Chương 74: Đoàn viên.
T/H12
17/08/2023
Sức khỏe ông Đường đã bình phục. Sáng nay, mọi người xuất viện.
Ở cửa đón đã đợi sẵn hai chiếc xe, một về nhà họ Đường, một về nhà họ Trần.
"Mặc Tâm, em về cùng anh!" Nguyên Phong cầm tay cô đi về hướng xe nhà mình.
"Đâu được, cậu đã khỏe rồi!" Ông Trần đứng chắn phía trước mặt.
"Chú Trần, để Mặc Tâm về cùng tôi! Tôi đã quen có con bé trò chuyện!" Bà Đường kéo cửa sổ xe nói vài lời với ông.
Ông Trần còn chưa kịp mở miệng, ông Đường đã chen vào: "Hay chú lên xe cùng về luôn!" rồi ông dụ dỗ thêm: "Về đánh cờ với tôi!"
Lời mời hấp dẫn khó cưỡng vì ông có thú vui thích chơi cờ. Thú vui đó càng hưng phấn hơn khi ông gặp một đối thủ ngang tầm như ông Đường. Nhưng kéo hết về nhà sui gia thì hơi ngại mà không chơi cờ thì ông thấy tiếc. Thành ra, ông lưỡng lự chưa biết lên xe nào.
"Ba?" Mặc Tâm thấy ông mãi chưa đưa ra quyết định, cô giục. Về dưới này, một là cô theo Nguyên Phong về nhà anh, hai là theo ba về nhà của ba trước kia.
Ông Trần sau nửa ngày đắn đo, cuối cùng ông mở cửa cùng con về nhà ông sui. Thôi hổm rày đã ở gần nhau quen hơi, giờ chơi thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao. Ông toan mở cửa xe bước lên.
"Nè, ông đã nói không đi nữa, nuốt lời đấy à?" Bùi Yên Thắm ngồi trong xe, thấy cảnh kì kèo, bà tức giận bước xuống đưa tay kéo ngược tay ông Trần ra.
Ông Đường thấy cảnh đó chậc miệng một tiếng rồi khoát khoát tay ra hiệu tài xế cho xe chạy.
"Ông bạn già, bỏ tôi lại hả?" Ông Trần bị vợ kéo ngược, nói với theo sau đuôi chiếc xe nhà họ Đường.
"Bà thật kì cục!" Ông Trần hậm hực: "Để tôi qua bên đó chiều còn đưa con bé về chứ!"
"Chiều tôi theo ông qua đón con!" Bùi Yên Thắm ném cho ông ánh mắt: "Giờ về nghỉ ngơi đi! Tôi thấy sắc mặt ông không tốt đâu!"
"Bà nói hay! Có ai đi nuôi bệnh mà tốt lên không?" Ông có ốm, có hốc hác cũng là việc bình thường.
"Vậy tôi mới nói ông về nghỉ ngơi! Ông yên tâm, ông ở tầng trên, tôi ở tầng dưới, nước sông không phạm nước giếng!" Bà nói luôn ý mình để ông không thấy gượng gạo khi quay trở về nhà.
Vợ chồng xa cách đã lâu, muốn hòa hợp cũng cần phải có thời gian.
Bên nhà họ Đường là khung cảnh đoàn viên đầm ấm.
"Mặc Tâm, con vào phòng khách tắm rửa rồi ngủ một giấc, khi nào có cơm mẹ gọi!" Bà Đường thương cô vất vả mấy ngày nay.
"Sao Mặc Tâm phải ngủ phòng khách?" Nguyên Phong phản đối.
Vừa dứt lời, anh bị mẹ ném cho quả táo mém chút nữa trúng ngay vết thương vừa lành ở đầu. Đã vậy, bà còn trừng mắt vào con trai: "Con bé ngủ phòng khách mới yên giấc! Con đừng mong quấy rối!"
"Mẹ, con là con ruột mẹ đấy!" Nguyên Phong cảm thấy ấm ức khi hình tượng của mình bị mẹ nghĩ xấu, bôi đen.
"Chính vì con ruột nên mẹ mới hiểu mày muốn gì! Còn không mau qua giúp mẹ nấu ăn."
"Cô Lý đâu?"
"Về quê có việc rồi! Con lấy nồi bắt cơm lẹ lên!"
"Dạ để con làm cho ạ?" Mặc Tâm cũng muốn phụ giúp cho thêm phần gắn bó.
Nhưng bà Đường liền nói ngay: "Về đây, con không phải làm gì hết, để thằng Phong nó làm!" Rồi bà quay sang đẩy lưng Mặc Tâm: "Con đi tắm rửa rồi ngủ chút đi!"
"Vậy để con đưa cô ấy về phòng trước đã!" Nguyên Phong tranh thủ cầm tay Mặc Tâm kéo cô về phòng khách.
Cửa phòng vừa khép lại sói đã nhanh như chớp ép cừu vào tường.
"Anh dám bắt nạt em?" Cô đưa tay chặn lấy khuôn mặt anh đang áp sát. Ánh mắt uy hiếp hung dữ.
"Cho anh hôn một cái thôi! Anh rất nhớ mùi vị của nó!" Nguyên Phong một tay bắt lấy cổ tay cô, đưa ngón tay cái tay còn lại cọ vào đôi môi căng mọng của người con gái, ánh mắt mang dung nham, giở chiêu dịu dàng năn nỉ.
"Đồ háo sắc!"
"Anh chỉ háo em!"
Anh ôm eo cô, thân thể cường tráng lập tức áp sát vào, bao bọc kín người cô. Đôi môi nóng bỏng khẽ hôn lên tóc, lên vành tai rồi chuyển sang vẽ lại từng đường nét trên gương mặt hoàn hảo. Cuối cùng dừng lại trên đôi môi căng đầy quyến rũ. Nụ hôn càng lúc càng say, lí trí càng lúc càng rơi vào hỗn loạn. Anh và cô hôn từ cửa, hôn ra giữa phòng khách rồi hôn đến giường.
"Mặc Tâm, đừng về trên ấy nữa! Ở lại đây với anh!" Sau nụ hôn long trời lở đất, anh ôm cô vào lòng khẽ thầm thì vào tai cô.
"Em không nỡ xa lũ trẻ! Ở đó rất cần giáo viên!"
"Mặc Tâm, không có em, phòng sẽ điều về người khác! Cả một tỉnh rộng lớn như thế, không phải chỉ mỗi em là giáo viên!"
"Nhưng.."
"Không nhưng gì cả. Nếu em thương đám trẻ, chúng ta có thể về đó thăm! Chứ xa em cả ngày anh không chịu nổi đâu!" Anh cầm bàn tay cô lên để trên môi mình, hôn từng ngón tay thon dài, mềm mại.
"Vậy về đây em sẽ làm gì?" Mặc Tâm chùng bước trước tình cảm sâu nặng của anh.
"Em trở lại làm thư kí cho anh!"
Nhắc đến chức danh thư kí gì đó cô mới nhớ, mình có một thời theo anh đảm nhận chức vụ đó.
"Thế em còn đặc ân nhận luôn phần lương của anh không?" Cô nhớ ngày đó, anh vì muốn cô có thêm tiền để học nên đã âm thầm chuyển hết lương mình vào lương cô. Thành ra, cả phòng hành chính, lương cô luôn ở top một.
"Tất nhiên rồi! Từ nay, những gì của anh đều thuộc về em! Thân thể và linh hồn này đã giao cho em thì ba vật ngoài da đó, cho em quản tất!"
"Thật chứ?"
"Thật! Đường Nguyên Phong anh chỉ cần mỗi Mặc Tâm!"
Nói xong câu đó, Nguyên Phong lật người phủ lên cơ thể cô, trong nháy mắt đôi môi lại quấn lấy môi cô, ánh mắt đắm đuối chìm vào đê mê, bàn tay hư lần cởi từng cúc áo.
Áo mới cởi được một nữa, nửa bầu ngực vừa lộ ra, thân thể anh liền áp sát, môi anh mơn trớn vuốt ve thân thể cô và nhanh chóng mút lấy nơi mềm mại.
Loại kích thích mạnh này bào mòn lí trí khiến Mặc Tâm mê mẩn không kiềm chế được tiếng rên. Cô muốn ngăn anh lại nhưng chút lí trí đó sớm đã bị đôi môi anh đốt cháy tan thành tro bụi. Loại cám dỗ ngọt ngào này một khi đã chạm vào thì khó mà cưỡng lại, đành để mặc anh tự do khám phá.
Cơn sóng tình đang dâng cao, hai cơ thể đang khát khao hòa nhập thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của ba anh.
"Nguyên Phong! Lên thư phòng ba có chút chuyện!"
Nguyên Phong thật hận cho mình không mua sẵn một ngôi nhà riêng để hai người tự do hưởng hạnh phúc. Xem ra, anh cần phải thực hiện ngay dự định này để tránh người phá đám giây phút cao trào. Bởi anh sợ cảnh này mà lặp lại, sớm muộn gì có ngày anh cũng bị chứng bất lực.
Anh cài mấy cúc áo lại cho cô, hôn cô thêm cái: "Em ngủ đi..tối anh đền!"
Người nào đó nở nụ cười cực kì quyến rũ rồi lưu luyến mở cửa rời đi. Đêm dài đăng đẳng sẽ kéo thêm thời khắc ngọt ngào. Mang tâm trạng hưng phấn anh lên thư phòng tìm ba. Nhưng khi lên đó rồi anh mới biết, lời hẹn buổi tối viết tiếp giây phút cuồng si khó mà thực hiện, bởi ông ba vợ đang đứng giữa thư phòng sừng sững như cây cột đình.
Ở cửa đón đã đợi sẵn hai chiếc xe, một về nhà họ Đường, một về nhà họ Trần.
"Mặc Tâm, em về cùng anh!" Nguyên Phong cầm tay cô đi về hướng xe nhà mình.
"Đâu được, cậu đã khỏe rồi!" Ông Trần đứng chắn phía trước mặt.
"Chú Trần, để Mặc Tâm về cùng tôi! Tôi đã quen có con bé trò chuyện!" Bà Đường kéo cửa sổ xe nói vài lời với ông.
Ông Trần còn chưa kịp mở miệng, ông Đường đã chen vào: "Hay chú lên xe cùng về luôn!" rồi ông dụ dỗ thêm: "Về đánh cờ với tôi!"
Lời mời hấp dẫn khó cưỡng vì ông có thú vui thích chơi cờ. Thú vui đó càng hưng phấn hơn khi ông gặp một đối thủ ngang tầm như ông Đường. Nhưng kéo hết về nhà sui gia thì hơi ngại mà không chơi cờ thì ông thấy tiếc. Thành ra, ông lưỡng lự chưa biết lên xe nào.
"Ba?" Mặc Tâm thấy ông mãi chưa đưa ra quyết định, cô giục. Về dưới này, một là cô theo Nguyên Phong về nhà anh, hai là theo ba về nhà của ba trước kia.
Ông Trần sau nửa ngày đắn đo, cuối cùng ông mở cửa cùng con về nhà ông sui. Thôi hổm rày đã ở gần nhau quen hơi, giờ chơi thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao. Ông toan mở cửa xe bước lên.
"Nè, ông đã nói không đi nữa, nuốt lời đấy à?" Bùi Yên Thắm ngồi trong xe, thấy cảnh kì kèo, bà tức giận bước xuống đưa tay kéo ngược tay ông Trần ra.
Ông Đường thấy cảnh đó chậc miệng một tiếng rồi khoát khoát tay ra hiệu tài xế cho xe chạy.
"Ông bạn già, bỏ tôi lại hả?" Ông Trần bị vợ kéo ngược, nói với theo sau đuôi chiếc xe nhà họ Đường.
"Bà thật kì cục!" Ông Trần hậm hực: "Để tôi qua bên đó chiều còn đưa con bé về chứ!"
"Chiều tôi theo ông qua đón con!" Bùi Yên Thắm ném cho ông ánh mắt: "Giờ về nghỉ ngơi đi! Tôi thấy sắc mặt ông không tốt đâu!"
"Bà nói hay! Có ai đi nuôi bệnh mà tốt lên không?" Ông có ốm, có hốc hác cũng là việc bình thường.
"Vậy tôi mới nói ông về nghỉ ngơi! Ông yên tâm, ông ở tầng trên, tôi ở tầng dưới, nước sông không phạm nước giếng!" Bà nói luôn ý mình để ông không thấy gượng gạo khi quay trở về nhà.
Vợ chồng xa cách đã lâu, muốn hòa hợp cũng cần phải có thời gian.
Bên nhà họ Đường là khung cảnh đoàn viên đầm ấm.
"Mặc Tâm, con vào phòng khách tắm rửa rồi ngủ một giấc, khi nào có cơm mẹ gọi!" Bà Đường thương cô vất vả mấy ngày nay.
"Sao Mặc Tâm phải ngủ phòng khách?" Nguyên Phong phản đối.
Vừa dứt lời, anh bị mẹ ném cho quả táo mém chút nữa trúng ngay vết thương vừa lành ở đầu. Đã vậy, bà còn trừng mắt vào con trai: "Con bé ngủ phòng khách mới yên giấc! Con đừng mong quấy rối!"
"Mẹ, con là con ruột mẹ đấy!" Nguyên Phong cảm thấy ấm ức khi hình tượng của mình bị mẹ nghĩ xấu, bôi đen.
"Chính vì con ruột nên mẹ mới hiểu mày muốn gì! Còn không mau qua giúp mẹ nấu ăn."
"Cô Lý đâu?"
"Về quê có việc rồi! Con lấy nồi bắt cơm lẹ lên!"
"Dạ để con làm cho ạ?" Mặc Tâm cũng muốn phụ giúp cho thêm phần gắn bó.
Nhưng bà Đường liền nói ngay: "Về đây, con không phải làm gì hết, để thằng Phong nó làm!" Rồi bà quay sang đẩy lưng Mặc Tâm: "Con đi tắm rửa rồi ngủ chút đi!"
"Vậy để con đưa cô ấy về phòng trước đã!" Nguyên Phong tranh thủ cầm tay Mặc Tâm kéo cô về phòng khách.
Cửa phòng vừa khép lại sói đã nhanh như chớp ép cừu vào tường.
"Anh dám bắt nạt em?" Cô đưa tay chặn lấy khuôn mặt anh đang áp sát. Ánh mắt uy hiếp hung dữ.
"Cho anh hôn một cái thôi! Anh rất nhớ mùi vị của nó!" Nguyên Phong một tay bắt lấy cổ tay cô, đưa ngón tay cái tay còn lại cọ vào đôi môi căng mọng của người con gái, ánh mắt mang dung nham, giở chiêu dịu dàng năn nỉ.
"Đồ háo sắc!"
"Anh chỉ háo em!"
Anh ôm eo cô, thân thể cường tráng lập tức áp sát vào, bao bọc kín người cô. Đôi môi nóng bỏng khẽ hôn lên tóc, lên vành tai rồi chuyển sang vẽ lại từng đường nét trên gương mặt hoàn hảo. Cuối cùng dừng lại trên đôi môi căng đầy quyến rũ. Nụ hôn càng lúc càng say, lí trí càng lúc càng rơi vào hỗn loạn. Anh và cô hôn từ cửa, hôn ra giữa phòng khách rồi hôn đến giường.
"Mặc Tâm, đừng về trên ấy nữa! Ở lại đây với anh!" Sau nụ hôn long trời lở đất, anh ôm cô vào lòng khẽ thầm thì vào tai cô.
"Em không nỡ xa lũ trẻ! Ở đó rất cần giáo viên!"
"Mặc Tâm, không có em, phòng sẽ điều về người khác! Cả một tỉnh rộng lớn như thế, không phải chỉ mỗi em là giáo viên!"
"Nhưng.."
"Không nhưng gì cả. Nếu em thương đám trẻ, chúng ta có thể về đó thăm! Chứ xa em cả ngày anh không chịu nổi đâu!" Anh cầm bàn tay cô lên để trên môi mình, hôn từng ngón tay thon dài, mềm mại.
"Vậy về đây em sẽ làm gì?" Mặc Tâm chùng bước trước tình cảm sâu nặng của anh.
"Em trở lại làm thư kí cho anh!"
Nhắc đến chức danh thư kí gì đó cô mới nhớ, mình có một thời theo anh đảm nhận chức vụ đó.
"Thế em còn đặc ân nhận luôn phần lương của anh không?" Cô nhớ ngày đó, anh vì muốn cô có thêm tiền để học nên đã âm thầm chuyển hết lương mình vào lương cô. Thành ra, cả phòng hành chính, lương cô luôn ở top một.
"Tất nhiên rồi! Từ nay, những gì của anh đều thuộc về em! Thân thể và linh hồn này đã giao cho em thì ba vật ngoài da đó, cho em quản tất!"
"Thật chứ?"
"Thật! Đường Nguyên Phong anh chỉ cần mỗi Mặc Tâm!"
Nói xong câu đó, Nguyên Phong lật người phủ lên cơ thể cô, trong nháy mắt đôi môi lại quấn lấy môi cô, ánh mắt đắm đuối chìm vào đê mê, bàn tay hư lần cởi từng cúc áo.
Áo mới cởi được một nữa, nửa bầu ngực vừa lộ ra, thân thể anh liền áp sát, môi anh mơn trớn vuốt ve thân thể cô và nhanh chóng mút lấy nơi mềm mại.
Loại kích thích mạnh này bào mòn lí trí khiến Mặc Tâm mê mẩn không kiềm chế được tiếng rên. Cô muốn ngăn anh lại nhưng chút lí trí đó sớm đã bị đôi môi anh đốt cháy tan thành tro bụi. Loại cám dỗ ngọt ngào này một khi đã chạm vào thì khó mà cưỡng lại, đành để mặc anh tự do khám phá.
Cơn sóng tình đang dâng cao, hai cơ thể đang khát khao hòa nhập thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của ba anh.
"Nguyên Phong! Lên thư phòng ba có chút chuyện!"
Nguyên Phong thật hận cho mình không mua sẵn một ngôi nhà riêng để hai người tự do hưởng hạnh phúc. Xem ra, anh cần phải thực hiện ngay dự định này để tránh người phá đám giây phút cao trào. Bởi anh sợ cảnh này mà lặp lại, sớm muộn gì có ngày anh cũng bị chứng bất lực.
Anh cài mấy cúc áo lại cho cô, hôn cô thêm cái: "Em ngủ đi..tối anh đền!"
Người nào đó nở nụ cười cực kì quyến rũ rồi lưu luyến mở cửa rời đi. Đêm dài đăng đẳng sẽ kéo thêm thời khắc ngọt ngào. Mang tâm trạng hưng phấn anh lên thư phòng tìm ba. Nhưng khi lên đó rồi anh mới biết, lời hẹn buổi tối viết tiếp giây phút cuồng si khó mà thực hiện, bởi ông ba vợ đang đứng giữa thư phòng sừng sững như cây cột đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.