Chương 63
Tùy Hầu Châu
02/09/2017
Type: Thùy Miên
Phía Viện kiểm sát đã rút lại lệnh khởi tố vụ án của Hạ Dạ, đương sự Hạ Dạ tới Dịch Hòa gặp Tần Hữu Sinh, cô ta phớt lờ Ninh Nhiễm Thanh mà đi thẳng tới phòng làm việc Tần Hữu Sinh gõ cửa bước vào.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, rồi vội quay đầu đi nơi khác, cố kêu “cụp” một tiếng.
Hạ Dạ bước vào phòng liền ngồi luôn xuống vị trí đối diện với Tần Hữu Sinh, liếc mắt nhìn mấy túi quà vặt được bóc ra nhưng chưa ăn xong đặt trên bàn làm việc, khỏi nghĩ cũng biết mấy túi quà vặt này là ai ăn để ở đây.
“Luật sư Tần.” Hạ Dạ lên tiếng.
“Hạ tiểu thư.” Tần Hữu Sinh chầm chậm tựa vào ghế, một tay đặt lên bàn theo thói quen, ngón tay anh mảnh dài, cốt cách thanh nhã, phong thái trầm tĩnh mà ung dung.
Hạ Dạ lấy từ trong túi ra một tấm séc đã ký, đặt trên bàn anh: “Đây là thù lao của việc anh mạo hiểm ra mặt giúp tôi.”
Tần Hữu Sinh đẩy tấm séc lại cho Hạ Dạ: “Lần này tôi không thu phí ủy quyền và phí tố tụng của cô.”
“Lý do?” Hạ Dạ nhìn Tần Hữu Sinh, đôi mắt đẹp trong vắt như có ma lực khiến đàn ông mê đắm si dại.
Tần Hữu Sinh chống tay lên mặt bàn, cũng nhìn Hạ Dạ: “Lúc trước cô mượn lý do gì để tìm tôi, thì đó cũng là lý do tôi trả lời cô.”
Hạ Dạ thoáng ngây người, lúc trước cô ta mượn lý do “Xét ra thì anh vẫn là em rể của tôi” để tìm Tần Hữu Sinh tranh tụng giúp cô ta, thế nên lý do anh giúp cô ta thực sự là vì người kia? Hạ Dạ mỉm cười nhìn anh, “Cho nên?”
“Tôi giúp cô hoàn toàn vì nể mặt Nhiễm Thanh.” Tần Hữu Sinh nói thẳng, “Tuy cô và Nhiễm Thanh có quan hệ huyết thống, nhưng lại không hề có tình cảm, thực ra cá nhân tôi cho rằng, nếu cô đã không muốn làm chị em với cô ấy thì sao không phân rõ giới hạn? Đương nhiên cô có quyền lựa chọn làm theo cách của mình, tôi chỉ cho cô một lời góp ý thôi, những chuyện cô gặp phải hoàn toàn không liên quan đến Nhiễm Thanh, Nhiễm Thanh nghĩ thế nào về cô là việc của cô ấy, có điều cô không thể mượn cảm giác tội lỗi của Nhiễm Thanh để làm tổn thương cô ấy.”
Hạ Dạ ngừng cười: “Luật sư các anh nói chuyện đều quá lợi hại, tôi không tranh luận nổi, dù thế nào chăng nữa thì tôi vẫn phải cảm ơn anh, ngoài ra tôi cũng rất muốn phân rõ quan hệ với Ninh Nhiễm Thanh.”
“Vậy thì còn gì bằng?” Tần Hữu Sinh nở một nụ cười.
…
Cửa sổ lá lách phòng Tần Hữu Sinh được mở ra một cách đường đường chính chính, sau bức vách ngăn bằng kính cường lực, một nam một nữ ngồi đối diện nhau khiến Ninh Nhiễm Thanh thấy có gì đó cực kỳ không ổn, cô ló đầu nhìn chằm chằm vào bên trong, cho tới khi bị ai đó cốc vào đầu một cái, Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu, đôi chân dài của Giang Hành Chi đã dừng trước mặt cô.
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu: “Luật sư Giang…”
“Cẩn thận không gãy cổ đấy.” Giang Hành Chi lạnh nhạt nhắc cô, trong tay bưng một cốc trà xanh mới pha.
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn cốc trà tỏa khói nghi ngút trong tay Giang Hành Chi. Từ khi Lại Thư Khiết rời đi, dường như việc pha trà cho Giang Hành Chi biến thành việc của cô, nhưng cô cũng không thấy chuyện này có gì to tát, vừa nghĩ vậy, Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười với anh ta, Giang Hành Chi chỉ lạnh lùng nhìn lại rồi quay về phòng làm việc của mình.
“Phải rồi cuốn nhật ký này là của mẹ cô ta, bỏ quên ở chỗ cha tôi, sau đó cha tôi gặp chuyện không may, nó ở chỗ tôi tới tận bây giờ…” Hạ Dạ lấy ra một cuốn sổ nhật ký, bìa màu cam trông rất cũ kỹ như mang theo cả những dấu vết tháng năm, Tần Hữu Sinh nhíu mày nhìn Hạ Dạ, cầm lấy cuốn sổ nhật ký ấy.
“Rốt cuộc tôi có nói dối điều gì không, cuốn nhật ký này sẽ trả lời tất cả.” Hạ Dạ đứng lên, “Thôi, tôi không làm phiền anh nữa, tạm biệt…”
Tần Hữu Sinh: “Không tiễn.”
Lúc Hạ Dạ đứng lên thì Ninh Nhiễm Thanh cũng đứng lên từ bàn làm việc, khi cô ta đẩy cửa bước ra thì Ninh Nhiễm Thanh đã cầm một tập văn kiện đứng trước cửa, Hạ Dạ liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh rồi bước qua người cô.
Ninh Nhiễm Thanh sững người một thoáng, sau đó cô mở cửa phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, lẳng lặng bước tới sofa rồi ngồi xuống, bộ dạng im lìm ủ rũ.
Tần Hữu Sinh nhìn cô gái trước mặt mình, cầm bút vẽ một bức tranh đơn giản trên giấy trắng, sau đó vò thành nắm rồi ném về phía Ninh Nhiễm Thanh đang ngồi trên sofa.
Nắm giấy rơi xuống trước đôi giày cao gót màu đỏ của cô, Ninh Nhiễm Thanh bĩu môi nhặt nắm giấy lên, tháy trên giấy vẽ một chú mèo con đang tủi thân, không nhịn được cười, cuối cùng càng cười càng vui vẻ.
Tần Hữu Sinh cầm điều khiển buông lá lách cửa sổ xuống, chỉ để mở cửa sổ nhìn ra khu tài chính Thế Mậu của thành phố A, ánh nắng ngoài trời trong sáng mà tĩnh lặng, anh gọi Ninh Nhiễm Thanh lại chỗ mình.
Trong phòng chỉ còn anh và cô, Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh cùng ngồi trên một chiếc ghế, cô tựa vào ngực anh.,
“Hạ Dạ tìm anh có việc gì thế?” Ninh Nhiễm Thanh cất tiếng hỏi.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Không có gì, đưa một tấm séc cho anh thôi.”
“Tốt thế còn gì, vậy anh có nhận không?”
“Anh nghĩ đã làm người đàn ông của em thì tuyệt đối không được để em mất thể diện, thế nên anh đã từ chối rồi.” Trong giọng nói của Tần Hữu Sinh còn thấp thoáng ý cười, anh cúi đầu ngửi hương thơm trên mái tóc cô, bỗng thấy lòng mình vừa nhẹ nhõm vừa thư thái.
Có cô có ánh nắng, có tháng năm, anh còn mong gì hơn thế? Dù một ngày nào đó anh có đứng ở trung tâm tài chính của thế giới mà quan sát thành phố dưới chân, cũng chẳng bằng được một thoáng ấm áp trong giây phút này.
“Hạ Dạ còn đưa cho anh một thứ.” Tần Hữu Sinh nói.
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu: “Là gì thế?”
Tần Hữu Sinh lấy cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo đưa cho cô, “Hạ Dạ nói đây là di vật của mẹ em.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn cuốn nhật ký trong tay anh, bỗng nói không nên lời.
Anh ôm lấy cô,thì thầm: “Em đã quên thầy Tần từng dạy gì rồi à, chúng ta không thể thay đổi ân oán của đời trước, cũng không cần bận tâm họ đúng hay sai, tương lai chúng ta sẽ có tổ ấm của riêng mình, có rất nhiều Tiểu Tiểu Tần và Tiểu Tiểu Ninh, lũ nhóc ấy mới là vấn đề em cần quan tâm.”
“Đáng ghét, em đâu có cần nhiều Tiểu Tiểu Tần và Tiểu Tiểu Ninh đến thế.” Cô ôm anh.
Tần Hữu Sinh vui vẻ từ tận đáy lòng, anh cười mấy tiếng, xoa đầu cô: “Nhiễm Thanh, chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé, sau khi cầu hôn thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, còn anh, bàn giao xong công việc ở San Francisco là sẽ trở lại ngay lập tức, chúng ta cùng chung tay xây dựng một gia đình hạnh phúc, được không?”
Ninh Nhiễm Thanh âm thầm đồng ý từ lâu, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Tần Hữu Sinh cốc nhẹ lên đầu cô: “Em có lòng tin không?”
“Có…” Cô thỏ thẻ.
“Nói to lên nào, thầy Tần nghe không rõ.”
Ninh Nhiễm Thanh bật cười “Ha ha” mấy tiếng, rồi nói to hơn, giọng rất kiên định: “Có!”
Khi một người đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của bạn,muốn cùng bạn xây tổ ấm gia đình, vậy người ấy với bạn nhất định có một duyên phận vô cùng đặc biệt. Thế nào là tình yêu chớm nở, là chỉ thấy mình anh. Thế nào là khó lòng kiềm chế,là chỉ nhớ đến anh. Thế nào là đáy lòng rung động, là chỉ muốn bên anh mãi mãi không rời.
Để tâm trạng không bị ảnh hưởng, Ninh Nhiễm Thanh định đợi sau khi thầy Tần cầu hôn cô mới xem nhật ký của bà Tần Thấm Lam, Tần Hữu Sinh ủng hộ dự định này của cô, cầm lấy cuốn nhật ký từ tay cô: “Vậy để anh cất kỹ đi đã, bao giờ em muốn xem anh lại đưa cho em sau.”
Ninh Nhiễm Thanh thơm lên má anh: “Thầy Tần tuyệt nhất.”
Tần Hữu Sinh ôm cô: “Anh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời em, đương nhiên phải tuyệt rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh thích nhất dáng vẻ vừa chém gió vừa tỏ ra thâm tình của Tần Hữu Sinh, lại vui vẻ thơm một cái lên má kia của anh.
Ninh Nhiễm Thanh rất thích những màn cầu hôn nhận được lời chúc phúc từ người khác, song lại rất ghét các màn cầu hôn rầm rầm rộ rộ gây shock. Tuy nhiên cô không cần nhiều người chúc phúc làm gì, có mấy người thân, thêm vài người bạn tốt là đủ rồi. Với lại, bánh gato, rượu vang đỏ, hoa tươi, tất cả đều phải trông hạnh phúc nhất.
Vương Trân cười trêu ghẹo: “Khoe khoang cho lắm vào, cẩn thận lại chia tay đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh hớn hở nói: “Chia tay cũng chẳng hề gì, dù sao thầy Tần vẫn sẽ quay lại mà.”
Vương Trân xúc động nói: “Nếu một ngày nào đó cũng có một chàng trai chấp nhận để tớ hành hạ thế này, thì tớ sẽ đồng ý lấy anh ấy ngay và luôn.”
Ninh Nhiễm Thanh cười tít mắt: “Đừng lo, kiểu gì cũng gặp được thôi.”
Vương Trân thoáng nhìn qua rượu vang đỏ trên bàn, rầu rĩ nói: “Nhiễm Thanh, tớ còn hơn cậu hai tuổi đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh bước tới trước mặt Vương Trân, nắm chặt tay cô nàng xoa xoa mấy lần, cười tươi như hoa: “Nào nào, để tớ chia cho cậu ít vận may, chúc cậu cũng gặp được một người đàn ông tốt như thầy Tần.”
Vương Trân nghiêng đầu hỏi: “Cuối cùng cũng chịu thừa nhận gặp được luật sư Tần là may mắn của cậu rồi đúng không?”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười gật đầu, tựa trên quầy rượu, nhắc tới cảm nhận trong lòng, phụ nữ hạnh phúc luôn có rất nhiều điều để mà cảm khái: “Nghề này của chúng ta phải tiếp xúc với nhiều vụ án ly hôn, chuyện vợ chồng từ yêu thương đến hờ hững, rồi từ hờ hững tới cạn tàu ráo máng đã có quá nhiều, thế nên trước đây dù thầy Tần có tốt đến đâu chăng nữa, tớ vẫn rất sợ kết hôn, nhưng giờ thì không còn cảm giác ấy nữa, tình yêu sẽ cho người ta dũng khí, dũng khí để không sợ hãi bất cứ điều gì.”
Vương Trân nhìn Ninh Nhiễm Thanh rồi quay người ôm lấy cô: “Best wishes for you.”
“Cảm ơn.”
Ninh Nhiễm Thanh nói với chị gái Tuân Tuân rằng cô sắp được cầu hôn và “Chuyện lớn” đính hôn.
“Nhanh thế cơ à?” Nghe xong, Ninh Tuân Tuân rất ngạc nhiên, im lặng một lúc mới định thần được: “Nhiễm Thanh, em có rồi hả?”
“Em mà có rồi thì không phải đính hôn mà là kết hôn luôn.” Ninh Nhiễm Thanh níu tay chị gái, “Chị ơi chị, em thấy giờ mình đang rất hạnh phúc, chị sẽ chúc phúc cho em đúng không?”
“Đương nhiên rồi.” Ninh Tuân Tuân rất vui vẻ, cầm di động lên, “Chị phải mau chóng báo cho cha biết, chắc cha sẽ vui lắm đây, bao giờ đính hôn, chị phải đặt vé máy bay cho cha trước.”
“Chị… đừng để cha tới đây được không…” Ninh Nhiễm Thanh lí nhí nói, giọng nói chứa cả sự cầu xin.
Ninh Tuân Tuân tỏ vẻ không hài lòng: “Nhiễm Thanh, giờ này mà em còn giận dỗi với cha sao?”
“Không phải thế.” Ninh Nhiễm Thanh vội giải thích, “Em… em vì chỉ là đính hôn thôi, trong lễ đính hôn mời toàn người trẻ tuổi, chỉ là mời mấy người bạn đến chung vui thôi mà… Em nghĩ…”
Ninh Tuân Tuân thấy Ninh Nhiễm Thanh cuống lên, thở dài: “Thôi được rồi, nhưng chị vẫn phải báo cho cha biết.”
Sau khi Ninh Tuân Tuân báo cho ông Ninh Uy Phong, ông Ninh Uy Phong lập tức gọi điện lại, Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng ra ban công nghe điện, ngoài trời gió khá lớn, nghe được giọng của ông Ninh Uy Phong, cô đứng tựa người vào lan can, xúc động đến khóc.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ chịu ngồi yên lắng nghe ông nói chuyện, cũng không nhận ra sự bất đắc dĩ và đau khổ trong lời nói của ông. Cô trách móc, oán giận, hiểu lầm ông nhiều năm như vậy, nhưng giờ lại chẳng đủ dũng khí nói ra một câu xin lỗi.
“Cha nghe Tuân Tuân nói con sắp đính hôn?”
“Vâng.”
“Tuân Tuân đã gửi ảnh cho cha xem rồi, chàng trai kia đúng là rất khá, con nhớ nói cho cậu ta biết, nhất định phải đối xử thật tốt với con gái cưng của cha, nếu không cha sẽ không tha cho cậu ta đâu.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Cha… con xin lỗi…”
“Con bé ngốc này xin lỗi gì thế, Tuân Tuân nói lễ đính hôn của con toàn là thanh niên, cha tới tới cũng không tiện, tuy nhiên kết hôn thì không giống thế, lễ cưới nhất định phải đàng hoàng trang trọng, con và… Hữu Sinh đúng không, kiểu gì cũng phải về nhà tổ chức lễ cưới đấy.” Ông Ninh Uy Phong nói.
Ninh Nhiễm Thanh đã rơi nước mắt: “Nhất định rồi cha.”
Ngoài trời gió thổi vi vu, cô lau vội nước mắt trên mặt, nhân lúc mình chưa khóc to vội vàng ngắt máy rồi ngồi xổm trên sàn nức nở.
Trước khi trở thành trợ lý của Tần Hữu Sinh, A Thẩm từng làm nhân viên kế hoạch một thời gian, sếp có chuyện vui, anh ta không thể ngồi yên, đầu tiên là làm hoành phi, cuối cùng nghĩ nát óc mới làm được một bức hoành phi thế này… “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn của thầy Tần và bạn học Ninh.”
Tại sao lại là “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn”? Bởi vì Ninh Nhiễm Thanh đã cam đoan với thầy Tần là cô chắc chắn đồng ý, thế nên thầy Tần cũng có một yêu cầu, đó là không gộp chung cầu hôn và đính hôn vào cùng nhau.
Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ đồng ý: “Vấn đề này không lớn.”
Ninh Nhiễm Thanh rất thích bức hoành phi mà A Thẩm làm, vừa đáng yêu vừa ấm áp, còn ý kiến của Tần Hữu Sinh? Ninh Nhiễm Thanh thích thì anh cũng thích, hai người ở bên nhau, không chỉ dần dần có tâm linh tương thông, mà sẽ ngày càng thấu hiểu cảm thông suy nghĩ của nhau.
Như “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn” này chẳng hạn, trước đây dù thế nào chăng nữa thì Tần Hữu Sinh cũng không chịu lấy cái thứ “cổ tích” ngây thơ này làm chủ đề, song nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của cô, anh lại thấy mọi thứ đều tốt đẹp.
Để trang trí biệt thự, Tần Hữu Sinh bảo A Thẩm chở một xe gần như toàn búp bê, nhằm tạo nên một “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn” lãng mạn nhất mộng mơ nhất, không có phụ nữ nào không thích búp bê, khi A Thẩm và những người khác trang trí biệt thự xong, Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân xúc động không thôi, cuối cùng hai người ôm nhau reo hò.
“Tuyệt quá Nhiễm Thanh.”
“Đúng vậy, quá tuyệt vời.”
“Cậu thật hạnh phúc!”
Ninh Nhiễm Thanh: “Đúng vậy, thật hạnh phúc.”
“…”
Nếu em muốn có một tình yêu đẹp như cổ tích, anh nhất định sẽ cố gắng sắm vai một hoàng tử chỉ thuộc về em, không bao giờ làm em thất vọng, dù thế giới ngoài kia có hỗn loạn, có buồn khổ đến đâu, thế giới nhỏ của anh và em vẫn là thế giới cổ tích vĩnh viễn không thay đổi, nơi ấy có mái nhà to to, có bé con trắng trắng mập mập, có công chúa không bao giờ già nua xấu xí, và một hoàng tử thủy chung trọn đời…
“Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn của thầy Tần và bạn học Ninh” diễn ra vào tám giờ tối thứ bảy.
Hôm ấy thời tiết tốt lạ thường, ban ngày ánh mặt trời tươi sáng, trời xanh vạn dặm trong trẻo vô cùng, buổi tối sao trời lấp lánh, gió đêm vi vu.
Tần Hữu Sinh ra ngoài vào năm giờ chiều, đích thân tới tiệm đặt lấy nhẫn đính hôn và hoa tươi, Ninh Nhiễm Thanh thay quần áo và trang điểm với sự giúp đỡ của chị gái và Vương Trân, còn cậu nhóc Tiểu Trì bị ép mặc lễ phục thì vẫn tựa vào người một chú gấu bông to: “Dì hai ơi, mau mau lên nào.”
Dưới tầng đều là bạn bè thân thiết và đồng nghiệp được mời tới, A Thẩm hết chỉnh đèn rồi lại thử loa, còn chịu trách nhiệm làm người dẫn chương trình, bận tối mắt tối mũi.
Mọi thứ đều chờ đợi giây phúc hạnh phúc nhất gần kề, thời gian từ từ trôi đi, bảy giờ rưỡi, A Thẩm gọi điện cho Tần Hữu Sinh, không ai nghe máy.
A Thẩm nhún vai: “Chắc là đang lái xe.”
Trên tầng, Ninh Nhiễm Thanh gọi Trương Tiểu Trì vào, bảo cậu nhóc làm lính canh, thông báo cho cô mọi diễn biến mới nhất. Tuy cu cậu rất bất mãn với sắp xếp của cô nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm bò trên lan can hành lang tầng hai để theo dõi.
Một lát sau bên ngoài có tiếng dừng xe, A Thẩm vung tay lên, tiếng nhạc vui tươi lập tức vang lên, trên tầng Trương Tiểu Trì cũng vội chạy vào bên trong, “Tới rồi, tới rồi…”
Ninh Nhiễm Thanh hỏi chị gái và Vương Trân: “Có đẹp không?”
“Thôi, bọn này chẳng thiết trả lời nữa rồi, buổi tối đã trả lời cậu không biết bao nhiêu lần rồi.” Vương Trân cười nói.
Ninh Tuân Tuân vuốt ve mái tóc em gái, trên mặt hiện lên nụ cười vui sướng.
Trương Tiểu Trì lại tiếp tục thông báo: “Có nhầm lẫn, vừa nãy là anh Giang.”
Hôm nay vì ở nhà thử liền mấy bộ quần áo nên Giang Hành Chi mới bị muộn mấy phút, khi anh ta đi vào phòng thì nhìn thấy toàn vẻ mặt thất vọng của mọi người: “Chưa tới giờ mà đúng không?”
A Thẩm mới chợt nhớ ra chưa tới giờ, cười ha ha chào Giang Hành Chi: “Hôm nay trông luật sư Giang giống phù rể quá.”
Giang Hành Chi cười vỗ vai A Thẩm: “Trông cậu cũng ổn lắm, rất giống hoa đồng!”*
* Các bé trai bé gái tung hoa cưới xuất hiện trong hôn lễ.
Mọi người đều cười ầm lên, tiếp tục chờ nam chính của buổi tối hôm nay, thời gian cứ trôi đi từng giây từng phút, tới khi tiếng chuông tám giờ vang lên, nam chính vẫn chưa xuất hiện.
Trăng tròn ắt sẽ khuyết, nước đầy ắt sẽ tràn, đôi khi quá hạnh phúc cũng sẽ xảy ra chuyện.
Phía Viện kiểm sát đã rút lại lệnh khởi tố vụ án của Hạ Dạ, đương sự Hạ Dạ tới Dịch Hòa gặp Tần Hữu Sinh, cô ta phớt lờ Ninh Nhiễm Thanh mà đi thẳng tới phòng làm việc Tần Hữu Sinh gõ cửa bước vào.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, rồi vội quay đầu đi nơi khác, cố kêu “cụp” một tiếng.
Hạ Dạ bước vào phòng liền ngồi luôn xuống vị trí đối diện với Tần Hữu Sinh, liếc mắt nhìn mấy túi quà vặt được bóc ra nhưng chưa ăn xong đặt trên bàn làm việc, khỏi nghĩ cũng biết mấy túi quà vặt này là ai ăn để ở đây.
“Luật sư Tần.” Hạ Dạ lên tiếng.
“Hạ tiểu thư.” Tần Hữu Sinh chầm chậm tựa vào ghế, một tay đặt lên bàn theo thói quen, ngón tay anh mảnh dài, cốt cách thanh nhã, phong thái trầm tĩnh mà ung dung.
Hạ Dạ lấy từ trong túi ra một tấm séc đã ký, đặt trên bàn anh: “Đây là thù lao của việc anh mạo hiểm ra mặt giúp tôi.”
Tần Hữu Sinh đẩy tấm séc lại cho Hạ Dạ: “Lần này tôi không thu phí ủy quyền và phí tố tụng của cô.”
“Lý do?” Hạ Dạ nhìn Tần Hữu Sinh, đôi mắt đẹp trong vắt như có ma lực khiến đàn ông mê đắm si dại.
Tần Hữu Sinh chống tay lên mặt bàn, cũng nhìn Hạ Dạ: “Lúc trước cô mượn lý do gì để tìm tôi, thì đó cũng là lý do tôi trả lời cô.”
Hạ Dạ thoáng ngây người, lúc trước cô ta mượn lý do “Xét ra thì anh vẫn là em rể của tôi” để tìm Tần Hữu Sinh tranh tụng giúp cô ta, thế nên lý do anh giúp cô ta thực sự là vì người kia? Hạ Dạ mỉm cười nhìn anh, “Cho nên?”
“Tôi giúp cô hoàn toàn vì nể mặt Nhiễm Thanh.” Tần Hữu Sinh nói thẳng, “Tuy cô và Nhiễm Thanh có quan hệ huyết thống, nhưng lại không hề có tình cảm, thực ra cá nhân tôi cho rằng, nếu cô đã không muốn làm chị em với cô ấy thì sao không phân rõ giới hạn? Đương nhiên cô có quyền lựa chọn làm theo cách của mình, tôi chỉ cho cô một lời góp ý thôi, những chuyện cô gặp phải hoàn toàn không liên quan đến Nhiễm Thanh, Nhiễm Thanh nghĩ thế nào về cô là việc của cô ấy, có điều cô không thể mượn cảm giác tội lỗi của Nhiễm Thanh để làm tổn thương cô ấy.”
Hạ Dạ ngừng cười: “Luật sư các anh nói chuyện đều quá lợi hại, tôi không tranh luận nổi, dù thế nào chăng nữa thì tôi vẫn phải cảm ơn anh, ngoài ra tôi cũng rất muốn phân rõ quan hệ với Ninh Nhiễm Thanh.”
“Vậy thì còn gì bằng?” Tần Hữu Sinh nở một nụ cười.
…
Cửa sổ lá lách phòng Tần Hữu Sinh được mở ra một cách đường đường chính chính, sau bức vách ngăn bằng kính cường lực, một nam một nữ ngồi đối diện nhau khiến Ninh Nhiễm Thanh thấy có gì đó cực kỳ không ổn, cô ló đầu nhìn chằm chằm vào bên trong, cho tới khi bị ai đó cốc vào đầu một cái, Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu, đôi chân dài của Giang Hành Chi đã dừng trước mặt cô.
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu: “Luật sư Giang…”
“Cẩn thận không gãy cổ đấy.” Giang Hành Chi lạnh nhạt nhắc cô, trong tay bưng một cốc trà xanh mới pha.
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn cốc trà tỏa khói nghi ngút trong tay Giang Hành Chi. Từ khi Lại Thư Khiết rời đi, dường như việc pha trà cho Giang Hành Chi biến thành việc của cô, nhưng cô cũng không thấy chuyện này có gì to tát, vừa nghĩ vậy, Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười với anh ta, Giang Hành Chi chỉ lạnh lùng nhìn lại rồi quay về phòng làm việc của mình.
“Phải rồi cuốn nhật ký này là của mẹ cô ta, bỏ quên ở chỗ cha tôi, sau đó cha tôi gặp chuyện không may, nó ở chỗ tôi tới tận bây giờ…” Hạ Dạ lấy ra một cuốn sổ nhật ký, bìa màu cam trông rất cũ kỹ như mang theo cả những dấu vết tháng năm, Tần Hữu Sinh nhíu mày nhìn Hạ Dạ, cầm lấy cuốn sổ nhật ký ấy.
“Rốt cuộc tôi có nói dối điều gì không, cuốn nhật ký này sẽ trả lời tất cả.” Hạ Dạ đứng lên, “Thôi, tôi không làm phiền anh nữa, tạm biệt…”
Tần Hữu Sinh: “Không tiễn.”
Lúc Hạ Dạ đứng lên thì Ninh Nhiễm Thanh cũng đứng lên từ bàn làm việc, khi cô ta đẩy cửa bước ra thì Ninh Nhiễm Thanh đã cầm một tập văn kiện đứng trước cửa, Hạ Dạ liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh rồi bước qua người cô.
Ninh Nhiễm Thanh sững người một thoáng, sau đó cô mở cửa phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, lẳng lặng bước tới sofa rồi ngồi xuống, bộ dạng im lìm ủ rũ.
Tần Hữu Sinh nhìn cô gái trước mặt mình, cầm bút vẽ một bức tranh đơn giản trên giấy trắng, sau đó vò thành nắm rồi ném về phía Ninh Nhiễm Thanh đang ngồi trên sofa.
Nắm giấy rơi xuống trước đôi giày cao gót màu đỏ của cô, Ninh Nhiễm Thanh bĩu môi nhặt nắm giấy lên, tháy trên giấy vẽ một chú mèo con đang tủi thân, không nhịn được cười, cuối cùng càng cười càng vui vẻ.
Tần Hữu Sinh cầm điều khiển buông lá lách cửa sổ xuống, chỉ để mở cửa sổ nhìn ra khu tài chính Thế Mậu của thành phố A, ánh nắng ngoài trời trong sáng mà tĩnh lặng, anh gọi Ninh Nhiễm Thanh lại chỗ mình.
Trong phòng chỉ còn anh và cô, Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh cùng ngồi trên một chiếc ghế, cô tựa vào ngực anh.,
“Hạ Dạ tìm anh có việc gì thế?” Ninh Nhiễm Thanh cất tiếng hỏi.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Không có gì, đưa một tấm séc cho anh thôi.”
“Tốt thế còn gì, vậy anh có nhận không?”
“Anh nghĩ đã làm người đàn ông của em thì tuyệt đối không được để em mất thể diện, thế nên anh đã từ chối rồi.” Trong giọng nói của Tần Hữu Sinh còn thấp thoáng ý cười, anh cúi đầu ngửi hương thơm trên mái tóc cô, bỗng thấy lòng mình vừa nhẹ nhõm vừa thư thái.
Có cô có ánh nắng, có tháng năm, anh còn mong gì hơn thế? Dù một ngày nào đó anh có đứng ở trung tâm tài chính của thế giới mà quan sát thành phố dưới chân, cũng chẳng bằng được một thoáng ấm áp trong giây phút này.
“Hạ Dạ còn đưa cho anh một thứ.” Tần Hữu Sinh nói.
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu: “Là gì thế?”
Tần Hữu Sinh lấy cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo đưa cho cô, “Hạ Dạ nói đây là di vật của mẹ em.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn cuốn nhật ký trong tay anh, bỗng nói không nên lời.
Anh ôm lấy cô,thì thầm: “Em đã quên thầy Tần từng dạy gì rồi à, chúng ta không thể thay đổi ân oán của đời trước, cũng không cần bận tâm họ đúng hay sai, tương lai chúng ta sẽ có tổ ấm của riêng mình, có rất nhiều Tiểu Tiểu Tần và Tiểu Tiểu Ninh, lũ nhóc ấy mới là vấn đề em cần quan tâm.”
“Đáng ghét, em đâu có cần nhiều Tiểu Tiểu Tần và Tiểu Tiểu Ninh đến thế.” Cô ôm anh.
Tần Hữu Sinh vui vẻ từ tận đáy lòng, anh cười mấy tiếng, xoa đầu cô: “Nhiễm Thanh, chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé, sau khi cầu hôn thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, còn anh, bàn giao xong công việc ở San Francisco là sẽ trở lại ngay lập tức, chúng ta cùng chung tay xây dựng một gia đình hạnh phúc, được không?”
Ninh Nhiễm Thanh âm thầm đồng ý từ lâu, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Tần Hữu Sinh cốc nhẹ lên đầu cô: “Em có lòng tin không?”
“Có…” Cô thỏ thẻ.
“Nói to lên nào, thầy Tần nghe không rõ.”
Ninh Nhiễm Thanh bật cười “Ha ha” mấy tiếng, rồi nói to hơn, giọng rất kiên định: “Có!”
Khi một người đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của bạn,muốn cùng bạn xây tổ ấm gia đình, vậy người ấy với bạn nhất định có một duyên phận vô cùng đặc biệt. Thế nào là tình yêu chớm nở, là chỉ thấy mình anh. Thế nào là khó lòng kiềm chế,là chỉ nhớ đến anh. Thế nào là đáy lòng rung động, là chỉ muốn bên anh mãi mãi không rời.
Để tâm trạng không bị ảnh hưởng, Ninh Nhiễm Thanh định đợi sau khi thầy Tần cầu hôn cô mới xem nhật ký của bà Tần Thấm Lam, Tần Hữu Sinh ủng hộ dự định này của cô, cầm lấy cuốn nhật ký từ tay cô: “Vậy để anh cất kỹ đi đã, bao giờ em muốn xem anh lại đưa cho em sau.”
Ninh Nhiễm Thanh thơm lên má anh: “Thầy Tần tuyệt nhất.”
Tần Hữu Sinh ôm cô: “Anh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời em, đương nhiên phải tuyệt rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh thích nhất dáng vẻ vừa chém gió vừa tỏ ra thâm tình của Tần Hữu Sinh, lại vui vẻ thơm một cái lên má kia của anh.
Ninh Nhiễm Thanh rất thích những màn cầu hôn nhận được lời chúc phúc từ người khác, song lại rất ghét các màn cầu hôn rầm rầm rộ rộ gây shock. Tuy nhiên cô không cần nhiều người chúc phúc làm gì, có mấy người thân, thêm vài người bạn tốt là đủ rồi. Với lại, bánh gato, rượu vang đỏ, hoa tươi, tất cả đều phải trông hạnh phúc nhất.
Vương Trân cười trêu ghẹo: “Khoe khoang cho lắm vào, cẩn thận lại chia tay đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh hớn hở nói: “Chia tay cũng chẳng hề gì, dù sao thầy Tần vẫn sẽ quay lại mà.”
Vương Trân xúc động nói: “Nếu một ngày nào đó cũng có một chàng trai chấp nhận để tớ hành hạ thế này, thì tớ sẽ đồng ý lấy anh ấy ngay và luôn.”
Ninh Nhiễm Thanh cười tít mắt: “Đừng lo, kiểu gì cũng gặp được thôi.”
Vương Trân thoáng nhìn qua rượu vang đỏ trên bàn, rầu rĩ nói: “Nhiễm Thanh, tớ còn hơn cậu hai tuổi đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh bước tới trước mặt Vương Trân, nắm chặt tay cô nàng xoa xoa mấy lần, cười tươi như hoa: “Nào nào, để tớ chia cho cậu ít vận may, chúc cậu cũng gặp được một người đàn ông tốt như thầy Tần.”
Vương Trân nghiêng đầu hỏi: “Cuối cùng cũng chịu thừa nhận gặp được luật sư Tần là may mắn của cậu rồi đúng không?”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười gật đầu, tựa trên quầy rượu, nhắc tới cảm nhận trong lòng, phụ nữ hạnh phúc luôn có rất nhiều điều để mà cảm khái: “Nghề này của chúng ta phải tiếp xúc với nhiều vụ án ly hôn, chuyện vợ chồng từ yêu thương đến hờ hững, rồi từ hờ hững tới cạn tàu ráo máng đã có quá nhiều, thế nên trước đây dù thầy Tần có tốt đến đâu chăng nữa, tớ vẫn rất sợ kết hôn, nhưng giờ thì không còn cảm giác ấy nữa, tình yêu sẽ cho người ta dũng khí, dũng khí để không sợ hãi bất cứ điều gì.”
Vương Trân nhìn Ninh Nhiễm Thanh rồi quay người ôm lấy cô: “Best wishes for you.”
“Cảm ơn.”
Ninh Nhiễm Thanh nói với chị gái Tuân Tuân rằng cô sắp được cầu hôn và “Chuyện lớn” đính hôn.
“Nhanh thế cơ à?” Nghe xong, Ninh Tuân Tuân rất ngạc nhiên, im lặng một lúc mới định thần được: “Nhiễm Thanh, em có rồi hả?”
“Em mà có rồi thì không phải đính hôn mà là kết hôn luôn.” Ninh Nhiễm Thanh níu tay chị gái, “Chị ơi chị, em thấy giờ mình đang rất hạnh phúc, chị sẽ chúc phúc cho em đúng không?”
“Đương nhiên rồi.” Ninh Tuân Tuân rất vui vẻ, cầm di động lên, “Chị phải mau chóng báo cho cha biết, chắc cha sẽ vui lắm đây, bao giờ đính hôn, chị phải đặt vé máy bay cho cha trước.”
“Chị… đừng để cha tới đây được không…” Ninh Nhiễm Thanh lí nhí nói, giọng nói chứa cả sự cầu xin.
Ninh Tuân Tuân tỏ vẻ không hài lòng: “Nhiễm Thanh, giờ này mà em còn giận dỗi với cha sao?”
“Không phải thế.” Ninh Nhiễm Thanh vội giải thích, “Em… em vì chỉ là đính hôn thôi, trong lễ đính hôn mời toàn người trẻ tuổi, chỉ là mời mấy người bạn đến chung vui thôi mà… Em nghĩ…”
Ninh Tuân Tuân thấy Ninh Nhiễm Thanh cuống lên, thở dài: “Thôi được rồi, nhưng chị vẫn phải báo cho cha biết.”
Sau khi Ninh Tuân Tuân báo cho ông Ninh Uy Phong, ông Ninh Uy Phong lập tức gọi điện lại, Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng ra ban công nghe điện, ngoài trời gió khá lớn, nghe được giọng của ông Ninh Uy Phong, cô đứng tựa người vào lan can, xúc động đến khóc.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ chịu ngồi yên lắng nghe ông nói chuyện, cũng không nhận ra sự bất đắc dĩ và đau khổ trong lời nói của ông. Cô trách móc, oán giận, hiểu lầm ông nhiều năm như vậy, nhưng giờ lại chẳng đủ dũng khí nói ra một câu xin lỗi.
“Cha nghe Tuân Tuân nói con sắp đính hôn?”
“Vâng.”
“Tuân Tuân đã gửi ảnh cho cha xem rồi, chàng trai kia đúng là rất khá, con nhớ nói cho cậu ta biết, nhất định phải đối xử thật tốt với con gái cưng của cha, nếu không cha sẽ không tha cho cậu ta đâu.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Cha… con xin lỗi…”
“Con bé ngốc này xin lỗi gì thế, Tuân Tuân nói lễ đính hôn của con toàn là thanh niên, cha tới tới cũng không tiện, tuy nhiên kết hôn thì không giống thế, lễ cưới nhất định phải đàng hoàng trang trọng, con và… Hữu Sinh đúng không, kiểu gì cũng phải về nhà tổ chức lễ cưới đấy.” Ông Ninh Uy Phong nói.
Ninh Nhiễm Thanh đã rơi nước mắt: “Nhất định rồi cha.”
Ngoài trời gió thổi vi vu, cô lau vội nước mắt trên mặt, nhân lúc mình chưa khóc to vội vàng ngắt máy rồi ngồi xổm trên sàn nức nở.
Trước khi trở thành trợ lý của Tần Hữu Sinh, A Thẩm từng làm nhân viên kế hoạch một thời gian, sếp có chuyện vui, anh ta không thể ngồi yên, đầu tiên là làm hoành phi, cuối cùng nghĩ nát óc mới làm được một bức hoành phi thế này… “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn của thầy Tần và bạn học Ninh.”
Tại sao lại là “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn”? Bởi vì Ninh Nhiễm Thanh đã cam đoan với thầy Tần là cô chắc chắn đồng ý, thế nên thầy Tần cũng có một yêu cầu, đó là không gộp chung cầu hôn và đính hôn vào cùng nhau.
Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ đồng ý: “Vấn đề này không lớn.”
Ninh Nhiễm Thanh rất thích bức hoành phi mà A Thẩm làm, vừa đáng yêu vừa ấm áp, còn ý kiến của Tần Hữu Sinh? Ninh Nhiễm Thanh thích thì anh cũng thích, hai người ở bên nhau, không chỉ dần dần có tâm linh tương thông, mà sẽ ngày càng thấu hiểu cảm thông suy nghĩ của nhau.
Như “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn” này chẳng hạn, trước đây dù thế nào chăng nữa thì Tần Hữu Sinh cũng không chịu lấy cái thứ “cổ tích” ngây thơ này làm chủ đề, song nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của cô, anh lại thấy mọi thứ đều tốt đẹp.
Để trang trí biệt thự, Tần Hữu Sinh bảo A Thẩm chở một xe gần như toàn búp bê, nhằm tạo nên một “Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn” lãng mạn nhất mộng mơ nhất, không có phụ nữ nào không thích búp bê, khi A Thẩm và những người khác trang trí biệt thự xong, Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân xúc động không thôi, cuối cùng hai người ôm nhau reo hò.
“Tuyệt quá Nhiễm Thanh.”
“Đúng vậy, quá tuyệt vời.”
“Cậu thật hạnh phúc!”
Ninh Nhiễm Thanh: “Đúng vậy, thật hạnh phúc.”
“…”
Nếu em muốn có một tình yêu đẹp như cổ tích, anh nhất định sẽ cố gắng sắm vai một hoàng tử chỉ thuộc về em, không bao giờ làm em thất vọng, dù thế giới ngoài kia có hỗn loạn, có buồn khổ đến đâu, thế giới nhỏ của anh và em vẫn là thế giới cổ tích vĩnh viễn không thay đổi, nơi ấy có mái nhà to to, có bé con trắng trắng mập mập, có công chúa không bao giờ già nua xấu xí, và một hoàng tử thủy chung trọn đời…
“Lễ cầu hôn tiến tới đính hôn của thầy Tần và bạn học Ninh” diễn ra vào tám giờ tối thứ bảy.
Hôm ấy thời tiết tốt lạ thường, ban ngày ánh mặt trời tươi sáng, trời xanh vạn dặm trong trẻo vô cùng, buổi tối sao trời lấp lánh, gió đêm vi vu.
Tần Hữu Sinh ra ngoài vào năm giờ chiều, đích thân tới tiệm đặt lấy nhẫn đính hôn và hoa tươi, Ninh Nhiễm Thanh thay quần áo và trang điểm với sự giúp đỡ của chị gái và Vương Trân, còn cậu nhóc Tiểu Trì bị ép mặc lễ phục thì vẫn tựa vào người một chú gấu bông to: “Dì hai ơi, mau mau lên nào.”
Dưới tầng đều là bạn bè thân thiết và đồng nghiệp được mời tới, A Thẩm hết chỉnh đèn rồi lại thử loa, còn chịu trách nhiệm làm người dẫn chương trình, bận tối mắt tối mũi.
Mọi thứ đều chờ đợi giây phúc hạnh phúc nhất gần kề, thời gian từ từ trôi đi, bảy giờ rưỡi, A Thẩm gọi điện cho Tần Hữu Sinh, không ai nghe máy.
A Thẩm nhún vai: “Chắc là đang lái xe.”
Trên tầng, Ninh Nhiễm Thanh gọi Trương Tiểu Trì vào, bảo cậu nhóc làm lính canh, thông báo cho cô mọi diễn biến mới nhất. Tuy cu cậu rất bất mãn với sắp xếp của cô nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm bò trên lan can hành lang tầng hai để theo dõi.
Một lát sau bên ngoài có tiếng dừng xe, A Thẩm vung tay lên, tiếng nhạc vui tươi lập tức vang lên, trên tầng Trương Tiểu Trì cũng vội chạy vào bên trong, “Tới rồi, tới rồi…”
Ninh Nhiễm Thanh hỏi chị gái và Vương Trân: “Có đẹp không?”
“Thôi, bọn này chẳng thiết trả lời nữa rồi, buổi tối đã trả lời cậu không biết bao nhiêu lần rồi.” Vương Trân cười nói.
Ninh Tuân Tuân vuốt ve mái tóc em gái, trên mặt hiện lên nụ cười vui sướng.
Trương Tiểu Trì lại tiếp tục thông báo: “Có nhầm lẫn, vừa nãy là anh Giang.”
Hôm nay vì ở nhà thử liền mấy bộ quần áo nên Giang Hành Chi mới bị muộn mấy phút, khi anh ta đi vào phòng thì nhìn thấy toàn vẻ mặt thất vọng của mọi người: “Chưa tới giờ mà đúng không?”
A Thẩm mới chợt nhớ ra chưa tới giờ, cười ha ha chào Giang Hành Chi: “Hôm nay trông luật sư Giang giống phù rể quá.”
Giang Hành Chi cười vỗ vai A Thẩm: “Trông cậu cũng ổn lắm, rất giống hoa đồng!”*
* Các bé trai bé gái tung hoa cưới xuất hiện trong hôn lễ.
Mọi người đều cười ầm lên, tiếp tục chờ nam chính của buổi tối hôm nay, thời gian cứ trôi đi từng giây từng phút, tới khi tiếng chuông tám giờ vang lên, nam chính vẫn chưa xuất hiện.
Trăng tròn ắt sẽ khuyết, nước đầy ắt sẽ tràn, đôi khi quá hạnh phúc cũng sẽ xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.