Chương 70: Bất hòa
T/H12
15/08/2023
Đang bàn việc xây trường, ông Trần nghe câu nói của ông Đường cười rung cả người. Ông nhìn màn hình đen thui cười khẩy một cái: "Để tôi coi, anh cứng tới đâu!"
Ỷ có chút quyền thế thì muốn gì được đó sao? Còn lâu nhé!
Muốn đuổi người liền đuổi người làm con gái Mặc Tâm của ông phải mang một vết sẹo dài trên thân thể. Ngày ông nghe con kể chính bà Đường đã nhẫn tâm đuổi đi để nó lang thang, trơ trọi giữa bến xe, ông đã cắm mũi dao vào cột thề: "Nửa đời còn lại không bước tới đất nhà họ Đường!"
Đối mặt với mối tình si của Nguyên Phong và tình cảm sâu nặng của hai đứa, ông không nỡ ngăn cấm vì ông biết: điều đó chỉ đem lại đau khổ cho con gái. Nên ông kiên quyết bắt rể, không vì bất cứ lí do gì để Mặc Tâm một mình về lại nhà họ Đường!
Trải qua bao nhiêu chuyện ông đã quá ngán ngẫm cảnh đời và lòng người. Ở đây vui thú thiên nhiên, cùng ăn cùng ở với những người dân đôn hậu, chất phát thật thà, ông thấy hạnh phúc, bình an hơn nhiều.
Ai chê khổ chê khó. Riêng ông thấy thật an nhàn. Đặc biệt, ông biết ở đây rất thích hợp với Mặc Tâm, đứa con gái mong manh có trái tim lương thiện và tâm hồn trong trẻo như dòng nước suối bản làng của ông. Ông đã hứa với linh hồn Mặc Tú: "Cả phần sinh mệnh còn lại, anh sẽ bảo vệ con!". Đây là lời hứa cuối cùng của ông dành cho người tình bạc mệnh nên ông quyết giữ lời.
Ba vợ thì kiên quyết bắt rể còn ba anh thì nhất định phản đối việc mất mặt đó khiến Nguyên Phong rơi vào thế bí. Cả buổi tối anh ngồi thẫn thờ trên hàng rào đá, lưng tựa vào thân cây mận nở đầy hoa trắng mà chẳng nghĩ ra được kế sách gì vẹn toàn. Anh không ngờ con đường tình duyên của mình lại lắm trắc trở và chông gai. Muốn dành cho người con gái mình yêu một hôn lễ trọn vẹn để cô hạnh phúc khi được làm vợ anh mà cũng khó thực hiện. Nguyên Phong thở dài rầu rĩ nhìn mảnh trăng khuyết cô đơn treo lơ lửng phía trời xa mà lòng không khỏi bùi ngùi.
"Sao con không vào nhà ngủ? Giờ này còn ngồi đây làm gì?" ÔngTrần không biết thức giấc tự lúc nào, đứng hút thuốc bên hàng rào đá.
"Con không ngủ được!" Nguyên Phong thành thật trả lời.
Anh ngỡ chú Trần sẽ nói anh là đồ vô dụng nhưng không chú ấy thở dài, rít một hơi thuốc rồi ôn tồn bảo: "Hai đứa đăng kí kết hôn! Ba làm mâm cơm cưới ra mắt bà con, anh em ở bản!" Vậy là xong!
Ông không nhất quyết đòi sính lễ này nọ cũng không cầu kì đòi hỏi chuyện không thể với Nguyên Phong. Nhận ra cái tôi hai nhà, nhận ra sự buồn phiền của hai đứa nhỏ. Điều ông làm được cho con lúc này là tạo điều kiện cho chúng nó thành đôi. Còn những việc khác không còn quan trọng nữa.
"Mai con về đô thành xin cái giấy chứng nhận tiền hôn nhân rồi mang lên xã này đăng kí kết hôn!" Ông bày vẽ đường giúp thằng con rể.
Ông những tưởng nó vui mừng nhảy bổ nhào vào lòng ông rối rít cảm ơn. Ai ngờ, thằng con rể vẫn ngồi im thin thít trên bờ rào đá.
"Mày nghe ba nói không lọt tai hả?" Ông rít thêm hơi thuốc.
Nguyên Phong ngồi thẳng lưng. Anh xoay mắt về phía ông Trần: "Con cảm ơn ba đã thương tụi con nhưng con không muốn Mặc Tâm chịu thiệt!" Làm gì có cô dâu nào trong ngày cưới không muốn được ba mẹ chồng thừa nhận, cầm tay chúc phúc chứ?
"Vậy giờ con định như thế nào?" Ông Trần thật hết cách.
"Con về nhà một chuyến!" Anh phải về thuyết phục ba mẹ mang sính lễ hỏi cưới vợ cho con trai đàng hoàng. Anh không muốn người con gái mình yêu thiệt thòi khi cưới chồng mà ba mình chẳng có nổi ly rượu mời của ông sui.
"Vậy tùy con nhưng ba nói trước, nếu khó thì cứ làm theo cách của ba. Miễn sao hai đứa tụi con sống vui vẻ hạnh phúc. Ba cái lễ nghĩa, đám tiệc gì đó chẳng qua làm màu cho thiên hạ!"
"Dạ! Con cảm ơn ba!"
"Vào nhà ngủ đi! Để con bé thức giấc không thấy người nó lại lo lắng đi tìm!" Ông nắm tay thằng con rể kéo xuống.
Lặng ngắm người con gái ngủ cho tới sáng, Nguyên Phong yêu thương hôn nhẹ lên trán cô: "Ngủ ngon nha em! Anh đi rồi sẽ về!"
Nguyên Phong quyết định rời nhà trước khi Mặc Tâm dậy. Anh phải về đô thành bàn chuyện cưới xin nghiêm túc với ba mẹ.
Sau cuộc họp ở công ty, anh trở về nhà thưa ngay ý định: "Ba mẹ! Chúng con quyết định cưới nhau xin ba mẹ tác thành!"
Ông Đường nhìn thằng con trai độc đinh đau lòng nói: "Nguyên Phong! Ba mẹ rất vui khi hai đứa về bên nhau. Nhưng việc ở rể gì đó là ba không đồng ý!" Nói vậy sợ thằng con ngang bướng lại trách này nọ, ông nén tiếng thở dài nói thêm: "Con là cháu đích tôn của nhà họ Đường! Việc con phụng dưỡng cha mẹ, thờ cúng tổ tiên có thể châm chước bỏ qua! Nhưng nhất định con không được ở rể làm xấu mặt dòng họ!"
"Con không ở rể! Chỉ là vợ con thích hợp ở đó hơn!" Anh đưa ra cái lí của riêng mình.
Ai ngờ, ba anh nghe câu đó lại nói ngược: "Làm gì có cô gái nào xuất giá mà không chịu theo chồng? Con là đàn ông thành đạt sợ gì không cưới được vợ mà cứ nhất thiết bám lấy đứa con gái ngang như cua ấy, hả?" Cưới chồng rồi bắt chồng theo mình! Thật ông không chịu nổi!
"Mà ở cái xứ khỉ ho cò gáy ấy, có cái gì ăn đâu mà con nhỏ cứ khăng khăng đòi ở đó? Nguyên Phong! Cha con lão Trần không có mắt, bộ mày cũng hư mắt luôn rồi hả? Sao không biết thuyết phục nó về đô thành đầy đủ tiện nghi sống cho sung sướng?"
Với cái lí này thì e anh có ngồi nói gãy miệng cũng chẳng có kết quả gì. Anh nhìn ba mẹ: "Ba mẹ thử nghĩ xem. Nếu con gái của ba mẹ lần đầu tiên theo bạn trai về nhà chơi bị mẹ bạn trai miệt thị đuổi đi trong ngày cuối năm để xảy ra tai nạn suýt mất mạng. Thì ba mẹ có dám gả con gái về cái nhà đó nữa không?"
"Con...con dám lấy chuyện cũ bóng gió mắng mẹ?" Mẹ anh ngồi bật dậy khỏi ghế sôpha, chỉ tay vào mặt thằng con quý tử.
"Mẹ! Đó là sự thật!" Nguyên Phong mong ba mẹ hiểu được nguyên nhân từ đâu khiến chú Trần và Mặc Tâm nhất quyết không cho anh rước dâu. Dù chú ấy và Mặc Tâm không bao giờ nói thẳng trước mặt anh, nhưng anh biết vết thương ngày nào đã in thành sẹo trong lòng họ.
Chuyện đau lòng đã xảy ra rồi! Giờ có hối hận cũng muộn. Nguyên Phong hiểu ra: Chính ba mẹ mới là người tự gây khó cho đường tình duyên của anh. Nhưng ba mẹ có làm sai điều gì thì sự thật họ vẫn là ba mẹ anh! Anh không thể chối bỏ càng không thể nói mình không liên quan.
Nên việc cần làm lúc này là: " Con chỉ mong ba mẹ mang lễ vật hỏi cưới Mặc Tâm và vui vẻ chủ trì hôn lễ cho tụi con là được! Còn việc sau đó, vợ chồng con tự quyết định!"
"Để ba họp gia đình đã!" Dù sao chuyện này cũng liên quan dòng họ, ông muốn nghe chút ý kiến của các vị trưởng bối kẻo họ lại trách ông giấu tin vui làm của riêng.
Nguyên Phong cứ nghĩ, ba và mấy chú bác họp bàn chuyện lễ vật và chọn người đại diện họ nhà trai cho nể mày nở mặt. Ai dè, chuyện hôn sự của hai người vừa đưa ra, hai nhà Đường - Trần lại có dịp xung khắc mất hòa khí.
"Nghĩ sao bắt thằng cháu đích tôn nhà họ Đường ở rể? Lão Trần này không biết có ý đồ gì?" Bác trưởng họ đề xuất ý kiến khiến mọi người bắt đầu xôn xao.
"Còn ý gì ngoài ý cười nhổ vào dòng họ nhà chúng ta! Chắc chắn lão ấy còn cay cú việc chuyển nhượng cổ phần!" Một ông chú trẻ khác nhà anh lớn tiếng.
"Dòng họ Đường là dòng họ lớn nổi tiếng ở đất đô thành! Bộ thiếu đất, thiếu tiền hay sao mà để đứa cháu đích tôn theo phía vợ?" Ông nội thứ bắt đầu nóng giận đập bàn.
Nguyên Phong ngồi ở góc bàn thấy cảnh đó, anh lặng lẽ rời đi.
Ỷ có chút quyền thế thì muốn gì được đó sao? Còn lâu nhé!
Muốn đuổi người liền đuổi người làm con gái Mặc Tâm của ông phải mang một vết sẹo dài trên thân thể. Ngày ông nghe con kể chính bà Đường đã nhẫn tâm đuổi đi để nó lang thang, trơ trọi giữa bến xe, ông đã cắm mũi dao vào cột thề: "Nửa đời còn lại không bước tới đất nhà họ Đường!"
Đối mặt với mối tình si của Nguyên Phong và tình cảm sâu nặng của hai đứa, ông không nỡ ngăn cấm vì ông biết: điều đó chỉ đem lại đau khổ cho con gái. Nên ông kiên quyết bắt rể, không vì bất cứ lí do gì để Mặc Tâm một mình về lại nhà họ Đường!
Trải qua bao nhiêu chuyện ông đã quá ngán ngẫm cảnh đời và lòng người. Ở đây vui thú thiên nhiên, cùng ăn cùng ở với những người dân đôn hậu, chất phát thật thà, ông thấy hạnh phúc, bình an hơn nhiều.
Ai chê khổ chê khó. Riêng ông thấy thật an nhàn. Đặc biệt, ông biết ở đây rất thích hợp với Mặc Tâm, đứa con gái mong manh có trái tim lương thiện và tâm hồn trong trẻo như dòng nước suối bản làng của ông. Ông đã hứa với linh hồn Mặc Tú: "Cả phần sinh mệnh còn lại, anh sẽ bảo vệ con!". Đây là lời hứa cuối cùng của ông dành cho người tình bạc mệnh nên ông quyết giữ lời.
Ba vợ thì kiên quyết bắt rể còn ba anh thì nhất định phản đối việc mất mặt đó khiến Nguyên Phong rơi vào thế bí. Cả buổi tối anh ngồi thẫn thờ trên hàng rào đá, lưng tựa vào thân cây mận nở đầy hoa trắng mà chẳng nghĩ ra được kế sách gì vẹn toàn. Anh không ngờ con đường tình duyên của mình lại lắm trắc trở và chông gai. Muốn dành cho người con gái mình yêu một hôn lễ trọn vẹn để cô hạnh phúc khi được làm vợ anh mà cũng khó thực hiện. Nguyên Phong thở dài rầu rĩ nhìn mảnh trăng khuyết cô đơn treo lơ lửng phía trời xa mà lòng không khỏi bùi ngùi.
"Sao con không vào nhà ngủ? Giờ này còn ngồi đây làm gì?" ÔngTrần không biết thức giấc tự lúc nào, đứng hút thuốc bên hàng rào đá.
"Con không ngủ được!" Nguyên Phong thành thật trả lời.
Anh ngỡ chú Trần sẽ nói anh là đồ vô dụng nhưng không chú ấy thở dài, rít một hơi thuốc rồi ôn tồn bảo: "Hai đứa đăng kí kết hôn! Ba làm mâm cơm cưới ra mắt bà con, anh em ở bản!" Vậy là xong!
Ông không nhất quyết đòi sính lễ này nọ cũng không cầu kì đòi hỏi chuyện không thể với Nguyên Phong. Nhận ra cái tôi hai nhà, nhận ra sự buồn phiền của hai đứa nhỏ. Điều ông làm được cho con lúc này là tạo điều kiện cho chúng nó thành đôi. Còn những việc khác không còn quan trọng nữa.
"Mai con về đô thành xin cái giấy chứng nhận tiền hôn nhân rồi mang lên xã này đăng kí kết hôn!" Ông bày vẽ đường giúp thằng con rể.
Ông những tưởng nó vui mừng nhảy bổ nhào vào lòng ông rối rít cảm ơn. Ai ngờ, thằng con rể vẫn ngồi im thin thít trên bờ rào đá.
"Mày nghe ba nói không lọt tai hả?" Ông rít thêm hơi thuốc.
Nguyên Phong ngồi thẳng lưng. Anh xoay mắt về phía ông Trần: "Con cảm ơn ba đã thương tụi con nhưng con không muốn Mặc Tâm chịu thiệt!" Làm gì có cô dâu nào trong ngày cưới không muốn được ba mẹ chồng thừa nhận, cầm tay chúc phúc chứ?
"Vậy giờ con định như thế nào?" Ông Trần thật hết cách.
"Con về nhà một chuyến!" Anh phải về thuyết phục ba mẹ mang sính lễ hỏi cưới vợ cho con trai đàng hoàng. Anh không muốn người con gái mình yêu thiệt thòi khi cưới chồng mà ba mình chẳng có nổi ly rượu mời của ông sui.
"Vậy tùy con nhưng ba nói trước, nếu khó thì cứ làm theo cách của ba. Miễn sao hai đứa tụi con sống vui vẻ hạnh phúc. Ba cái lễ nghĩa, đám tiệc gì đó chẳng qua làm màu cho thiên hạ!"
"Dạ! Con cảm ơn ba!"
"Vào nhà ngủ đi! Để con bé thức giấc không thấy người nó lại lo lắng đi tìm!" Ông nắm tay thằng con rể kéo xuống.
Lặng ngắm người con gái ngủ cho tới sáng, Nguyên Phong yêu thương hôn nhẹ lên trán cô: "Ngủ ngon nha em! Anh đi rồi sẽ về!"
Nguyên Phong quyết định rời nhà trước khi Mặc Tâm dậy. Anh phải về đô thành bàn chuyện cưới xin nghiêm túc với ba mẹ.
Sau cuộc họp ở công ty, anh trở về nhà thưa ngay ý định: "Ba mẹ! Chúng con quyết định cưới nhau xin ba mẹ tác thành!"
Ông Đường nhìn thằng con trai độc đinh đau lòng nói: "Nguyên Phong! Ba mẹ rất vui khi hai đứa về bên nhau. Nhưng việc ở rể gì đó là ba không đồng ý!" Nói vậy sợ thằng con ngang bướng lại trách này nọ, ông nén tiếng thở dài nói thêm: "Con là cháu đích tôn của nhà họ Đường! Việc con phụng dưỡng cha mẹ, thờ cúng tổ tiên có thể châm chước bỏ qua! Nhưng nhất định con không được ở rể làm xấu mặt dòng họ!"
"Con không ở rể! Chỉ là vợ con thích hợp ở đó hơn!" Anh đưa ra cái lí của riêng mình.
Ai ngờ, ba anh nghe câu đó lại nói ngược: "Làm gì có cô gái nào xuất giá mà không chịu theo chồng? Con là đàn ông thành đạt sợ gì không cưới được vợ mà cứ nhất thiết bám lấy đứa con gái ngang như cua ấy, hả?" Cưới chồng rồi bắt chồng theo mình! Thật ông không chịu nổi!
"Mà ở cái xứ khỉ ho cò gáy ấy, có cái gì ăn đâu mà con nhỏ cứ khăng khăng đòi ở đó? Nguyên Phong! Cha con lão Trần không có mắt, bộ mày cũng hư mắt luôn rồi hả? Sao không biết thuyết phục nó về đô thành đầy đủ tiện nghi sống cho sung sướng?"
Với cái lí này thì e anh có ngồi nói gãy miệng cũng chẳng có kết quả gì. Anh nhìn ba mẹ: "Ba mẹ thử nghĩ xem. Nếu con gái của ba mẹ lần đầu tiên theo bạn trai về nhà chơi bị mẹ bạn trai miệt thị đuổi đi trong ngày cuối năm để xảy ra tai nạn suýt mất mạng. Thì ba mẹ có dám gả con gái về cái nhà đó nữa không?"
"Con...con dám lấy chuyện cũ bóng gió mắng mẹ?" Mẹ anh ngồi bật dậy khỏi ghế sôpha, chỉ tay vào mặt thằng con quý tử.
"Mẹ! Đó là sự thật!" Nguyên Phong mong ba mẹ hiểu được nguyên nhân từ đâu khiến chú Trần và Mặc Tâm nhất quyết không cho anh rước dâu. Dù chú ấy và Mặc Tâm không bao giờ nói thẳng trước mặt anh, nhưng anh biết vết thương ngày nào đã in thành sẹo trong lòng họ.
Chuyện đau lòng đã xảy ra rồi! Giờ có hối hận cũng muộn. Nguyên Phong hiểu ra: Chính ba mẹ mới là người tự gây khó cho đường tình duyên của anh. Nhưng ba mẹ có làm sai điều gì thì sự thật họ vẫn là ba mẹ anh! Anh không thể chối bỏ càng không thể nói mình không liên quan.
Nên việc cần làm lúc này là: " Con chỉ mong ba mẹ mang lễ vật hỏi cưới Mặc Tâm và vui vẻ chủ trì hôn lễ cho tụi con là được! Còn việc sau đó, vợ chồng con tự quyết định!"
"Để ba họp gia đình đã!" Dù sao chuyện này cũng liên quan dòng họ, ông muốn nghe chút ý kiến của các vị trưởng bối kẻo họ lại trách ông giấu tin vui làm của riêng.
Nguyên Phong cứ nghĩ, ba và mấy chú bác họp bàn chuyện lễ vật và chọn người đại diện họ nhà trai cho nể mày nở mặt. Ai dè, chuyện hôn sự của hai người vừa đưa ra, hai nhà Đường - Trần lại có dịp xung khắc mất hòa khí.
"Nghĩ sao bắt thằng cháu đích tôn nhà họ Đường ở rể? Lão Trần này không biết có ý đồ gì?" Bác trưởng họ đề xuất ý kiến khiến mọi người bắt đầu xôn xao.
"Còn ý gì ngoài ý cười nhổ vào dòng họ nhà chúng ta! Chắc chắn lão ấy còn cay cú việc chuyển nhượng cổ phần!" Một ông chú trẻ khác nhà anh lớn tiếng.
"Dòng họ Đường là dòng họ lớn nổi tiếng ở đất đô thành! Bộ thiếu đất, thiếu tiền hay sao mà để đứa cháu đích tôn theo phía vợ?" Ông nội thứ bắt đầu nóng giận đập bàn.
Nguyên Phong ngồi ở góc bàn thấy cảnh đó, anh lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.