Chương 41: Miền kí ức.(3).
T/H12
29/07/2023
"Mặc Tú, sao em khóc!" Trần Hàn nhìn người con gái anh thầm yêu khóc rưng rức ở góc kho hàng công ty, anh đau lòng.
"..." Mặc Tú ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh: "Anh Hàn...Tú khổ quá!". Mặc Tú lại úp mặt vào tay khóc.
"Có chuyện gì...cứ nói anh nghe. Giúp được, anh sẽ giúp em!" Trần Hàn ngồi xổm xuống cạnh người con gái, quan tâm choàng tay ôm lấy bờ vai gầy đang không ngừng run lên.
"Em...có... thai!" Mặc Tú nói trong tiếng khóc nấc: "Ba em biết được, chắc ổng...chết mất!" Mặc Tú đau khổ.
Giây phút biết tin mình mang thai, cô mới nhận ra mình dại dột biết bao nhiêu. Trao trái tim si tình không đúng người còn mang thai con của người đó. Tin này đến tai ba cô, chắc ông sốc mà ngã ngửa.
Đời cô chỉ có ba. Ba nói: "Mẹ con đã vĩnh viễn ra đi sau ca sinh khó! Để lại đứa con gái còn đỏ hỏn cho ba."
Ba cô thương con, sợ con khổ trong cảnh mẹ ghẻ con chồng nên quyết ở vậy gà trống nuôi con. Cả đời lầm lũi vừa làm cha vừa làm mẹ dành hết tình thương cho cô con gái bất hạnh sớm mồ côi mẹ.
Mặc Tú nhớ, ngày cô trở thành thiếu nữ, cô không có mẹ để hỏi nên chẳng biết làm sao? Cô cứ ôm gối ngồi suốt ngày trong nhà tắm. Ba đi làm về không thấy, chạy tìm cô khắp xóm. Cuối cùng bất lực khóc thét trước sân nhà.
"Mặc Tú! Con đã đi đâu?" Ở trong nhà tắm cô nghe tiếng ba gào khan cả giọng.
"Ba...con... ở trong này!" Mặc Tú cố gắng khua thau nước cho ba nghe.
Sau ba phút cuối cùng cô cũng nghe tiếng gõ cửa rồi tiếng ba mừng vui hỏi vọng vào: "Mặc Tú, sao con ở trong đó? Con có biết ba tìm con khắp nơi không?"
"Ba..con không ra được!" Mặc Tú e dè lí nhí.
"Sao con lại không ra được? Có chuyện gì cứ nói với ba?" Ba cô lại lo lắng.
"Con...con...!" Mặc Tú không biết phải nói sao.
Im lặng một lúc, cô nghe tiếng ba vọng vào: "Mặc Tú, có phải con bị kiểu con gái không?"
"Dạ!"
"Tưởng việc gì!" Cô nghe tiếng ba cười rồi nói: "Con đợi ba! Nhanh thôi!"
Ba cô đi đâu một lát đã quay trở lại: "Mặc Tú, ba để đồ ở góc, con thay nhanh rồi vào ăn cơm!"
Ba cứ thế thay mẹ lo lắng, dõi theo từng bước đi của Mặc Tú. Khi biết cô yêu Giám đốc công ty, yêu con trai chủ tịch Trần, một gia đình quyền thế ở đô thành, ông đã nói: "Ba thấy hai đứa không hợp nhau. Con đừng đặt trái tim và niềm tin vào Trần Duy nhiều quá! Rồi đời con sẽ khổ!"
"Con có chuyện gì là ba không sống nổi. Có xuống suối vàng ba cũng không còn mặt mũi để đi tìm mẹ con!"
Vậy mà...Mặc Tú khóc. Khóc trong hối hận.
Bỏ một mầm sống đã ba tháng, cô không đành lòng. Tình thương yêu của người làm mẹ không cho phép cô bỏ đi cốt nhục. Cái thai trong bụng càng ngày càng lớn rồi sẽ đến lúc ba cô sẽ biết. Cô phải ăn nói làm sao?
"Mặc Tú, nếu em tin anh, cho phép anh làm cha đứa nhỏ!" Trần Hàn nói rất rõ ràng.
"Anh..." Mặc Tú kinh ngạc, cô ngưng khóc nhìn người con trai trước mặt.
Ánh mắt nhìn cô chân thành, Trần Hàn nắm tay Mặc Tú: "Cho anh làm cha đứa trẻ, anh sẽ yêu thương, che chở cho hai mẹ con!"
Một đám cưới được tổ chức, Trần Hàn dành trái tim chân tình để yêu thương Mặc Tú. Tình yêu của anh làm cô cảm động, trái tim cô cuối cùng cũng rung động trước trái tim si tình của người đàn ông mà cô gọi là chồng.
Nhìn cảnh gia đình nhỏ hạnh phúc, Trần Duy không cam. Trong lòng anh ta không ngừng toan tính.
"Trần Hàn, ai cho phép chú cưới người tình của anh!" Trần Duy nhìn thằng em con ông chú vung cú đấm thắng vào mặt.
Trần Hàn loạng choạng lùi lại phía sau, anh thất kinh nhìn người anh họ: "Anh có biết mình vừa nói gì không? Anh đã có vợ rồi đấy! Để chị dâu biết được, anh sống không yên!"
Bùi Yên Thắm là ai chứ? Cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, con gái rượu của Bùi Hổ, đại gia nức tiếng trong thế giới ngầm.
"Chuyện đó chú khỏi lo! Mau ly hôn rồi tránh xa Mặc Tú ra!" Trần Hàn nắm cổ áo thằng em họ hung hăng ra lệnh.
"Không đời nào!" Một câu tỏ rõ thái độ không buông. Anh đã yêu thầm Mặc Tú từ lâu. Sợ mình không xứng với cô gái có đôi mắt màu mật mê người nên anh chỉ biết lặng nhìn từ xa. Trái tim si của anh được trời xanh cảm động se duyên, anh nguyện cả đời gắn bó.
"Vậy mày...mày đừng trách anh!"
Trần Duy chỉ tay vào mặt thằng em họ, gằn từng tiếng rời đi.
Anh ta đâu biết cuộc nói chuyện giữa hai người đã lọt vào tai Bùi Yên Thắm, khi cô ta đi theo sau lưng chồng.
Để rồi cùng với toan tính dành lại người tình của anh ta là những âm mưu hại Mặc Tú của cô vợ hào môn.
Sau chuyến hàng quý được anh ta tráo đổi trước, Trần Duy chuẩn bị đẩy thằng em họ và con gái cậu ta ra khỏi nhà.
Tin Trần Hàn làm mất lô hàng quý buộc phải gán căn nhà để đền bù thiệt hại cho công ty đến tai Mặc Tú. Cô lập tức hẹn gặp Trần Duy.
"Anh có biết, anh làm vậy là mẹ con tôi sẽ khổ không?" Mặc Tú nhìn người đàn ông mình từng yêu tức giận hét thẳng vào mặt anh ta.
"Em bỏ hai cha con thằng đó! Đi theo anh!" Trần Duy nhào tới ôm lấy người tình.
"Không đời nào!" Mặc Tú đấm túi bụi vào ngực anh ta. Cô tìm cách thoát khỏi vòng ôm đang càng siết chặt.
Thấy cô kiên quyết cắt bỏ đoạn tình cảm đẹp như mơ của hai người, ánh mắt Trần Duy lộ tia hiểm ác, anh ta gằn từng tiếng: "Vậy để anh tiễn cha con thằng đó về trời!"
"Không! Trần Duy! Anh không được làm như vậy?" Mặc Tú gào khóc vang cả một khoảng trời vùng ngoại thành.
"Ý anh đã quyết! Có như vậy, em mới toàn tâm, toàn ý yêu anh như ngày xưa!" Anh ta nâng cằm cô lên rồi khẽ khàng lau nước mắt cho người tình, giọng dịu dàng dỗ dành: "Nếu em thích có con, chúng ta cùng sinh một đứa, đứa con mang dòng máu anh và em!"
"Trần Duy! Anh điên rồi!"
"Phải! Anh đang điên! Điên tình!" Anh ta ôm chặt khuôn mặt Mặc Tú áp đôi môi thương nhớ bấy lâu vào đôi môi anh mơ tưởng hằng đêm.
"Trần Duy, nếu anh còn yêu em, hãy chúc phúc cho em như em đã từng chúc anh! Để em và con được sống một đời bình an!"
Để em và con?
Câu nói vô tình của Mặc Tú đã tạo mối nghi cho người luôn theo dõi chồng.
"Cháu gái lại cho cô hỏi thăm xíu!" Yên Thắm tư trang kín mít vẫy tay bé gái ngồi chơi một mình trước hiên nhà.
"Dạ, cô hỏi thăm gì ạ?" Cô bé có đôi mắt màu mật giống hệt đôi mắt của mẹ nhìn vị khách qua đường.
Yên Thắm giã vờ hỏi thăm vu vơ, lén bứt một sợi tóc của cô bé. Rồi lặng thầm quan sát.
Càng nhìn cô bé, trái tim Yên Thắm càng đau, bởi cô nhận ra rằng: Cô bé có đường nét nhìn sơ qua thì giống Mặc Tú nhưng nhìn kĩ lại thì rất giống Trần Duy, nhất là vầng trán cao và nụ cười. Khi cười đuôi mắt và khuôn miệng của con bé y hệt Trần Duy. Tim Yên Thắm đau như bị ai khoét rỗng.
Để rồi khi cầm kết quả xét nghiệm trên tay từ hai mẫu tóc, Yên Thắm đã ngã phịch xuống sàn.
"..." Mặc Tú ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh: "Anh Hàn...Tú khổ quá!". Mặc Tú lại úp mặt vào tay khóc.
"Có chuyện gì...cứ nói anh nghe. Giúp được, anh sẽ giúp em!" Trần Hàn ngồi xổm xuống cạnh người con gái, quan tâm choàng tay ôm lấy bờ vai gầy đang không ngừng run lên.
"Em...có... thai!" Mặc Tú nói trong tiếng khóc nấc: "Ba em biết được, chắc ổng...chết mất!" Mặc Tú đau khổ.
Giây phút biết tin mình mang thai, cô mới nhận ra mình dại dột biết bao nhiêu. Trao trái tim si tình không đúng người còn mang thai con của người đó. Tin này đến tai ba cô, chắc ông sốc mà ngã ngửa.
Đời cô chỉ có ba. Ba nói: "Mẹ con đã vĩnh viễn ra đi sau ca sinh khó! Để lại đứa con gái còn đỏ hỏn cho ba."
Ba cô thương con, sợ con khổ trong cảnh mẹ ghẻ con chồng nên quyết ở vậy gà trống nuôi con. Cả đời lầm lũi vừa làm cha vừa làm mẹ dành hết tình thương cho cô con gái bất hạnh sớm mồ côi mẹ.
Mặc Tú nhớ, ngày cô trở thành thiếu nữ, cô không có mẹ để hỏi nên chẳng biết làm sao? Cô cứ ôm gối ngồi suốt ngày trong nhà tắm. Ba đi làm về không thấy, chạy tìm cô khắp xóm. Cuối cùng bất lực khóc thét trước sân nhà.
"Mặc Tú! Con đã đi đâu?" Ở trong nhà tắm cô nghe tiếng ba gào khan cả giọng.
"Ba...con... ở trong này!" Mặc Tú cố gắng khua thau nước cho ba nghe.
Sau ba phút cuối cùng cô cũng nghe tiếng gõ cửa rồi tiếng ba mừng vui hỏi vọng vào: "Mặc Tú, sao con ở trong đó? Con có biết ba tìm con khắp nơi không?"
"Ba..con không ra được!" Mặc Tú e dè lí nhí.
"Sao con lại không ra được? Có chuyện gì cứ nói với ba?" Ba cô lại lo lắng.
"Con...con...!" Mặc Tú không biết phải nói sao.
Im lặng một lúc, cô nghe tiếng ba vọng vào: "Mặc Tú, có phải con bị kiểu con gái không?"
"Dạ!"
"Tưởng việc gì!" Cô nghe tiếng ba cười rồi nói: "Con đợi ba! Nhanh thôi!"
Ba cô đi đâu một lát đã quay trở lại: "Mặc Tú, ba để đồ ở góc, con thay nhanh rồi vào ăn cơm!"
Ba cứ thế thay mẹ lo lắng, dõi theo từng bước đi của Mặc Tú. Khi biết cô yêu Giám đốc công ty, yêu con trai chủ tịch Trần, một gia đình quyền thế ở đô thành, ông đã nói: "Ba thấy hai đứa không hợp nhau. Con đừng đặt trái tim và niềm tin vào Trần Duy nhiều quá! Rồi đời con sẽ khổ!"
"Con có chuyện gì là ba không sống nổi. Có xuống suối vàng ba cũng không còn mặt mũi để đi tìm mẹ con!"
Vậy mà...Mặc Tú khóc. Khóc trong hối hận.
Bỏ một mầm sống đã ba tháng, cô không đành lòng. Tình thương yêu của người làm mẹ không cho phép cô bỏ đi cốt nhục. Cái thai trong bụng càng ngày càng lớn rồi sẽ đến lúc ba cô sẽ biết. Cô phải ăn nói làm sao?
"Mặc Tú, nếu em tin anh, cho phép anh làm cha đứa nhỏ!" Trần Hàn nói rất rõ ràng.
"Anh..." Mặc Tú kinh ngạc, cô ngưng khóc nhìn người con trai trước mặt.
Ánh mắt nhìn cô chân thành, Trần Hàn nắm tay Mặc Tú: "Cho anh làm cha đứa trẻ, anh sẽ yêu thương, che chở cho hai mẹ con!"
Một đám cưới được tổ chức, Trần Hàn dành trái tim chân tình để yêu thương Mặc Tú. Tình yêu của anh làm cô cảm động, trái tim cô cuối cùng cũng rung động trước trái tim si tình của người đàn ông mà cô gọi là chồng.
Nhìn cảnh gia đình nhỏ hạnh phúc, Trần Duy không cam. Trong lòng anh ta không ngừng toan tính.
"Trần Hàn, ai cho phép chú cưới người tình của anh!" Trần Duy nhìn thằng em con ông chú vung cú đấm thắng vào mặt.
Trần Hàn loạng choạng lùi lại phía sau, anh thất kinh nhìn người anh họ: "Anh có biết mình vừa nói gì không? Anh đã có vợ rồi đấy! Để chị dâu biết được, anh sống không yên!"
Bùi Yên Thắm là ai chứ? Cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, con gái rượu của Bùi Hổ, đại gia nức tiếng trong thế giới ngầm.
"Chuyện đó chú khỏi lo! Mau ly hôn rồi tránh xa Mặc Tú ra!" Trần Hàn nắm cổ áo thằng em họ hung hăng ra lệnh.
"Không đời nào!" Một câu tỏ rõ thái độ không buông. Anh đã yêu thầm Mặc Tú từ lâu. Sợ mình không xứng với cô gái có đôi mắt màu mật mê người nên anh chỉ biết lặng nhìn từ xa. Trái tim si của anh được trời xanh cảm động se duyên, anh nguyện cả đời gắn bó.
"Vậy mày...mày đừng trách anh!"
Trần Duy chỉ tay vào mặt thằng em họ, gằn từng tiếng rời đi.
Anh ta đâu biết cuộc nói chuyện giữa hai người đã lọt vào tai Bùi Yên Thắm, khi cô ta đi theo sau lưng chồng.
Để rồi cùng với toan tính dành lại người tình của anh ta là những âm mưu hại Mặc Tú của cô vợ hào môn.
Sau chuyến hàng quý được anh ta tráo đổi trước, Trần Duy chuẩn bị đẩy thằng em họ và con gái cậu ta ra khỏi nhà.
Tin Trần Hàn làm mất lô hàng quý buộc phải gán căn nhà để đền bù thiệt hại cho công ty đến tai Mặc Tú. Cô lập tức hẹn gặp Trần Duy.
"Anh có biết, anh làm vậy là mẹ con tôi sẽ khổ không?" Mặc Tú nhìn người đàn ông mình từng yêu tức giận hét thẳng vào mặt anh ta.
"Em bỏ hai cha con thằng đó! Đi theo anh!" Trần Duy nhào tới ôm lấy người tình.
"Không đời nào!" Mặc Tú đấm túi bụi vào ngực anh ta. Cô tìm cách thoát khỏi vòng ôm đang càng siết chặt.
Thấy cô kiên quyết cắt bỏ đoạn tình cảm đẹp như mơ của hai người, ánh mắt Trần Duy lộ tia hiểm ác, anh ta gằn từng tiếng: "Vậy để anh tiễn cha con thằng đó về trời!"
"Không! Trần Duy! Anh không được làm như vậy?" Mặc Tú gào khóc vang cả một khoảng trời vùng ngoại thành.
"Ý anh đã quyết! Có như vậy, em mới toàn tâm, toàn ý yêu anh như ngày xưa!" Anh ta nâng cằm cô lên rồi khẽ khàng lau nước mắt cho người tình, giọng dịu dàng dỗ dành: "Nếu em thích có con, chúng ta cùng sinh một đứa, đứa con mang dòng máu anh và em!"
"Trần Duy! Anh điên rồi!"
"Phải! Anh đang điên! Điên tình!" Anh ta ôm chặt khuôn mặt Mặc Tú áp đôi môi thương nhớ bấy lâu vào đôi môi anh mơ tưởng hằng đêm.
"Trần Duy, nếu anh còn yêu em, hãy chúc phúc cho em như em đã từng chúc anh! Để em và con được sống một đời bình an!"
Để em và con?
Câu nói vô tình của Mặc Tú đã tạo mối nghi cho người luôn theo dõi chồng.
"Cháu gái lại cho cô hỏi thăm xíu!" Yên Thắm tư trang kín mít vẫy tay bé gái ngồi chơi một mình trước hiên nhà.
"Dạ, cô hỏi thăm gì ạ?" Cô bé có đôi mắt màu mật giống hệt đôi mắt của mẹ nhìn vị khách qua đường.
Yên Thắm giã vờ hỏi thăm vu vơ, lén bứt một sợi tóc của cô bé. Rồi lặng thầm quan sát.
Càng nhìn cô bé, trái tim Yên Thắm càng đau, bởi cô nhận ra rằng: Cô bé có đường nét nhìn sơ qua thì giống Mặc Tú nhưng nhìn kĩ lại thì rất giống Trần Duy, nhất là vầng trán cao và nụ cười. Khi cười đuôi mắt và khuôn miệng của con bé y hệt Trần Duy. Tim Yên Thắm đau như bị ai khoét rỗng.
Để rồi khi cầm kết quả xét nghiệm trên tay từ hai mẫu tóc, Yên Thắm đã ngã phịch xuống sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.