Chương 51: Mùa hoa cải.(2).
T/H12
29/07/2023
(Lời nhắc của tác giả: Có sự thay đổi về thời gian ở chap 50)
Một khoảng trời xanh trong bát ngát lọt vào đôi mắt. Áng mây trắng quấn quýt không buồn trôi để làn gió cô đơn, lẻ loi bay về cuối chân đồi.
Tiếng hát bỗng im bặt để lại cho Nguyên Phong một khoảng không gian tĩnh lặng. Anh cảm thấy lạnh. Cơn lạnh xuất phát từ trái tim đau khắc khoải như tiếng hót loài chim Lộc Khum suốt mùa hoa ban trắng.
Anh ngồi dậy. Nặng nề lê bước chân hướng về nơi có sắc vàng ấm áp.
"Chú ơi! Chú mua hoa cải không?" Bé gái giơ bó hoa cải vàng, ánh mắt chờ mong mời anh.
Anh nhìn cô bé có đôi má đỏ ửng vì cái lạnh nơi rẻo cao, cầm lấy bó hoa rồi nói: "Được, chú mua hết chỗ hoa trong gùi con có!"
"Mua hết luôn ạ?" Đôi mắt cô bé sáng rực.
"Ừm!"
Cô bé vui mừng tháo nhanh chiếc gùi, ôm hết chỗ hoa vàng trao vào tay anh.
"Con mua thêm áo ấm mặc nhé!" Nguyên Phong nhét vào tay nó một tờ tiền.
Con bé nhìn tờ tiền mệnh giá cao cười tít cả mắt: "Dạ, con cảm ơn chú!"
Nó cuộn chặt tờ tiền vừa bán hoa, mang chiếc gùi không lên vai, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi nhảy chân sáo vừa đi vừa hát:
"Có một mùa hoa cải, nở vàng trên bến sông. Em đang thì con gái, đợi anh chưa lấy chồng. Có một mùa hoa cải, nắng vàng trong mê mải, cầm tay em bối rối, anh nói lời yêu thương.
Anh nói rồi anh đi, chiến tranh không ước hẹn, sợ làm con bướm trắng, thẫn thờ chiều ven sông.Thế rồi thế rồi em, bao mùa vàng rực nắng, đợi anh mặc hoa trôi, đợi anh trong khắc khoải, thư đi không trả lời...
Thế rồi thế rồi thôi, buồn thương hoa héo hắt, ai cũng bảo phải quên, em đành bước sang ngang. Gửi mùa xuân ở lại, gửi con tim cháy mãi, cho người tình chờ mong...Có một mùa hoa cải, chia tay bởi chiến tranh, em đã chờ đợi anh, sao anh mãi không về..." (Mùa hoa cải, nhạc sĩ Lê Vinh.)
Ngay từ lúc con bé cất tiếng hát, Nguyên Phong vô thức đi theo, Không hiểu sao anh có linh cảm, bài hát mang giai điệu buồn, sâu lắng gợi lên chuyện tình dở dang này là hát cho anh nghe.
Anh ôm bó hoa cải vàng rảo bước theo cô bé, đứng chắn lối đi của nó.
"Con gái! Con có thể nói cho chú biết: ai dạy con bài hát này được không?" Anh nhìn nó mong chờ một điều kỳ diệu.
"Dạ, con nghe cô giáo con hát mãi rồi thuộc luôn!" Con bé tỉnh bơ cho anh biết.
Nghe con bé nhắc hai tiếng cô giáo trái tim Nguyên Phong đập lỗi một nhịp. Lòng anh tự nhiên hồi hộp, xao xuyến: "Đưa chú đến gặp cô giáo con được không?" Nguyên Phong tò mò với người hát mãi khúc nhạc buồn đó là ai?
Con bé nhìn Nguyên Phong rồi cúi đầu, giọng nó lí nhí: "Cô giáo con không gặp chú đâu!"
"Vì sao?" Giọng anh gấp gáp, trái tim lại nhói lên.
"Vì...cô bảo...cô không thích gặp người lạ!"
Một lí do không thể cưỡng cầu. Nguyên Phong tự nhiên thấy mất mát, anh nhìn con bé hỏi câu khác: "Vậy cho chú biết tên cô giáo con?"
"Dạ!" Mắt nó sáng lên đầy tự hào: "Cô giáo con tên Trần Mặc Tâm!"
Trần Mặc Tâm?
Nguyên Phong sững người. Một cái tên luôn ngự trị trái tim tim anh. Cái tên chỉ vừa gọi lên đã thấy đau, thấy nhớ.
"Con gái, cho chú xin nơi ở của cô giáo con...để chú gửi con chú học được không?" Anh bừa một lí do chính đáng kẻo nó lại bảo: cô giáo nó không gặp người lạ!
Con bé nhìn anh chằm chằm có vẻ không tin lắm. Nhưng cuối cùng nó cũng nói cho anh biết: "Cô giáo con đi chợ tết với chồng rồi ạ!"
Nguyên Phong bàng hoàng. Bó hoa vàng trên tay rơi xuống vạt cỏ. Thân thể cao lớn chán nản bèn buông xuôi ngã theo.
"Chú ơi! Chú ơi!" Tiếng con bé gọi vang cả nương cải vàng.
Nguyên Phong ngủ một giấc dài rồi cũng tỉnh. Ánh đèn vàng hắt vào đôi mắt lờ đờ. Anh uể oải ngồi lên.
"Nguyên Phong! Cậu tỉnh rồi à?" Lâm Bình bỏ ly nước, xoay mặt nhìn thằng bạn đi đứng nặng nề như một ông cụ.
"Mình ngủ bao lâu rồi?" Nguyên Phong thả người xuống chiếc ghế.
"Tầm mười tiếng!" Lâm Bình nhìn đồng hồ rồi nói.
Nguyên Phong thở dài. Lâu rồi quen thức, ngủ nhiều như thế này anh có cảm giác đầu óc mụ mị.
"Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Lâm Bình quan tâm.
Giây phút con bé chạy về điểm tập kết hàng báo tin có chú đẹp trai ngất xỉu làm loạn lên cả đám người.
"Không có gì? Chắc tại mình mệt quá thôi!" Nguyên Phong xoay mặt, tránh ánh mắt cú mèo của Lâm Bình.
"Thật chứ?"
"Lâm Bình! Từ khi nào cậu có tính hỏi vặn vẹo thế?" Nguyên Phong muốn dấu kín nỗi đau này cho riêng anh.
Nghe Nguyên Phong nói vậy, Lâm Bình tự nhiên thấy tức giận. Anh ta đứng bật dậy, bước đến đứng trước mặt Nguyên Phong, nắm chặt hai vai anh: "Vậy sao con bé bảo cậu ngất vì nghe tin cô giáo Mặc Tâm của nó đi với chồng?"
Nguyên Phong bật lên như chiếc lò xo bị nén quá lâu. Anh nhìn sững vào Lâm Bình.
"Cậu nhìn mình làm gì? Để dành mắt mà đi tìm người ta!" Lâm Bình bất chợt dòm sát vào mặt Nguyên Phong: "Mình giúp cậu tra ra địa chỉ cô ấy rồi!"
"Rồi sao?" Nguyên Phong cười đau khổ tuyệt vọng.
"Không sao cả! Ít nhất cậu cũng phải biết cô ấy sống như thế nào? Để yên tâm còn cưới vợ nữa chứ!"
Một khoảng trời xanh trong bát ngát lọt vào đôi mắt. Áng mây trắng quấn quýt không buồn trôi để làn gió cô đơn, lẻ loi bay về cuối chân đồi.
Tiếng hát bỗng im bặt để lại cho Nguyên Phong một khoảng không gian tĩnh lặng. Anh cảm thấy lạnh. Cơn lạnh xuất phát từ trái tim đau khắc khoải như tiếng hót loài chim Lộc Khum suốt mùa hoa ban trắng.
Anh ngồi dậy. Nặng nề lê bước chân hướng về nơi có sắc vàng ấm áp.
"Chú ơi! Chú mua hoa cải không?" Bé gái giơ bó hoa cải vàng, ánh mắt chờ mong mời anh.
Anh nhìn cô bé có đôi má đỏ ửng vì cái lạnh nơi rẻo cao, cầm lấy bó hoa rồi nói: "Được, chú mua hết chỗ hoa trong gùi con có!"
"Mua hết luôn ạ?" Đôi mắt cô bé sáng rực.
"Ừm!"
Cô bé vui mừng tháo nhanh chiếc gùi, ôm hết chỗ hoa vàng trao vào tay anh.
"Con mua thêm áo ấm mặc nhé!" Nguyên Phong nhét vào tay nó một tờ tiền.
Con bé nhìn tờ tiền mệnh giá cao cười tít cả mắt: "Dạ, con cảm ơn chú!"
Nó cuộn chặt tờ tiền vừa bán hoa, mang chiếc gùi không lên vai, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi nhảy chân sáo vừa đi vừa hát:
"Có một mùa hoa cải, nở vàng trên bến sông. Em đang thì con gái, đợi anh chưa lấy chồng. Có một mùa hoa cải, nắng vàng trong mê mải, cầm tay em bối rối, anh nói lời yêu thương.
Anh nói rồi anh đi, chiến tranh không ước hẹn, sợ làm con bướm trắng, thẫn thờ chiều ven sông.Thế rồi thế rồi em, bao mùa vàng rực nắng, đợi anh mặc hoa trôi, đợi anh trong khắc khoải, thư đi không trả lời...
Thế rồi thế rồi thôi, buồn thương hoa héo hắt, ai cũng bảo phải quên, em đành bước sang ngang. Gửi mùa xuân ở lại, gửi con tim cháy mãi, cho người tình chờ mong...Có một mùa hoa cải, chia tay bởi chiến tranh, em đã chờ đợi anh, sao anh mãi không về..." (Mùa hoa cải, nhạc sĩ Lê Vinh.)
Ngay từ lúc con bé cất tiếng hát, Nguyên Phong vô thức đi theo, Không hiểu sao anh có linh cảm, bài hát mang giai điệu buồn, sâu lắng gợi lên chuyện tình dở dang này là hát cho anh nghe.
Anh ôm bó hoa cải vàng rảo bước theo cô bé, đứng chắn lối đi của nó.
"Con gái! Con có thể nói cho chú biết: ai dạy con bài hát này được không?" Anh nhìn nó mong chờ một điều kỳ diệu.
"Dạ, con nghe cô giáo con hát mãi rồi thuộc luôn!" Con bé tỉnh bơ cho anh biết.
Nghe con bé nhắc hai tiếng cô giáo trái tim Nguyên Phong đập lỗi một nhịp. Lòng anh tự nhiên hồi hộp, xao xuyến: "Đưa chú đến gặp cô giáo con được không?" Nguyên Phong tò mò với người hát mãi khúc nhạc buồn đó là ai?
Con bé nhìn Nguyên Phong rồi cúi đầu, giọng nó lí nhí: "Cô giáo con không gặp chú đâu!"
"Vì sao?" Giọng anh gấp gáp, trái tim lại nhói lên.
"Vì...cô bảo...cô không thích gặp người lạ!"
Một lí do không thể cưỡng cầu. Nguyên Phong tự nhiên thấy mất mát, anh nhìn con bé hỏi câu khác: "Vậy cho chú biết tên cô giáo con?"
"Dạ!" Mắt nó sáng lên đầy tự hào: "Cô giáo con tên Trần Mặc Tâm!"
Trần Mặc Tâm?
Nguyên Phong sững người. Một cái tên luôn ngự trị trái tim tim anh. Cái tên chỉ vừa gọi lên đã thấy đau, thấy nhớ.
"Con gái, cho chú xin nơi ở của cô giáo con...để chú gửi con chú học được không?" Anh bừa một lí do chính đáng kẻo nó lại bảo: cô giáo nó không gặp người lạ!
Con bé nhìn anh chằm chằm có vẻ không tin lắm. Nhưng cuối cùng nó cũng nói cho anh biết: "Cô giáo con đi chợ tết với chồng rồi ạ!"
Nguyên Phong bàng hoàng. Bó hoa vàng trên tay rơi xuống vạt cỏ. Thân thể cao lớn chán nản bèn buông xuôi ngã theo.
"Chú ơi! Chú ơi!" Tiếng con bé gọi vang cả nương cải vàng.
Nguyên Phong ngủ một giấc dài rồi cũng tỉnh. Ánh đèn vàng hắt vào đôi mắt lờ đờ. Anh uể oải ngồi lên.
"Nguyên Phong! Cậu tỉnh rồi à?" Lâm Bình bỏ ly nước, xoay mặt nhìn thằng bạn đi đứng nặng nề như một ông cụ.
"Mình ngủ bao lâu rồi?" Nguyên Phong thả người xuống chiếc ghế.
"Tầm mười tiếng!" Lâm Bình nhìn đồng hồ rồi nói.
Nguyên Phong thở dài. Lâu rồi quen thức, ngủ nhiều như thế này anh có cảm giác đầu óc mụ mị.
"Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Lâm Bình quan tâm.
Giây phút con bé chạy về điểm tập kết hàng báo tin có chú đẹp trai ngất xỉu làm loạn lên cả đám người.
"Không có gì? Chắc tại mình mệt quá thôi!" Nguyên Phong xoay mặt, tránh ánh mắt cú mèo của Lâm Bình.
"Thật chứ?"
"Lâm Bình! Từ khi nào cậu có tính hỏi vặn vẹo thế?" Nguyên Phong muốn dấu kín nỗi đau này cho riêng anh.
Nghe Nguyên Phong nói vậy, Lâm Bình tự nhiên thấy tức giận. Anh ta đứng bật dậy, bước đến đứng trước mặt Nguyên Phong, nắm chặt hai vai anh: "Vậy sao con bé bảo cậu ngất vì nghe tin cô giáo Mặc Tâm của nó đi với chồng?"
Nguyên Phong bật lên như chiếc lò xo bị nén quá lâu. Anh nhìn sững vào Lâm Bình.
"Cậu nhìn mình làm gì? Để dành mắt mà đi tìm người ta!" Lâm Bình bất chợt dòm sát vào mặt Nguyên Phong: "Mình giúp cậu tra ra địa chỉ cô ấy rồi!"
"Rồi sao?" Nguyên Phong cười đau khổ tuyệt vọng.
"Không sao cả! Ít nhất cậu cũng phải biết cô ấy sống như thế nào? Để yên tâm còn cưới vợ nữa chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.