Chương 138: Dương: 12
Thạch Đầu Dương
11/02/2022
Tần Giao đang ở một mình trong nhà, chuẩn bị bữa sáng cho con gái nuôi, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra giữa Tấn Toả Dương và Dương Hoa.
Sau khi đóng cánh cửa bếp lại, y hờ hững mở cái nắp đậy vại nước ra, rồi bỗng tay y khựng lại vì một con cua lớn màu xanh đang run rẩy co rúc trong vại nước ở bếp nhà mình.
Y lập tức liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ một cách cẩn thận, sau đó nheo mắt dửng dưng hỏi con cua xuất trận với cách thức hết sức quái gở này rằng “Tại sao kẻ đến đây lại là ngươi?”.
Hoàng Hoành Giới Sĩ vất vả tranh thủ thời gian trước thềm năm mới để một mình lặn lội đường xa từ Túy Giới đến Đông Sơn, từ sáng sớm đã bò vào vại nước nhà y trốn kỹ càng, chờ đợi Long Quân của mình đi vào rồi mới dám run rẩy ló ra. Lão nhả ra một đống bọt trắng, lạnh cóng đến nỗi díu cả lưỡi lại, khẽ thưa rằng:
“Mùa…… Mùa đông năm nay, e là Hà Bá phải ở lại chỗ Tiểu Túy Chủ để giúp lựa chọn nương nương ạ, tính ra thì Tiểu Túy Chủ cũng đã hai bảy hai tám tuổi rồi, nếu còn trì hoãn nữa thì sẽ không dễ tìm được những cô gái hợp tuổi ở Túy Giới…… Cho nên sang năm mới, việc giúp ngài xử lý văn thư của Xích Thủy sẽ do thần tạm thời phụ trách thay……”
“……”
“Trước khi thần đi, Tiểu Túy Chủ không đích thân đến được nên đã uỷ thác Hoành Hành Giới Sĩ mang chút quà tết biếu ngài…… Còn dặn là, Đông Sơn gần phương Bắc nên giá lạnh, nhắn ngài hãy sớm trở về phương Nam để ở qua mùa đông, dù cho ngài…… ngài đến giờ vẫn luôn không muốn trở về, vì cứ mãi chờ đợi người kia…… thì cũng nên gửi cho họ một bức thư nhà. Kể từ lần trước ngài ấy và Trường Minh thiếu gia gặp mặt, đến nay đã hơn bảy, tám năm chưa từng thấy ngài, trong lòng vẫn luôn mong mỏi nhung nhớ ngài……”
Hai chữ “Thư nhà” rõ ràng mang ý nghĩa đặc biệt, lời giải thích của Hoàng Hành Giới Sĩ cũng có gì đó nghe mà bức bối xót xa, Tần Giao cúi đầu nhìn nồi nước chưa nấu, im lặng một hồi rồi mới cau mày đáp “Ừ”.
Hoành Hành Giới Sĩ thấy Long Quân nhà mình luôn nóng tính, không thích ai xen vào chuyện riêng của mình, thế mà giờ lại dịu giọng hiếm thấy như vậy, lão cũng lấy làm ngạc nhiên. Tần Giao cúi đầu dòm lão cua đồng ngồi xổm trong vại nước, biểu cảm khó diễn tả, rồi sau đó y nhíu mi nói tiếp:
“……Trương Trường Thanh năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi ư?”
“Dạ? Đúng rồi ạ, ngài quên mất rồi sao…… Tiểu Túy Chủ năm nay đã hai mươi tám, còn Trường Minh thiếu gia đã kết hôn hai, ba năm rồi, đang chuẩn bị cùng vợ mình đón đứa con sắp chào đời, Liêu tiên sinh năm ngoái vừa nghỉ hưu, giờ cũng sắp lên chức ông…… Mà kể cũng lạ, tuy là phàm nhân nhưng thân thể Liêu tiên sinh trông không già chút nào, vẫn luôn sinh long hoạt……”
“Thế trông ta có già không?”
“Gì, gì cơ ạ?
“Giả câm giả điếc cái gì, còn muốn ta lặp lại lần nữa cho ngươi nghe à?”
“Híc, ờm, ngài đương nhiên…… ngài đương nhiên……”
Hoành Hành Giới Sĩ nghệt ra vì câu hỏi bất thình lình này, chắc cũng không ngờ Tần Giao tự dưng lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hỏi lão một câu như vậy, làm lão sợ hãi đơ ra như trời trồng.
Lão cứ ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, rõ là không muốn trả lời thẳng thắn, còn nhìn Tần Giao bằng ánh mắt phức tạp phiền muộn nom hết sức ngứa đòn, Tần Giao lạnh lùng nhìn lão chằm chằm, dường như trong lòng cũng hiểu được đáp án.
Những cố nhân từng cùng chung nhịp thở với y cũng đã từ từ rời xa y, thậm chí trải qua cuộc sống bình thường và hoàn toàn mới, duy chỉ có mình y còn ở lại đây, người chẳng ra người ma chẳng ra ma, không biết đang mòn mỏi chờ đợi điều gì. Lát sau, y không nói gì nữa, chỉ híp mắt ngoảnh đầu đi, sợ mình phát điên lên rồi lại làm gì Hoành Hành Giới Sĩ. Y điềm nhiên bỏ một ít miến vào nồi để làm bữa sáng yêu thích của Dương Hoa, bấy giờ mới lên tiếng:
“Ta sẽ viết “thư nhà”, nhưng ta tạm thời không có thời gian trở lại đâu, bảo Hà Bá giúp Trương Trường Thanh chọn lựa cho cẩn thận. Đừng kén chọn ngoại hình, là người hay túy đều được, quan trọng nhất là có thể giúp các ngươi chăm sóc nó. Cái miệng khôn lỏi của nó chỉ giúp nó lừa gạt lũ ngu ở Túy Giới được thôi, ngoài ra chẳng có tác dụng gì cả, nhiều năm như vậy rồi mà…… đúng là không tiến bộ được chút nào.”
“……”
Nghe là biết y đã nhận ra mấy cái câu “thư nhà” gì gì trước đó đều là Tiểu Túy Chủ bày cho hết, Hoành Hành Giới Sĩ được Tiểu Túy Chủ đích thân chỉ dạy cả buổi mà phát huy vẫn không đâu vào đâu, thành ra chẳng dám ho he gì, cứ cúi đầu chột dạ, nhìn chằm chằm sắc mặt thất thường của Tần Giao. Vốn dĩ tâm trạng y đang không tốt lắm vì cái người nào đó, giờ vừa khéo có chỗ cho y trút giận luôn, Tần Giao nói thẳng thừng không thèm vuốt mặt nể mũi:
“Còn nữa, ta không quan tâm các ngươi và thằng nhãi Trương Trường Thanh tưởng tượng suy diễn thế nào về cuộc sống cá nhân của ta bao năm qua, nhưng tóm lại, tinh thần ta chưa có thất thường đến mức loạn trí, cũng không bức bối tới nỗi suốt ngày tuyệt thực tự sát đòi chết đòi sống. Nếu lần sau ngươi còn dám nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt thương xót như đang nhìn người già góa bụa, thì công văn của Xích Thủy năm nay, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị làm việc dưới trướng ta ngày xưa.”
“Thần, thần biết sai…… Thần biết sai rồi ạ…… Trong năm tiếp theo thần nhất định sẽ dốc sức phục vụ Long Quân…… Tuyệt đối sẽ không tự cho mình đúng, tự ý quyết định, tự biên tự diễn nữa……”
Xét thấy thái độ hối lỗi của Hoành Hành Giới Sĩ rất tốt, Tần Long Quân “ôn tồn” đe dọa thuộc hạ cũ của mình xong thì liền thoải mái buông tha cho lão.
Y nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi bèn ngước đôi mắt màu xám, ngắm nhìn vùng tuyết trắng ngoài thôn. Bấy giờ Tần Giao lạnh nhạt nói đến vấn đề trọng điểm, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn tám nhảm với lão nữa:
“Mấy bữa nay trong sông giá lạnh, ngươi theo ta ở trên bờ đến hết năm rồi hẵng về Xích Thủy…… Cơ mà, lúc tới đây, ngươi có thấy thứ kỳ quái nào bao vây ngoài thôn không?”
“Dạ? Có ạ, có một đám người lùn màu trắng túm tụm lại với nhau, miệng còn hát hò gì đó, đứa nào đứa đấy đói đến đỏ cả mắt, tụ lại một chỗ nom rõ là đáng sợ. Nhìn từ xa thì có vẻ giống một loại tà túy nào đó tạo thành từ oán khí của trẻ con, thần cũng không thấy được rõ lắm…… Dịp cuối năm này, trong thôn xảy ra rắc rối gì sao ạ?”
“Ừm, đúng là có hơi rắc rối.”
“Ồ…… Nghe giọng điệu ngài thế này, chẳng lẽ là một kẻ lai lịch ghê gớm ư, nếu không thì sao…… trên đời này còn có thứ dám chọc tới chân long chứ……”
Hoành Hành Giới Sĩ hỏi rất cẩn thận, mà vừa khéo lại nói trúng một số tình huống Tần Giao hiện đang phải đối mặt. Ba ngày nay Tần Giao lựa chọn án binh bất động, vẫn luôn ở lại trong thôn. Nhận ra lão cua đồng dẻo miệng này đang nịnh hót mình, y cũng chẳng buồn phản ứng. Y nhìn tờ hoàng lịch năm Dậu cũ kỹ treo trong bếp, hờ hững nói:
“Có, thế nhưng không nhiều, hơn nữa còn phải căn cứ vào tình huống đặc biệt mà xác định.”
“Tình huống…… Tình huống đặc biệt?”
“Mười hai năm là một lần luân hồi, mặt trăng đỏ chính là điềm báo “Niên” xuất hiện, ngươi còn nhớ chuyện này không?”
“Nhớ ạ…… Trước kia cũng vì chuyện này nên ngài mới đến đây chờ đợi mà……”
“Phải, nhưng sau khi tới nơi này, ta còn được nghe người địa phương kể một câu chuyện ta chưa từng nghe bao giờ.”
“Là gì ạ?”
“Loài động vật có năm bản mạng mang thái tuế, lại được “Niên” tuyển chọn, trong năm này sẽ có thể ra lệnh cho “Niên” hoàn thành một tâm nguyện của mình, thậm chí sở hữu khả năng thay đổi thời gian. Hiện tại đang là những ngày cuối cùng của năm Dậu âm lịch, tên yêu ma chuẩn bị gây rắc rối cho cả thôn này chính là một người gà trống, không chỉ có gà mặt người mà còn nắm giữ một loại vu thuật Tương Tây nào đó…… Hơn nữa, phải chăng ngươi đã quên mất rằng, dẫu ta là rồng, nhưng còn được người xưa gọi bằng một cái tên khác không mấy hay ho?”
“Ờm…… Ý ngài là……”
“Rồng, giao, rắn đều là trường trùng, trường trùng sinh ra đã sợ gà, năm nay còn là năm Dậu, trên mọi phương diện ta đều thua lão một đoạn, cho nên ta không có biện pháp giết được lão ta ngay lập tức, nhưng có vẻ lão cũng không có cách bắt được ta. Vậy nên chỉ có thể kéo dài đến đêm giao thừa, xem lão có lộ nguyên hình ra không rồi mới đối đầu trực diện.”
Lời nói của Tần Giao rõ ràng thận trọng và thành thục hơn nhiều so với hồi y còn trẻ tuổi, sẽ không vì cá tính ngạo mạn của loài rồng mà xem thường điểm mạnh của kẻ khác, cảm giác án binh bất động như đã giấu hết gai ngọn vào dưới lớp vảy.
Nhiều năm không gặp, Hoành Hành Giới Sĩ nhận ra Long Quân nhà mình quả thực đã lớn tuổi rồi, tính cách cũng trầm lắng hơn nhiều. Nhìn dấu vết tháng năm hiện lên trên gương mặt và biểu cảm của y hoặc nhiều hoặc ít, cõi lòng lão hết sức phức tạp. Trong lúc thương lượng với y, lão cũng nảy sinh một ít nghi ngờ và lo lắng.
“Ừm…… Theo như ngài giải thích thì việc này đúng là có thể làm được, nhưng lần này ngài thật sự định giúp tới cùng sao? Tất cả việc trên đất liền đều thuộc quyền quản lý của tổ thần tổ tiên của thôn dân bản địa mà, ngài tự ý lấn lướt bọn họ thì không được hay cho lắm…… Vả lại, đêm ba mươi đến cả ông trời cũng nghỉ phép, chúng ta cũng cần nghỉ tết chứ, vô cớ xuất binh như thế thì hơi bao đồng rồi……”
Hoành Hành Giới Sĩ nói khá có lý, song hiển nhiên Tần Giao cũng từng nghĩ đến điểm này rồi, y chậm rãi tiếp lời, nhìn chằm chằm bức tranh tổ thần trên tường bếp được dán song song với mình, rồi cười gằn bảo:
“Bức tượng đất đặt trong tổ miếu thôn Phạm đã bị động đất đánh đổ mười mấy năm rồi, không có tượng đất được rót nước thông, mấy lão tổ tông đó không có cái để bám vào, cũng hết cách dùng chân thân xen vào việc của ta…… Nói chung là trông chờ vào mấy lão già khú đế còn không đi đường nổi ấy thì chỉ tổ vô ích thôi, chúng ta vẫn phải tự động não nghĩ cách, không thì chỉ có chết.”
“……Khụ, ngài đừng nói vậy ạ, dù sao cũng đều là các lão tiền bối ở lâu trong “Cửa”, đức cao vọng trọng, năm hết tết đến chúng ta đâu thể nói thế được…… Tuy nhiên, nếu ngài đã có lời, thần nhất định sẽ nghe theo ngài……”
Hoành Hành Giới Sĩ khuyên thế nhưng Tần Giao vẫn chẳng thèm tỏ ra tôn trọng bức tranh tổ thần dán trên tường. Dù y có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì y cũng chẳng định nể mặt mấy lão già thối mà ngày xưa từng ngứa mắt mình, còn hở tí là kêu nghiệp chướng nghiệp chướng.
Thấy nồi miến nấu xong đã sắp trương lên rồi, Dương Hoa ở ngoài cửa chắc cũng sắp rửa mặt xong, Tần Giao liền vội vàng muốn kết thúc cuộc trò chuyện này. Y nhanh chóng rút một tập gì đó cũ kỹ ố vàng từ dưới bàn bếp ra, trông có vẻ là hồ sơ hộ tịch của thôn dân bản địa, ném cho Hoành Hành Giới Sĩ đang ngồi xổm trong vại nước.
“Đây là……”
“Lai lịch trước đây của tên người gà trống kia, ta lấy từ chỗ ủy ban thôn, ngươi là thư ký Xích Thủy của ta trong năm tiếp theo, quyển sổ ghi chép tên và lai ịch của tà túy bản địa cũng nên do ngươi giữ. Mấy ngày này, nhân lúc bọn trẻ con già bên ngoài thôn vẫn chưa hoàn toàn phát điên, ngươi hãy hóa thành hình người, giúp ta xuống núi tìm kiếm thử xem. Còn bên này…… Ta vẫn bận chút việc riêng nên buộc phải ở lại đây, tạm thời không thể rời thôn được.”
Tần Giao không buồn nhìn lão, nói năng ung dung điềm nhiên, hệt như mọi khi trò chuyện với mọi người, không khiến người ta phát hiện ra ý tứ khác ẩn chứa trong lời nói của mình.
Vì Long Quân nhà mình hiếm khi mới nghiêm túc như thế, Hoàng Hành Giới Sĩ liền gật đầu, nhận thấy quyển hồ sơ màu vàng này rõ ràng đã nhiều năm tuổi rồi, nên cũng khá ngạc nhiên. Lão nhìn mảnh báo cũ được cắt ra và dán trên đó, tràn ngập hình ảnh hoang tàn cháy rụi, rồi tầm mắt lão dừng lại thoáng chốc ở một hàng chữ phía trên.
【Tháng 1 năm 1994, thôn Tiểu Thạch cách thôn Phạm khoảng năm, sáu cây số xảy ra hỏa hoạn lớn do pháo bén lửa vào lồng gà, toàn bộ 165 người trong thôn đều vùi thây trong biển lửa, duy chỉ có một người may mắn sống sót.】
【Thạch Mộ Sinh có gương mặt dị dạng nghiêm trọng, bị cha mẹ nhốt trong lồng gà suốt nhiều năm trời. Cậu ta ngồi thẫn thờ ở cổng thôn, nhìn thi thể cháy rụi của người thân, không ai biết rốt cuộc ngài mai cậu ta sẽ đi đâu về đâu.】
【Trong nhà cậu ta vốn dĩ còn có cha mẹ, ông bà, anh chị em, nhưng nghe đâu chỉ có đứa em họ khiếm khuyết trí lực là thường xuyên giúp đỡ cuộc sống của cậu ta. Song, Thạch Thủy Tinh – người em họ kém cậu ta ba tuổi, cũng đã thiệt mạng trong trận hỏa hoạn ấy.】
【Theo lời kể của bà con thôn làng xung quanh, Thạch Mộ Sinh không chỉ có gương mặt tàn tật mà còn mắc vấn đề nghiêm trọng về tâm thần. Vào mấy ngày trước tết, cha mẹ cậu ta vừa bắt cậu ta từ dưới núi về, nghe đâu là do cậu ta tự dưng trúng tà, đòi bái đường thành thân với một con gà mái trong núi. Sau khi bị cha và chú đánh đập, Thạch Mộ Sinh lại bị người trong thôn trói chặt tay chân rồi dẫn về, giam lại đến đêm giao thừa khi hỏa hoạn xảy ra.】
【Lúc được hỏi về tình hình đêm xảy ra vụ cháy, Thạch Mộ Sinh chỉ cúi đầu im lặng. Vì hiện trường bị cháy rụi nặng nề, Thạch Mộ Sinh lại bị cha mẹ xích chặt tay chân, nhốt ở dưới bếp, đêm đó không ra ngoài phóng hỏa được, cho nên cuối cùng vụ việc này được cho là do trong lồng gà quá ẩm ướt dẫn đến hỏa hoạn ngoài ý muốn. Từ ấy về sau, Thạch Mộ Sinh cũng hoàn toàn mai danh ẩn tích với người đời.】
……
【Bên dưới là bức ảnh chụp bóng lưng Thạch Mộ Sinh ngày trẻ, mình gầy như que củi, sợ hãi quỳ rạp dưới đất, che kín gương mặt.】
【28/4/1994, chụp tại huyện Đông Sơn.】
Sau khi đóng cánh cửa bếp lại, y hờ hững mở cái nắp đậy vại nước ra, rồi bỗng tay y khựng lại vì một con cua lớn màu xanh đang run rẩy co rúc trong vại nước ở bếp nhà mình.
Y lập tức liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ một cách cẩn thận, sau đó nheo mắt dửng dưng hỏi con cua xuất trận với cách thức hết sức quái gở này rằng “Tại sao kẻ đến đây lại là ngươi?”.
Hoàng Hoành Giới Sĩ vất vả tranh thủ thời gian trước thềm năm mới để một mình lặn lội đường xa từ Túy Giới đến Đông Sơn, từ sáng sớm đã bò vào vại nước nhà y trốn kỹ càng, chờ đợi Long Quân của mình đi vào rồi mới dám run rẩy ló ra. Lão nhả ra một đống bọt trắng, lạnh cóng đến nỗi díu cả lưỡi lại, khẽ thưa rằng:
“Mùa…… Mùa đông năm nay, e là Hà Bá phải ở lại chỗ Tiểu Túy Chủ để giúp lựa chọn nương nương ạ, tính ra thì Tiểu Túy Chủ cũng đã hai bảy hai tám tuổi rồi, nếu còn trì hoãn nữa thì sẽ không dễ tìm được những cô gái hợp tuổi ở Túy Giới…… Cho nên sang năm mới, việc giúp ngài xử lý văn thư của Xích Thủy sẽ do thần tạm thời phụ trách thay……”
“……”
“Trước khi thần đi, Tiểu Túy Chủ không đích thân đến được nên đã uỷ thác Hoành Hành Giới Sĩ mang chút quà tết biếu ngài…… Còn dặn là, Đông Sơn gần phương Bắc nên giá lạnh, nhắn ngài hãy sớm trở về phương Nam để ở qua mùa đông, dù cho ngài…… ngài đến giờ vẫn luôn không muốn trở về, vì cứ mãi chờ đợi người kia…… thì cũng nên gửi cho họ một bức thư nhà. Kể từ lần trước ngài ấy và Trường Minh thiếu gia gặp mặt, đến nay đã hơn bảy, tám năm chưa từng thấy ngài, trong lòng vẫn luôn mong mỏi nhung nhớ ngài……”
Hai chữ “Thư nhà” rõ ràng mang ý nghĩa đặc biệt, lời giải thích của Hoàng Hành Giới Sĩ cũng có gì đó nghe mà bức bối xót xa, Tần Giao cúi đầu nhìn nồi nước chưa nấu, im lặng một hồi rồi mới cau mày đáp “Ừ”.
Hoành Hành Giới Sĩ thấy Long Quân nhà mình luôn nóng tính, không thích ai xen vào chuyện riêng của mình, thế mà giờ lại dịu giọng hiếm thấy như vậy, lão cũng lấy làm ngạc nhiên. Tần Giao cúi đầu dòm lão cua đồng ngồi xổm trong vại nước, biểu cảm khó diễn tả, rồi sau đó y nhíu mi nói tiếp:
“……Trương Trường Thanh năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi ư?”
“Dạ? Đúng rồi ạ, ngài quên mất rồi sao…… Tiểu Túy Chủ năm nay đã hai mươi tám, còn Trường Minh thiếu gia đã kết hôn hai, ba năm rồi, đang chuẩn bị cùng vợ mình đón đứa con sắp chào đời, Liêu tiên sinh năm ngoái vừa nghỉ hưu, giờ cũng sắp lên chức ông…… Mà kể cũng lạ, tuy là phàm nhân nhưng thân thể Liêu tiên sinh trông không già chút nào, vẫn luôn sinh long hoạt……”
“Thế trông ta có già không?”
“Gì, gì cơ ạ?
“Giả câm giả điếc cái gì, còn muốn ta lặp lại lần nữa cho ngươi nghe à?”
“Híc, ờm, ngài đương nhiên…… ngài đương nhiên……”
Hoành Hành Giới Sĩ nghệt ra vì câu hỏi bất thình lình này, chắc cũng không ngờ Tần Giao tự dưng lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hỏi lão một câu như vậy, làm lão sợ hãi đơ ra như trời trồng.
Lão cứ ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, rõ là không muốn trả lời thẳng thắn, còn nhìn Tần Giao bằng ánh mắt phức tạp phiền muộn nom hết sức ngứa đòn, Tần Giao lạnh lùng nhìn lão chằm chằm, dường như trong lòng cũng hiểu được đáp án.
Những cố nhân từng cùng chung nhịp thở với y cũng đã từ từ rời xa y, thậm chí trải qua cuộc sống bình thường và hoàn toàn mới, duy chỉ có mình y còn ở lại đây, người chẳng ra người ma chẳng ra ma, không biết đang mòn mỏi chờ đợi điều gì. Lát sau, y không nói gì nữa, chỉ híp mắt ngoảnh đầu đi, sợ mình phát điên lên rồi lại làm gì Hoành Hành Giới Sĩ. Y điềm nhiên bỏ một ít miến vào nồi để làm bữa sáng yêu thích của Dương Hoa, bấy giờ mới lên tiếng:
“Ta sẽ viết “thư nhà”, nhưng ta tạm thời không có thời gian trở lại đâu, bảo Hà Bá giúp Trương Trường Thanh chọn lựa cho cẩn thận. Đừng kén chọn ngoại hình, là người hay túy đều được, quan trọng nhất là có thể giúp các ngươi chăm sóc nó. Cái miệng khôn lỏi của nó chỉ giúp nó lừa gạt lũ ngu ở Túy Giới được thôi, ngoài ra chẳng có tác dụng gì cả, nhiều năm như vậy rồi mà…… đúng là không tiến bộ được chút nào.”
“……”
Nghe là biết y đã nhận ra mấy cái câu “thư nhà” gì gì trước đó đều là Tiểu Túy Chủ bày cho hết, Hoành Hành Giới Sĩ được Tiểu Túy Chủ đích thân chỉ dạy cả buổi mà phát huy vẫn không đâu vào đâu, thành ra chẳng dám ho he gì, cứ cúi đầu chột dạ, nhìn chằm chằm sắc mặt thất thường của Tần Giao. Vốn dĩ tâm trạng y đang không tốt lắm vì cái người nào đó, giờ vừa khéo có chỗ cho y trút giận luôn, Tần Giao nói thẳng thừng không thèm vuốt mặt nể mũi:
“Còn nữa, ta không quan tâm các ngươi và thằng nhãi Trương Trường Thanh tưởng tượng suy diễn thế nào về cuộc sống cá nhân của ta bao năm qua, nhưng tóm lại, tinh thần ta chưa có thất thường đến mức loạn trí, cũng không bức bối tới nỗi suốt ngày tuyệt thực tự sát đòi chết đòi sống. Nếu lần sau ngươi còn dám nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt thương xót như đang nhìn người già góa bụa, thì công văn của Xích Thủy năm nay, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị làm việc dưới trướng ta ngày xưa.”
“Thần, thần biết sai…… Thần biết sai rồi ạ…… Trong năm tiếp theo thần nhất định sẽ dốc sức phục vụ Long Quân…… Tuyệt đối sẽ không tự cho mình đúng, tự ý quyết định, tự biên tự diễn nữa……”
Xét thấy thái độ hối lỗi của Hoành Hành Giới Sĩ rất tốt, Tần Long Quân “ôn tồn” đe dọa thuộc hạ cũ của mình xong thì liền thoải mái buông tha cho lão.
Y nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi bèn ngước đôi mắt màu xám, ngắm nhìn vùng tuyết trắng ngoài thôn. Bấy giờ Tần Giao lạnh nhạt nói đến vấn đề trọng điểm, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn tám nhảm với lão nữa:
“Mấy bữa nay trong sông giá lạnh, ngươi theo ta ở trên bờ đến hết năm rồi hẵng về Xích Thủy…… Cơ mà, lúc tới đây, ngươi có thấy thứ kỳ quái nào bao vây ngoài thôn không?”
“Dạ? Có ạ, có một đám người lùn màu trắng túm tụm lại với nhau, miệng còn hát hò gì đó, đứa nào đứa đấy đói đến đỏ cả mắt, tụ lại một chỗ nom rõ là đáng sợ. Nhìn từ xa thì có vẻ giống một loại tà túy nào đó tạo thành từ oán khí của trẻ con, thần cũng không thấy được rõ lắm…… Dịp cuối năm này, trong thôn xảy ra rắc rối gì sao ạ?”
“Ừm, đúng là có hơi rắc rối.”
“Ồ…… Nghe giọng điệu ngài thế này, chẳng lẽ là một kẻ lai lịch ghê gớm ư, nếu không thì sao…… trên đời này còn có thứ dám chọc tới chân long chứ……”
Hoành Hành Giới Sĩ hỏi rất cẩn thận, mà vừa khéo lại nói trúng một số tình huống Tần Giao hiện đang phải đối mặt. Ba ngày nay Tần Giao lựa chọn án binh bất động, vẫn luôn ở lại trong thôn. Nhận ra lão cua đồng dẻo miệng này đang nịnh hót mình, y cũng chẳng buồn phản ứng. Y nhìn tờ hoàng lịch năm Dậu cũ kỹ treo trong bếp, hờ hững nói:
“Có, thế nhưng không nhiều, hơn nữa còn phải căn cứ vào tình huống đặc biệt mà xác định.”
“Tình huống…… Tình huống đặc biệt?”
“Mười hai năm là một lần luân hồi, mặt trăng đỏ chính là điềm báo “Niên” xuất hiện, ngươi còn nhớ chuyện này không?”
“Nhớ ạ…… Trước kia cũng vì chuyện này nên ngài mới đến đây chờ đợi mà……”
“Phải, nhưng sau khi tới nơi này, ta còn được nghe người địa phương kể một câu chuyện ta chưa từng nghe bao giờ.”
“Là gì ạ?”
“Loài động vật có năm bản mạng mang thái tuế, lại được “Niên” tuyển chọn, trong năm này sẽ có thể ra lệnh cho “Niên” hoàn thành một tâm nguyện của mình, thậm chí sở hữu khả năng thay đổi thời gian. Hiện tại đang là những ngày cuối cùng của năm Dậu âm lịch, tên yêu ma chuẩn bị gây rắc rối cho cả thôn này chính là một người gà trống, không chỉ có gà mặt người mà còn nắm giữ một loại vu thuật Tương Tây nào đó…… Hơn nữa, phải chăng ngươi đã quên mất rằng, dẫu ta là rồng, nhưng còn được người xưa gọi bằng một cái tên khác không mấy hay ho?”
“Ờm…… Ý ngài là……”
“Rồng, giao, rắn đều là trường trùng, trường trùng sinh ra đã sợ gà, năm nay còn là năm Dậu, trên mọi phương diện ta đều thua lão một đoạn, cho nên ta không có biện pháp giết được lão ta ngay lập tức, nhưng có vẻ lão cũng không có cách bắt được ta. Vậy nên chỉ có thể kéo dài đến đêm giao thừa, xem lão có lộ nguyên hình ra không rồi mới đối đầu trực diện.”
Lời nói của Tần Giao rõ ràng thận trọng và thành thục hơn nhiều so với hồi y còn trẻ tuổi, sẽ không vì cá tính ngạo mạn của loài rồng mà xem thường điểm mạnh của kẻ khác, cảm giác án binh bất động như đã giấu hết gai ngọn vào dưới lớp vảy.
Nhiều năm không gặp, Hoành Hành Giới Sĩ nhận ra Long Quân nhà mình quả thực đã lớn tuổi rồi, tính cách cũng trầm lắng hơn nhiều. Nhìn dấu vết tháng năm hiện lên trên gương mặt và biểu cảm của y hoặc nhiều hoặc ít, cõi lòng lão hết sức phức tạp. Trong lúc thương lượng với y, lão cũng nảy sinh một ít nghi ngờ và lo lắng.
“Ừm…… Theo như ngài giải thích thì việc này đúng là có thể làm được, nhưng lần này ngài thật sự định giúp tới cùng sao? Tất cả việc trên đất liền đều thuộc quyền quản lý của tổ thần tổ tiên của thôn dân bản địa mà, ngài tự ý lấn lướt bọn họ thì không được hay cho lắm…… Vả lại, đêm ba mươi đến cả ông trời cũng nghỉ phép, chúng ta cũng cần nghỉ tết chứ, vô cớ xuất binh như thế thì hơi bao đồng rồi……”
Hoành Hành Giới Sĩ nói khá có lý, song hiển nhiên Tần Giao cũng từng nghĩ đến điểm này rồi, y chậm rãi tiếp lời, nhìn chằm chằm bức tranh tổ thần trên tường bếp được dán song song với mình, rồi cười gằn bảo:
“Bức tượng đất đặt trong tổ miếu thôn Phạm đã bị động đất đánh đổ mười mấy năm rồi, không có tượng đất được rót nước thông, mấy lão tổ tông đó không có cái để bám vào, cũng hết cách dùng chân thân xen vào việc của ta…… Nói chung là trông chờ vào mấy lão già khú đế còn không đi đường nổi ấy thì chỉ tổ vô ích thôi, chúng ta vẫn phải tự động não nghĩ cách, không thì chỉ có chết.”
“……Khụ, ngài đừng nói vậy ạ, dù sao cũng đều là các lão tiền bối ở lâu trong “Cửa”, đức cao vọng trọng, năm hết tết đến chúng ta đâu thể nói thế được…… Tuy nhiên, nếu ngài đã có lời, thần nhất định sẽ nghe theo ngài……”
Hoành Hành Giới Sĩ khuyên thế nhưng Tần Giao vẫn chẳng thèm tỏ ra tôn trọng bức tranh tổ thần dán trên tường. Dù y có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì y cũng chẳng định nể mặt mấy lão già thối mà ngày xưa từng ngứa mắt mình, còn hở tí là kêu nghiệp chướng nghiệp chướng.
Thấy nồi miến nấu xong đã sắp trương lên rồi, Dương Hoa ở ngoài cửa chắc cũng sắp rửa mặt xong, Tần Giao liền vội vàng muốn kết thúc cuộc trò chuyện này. Y nhanh chóng rút một tập gì đó cũ kỹ ố vàng từ dưới bàn bếp ra, trông có vẻ là hồ sơ hộ tịch của thôn dân bản địa, ném cho Hoành Hành Giới Sĩ đang ngồi xổm trong vại nước.
“Đây là……”
“Lai lịch trước đây của tên người gà trống kia, ta lấy từ chỗ ủy ban thôn, ngươi là thư ký Xích Thủy của ta trong năm tiếp theo, quyển sổ ghi chép tên và lai ịch của tà túy bản địa cũng nên do ngươi giữ. Mấy ngày này, nhân lúc bọn trẻ con già bên ngoài thôn vẫn chưa hoàn toàn phát điên, ngươi hãy hóa thành hình người, giúp ta xuống núi tìm kiếm thử xem. Còn bên này…… Ta vẫn bận chút việc riêng nên buộc phải ở lại đây, tạm thời không thể rời thôn được.”
Tần Giao không buồn nhìn lão, nói năng ung dung điềm nhiên, hệt như mọi khi trò chuyện với mọi người, không khiến người ta phát hiện ra ý tứ khác ẩn chứa trong lời nói của mình.
Vì Long Quân nhà mình hiếm khi mới nghiêm túc như thế, Hoàng Hành Giới Sĩ liền gật đầu, nhận thấy quyển hồ sơ màu vàng này rõ ràng đã nhiều năm tuổi rồi, nên cũng khá ngạc nhiên. Lão nhìn mảnh báo cũ được cắt ra và dán trên đó, tràn ngập hình ảnh hoang tàn cháy rụi, rồi tầm mắt lão dừng lại thoáng chốc ở một hàng chữ phía trên.
【Tháng 1 năm 1994, thôn Tiểu Thạch cách thôn Phạm khoảng năm, sáu cây số xảy ra hỏa hoạn lớn do pháo bén lửa vào lồng gà, toàn bộ 165 người trong thôn đều vùi thây trong biển lửa, duy chỉ có một người may mắn sống sót.】
【Thạch Mộ Sinh có gương mặt dị dạng nghiêm trọng, bị cha mẹ nhốt trong lồng gà suốt nhiều năm trời. Cậu ta ngồi thẫn thờ ở cổng thôn, nhìn thi thể cháy rụi của người thân, không ai biết rốt cuộc ngài mai cậu ta sẽ đi đâu về đâu.】
【Trong nhà cậu ta vốn dĩ còn có cha mẹ, ông bà, anh chị em, nhưng nghe đâu chỉ có đứa em họ khiếm khuyết trí lực là thường xuyên giúp đỡ cuộc sống của cậu ta. Song, Thạch Thủy Tinh – người em họ kém cậu ta ba tuổi, cũng đã thiệt mạng trong trận hỏa hoạn ấy.】
【Theo lời kể của bà con thôn làng xung quanh, Thạch Mộ Sinh không chỉ có gương mặt tàn tật mà còn mắc vấn đề nghiêm trọng về tâm thần. Vào mấy ngày trước tết, cha mẹ cậu ta vừa bắt cậu ta từ dưới núi về, nghe đâu là do cậu ta tự dưng trúng tà, đòi bái đường thành thân với một con gà mái trong núi. Sau khi bị cha và chú đánh đập, Thạch Mộ Sinh lại bị người trong thôn trói chặt tay chân rồi dẫn về, giam lại đến đêm giao thừa khi hỏa hoạn xảy ra.】
【Lúc được hỏi về tình hình đêm xảy ra vụ cháy, Thạch Mộ Sinh chỉ cúi đầu im lặng. Vì hiện trường bị cháy rụi nặng nề, Thạch Mộ Sinh lại bị cha mẹ xích chặt tay chân, nhốt ở dưới bếp, đêm đó không ra ngoài phóng hỏa được, cho nên cuối cùng vụ việc này được cho là do trong lồng gà quá ẩm ướt dẫn đến hỏa hoạn ngoài ý muốn. Từ ấy về sau, Thạch Mộ Sinh cũng hoàn toàn mai danh ẩn tích với người đời.】
……
【Bên dưới là bức ảnh chụp bóng lưng Thạch Mộ Sinh ngày trẻ, mình gầy như que củi, sợ hãi quỳ rạp dưới đất, che kín gương mặt.】
【28/4/1994, chụp tại huyện Đông Sơn.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.