Chương 53: Tương ngộ.
T/H12
05/08/2023
Nguyên Phong chuyển ánh mắt vào bàn tay đang ôm eo Mặc Tâm. Trong một khắc kích động anh muốn lao tới túm cổ tên đàn ông thúi đấm cho hắn một cái rồi phế luôn bàn tay mất nết của hắn dám chạm vào eo người con gái của anh!
Nhưng khi bàn tay vừa âm thầm siết chặt, tiếng con mèo rừng đã cắt ngang ý tưởng điên cuồng ấy của anh.
"Nguyên... Phong?" Mặc Tâm chưa tin lời Lương Quân lắm nên cô gỡ lấy bàn tay đang ôm eo, thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh ta tiến về phía trước thêm hai bước.
Khoảng cách của cô và anh đã được rút ngắn chỉ còn một bước chân. Mặc Tâm run run đưa tay thử chạm vào người trước mặt. Đôi mắt đau đáu chăm chú vào anh.
Ngón tay trỏ tham lam vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt, từ hàng mày rậm, đôi mắt ươn ướt nước, đến sống mũi cao và đôi môi từng hôn cô say đắm. Sự tiếp xúc da và da đem đến cho Mặc Tâm cảm giác thực. Cảm giác thực đó càng rõ ràng hơn khi Mặc Tâm đưa ngón tay dính nước nơi má anh lên đầu lưỡi. Là vị mặn của nước mắt!
Cô nhoẻn miệng cười, áp cả bàn tay vào bên má anh. Giọng run rẩy: "Nguyên..Phong, có..đúng..là..anh?"
"Mèo! Là...anh!" Nguyên Phong đưa tay phủ lên bàn tay nhỏ của cô rồi ấn thật chặt vào má mình, giọng nghẹn ngào.
Hai ánh mắt giao nhau, trong ánh mắt ấy có niềm vui vừa vỡ òa đan xen ấm ức, trách hờn. Mặc Tâm cũng sùi sụt.
Cảnh trùng phùng của hai người làm Lương Quân chướng mắt, anh ta bước đến thô lỗ cắt đứt giây khắc tao ngộ chan chứa tình như mơ kia.
"Mặc Tâm, em đã quên lời giao ước?" Anh ta kéo mạnh Mặc Tâm về phía mình, xoay mặt cô đối diện mặt anh ta.
Lời giao ước?
Cô đã có giao ước gì với Lương Quân nhỉ?
Trong giây phút mừng vui gặp lại người tình, đầu óc Mặc Tâm trống rỗng chẳng nhớ mình đã hứa gì với Lương Quân.
"Xin lỗi anh Quân, em từng nói gì với anh à?" Mặc Tâm ngớ ngẩn thật sự.
"Em đã hứa, nếu trong vòng hai năm, anh ta không trở về tìm em thì em sẽ thử tiếp nhận tình cảm của anh! Bây giờ đã ba năm rồi đấy! Đã ba năm anh ở bên em, lặng lẽ đợi chờ cái gật đầu chấp thuận làm vợ anh!"
"Vậy mà anh ta vừa xuất hiện, em đã muốn nhảy bổ nhào vào lòng anh ta! Không nghĩ tới những tháng ngày em vò võ đợi chờ, không nghĩ tới vì đâu em mang thương tích? Không nghĩ tới vì sao ba năm qua anh ta chưa một lần đi tìm em? Em còn ôm mộng vấn vương tình xưa nghĩa cũ nhưng không chừng anh ta đã có hẳn một tổ ấm riêng ở đô thành rồi đấy! Em mau tỉnh lại cho anh!"
Những lời cay đắng của Lương Quân như vết dao cứa vào trái tim từng thương tổn của Mặc Tâm.
Cô chợt hiểu ra: mình quá mềm lòng! Vừa thấy anh là vội quên đi tất cả những tháng ngày nhớ thương dằn vặt xé nát tâm can.
Vì sao đến bây giờ anh mới quay lại? Có phải chăng trong hàng ngàn giấc mộng xuân bên một bóng hồng thành đô chợt len vào một loài hoa cúc dại? Khiến anh chợt nhận ra rằng mình từng yêu một loài hoa vùng cao nguyên đá xám?
Để rồi khi tỉnh mộng chút nhớ thương, vương vấn đó thôi thúc lòng anh tìm về nẻo cũ đường xưa?
Mặc Tâm bưng mặt khóc. Cô thấy xót cho hai chữ tương phùng. Tiếng khóc tỉ tê vướng đầy tâm tình nỗi lòng người con gái làm Nguyên Phong xốn xang.
Anh vô thức bước lại gần Mặc Tâm. Bàn tay đưa ra định chạm vào bờ vai đang không ngừng run rẩy.
"Mày không được chạm vào cô ấy nữa? Mày quên mày và gia đình mày đã đối xử với cô ấy như thế nào rồi hả?" Lương Quân bước đến gạt phăng bàn tay Nguyên Phong. Cú gạt mạnh khiến anh loạng choạng lùi lại sau, cơ thể nặng nề ngã phịch luôn dưới sân nhà.
"Anh Quân! Đừng làm thế?" Mặc Tâm chắn ngang trước mặt anh ta, cản bước chân anh ta đang có ý tiến lên phía trước tiếp cận Nguyên Phong.
"Em tránh ra! Hôm nay Lương Quân này phải đòi cả nợ cũ lẫn nợ mới với hắn!" Anh ta mạnh tay gạt Mặc Tâm sang một bên, đôi mắt lóe tia hiểm nhắm người đang ngồi bật ngửa ra sau kia bước tới.
"Đừng mà!" Mặc Tâm vội kéo lấy áo anh ta hét lên.
"Thôi đủ rồi!" Một tiếng thét lên. Mọi hành động chừng như đông lại.
Mặc Tâm ngơ ngác nhìn người vừa mở cửa nhà bước ra: "Ba!"
"Mới sớm mai gây bát nháo cả xóm!" Ông ta đánh giá một câu. Đưa mắt nhìn con gái đang nắm vạt áo Lương Quân rồi chuyển tầm mắt vào anh ta, đoạn quay lại nhìn người đang thất thần ngồi dưới đất.
"Ai về nhà nấy hết đi!" Ông ta phán cho câu.
"Chú..." Lương Quân không cam nên có ý phản đối.
"Về đi! Chuyện gì còn đó, nói sau, tôi đau đầu quá!" Ông ta khoác tay tỏ ý đuổi khách.
Lương Quân nào dám cãi lời ông bố vợ hơi cộc cằn khó tính. Anh ta lén nhìn ông rồi nhìn Mặc Tâm: "Anh về nha! Xế chiều anh lại đến!"
Anh ta quay lưng chầm chậm bước. Sực nhớ ra điều gì, anh ta quay lại: "Còn tên kia chưa đi!" Anh ta chỉ tay vào Nguyên Phong.
Nhưng khi bàn tay vừa âm thầm siết chặt, tiếng con mèo rừng đã cắt ngang ý tưởng điên cuồng ấy của anh.
"Nguyên... Phong?" Mặc Tâm chưa tin lời Lương Quân lắm nên cô gỡ lấy bàn tay đang ôm eo, thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh ta tiến về phía trước thêm hai bước.
Khoảng cách của cô và anh đã được rút ngắn chỉ còn một bước chân. Mặc Tâm run run đưa tay thử chạm vào người trước mặt. Đôi mắt đau đáu chăm chú vào anh.
Ngón tay trỏ tham lam vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt, từ hàng mày rậm, đôi mắt ươn ướt nước, đến sống mũi cao và đôi môi từng hôn cô say đắm. Sự tiếp xúc da và da đem đến cho Mặc Tâm cảm giác thực. Cảm giác thực đó càng rõ ràng hơn khi Mặc Tâm đưa ngón tay dính nước nơi má anh lên đầu lưỡi. Là vị mặn của nước mắt!
Cô nhoẻn miệng cười, áp cả bàn tay vào bên má anh. Giọng run rẩy: "Nguyên..Phong, có..đúng..là..anh?"
"Mèo! Là...anh!" Nguyên Phong đưa tay phủ lên bàn tay nhỏ của cô rồi ấn thật chặt vào má mình, giọng nghẹn ngào.
Hai ánh mắt giao nhau, trong ánh mắt ấy có niềm vui vừa vỡ òa đan xen ấm ức, trách hờn. Mặc Tâm cũng sùi sụt.
Cảnh trùng phùng của hai người làm Lương Quân chướng mắt, anh ta bước đến thô lỗ cắt đứt giây khắc tao ngộ chan chứa tình như mơ kia.
"Mặc Tâm, em đã quên lời giao ước?" Anh ta kéo mạnh Mặc Tâm về phía mình, xoay mặt cô đối diện mặt anh ta.
Lời giao ước?
Cô đã có giao ước gì với Lương Quân nhỉ?
Trong giây phút mừng vui gặp lại người tình, đầu óc Mặc Tâm trống rỗng chẳng nhớ mình đã hứa gì với Lương Quân.
"Xin lỗi anh Quân, em từng nói gì với anh à?" Mặc Tâm ngớ ngẩn thật sự.
"Em đã hứa, nếu trong vòng hai năm, anh ta không trở về tìm em thì em sẽ thử tiếp nhận tình cảm của anh! Bây giờ đã ba năm rồi đấy! Đã ba năm anh ở bên em, lặng lẽ đợi chờ cái gật đầu chấp thuận làm vợ anh!"
"Vậy mà anh ta vừa xuất hiện, em đã muốn nhảy bổ nhào vào lòng anh ta! Không nghĩ tới những tháng ngày em vò võ đợi chờ, không nghĩ tới vì đâu em mang thương tích? Không nghĩ tới vì sao ba năm qua anh ta chưa một lần đi tìm em? Em còn ôm mộng vấn vương tình xưa nghĩa cũ nhưng không chừng anh ta đã có hẳn một tổ ấm riêng ở đô thành rồi đấy! Em mau tỉnh lại cho anh!"
Những lời cay đắng của Lương Quân như vết dao cứa vào trái tim từng thương tổn của Mặc Tâm.
Cô chợt hiểu ra: mình quá mềm lòng! Vừa thấy anh là vội quên đi tất cả những tháng ngày nhớ thương dằn vặt xé nát tâm can.
Vì sao đến bây giờ anh mới quay lại? Có phải chăng trong hàng ngàn giấc mộng xuân bên một bóng hồng thành đô chợt len vào một loài hoa cúc dại? Khiến anh chợt nhận ra rằng mình từng yêu một loài hoa vùng cao nguyên đá xám?
Để rồi khi tỉnh mộng chút nhớ thương, vương vấn đó thôi thúc lòng anh tìm về nẻo cũ đường xưa?
Mặc Tâm bưng mặt khóc. Cô thấy xót cho hai chữ tương phùng. Tiếng khóc tỉ tê vướng đầy tâm tình nỗi lòng người con gái làm Nguyên Phong xốn xang.
Anh vô thức bước lại gần Mặc Tâm. Bàn tay đưa ra định chạm vào bờ vai đang không ngừng run rẩy.
"Mày không được chạm vào cô ấy nữa? Mày quên mày và gia đình mày đã đối xử với cô ấy như thế nào rồi hả?" Lương Quân bước đến gạt phăng bàn tay Nguyên Phong. Cú gạt mạnh khiến anh loạng choạng lùi lại sau, cơ thể nặng nề ngã phịch luôn dưới sân nhà.
"Anh Quân! Đừng làm thế?" Mặc Tâm chắn ngang trước mặt anh ta, cản bước chân anh ta đang có ý tiến lên phía trước tiếp cận Nguyên Phong.
"Em tránh ra! Hôm nay Lương Quân này phải đòi cả nợ cũ lẫn nợ mới với hắn!" Anh ta mạnh tay gạt Mặc Tâm sang một bên, đôi mắt lóe tia hiểm nhắm người đang ngồi bật ngửa ra sau kia bước tới.
"Đừng mà!" Mặc Tâm vội kéo lấy áo anh ta hét lên.
"Thôi đủ rồi!" Một tiếng thét lên. Mọi hành động chừng như đông lại.
Mặc Tâm ngơ ngác nhìn người vừa mở cửa nhà bước ra: "Ba!"
"Mới sớm mai gây bát nháo cả xóm!" Ông ta đánh giá một câu. Đưa mắt nhìn con gái đang nắm vạt áo Lương Quân rồi chuyển tầm mắt vào anh ta, đoạn quay lại nhìn người đang thất thần ngồi dưới đất.
"Ai về nhà nấy hết đi!" Ông ta phán cho câu.
"Chú..." Lương Quân không cam nên có ý phản đối.
"Về đi! Chuyện gì còn đó, nói sau, tôi đau đầu quá!" Ông ta khoác tay tỏ ý đuổi khách.
Lương Quân nào dám cãi lời ông bố vợ hơi cộc cằn khó tính. Anh ta lén nhìn ông rồi nhìn Mặc Tâm: "Anh về nha! Xế chiều anh lại đến!"
Anh ta quay lưng chầm chậm bước. Sực nhớ ra điều gì, anh ta quay lại: "Còn tên kia chưa đi!" Anh ta chỉ tay vào Nguyên Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.