Chương 48: Tỉnh lại.
T/H12
29/07/2023
Tạm biệt chú Trần.
Nguyên Phong trở lại bám luôn ở trước cửa phòng hồi sức, không ăn, không uống. Mặc cho mẹ anh nhờ Lâm Bình sang gọi mấy lần. Nguyên Phong vẫn ngồi yên đó không hề quan tâm lời khuyên nhủ của cậu ta.
Cuối cùng mẹ anh cũng không thể đứng nhìn được nữa, bà đích thân từ phòng bệnh VIP nơi chồng mình điều trị xuống thẳng phòng hồi sức.
"Nguyên Phong, con đứng lên đi ăn cơm rồi trông ba cho mẹ về nhà nhang khói giao thừa!"
"...." Nguyên Phong nhắm mắt, dựa lưng vào thành lan can trước phòng.
"Con như vậy là có ý gì? Bỏ ba hả?" Mẹ anh lại bắt đầu cao giọng.
"Mẹ, tình hình ba đã tạm ổn. Mẹ bảo Lâm Bình ở lại một lát!"
"Lâm Bình còn về công ty. Cả núi công việc đang chờ nó!"
"Ba còn có mấy chú, có mẹ. Nhưng Mặc Tâm thì chẳng có ai cả! Con nói vậy mong mẹ hiểu!" Cả người đang rệu rã, anh không muốn đôi co với mẹ.
Anh sẽ ở đây. Ở bên cạnh Mặc Tâm, không bao giờ bỏ cô một mình nữa. Lòng anh đã quyết, ý chí kiên định nên sau một hồi kể công kể khổ, cuối cùng mẹ anh cũng nản lòng rời đi.
Như vậy càng tốt. Chỉ còn anh bên cạnh Mặc Tâm, chẳng ai trách móc than vãn làm phiền. Nguyên Phong đứng lên đi về phía ô cửa nhỏ khẽ khàng nhìn qua. Bóng cô gái nhỏ hôn mê vẫn nằm đó. Chiếc ga trắng, chiếc chăn trắng phủ lên thân ảnh gầy gò. Nếu không có gương mặt tái nhợt kia để lộ bên ngoài và tiếng các thiết bị trợ thở, máy theo dõi nhịp tim hoạt động. Nguyên Phong sẽ ngỡ cô không còn sự sống.
Con cầu trời thương tình phù hộ cho Mặc Tâm bình an thoát qua khỏi kiếp nạn này! Con nguyện đánh đổi những gì người muốn! Tiền tài, địa vị, cuộc sống giàu sang hay tuổi thọ của con cũng được. Miễn sao ông cho Mặc Tâm tỉnh lại! Chỉ cần cô ấy tỉnh lại!
Nguyên Phong gục đầu, chắp tay thành tâm cầu nguyện.
Mặc Tâm đang chìm vào giấc ngủ sâu. Cô thấy mình lang thang trong rừng nở đầy hoa ban trắng. Sắc trắng tinh khôi như mối tình đầu. Nhưng cũng quá thê lương. Cô nhìn một nhành hoa ban trắng rồi nói vào hư vô: "Nguyên Phong, rồi đây tình ta sẽ chia cắt thôi! Mặc Tâm đi đây! Em không gắng gượng được nữa!"
"Không! Mặc Tâm! Anh xin em, xin em đừng buông bỏ! Anh xin em!" Cô nghe tiếng anh khóc thảm rồi tiếng cầu nguyện của anh. Cô không đành lòng quay lưng. Ráng hít thở thêm vài ngụm khí rồi cố giơ cánh tay để chạm vào anh.
"Nguyên Phong, anh đừng khóc! Mặc Tâm sẽ đau lòng! Nguyên Phong!"
Cùng với tiếng gọi trong mơ, tiếng Mặc Tâm ú ớ lọt vào tai bác sĩ và y tá trực. Họ có mặt ngay giường Mặc Tâm.
"Các chỉ số sinh tồn đã hồi phục!" Vị bác sĩ trực sau khi kiểm tra vui mừng nở nụ cười.
Trời đã tối. Đêm ba mươi tết, ánh đèn vàng nhạt nhòa phủ lên kéo dài một chiếc bóng cô lẻ ngoài hành lang. Thời gian chợt dài lê thê trong sự đợi chờ. Khiến cõi lòng càng khắc khoải âu lo. Chợt có tiếng bước chân vội hướng về nơi Nguyên Phong đang đứng theo đó là tiếng gọi: "Người nhà Mặc Tâm!"
"Tôi đây!"
" Cô ấy tỉnh rồi! Anh đóng viện phí, mua thêm thuốc theo đơn này!" Cô y tá đưa đơn thuốc cho Nguyên Phong.
Nghe tin Mặc Tâm đã tỉnh, Nguyên Phong mừng nắm luôn tay cô ấy: "Tôi vào thăm cô ấy một lát được không?"
Miệng hỏi nhưng chưa được sự đồng ý của người ta, Nguyên Phong đã mở cửa phòng vào thẳng giường Mặc Tâm.
Mới hơn một buổi không gặp mà hai người cứ ngỡ đã chia xa hằng thế kỉ. Một buổi kéo dài bằng cả một đời người. Sinh ly tử biệt rồi trùng phùng tương ngộ.
Nguyên Phong ánh mắt đau lòng nhìn mặt con mèo rừng tái nhợt. Tay anh run run vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô: "Mặc Tâm! Em thấy trong người thế nào?" Giọng anh nghẹn ngào, cầm bàn tay cô áp vào môi, vào má mình.
Mặc Tâm gắng gượng nở nụ cười trên đôi môi khô trắng bệch. Ánh mắt ứa lệ nhìn anh khẽ gật đầu.
"Em ngoan đừng khóc! Cố gắng lên nghe không?" Nguyên Phong thương yêu động viên con mèo nhỏ.
Anh còn muốn nói thêm với Mặc Tâm vài câu nữa thì cô y tá đến bên nhắc: "Anh mua gấp đơn thuốc đó để có tiêm cho cô ấy nhé! Với lại anh không được nói chuyện nhiều đâu, tránh làm cô ấy xúc động!"
"..." Nguyên Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh nhìn Mặc Tâm cười, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Anh mua thuốc!"
Nguyên Phong vừa ra khỏi dãy phòng hồi sức nghe tiếng gọi giật ngược: "Nguyên Phong!"
"Chú Dương!" Nguyên Phong quay lại chào chú, bên cạnh chú Dương anh còn thấy có thêm một người.
Sự xuất hiện của chú Dương làm thay đổi những gì Nguyên Phong đã sắp xếp sẵn: Anh sẽ tự mình chăm sóc cho Mặc Tâm, chờ cô bình phục rồi đưa cô về nhà.
Vậy mà, khi Mặc Tâm vừa tỉnh đã có một việc xảy ra ngoài ý muốn. Đó là cuộc chạm mặt giữa chú Dương và chú Trần. Để rồi từ cuộc gặp gỡ không ngờ đó kéo theo một số chuyện khiến anh và Mặc Tâm cứ thế chia xa.
"Trần Dương, có phải là em không?" Chú Trần vừa quay trở lại, ánh mắt chằm chằm nhìn người đàn ông đứng cạnh Nguyên Phong hỏi.
"Anh Hai!" Sau một lúc nhìn sững vào người trước mặt, Chú Dương cũng nhận ra người ấy là ai.
Nguyên Phong trở lại bám luôn ở trước cửa phòng hồi sức, không ăn, không uống. Mặc cho mẹ anh nhờ Lâm Bình sang gọi mấy lần. Nguyên Phong vẫn ngồi yên đó không hề quan tâm lời khuyên nhủ của cậu ta.
Cuối cùng mẹ anh cũng không thể đứng nhìn được nữa, bà đích thân từ phòng bệnh VIP nơi chồng mình điều trị xuống thẳng phòng hồi sức.
"Nguyên Phong, con đứng lên đi ăn cơm rồi trông ba cho mẹ về nhà nhang khói giao thừa!"
"...." Nguyên Phong nhắm mắt, dựa lưng vào thành lan can trước phòng.
"Con như vậy là có ý gì? Bỏ ba hả?" Mẹ anh lại bắt đầu cao giọng.
"Mẹ, tình hình ba đã tạm ổn. Mẹ bảo Lâm Bình ở lại một lát!"
"Lâm Bình còn về công ty. Cả núi công việc đang chờ nó!"
"Ba còn có mấy chú, có mẹ. Nhưng Mặc Tâm thì chẳng có ai cả! Con nói vậy mong mẹ hiểu!" Cả người đang rệu rã, anh không muốn đôi co với mẹ.
Anh sẽ ở đây. Ở bên cạnh Mặc Tâm, không bao giờ bỏ cô một mình nữa. Lòng anh đã quyết, ý chí kiên định nên sau một hồi kể công kể khổ, cuối cùng mẹ anh cũng nản lòng rời đi.
Như vậy càng tốt. Chỉ còn anh bên cạnh Mặc Tâm, chẳng ai trách móc than vãn làm phiền. Nguyên Phong đứng lên đi về phía ô cửa nhỏ khẽ khàng nhìn qua. Bóng cô gái nhỏ hôn mê vẫn nằm đó. Chiếc ga trắng, chiếc chăn trắng phủ lên thân ảnh gầy gò. Nếu không có gương mặt tái nhợt kia để lộ bên ngoài và tiếng các thiết bị trợ thở, máy theo dõi nhịp tim hoạt động. Nguyên Phong sẽ ngỡ cô không còn sự sống.
Con cầu trời thương tình phù hộ cho Mặc Tâm bình an thoát qua khỏi kiếp nạn này! Con nguyện đánh đổi những gì người muốn! Tiền tài, địa vị, cuộc sống giàu sang hay tuổi thọ của con cũng được. Miễn sao ông cho Mặc Tâm tỉnh lại! Chỉ cần cô ấy tỉnh lại!
Nguyên Phong gục đầu, chắp tay thành tâm cầu nguyện.
Mặc Tâm đang chìm vào giấc ngủ sâu. Cô thấy mình lang thang trong rừng nở đầy hoa ban trắng. Sắc trắng tinh khôi như mối tình đầu. Nhưng cũng quá thê lương. Cô nhìn một nhành hoa ban trắng rồi nói vào hư vô: "Nguyên Phong, rồi đây tình ta sẽ chia cắt thôi! Mặc Tâm đi đây! Em không gắng gượng được nữa!"
"Không! Mặc Tâm! Anh xin em, xin em đừng buông bỏ! Anh xin em!" Cô nghe tiếng anh khóc thảm rồi tiếng cầu nguyện của anh. Cô không đành lòng quay lưng. Ráng hít thở thêm vài ngụm khí rồi cố giơ cánh tay để chạm vào anh.
"Nguyên Phong, anh đừng khóc! Mặc Tâm sẽ đau lòng! Nguyên Phong!"
Cùng với tiếng gọi trong mơ, tiếng Mặc Tâm ú ớ lọt vào tai bác sĩ và y tá trực. Họ có mặt ngay giường Mặc Tâm.
"Các chỉ số sinh tồn đã hồi phục!" Vị bác sĩ trực sau khi kiểm tra vui mừng nở nụ cười.
Trời đã tối. Đêm ba mươi tết, ánh đèn vàng nhạt nhòa phủ lên kéo dài một chiếc bóng cô lẻ ngoài hành lang. Thời gian chợt dài lê thê trong sự đợi chờ. Khiến cõi lòng càng khắc khoải âu lo. Chợt có tiếng bước chân vội hướng về nơi Nguyên Phong đang đứng theo đó là tiếng gọi: "Người nhà Mặc Tâm!"
"Tôi đây!"
" Cô ấy tỉnh rồi! Anh đóng viện phí, mua thêm thuốc theo đơn này!" Cô y tá đưa đơn thuốc cho Nguyên Phong.
Nghe tin Mặc Tâm đã tỉnh, Nguyên Phong mừng nắm luôn tay cô ấy: "Tôi vào thăm cô ấy một lát được không?"
Miệng hỏi nhưng chưa được sự đồng ý của người ta, Nguyên Phong đã mở cửa phòng vào thẳng giường Mặc Tâm.
Mới hơn một buổi không gặp mà hai người cứ ngỡ đã chia xa hằng thế kỉ. Một buổi kéo dài bằng cả một đời người. Sinh ly tử biệt rồi trùng phùng tương ngộ.
Nguyên Phong ánh mắt đau lòng nhìn mặt con mèo rừng tái nhợt. Tay anh run run vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô: "Mặc Tâm! Em thấy trong người thế nào?" Giọng anh nghẹn ngào, cầm bàn tay cô áp vào môi, vào má mình.
Mặc Tâm gắng gượng nở nụ cười trên đôi môi khô trắng bệch. Ánh mắt ứa lệ nhìn anh khẽ gật đầu.
"Em ngoan đừng khóc! Cố gắng lên nghe không?" Nguyên Phong thương yêu động viên con mèo nhỏ.
Anh còn muốn nói thêm với Mặc Tâm vài câu nữa thì cô y tá đến bên nhắc: "Anh mua gấp đơn thuốc đó để có tiêm cho cô ấy nhé! Với lại anh không được nói chuyện nhiều đâu, tránh làm cô ấy xúc động!"
"..." Nguyên Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh nhìn Mặc Tâm cười, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Anh mua thuốc!"
Nguyên Phong vừa ra khỏi dãy phòng hồi sức nghe tiếng gọi giật ngược: "Nguyên Phong!"
"Chú Dương!" Nguyên Phong quay lại chào chú, bên cạnh chú Dương anh còn thấy có thêm một người.
Sự xuất hiện của chú Dương làm thay đổi những gì Nguyên Phong đã sắp xếp sẵn: Anh sẽ tự mình chăm sóc cho Mặc Tâm, chờ cô bình phục rồi đưa cô về nhà.
Vậy mà, khi Mặc Tâm vừa tỉnh đã có một việc xảy ra ngoài ý muốn. Đó là cuộc chạm mặt giữa chú Dương và chú Trần. Để rồi từ cuộc gặp gỡ không ngờ đó kéo theo một số chuyện khiến anh và Mặc Tâm cứ thế chia xa.
"Trần Dương, có phải là em không?" Chú Trần vừa quay trở lại, ánh mắt chằm chằm nhìn người đàn ông đứng cạnh Nguyên Phong hỏi.
"Anh Hai!" Sau một lúc nhìn sững vào người trước mặt, Chú Dương cũng nhận ra người ấy là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.