Chương 38: Vượt Qua
Nguyễn Nhật Thương
10/02/2021
- Mama...mama...
- Bảo Bảo...bé con của mẹ...con đi từ từ thôi.
- Mama...baba đang đợi...mama nhanh lên.
Đứa bé kháu khỉnh, đôi chân còn chập chững lon ton chạy về phía của 1 nam nhân đang đứng đấy. Gươmg mặt tuấn mỹ lại nở 1 nụ cười mê hoặc rồi cúi xuống đón bế đứa bé lên nhìn cô dịu dàng nói:
- Uyển Nhã, em thật là lề mề. Ba con anh sẽ đi trước đấy.
Nói rồi, nam nhân ấy ôm đứa bé quay người bước đi
- Thiếu Hạo, đợi...
Lời chưa kịp hết liền thấy 1 chiếc xe lao đi với vận tốc kinh người hướng về phía ba con họ. Uyển Nhã sợ hãi hét toáng lên:
- Thiếu Hạo, cẩn thận!
Hắn đang bế đứa bé nghe tiếng cô bất giác quay người lại, 1 giây sau đó không kịp trở người mà ôm lấy đứa bé ngã lăn ra đất.
1 cảnh tưởng máu me kinh hoàng hiện ra, Uyễn Nhã nhắm chặt mắt kinh hãi hét lên:
- THIẾU HẠO...BẢO BẢO...
Cùng lúc đấy, 1 bàn tay nắm lấy tay cô hốt hoảng gọi:
- Uyển Nhã, Uyển Nhã!
Đôi mắt từ từ hé mở, gương mặt của cô bạn thân hiện ra trước mắt, thật may tất cả chỉ là 1 giấc mộng:
- Y Lam, đây là đâu?
- Uyển Nhã, đây là bệnh viện. Bác sĩ bảo cậu bị suy nhược cơ thể lại chịu chấn động tâm lý quá lớn nên đã hôn mê mất 1 ngày rồi.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ nhíu mày từ từ ngồi dậy, ngón tay đưa lên xoa xoa thái dương, bỗng chợt đôi mắt mở to hết cỡ, cô vộu vàng túm lấy cánh tay Y Lam, hốt hoảng nói:
- Y Lam, Bảo Bảo...con mình...nó sao rồi?
Y Lam nghe vậy vỗ nhẹ lên tay cô trấn an:
- Uyển Nhã, đừng lo. Bảo Bảo không sao, nó đã được các y bác sĩ tận tình chăm sóc, cậu đừng lo quá.
Uyển Nhã nghe vậy mới cảm thấy nhọ nhõm 1 chút rồi vội vàng bước xuống giường:
- Y Lam, mau đưa mình sang đó.
Y Lam thấy vậy có chút lo lắng giữ cô lại:
- Uyển Nhã, cậu không được khoẻ, hay là cứ nghỉ ngơi đi đã.
- Mình không sao? Y Lam, mau đưa mình đến chỗ Bảo Bảo, mình thật sự rất lo lắng cho nó.
Nói cô không được, Y Lam cũng đành thở dài gật đầu rồi dìu cô đi.
Bọn họ đi qua 1 hành lang đến khu dành cho trẻ em rồi đi thẳng vào 1 căn phòng hồi sức hạng sang.
Từ cửa cô đã nghe thấy tiếng cười đùa của đứa bé, 1 nữ y ta đang ngồi bên giường chơi đùa với nó.
Uyển Nhã thấy vậy đôi mắt đã rưng rưng vì vui mừng, thật may đứa con bé bỏng của cô đã không xảy ra chuyện.
Nữ y ta kia thấy cô đến khẽ mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy đi ra.
Uyển Nhã lúc này mới đi đến bên cạnh giường nhìn xuống cánh tay đã có vết thâm vì những mũi tiêm đau đớn, điều đấy thật khiến cô đau xót.
Đứa bé thấy mẹ mình liền cười tít mắt lại, đưa cánh tay lên, bập bẹ nói:
- Mama...Mama...bế...bế...
Uyển Nhã nghe vậy lại bật cười mà nước mắt vô thức lại tuôn ra 2 hàng.
Cô ngồi xuống bên mép giường rồi đưa tay ra bế lấy đứa bé thơm nhẹ lên má nó:
- Bảo Bảo của mẹ lại biết thêm 1 chữ nữa rồi.
Đứa bé được mẹ bế liền nhún nhảy thích thú, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh ngơ ngác nhìn lung tung, miệng cười toe toét hở ra vài chiếc răng sữa trắng tinh:
- Baba...baba...
Tiếng đứa bé gọi khiến cô sự nhớ đến hắn, lại hướng sang Y Lam mà hỏi:
- Y Lam, Thiếu Hạo...anh ấy...sao rồi?
- Thiếu Hạo...anh ta đã không sao rồi, Minh Nhật đang ở cùng với anh ta. Uyển Nhã, mình thật không dám nghĩ Thiếu Hạo lại có thể làm chuyện điên rồ như vậy...cái đó...mà đã ngấm vào người, thật sự rất khó dứt.
Uyển Nhã nghe vậy đôi mắt chợt rũ xuống, mọi chuyện vốn đều bắt nguồn từ hắn nhưng dù sao hắn cũng đã vì đứa bé mà làm chuyện bất lợi với bản thân như vậy, cô thật sự đối với hắn có chút thương xót, lại nhìn lên Y Lam, chậm rãi nói:
- Y Lam, đưa mình sang đó.
Y Lam nghe vậy khẽ gật đầu:
- Được rồi, Uyển Nhã. Hãy để Bảo Bảo ở đây, dù sao nó vẫn cần được theo dõi, có y bác sĩ bên cạnh vẫn tốt hơn.
Cô nhìn sang đứa bé ngập ngừng 1 chút, vốn muốn cho nó gặp ba vì cô nghĩ hắn cũng lo lắng cho đứa bé nhưng Y Lam nói cũng đúng, dù sao sức khoẻ của đứa bé vẫn là quan trọng. Nghĩ vậy cô liền đặt đứa bé nằm xuống giường rồi cưng nựng nói:
- Bảo Bảo ở đây ngoan nha, mẹ đi rồi sẽ về.
Đứa bé dường như hiểu được lời của mẹ mình lại cười toe toét, 2 bàn tay bụ bẫm vỗ vào nhau:
- Baba...baba...
Uyển Nhã nghe vậy lại mỉm cười cúi xuống thơm nhẹ lên má nó rồi đứng dậy cùng Y Lam quay trở ra cửa nhìn cô y ta khi nãy mỉm cười thân thiện 1 cái rồi nhẹ nhàng nói:
- Làm phiền cô để ý đứa bé hộ tôi.
- Thiếu phu nhân, cô yên tâm. Tôi rất thích tiểu thiếu gia vậy nên sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Nói rồi nữ y tá tươi cười nhìn cô 1 cái rồi đi vào.
Uyển Nhã đứng đấy vẫn còn ngây người lại nhìn sang Y Lam thắc mắc hỏi:
- Cô ta, sao lại gọi mình là Thiếu phu nhân?
Y Lam nghe vậy khẽ nhún vai 1 cái rồi thở dài, nói nhỏ vào tai cô
- Còn không phải là tên Thiếu Hạo kia sao? Sau khi hắn tỉnh lại liền cho phong toả hết thông tin ở bệnh viện, bất cứ ai cũng không được phép truyện tin ra ngoài. Chuyện hắn dùng thuốc chỉ có 1, 2 vị bác sĩ cấp cao điều trị riêng cho hắn mới biết thôi. Hắn còn thông báo với tất cả mọi người cậu và Bảo Bảo là vợ con hắn vì vậy không ai được phép khi dễ và đặc biệt phải tận tình chăm sóc.
Uyển Nhã nghe vậy không khỏi mà kinh ngạc, hắn như vậy có phải là quá phô trương không?
- Được rồi, mau dẫn mình sang đó.
Y Lam nghe vậy cũng không nói nhiều liền dìu cô đi.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, tại 1 phòng chăm sóc đặc biệt, nam nhân có gương mặt tuấn mỹ ngồi trên chiếc giường trắng, chỉ mặc trên mình bộ quần áo của bệnh nhân mà vẫn toát lên vẻ đẹp hút hồn.
- Thiếu Hạo, cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Thật không hiểu nổi tại sao cậu có thể dùng cái thứ đấy.
Minh Nhật nhìn hắn trên giường bệnh không khỏi bực tức khi biết chuyện.
Hắn nghe vậy lại chỉ khẽ cười nhạt rồi lãnh đạm nói:
- Vậy cậu bảo mình cứ đứng đấy nhìn cô ấy sử dụng nó sao?
- Dù là vậy nhưng cậu có biết heroin là thứ rất khó có thể từ bỏ không? Mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết, cậu sao lần này có thể vội vàng như vậy?
Hắn nghe vậy lại suy tư 1 hồi, đôi mắt lại loé lên tia chân thành, rồi chậm rãi nói
- Vội vàng? Phải, mình sao lại vội vàng như vậy? Chỉ là khi biết cô ấy biến mất mình liền không an lòng, khi thấy cô ấy run rẩy cầm cái thứ nhơ bẩn ấy mình liền không nỡ, khi thấy cô ấy khóc lóc mình liền thương xót. Vội vàng, là vì cô ấy vậy nên mình không cảm thấy hối hận.
Minh Nhật lúc này chợt sững người nhìn hắn, ưu tư mà hỏi:
- Thiếu Hạo, cậu là đã động tâm với Uyển Nhã rồi!
Hắn nghe vậy bỗng ngây người, rồi bất giác lại mỉm cười, có lẽ hắn đã thực sự đông tâm rồi chỉ là vết thương năm đó quá lớn khiến hắn không thể chấp nhận được chuyện yêu thương 1 người khác.
Gạt phăng đi chuyện đấy lại nhìn sang Minh Nhật, lạnh giọng hỏi:
- Cô ta, sao rồi?
- Hiện tại đang bị cảnh sát giam giữ, Bộ trưởng Mạnh đã tận dụng hết mối quan hệ và tiền bạc nhưng không được, ông ta đã bị khiển trách và cắt chức vụ. Thiếu Hạo, cậu đã mạnh tay rồi đấy.
Hắn nghe vậy chỉ cười lạnh 1 cái:
- Như vậy chưa là gì, mình còn trò hay hơn nữa? Đã điều tra ra kẻ đứng sau cô ta chưa?
- Không tra ra được gì dù đã dùng đủ loại hình thức tra khảo. Cô ta nói nữ nhân ấy lần nào gặp mặt đều cũng đeo mặt nạ bởi vì trên mặt có 1 vết chàm khó coi.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Mẹ kiếp! Vậy còn Ninh Gia Tuệ, có điều tra được gì không?
- Cô ta chỉ có tối hôm người của cậu theo dõi bị cắt đuôi thì những ngày qua cô ta không có ra ngoài cũng không liên lạc với ai. Thật sự không thể tra ra được điểm bất thường. Thiếu Hạo, mình không nghĩ cô ta có liên quan đến chuyện này. Bởi vì nếu cô ta là người xui khiến Tường Hân, cô ta sẽ không dùng cách thức nhắn tin để dụ Uyển Nhã đến, như vậy rất dễ bị phát hiện.
Hắn lúc này trở nên suy tư, Minh Nhật nói cũng đúng, nhưng kẻ biết điều chỉnh hướng camera đi chỗ khác vào buổi chiều đứa bé bị bắt cóc cũng sẽ không ngu ngốc dùng cách nhắn tin để gọi cô đến, không loại trừ khả năng là Tường Hân tự ý hành động, dù sao hắn cũng nên đề phòng với Ninh Gia Tuệ, cảm giác ả ta là 1 người khó lường trước được.
- Được rồi, cậu vẫn cho người theo sau bám sát cô ta, mọi chuyện đợi mình về rồi hãy tính.
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, lúc khác mình lại vào.
Nói rồi Minh Nhật liền quay trở ra ngoài, cánh cửa cùng lúc bật mở, anh ngỡ ngàng nhìn người trước mặt rồi cũng thở dài nói:
- Đến thăm Thiếu Hạo sao? Cậu ấy đang ở bên trong.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ gật đầu rồi đi vào, Y Lam thấy thế cũng vội theo sau nhưng liền bị Minh Nhật giữ lại:
- Em vào đấy làm gì?
Y Lam nghe vậy lại trợn mắt lên nhìn anh:
- Tôi phải đi theo coi chừng Uyển Nhã, lỡ may cô ấy bị sao thì sao? Bác sĩ bảo Uyển Nhã vẫn còn yếu lắm.
- Cô ấy đã có Thiếu Hạo lo rồi, em đừng quấy rầy 2 người bọn họ.
- Anh bị điên sao? Thiếu Hạo cũng đang bệnh thì làm sao trông chừng được cô ấy, với lại tôi vào đấy ngồi 1 chỗ thì làm gì mà quấy rầy bọn họ.
Nói rồi Y Lam liền giật mạnh tay ra định đi vào thì liền bị Minh Nhật túm lại rồi lôi đi.
Y Lam thấy vậy liền hét toáng lên:
- Minh Nhật, anh bị điên sao? Buông tôi ra.
- Bọn họ còn có chuyện để nói, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.
- Nói chuyện thì nói chuyện anh làm gì phải kéo tôi mạnh tay như vậy?
Minh Nhật lại chẳng để tâm lời nói của Y Lam vẫn mạnh tay kéo cô đi đến cuối của hành lang rồi dừng lại.
Y Lam lúc này cổ tay bị anh siết chặt đã có chút tấy đỏ mà tức giận rụt mạnh lại:
- Minh Nhật, anh đang làm tôi đau đấy, có chuyện gì thì nói nhanh đi.
Minh Nhật nhìn cổ tay cô còn in hằn dấu vết của những ngón tay lại có chút thương xót mà day dứt nói:
- Y Lam, xin lỗi. Em có sao không?
- Được rồi, có gì thì nói mau đi, nếu không tôi đi đây.
Minh Nhật thấy vậy lại gấp gáp giữ cô lại rồi vội vã nói:
- Y Lam, thật ra...tôi...tôi...em muốn để tôi chờ đợi đến bao giờ?
Y Lam nghe vậy lại ngỡ ngàng nhìn anh, rồi lại rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói:
- Minh Nhật, anh kéo tôi ra đây chỉ để nói chuyện này thôi sao? Nếu không còn gì nữa, vậy tôi đi đây.
Dứt lời Y Lam liền quay mặt bước đi, anh ở đấy nhìn theo bóng cô mà tim cảm thấy nhức nhói, bỗng chợt đôi chân lại đuổi theo túm lấy tay cô kéo lại phía mình, 1 tay đưa lên giữ chặt gáy Y Lam rồi cúi xuống đặt 1 nụ hôn lên bờ môi ấy.
Y Lam lúc này sững sờ mở to mắt nhìn người trước mặt rồi lại dùng sức vùng vằng đẩy ra nhưng lực của anh quá mạnh khiến cô không thể phản kháng đành mạnh bạo cắn xuống chiếc lưỡi không an phận, mùi máu tanh xộc thẳng vào, Minh Nhật khẽ nhíu mày rời ra.
Y Lam lúc này nhổ máu ra rồi đưa tay lên lau sạch miệng mình, nhìn Minh Nhật tức giận nói:
- Minh Nhật, tên khốn khiếp nhà anh, còn dám làm như vậy nữa thì sẽ không phải là cắn thôi đâu.
Minh Nhật nghe vậy không tức giận mà lại mỉm cười trêu đùa:
- Chỉ là 1 cái cắn, tôi có thể chịu được nhiều hơn thế, dù sao không mất mạng là được.
Y Lam nghe vậy lại tức giận đến đỏ mặt:
- Minh Nhật, anh...anh...anh thật là bỉ ổi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
Nói rồi cô định quay người đi thì liền bị Minh Nhật kéo lại:
- Em muốn quay lại đó mà quấy rầy bọn họ sao, tôi sẽ không để cho em đi.
Dứt lời anh liền kéo cô đi về 1 hướng khác, Y Lam thấy vậy vùng vằng nhưng không được, lại cáu lên:
- Minh Nhật, buông tôi ra.
- Tôi không buông, cả đời này cũng không buông. Nếu em còn không chịu chấp nhận tôi, tôi sẽ đeo bám em cả đời mà không nếu em có chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ vẫn đeo bám em không buông. Diệp Y Lam, nếu em không chịu bước vào cuộc đời tôi vậy Đường Minh Nhật tôi nhất định sẽ bước vào cuộc đời em.
Y Lam nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn bóng lưng rộng lớn của nam nhân trước mặt, bất giác bờ môi lại khẽ cong lên ý cười.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, trong phòng bệnh của hắn, cô ngồi xuống 1 chiếc ghế bên cạnh giường, cảm thấy có nhiều lời không biết bắt đầu từ đâu nên không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương.
Hắn thấy vậy lại nhìn cô dịu dàng hỏi:
- Uyển Nhã, em còn cảm thấy có chỗ nào không khoẻ không?
Cô nghe vậy gượng cười 1 cái rồi đưa tay lên vén lấy sợi tóc đang rũ xuống, nhìn hắn e ngại nói:
- Tôi không sao? Thiếu Hạo, cái đó...anh không sao chứ?
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười nhìn cô, yêu chiều nói:
- Uyển Nhã, em đang lo cho tôi sao?
Uyển Nhã lúc này 2 mắt đã dần chuyển sang đỏ, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Thiếu Hạo, cái đó thật sự rất khó dứt ra được, anh như vậy...liệu có ổn không?
Hắn thấy cô như vậy lại nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt loé lên 1 tia thương xót:
- Uyển Nhã, tôi thấy em đã xanh xao nhiều rồi, hãy chịu khó ăn uống 1 chút.
Cô thấy hắn cứ luôn né tránh câu hỏi của mình, trong lòng lại cảm thấy đau đớn, 1 giọt nước mắt vô thức lại chảy ra:
- Thiếu Hạo, chuyện đấy ảnh hưởng đến cả đời của anh, anh tại sao lại phải làm như vậy?
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười mê hoặc 1 cái, bàn tay giúp cô gạt đi giọt nước mắt nóng hổi, thanh âm lại dịu dàng:
- Tôi không muốn để thứ không sạch sẽ ấy làm vấy bẩn cơ thể em. Bởi vì người đó là em, tôi có thể vì em mà chịu đựng tất cả. Bởi vì tôi đã hứa với em, vậy nên nhất định tôi sẽ làm được. Tôi trước giờ làm việc, ngoài lợi ích của bản thân ra sẽ không vì bất cứ điều gì khác. Vậy mà, đến bây giờ trong cuộc sống của tôi lại xuất hiện 1 chữ "Bởi Vì" mà nghiễm nhiên đứng sau nó duy nhất chỉ có 3 chữ "Giang Uyển Nhã".
Cô nghe vậy lại trở nên sững sờ, nước mắt không tự chủ lại rơi ra rồi oà lên khóc. Hắn rốt cuộc tại sao lại nói lời này với cô ngay khi cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống như vậy.
Hắn thấy cô cứ vô tư mà khóc như vậy lại chỉ biết kéo cô vào lòng mà vỗ về:
- Được rồi, tại sao lại khóc? Tôi sẽ không sao? Vương Thiếu Hạo này đâu dễ bị những thứ đấy làm khó.
Uyển Nhã nghe vậy liền đẩy hắn ra, ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn hắn, nức nở nói:
- Anh không thật chứ?
- Tôi không sao?
- Nhưng...mọi người nói cái đó...sẽ gây nghiện...
- Uyển Nhã, tôi không muốn nhắc đến cái đó, được không?
1 người cao cao tại thượng như hắn thật sự không thể chấp nhận được bản thân trở thành 1 loại người thấp kém như vậy, thế nên khi nghe cô nhắc đến điều đó, bản thân hắn cảm thấy là 1 nỗi sỉ nhục.
Bỗng chốc cả người hắn trở nên rạo rực, chân tay bắt đầu nhức mỏi khó chịu, hắn gắng gượng giữ lấy vẻ bình thản nhìn cô:
- Uyển Nhã, tôi có chút đói, em có thể ra ngoài mua gì đó được không?
Cô nghe vậy liền đưa tay lau đi nước mắt rồi đứng dậy:
- Được, vậy đợi tôi 1 chút.
Chỉ đợi hắn gật đầu cô liền quay người trở ra, cánh cửa vừa khép lại hắn đưa tay mở ngăn kéo tủ bên cạnh lấy ra 1 hộp sắt nhỏ, từ từ mở ra.
Trong đấy là những ống heroin ở dạng lỏng, bàn tay hắn run run với lấy ống tiêm rồi bơm thuốc vào.
Sau khi ông tiêm đã đầy những dung dịch, hắn mới từ từ kéo tay áo lên rồi đưa mũi kim sát lại gần.
Ngay lúc này, cánh cửa chợt mở tung, Uyển Nhã kinh ngạc vội vàng lao đến giật ngay ông tiêm trên tay hắn, nước mắt thi nhau tuôn ra:
- Thiếu Hạo, anh bảo với tôi là không sao? Vậy đây là thứ gì? Anh đuổi tôi đi là vì cái này phải không?
Hắn lúc này gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, cả người khó chịu đến day dứt, thanh âm trở nên khàn đục:
- Uyển Nhã, đưa cho tôi. Em hãy ra ngoài đi.
Cô nghe vậy lại nức nở mà nói trong nước mắt:
- Thiếu Hạo, anh không thể cứ mãi như vậy được.
Dứt lời cô liền vứt ống tiêm ấy vào thùng rác rồi đi đến bên cạnh ôm chầm lấy hắn:
- Thiếu Hạo, anh sẽ không giống như bọn họ, nhất định không được như thế.
Hắn lúc này bất ngờ vì hành động của cô, nhưng điều đấy vẫn không át chế được cơn vật vã, cả người khó chịu muốn đạp tung tất cả:
- Uyển Nhã, buông tôi ra.
Uyển Nhã nghe vậy đẩy hắn ra, tay với lấy ống thuốc cùng 1 ống tiêm khác bơm thuốc vào, rồi nhìn hắn đau đớn mà nói:
- Được, nếu anh muốn dùng tôi sẽ cùng anh dùng. Dùng cho đến khi nào anh chịu từ bỏ.
Nói rồi, cô liền đưa ống kim lên tay mình hắn thấy vậy liền vột vã gạt phăng ống kim ấy xuống đất rồi nhìn cô tức giận nói:
- Uyển Nhã, em bị điên sao? Em biết vì sao tôi lại làm như vậy không? Vì tôi không muốn em gặp phải tình cảnh như này. Mỗi lần tôi sử dụng nó, tôi lại cảm thấy bản thân mình hèn hạ, vậy mà em còn định làm như vậy, không phải đã phụ lòng tôi sao?
Uyển Nhã nghe vậy mà nước mắt đã tèm nhem cả gương mặt, cô chậm rãi tiến lại gần rồi ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói:
- Thiếu Hạo, tôi cũng không muốn anh gặp phải tình cảnh như vậy. Tôi sẽ giúp anh, hãy nghe tôi, từ bỏ nó được không?
Hắn lúc này có lẽ do vì cơn vật vã mà lại trở nên yếu đuối. Chính ngay bản thân hắn đối với chuyện này còn không cách nào đối mặt được, hắn luôn cảm thấy ghê tởm con người mình lúc này nhưng lại không đủ sức kháng cự lại thứ hiểm hoạ đó, bất giác trên gương mặt tuấn mỹ ấy lại để rơi ra 1 giọt pha lê trong suốt, tình cảnh này thật sự là không ai mong muốn.
Uyển Nhã cảm nhận được sự khác lạ lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Cô ngỡ ngàng 1 chút, không nghĩ hắn lại có bộ dạng yếu đuối như vậy. Cô hiểu, chuyện này đối với hắn là 1 điều đáng xấu hổ, sỉ nhục hơn lại để người khác bắt gặp cảnh tượng lại.
Uyển Nhã trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, bất giác lại cúi xuống hôn lên bờ môi hắn mà vai cô không ngừng run lên vì nức nở.
Hắn lúc này 1 chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh sau đó liền đáp trả lại nụ hôn của cô, 2 người bọn họ cứ dây dưa quấn lấy nhau không rời.
Lúc này 1 nữ y tá đi vào thấy cảnh tượng đấy liền đỏ mặt rồi khẽ mỉm cười đi ra đóng cửa lại, với lấy 1 tấm biển treo lên trước cửa phòng "close" rồi bước đi.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
1 tuần sau, Bảo Bảo cũng đã khoẻ lại còn hắn bác sĩ bảo đã có chuyển biến tích cực vậy nên bọn họ cũng xuất viện.
Những ngày qua ngoài việc chăm sóc đứa bé cô gần như luôn túc trực bên hắn, là vì lo sợ hắn sẽ sử dụng lại.
Nhưng thật may ý chí hắn cũng lớn hay là vì cô tận tình mà mỗi lần không biết thật hay giả hắn cứ vật vã là liền đem cô ra lăn qua lăn lại, cô mỗi lần như thế đều tức giận nói thì hắn chỉ bình thản trả lời:
- Chẳng phải em bảo sẽ giúp tôi sao? Cách đấy là cách hiệu quả nhất rồi.
Uyển Nhã nghe vậy cũng chỉ biết tức chết, đâu thể làm gì được hắn.
Bọn họ cùng trở về biệt thự, đúng thật không đâu thoải mái bằng nhà mình, tâm trạng ai ai cũng cảm thấy phấn khởi.
Sau khi lái xe đưa cô và đứa bé về, hắn lại quay xe định trở ra, Uyển Nhã thấy vậy có chút lo lắng hỏi:
- Thiếu Hạo, anh đi đi đâu?
Hắn đọc ra được ý nghĩ trong đầu cô chỉ mỉm cười 1 cái:
- Uyển Nhã, đừng lo. Tôi đi chút chuyện rồi sẽ về.
Nói rồi hắn liền lái xe lao đi thẳng.
Uyển Nhã nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất rồi kiên định nói:
- Thiếu Hạo, tôi tin anh.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, ở trụ sợ cảnh sát, nữ nhân mặc bộ quần áo của tù nhân ngồi trong khung sắt nhìn người trước mặt, hớn hở nói:
- Anh nói sao? Có người bảo lãnh cho tôi?
Người đàn ông áo đen nghe vậy gật đầu:
- Phải, Mạnh tiểu thư.
- Ai vậy? Đến ba tôi còn không thể làm được gì vậy mà người đó có thể bảo lãnh cho tôi ra được.
- Mạnh tiểu thư, ông chủ tôi đang đợi cô. Cô mau thay đồ rồi tôi sẽ đưa cô đến gặp người đấy.
Ả ta nghe vậy liền vui vẻ gật đầu rồi đứng dậy trở vào trong.
1 lúc sau đi ra đã không còn bộ quần áo tù nhân trên người mà là 1 chiếc váy tiểu thư đẹp mắt.
Tường Hân nhìn chiếc váy trên người mình cảm thấy hưng phấn:
- Ông chủ của ngươi thật tốt, còn chuẩn bị cả quần áo cho ta.
- Mạnh tiểu thư, ông chủ tôi còn chuẩn bị nhiều món quà khác đang đợi tiểu thư đến nhận.
- Vậy sao? Vậy mau đưa ta đi.
Nói rồi ả vội vàng đi ra xe mở cửa ngồi lên, người đàn ông kia thấy vậy chỉ mỉm cười 1 cái rồi về vị trí mình mà lái xe đi thẳng.
Xe đi ra khỏi thành phố, rồi dừng trước 1 căn biệt thự to lớn được thiết kế theo lối cổ kính.
Ả bước xuống xe không khỏi trầm trồ:
- Ông chủ ngươi cũng có điều kiện đấy, nhà thật đẹp.
- Mạnh tiểu thư, ông chủ tôi đang đợi tiểu thư trong nhà. Mời!
Ả thấy vậy cũng không chần chừ mà liền đi vào.
Người đàn ông ấy dẫn à đi vào trong căn nhà rồi đi sâu hết hành lang dài hun hút, đứng trước 1 cánh cửa bằng đồng, người đàn ông ấy bấm 1 dãy mã số trên cánh cửa rồi nó từ từ bật mở, 1 cầu thang dẫn xuống đường hầm sâu thăm thẳm.
Ả ta nhìn thấy có cũng có chút run sợ, bất giác hỏi:
- Ông chủ ngươi rốt cuộc là ai vậy?
- Mạnh tiểu thư, chỉ cần đi hết cầu thang này là sẽ gặp được. Mau đi thôi, ngài ấy đang đợi.
Ả ta chần chừ 1 lúc rồi cũng bước xuống cầu thang.
Không gian ở đây tối tăm lại âm u khiến ả rùng mình. Đi mãi cũng đến 1 cánh cửa, người áo đen lúc này đi lên mở nó, ánh đèn bên trong toá ra sáng chói, ả ta thấy vậy liền vội vàng bước vào, cùng lúc đấy 1 thanh âm ghê rợn vang lên:
- Chào mừng đến với địa ngục tầng thứ 19!
Ả ta lúc này kinh hãi, cả người run rẩy nhìn nam nhân ngồi trên chiếc ghế ở kia mà lắp bắp nói:
- Vương...Vương...Thiếu Hạo!
- Bảo Bảo...bé con của mẹ...con đi từ từ thôi.
- Mama...baba đang đợi...mama nhanh lên.
Đứa bé kháu khỉnh, đôi chân còn chập chững lon ton chạy về phía của 1 nam nhân đang đứng đấy. Gươmg mặt tuấn mỹ lại nở 1 nụ cười mê hoặc rồi cúi xuống đón bế đứa bé lên nhìn cô dịu dàng nói:
- Uyển Nhã, em thật là lề mề. Ba con anh sẽ đi trước đấy.
Nói rồi, nam nhân ấy ôm đứa bé quay người bước đi
- Thiếu Hạo, đợi...
Lời chưa kịp hết liền thấy 1 chiếc xe lao đi với vận tốc kinh người hướng về phía ba con họ. Uyển Nhã sợ hãi hét toáng lên:
- Thiếu Hạo, cẩn thận!
Hắn đang bế đứa bé nghe tiếng cô bất giác quay người lại, 1 giây sau đó không kịp trở người mà ôm lấy đứa bé ngã lăn ra đất.
1 cảnh tưởng máu me kinh hoàng hiện ra, Uyễn Nhã nhắm chặt mắt kinh hãi hét lên:
- THIẾU HẠO...BẢO BẢO...
Cùng lúc đấy, 1 bàn tay nắm lấy tay cô hốt hoảng gọi:
- Uyển Nhã, Uyển Nhã!
Đôi mắt từ từ hé mở, gương mặt của cô bạn thân hiện ra trước mắt, thật may tất cả chỉ là 1 giấc mộng:
- Y Lam, đây là đâu?
- Uyển Nhã, đây là bệnh viện. Bác sĩ bảo cậu bị suy nhược cơ thể lại chịu chấn động tâm lý quá lớn nên đã hôn mê mất 1 ngày rồi.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ nhíu mày từ từ ngồi dậy, ngón tay đưa lên xoa xoa thái dương, bỗng chợt đôi mắt mở to hết cỡ, cô vộu vàng túm lấy cánh tay Y Lam, hốt hoảng nói:
- Y Lam, Bảo Bảo...con mình...nó sao rồi?
Y Lam nghe vậy vỗ nhẹ lên tay cô trấn an:
- Uyển Nhã, đừng lo. Bảo Bảo không sao, nó đã được các y bác sĩ tận tình chăm sóc, cậu đừng lo quá.
Uyển Nhã nghe vậy mới cảm thấy nhọ nhõm 1 chút rồi vội vàng bước xuống giường:
- Y Lam, mau đưa mình sang đó.
Y Lam thấy vậy có chút lo lắng giữ cô lại:
- Uyển Nhã, cậu không được khoẻ, hay là cứ nghỉ ngơi đi đã.
- Mình không sao? Y Lam, mau đưa mình đến chỗ Bảo Bảo, mình thật sự rất lo lắng cho nó.
Nói cô không được, Y Lam cũng đành thở dài gật đầu rồi dìu cô đi.
Bọn họ đi qua 1 hành lang đến khu dành cho trẻ em rồi đi thẳng vào 1 căn phòng hồi sức hạng sang.
Từ cửa cô đã nghe thấy tiếng cười đùa của đứa bé, 1 nữ y ta đang ngồi bên giường chơi đùa với nó.
Uyển Nhã thấy vậy đôi mắt đã rưng rưng vì vui mừng, thật may đứa con bé bỏng của cô đã không xảy ra chuyện.
Nữ y ta kia thấy cô đến khẽ mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy đi ra.
Uyển Nhã lúc này mới đi đến bên cạnh giường nhìn xuống cánh tay đã có vết thâm vì những mũi tiêm đau đớn, điều đấy thật khiến cô đau xót.
Đứa bé thấy mẹ mình liền cười tít mắt lại, đưa cánh tay lên, bập bẹ nói:
- Mama...Mama...bế...bế...
Uyển Nhã nghe vậy lại bật cười mà nước mắt vô thức lại tuôn ra 2 hàng.
Cô ngồi xuống bên mép giường rồi đưa tay ra bế lấy đứa bé thơm nhẹ lên má nó:
- Bảo Bảo của mẹ lại biết thêm 1 chữ nữa rồi.
Đứa bé được mẹ bế liền nhún nhảy thích thú, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh ngơ ngác nhìn lung tung, miệng cười toe toét hở ra vài chiếc răng sữa trắng tinh:
- Baba...baba...
Tiếng đứa bé gọi khiến cô sự nhớ đến hắn, lại hướng sang Y Lam mà hỏi:
- Y Lam, Thiếu Hạo...anh ấy...sao rồi?
- Thiếu Hạo...anh ta đã không sao rồi, Minh Nhật đang ở cùng với anh ta. Uyển Nhã, mình thật không dám nghĩ Thiếu Hạo lại có thể làm chuyện điên rồ như vậy...cái đó...mà đã ngấm vào người, thật sự rất khó dứt.
Uyển Nhã nghe vậy đôi mắt chợt rũ xuống, mọi chuyện vốn đều bắt nguồn từ hắn nhưng dù sao hắn cũng đã vì đứa bé mà làm chuyện bất lợi với bản thân như vậy, cô thật sự đối với hắn có chút thương xót, lại nhìn lên Y Lam, chậm rãi nói:
- Y Lam, đưa mình sang đó.
Y Lam nghe vậy khẽ gật đầu:
- Được rồi, Uyển Nhã. Hãy để Bảo Bảo ở đây, dù sao nó vẫn cần được theo dõi, có y bác sĩ bên cạnh vẫn tốt hơn.
Cô nhìn sang đứa bé ngập ngừng 1 chút, vốn muốn cho nó gặp ba vì cô nghĩ hắn cũng lo lắng cho đứa bé nhưng Y Lam nói cũng đúng, dù sao sức khoẻ của đứa bé vẫn là quan trọng. Nghĩ vậy cô liền đặt đứa bé nằm xuống giường rồi cưng nựng nói:
- Bảo Bảo ở đây ngoan nha, mẹ đi rồi sẽ về.
Đứa bé dường như hiểu được lời của mẹ mình lại cười toe toét, 2 bàn tay bụ bẫm vỗ vào nhau:
- Baba...baba...
Uyển Nhã nghe vậy lại mỉm cười cúi xuống thơm nhẹ lên má nó rồi đứng dậy cùng Y Lam quay trở ra cửa nhìn cô y ta khi nãy mỉm cười thân thiện 1 cái rồi nhẹ nhàng nói:
- Làm phiền cô để ý đứa bé hộ tôi.
- Thiếu phu nhân, cô yên tâm. Tôi rất thích tiểu thiếu gia vậy nên sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Nói rồi nữ y tá tươi cười nhìn cô 1 cái rồi đi vào.
Uyển Nhã đứng đấy vẫn còn ngây người lại nhìn sang Y Lam thắc mắc hỏi:
- Cô ta, sao lại gọi mình là Thiếu phu nhân?
Y Lam nghe vậy khẽ nhún vai 1 cái rồi thở dài, nói nhỏ vào tai cô
- Còn không phải là tên Thiếu Hạo kia sao? Sau khi hắn tỉnh lại liền cho phong toả hết thông tin ở bệnh viện, bất cứ ai cũng không được phép truyện tin ra ngoài. Chuyện hắn dùng thuốc chỉ có 1, 2 vị bác sĩ cấp cao điều trị riêng cho hắn mới biết thôi. Hắn còn thông báo với tất cả mọi người cậu và Bảo Bảo là vợ con hắn vì vậy không ai được phép khi dễ và đặc biệt phải tận tình chăm sóc.
Uyển Nhã nghe vậy không khỏi mà kinh ngạc, hắn như vậy có phải là quá phô trương không?
- Được rồi, mau dẫn mình sang đó.
Y Lam nghe vậy cũng không nói nhiều liền dìu cô đi.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, tại 1 phòng chăm sóc đặc biệt, nam nhân có gương mặt tuấn mỹ ngồi trên chiếc giường trắng, chỉ mặc trên mình bộ quần áo của bệnh nhân mà vẫn toát lên vẻ đẹp hút hồn.
- Thiếu Hạo, cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Thật không hiểu nổi tại sao cậu có thể dùng cái thứ đấy.
Minh Nhật nhìn hắn trên giường bệnh không khỏi bực tức khi biết chuyện.
Hắn nghe vậy lại chỉ khẽ cười nhạt rồi lãnh đạm nói:
- Vậy cậu bảo mình cứ đứng đấy nhìn cô ấy sử dụng nó sao?
- Dù là vậy nhưng cậu có biết heroin là thứ rất khó có thể từ bỏ không? Mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết, cậu sao lần này có thể vội vàng như vậy?
Hắn nghe vậy lại suy tư 1 hồi, đôi mắt lại loé lên tia chân thành, rồi chậm rãi nói
- Vội vàng? Phải, mình sao lại vội vàng như vậy? Chỉ là khi biết cô ấy biến mất mình liền không an lòng, khi thấy cô ấy run rẩy cầm cái thứ nhơ bẩn ấy mình liền không nỡ, khi thấy cô ấy khóc lóc mình liền thương xót. Vội vàng, là vì cô ấy vậy nên mình không cảm thấy hối hận.
Minh Nhật lúc này chợt sững người nhìn hắn, ưu tư mà hỏi:
- Thiếu Hạo, cậu là đã động tâm với Uyển Nhã rồi!
Hắn nghe vậy bỗng ngây người, rồi bất giác lại mỉm cười, có lẽ hắn đã thực sự đông tâm rồi chỉ là vết thương năm đó quá lớn khiến hắn không thể chấp nhận được chuyện yêu thương 1 người khác.
Gạt phăng đi chuyện đấy lại nhìn sang Minh Nhật, lạnh giọng hỏi:
- Cô ta, sao rồi?
- Hiện tại đang bị cảnh sát giam giữ, Bộ trưởng Mạnh đã tận dụng hết mối quan hệ và tiền bạc nhưng không được, ông ta đã bị khiển trách và cắt chức vụ. Thiếu Hạo, cậu đã mạnh tay rồi đấy.
Hắn nghe vậy chỉ cười lạnh 1 cái:
- Như vậy chưa là gì, mình còn trò hay hơn nữa? Đã điều tra ra kẻ đứng sau cô ta chưa?
- Không tra ra được gì dù đã dùng đủ loại hình thức tra khảo. Cô ta nói nữ nhân ấy lần nào gặp mặt đều cũng đeo mặt nạ bởi vì trên mặt có 1 vết chàm khó coi.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Mẹ kiếp! Vậy còn Ninh Gia Tuệ, có điều tra được gì không?
- Cô ta chỉ có tối hôm người của cậu theo dõi bị cắt đuôi thì những ngày qua cô ta không có ra ngoài cũng không liên lạc với ai. Thật sự không thể tra ra được điểm bất thường. Thiếu Hạo, mình không nghĩ cô ta có liên quan đến chuyện này. Bởi vì nếu cô ta là người xui khiến Tường Hân, cô ta sẽ không dùng cách thức nhắn tin để dụ Uyển Nhã đến, như vậy rất dễ bị phát hiện.
Hắn lúc này trở nên suy tư, Minh Nhật nói cũng đúng, nhưng kẻ biết điều chỉnh hướng camera đi chỗ khác vào buổi chiều đứa bé bị bắt cóc cũng sẽ không ngu ngốc dùng cách nhắn tin để gọi cô đến, không loại trừ khả năng là Tường Hân tự ý hành động, dù sao hắn cũng nên đề phòng với Ninh Gia Tuệ, cảm giác ả ta là 1 người khó lường trước được.
- Được rồi, cậu vẫn cho người theo sau bám sát cô ta, mọi chuyện đợi mình về rồi hãy tính.
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, lúc khác mình lại vào.
Nói rồi Minh Nhật liền quay trở ra ngoài, cánh cửa cùng lúc bật mở, anh ngỡ ngàng nhìn người trước mặt rồi cũng thở dài nói:
- Đến thăm Thiếu Hạo sao? Cậu ấy đang ở bên trong.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ gật đầu rồi đi vào, Y Lam thấy thế cũng vội theo sau nhưng liền bị Minh Nhật giữ lại:
- Em vào đấy làm gì?
Y Lam nghe vậy lại trợn mắt lên nhìn anh:
- Tôi phải đi theo coi chừng Uyển Nhã, lỡ may cô ấy bị sao thì sao? Bác sĩ bảo Uyển Nhã vẫn còn yếu lắm.
- Cô ấy đã có Thiếu Hạo lo rồi, em đừng quấy rầy 2 người bọn họ.
- Anh bị điên sao? Thiếu Hạo cũng đang bệnh thì làm sao trông chừng được cô ấy, với lại tôi vào đấy ngồi 1 chỗ thì làm gì mà quấy rầy bọn họ.
Nói rồi Y Lam liền giật mạnh tay ra định đi vào thì liền bị Minh Nhật túm lại rồi lôi đi.
Y Lam thấy vậy liền hét toáng lên:
- Minh Nhật, anh bị điên sao? Buông tôi ra.
- Bọn họ còn có chuyện để nói, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.
- Nói chuyện thì nói chuyện anh làm gì phải kéo tôi mạnh tay như vậy?
Minh Nhật lại chẳng để tâm lời nói của Y Lam vẫn mạnh tay kéo cô đi đến cuối của hành lang rồi dừng lại.
Y Lam lúc này cổ tay bị anh siết chặt đã có chút tấy đỏ mà tức giận rụt mạnh lại:
- Minh Nhật, anh đang làm tôi đau đấy, có chuyện gì thì nói nhanh đi.
Minh Nhật nhìn cổ tay cô còn in hằn dấu vết của những ngón tay lại có chút thương xót mà day dứt nói:
- Y Lam, xin lỗi. Em có sao không?
- Được rồi, có gì thì nói mau đi, nếu không tôi đi đây.
Minh Nhật thấy vậy lại gấp gáp giữ cô lại rồi vội vã nói:
- Y Lam, thật ra...tôi...tôi...em muốn để tôi chờ đợi đến bao giờ?
Y Lam nghe vậy lại ngỡ ngàng nhìn anh, rồi lại rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói:
- Minh Nhật, anh kéo tôi ra đây chỉ để nói chuyện này thôi sao? Nếu không còn gì nữa, vậy tôi đi đây.
Dứt lời Y Lam liền quay mặt bước đi, anh ở đấy nhìn theo bóng cô mà tim cảm thấy nhức nhói, bỗng chợt đôi chân lại đuổi theo túm lấy tay cô kéo lại phía mình, 1 tay đưa lên giữ chặt gáy Y Lam rồi cúi xuống đặt 1 nụ hôn lên bờ môi ấy.
Y Lam lúc này sững sờ mở to mắt nhìn người trước mặt rồi lại dùng sức vùng vằng đẩy ra nhưng lực của anh quá mạnh khiến cô không thể phản kháng đành mạnh bạo cắn xuống chiếc lưỡi không an phận, mùi máu tanh xộc thẳng vào, Minh Nhật khẽ nhíu mày rời ra.
Y Lam lúc này nhổ máu ra rồi đưa tay lên lau sạch miệng mình, nhìn Minh Nhật tức giận nói:
- Minh Nhật, tên khốn khiếp nhà anh, còn dám làm như vậy nữa thì sẽ không phải là cắn thôi đâu.
Minh Nhật nghe vậy không tức giận mà lại mỉm cười trêu đùa:
- Chỉ là 1 cái cắn, tôi có thể chịu được nhiều hơn thế, dù sao không mất mạng là được.
Y Lam nghe vậy lại tức giận đến đỏ mặt:
- Minh Nhật, anh...anh...anh thật là bỉ ổi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
Nói rồi cô định quay người đi thì liền bị Minh Nhật kéo lại:
- Em muốn quay lại đó mà quấy rầy bọn họ sao, tôi sẽ không để cho em đi.
Dứt lời anh liền kéo cô đi về 1 hướng khác, Y Lam thấy vậy vùng vằng nhưng không được, lại cáu lên:
- Minh Nhật, buông tôi ra.
- Tôi không buông, cả đời này cũng không buông. Nếu em còn không chịu chấp nhận tôi, tôi sẽ đeo bám em cả đời mà không nếu em có chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ vẫn đeo bám em không buông. Diệp Y Lam, nếu em không chịu bước vào cuộc đời tôi vậy Đường Minh Nhật tôi nhất định sẽ bước vào cuộc đời em.
Y Lam nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn bóng lưng rộng lớn của nam nhân trước mặt, bất giác bờ môi lại khẽ cong lên ý cười.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, trong phòng bệnh của hắn, cô ngồi xuống 1 chiếc ghế bên cạnh giường, cảm thấy có nhiều lời không biết bắt đầu từ đâu nên không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương.
Hắn thấy vậy lại nhìn cô dịu dàng hỏi:
- Uyển Nhã, em còn cảm thấy có chỗ nào không khoẻ không?
Cô nghe vậy gượng cười 1 cái rồi đưa tay lên vén lấy sợi tóc đang rũ xuống, nhìn hắn e ngại nói:
- Tôi không sao? Thiếu Hạo, cái đó...anh không sao chứ?
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười nhìn cô, yêu chiều nói:
- Uyển Nhã, em đang lo cho tôi sao?
Uyển Nhã lúc này 2 mắt đã dần chuyển sang đỏ, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Thiếu Hạo, cái đó thật sự rất khó dứt ra được, anh như vậy...liệu có ổn không?
Hắn thấy cô như vậy lại nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt loé lên 1 tia thương xót:
- Uyển Nhã, tôi thấy em đã xanh xao nhiều rồi, hãy chịu khó ăn uống 1 chút.
Cô thấy hắn cứ luôn né tránh câu hỏi của mình, trong lòng lại cảm thấy đau đớn, 1 giọt nước mắt vô thức lại chảy ra:
- Thiếu Hạo, chuyện đấy ảnh hưởng đến cả đời của anh, anh tại sao lại phải làm như vậy?
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười mê hoặc 1 cái, bàn tay giúp cô gạt đi giọt nước mắt nóng hổi, thanh âm lại dịu dàng:
- Tôi không muốn để thứ không sạch sẽ ấy làm vấy bẩn cơ thể em. Bởi vì người đó là em, tôi có thể vì em mà chịu đựng tất cả. Bởi vì tôi đã hứa với em, vậy nên nhất định tôi sẽ làm được. Tôi trước giờ làm việc, ngoài lợi ích của bản thân ra sẽ không vì bất cứ điều gì khác. Vậy mà, đến bây giờ trong cuộc sống của tôi lại xuất hiện 1 chữ "Bởi Vì" mà nghiễm nhiên đứng sau nó duy nhất chỉ có 3 chữ "Giang Uyển Nhã".
Cô nghe vậy lại trở nên sững sờ, nước mắt không tự chủ lại rơi ra rồi oà lên khóc. Hắn rốt cuộc tại sao lại nói lời này với cô ngay khi cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống như vậy.
Hắn thấy cô cứ vô tư mà khóc như vậy lại chỉ biết kéo cô vào lòng mà vỗ về:
- Được rồi, tại sao lại khóc? Tôi sẽ không sao? Vương Thiếu Hạo này đâu dễ bị những thứ đấy làm khó.
Uyển Nhã nghe vậy liền đẩy hắn ra, ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn hắn, nức nở nói:
- Anh không thật chứ?
- Tôi không sao?
- Nhưng...mọi người nói cái đó...sẽ gây nghiện...
- Uyển Nhã, tôi không muốn nhắc đến cái đó, được không?
1 người cao cao tại thượng như hắn thật sự không thể chấp nhận được bản thân trở thành 1 loại người thấp kém như vậy, thế nên khi nghe cô nhắc đến điều đó, bản thân hắn cảm thấy là 1 nỗi sỉ nhục.
Bỗng chốc cả người hắn trở nên rạo rực, chân tay bắt đầu nhức mỏi khó chịu, hắn gắng gượng giữ lấy vẻ bình thản nhìn cô:
- Uyển Nhã, tôi có chút đói, em có thể ra ngoài mua gì đó được không?
Cô nghe vậy liền đưa tay lau đi nước mắt rồi đứng dậy:
- Được, vậy đợi tôi 1 chút.
Chỉ đợi hắn gật đầu cô liền quay người trở ra, cánh cửa vừa khép lại hắn đưa tay mở ngăn kéo tủ bên cạnh lấy ra 1 hộp sắt nhỏ, từ từ mở ra.
Trong đấy là những ống heroin ở dạng lỏng, bàn tay hắn run run với lấy ống tiêm rồi bơm thuốc vào.
Sau khi ông tiêm đã đầy những dung dịch, hắn mới từ từ kéo tay áo lên rồi đưa mũi kim sát lại gần.
Ngay lúc này, cánh cửa chợt mở tung, Uyển Nhã kinh ngạc vội vàng lao đến giật ngay ông tiêm trên tay hắn, nước mắt thi nhau tuôn ra:
- Thiếu Hạo, anh bảo với tôi là không sao? Vậy đây là thứ gì? Anh đuổi tôi đi là vì cái này phải không?
Hắn lúc này gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, cả người khó chịu đến day dứt, thanh âm trở nên khàn đục:
- Uyển Nhã, đưa cho tôi. Em hãy ra ngoài đi.
Cô nghe vậy lại nức nở mà nói trong nước mắt:
- Thiếu Hạo, anh không thể cứ mãi như vậy được.
Dứt lời cô liền vứt ống tiêm ấy vào thùng rác rồi đi đến bên cạnh ôm chầm lấy hắn:
- Thiếu Hạo, anh sẽ không giống như bọn họ, nhất định không được như thế.
Hắn lúc này bất ngờ vì hành động của cô, nhưng điều đấy vẫn không át chế được cơn vật vã, cả người khó chịu muốn đạp tung tất cả:
- Uyển Nhã, buông tôi ra.
Uyển Nhã nghe vậy đẩy hắn ra, tay với lấy ống thuốc cùng 1 ống tiêm khác bơm thuốc vào, rồi nhìn hắn đau đớn mà nói:
- Được, nếu anh muốn dùng tôi sẽ cùng anh dùng. Dùng cho đến khi nào anh chịu từ bỏ.
Nói rồi, cô liền đưa ống kim lên tay mình hắn thấy vậy liền vột vã gạt phăng ống kim ấy xuống đất rồi nhìn cô tức giận nói:
- Uyển Nhã, em bị điên sao? Em biết vì sao tôi lại làm như vậy không? Vì tôi không muốn em gặp phải tình cảnh như này. Mỗi lần tôi sử dụng nó, tôi lại cảm thấy bản thân mình hèn hạ, vậy mà em còn định làm như vậy, không phải đã phụ lòng tôi sao?
Uyển Nhã nghe vậy mà nước mắt đã tèm nhem cả gương mặt, cô chậm rãi tiến lại gần rồi ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói:
- Thiếu Hạo, tôi cũng không muốn anh gặp phải tình cảnh như vậy. Tôi sẽ giúp anh, hãy nghe tôi, từ bỏ nó được không?
Hắn lúc này có lẽ do vì cơn vật vã mà lại trở nên yếu đuối. Chính ngay bản thân hắn đối với chuyện này còn không cách nào đối mặt được, hắn luôn cảm thấy ghê tởm con người mình lúc này nhưng lại không đủ sức kháng cự lại thứ hiểm hoạ đó, bất giác trên gương mặt tuấn mỹ ấy lại để rơi ra 1 giọt pha lê trong suốt, tình cảnh này thật sự là không ai mong muốn.
Uyển Nhã cảm nhận được sự khác lạ lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Cô ngỡ ngàng 1 chút, không nghĩ hắn lại có bộ dạng yếu đuối như vậy. Cô hiểu, chuyện này đối với hắn là 1 điều đáng xấu hổ, sỉ nhục hơn lại để người khác bắt gặp cảnh tượng lại.
Uyển Nhã trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, bất giác lại cúi xuống hôn lên bờ môi hắn mà vai cô không ngừng run lên vì nức nở.
Hắn lúc này 1 chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh sau đó liền đáp trả lại nụ hôn của cô, 2 người bọn họ cứ dây dưa quấn lấy nhau không rời.
Lúc này 1 nữ y tá đi vào thấy cảnh tượng đấy liền đỏ mặt rồi khẽ mỉm cười đi ra đóng cửa lại, với lấy 1 tấm biển treo lên trước cửa phòng "close" rồi bước đi.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
1 tuần sau, Bảo Bảo cũng đã khoẻ lại còn hắn bác sĩ bảo đã có chuyển biến tích cực vậy nên bọn họ cũng xuất viện.
Những ngày qua ngoài việc chăm sóc đứa bé cô gần như luôn túc trực bên hắn, là vì lo sợ hắn sẽ sử dụng lại.
Nhưng thật may ý chí hắn cũng lớn hay là vì cô tận tình mà mỗi lần không biết thật hay giả hắn cứ vật vã là liền đem cô ra lăn qua lăn lại, cô mỗi lần như thế đều tức giận nói thì hắn chỉ bình thản trả lời:
- Chẳng phải em bảo sẽ giúp tôi sao? Cách đấy là cách hiệu quả nhất rồi.
Uyển Nhã nghe vậy cũng chỉ biết tức chết, đâu thể làm gì được hắn.
Bọn họ cùng trở về biệt thự, đúng thật không đâu thoải mái bằng nhà mình, tâm trạng ai ai cũng cảm thấy phấn khởi.
Sau khi lái xe đưa cô và đứa bé về, hắn lại quay xe định trở ra, Uyển Nhã thấy vậy có chút lo lắng hỏi:
- Thiếu Hạo, anh đi đi đâu?
Hắn đọc ra được ý nghĩ trong đầu cô chỉ mỉm cười 1 cái:
- Uyển Nhã, đừng lo. Tôi đi chút chuyện rồi sẽ về.
Nói rồi hắn liền lái xe lao đi thẳng.
Uyển Nhã nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất rồi kiên định nói:
- Thiếu Hạo, tôi tin anh.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Lúc này, ở trụ sợ cảnh sát, nữ nhân mặc bộ quần áo của tù nhân ngồi trong khung sắt nhìn người trước mặt, hớn hở nói:
- Anh nói sao? Có người bảo lãnh cho tôi?
Người đàn ông áo đen nghe vậy gật đầu:
- Phải, Mạnh tiểu thư.
- Ai vậy? Đến ba tôi còn không thể làm được gì vậy mà người đó có thể bảo lãnh cho tôi ra được.
- Mạnh tiểu thư, ông chủ tôi đang đợi cô. Cô mau thay đồ rồi tôi sẽ đưa cô đến gặp người đấy.
Ả ta nghe vậy liền vui vẻ gật đầu rồi đứng dậy trở vào trong.
1 lúc sau đi ra đã không còn bộ quần áo tù nhân trên người mà là 1 chiếc váy tiểu thư đẹp mắt.
Tường Hân nhìn chiếc váy trên người mình cảm thấy hưng phấn:
- Ông chủ của ngươi thật tốt, còn chuẩn bị cả quần áo cho ta.
- Mạnh tiểu thư, ông chủ tôi còn chuẩn bị nhiều món quà khác đang đợi tiểu thư đến nhận.
- Vậy sao? Vậy mau đưa ta đi.
Nói rồi ả vội vàng đi ra xe mở cửa ngồi lên, người đàn ông kia thấy vậy chỉ mỉm cười 1 cái rồi về vị trí mình mà lái xe đi thẳng.
Xe đi ra khỏi thành phố, rồi dừng trước 1 căn biệt thự to lớn được thiết kế theo lối cổ kính.
Ả bước xuống xe không khỏi trầm trồ:
- Ông chủ ngươi cũng có điều kiện đấy, nhà thật đẹp.
- Mạnh tiểu thư, ông chủ tôi đang đợi tiểu thư trong nhà. Mời!
Ả thấy vậy cũng không chần chừ mà liền đi vào.
Người đàn ông ấy dẫn à đi vào trong căn nhà rồi đi sâu hết hành lang dài hun hút, đứng trước 1 cánh cửa bằng đồng, người đàn ông ấy bấm 1 dãy mã số trên cánh cửa rồi nó từ từ bật mở, 1 cầu thang dẫn xuống đường hầm sâu thăm thẳm.
Ả ta nhìn thấy có cũng có chút run sợ, bất giác hỏi:
- Ông chủ ngươi rốt cuộc là ai vậy?
- Mạnh tiểu thư, chỉ cần đi hết cầu thang này là sẽ gặp được. Mau đi thôi, ngài ấy đang đợi.
Ả ta chần chừ 1 lúc rồi cũng bước xuống cầu thang.
Không gian ở đây tối tăm lại âm u khiến ả rùng mình. Đi mãi cũng đến 1 cánh cửa, người áo đen lúc này đi lên mở nó, ánh đèn bên trong toá ra sáng chói, ả ta thấy vậy liền vội vàng bước vào, cùng lúc đấy 1 thanh âm ghê rợn vang lên:
- Chào mừng đến với địa ngục tầng thứ 19!
Ả ta lúc này kinh hãi, cả người run rẩy nhìn nam nhân ngồi trên chiếc ghế ở kia mà lắp bắp nói:
- Vương...Vương...Thiếu Hạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.