Chương 37
Tùy Hầu Châu
23/08/2017
Type: Thùy Trang
Khi Giang Hành Chi nói ra chữ “San Francisco” thì khuôn mặt tuấn tú của Tần Hữu Sinh lập tức xuất hiện trong đầu Ninh Nhiễm Thanh, cô do dự một thoáng rồi hỏi anh ta: “Vậy chúng ta có tới San Francisco không?” Giang Hành Chi đưa mắt nhìn cô, biết sự vui vẻ hiện lên trong mắt cô là vì sao, anh ta im lặng một lúc rồi đáp: “Nếu bắt buộc phải tới San Francisco thì tôi cũng sẽ dẫn theo một trợ lý được việc, chứ giá trị của cô còn chẳng bằng một bữa ăn trên đường đi.”
Ninh Nhiễm Thanh bị những lời độc địa của Giang Hành Chi làm tổn thương, vì quan hệ cấp trên cấp dưới nên cô cũng không thể mỉa mai lại, cô hậm hực nhìn người đi đường ngoài cửa sổ xe, quay lưng lại với anh ta, nói: “Chẳng lẽ giá trị của Lại Thư Khiết thì bằng một bữa ăn trên đường đi?”
“Giá trị của Lại Thư Khiết đúng là cao hơn cô.” Giang Hành Chi bỗng mỉm cười, “Huống chi trình độ Tiếng Anh của cô thế nào, cô có chắc là khi tới San Francisco thì cô sẽ làm trợ lý cho tôi chứ không phải tôi làm trợ lý cho cô?”
Khinh người quá thể rồi đấy nhé! Ninh Nhiễm Thanh phản đối: “Tôi đã thi qua Tiếng Anh cấp sáu rồi.”
“Ồ, cấp sáu cơ à, giỏi quá nhỉ.” Giang Hành Chi nở nụ cười trào phúng, tuy mưa phùn ngoài trời không lớn song cũng từ từ làm mờ lớp kính trước xe, anh ta bật cần gạt nước trên kính, tâm trạng không tồi.
Có những việc thực sự rất kỳ lạ, ví dụ như hôm nay anh ta muốn nói rất nhiều. Tuy anh ta là luật sư nhưng ngoại trừ những lúc lên toà thì ngày thường luôn rất kiệm lời, vậy mà đối mặt với Ninh Nhiễm Thanh anh ta lại vô vị tới mức cùng cô bắt bẻ tào lao.
Ninh Nhiễm Thanh đã quen được mọi người khen ngợi, nếu lúc này Tần Hữu Sinh ở đây thì nhất định anh sẽ khen cô trong ngoài kết hợp, đa tài đa nghệ, vậy nên trước những lời mỉa mai của Giang Hành Chi truyền tới: “Này, không nhỏ mọn tới mức ấy chứ...”
Ninh Nhiễm Thanh bất mãn nói: “Anh thấy mình giỏi lắm đúng không, nên mới đi so sánh trình độ tiếng Anh với một sinh viên trong nước, tiếng Anh của tôi đương nhiên không thể xuất sắc bằng những thiên tài du học nước ngoài như mấy người rồi, anh giỏi tiếng Anh thì sao không làm phiên dịch đi.”
Giang Hành Chi: “...”
Ninh Nhiễm Thanh là kiểu người điển hình: vớ được lý lẽ là sẽ không buông tha cho người ta, thấy Giang Hành Chi im lặng liền nói tiếp: “Trong khoảng thời gian làm việc ở Dịch Hoà, tôi cũng đã nhận ra mình còn rất nhiều điểm thiếu sót, cho nên ngày nào cũng cố gắng học hỏi, còn anh đối xử với tôi thế nào, nếu không móc mỉa trào phúng thì cũng tiến hành công kích cá nhân trá hình...”
Huyệt thái dương của Giang Hành Chi lại bắt đầu giật giật.
Trước khi rời đi Tần Hữu Sinh nói với anh ta: “Nhiễm Thanh thích được động viên, thế nên nếu cô ấy không làm quá tệ, cậu có thể khen ngợi thì nên khen ngợi nhiều một chút, chẳng lẽ cô ta đánh rắm anh cũng phải khen một câu well done?
“Xin lỗi.” Giang Hành Chi xin lỗi với vẻ vô cảm.
“Không sao đâu, tôi biết anh xấu tính mà.” Ninh Nhiễm Thanh nói, sau đó lập tức nắm quyền chủ động: “Đương nhiên anh là luật sư nổi tiếng, tôi là trợ lý học trò, anh làm gì cũng đúng, có điều tôi nghĩ một lời động viên phù hợp chắc chắn sẽ hiệu quả hơn ngàn lời trào phúng.”
Giang Hành Chi hít sâu một hơi, không ngờ lại còn có người chủ động xin tán dương, rốt cuộc thì anh ta cũng hiểu tại sao từ khi qua lại với Ninh Nhiễm Thanh, bản lĩnh ngợi khen người khác của Tần Hữu Sinh ngày càng lợi hại.
“Thế nên từ nay về sau tôi phải khen cô nhiều hơn?”
“Ý tôi không phải như thế, tôi chỉ góp ý cho anh một chút thôi.” Ninh Nhiễm Thanh thấy vui vẻ hơn hẳn, mắt cong cong, khoé môi nâng lên, là thần thái của người thắng cuộc điển hình.
Giang Hành Chi chợt nhớ lại thời cô còn bện tóc hai bên, sau khi cô và anh ta cãi nhau thì cũng có bộ dạng này, bạn gái của người anh em tốt của anh. Vận mệnh luôn thích vật với vật, thế nên mới có nhiều chuyện dở khóc dở cười diễn ra như vậy.
Giang Hành Chi nhận vụ án của Tô Niệm, Ninh Nhiễm Thanh cũng rất hứng thú với vị án này, thỉnh thoảng không có việc gì làm cũng ngồi vẽ sơ đồ quan hệ nhân vật trên giấy A4.
Tô Niệm và Tô Khả đều là bạn học cấp hai của Giang Hành Chi, Giang Hành Chi nói với anh ta học xong về nước thì tham gia tang lễ của Tô Khả, sau đó Tô Niệm và người yêu thanh mai trúc mã Phó Cảnh Nhiên kết hôn, cùng di cư tới San Francisco.
Sáu năm sau, một người phụ nữ với khuôn mặt bị huỷ hoại tìm tới Giang Hành Chi, tuyên bố rằng cô ta mới là Tô Niệm, người ở San Francisco là Tô Khả không những huỷ hoại khuôn mặt cô ta, còn chiếm lấy thân phận và người yêu của cô ta...
Ninh Nhiễm Thanh hỏi Gian Hành Chi: “Anh có tin tưởng Tô Niệm không?”
“Về mặt nguyên tắc thì tôi phải tin tưởng cậu ta.” Giang Hành Chi ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, thấy Ninh Nhiễm Thanh vẫn không có ý định rời bàn đi, nhíu mày, “Làm xong việc rồi à?”
“Thế... anh dẫn tôi đi San Francisco được không?” Ninh Nhiễm Thanh định đi cửa sau, “Anh biết thầy Tần cũng ở đó mà...”
“Công tác là công tác, việc riêng là việc riêng.” Giang Hành Chi cầm bút xoạt xoạt ký tên lên một bản hợp đồng, “Đúng là tôi sẽ dẫn theo một trợ lý đi San Francisco, tuy tình bạn giữa tôi và Tần Hữu Sinh rất tốt đẹp, tuy nhiên không thể để tình nghĩa ảnh hưởng quá nhiều đến công việc, đúng không.”
Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc ấy một tin nhắn của Tần Hữu Sinh được gửi tới, Ninh Nhiễm Thanh vốn định than thở với anh rằng Giang Hành Chi quá lạnh lùng tàn nhẫn, sau đó nghĩ đi nghĩ lại vẫn coi như thôi, sợ ảnh hưởng đến tình bạn giữa đàn ông bọn họ.
Tuy Lại Thư Khiết xuất sắc hơn cô về mọi mặt, nhưng quãng thời gian này Ninh Nhiễm Thanh vẫn muốn cạnh tranh thư xem, tỉ mỉ viết từng phần tài liệu, sau khi viết xong lại sửa đi sửa lại, nhưng lần nào giao vào tay Giang Hành Chi vẫn đều bị chiếc bút máy đỏ trong tay anh ta chỉ ra điểm sai sót.
Giang Hành Chi sửa lại “bài tập” cho Ninh Nhiễm Thanh một lần, nhớ tới chính sách động viên mà cô yêu cầu, bèn mỉm cười: “Tuy còn nhiều điểm sai sót song đã có tiến bộ so với lần trước.”
Ninh Nhiễm Thanh à một tiếng, “Cảm ơn vì đã động viên.”
Thế cũng coi như khen rồi nhỉ? Giang Hành Chi lơ đãng mím môi, “Được rồi, ra ngoài đi.”
Khi Ninh Nhiễm Thanh định ra khỏi phòng thì giọng nói lạnh nhạt của Giang Hành Chi lại truyền tới: “Ngày mai nhờ A Thẩm làm giúp visa xuất ngoại, cậu ta có thể giúp cô hoàn tất nhanh hơn.”
Ninh Nhiễm Thanh không nén nổi vui mừng, “Cảm ơn luật sư Giang.”
“Sure.”
Giang Hành Chi cũng vui lây theo Ninh Nhiễm Thanh, lòng thầm vui vẻ đến mức giọng nói cũng trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn.
Vì làm visa cần bảng photo sổ hộ khẩu, Ninh Nhiễm Thanh về nhà chị gái một chuyến, lần này cô về cũng mang theo hai suất vịt nướng như lần trước.
Vì cô về vào buổi tối nên Ninh Tuân Tuân và Ninh Bối Bối đều ở nhà, sau khi đi vào, hai người họ đang ngồi trên sofa cùng xem một show thực tế đang chiếu trên ti vi, Ninh Bối Bối vừa xem vừa ăn quà vặt, Ninh Tuân Tuân ngồi cạnh thêu một bức tranh chữ thập.
Người ra mở cửa cho cô là Trương Tiểu Trì, Ninh Nhiễm Thanh mang vịt nướng vào phòng bếp, cất tiếng gọi: “Chị ơi.”
Ninh Tuân Tuân thoáng sững người nhưng vẫn tiếp tục xem ti vi.
Trương Tiểu Trì bị kẹt ở giữa hết nhìn mẹ, lại nhìn dì, nét mặt căng thẳng, chỉ sợ Ninh Nhiễm Thanh sẽ phủi tay đi mất.
“Chị...” Ninh Nhiễm Thanh lại gọi.
Cuối cùng Ninh Tuân Tuân cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ăn tối chưa, trong bếp có cháo đấy.”
“Em ăn rồi.” Ninh Nhiễm Thanh bối rối, đứng trong phòng khách không biết nên nói gì.
Ở một góc khác của sofa, Ninh Bối Bối giảm âm lượng ti vi, liếc cô: “Chân của bạn trai chị khỏi rồi à?”
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu im lặng.
“Được rồi, đừng có hễ gặp mặt nhau là cãi cọ không ngừng như thế.” Ninh Tuân Tuân quát Ninh Bối Bối, đứng lên nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Nhiễm Thanh, vào phòng với chị.”
Khi Ninh Nhiễm Thanh đi theo Ninh Tuân Tuân vào phòng, cậu nhóc Tiểu Trì cố gắng theo vào nhưng đi tới cửa bị mẹ chặn ở ngoài, cu cậu vội nói: “Mẹ ơi, dì hai đã biết lỗi rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh cảm động nhìn Trương Tiểu Trì, tới khi Ninh Tuân Tuân đóng cửa lại, cô lại cúi đầu tựa lên bức tường vàng chờ chị gái đặt câu hỏi.
“Cậu ấy có thật lòng đối tốt với em không?” Ninh Tuân Tuân hỏi.
“Có ạ.” Ninh Nhiễm Thanh trả lời.
“Vậy mấy bữa nữa bảo cậu ta tới nhà mình cầu hôn.” Ninh Tuân Tuân thở dài, coi như đã thoả hiệp một bước lớn. “Sau đó hai bên gia đình cùng bàn bạc chuyện kết hôn của hai đứa.”
Ninh Nhiễm Thanh biết tại sao chị lại nói như vậy, thầm cười khổ trong lòng, thành thật nói: “Chị... anh ấy ra nước ngoài rồi... Công ty của cha anh ấy có chút vấn đề, thế nên chuyện cầu hôn...”
“Sao lại thế?” Ninh Tuân Tuân nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì trong đó đã có thêm một chút hối hận, “Lẽ ra lúc trước chị phải ngăn cản hai đứa.”
“Chị...”
“Thanh Thanh, chị nói thật cho em biết, lần đầu tiên cậu ấy tới nhà mình chị đã thấy không an tâm vấn đền này rồi, một người có cha mẹ đều ở nước ngoài thì làm sao ở lại thành phố A lâu được?” Ninh Tuân Tuân hỏi ngược lại Ninh Nhiễm Thanh.
“Anh ấy sẽ trở về mà.” Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu, giọng điệu thản nhiên nhưng lại chứa đụng sự tin tưởng.
“Lời của đàn ông có đáng tin không? Ngày xưa cha của Tiểu Trì cũng nói sẽ trở về đấy.” Ninh Tuân Tuân khá kích động, chị đỏ mắt chất vấn em gái.
Ninh Nhiễm Thanh hiếm khi thấy chị như vậy, thực ra qua bao nhiêu năm, bề ngoài Ninh Tuân Tuân vẫn bình như không nhưng chị vẫn chưa thể quên đi những tổn thương mà Trương Nghị gây ra cho chị.
Ninh Nhiễm Thanh không biết giải thích ra sao để chị hiểu là thầy Tần không hề giống Trương Nghị. Thực ra trước khi đàn ông thay lòng đổi dạ, phụ nữ đều cho rằng mắt nhìn người của mình vừa tốt vừa đặc biệt, ví dụ như chị gái ngày xưa, lại như cô bây giờ.
Ninh Nhiễm Thanh qua đêm tại nhà chị gái, hôm sau cô lấy bản photo sổ khẩu từ chỗ Ninh Tuân Tuân, ban đầu chị còn nghi ngờ cô định theo Tần Hữu Sinh sang Mỹ, cuối cùng Giang Hành Chi phải gọi điện tới, giải thích rằng việc cô làm visa chỉ để đi công tác với anh ta thôi.
Sáng sớm Lại Thư Khiết đưa ra một thỉnh cầu với anh ta --- Muốn theo anh ta tới San Francisco – Mỹ tham gia vào vụ án của Tô Niệm, sau đó anh đã bị anh từ chối với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tôi sẽ sắp xếp một vụ án trong nước để em phụ trách.”
“Thầy ơi, em có điểm nào làm chưa tốt ư? Tại sao thầy không dẫn em theo?” Lại Thư Khiết hỏi Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi mất kiên nhẫn, “Không lẽ trước khi tôi đưa ra bất cứ quyết định gì thì cũng phải khai báo với em?”
Lại Thư Khiết là trợ lý và học trò mà Tần Hữu Sinh ép anh phải nhận, tuy nhiên Giang Hành Chi không tìm ra được điểm nào không ổn ở cô gái này, khuyết điểm duy nhất cũng giống với điều mà Tần Hữu Sinh đánh giá trước đây: “Chăm chỉ nỗ lực và cầu tiến, có điều lại hơi không biết chừng mực.”
Lại Thư Khiết cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc của Giang Hành Chi, khi trở lại chỗ ngồi của mình, cô ta ngẩng đầu nhìn Ninh Nhiễm Thanh đang đứng gần đó.
Ở chỗ mình, Ninh Nhiễm Thanh đang trao đổi với A Thẩm và Đại Cao về những điểm vui chơi ở San Francisco, vì hai người này từng đến đấy rồi.
Ninh Nhiễm Thanh vừa trò chuyện với A Thẩm, vừa ghi lại toàn bộ tiệm đồ ăn ngon và địa điểm giải trí mà anh ta kể với cô vào sổ.
“Thực ra vốn chẳng cần làm vậy, luật sư Tần sống bên đó từ nhỏ, khi nào cô sang thì bảo thầy ấy dẫn cô đi chơi là được mà.” A Thẩm dựa vào bàn làm việc của cô nói.
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười, “Cũng chẳng biết anh ấy có rảnh không nữa.”
A Thẩm cười nói: “Nhất định là sẽ rảnh, cô báo cho luật sư Tần trước đi, để thầy ấy biết mà chuẩn bị.”
Ninh Nhiễm Thanh hỏi một vấn đề: “Anh nghĩ tôi nên cho anh ấy một niềm vui bất ngờ hay nên báo trước cho anh ấy đây?”
A Thẩm nghĩ một lát, “Niềm vui bất ngờ cũng được đó.”
Lại Thư Khiết bỗng đi tới, cười híp mắt nói chen ngang: “Nhiễm Thanh, cô sang San Francisco để du lịch à?”
Ninh Nhiễm Thanh chớp chớp mắt, khẽ mỉm cười, cầm lấy tách trà trên bàn: “Tôi đi lấy thêm cà phê đã.”
Cuối cùng Giang Hành Chi vẫn dẫn Lại Thư Khiết theo, ba người cùng làm thủ tục, đi công tác thì chắc chắn phải ngồi hạng phổ thông.
Chỗ ngồi của ba người ở liền nhau, Ninh Nhiễm Thanh là ghế trong cùng, ghế của Lại Thư Khiết vốn nằm ở giữa, song khi Gian Hành Chi nghiêng người để cô ta đo vào, Lại Thư Khiết xin xỏ anh ta: “Thầy ơi, em thích ngồi ghế bên ngoài.”
Giang Hành Chi là đàn ông, tuy khá khó tính cơ mà vẫn sẽ nhường nhịn phụ nữ, thế nên anh ta ngồi ghế ở giữa.
Ninh Nhiễm Thanh quay sang nhìn Lại Thư Khiết, cười “ha ha” mấy tiếng, cô tưởng mình đã lập dị lắm rồi, không ngờ Lại Thư Khiết còn lập dị hơn cả cô.
Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh là người ngủ muộn nhất, vì sắp được gặp thầy Tần nên cô cực kì kích động, Giang Hành Chi và Lại Thư Khiết đều đắp chăn ngủ rồi, cô còn chưa ngủ được nên đành cầm PSP chơi game offline đơn giản, cuối cùng chơi đến mỏi mắt, sau khi nhắm mắt lại thì quả thực dễ dàng chìm vào giấp ngủ.
Giang Hành Chi là người nhắm mắt đầu tiên, anh ta chợp mắt một lúc, tưởng mình đã ngủ được rồi, ai ngờ vẫn nghe được tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ của cô gái ngồi cạnh.
Có hai cô gái ngồi bên cạnh anh, vậy mà anh lại chỉ cảm nhận được hơi thở của người ngồi bên trái.
Cả ánh sáng nhấp nháy từ chiếc PSP của cô... Cuối cùng khi Giang Hành Chi cảm thấy bản thân sắp chìm vào giấc ngủ, anh ta lại thấy vai mình nặng trĩu, một cái đầu đã tựa vào vai anh ta.
Có tiếng “Thình thịch” vang lên, là tiếng trái tim anh ta lỗi nhịp.
Giang Hành Chi hơi nghiêng đầu, men theo ánh sáng mờ mờ nhìn cô gái đang tựa vào vai anh ta ngủ.
Hoá ra dáng vẻ khi ngủ của cô xinh đẹp như vậy, hàng mi dài xinh cong cong hệt như ngày còn nhỏ, trông vừa an tĩnh vừa ngoan hiền. Giang Hành Chi đắp chăn cho Ninh Nhiễm Thanh, khi đang do dự xem có nên đặt đầu cô về chỗ cũ hay không, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lại Thư Khiết.
Lại Thư Khiết đã tháo trùm mắt ra từ bao giờ thế?
Khi Giang Hành Chi nói ra chữ “San Francisco” thì khuôn mặt tuấn tú của Tần Hữu Sinh lập tức xuất hiện trong đầu Ninh Nhiễm Thanh, cô do dự một thoáng rồi hỏi anh ta: “Vậy chúng ta có tới San Francisco không?” Giang Hành Chi đưa mắt nhìn cô, biết sự vui vẻ hiện lên trong mắt cô là vì sao, anh ta im lặng một lúc rồi đáp: “Nếu bắt buộc phải tới San Francisco thì tôi cũng sẽ dẫn theo một trợ lý được việc, chứ giá trị của cô còn chẳng bằng một bữa ăn trên đường đi.”
Ninh Nhiễm Thanh bị những lời độc địa của Giang Hành Chi làm tổn thương, vì quan hệ cấp trên cấp dưới nên cô cũng không thể mỉa mai lại, cô hậm hực nhìn người đi đường ngoài cửa sổ xe, quay lưng lại với anh ta, nói: “Chẳng lẽ giá trị của Lại Thư Khiết thì bằng một bữa ăn trên đường đi?”
“Giá trị của Lại Thư Khiết đúng là cao hơn cô.” Giang Hành Chi bỗng mỉm cười, “Huống chi trình độ Tiếng Anh của cô thế nào, cô có chắc là khi tới San Francisco thì cô sẽ làm trợ lý cho tôi chứ không phải tôi làm trợ lý cho cô?”
Khinh người quá thể rồi đấy nhé! Ninh Nhiễm Thanh phản đối: “Tôi đã thi qua Tiếng Anh cấp sáu rồi.”
“Ồ, cấp sáu cơ à, giỏi quá nhỉ.” Giang Hành Chi nở nụ cười trào phúng, tuy mưa phùn ngoài trời không lớn song cũng từ từ làm mờ lớp kính trước xe, anh ta bật cần gạt nước trên kính, tâm trạng không tồi.
Có những việc thực sự rất kỳ lạ, ví dụ như hôm nay anh ta muốn nói rất nhiều. Tuy anh ta là luật sư nhưng ngoại trừ những lúc lên toà thì ngày thường luôn rất kiệm lời, vậy mà đối mặt với Ninh Nhiễm Thanh anh ta lại vô vị tới mức cùng cô bắt bẻ tào lao.
Ninh Nhiễm Thanh đã quen được mọi người khen ngợi, nếu lúc này Tần Hữu Sinh ở đây thì nhất định anh sẽ khen cô trong ngoài kết hợp, đa tài đa nghệ, vậy nên trước những lời mỉa mai của Giang Hành Chi truyền tới: “Này, không nhỏ mọn tới mức ấy chứ...”
Ninh Nhiễm Thanh bất mãn nói: “Anh thấy mình giỏi lắm đúng không, nên mới đi so sánh trình độ tiếng Anh với một sinh viên trong nước, tiếng Anh của tôi đương nhiên không thể xuất sắc bằng những thiên tài du học nước ngoài như mấy người rồi, anh giỏi tiếng Anh thì sao không làm phiên dịch đi.”
Giang Hành Chi: “...”
Ninh Nhiễm Thanh là kiểu người điển hình: vớ được lý lẽ là sẽ không buông tha cho người ta, thấy Giang Hành Chi im lặng liền nói tiếp: “Trong khoảng thời gian làm việc ở Dịch Hoà, tôi cũng đã nhận ra mình còn rất nhiều điểm thiếu sót, cho nên ngày nào cũng cố gắng học hỏi, còn anh đối xử với tôi thế nào, nếu không móc mỉa trào phúng thì cũng tiến hành công kích cá nhân trá hình...”
Huyệt thái dương của Giang Hành Chi lại bắt đầu giật giật.
Trước khi rời đi Tần Hữu Sinh nói với anh ta: “Nhiễm Thanh thích được động viên, thế nên nếu cô ấy không làm quá tệ, cậu có thể khen ngợi thì nên khen ngợi nhiều một chút, chẳng lẽ cô ta đánh rắm anh cũng phải khen một câu well done?
“Xin lỗi.” Giang Hành Chi xin lỗi với vẻ vô cảm.
“Không sao đâu, tôi biết anh xấu tính mà.” Ninh Nhiễm Thanh nói, sau đó lập tức nắm quyền chủ động: “Đương nhiên anh là luật sư nổi tiếng, tôi là trợ lý học trò, anh làm gì cũng đúng, có điều tôi nghĩ một lời động viên phù hợp chắc chắn sẽ hiệu quả hơn ngàn lời trào phúng.”
Giang Hành Chi hít sâu một hơi, không ngờ lại còn có người chủ động xin tán dương, rốt cuộc thì anh ta cũng hiểu tại sao từ khi qua lại với Ninh Nhiễm Thanh, bản lĩnh ngợi khen người khác của Tần Hữu Sinh ngày càng lợi hại.
“Thế nên từ nay về sau tôi phải khen cô nhiều hơn?”
“Ý tôi không phải như thế, tôi chỉ góp ý cho anh một chút thôi.” Ninh Nhiễm Thanh thấy vui vẻ hơn hẳn, mắt cong cong, khoé môi nâng lên, là thần thái của người thắng cuộc điển hình.
Giang Hành Chi chợt nhớ lại thời cô còn bện tóc hai bên, sau khi cô và anh ta cãi nhau thì cũng có bộ dạng này, bạn gái của người anh em tốt của anh. Vận mệnh luôn thích vật với vật, thế nên mới có nhiều chuyện dở khóc dở cười diễn ra như vậy.
Giang Hành Chi nhận vụ án của Tô Niệm, Ninh Nhiễm Thanh cũng rất hứng thú với vị án này, thỉnh thoảng không có việc gì làm cũng ngồi vẽ sơ đồ quan hệ nhân vật trên giấy A4.
Tô Niệm và Tô Khả đều là bạn học cấp hai của Giang Hành Chi, Giang Hành Chi nói với anh ta học xong về nước thì tham gia tang lễ của Tô Khả, sau đó Tô Niệm và người yêu thanh mai trúc mã Phó Cảnh Nhiên kết hôn, cùng di cư tới San Francisco.
Sáu năm sau, một người phụ nữ với khuôn mặt bị huỷ hoại tìm tới Giang Hành Chi, tuyên bố rằng cô ta mới là Tô Niệm, người ở San Francisco là Tô Khả không những huỷ hoại khuôn mặt cô ta, còn chiếm lấy thân phận và người yêu của cô ta...
Ninh Nhiễm Thanh hỏi Gian Hành Chi: “Anh có tin tưởng Tô Niệm không?”
“Về mặt nguyên tắc thì tôi phải tin tưởng cậu ta.” Giang Hành Chi ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, thấy Ninh Nhiễm Thanh vẫn không có ý định rời bàn đi, nhíu mày, “Làm xong việc rồi à?”
“Thế... anh dẫn tôi đi San Francisco được không?” Ninh Nhiễm Thanh định đi cửa sau, “Anh biết thầy Tần cũng ở đó mà...”
“Công tác là công tác, việc riêng là việc riêng.” Giang Hành Chi cầm bút xoạt xoạt ký tên lên một bản hợp đồng, “Đúng là tôi sẽ dẫn theo một trợ lý đi San Francisco, tuy tình bạn giữa tôi và Tần Hữu Sinh rất tốt đẹp, tuy nhiên không thể để tình nghĩa ảnh hưởng quá nhiều đến công việc, đúng không.”
Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc ấy một tin nhắn của Tần Hữu Sinh được gửi tới, Ninh Nhiễm Thanh vốn định than thở với anh rằng Giang Hành Chi quá lạnh lùng tàn nhẫn, sau đó nghĩ đi nghĩ lại vẫn coi như thôi, sợ ảnh hưởng đến tình bạn giữa đàn ông bọn họ.
Tuy Lại Thư Khiết xuất sắc hơn cô về mọi mặt, nhưng quãng thời gian này Ninh Nhiễm Thanh vẫn muốn cạnh tranh thư xem, tỉ mỉ viết từng phần tài liệu, sau khi viết xong lại sửa đi sửa lại, nhưng lần nào giao vào tay Giang Hành Chi vẫn đều bị chiếc bút máy đỏ trong tay anh ta chỉ ra điểm sai sót.
Giang Hành Chi sửa lại “bài tập” cho Ninh Nhiễm Thanh một lần, nhớ tới chính sách động viên mà cô yêu cầu, bèn mỉm cười: “Tuy còn nhiều điểm sai sót song đã có tiến bộ so với lần trước.”
Ninh Nhiễm Thanh à một tiếng, “Cảm ơn vì đã động viên.”
Thế cũng coi như khen rồi nhỉ? Giang Hành Chi lơ đãng mím môi, “Được rồi, ra ngoài đi.”
Khi Ninh Nhiễm Thanh định ra khỏi phòng thì giọng nói lạnh nhạt của Giang Hành Chi lại truyền tới: “Ngày mai nhờ A Thẩm làm giúp visa xuất ngoại, cậu ta có thể giúp cô hoàn tất nhanh hơn.”
Ninh Nhiễm Thanh không nén nổi vui mừng, “Cảm ơn luật sư Giang.”
“Sure.”
Giang Hành Chi cũng vui lây theo Ninh Nhiễm Thanh, lòng thầm vui vẻ đến mức giọng nói cũng trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn.
Vì làm visa cần bảng photo sổ hộ khẩu, Ninh Nhiễm Thanh về nhà chị gái một chuyến, lần này cô về cũng mang theo hai suất vịt nướng như lần trước.
Vì cô về vào buổi tối nên Ninh Tuân Tuân và Ninh Bối Bối đều ở nhà, sau khi đi vào, hai người họ đang ngồi trên sofa cùng xem một show thực tế đang chiếu trên ti vi, Ninh Bối Bối vừa xem vừa ăn quà vặt, Ninh Tuân Tuân ngồi cạnh thêu một bức tranh chữ thập.
Người ra mở cửa cho cô là Trương Tiểu Trì, Ninh Nhiễm Thanh mang vịt nướng vào phòng bếp, cất tiếng gọi: “Chị ơi.”
Ninh Tuân Tuân thoáng sững người nhưng vẫn tiếp tục xem ti vi.
Trương Tiểu Trì bị kẹt ở giữa hết nhìn mẹ, lại nhìn dì, nét mặt căng thẳng, chỉ sợ Ninh Nhiễm Thanh sẽ phủi tay đi mất.
“Chị...” Ninh Nhiễm Thanh lại gọi.
Cuối cùng Ninh Tuân Tuân cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ăn tối chưa, trong bếp có cháo đấy.”
“Em ăn rồi.” Ninh Nhiễm Thanh bối rối, đứng trong phòng khách không biết nên nói gì.
Ở một góc khác của sofa, Ninh Bối Bối giảm âm lượng ti vi, liếc cô: “Chân của bạn trai chị khỏi rồi à?”
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu im lặng.
“Được rồi, đừng có hễ gặp mặt nhau là cãi cọ không ngừng như thế.” Ninh Tuân Tuân quát Ninh Bối Bối, đứng lên nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Nhiễm Thanh, vào phòng với chị.”
Khi Ninh Nhiễm Thanh đi theo Ninh Tuân Tuân vào phòng, cậu nhóc Tiểu Trì cố gắng theo vào nhưng đi tới cửa bị mẹ chặn ở ngoài, cu cậu vội nói: “Mẹ ơi, dì hai đã biết lỗi rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh cảm động nhìn Trương Tiểu Trì, tới khi Ninh Tuân Tuân đóng cửa lại, cô lại cúi đầu tựa lên bức tường vàng chờ chị gái đặt câu hỏi.
“Cậu ấy có thật lòng đối tốt với em không?” Ninh Tuân Tuân hỏi.
“Có ạ.” Ninh Nhiễm Thanh trả lời.
“Vậy mấy bữa nữa bảo cậu ta tới nhà mình cầu hôn.” Ninh Tuân Tuân thở dài, coi như đã thoả hiệp một bước lớn. “Sau đó hai bên gia đình cùng bàn bạc chuyện kết hôn của hai đứa.”
Ninh Nhiễm Thanh biết tại sao chị lại nói như vậy, thầm cười khổ trong lòng, thành thật nói: “Chị... anh ấy ra nước ngoài rồi... Công ty của cha anh ấy có chút vấn đề, thế nên chuyện cầu hôn...”
“Sao lại thế?” Ninh Tuân Tuân nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì trong đó đã có thêm một chút hối hận, “Lẽ ra lúc trước chị phải ngăn cản hai đứa.”
“Chị...”
“Thanh Thanh, chị nói thật cho em biết, lần đầu tiên cậu ấy tới nhà mình chị đã thấy không an tâm vấn đền này rồi, một người có cha mẹ đều ở nước ngoài thì làm sao ở lại thành phố A lâu được?” Ninh Tuân Tuân hỏi ngược lại Ninh Nhiễm Thanh.
“Anh ấy sẽ trở về mà.” Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu, giọng điệu thản nhiên nhưng lại chứa đụng sự tin tưởng.
“Lời của đàn ông có đáng tin không? Ngày xưa cha của Tiểu Trì cũng nói sẽ trở về đấy.” Ninh Tuân Tuân khá kích động, chị đỏ mắt chất vấn em gái.
Ninh Nhiễm Thanh hiếm khi thấy chị như vậy, thực ra qua bao nhiêu năm, bề ngoài Ninh Tuân Tuân vẫn bình như không nhưng chị vẫn chưa thể quên đi những tổn thương mà Trương Nghị gây ra cho chị.
Ninh Nhiễm Thanh không biết giải thích ra sao để chị hiểu là thầy Tần không hề giống Trương Nghị. Thực ra trước khi đàn ông thay lòng đổi dạ, phụ nữ đều cho rằng mắt nhìn người của mình vừa tốt vừa đặc biệt, ví dụ như chị gái ngày xưa, lại như cô bây giờ.
Ninh Nhiễm Thanh qua đêm tại nhà chị gái, hôm sau cô lấy bản photo sổ khẩu từ chỗ Ninh Tuân Tuân, ban đầu chị còn nghi ngờ cô định theo Tần Hữu Sinh sang Mỹ, cuối cùng Giang Hành Chi phải gọi điện tới, giải thích rằng việc cô làm visa chỉ để đi công tác với anh ta thôi.
Sáng sớm Lại Thư Khiết đưa ra một thỉnh cầu với anh ta --- Muốn theo anh ta tới San Francisco – Mỹ tham gia vào vụ án của Tô Niệm, sau đó anh đã bị anh từ chối với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tôi sẽ sắp xếp một vụ án trong nước để em phụ trách.”
“Thầy ơi, em có điểm nào làm chưa tốt ư? Tại sao thầy không dẫn em theo?” Lại Thư Khiết hỏi Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi mất kiên nhẫn, “Không lẽ trước khi tôi đưa ra bất cứ quyết định gì thì cũng phải khai báo với em?”
Lại Thư Khiết là trợ lý và học trò mà Tần Hữu Sinh ép anh phải nhận, tuy nhiên Giang Hành Chi không tìm ra được điểm nào không ổn ở cô gái này, khuyết điểm duy nhất cũng giống với điều mà Tần Hữu Sinh đánh giá trước đây: “Chăm chỉ nỗ lực và cầu tiến, có điều lại hơi không biết chừng mực.”
Lại Thư Khiết cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc của Giang Hành Chi, khi trở lại chỗ ngồi của mình, cô ta ngẩng đầu nhìn Ninh Nhiễm Thanh đang đứng gần đó.
Ở chỗ mình, Ninh Nhiễm Thanh đang trao đổi với A Thẩm và Đại Cao về những điểm vui chơi ở San Francisco, vì hai người này từng đến đấy rồi.
Ninh Nhiễm Thanh vừa trò chuyện với A Thẩm, vừa ghi lại toàn bộ tiệm đồ ăn ngon và địa điểm giải trí mà anh ta kể với cô vào sổ.
“Thực ra vốn chẳng cần làm vậy, luật sư Tần sống bên đó từ nhỏ, khi nào cô sang thì bảo thầy ấy dẫn cô đi chơi là được mà.” A Thẩm dựa vào bàn làm việc của cô nói.
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười, “Cũng chẳng biết anh ấy có rảnh không nữa.”
A Thẩm cười nói: “Nhất định là sẽ rảnh, cô báo cho luật sư Tần trước đi, để thầy ấy biết mà chuẩn bị.”
Ninh Nhiễm Thanh hỏi một vấn đề: “Anh nghĩ tôi nên cho anh ấy một niềm vui bất ngờ hay nên báo trước cho anh ấy đây?”
A Thẩm nghĩ một lát, “Niềm vui bất ngờ cũng được đó.”
Lại Thư Khiết bỗng đi tới, cười híp mắt nói chen ngang: “Nhiễm Thanh, cô sang San Francisco để du lịch à?”
Ninh Nhiễm Thanh chớp chớp mắt, khẽ mỉm cười, cầm lấy tách trà trên bàn: “Tôi đi lấy thêm cà phê đã.”
Cuối cùng Giang Hành Chi vẫn dẫn Lại Thư Khiết theo, ba người cùng làm thủ tục, đi công tác thì chắc chắn phải ngồi hạng phổ thông.
Chỗ ngồi của ba người ở liền nhau, Ninh Nhiễm Thanh là ghế trong cùng, ghế của Lại Thư Khiết vốn nằm ở giữa, song khi Gian Hành Chi nghiêng người để cô ta đo vào, Lại Thư Khiết xin xỏ anh ta: “Thầy ơi, em thích ngồi ghế bên ngoài.”
Giang Hành Chi là đàn ông, tuy khá khó tính cơ mà vẫn sẽ nhường nhịn phụ nữ, thế nên anh ta ngồi ghế ở giữa.
Ninh Nhiễm Thanh quay sang nhìn Lại Thư Khiết, cười “ha ha” mấy tiếng, cô tưởng mình đã lập dị lắm rồi, không ngờ Lại Thư Khiết còn lập dị hơn cả cô.
Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh là người ngủ muộn nhất, vì sắp được gặp thầy Tần nên cô cực kì kích động, Giang Hành Chi và Lại Thư Khiết đều đắp chăn ngủ rồi, cô còn chưa ngủ được nên đành cầm PSP chơi game offline đơn giản, cuối cùng chơi đến mỏi mắt, sau khi nhắm mắt lại thì quả thực dễ dàng chìm vào giấp ngủ.
Giang Hành Chi là người nhắm mắt đầu tiên, anh ta chợp mắt một lúc, tưởng mình đã ngủ được rồi, ai ngờ vẫn nghe được tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ của cô gái ngồi cạnh.
Có hai cô gái ngồi bên cạnh anh, vậy mà anh lại chỉ cảm nhận được hơi thở của người ngồi bên trái.
Cả ánh sáng nhấp nháy từ chiếc PSP của cô... Cuối cùng khi Giang Hành Chi cảm thấy bản thân sắp chìm vào giấc ngủ, anh ta lại thấy vai mình nặng trĩu, một cái đầu đã tựa vào vai anh ta.
Có tiếng “Thình thịch” vang lên, là tiếng trái tim anh ta lỗi nhịp.
Giang Hành Chi hơi nghiêng đầu, men theo ánh sáng mờ mờ nhìn cô gái đang tựa vào vai anh ta ngủ.
Hoá ra dáng vẻ khi ngủ của cô xinh đẹp như vậy, hàng mi dài xinh cong cong hệt như ngày còn nhỏ, trông vừa an tĩnh vừa ngoan hiền. Giang Hành Chi đắp chăn cho Ninh Nhiễm Thanh, khi đang do dự xem có nên đặt đầu cô về chỗ cũ hay không, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lại Thư Khiết.
Lại Thư Khiết đã tháo trùm mắt ra từ bao giờ thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.