Chương 18: Đi hay ở?
T/H12
09/07/2023
"Mẹ!" Nguyên Phong nhanh tay cầm lấy bàn tay mẹ rồi đứng chắn luôn tầm nhìn của bà đang hướng về Mặc Tâm.
Hành động như ngầm bảo vệ cô gái kia của con trai làm bà ta tức giận: "Con với cái! Riết rồi mẹ không hiểu con muốn cái gì?"
Từ lúc gặp Nguyên Phong, bà tinh mắt để ý, cậu con trai quý tử của mình luôn nắm tay cô gái kia. Lúc buộc phải buông tay chia về hai hướng nhưng ánh mắt cả hai thì chưa hề buông. Mấy lần bà thấy, đôi mắt đượm tình của con trai mãi nhìn vào cô ta. Bà đã có linh cảm xấu. Không ngờ...linh cảm đó giờ đây hơn chín mươi phần trăm là thật.
Khi có cơ sở để khẳng định, bà hỏi thẳng con trai: "Nguyên Phong...có phải con đã phải lòng cô ta?" Bà lại chỉ tay vào Mặc Tâm.
Cái gì mà phải lòng cô ta?
"Mẹ à! Mẹ đừng suy diễn lung tung được không?" Nguyên Phong đè thấp giọng nói, ruột gan anh nóng hết cả lên. Mẹ cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào người ta như thế có phải là mất lịch sự lắm rồi không?
Anh không muốn gieo vào lòng Mặc Tâm một hình ảnh xấu về ba mẹ. Anh bèn nắm chặt tay mẹ, ôm vai bà hướng về chiếc xe sang trọng.
"Mẹ đừng nghĩ nhiều. Mẹ và ba cứ về trước! Con hứa hai ngày sau con sẽ có mặt tại nhà!" Nguyên Phong vừa dìu mẹ tránh xa nơi Mặc Tâm vừa đưa tay hứa với bà. Anh sợ mẹ quen lối ăn nói của kẻ bề trên vô tình xúc phạm người con gái anh đang lưu luyến chưa muốn rời đi.
"Mẹ không đồng ý!" Bà ta vừa phản đối vừa ngoái đầu nhìn cô gái mặc trang phục sặc sỡ người đồng bào bản địa vẫn luôn nhìn theo Nguyên Phong, rồi giục con trai: "Con lên xe về luôn!"
Trước thái độ phản đối gắt gao của mẹ, Nguyên Phong im lặng. Bởi anh có nói điều gì cũng chỉ làm mẹ lớn tiếng hơn thôi! Anh sợ ngọn lửa giận của mẹ sẽ lan sang Mặc Tâm rồi hủy đi tất cả những hình ảnh đẹp anh đang cố gầy dựng.
Đoạn đường trở về xe có xa xôi gì cho cam. Trong đầu Nguyên Phong liên tục tìm kế sách.
Phải bình tĩnh nào Nguyên Phong! Càng loạn sẽ càng rối!
Anh đưa mắt nhìn Lâm Bình đang tựa lưng vào thân xe vui cười tít mắt với Yên Linh. Rồi nhìn chiếc phân khối lớn đang thảm hại nằm trên mui xe. Trong đầu anh liền nhảy tạm một lí do: "Lâm Bình, nhân dịp ba mẹ mình lên đây. Cậu đưa họ dạo vòng phố núi!" Anh nháy mắt ra hiệu với thằng bạn.
Lâm Bình nhìn vào mắt Nguyên Phong, phải mất hai phút sau cậu ta mới hiểu được ngầm ý.
"Phải đó bác Đường! Ông nội biết hai bác lên nên kiên quyết bắt cháu mời hai bác về nhà chơi một chuyến."
Hai nhà vốn có thâm giao, nghe Lâm Bình nói vậy khó mà từ chối.
"Ghé qua nhà thăm chú Lâm luôn nha mình!" Mẹ anh ngồi vào xe liền nói với ba.
"Việc nên làm! Dù sao cũng lên đây, không thăm chú ấy sau này khó mà ăn nói!" Ba anh đồng tình.
"Vậy đi thôi!" Nguyên Phong vui vẻ ra mặt.
"Sao con còn đứng đó?" Thấy anh chưa lên xe, mẹ anh hỏi.
"Con đi xe Lâm Bình!"
"Vậy em cũng ngồi xe Lâm Bình!" Yên Linh toan mở cửa xuống xe.
"Cô đi xe này tiện hơn! Tôi và Lâm Bình nói chuyện nóng cánh đàn ông!" Nguyên Phong thẳng tay dập cửa rồi đi về phía xe Lâm Bình, mở cửa bước lên.
Nhìn chiếc xe ba mẹ dần khuất ở cổng, Nguyên Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh mở xuống xe.
"Khi nào cậu quay lại?" Lâm Bình nhìn dáng vẻ vội vã của Nguyên Phong, anh ta thở dài hỏi.
"Cậu lo quản tốt ba người kia cho tớ là được!" Nguyên Phong đóng cửa, sau đó chợt ra điều gì lại mở ra nói với Lâm Bình: "Nhớ lựa lời mà nói!"
"Nguyên Phong, cậu thừa biết mình không nói dối!" Lâm Bình thật muốn khóc. Vì cớ gì cậu ta vui vẻ với gái bắt anh phải làm bia chắn?
"Đó là việc của cậu! Đi đi!" Kì kèo, ba mẹ anh chưa thấy xe cậu ta chạy theo, họ quay lại là khốn!
Bên kia Nguyên Phong lo cắt đuôi ba mẹ.
Bên này, Mặc Tâm cũng đang lựa lời bảo chú thím Dương yên tâm về nhà.
"Con sẽ về nhanh thôi!"
Chú Dương đành phải chiều theo ý Mặc Tâm: "Vậy con nhớ cẩn thận!"
"Dạ!" Mặc Tâm mỉm cười cho chú thím yên lòng.
"Em nhớ..về sớm!" Người đàn ông tên Quân dặn cô rồi nhanh chóng đưa chú thím Dương ra xe. Mắt anh ta không cam buông bỏ nên lưu luyến nhìn Mặc Tâm thêm chút rồi mới cho xe quay đầu.
Cuối cùng những cái đuôi bất ngờ xuất hiện cản trở cũng lần lượt rời đi. Nhìn theo bóng chiếc xe, trong lòng Mặc Tâm tự nhiên thấy buồn. Cô có cảm giác mình vừa làm tổn thương người thân.
Nhưng thôi đành phải dằn lòng cố chịu! Chứ cô cũng chẳng biết làm thế nào cho vẹn vẽ? Thân cô không thể xẻ làm hai, nửa theo chú thím quay về cho phải đạo, nửa ở lại đợi từ biệt Nguyên Phong cho thỏa ý con tim. Để mai này cách xa cô không phải nuối tiếc.
Cô ảo não dựa lưng vào phòng bảo vệ. Mắt đau đáu nhìn về phía Nguyên Phong. Cô muốn đến bên anh nói câu từ biệt và chúc anh bình an về xuôi. Nhưng cô không đủ can đảm để đến gần, bởi cô e ngại hai người phụ nữ quan trọng của đời anh.
Lời từ biệt không nói được thì cô đứng đây chờ xe qua vẫy tay tạm biệt anh.
Từ xa, cô thấy anh lên chiếc xe sau. Chiếc xe đầu chở người nhà của anh đã chuyển bánh. Lúc nó chạy chậm qua phòng bảo vệ, cô vô thức nhìn. Cửa sổ xe đang mở nên Mặc Tâm bắt gặp hai ánh mắt ác ý của hai người phụ nữ ngồi phía sau.
Cô nhìn lên buồng lái. Người đàn ông trung niên ngồi bên ghế phụ cũng đang quét ánh mắt sắc lạnh vào cô. Khi hai ánh mắt giao nhau, Mặc Tâm chợt thấy quen quen nhưng vì sao mình có cảm giác quen thì nhất thời cô không nhớ.
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua cô rồi bẻ cua ra cổng. Bỏ lại cho Mặc Tâm một khoảng trống và cái nhói đau ở tim.
Hành động như ngầm bảo vệ cô gái kia của con trai làm bà ta tức giận: "Con với cái! Riết rồi mẹ không hiểu con muốn cái gì?"
Từ lúc gặp Nguyên Phong, bà tinh mắt để ý, cậu con trai quý tử của mình luôn nắm tay cô gái kia. Lúc buộc phải buông tay chia về hai hướng nhưng ánh mắt cả hai thì chưa hề buông. Mấy lần bà thấy, đôi mắt đượm tình của con trai mãi nhìn vào cô ta. Bà đã có linh cảm xấu. Không ngờ...linh cảm đó giờ đây hơn chín mươi phần trăm là thật.
Khi có cơ sở để khẳng định, bà hỏi thẳng con trai: "Nguyên Phong...có phải con đã phải lòng cô ta?" Bà lại chỉ tay vào Mặc Tâm.
Cái gì mà phải lòng cô ta?
"Mẹ à! Mẹ đừng suy diễn lung tung được không?" Nguyên Phong đè thấp giọng nói, ruột gan anh nóng hết cả lên. Mẹ cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào người ta như thế có phải là mất lịch sự lắm rồi không?
Anh không muốn gieo vào lòng Mặc Tâm một hình ảnh xấu về ba mẹ. Anh bèn nắm chặt tay mẹ, ôm vai bà hướng về chiếc xe sang trọng.
"Mẹ đừng nghĩ nhiều. Mẹ và ba cứ về trước! Con hứa hai ngày sau con sẽ có mặt tại nhà!" Nguyên Phong vừa dìu mẹ tránh xa nơi Mặc Tâm vừa đưa tay hứa với bà. Anh sợ mẹ quen lối ăn nói của kẻ bề trên vô tình xúc phạm người con gái anh đang lưu luyến chưa muốn rời đi.
"Mẹ không đồng ý!" Bà ta vừa phản đối vừa ngoái đầu nhìn cô gái mặc trang phục sặc sỡ người đồng bào bản địa vẫn luôn nhìn theo Nguyên Phong, rồi giục con trai: "Con lên xe về luôn!"
Trước thái độ phản đối gắt gao của mẹ, Nguyên Phong im lặng. Bởi anh có nói điều gì cũng chỉ làm mẹ lớn tiếng hơn thôi! Anh sợ ngọn lửa giận của mẹ sẽ lan sang Mặc Tâm rồi hủy đi tất cả những hình ảnh đẹp anh đang cố gầy dựng.
Đoạn đường trở về xe có xa xôi gì cho cam. Trong đầu Nguyên Phong liên tục tìm kế sách.
Phải bình tĩnh nào Nguyên Phong! Càng loạn sẽ càng rối!
Anh đưa mắt nhìn Lâm Bình đang tựa lưng vào thân xe vui cười tít mắt với Yên Linh. Rồi nhìn chiếc phân khối lớn đang thảm hại nằm trên mui xe. Trong đầu anh liền nhảy tạm một lí do: "Lâm Bình, nhân dịp ba mẹ mình lên đây. Cậu đưa họ dạo vòng phố núi!" Anh nháy mắt ra hiệu với thằng bạn.
Lâm Bình nhìn vào mắt Nguyên Phong, phải mất hai phút sau cậu ta mới hiểu được ngầm ý.
"Phải đó bác Đường! Ông nội biết hai bác lên nên kiên quyết bắt cháu mời hai bác về nhà chơi một chuyến."
Hai nhà vốn có thâm giao, nghe Lâm Bình nói vậy khó mà từ chối.
"Ghé qua nhà thăm chú Lâm luôn nha mình!" Mẹ anh ngồi vào xe liền nói với ba.
"Việc nên làm! Dù sao cũng lên đây, không thăm chú ấy sau này khó mà ăn nói!" Ba anh đồng tình.
"Vậy đi thôi!" Nguyên Phong vui vẻ ra mặt.
"Sao con còn đứng đó?" Thấy anh chưa lên xe, mẹ anh hỏi.
"Con đi xe Lâm Bình!"
"Vậy em cũng ngồi xe Lâm Bình!" Yên Linh toan mở cửa xuống xe.
"Cô đi xe này tiện hơn! Tôi và Lâm Bình nói chuyện nóng cánh đàn ông!" Nguyên Phong thẳng tay dập cửa rồi đi về phía xe Lâm Bình, mở cửa bước lên.
Nhìn chiếc xe ba mẹ dần khuất ở cổng, Nguyên Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh mở xuống xe.
"Khi nào cậu quay lại?" Lâm Bình nhìn dáng vẻ vội vã của Nguyên Phong, anh ta thở dài hỏi.
"Cậu lo quản tốt ba người kia cho tớ là được!" Nguyên Phong đóng cửa, sau đó chợt ra điều gì lại mở ra nói với Lâm Bình: "Nhớ lựa lời mà nói!"
"Nguyên Phong, cậu thừa biết mình không nói dối!" Lâm Bình thật muốn khóc. Vì cớ gì cậu ta vui vẻ với gái bắt anh phải làm bia chắn?
"Đó là việc của cậu! Đi đi!" Kì kèo, ba mẹ anh chưa thấy xe cậu ta chạy theo, họ quay lại là khốn!
Bên kia Nguyên Phong lo cắt đuôi ba mẹ.
Bên này, Mặc Tâm cũng đang lựa lời bảo chú thím Dương yên tâm về nhà.
"Con sẽ về nhanh thôi!"
Chú Dương đành phải chiều theo ý Mặc Tâm: "Vậy con nhớ cẩn thận!"
"Dạ!" Mặc Tâm mỉm cười cho chú thím yên lòng.
"Em nhớ..về sớm!" Người đàn ông tên Quân dặn cô rồi nhanh chóng đưa chú thím Dương ra xe. Mắt anh ta không cam buông bỏ nên lưu luyến nhìn Mặc Tâm thêm chút rồi mới cho xe quay đầu.
Cuối cùng những cái đuôi bất ngờ xuất hiện cản trở cũng lần lượt rời đi. Nhìn theo bóng chiếc xe, trong lòng Mặc Tâm tự nhiên thấy buồn. Cô có cảm giác mình vừa làm tổn thương người thân.
Nhưng thôi đành phải dằn lòng cố chịu! Chứ cô cũng chẳng biết làm thế nào cho vẹn vẽ? Thân cô không thể xẻ làm hai, nửa theo chú thím quay về cho phải đạo, nửa ở lại đợi từ biệt Nguyên Phong cho thỏa ý con tim. Để mai này cách xa cô không phải nuối tiếc.
Cô ảo não dựa lưng vào phòng bảo vệ. Mắt đau đáu nhìn về phía Nguyên Phong. Cô muốn đến bên anh nói câu từ biệt và chúc anh bình an về xuôi. Nhưng cô không đủ can đảm để đến gần, bởi cô e ngại hai người phụ nữ quan trọng của đời anh.
Lời từ biệt không nói được thì cô đứng đây chờ xe qua vẫy tay tạm biệt anh.
Từ xa, cô thấy anh lên chiếc xe sau. Chiếc xe đầu chở người nhà của anh đã chuyển bánh. Lúc nó chạy chậm qua phòng bảo vệ, cô vô thức nhìn. Cửa sổ xe đang mở nên Mặc Tâm bắt gặp hai ánh mắt ác ý của hai người phụ nữ ngồi phía sau.
Cô nhìn lên buồng lái. Người đàn ông trung niên ngồi bên ghế phụ cũng đang quét ánh mắt sắc lạnh vào cô. Khi hai ánh mắt giao nhau, Mặc Tâm chợt thấy quen quen nhưng vì sao mình có cảm giác quen thì nhất thời cô không nhớ.
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua cô rồi bẻ cua ra cổng. Bỏ lại cho Mặc Tâm một khoảng trống và cái nhói đau ở tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.