Chương 44: Giải Cứu
Nguyễn Nhật Thương
10/02/2021
Kane từ phía sau cô bước đến bên cạnh, hướng đôi mắt hiếu kỳ nhìn người trước mặt. Mà hắn lúc này dường như đã chết lặng, trong đầu không ngừng chạy vòng những câu hỏi: "anh ta là ai? Tại sao lại biết cô? Cô đi Mỹ là vì người này sao?" Nghĩ vậy trong lòng hắn liền trở nên khó chịu mà tim gan lại bóp thắt đến nghẹt thở.
Uyển Nhã lúc này đưa tay lên gạt đi nước mắt, nhìn hắn 1 cái lướt qua rồi quay sang Kane lạnh nhạt nói:
- Anh ta nhầm người. Kane, anh xong việc rồi sao? Chúng ta đi thôi.
Nói rồi cô liền kéo tay anh quay người đi, hắn lúc này chợt vội vã đi tới giật tay cô lại mà Kane lúc này cũng bất giác nắm lấy cánh tay kia của cô, lạnh giọng nói:
- Bỏ cô ấy ra.
Hắn không để tâm đến lời nói của anh bởi vì tất cả tâm ý đều đặt lên người nữ nhân trước mặt mình, cảm nhận được tim mỗi lúc một đập dữ dội hơn, mà tâm can lại dày xéo không ngừng, thanh âm có chút chua xót:
- Uyển Nhã, tôi không biết vì sao em lại phải như vậy nhưng cho dù em có thay tên, em có đổi cả hình dáng, tôi vẫn sẽ nhận ra bởi vì mùi hương trên người em khiến đã tôi lưu luyến đến mức đắm chìm mà mãi mãi không thể nào quên được.
Cô nghe vậy bỗng chốc trở nên ngây dại rất nhanh sau đó bằng cách lạnh nhạt nhất rút tay lại rồi bình thản nói:
- Thật xin lỗi, tôi không biết anh.
Dứt lời cô liền quay người bước đi, Kane thấy vậy khẽ nhíu mày 1 cái rồi cũng theo sau.
Hắn lúc này đứng chôn chân ở đấy, không thể mở lời cũng không thể đuổi theo chỉ biết hướng đôi mắt tuyệt vọng nhìn về bóng dáng mảnh mai phía trước, tổn thương và đau đớn vô cùng.
4 chữ "tôi không biết anh" cô nói ra 1 cách tự nhiên như vậy chẳng khác gì cầm lấy cán dao rồi chĩa thẳng mũi nhọn vào trái tim hắn khiến nó từ từ rỉ máu, xót xa và nhức nhói đến nghẹt thở.
Lúc này chiếc xe dừng lại bên cạnh hắn, người áo đen bước xuống đi đến bên cạnh, cúi đầu:
- Vương tổng, có cần đuổi theo không?
Hắn nghe vậy khẽ nhắm chặt mắt lại, 1 giọt pha lê trong suốt rơi xuống mặt đường trải nhựa đen xám loang ra rồi tan biết mất nhanh đến mức như nó chưa từng xuất hiện, không ai có thể thấy được vậy.
Đôi mắt từ từ hé mở, cả gương mặt liền chuyển hoá sắc lạnh, hắn quay người trở vào xe rồi lạnh giọng nói:
- Điều tra tên đó.
Người áo đen nghe vậy chỉ khẽ gật đầu rồi trở về vị trí của mình lái xe đi về hướng ngược lại.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Trong khoang xe tĩnh lặng, cô gái hướng đôi mắt ra phía ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn còn vọng lại những câu nói của hắn.
- Ciara, em quen anh ta?
Câu hỏi của Kane khiến cô bừng tỉnh nhìn sang anh gượng lấy 1 nụ cười rồi bình thản nói:
- Không quen?
Anh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của cô 1 hồi rồi lạnh giọng nói:
- Ciara, em vốn không hề mất đi ký ức?
Cô nghe vậy liền trở nên sửng sốt, 2 tay bắt đầu lúng túng bấu chặt vào nhau, gượng gạo nói:
- Kane, em không hiểu anh đang nói gì?
- Ciara, em vốn là biết bản thân đã mất đi ký ức, tại sao lại khẳng định được không hề quen biết anh ta?
Cô lúc này biết mình đã không thể che dấu được nữa, đôi mắt chợt rũ xuống rồi cười nhạt 1 cái:
- Kane, xin lỗi.
Anh nghe vậy không hiểu sao trong lòng chợt cảm thấy tổn thương, thì ra thời gian qua anh tận tình thương cảm cho số phận của cô, anh ân cần chỉ dạy cô cách tự bảo vệ bản thân, vậy mà cuối cùng tất cả chỉ là 1 vẻ mặt mà cô cố tình tạo ra.
- Tại sao?
Cô lúc này 2 tay siết chặt lại đến nổi gân xanh, móng tay đâm sâu vào da đến đau đớn, tim gan mỗi lúc 1 thắt quặn lại, 2 hốc mắt giờ đã đỏ hoe mà hằn lên những tia đau thương tột cùng, lạnh nhạt mà nói:
- Người đẩy em đến bước đường này chính là anh ta.
Kane nghe vậy vẫn tỏ ra bình thản, anh thật cũng có thể đoán ra được mọi chuyện khi nghe lời hắn nói lúc nãy.
- Vậy tại sao lại phải lừa dối tôi.
Cô lúc này mới nhìn sang anh, 2 dòng lệ không tự chủ liền chảy dài xuống gò má ửng hồng:
- Kane, em không có lừa dối anh. Chỉ là lúc đó, em muốn trốn tránh anh ta, lại sợ nói ra tên thật của mình sẽ bị anh ta tìm được. Em...em...thật sự không cố ý...
Nữ nhân trong mắt anh xinh đẹp đến rung động lòng người vậy mà dáng vẻ lại bi thương thật khiến anh cảm thấy đau lòng, bàn tay bất giác đưa lên chạm nhẹ vào giọt nước mắt ấy rồi lau đi, thanh âm có chút chua xót:
- Em yêu anh ta?
Câu hỏi của anh khiến cô chợt ngây người, cô yêu hắn? Còn không? Ngày hôm ấy khi chính tai nghe được hắn nói câu đó dù là 1 cách gián tiếp nhưng thanh âm ấy thật sự không thể nhầm lẫn được, cô đã sớm đã chôn vùi đoạn tình cảm đó dưới đáy của biển cả rồi thứ mà cô còn lại với hắn chính là đứa bé. Thời gian qua cô thật sống không có dễ dàng, đêm nào cũng ướt gối nhớ về đứa con bé bỏng của mình nhưng mà khi con người đã bị tổn thương đến tận cùng của nỗi đau, điều họ mong muốn nhất chính là được giải thoát bản thân mình nếu không thể thì thà chết còn hơn phải sống như vậy. Ngày qua ngày cô cũng tự học được cách che dấu cảm xúc của mình, học được cách mạnh mẽ, cũng học được cách tàn nhẫn với những kẻ làm tổn thương mình chỉ là tại sao, khi nhìn thấy hắn, khi nghe những lời nói đó trái tim vẫn không thể bình tâm mà lại nhói lên từng đợi quặn thắt như vậy.
Khẽ quay mặt đi né tránh cái nhìn của anh, rồi lạnh nhạt nói:
- Yêu? Đó là em của ngày trước, mà em ngày trước đã sớm chết rồi, em bây giờ là Ciara.
Kane thấy cô như vậy lại cười khổ, nếu cô không yêu hắn tại sao phải né tránh ánh mắt của anh mà câu trả lời của cô lại chẳng thể khẳng định bây giờ cô còn yêu hay hắn hay không? Bỗng chốc tim anh chợt nhói lên 1 hồi thắt chặt cả tâm can, hoá ra từ lần đầu gặp mặt anh đối với cô đã là rung động, rung động kéo dài đến bây giờ đã hoá thành yêu thương vô vàn. Chỉ là khi anh nhận ra, trớ trêu thay hắn lại xuất hiện. Đôi mắt màu nâu lạnh lẽo của biển đêm ngày ấy giờ đã in bóng của người nữ nhân xinh đẹp, thanh âm bỗng trùng xuống:
- Nhưng anh ta yêu em.
Cô nghe vậy sững lại 1 chút rồi lại cười giễu, tầm mắt vẫn hướng thẳng, ưu tư nói:
- Yêu? Anh ta mà biết yêu sao? Cho dù là vậy thứ tình yêu đáng sợ ấy em cũng không mong muốn.
- Vậy...nếu tôi yêu em?
Cô nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn sang anh, nam nhân trước mặt cô lúc này vẻ mặt chân thành đến lạ thường, cô cảm nhận được tình yêu của anh chỉ là trái 9tim này tại sao lại không chịu thổn thức. Côi nhìn anh đôi mắt có chút lúng túng, chần chừ 1 lúc rồi nói:
- Kane...thực ra em...
- Được rồi, tôi chỉ nói nếu thôi, em không cần phải khó xử như vậy.
Kane cắt ngang câu nói của cô rồi quay mặt đi hướng khác, anh biết được câu trả lời, chỉ là không muốn nghe chính miệng cô nói ra thôi.
Không gian trở nên im lặng lạ thường, không ai nói với ai câu nào cho đến khi chiếc xe dừng lại.
Cô mở cửa bước xuống liền cảm nhận có điều chẳng lành, cơ thể theo phản xạ né sang 1 bên cùng lúc đấy 1 cánh tay lao đến, cô nhanh nhẹn bắt lấy rồi xoay 1 vòng người dùng khửu tay thụi vào bụng tên đấy.
Kane lúc này vội vàng chạy đến liền bị 1 đám người áo đen lao vào vây quanh, bàn tay siết chặt lại, gương mặt trở nên tối sầm:
- Không được đụng vào cô ấy.
Nói rồi anh lao vào đám đống ấy dẹp đường mà tầm mắt vẫn nhìn về phía cô lo lắng.
Cô có lẽ vì mặc váy khiến thân thủ không được linh hoạt vì vậy đấu với 1 tên đàn ông thật sự không đánh nổi chỉ có thể phòng vệ.
Cùng lúc đấy, 1 tên khác bất chợt lao về phía cô dùng lực mạnh đấm thẳng vào bụng, đau đớn khẽ nhíu mày lùi lại vài bước liền bị 1 tên khác kẹp chặt cổ, 2 tay bị khống chế cố định ra đường sau.
Kane thấy vậy lại càng lo lắng hơn, đánh trả đám người kia rồi đi tới trước mặt, thanh âm tức giận mà gằn lên:
- Thả cô ấy ra.
- NẾU KHÔNG THẢ THÌ SAO?
Một giọng nói vang lên kéo sự chú ý của cô và anh về hướng đó.
Kane nhìn người đi đến có chút ngỡ ngàng rồi lạnh giọng nói:
- Cha, là người sao?
Vẫn là người đàn ông ấy, vẫn chống chiếc gậy rồng đen ấy từng bước đi tới trước mặt anh, nghiêm giọng nói:
- Phải, là ta bảo bọn họ làm.
- Cha, cô ấy không có liên quan.
- Con dạo này đã phân tâm quá nhiều rồi. Ta nghe nói con còn dạy võ công cho cô ta lần này tận mắt thấy quả thực không sai, khá lắm nhưng mà phải nói sao đây?... Kane, con quên ai là người đưa con về nuôi nấng, dạy dỗ, đưa con đến ngày hôm nay rồi sao?
- Cha, ơn của người con luôn luôn nhớ!
- VẬY CON LÀ QUÊN LỜI TA DẶN SAO?
- Con không quên.
- Không quên, nếu vậy tại sao còn để cô ta ở bên cạnh? Ở vị trí của con không được phép dính dáng đến nữ nhân nếu con không muốn chết sớm. Ta tưởng con chỉ là vui đùa, không nghĩ lại để cô ta lâu như vậy ở bên cạnh, con quá ngu xuẩn. NGAY BÂY GIỜ HÃY TỰ TAY GIẾT CHẾT CÔ TA.
Lời ông vừa dứt khiến anh trở nên sửng sốt liền quay sang nhìn cô 1 tia thương xót, ông thấy vậy lại lên tiếng:
- Sao? Không nỡ phải không? Kane, con nên biết việc ở địa vị của con thứ quan trọng nhất là không được vướng vào là chữ "Tình" nếu không chỉ có hại họ hoặc tệ hơn chính lại hại con. Uổng công ta bao nhiêu năm nuôi dạy vậy mà bây giờ tất cả đổ vỡ chỉ vì 1 nữ nhân. 1 là Rồng Đen, 2 là cô ta. Nếu chọn 1 hãy dứt khoát 1 súng giết cô ta, nếu 2 hãy từ bỏ vị trí Bang chủ đồng nghĩa với việc phải đóng con dấu hình rồng đen quay đầu xuống lên người và con nên biết ý nghĩa của hình đó là gì. Con hãy suy nghĩ đi, trước mắt cô gái này sẽ đưa về căn cứ của ta, khi nào lựa chọn được hãy đến gặp.
Nói rồi ông liền quay người lại ra hiệu cho những người áo đen đấy đưa cô đi rồi cũng bước theo.
Anh thấy vậy liền vội vã chạy đến thì bị đám người áo đen khác giữ lại, anh càng điên cuồng đánh trả thì chiếc xe trở cô mỗi lúc 1 càng đi xa.
Cả người bất lực ngồi phịch xuống đất, gương mặt sớm đã có những vết trớt to nhỏ, đôi mắt trở nên sâu thẳm nhìn về hướng chiếc xe đã đi khuất.
Rốt cuộc, ngày ấy đưa cô theo là sai hay là đúng?
------ (Fb:Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, tại 1 căn biệt thự ở trung tâm thủ đô Washington, nam nhân với gương mặt tuấn mỹ cả người toát ra luồng khí lạnh đến rùng mình, nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh giọng hỏi:
- Trương Kiệt, điều tra sao rồi?
- Vương tổng, hắn tên thật là Kane, biệt danh là Rồng Đen là Bang chủ của bang Rồng Đen, phía sau hắn cò có 1 người được gọi là "Lão đại" có lẽ là người đứng đầu của bang phái này. Nói cách khác thì đây là 1 băng đảng hoạt động trong thế giới ngầm có thế lực rất mạnh.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Uyển Nhã, tại sao lại quen được hắn?
- Tôi đã tận dụng hết tất cả các mối quan hệ có thể mới điều tra ra được, cách đây khoảng 1 tháng hắn có phi vụ làm ăn là 1 lô hàng vũ khí địa điểm giao dịch là ở Trung Quốc ta trùng hợp chính là bãi biển đó. Tôi đã cho gửi 1 bản thông tinh và hình ảnh của hắn về nước để cho người điều tra. Quả thực có người nhận ra hắn, trong đó có 1 người là bác sĩ đã tự nhận có đến nhà hắn để khám cho 1 cô gái trong tình trạng xảy thai dẫn đến băng huyết do ở dưới biển lạnh quá lâu, đầu bị chấn thương nhẹ do va đập dẫn đến tụ máu não...tôi nghĩ có thể là Thiếu phu nhân.
Hắn nghe vậy trong lòng liền cảm thấy đau xót, không ngờ cô lại chịu những tổn thương nặng nề đến như vậy, có lẽ vì thế mà cô đối với hắn lại có phản ứng như vậy. Tim gan mỗi lúc 1 nhói lên, càng thôi thúc hắn phải nhanh chóng đem cô về, hắn muốn bù đắp, hắn muốn yêu thương, hắn muốn chiều chuộng, hắn muốn dành tất cả mọi thứ tốt nhất để xoa dịu nỗi đau ấy:
- Chuẩn bị 1 chút, đến gặp hắn.
Nói rồi, hắn liền đứng dậy trở ra ngoài, Trương Kiệt thấy vậy cúi đầu 1 cái, lấy điện thoại bấm 1 dãy số nói gì đấy rồi tắt máy quay người bước theo sau.
Xe dừng trước 1 căn biệt thự phương Tây hiện đại, Trương Kiệt bước xuống mở cửa cho hắn.
Cùng lúc đấy, từ phía trong nhà, 1 người áo đen bước ra mở cửa nhìn hắn rồi lịch sự cúi đầu chào:
- Vương tiên sinh, Bang chủ tôi đang đợi ngài ở bên trong.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, cũng có chuat bất ngờ khi Kane lại có thể trong 1 thời gian ngắn lại có thể điều tra về hắn nhanh như vậy.
Vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng, 2 tay đút túi lãnh đạm mà bước vào.
Chân vừa đặt qua cửa chính, đã thấy nam nhân ngồi đấy với mái tóc màu bạch kim, gương mặt điển trai giờ đã xuất hiện những vết thương tím đỏ.
Hắn lúc này cũng chẳng để ý đến chuyện đó, ngạo mạn đứng đấy 2 tay đút túi, lạnh giọng hỏi:
- Cô ấy đâu?
Kane nghe vậy khẽ đưa mắt lên nhìn hắn, quả thật là khí chất hơn người, anh tựa lưng vào thành ghế, chân vắt chéo nhìn hắn lãnh đạm nói:
- Cô ấy không ở đây.
Hắn nghe vậy liền nhíu màu, đôi mắt nhìn anh loé lên tia giận dữ:
- Kane, nếu anh đã điều tra về tôi vậy cũng nên biết Uyển Nhã chính là vợ tôi?
Nghe hắn nói vậy lòng anh liền cảm thấy đau nhói. Phải, sau khi cô bị đưa đi anh đã ra lệnh cho Jasson điều tra về hắn, nghiễm nhiên biết được sự thật đau lòng đó cũng đoán được hắn sẽ đến đây tìm cô vậy nên đã căn dặn Jasson ra đón tiếp hắn. Điều anh quan trọng bây giờ, trước mắt là phải đưa được cô về bởi vì anh hiểu rõ người đàn ông mà anh gọi là Cha đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Mà mình anh, thật sự chỉ nắm trong tay 50% là có thể an toàn đưa cô trở về vậy nên lần này đành phải để hắn nhúng tay vào.
- Tôi biết, nhưng thật sự cô ấy không ở đây.
- KHÔNG Ở ĐÂY? VẬY CÔ ẤY Ở ĐÂU?
- Lão đại.
Một câu nói của anh làm hắn lo lắng, trong đầu liền cảm nhận được có điều chẳng lành:
- Kane, anh nên cho tôi 1 lời giải thích.
- Không có nhiều thời gian, trước mắt hãy nghĩ cách đưa cô ấy trở về. Tôi tin ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ấy.
Lời vừa dứt cả 2 ánh mắt ấy lại cùng chung 1 bóng hình, trong đầu loé lên những ý định nguy hiểm.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Ngay lúc này, trong 1 căn phòng ở dưới tầng hầm, nữ nhân có gương mặt xinh đẹp nhưng lại chỉ 1 màu tái nhợt, thân mặc 1 chiếc váy tiểu thư màu hồng đã sớm rách nát mà in những vệt máu, cả 2 tay cô bị cố định bởi 2 sợi xích gắn trên xà cao, đôi mắt mệt mỏi nhìn về người đàn ông ngồi trước mặt, yếu ớt nói:
- Dù ông có đánh thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ nói vậy.
Người đàn ông đó nghe vậy càng giận dữ nhìn cô:
- Được, cứng miệng lắm. Ta không tin cô tiếp cận Kane là không có mục đích. Đánh tiếp, đến khi nào chịu khai thì thôi.
Lời vừa dứt 1 người áo đen đi đến vụt sợi dây da lên người cô, Uyển Nhã đau đớn khẽ nhíu mày kêu lên 1 tiếng, mà người áo đen đó lại quát lên mà hỏi:
- Nói, cô rốt cuộc là do bang phái nào cử tới? Tiếp cận Bang chủ là có mục đích gì?
Cô đôi mắt dường như đã sắp không trụ nổi nữa, bời môi vì đau đớn mà cắn đến tứa máu, tiếp tục lặp lại câu nói:
- Tôi không có.
Lời cô vừa dứt lại tiếp tục 1 đòn roi nghiệt ngã vụt lên tấm thân mảnh mai ấy. Uyển Nhã cả người dường như muốn rơi ra từng mảnh vậy, chiếc váy rách đến tưởng chừng như muốn để lộ ra cơ thể nõn nà, từng vết roi cứ chồng chất lên nhau khiến vết thương đã bắt đầu tứa máu.
Người đàn ông ngồi đấy thấy vậy khẽ nhíu mày, ông không nghĩ 1 cô gái yếu ớt như cô lại có sức chịu đựng dẻo dai như vậy nhưng ông đâu biết cô thật sự là không có mục đích gì mà tiếp cận anh.
Tức giận đập mạnh tay lên bàn rồi nói:
- Tiếp tục.
Người áo đen nhận lệnh liền vung roi lên, chỉ là chưa kịp vụt xuống thì 1 tên áo fden khác vội vã đi vào đứng trước mặt ông kính cẩn cúi đầu rồi thận trọng nói:
- Lão đại, bên ngoài có 1 người tự xưng là Vương Thiếu Hạo muốn gặp ngài.
Ông nghe vậy khẽ nhíu mày rồi lặp lại:
- Vương Thiếu Hạo?
Cô lúc này nghe nhắc đến cái tên ấy liền mở to mắt, bất giác lại nói:
- Thiếu Hạo? Anh ta sao lại đến đây?
Ông nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh:
- Cô quen tên đó sao? Tôi nói không sai, cô nhất định tiếp cận Kane là có mục đích. Rốt cuộc cô là người của bang phái nào?
- Câu trả lời của tôi vẫn vậy.
Ông tức giận đập mạnh tay lên bàn rồi đứng dậy nhìn sang người áo đen gắt lên:
- Trông chừng cô ta cẩn thận. Ta ra xem tên đó là ai rồi sẽ quay vào.
Nói rồi ông liền bước trở ra mà cô ở đấy trong lòng không hiểu sao lại lo lắng.
Uyển Nhã lúc này đưa tay lên gạt đi nước mắt, nhìn hắn 1 cái lướt qua rồi quay sang Kane lạnh nhạt nói:
- Anh ta nhầm người. Kane, anh xong việc rồi sao? Chúng ta đi thôi.
Nói rồi cô liền kéo tay anh quay người đi, hắn lúc này chợt vội vã đi tới giật tay cô lại mà Kane lúc này cũng bất giác nắm lấy cánh tay kia của cô, lạnh giọng nói:
- Bỏ cô ấy ra.
Hắn không để tâm đến lời nói của anh bởi vì tất cả tâm ý đều đặt lên người nữ nhân trước mặt mình, cảm nhận được tim mỗi lúc một đập dữ dội hơn, mà tâm can lại dày xéo không ngừng, thanh âm có chút chua xót:
- Uyển Nhã, tôi không biết vì sao em lại phải như vậy nhưng cho dù em có thay tên, em có đổi cả hình dáng, tôi vẫn sẽ nhận ra bởi vì mùi hương trên người em khiến đã tôi lưu luyến đến mức đắm chìm mà mãi mãi không thể nào quên được.
Cô nghe vậy bỗng chốc trở nên ngây dại rất nhanh sau đó bằng cách lạnh nhạt nhất rút tay lại rồi bình thản nói:
- Thật xin lỗi, tôi không biết anh.
Dứt lời cô liền quay người bước đi, Kane thấy vậy khẽ nhíu mày 1 cái rồi cũng theo sau.
Hắn lúc này đứng chôn chân ở đấy, không thể mở lời cũng không thể đuổi theo chỉ biết hướng đôi mắt tuyệt vọng nhìn về bóng dáng mảnh mai phía trước, tổn thương và đau đớn vô cùng.
4 chữ "tôi không biết anh" cô nói ra 1 cách tự nhiên như vậy chẳng khác gì cầm lấy cán dao rồi chĩa thẳng mũi nhọn vào trái tim hắn khiến nó từ từ rỉ máu, xót xa và nhức nhói đến nghẹt thở.
Lúc này chiếc xe dừng lại bên cạnh hắn, người áo đen bước xuống đi đến bên cạnh, cúi đầu:
- Vương tổng, có cần đuổi theo không?
Hắn nghe vậy khẽ nhắm chặt mắt lại, 1 giọt pha lê trong suốt rơi xuống mặt đường trải nhựa đen xám loang ra rồi tan biết mất nhanh đến mức như nó chưa từng xuất hiện, không ai có thể thấy được vậy.
Đôi mắt từ từ hé mở, cả gương mặt liền chuyển hoá sắc lạnh, hắn quay người trở vào xe rồi lạnh giọng nói:
- Điều tra tên đó.
Người áo đen nghe vậy chỉ khẽ gật đầu rồi trở về vị trí của mình lái xe đi về hướng ngược lại.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Trong khoang xe tĩnh lặng, cô gái hướng đôi mắt ra phía ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn còn vọng lại những câu nói của hắn.
- Ciara, em quen anh ta?
Câu hỏi của Kane khiến cô bừng tỉnh nhìn sang anh gượng lấy 1 nụ cười rồi bình thản nói:
- Không quen?
Anh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của cô 1 hồi rồi lạnh giọng nói:
- Ciara, em vốn không hề mất đi ký ức?
Cô nghe vậy liền trở nên sửng sốt, 2 tay bắt đầu lúng túng bấu chặt vào nhau, gượng gạo nói:
- Kane, em không hiểu anh đang nói gì?
- Ciara, em vốn là biết bản thân đã mất đi ký ức, tại sao lại khẳng định được không hề quen biết anh ta?
Cô lúc này biết mình đã không thể che dấu được nữa, đôi mắt chợt rũ xuống rồi cười nhạt 1 cái:
- Kane, xin lỗi.
Anh nghe vậy không hiểu sao trong lòng chợt cảm thấy tổn thương, thì ra thời gian qua anh tận tình thương cảm cho số phận của cô, anh ân cần chỉ dạy cô cách tự bảo vệ bản thân, vậy mà cuối cùng tất cả chỉ là 1 vẻ mặt mà cô cố tình tạo ra.
- Tại sao?
Cô lúc này 2 tay siết chặt lại đến nổi gân xanh, móng tay đâm sâu vào da đến đau đớn, tim gan mỗi lúc 1 thắt quặn lại, 2 hốc mắt giờ đã đỏ hoe mà hằn lên những tia đau thương tột cùng, lạnh nhạt mà nói:
- Người đẩy em đến bước đường này chính là anh ta.
Kane nghe vậy vẫn tỏ ra bình thản, anh thật cũng có thể đoán ra được mọi chuyện khi nghe lời hắn nói lúc nãy.
- Vậy tại sao lại phải lừa dối tôi.
Cô lúc này mới nhìn sang anh, 2 dòng lệ không tự chủ liền chảy dài xuống gò má ửng hồng:
- Kane, em không có lừa dối anh. Chỉ là lúc đó, em muốn trốn tránh anh ta, lại sợ nói ra tên thật của mình sẽ bị anh ta tìm được. Em...em...thật sự không cố ý...
Nữ nhân trong mắt anh xinh đẹp đến rung động lòng người vậy mà dáng vẻ lại bi thương thật khiến anh cảm thấy đau lòng, bàn tay bất giác đưa lên chạm nhẹ vào giọt nước mắt ấy rồi lau đi, thanh âm có chút chua xót:
- Em yêu anh ta?
Câu hỏi của anh khiến cô chợt ngây người, cô yêu hắn? Còn không? Ngày hôm ấy khi chính tai nghe được hắn nói câu đó dù là 1 cách gián tiếp nhưng thanh âm ấy thật sự không thể nhầm lẫn được, cô đã sớm đã chôn vùi đoạn tình cảm đó dưới đáy của biển cả rồi thứ mà cô còn lại với hắn chính là đứa bé. Thời gian qua cô thật sống không có dễ dàng, đêm nào cũng ướt gối nhớ về đứa con bé bỏng của mình nhưng mà khi con người đã bị tổn thương đến tận cùng của nỗi đau, điều họ mong muốn nhất chính là được giải thoát bản thân mình nếu không thể thì thà chết còn hơn phải sống như vậy. Ngày qua ngày cô cũng tự học được cách che dấu cảm xúc của mình, học được cách mạnh mẽ, cũng học được cách tàn nhẫn với những kẻ làm tổn thương mình chỉ là tại sao, khi nhìn thấy hắn, khi nghe những lời nói đó trái tim vẫn không thể bình tâm mà lại nhói lên từng đợi quặn thắt như vậy.
Khẽ quay mặt đi né tránh cái nhìn của anh, rồi lạnh nhạt nói:
- Yêu? Đó là em của ngày trước, mà em ngày trước đã sớm chết rồi, em bây giờ là Ciara.
Kane thấy cô như vậy lại cười khổ, nếu cô không yêu hắn tại sao phải né tránh ánh mắt của anh mà câu trả lời của cô lại chẳng thể khẳng định bây giờ cô còn yêu hay hắn hay không? Bỗng chốc tim anh chợt nhói lên 1 hồi thắt chặt cả tâm can, hoá ra từ lần đầu gặp mặt anh đối với cô đã là rung động, rung động kéo dài đến bây giờ đã hoá thành yêu thương vô vàn. Chỉ là khi anh nhận ra, trớ trêu thay hắn lại xuất hiện. Đôi mắt màu nâu lạnh lẽo của biển đêm ngày ấy giờ đã in bóng của người nữ nhân xinh đẹp, thanh âm bỗng trùng xuống:
- Nhưng anh ta yêu em.
Cô nghe vậy sững lại 1 chút rồi lại cười giễu, tầm mắt vẫn hướng thẳng, ưu tư nói:
- Yêu? Anh ta mà biết yêu sao? Cho dù là vậy thứ tình yêu đáng sợ ấy em cũng không mong muốn.
- Vậy...nếu tôi yêu em?
Cô nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn sang anh, nam nhân trước mặt cô lúc này vẻ mặt chân thành đến lạ thường, cô cảm nhận được tình yêu của anh chỉ là trái 9tim này tại sao lại không chịu thổn thức. Côi nhìn anh đôi mắt có chút lúng túng, chần chừ 1 lúc rồi nói:
- Kane...thực ra em...
- Được rồi, tôi chỉ nói nếu thôi, em không cần phải khó xử như vậy.
Kane cắt ngang câu nói của cô rồi quay mặt đi hướng khác, anh biết được câu trả lời, chỉ là không muốn nghe chính miệng cô nói ra thôi.
Không gian trở nên im lặng lạ thường, không ai nói với ai câu nào cho đến khi chiếc xe dừng lại.
Cô mở cửa bước xuống liền cảm nhận có điều chẳng lành, cơ thể theo phản xạ né sang 1 bên cùng lúc đấy 1 cánh tay lao đến, cô nhanh nhẹn bắt lấy rồi xoay 1 vòng người dùng khửu tay thụi vào bụng tên đấy.
Kane lúc này vội vàng chạy đến liền bị 1 đám người áo đen lao vào vây quanh, bàn tay siết chặt lại, gương mặt trở nên tối sầm:
- Không được đụng vào cô ấy.
Nói rồi anh lao vào đám đống ấy dẹp đường mà tầm mắt vẫn nhìn về phía cô lo lắng.
Cô có lẽ vì mặc váy khiến thân thủ không được linh hoạt vì vậy đấu với 1 tên đàn ông thật sự không đánh nổi chỉ có thể phòng vệ.
Cùng lúc đấy, 1 tên khác bất chợt lao về phía cô dùng lực mạnh đấm thẳng vào bụng, đau đớn khẽ nhíu mày lùi lại vài bước liền bị 1 tên khác kẹp chặt cổ, 2 tay bị khống chế cố định ra đường sau.
Kane thấy vậy lại càng lo lắng hơn, đánh trả đám người kia rồi đi tới trước mặt, thanh âm tức giận mà gằn lên:
- Thả cô ấy ra.
- NẾU KHÔNG THẢ THÌ SAO?
Một giọng nói vang lên kéo sự chú ý của cô và anh về hướng đó.
Kane nhìn người đi đến có chút ngỡ ngàng rồi lạnh giọng nói:
- Cha, là người sao?
Vẫn là người đàn ông ấy, vẫn chống chiếc gậy rồng đen ấy từng bước đi tới trước mặt anh, nghiêm giọng nói:
- Phải, là ta bảo bọn họ làm.
- Cha, cô ấy không có liên quan.
- Con dạo này đã phân tâm quá nhiều rồi. Ta nghe nói con còn dạy võ công cho cô ta lần này tận mắt thấy quả thực không sai, khá lắm nhưng mà phải nói sao đây?... Kane, con quên ai là người đưa con về nuôi nấng, dạy dỗ, đưa con đến ngày hôm nay rồi sao?
- Cha, ơn của người con luôn luôn nhớ!
- VẬY CON LÀ QUÊN LỜI TA DẶN SAO?
- Con không quên.
- Không quên, nếu vậy tại sao còn để cô ta ở bên cạnh? Ở vị trí của con không được phép dính dáng đến nữ nhân nếu con không muốn chết sớm. Ta tưởng con chỉ là vui đùa, không nghĩ lại để cô ta lâu như vậy ở bên cạnh, con quá ngu xuẩn. NGAY BÂY GIỜ HÃY TỰ TAY GIẾT CHẾT CÔ TA.
Lời ông vừa dứt khiến anh trở nên sửng sốt liền quay sang nhìn cô 1 tia thương xót, ông thấy vậy lại lên tiếng:
- Sao? Không nỡ phải không? Kane, con nên biết việc ở địa vị của con thứ quan trọng nhất là không được vướng vào là chữ "Tình" nếu không chỉ có hại họ hoặc tệ hơn chính lại hại con. Uổng công ta bao nhiêu năm nuôi dạy vậy mà bây giờ tất cả đổ vỡ chỉ vì 1 nữ nhân. 1 là Rồng Đen, 2 là cô ta. Nếu chọn 1 hãy dứt khoát 1 súng giết cô ta, nếu 2 hãy từ bỏ vị trí Bang chủ đồng nghĩa với việc phải đóng con dấu hình rồng đen quay đầu xuống lên người và con nên biết ý nghĩa của hình đó là gì. Con hãy suy nghĩ đi, trước mắt cô gái này sẽ đưa về căn cứ của ta, khi nào lựa chọn được hãy đến gặp.
Nói rồi ông liền quay người lại ra hiệu cho những người áo đen đấy đưa cô đi rồi cũng bước theo.
Anh thấy vậy liền vội vã chạy đến thì bị đám người áo đen khác giữ lại, anh càng điên cuồng đánh trả thì chiếc xe trở cô mỗi lúc 1 càng đi xa.
Cả người bất lực ngồi phịch xuống đất, gương mặt sớm đã có những vết trớt to nhỏ, đôi mắt trở nên sâu thẳm nhìn về hướng chiếc xe đã đi khuất.
Rốt cuộc, ngày ấy đưa cô theo là sai hay là đúng?
------ (Fb:Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, tại 1 căn biệt thự ở trung tâm thủ đô Washington, nam nhân với gương mặt tuấn mỹ cả người toát ra luồng khí lạnh đến rùng mình, nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh giọng hỏi:
- Trương Kiệt, điều tra sao rồi?
- Vương tổng, hắn tên thật là Kane, biệt danh là Rồng Đen là Bang chủ của bang Rồng Đen, phía sau hắn cò có 1 người được gọi là "Lão đại" có lẽ là người đứng đầu của bang phái này. Nói cách khác thì đây là 1 băng đảng hoạt động trong thế giới ngầm có thế lực rất mạnh.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Uyển Nhã, tại sao lại quen được hắn?
- Tôi đã tận dụng hết tất cả các mối quan hệ có thể mới điều tra ra được, cách đây khoảng 1 tháng hắn có phi vụ làm ăn là 1 lô hàng vũ khí địa điểm giao dịch là ở Trung Quốc ta trùng hợp chính là bãi biển đó. Tôi đã cho gửi 1 bản thông tinh và hình ảnh của hắn về nước để cho người điều tra. Quả thực có người nhận ra hắn, trong đó có 1 người là bác sĩ đã tự nhận có đến nhà hắn để khám cho 1 cô gái trong tình trạng xảy thai dẫn đến băng huyết do ở dưới biển lạnh quá lâu, đầu bị chấn thương nhẹ do va đập dẫn đến tụ máu não...tôi nghĩ có thể là Thiếu phu nhân.
Hắn nghe vậy trong lòng liền cảm thấy đau xót, không ngờ cô lại chịu những tổn thương nặng nề đến như vậy, có lẽ vì thế mà cô đối với hắn lại có phản ứng như vậy. Tim gan mỗi lúc 1 nhói lên, càng thôi thúc hắn phải nhanh chóng đem cô về, hắn muốn bù đắp, hắn muốn yêu thương, hắn muốn chiều chuộng, hắn muốn dành tất cả mọi thứ tốt nhất để xoa dịu nỗi đau ấy:
- Chuẩn bị 1 chút, đến gặp hắn.
Nói rồi, hắn liền đứng dậy trở ra ngoài, Trương Kiệt thấy vậy cúi đầu 1 cái, lấy điện thoại bấm 1 dãy số nói gì đấy rồi tắt máy quay người bước theo sau.
Xe dừng trước 1 căn biệt thự phương Tây hiện đại, Trương Kiệt bước xuống mở cửa cho hắn.
Cùng lúc đấy, từ phía trong nhà, 1 người áo đen bước ra mở cửa nhìn hắn rồi lịch sự cúi đầu chào:
- Vương tiên sinh, Bang chủ tôi đang đợi ngài ở bên trong.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, cũng có chuat bất ngờ khi Kane lại có thể trong 1 thời gian ngắn lại có thể điều tra về hắn nhanh như vậy.
Vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng, 2 tay đút túi lãnh đạm mà bước vào.
Chân vừa đặt qua cửa chính, đã thấy nam nhân ngồi đấy với mái tóc màu bạch kim, gương mặt điển trai giờ đã xuất hiện những vết thương tím đỏ.
Hắn lúc này cũng chẳng để ý đến chuyện đó, ngạo mạn đứng đấy 2 tay đút túi, lạnh giọng hỏi:
- Cô ấy đâu?
Kane nghe vậy khẽ đưa mắt lên nhìn hắn, quả thật là khí chất hơn người, anh tựa lưng vào thành ghế, chân vắt chéo nhìn hắn lãnh đạm nói:
- Cô ấy không ở đây.
Hắn nghe vậy liền nhíu màu, đôi mắt nhìn anh loé lên tia giận dữ:
- Kane, nếu anh đã điều tra về tôi vậy cũng nên biết Uyển Nhã chính là vợ tôi?
Nghe hắn nói vậy lòng anh liền cảm thấy đau nhói. Phải, sau khi cô bị đưa đi anh đã ra lệnh cho Jasson điều tra về hắn, nghiễm nhiên biết được sự thật đau lòng đó cũng đoán được hắn sẽ đến đây tìm cô vậy nên đã căn dặn Jasson ra đón tiếp hắn. Điều anh quan trọng bây giờ, trước mắt là phải đưa được cô về bởi vì anh hiểu rõ người đàn ông mà anh gọi là Cha đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Mà mình anh, thật sự chỉ nắm trong tay 50% là có thể an toàn đưa cô trở về vậy nên lần này đành phải để hắn nhúng tay vào.
- Tôi biết, nhưng thật sự cô ấy không ở đây.
- KHÔNG Ở ĐÂY? VẬY CÔ ẤY Ở ĐÂU?
- Lão đại.
Một câu nói của anh làm hắn lo lắng, trong đầu liền cảm nhận được có điều chẳng lành:
- Kane, anh nên cho tôi 1 lời giải thích.
- Không có nhiều thời gian, trước mắt hãy nghĩ cách đưa cô ấy trở về. Tôi tin ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ấy.
Lời vừa dứt cả 2 ánh mắt ấy lại cùng chung 1 bóng hình, trong đầu loé lên những ý định nguy hiểm.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Ngay lúc này, trong 1 căn phòng ở dưới tầng hầm, nữ nhân có gương mặt xinh đẹp nhưng lại chỉ 1 màu tái nhợt, thân mặc 1 chiếc váy tiểu thư màu hồng đã sớm rách nát mà in những vệt máu, cả 2 tay cô bị cố định bởi 2 sợi xích gắn trên xà cao, đôi mắt mệt mỏi nhìn về người đàn ông ngồi trước mặt, yếu ớt nói:
- Dù ông có đánh thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ nói vậy.
Người đàn ông đó nghe vậy càng giận dữ nhìn cô:
- Được, cứng miệng lắm. Ta không tin cô tiếp cận Kane là không có mục đích. Đánh tiếp, đến khi nào chịu khai thì thôi.
Lời vừa dứt 1 người áo đen đi đến vụt sợi dây da lên người cô, Uyển Nhã đau đớn khẽ nhíu mày kêu lên 1 tiếng, mà người áo đen đó lại quát lên mà hỏi:
- Nói, cô rốt cuộc là do bang phái nào cử tới? Tiếp cận Bang chủ là có mục đích gì?
Cô đôi mắt dường như đã sắp không trụ nổi nữa, bời môi vì đau đớn mà cắn đến tứa máu, tiếp tục lặp lại câu nói:
- Tôi không có.
Lời cô vừa dứt lại tiếp tục 1 đòn roi nghiệt ngã vụt lên tấm thân mảnh mai ấy. Uyển Nhã cả người dường như muốn rơi ra từng mảnh vậy, chiếc váy rách đến tưởng chừng như muốn để lộ ra cơ thể nõn nà, từng vết roi cứ chồng chất lên nhau khiến vết thương đã bắt đầu tứa máu.
Người đàn ông ngồi đấy thấy vậy khẽ nhíu mày, ông không nghĩ 1 cô gái yếu ớt như cô lại có sức chịu đựng dẻo dai như vậy nhưng ông đâu biết cô thật sự là không có mục đích gì mà tiếp cận anh.
Tức giận đập mạnh tay lên bàn rồi nói:
- Tiếp tục.
Người áo đen nhận lệnh liền vung roi lên, chỉ là chưa kịp vụt xuống thì 1 tên áo fden khác vội vã đi vào đứng trước mặt ông kính cẩn cúi đầu rồi thận trọng nói:
- Lão đại, bên ngoài có 1 người tự xưng là Vương Thiếu Hạo muốn gặp ngài.
Ông nghe vậy khẽ nhíu mày rồi lặp lại:
- Vương Thiếu Hạo?
Cô lúc này nghe nhắc đến cái tên ấy liền mở to mắt, bất giác lại nói:
- Thiếu Hạo? Anh ta sao lại đến đây?
Ông nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh:
- Cô quen tên đó sao? Tôi nói không sai, cô nhất định tiếp cận Kane là có mục đích. Rốt cuộc cô là người của bang phái nào?
- Câu trả lời của tôi vẫn vậy.
Ông tức giận đập mạnh tay lên bàn rồi đứng dậy nhìn sang người áo đen gắt lên:
- Trông chừng cô ta cẩn thận. Ta ra xem tên đó là ai rồi sẽ quay vào.
Nói rồi ông liền bước trở ra mà cô ở đấy trong lòng không hiểu sao lại lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.