Vân Mi hành lễ, hai cung nữ kia cũng đi tới hành lễ, cùng nhau lui xuống.
Cửa lần nữa đóng lại, hắn nhắm mắt, căn bản không có ý ngồi dậy, thậm chí, hô hấp cũng trở nên đều đều.
Ta kinh ngạc, thân mình bị hắn ôm, không thể động đậy, cho dù có thể xoay người, vậy nhất định cũng sẽ ngã xuống. Cứ nằm như vậy thật không thoải mái. Hít sâu mấy hơi, ta vốn tưởng hắn khinh thường chơi trò này với ta, xem ra, vẫn là ta sai rồi.
Hắn thật biết tra tấn người, ta chưa từng nếm thử, nhất thời quên mất thống khổ Nguyên Phi Cẩm từng chịu.
Chép kinh thư!
"Cười cái gì?" Hắn nhắm mắt hỏi.
Ta thu lại ý cười, đáp: "Không có gì, Hoàng Thượng không về giường bên trong ngủ sao?" Chính hắn nói hai người ngủ không thoải mái, một hai đuổi ta ra ngoài, giờ phút này, giường nệm chật hẹp như vậy, hai người ngủ càng không thoải mái.
Nghe thế, hắn mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn ta: "Chẳng lẽ giường nệm này nàng cũng làm bẩn?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.