Chương 157: Miêu 10
Thạch Đầu Dương
11/02/2022
“Ông anh, hôm nay anh có thấy Lão Thạch, cái ông già họ Thạch của đoàn Xuyên kịch kia không?”
“Lão Thạch á? Hai người rốt cuộc muốn nghe về Lão Thạch nào? Vùng này nhiều người họ Thạch lắm.”
“……Chính là Thạch Mộ Sinh ấy, ông già múa rối bóng đó.”
“À! Ồ…… Là, là ông già điên ấy hả, hôm nay lúc trời còn chưa hửng sáng, tôi có thấy ông ta đeo cái mặt nạ gà trống dị gợm đi vào từ cửa sau…… Trước đó không lâu, hình như còn có một cô gái vừa cười tủm tỉm vừa đi lả lướt vào trong tìm ông ta, sau đó lại rời đi …… Mặt mũi cô nàng kia cũng xinh xắn, nhưng trông hơi dữ dằn, lúc cô ta liếc mắt nhìn nom đáng sợ lắm…… Hay hai người tự đi tìm xem, giờ ông ta nhất định vẫn ở trong buổi tiệc thôi, không đi đâu được đâu, tôi vừa mới thấy ông ta mà……”
Kèm theo tiếng người huyên náo ồn ã ngoài sân khấu kịch, lời nhắc nhở của La Sát báo nữ từ từ biến mất trên xà nhà. Ngoài cửa ngôi nhà đang tổ chức mừng thọ tưng bừng, hai kẻ mà Công Kê Lang tận lực tránh né mấy ngày nay đã thật sự tìm đến.
Khỏi cần hỏi cũng biết, hai kẻ này đương nhiên chính là Tấn Tỏa Dương và Tần Giao. Trước đó bọn họ thu thập manh mối gần đoàn Xuyên kịch, sau đó đi nhờ xe của bố A Nương để tới đây.
Mà manh mối ở đây thì chủ yếu là đến từ tờ danh mục chương trình khuyết thiếu, lũ rối bóng gào khóc giữa đêm trong đoàn kịch và toàn bộ nhân viên đoàn Xuyên kịch, mà theo lời kể của A Nương thì bởi vì nảy sinh mâu thuẫn với Thạch Mộ Sinh mà bọn họ đã gần như mất tích suốt nhiều ngày nay.
Một khi tra xét kỹ càng những dấu vết trong tối ngoài sáng ấy, dường như từng sợi lưới nhện dày đặc phủ kín trên thị trấn Đông Sơn cũng từ từ lộ ra ánh sáng cùng với Công Kê Lang – kẻ xưa kia đã chính tay giăng lên mạng nhện, đồng thời chúng cũng chỉ dẫn người phía dưới lớp mạng nhện từng bước vạch trần một góc chân tướng năm đó.
Mà ngọn nguồn của chuỗi sự kiện này, kỳ thật vẫn đến từ mối thù truyền đời con cháu giữa gà và người, phát sinh vào hơn hai mươi năm trước, chẳng ai rõ cụ thể chi tiết ra sao.
Chí ít, suy đoán dựa theo những manh mối rải rác hiện tại mà hai người Tấn, Tần tìm được thì, thân xác của bảy người thiệt mạng tại Đông Sơn năm xưa rất có thể đã tử vong từ lâu rồi.
Nhưng cái bóng, hoặc nói đúng hơn là một thứ gì đó gần như quỷ hồn, thì vẫn bị Công Kê Lang cầm tù, thực hiện một hình thức trừng phạt khác với bọn họ, cho nên nhiều năm qua những cái bóng ấy dù đã chết nhưng vẫn không thể thành công thoát khỏi Đông Sơn, còn bị giam trong bức họa rối bóng, phải biểu diễn cho người ta từ năm này qua năm khác.
【Công Kê Lang, muốn giết gà】
【Bảy con gà nhốt trong lồng】
【Chỉ còn một con ngoài lồng】
【Giờ cũng sắp tiến vào trong】
Bây giờ ngẫm lại, cái “lồng” trong bài ca dao ấy hẳn là chỉ đoàn Xuyên kịch kia, mà mấy ngày trước lúc Thạch Mộ Sinh và trưởng đoàn xảy ra cãi vã, rất có thể bọn nó đã nhân cơ hội chạy trốn khỏi đoàn kịch.
Suy đoán này tất nhiên không phải ngẫu nhiên vô cớ, mà là căn cứ vào tờ danh mục chương trình mà lúc trước Tấn Tỏa Dương và Tần GIao phát hiện ở tấm bảng đen gần đoàn Xuyên kịch. Tờ danh mục đó nhìn thì không hoàn chỉnh, nhưng thực ra lại ẩn giấu rất nhiều manh mối.
Tần Giao nhớ lại hành động kỳ lạ của chàng thanh niên tóc trắng khi hắn lần lượt khoanh tròn mấy chữ “Ba”, “Vợ chồng” và “Thứ sáu” trên tấm bảng đen lại. Lúc cùng Tấn Tỏa Dương đi tới nơi này, y cũng đã hỗ trợ phân tích theo quan điểm của mình:
“Một tuần bảy vở diễn, nếu thật sự là bảy người năm đó bị lạc vào cùng thời điểm với mẹ cậu, sau đó bị Công Kê Lang bắt được và giết chết, vậy thì vừa khéo trùng khớp rồi. Da vừa mới lột, bất kể là da lừa hay da chó, thì đều phải dùng mỡ người để dưỡng, cho nên điều này cũng giải thích Thạch Mộ Sinh dùng nồi sắt trữ dầu mỡ ép ra từ người bọn trẻ con già là để làm gì……”
“……”
“Đối chiếu nhân số với lời bài hát,《Tráng đinh về quê》ắt hẳn là người chết đầu tiên, đây là một người đàn ông trưởng thành, ở bản địa Đông Sơn người ta thường gọi trai tráng trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi là tráng đinh. Chữ bị mờ này thì ai cũng nhận ra được là chữ “Thứ”. Chữ “Ba” này hẳn là ba người bị hại tiếp theo, kết hợp với ba dấu này thì chắc một vở kịch này đủ diễn trong ba ngày, thứ ba, thứ tư, thứ năm……”
“……”
“Cặp vợ chồng đã chết thì hai chữ đằng sau vợ chồng bị mờ mất, cho nên thời gian chính là thứ sáu, thứ bảy.《Ông lão bán hương》thì là một ông cụ. Thêm nữa trước kia A Nương từng kể trưởng đoàn và Thạch Mộ Sinh gây gổ với nhau, như vậy…… vào ngày đoàn Xuyên kịch xảy ra ẩu đả, e rằng cái bóng của bảy người chết này đã gặp được cơ hội trốn thoát khỏi Công Kê Lang, nên từng người đã vội vàng chạy khỏi đoàn Xuyên kịch rồi trốn vào trong thị trấn. Tuy nhiên, người bình thường nếu bị cái bóng nhập vào thì dễ thiếu dương khí, nên vừa rồi đồng tử pháo trúc mới có thể quấn lấy bác Trương – người mà đã đeo một cái bóng trên lưng sẵn rồi, và uy hiếp vòi tiền bà ấy…… Như vậy không sai chứ?”
“……Còn hai điểm nữa.”
“Ồ? Còn hai điểm nào?”
“Công Kê Lang giấu đầu lòi đuôi rất nhiều ngày, sở dĩ lão chọn xuất hiện vào hôm nay, là bởi hôm nay lão đến bữa tiệc mừng thọ kia với mục đích chính là để bắt《Ông lão bán hương》đã tẩu thoát vào lúc đó. Mà《Ông lão bán hương》rất có thể là ông Thẩm, theo như mẹ tôi kể thì ông ấy là người bị hại cuối cùng. Còn vở kịch thứ tám mà A Nương nói là chưa từng được diễn, hẳn là chỉ mẹ tôi và tôi, kẻ năm xưa đã may mắn trốn thoát.”
“……”
“Cho nên tôi đoán có lẽ lão ta cũng biết hôm nay tôi sẽ tìm tới đây, hoặc có khi bây giờ lão đang nấp sẵn ở gần đây để chờ chúng ta rồi cũng nên. Nếu giờ qua đó, nếu không có gì nằm ngoài dự liệu thì ta nhất định sẽ trực tiếp chạm mặt Công Kê Lang, mà nếu để trễ thêm một lát thôi, ông Thẩm rất có thể sẽ…… bị lão bắt lại lần thứ hai.”
Giọng điệu Tấn Tỏa Dương vẫn lãnh đạm, chẳng tỏ rõ xao động gì. Hắn vừa cùng Tần Giao bước nhanh về phía trước, vừa thấp giọng giải thích cho y. Trước đó, hắn luôn ấp ủ suy nghĩ phải triệt để làm rõ chuyện kết thù kết oán với Công Kê Lang năm ấy.
Bây giờ biết được tin tốt rằng ân nhân của mẹ mình rất có thể vẫn còn cơ hội chạy thoát được, mà mình thì chính là người duy nhất có khả năng thay đổi kiếp số này, về mặt thái độ hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện sơ suất.
Tần Giao đi cùng hắn, nhận thấy sự nôn nóng và buồn bực hiếm thấy ẩn chứa trong giọng nói của hắn, y bèn nheo mắt đáp:
“Đừng vội, cứ tiến từng bước.”
“……”
“Mọi sự không thể nóng vội nhất thời được, tuyệt đối đừng làm rối loạn bước chân của mình trước.”
“……Ừm.”
Sắc mặt Tấn Tỏa Dương đang không được tốt cho lắm, nhưng có câu này của Tần Giao, hắn không biểu lộ hết cảm xúc của mình ra ngoài mặt nữa, chỉ cau mày im lặng cùng y mau chóng tới ngôi nhà mừng thọ kia.
Nhưng trên đường, lúc ngồi một mình ở khoang sau xe của bố A Nương, Tấn Tỏa Dương nhắm mắt chìm vào trầm tư, lại vẫn có cảm giác nhiều mối nghi vấn cứ quanh quẩn trong lòng mình.
Chẳng hạn như chuyện năm 94 thôn Tiểu Thạch bốc hỏa rồi chết sạch rốt cuộc là sao? Năm ấy Thạch Mộ Sinh bị nhốt trong lồng già, lão đã thông qua cách gì để làm được chuyện này? Có phải có kẻ nào đó núp sau bóng tối đã giúp đỡ lão hay chăng?
Hoặc chẳng hạn như, tại sao Thạch Mộ Sinh vẫn luôn điên điên khùng khùng lấy trộm tên em họ của mình? Cái tên Thạch Thủy Sinh này còn ẩn giấu bí mật gì nữa?
Trong đó, Tấn Tỏa Dương đặc biệt quan tâm vấn đề Công Kê Lang có đồng lõa nhúng tay giúp đỡ hay không, dù sao thì điều này có lẽ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc hắn có thể thuận lợi cứu được ông Thẩm hay không.
Mặc dù trong lòng vẫn còn những băn khoăn chưa giải, tiếp đó hắn và Tần Giao vẫn tức tốc xuống khỏi xe của bố A Nương và tìm tới ngôi nhà mừng thọ hôm nay.
Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, khi hắn và Tần Giao vội vàng xuống khỏi xe của bố A Nương và đi tới gia đình chúc thọ huyên náo kia, phía trước mặt bỗng xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, tai đeo khuyên bạc Miêu tộc, tóc cũng tết kiểu Miêu tộc. Cô ả kêu lên “Ối” một tiếng rồi ngã vào lòng Tấn Tỏa Dương, người vì đi chậm nên tụt lại phía sau Tần Giao vài bước.
Tấn Tỏa Dương đỡ lấy người nọ theo bản năng, nhưng rồi hắn thấy người phụ nữ mắt mèo tỏa hương gay mũi này nở nụ cười với mình như kiểu đang dụ dỗ. Vốn không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác nên hắn lạnh mặt đi, định né tránh sự tiếp cận lỗ mãng của ả ta, ai dè lại bị người phụ nữ quái dị này túm lấy tay, ả còn yểu điệu che miệng cười nhạo rằng:
“Tiểu tướng công bảnh bao như thế này mà sao lại che hết mặt mũi lại làm gì, sợ đi đường bị tụi con gái nhìn ngó hả……”
“……”
“Ôi, xem thì giờ thì có vẻ kịch sắp diễn xong rồi, tiểu tướng công mau đi đi, không thì chẳng kịp nữa đâu, người diễn kịch đã sắp chạy rồi kia kìa……”
“……”
“Xem kịch thì phải đến nhanh, không thì thi thể treo trên xà nhà sẽ lạnh mất đấy. Mà vừa rồi cũng phải cảm ơn ngài, bỏ lỡ màn diễn hôm nay, lần sau nô nô nhất định sẽ đích thân mời ngài lên trời xem một tràng kịch hay……”
Nói xong, ả đàn bà quái gở này không đợi cho Tấn Tỏa Dương sầm mặt xuống bắt lấy tay mình, động tác của ả quả thực nhanh nhẹn hệt như mèo, ả cười híp mắt rồi nhoáng cái đã chạy vào trong đám đông.
Khúc dạo đầu ngắn ngủi này khiến Tấn Tỏa Dương cứ canh cánh trong lòng, sau đó Tần Giao mau chóng quay đầu lại, nhíu mày hỏi hắn làm sao thế.
Tấn Tỏa Dương bị tay của ả đàn bà mặt mèo kia sờ vào làm người nổi hết cả da gà da vịt, song hắn không nói gì cả, chỉ đứng lên, nhăn nhó xoa tay rồi đáp “Không có gì, chúng ta mau đi thôi”.
Hai người Tấn, Tần hướng tầm mắt trở lại đoàn người chúc thọ chen chúc ồn ào, cẩn thận trà trộn vào trong bữa tiệc. Mỗi người một vẻ mặt, một đi trước một đi sau, căn cứ vào những manh mối hiện có để tìm kiếm thành viên của đoàn Xuyên kịch hư hư thực thực nọ.
Lúc ở cửa, bọn họ đã nghe được manh mối về Thạch Mộ Sinh từ vài người dân bản xứ, nhưng cho dù họ cố gắng cách mấy để tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc kia giữa đám đông xa lạ, thì Tấn Tỏa Dương vẫn chẳng cảm giác được Công Kê Lang đang ở gần bọn họ.
Giờ phút này, Tần Giao đang ngoái cổ ra phía sau sân khấu kịch mà gia đình này dựng tạm, cẩn thận ngửi đủ thứ mùi lẫn lộn tại một chỗ, trên cổ và trán ẩn hiện long văn màu vàng đen mơ hồ. Nhận ra bầu không khí quanh đây có gì đó bất thường, y bèn nheo đôi mắt xám lạnh lùng, ghé sát lại gần Tấn Tỏa Dương, huých nhẹ tay hắn.
“Ra sau sân khấu xem thử đi.”
“Sao thế?”
“Có mùi máu, tình huống bên trong hình như không ổn lắm.”
Nghe đến mùi máu thì rõ ràng tình hình của người bên trong thật sự không ổn rồi.
Hai người lập tức cúi đầu, che giấu ngoại hình, ăn ý liếc nhìn nhau rồi cả hai đều chùng mặt xuống, vừa để ý đám đông xung quanh vừa lặng lẽ đi ra phía sau sân khấu kịch nhỏ.
Trong lúc ấy, bọn họ lại nghe mấy người đồng hương uống say đang vỗ tay hô to “Sao bảo hôm nay có kịch cơ mà?”. Tiếp đó, trên sân khấu thật sự vang lên tiếng nhạc điệu dân gian.
Nhưng ở bên này, Tần Giao và Tấn Tỏa Dương đã men theo sân khấu gỗ bốc mùi u ám hôi hám, lần lượt bước từng bước lẻn vào gian nhà sau của gia đình tổ chức mừng thọ.
Tần Giao đi bên cạnh Tấn Tỏa Dương, chợt cảm nhận chiếc vòng rồng quay đầu trên tay mình hình như vừa vang lên khe khẽ.
Y hờ hững cụp mắt, ra hiệu cho Tấn Tỏa Dương cùng mình im lặng nhìn xuống vết máu dưới chân. Vết máu chưa khô, có vẻ là rơi xuống từ trên đỉnh đầu bọn họ.
Xuyên qua phía dưới tấm màn sân khấu, Tần Giao giấu đi sự âm lãnh nơi đáy mắt, cùng thanh niên tóc trắng nhìn lên phía trên, ánh mắt hắn cũng đã từ kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ. Nhìn lên trên một hồi xong, Tần Giao mới lạnh lùng cau mày nhìn sang cảnh tượng kinh khủng lưu lại ở bên cạnh.
Rốt cuộc thì…… vẫn đến chậm một bước.
Thoáng chốc, trên sân khấu vang lên tiếng khua chiêng gõ trống huyên náo, một cái xác bỗng rơi thẳng xuống từ phía trên sân khấu giăng màn đỏ. Đó là thi thể của một cụ già cao tuổi, bị dây thừng quấn gãy cổ, miệng há ra đau đớn, đôi mắt trợn trừng trừng.
Các đồng hương hét lên thất thanh “Á á, đây chẳng phải xác của ông cụ sao”, đồng thời trong com hẻm tối đằng xa, cũng có một cái bóng đang ngồi xổm dưới đất, hát lời kịch y y a a.
* 【Đương lúc canh ý a một, bóng trăng mọc đằng Đông】
【Trương Quân Thụy ở trong phòng, hết đấm ngực rồi lại giậm chân】
【Chao ôi nghĩ bụng lại oán giận bà lớn】
【Lật lọng hẹn ước, bắt đôi ta xưng huynh gọi muội】
……
【Đương lúc canh ý a hai, ánh trăng soi tỏ】
【Trao thư gửi lời cậy nhờ Hồng nương】
【Xét lòng nợ tiểu thư mối ơn sâu nghĩa nặng】
【Xin có lời nhắn nhủ, tiễn biệt nơi Thập Lí đình】
Lời kịch hát đến nửa chừng rồi đột nhiên im bặt, đi kèm theo đó là tiếng động quái lạ nào đó rất lớn, dinh dính nhơm nhớp trong cổ họng, nghe như chuẩn bị nuốt xuống. Kẻ “mắt đỏ” ngồi xổm dưới đất dùng dây điều khiển hai con rối kia không hề động đậy, hồi lâu sau, lão mới đảo đôi mắt hằn tơ máu dày đặc, nhìn chằm chằm hai nhân vật rối bóng mà mình vừa vẽ ra.
Trong hai con rối bị treo trên dây này, có một nhân vật là một thanh niên điển trai, tóc trắng mắt trắng, một nhân vật khác là một người đàn ông tóc dài, trên đầu có sừng rồng, thân thể rửa rồng rửa người.
Cả người kẻ “mắt đỏ” run lên kỳ quái, lão dùng thính lực nhạy bén của mình để để ý những tiếng la hét và kêu cứu ở đằng xa, cũng dùng đôi mắt đỏ ngầu sau lớp mặt nạ và cái bướu thịt dưới miệng để trừng hai kẻ mà mình căm ghét đến nỗi dù chúng có hóa thành tro thì cũng không thể quên.
Công Kê Lang bị mối thù năm xưa hành hạ cả ngày lẫn đêm, sau khi tầm mắt oán độc ấy dừng lại thật lâu trên mặt “rối bóng Tấn Tỏa Dương” vừa bị lão nguyền rủa, lão bèn quay sang nhìn cái bóng không đầu ở trong bức tường bên cạnh, nãy giờ cứ luôn đau khổ kéo tay áo lão và cầu xin gì đó. Lão há cái miệng sứt răng ra cười thảm thiết, cất lời rằng:
“Mình ơi, đừng khóc…… Đời này tôi…… đã chẳng thể quay đầu lại nữa rồi…… Mình hãy để tôi diễn xong màn kịch cuối cùng này, để tôi giết chết tên nhãi này, báo xong mối thù xưa kia…… Rồi sau đó tôi sẽ đi theo mình, được không……”
“……”
“Chẳng còn cách nào…… Thật sự chẳng còn cách nào khác nữa…… Cho dù hôm nay tôi không làm như thế…… thì…… thì…… La Sát hải chủ…… và bọn báo nhân cũng sẽ chẳng tốt bụng buông tha cho gia đình chúng ta đâu…… Thủy Sinh…… Tôi biết, nhất định Thuỷ Sinh ở dưới ấy cũng trách người anh trai này xấu xa, năm xưa có lỗi với nó…… nên mới bảo ông trời trả thù chúng ta, đúng không……”
“……”
“Mình ơi, mình ơi, đừng sợ…… Con đói rồi, mình mau về nhà đi, đừng ở đây nữa…… Trời mưa đường trơn…… Đừng để con ngã…… Tôi lập tức về nhà với mình ngay đây……”
Lời ca dao trúc trắc, u ám, quỷ dị tiếp tục cất lên khe khẽ. Công Kê Lang quỳ gối phía sau tấm màn sân khấu đỏ thẫm, nhẹ nhàng an ủi vợ mình. Lão và cái bóng không đầu trên tường xúc động ôm lấy nhau, từ từ hòa làm một thể.
……
【Cuối giờ Sửu, đầu giờ Dần, ánh bình minh ló rạng】
【Trương Quân Thụy khoác áo đánh thức đứa đánh đàn】
【Ngươi sắp xếp rương đàn, kiếm, sách】
【Chuẩn bị hành lý mau chạy tới Thập Lí đình】
【Khặc! Khặc!! Tùng tùng cheng! Xong!】
(Đoạn trên thuộc vở kịch Tây Sương Ký)
“Lão Thạch á? Hai người rốt cuộc muốn nghe về Lão Thạch nào? Vùng này nhiều người họ Thạch lắm.”
“……Chính là Thạch Mộ Sinh ấy, ông già múa rối bóng đó.”
“À! Ồ…… Là, là ông già điên ấy hả, hôm nay lúc trời còn chưa hửng sáng, tôi có thấy ông ta đeo cái mặt nạ gà trống dị gợm đi vào từ cửa sau…… Trước đó không lâu, hình như còn có một cô gái vừa cười tủm tỉm vừa đi lả lướt vào trong tìm ông ta, sau đó lại rời đi …… Mặt mũi cô nàng kia cũng xinh xắn, nhưng trông hơi dữ dằn, lúc cô ta liếc mắt nhìn nom đáng sợ lắm…… Hay hai người tự đi tìm xem, giờ ông ta nhất định vẫn ở trong buổi tiệc thôi, không đi đâu được đâu, tôi vừa mới thấy ông ta mà……”
Kèm theo tiếng người huyên náo ồn ã ngoài sân khấu kịch, lời nhắc nhở của La Sát báo nữ từ từ biến mất trên xà nhà. Ngoài cửa ngôi nhà đang tổ chức mừng thọ tưng bừng, hai kẻ mà Công Kê Lang tận lực tránh né mấy ngày nay đã thật sự tìm đến.
Khỏi cần hỏi cũng biết, hai kẻ này đương nhiên chính là Tấn Tỏa Dương và Tần Giao. Trước đó bọn họ thu thập manh mối gần đoàn Xuyên kịch, sau đó đi nhờ xe của bố A Nương để tới đây.
Mà manh mối ở đây thì chủ yếu là đến từ tờ danh mục chương trình khuyết thiếu, lũ rối bóng gào khóc giữa đêm trong đoàn kịch và toàn bộ nhân viên đoàn Xuyên kịch, mà theo lời kể của A Nương thì bởi vì nảy sinh mâu thuẫn với Thạch Mộ Sinh mà bọn họ đã gần như mất tích suốt nhiều ngày nay.
Một khi tra xét kỹ càng những dấu vết trong tối ngoài sáng ấy, dường như từng sợi lưới nhện dày đặc phủ kín trên thị trấn Đông Sơn cũng từ từ lộ ra ánh sáng cùng với Công Kê Lang – kẻ xưa kia đã chính tay giăng lên mạng nhện, đồng thời chúng cũng chỉ dẫn người phía dưới lớp mạng nhện từng bước vạch trần một góc chân tướng năm đó.
Mà ngọn nguồn của chuỗi sự kiện này, kỳ thật vẫn đến từ mối thù truyền đời con cháu giữa gà và người, phát sinh vào hơn hai mươi năm trước, chẳng ai rõ cụ thể chi tiết ra sao.
Chí ít, suy đoán dựa theo những manh mối rải rác hiện tại mà hai người Tấn, Tần tìm được thì, thân xác của bảy người thiệt mạng tại Đông Sơn năm xưa rất có thể đã tử vong từ lâu rồi.
Nhưng cái bóng, hoặc nói đúng hơn là một thứ gì đó gần như quỷ hồn, thì vẫn bị Công Kê Lang cầm tù, thực hiện một hình thức trừng phạt khác với bọn họ, cho nên nhiều năm qua những cái bóng ấy dù đã chết nhưng vẫn không thể thành công thoát khỏi Đông Sơn, còn bị giam trong bức họa rối bóng, phải biểu diễn cho người ta từ năm này qua năm khác.
【Công Kê Lang, muốn giết gà】
【Bảy con gà nhốt trong lồng】
【Chỉ còn một con ngoài lồng】
【Giờ cũng sắp tiến vào trong】
Bây giờ ngẫm lại, cái “lồng” trong bài ca dao ấy hẳn là chỉ đoàn Xuyên kịch kia, mà mấy ngày trước lúc Thạch Mộ Sinh và trưởng đoàn xảy ra cãi vã, rất có thể bọn nó đã nhân cơ hội chạy trốn khỏi đoàn kịch.
Suy đoán này tất nhiên không phải ngẫu nhiên vô cớ, mà là căn cứ vào tờ danh mục chương trình mà lúc trước Tấn Tỏa Dương và Tần GIao phát hiện ở tấm bảng đen gần đoàn Xuyên kịch. Tờ danh mục đó nhìn thì không hoàn chỉnh, nhưng thực ra lại ẩn giấu rất nhiều manh mối.
Tần Giao nhớ lại hành động kỳ lạ của chàng thanh niên tóc trắng khi hắn lần lượt khoanh tròn mấy chữ “Ba”, “Vợ chồng” và “Thứ sáu” trên tấm bảng đen lại. Lúc cùng Tấn Tỏa Dương đi tới nơi này, y cũng đã hỗ trợ phân tích theo quan điểm của mình:
“Một tuần bảy vở diễn, nếu thật sự là bảy người năm đó bị lạc vào cùng thời điểm với mẹ cậu, sau đó bị Công Kê Lang bắt được và giết chết, vậy thì vừa khéo trùng khớp rồi. Da vừa mới lột, bất kể là da lừa hay da chó, thì đều phải dùng mỡ người để dưỡng, cho nên điều này cũng giải thích Thạch Mộ Sinh dùng nồi sắt trữ dầu mỡ ép ra từ người bọn trẻ con già là để làm gì……”
“……”
“Đối chiếu nhân số với lời bài hát,《Tráng đinh về quê》ắt hẳn là người chết đầu tiên, đây là một người đàn ông trưởng thành, ở bản địa Đông Sơn người ta thường gọi trai tráng trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi là tráng đinh. Chữ bị mờ này thì ai cũng nhận ra được là chữ “Thứ”. Chữ “Ba” này hẳn là ba người bị hại tiếp theo, kết hợp với ba dấu này thì chắc một vở kịch này đủ diễn trong ba ngày, thứ ba, thứ tư, thứ năm……”
“……”
“Cặp vợ chồng đã chết thì hai chữ đằng sau vợ chồng bị mờ mất, cho nên thời gian chính là thứ sáu, thứ bảy.《Ông lão bán hương》thì là một ông cụ. Thêm nữa trước kia A Nương từng kể trưởng đoàn và Thạch Mộ Sinh gây gổ với nhau, như vậy…… vào ngày đoàn Xuyên kịch xảy ra ẩu đả, e rằng cái bóng của bảy người chết này đã gặp được cơ hội trốn thoát khỏi Công Kê Lang, nên từng người đã vội vàng chạy khỏi đoàn Xuyên kịch rồi trốn vào trong thị trấn. Tuy nhiên, người bình thường nếu bị cái bóng nhập vào thì dễ thiếu dương khí, nên vừa rồi đồng tử pháo trúc mới có thể quấn lấy bác Trương – người mà đã đeo một cái bóng trên lưng sẵn rồi, và uy hiếp vòi tiền bà ấy…… Như vậy không sai chứ?”
“……Còn hai điểm nữa.”
“Ồ? Còn hai điểm nào?”
“Công Kê Lang giấu đầu lòi đuôi rất nhiều ngày, sở dĩ lão chọn xuất hiện vào hôm nay, là bởi hôm nay lão đến bữa tiệc mừng thọ kia với mục đích chính là để bắt《Ông lão bán hương》đã tẩu thoát vào lúc đó. Mà《Ông lão bán hương》rất có thể là ông Thẩm, theo như mẹ tôi kể thì ông ấy là người bị hại cuối cùng. Còn vở kịch thứ tám mà A Nương nói là chưa từng được diễn, hẳn là chỉ mẹ tôi và tôi, kẻ năm xưa đã may mắn trốn thoát.”
“……”
“Cho nên tôi đoán có lẽ lão ta cũng biết hôm nay tôi sẽ tìm tới đây, hoặc có khi bây giờ lão đang nấp sẵn ở gần đây để chờ chúng ta rồi cũng nên. Nếu giờ qua đó, nếu không có gì nằm ngoài dự liệu thì ta nhất định sẽ trực tiếp chạm mặt Công Kê Lang, mà nếu để trễ thêm một lát thôi, ông Thẩm rất có thể sẽ…… bị lão bắt lại lần thứ hai.”
Giọng điệu Tấn Tỏa Dương vẫn lãnh đạm, chẳng tỏ rõ xao động gì. Hắn vừa cùng Tần Giao bước nhanh về phía trước, vừa thấp giọng giải thích cho y. Trước đó, hắn luôn ấp ủ suy nghĩ phải triệt để làm rõ chuyện kết thù kết oán với Công Kê Lang năm ấy.
Bây giờ biết được tin tốt rằng ân nhân của mẹ mình rất có thể vẫn còn cơ hội chạy thoát được, mà mình thì chính là người duy nhất có khả năng thay đổi kiếp số này, về mặt thái độ hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện sơ suất.
Tần Giao đi cùng hắn, nhận thấy sự nôn nóng và buồn bực hiếm thấy ẩn chứa trong giọng nói của hắn, y bèn nheo mắt đáp:
“Đừng vội, cứ tiến từng bước.”
“……”
“Mọi sự không thể nóng vội nhất thời được, tuyệt đối đừng làm rối loạn bước chân của mình trước.”
“……Ừm.”
Sắc mặt Tấn Tỏa Dương đang không được tốt cho lắm, nhưng có câu này của Tần Giao, hắn không biểu lộ hết cảm xúc của mình ra ngoài mặt nữa, chỉ cau mày im lặng cùng y mau chóng tới ngôi nhà mừng thọ kia.
Nhưng trên đường, lúc ngồi một mình ở khoang sau xe của bố A Nương, Tấn Tỏa Dương nhắm mắt chìm vào trầm tư, lại vẫn có cảm giác nhiều mối nghi vấn cứ quanh quẩn trong lòng mình.
Chẳng hạn như chuyện năm 94 thôn Tiểu Thạch bốc hỏa rồi chết sạch rốt cuộc là sao? Năm ấy Thạch Mộ Sinh bị nhốt trong lồng già, lão đã thông qua cách gì để làm được chuyện này? Có phải có kẻ nào đó núp sau bóng tối đã giúp đỡ lão hay chăng?
Hoặc chẳng hạn như, tại sao Thạch Mộ Sinh vẫn luôn điên điên khùng khùng lấy trộm tên em họ của mình? Cái tên Thạch Thủy Sinh này còn ẩn giấu bí mật gì nữa?
Trong đó, Tấn Tỏa Dương đặc biệt quan tâm vấn đề Công Kê Lang có đồng lõa nhúng tay giúp đỡ hay không, dù sao thì điều này có lẽ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc hắn có thể thuận lợi cứu được ông Thẩm hay không.
Mặc dù trong lòng vẫn còn những băn khoăn chưa giải, tiếp đó hắn và Tần Giao vẫn tức tốc xuống khỏi xe của bố A Nương và tìm tới ngôi nhà mừng thọ hôm nay.
Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, khi hắn và Tần Giao vội vàng xuống khỏi xe của bố A Nương và đi tới gia đình chúc thọ huyên náo kia, phía trước mặt bỗng xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, tai đeo khuyên bạc Miêu tộc, tóc cũng tết kiểu Miêu tộc. Cô ả kêu lên “Ối” một tiếng rồi ngã vào lòng Tấn Tỏa Dương, người vì đi chậm nên tụt lại phía sau Tần Giao vài bước.
Tấn Tỏa Dương đỡ lấy người nọ theo bản năng, nhưng rồi hắn thấy người phụ nữ mắt mèo tỏa hương gay mũi này nở nụ cười với mình như kiểu đang dụ dỗ. Vốn không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác nên hắn lạnh mặt đi, định né tránh sự tiếp cận lỗ mãng của ả ta, ai dè lại bị người phụ nữ quái dị này túm lấy tay, ả còn yểu điệu che miệng cười nhạo rằng:
“Tiểu tướng công bảnh bao như thế này mà sao lại che hết mặt mũi lại làm gì, sợ đi đường bị tụi con gái nhìn ngó hả……”
“……”
“Ôi, xem thì giờ thì có vẻ kịch sắp diễn xong rồi, tiểu tướng công mau đi đi, không thì chẳng kịp nữa đâu, người diễn kịch đã sắp chạy rồi kia kìa……”
“……”
“Xem kịch thì phải đến nhanh, không thì thi thể treo trên xà nhà sẽ lạnh mất đấy. Mà vừa rồi cũng phải cảm ơn ngài, bỏ lỡ màn diễn hôm nay, lần sau nô nô nhất định sẽ đích thân mời ngài lên trời xem một tràng kịch hay……”
Nói xong, ả đàn bà quái gở này không đợi cho Tấn Tỏa Dương sầm mặt xuống bắt lấy tay mình, động tác của ả quả thực nhanh nhẹn hệt như mèo, ả cười híp mắt rồi nhoáng cái đã chạy vào trong đám đông.
Khúc dạo đầu ngắn ngủi này khiến Tấn Tỏa Dương cứ canh cánh trong lòng, sau đó Tần Giao mau chóng quay đầu lại, nhíu mày hỏi hắn làm sao thế.
Tấn Tỏa Dương bị tay của ả đàn bà mặt mèo kia sờ vào làm người nổi hết cả da gà da vịt, song hắn không nói gì cả, chỉ đứng lên, nhăn nhó xoa tay rồi đáp “Không có gì, chúng ta mau đi thôi”.
Hai người Tấn, Tần hướng tầm mắt trở lại đoàn người chúc thọ chen chúc ồn ào, cẩn thận trà trộn vào trong bữa tiệc. Mỗi người một vẻ mặt, một đi trước một đi sau, căn cứ vào những manh mối hiện có để tìm kiếm thành viên của đoàn Xuyên kịch hư hư thực thực nọ.
Lúc ở cửa, bọn họ đã nghe được manh mối về Thạch Mộ Sinh từ vài người dân bản xứ, nhưng cho dù họ cố gắng cách mấy để tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc kia giữa đám đông xa lạ, thì Tấn Tỏa Dương vẫn chẳng cảm giác được Công Kê Lang đang ở gần bọn họ.
Giờ phút này, Tần Giao đang ngoái cổ ra phía sau sân khấu kịch mà gia đình này dựng tạm, cẩn thận ngửi đủ thứ mùi lẫn lộn tại một chỗ, trên cổ và trán ẩn hiện long văn màu vàng đen mơ hồ. Nhận ra bầu không khí quanh đây có gì đó bất thường, y bèn nheo đôi mắt xám lạnh lùng, ghé sát lại gần Tấn Tỏa Dương, huých nhẹ tay hắn.
“Ra sau sân khấu xem thử đi.”
“Sao thế?”
“Có mùi máu, tình huống bên trong hình như không ổn lắm.”
Nghe đến mùi máu thì rõ ràng tình hình của người bên trong thật sự không ổn rồi.
Hai người lập tức cúi đầu, che giấu ngoại hình, ăn ý liếc nhìn nhau rồi cả hai đều chùng mặt xuống, vừa để ý đám đông xung quanh vừa lặng lẽ đi ra phía sau sân khấu kịch nhỏ.
Trong lúc ấy, bọn họ lại nghe mấy người đồng hương uống say đang vỗ tay hô to “Sao bảo hôm nay có kịch cơ mà?”. Tiếp đó, trên sân khấu thật sự vang lên tiếng nhạc điệu dân gian.
Nhưng ở bên này, Tần Giao và Tấn Tỏa Dương đã men theo sân khấu gỗ bốc mùi u ám hôi hám, lần lượt bước từng bước lẻn vào gian nhà sau của gia đình tổ chức mừng thọ.
Tần Giao đi bên cạnh Tấn Tỏa Dương, chợt cảm nhận chiếc vòng rồng quay đầu trên tay mình hình như vừa vang lên khe khẽ.
Y hờ hững cụp mắt, ra hiệu cho Tấn Tỏa Dương cùng mình im lặng nhìn xuống vết máu dưới chân. Vết máu chưa khô, có vẻ là rơi xuống từ trên đỉnh đầu bọn họ.
Xuyên qua phía dưới tấm màn sân khấu, Tần Giao giấu đi sự âm lãnh nơi đáy mắt, cùng thanh niên tóc trắng nhìn lên phía trên, ánh mắt hắn cũng đã từ kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ. Nhìn lên trên một hồi xong, Tần Giao mới lạnh lùng cau mày nhìn sang cảnh tượng kinh khủng lưu lại ở bên cạnh.
Rốt cuộc thì…… vẫn đến chậm một bước.
Thoáng chốc, trên sân khấu vang lên tiếng khua chiêng gõ trống huyên náo, một cái xác bỗng rơi thẳng xuống từ phía trên sân khấu giăng màn đỏ. Đó là thi thể của một cụ già cao tuổi, bị dây thừng quấn gãy cổ, miệng há ra đau đớn, đôi mắt trợn trừng trừng.
Các đồng hương hét lên thất thanh “Á á, đây chẳng phải xác của ông cụ sao”, đồng thời trong com hẻm tối đằng xa, cũng có một cái bóng đang ngồi xổm dưới đất, hát lời kịch y y a a.
* 【Đương lúc canh ý a một, bóng trăng mọc đằng Đông】
【Trương Quân Thụy ở trong phòng, hết đấm ngực rồi lại giậm chân】
【Chao ôi nghĩ bụng lại oán giận bà lớn】
【Lật lọng hẹn ước, bắt đôi ta xưng huynh gọi muội】
……
【Đương lúc canh ý a hai, ánh trăng soi tỏ】
【Trao thư gửi lời cậy nhờ Hồng nương】
【Xét lòng nợ tiểu thư mối ơn sâu nghĩa nặng】
【Xin có lời nhắn nhủ, tiễn biệt nơi Thập Lí đình】
Lời kịch hát đến nửa chừng rồi đột nhiên im bặt, đi kèm theo đó là tiếng động quái lạ nào đó rất lớn, dinh dính nhơm nhớp trong cổ họng, nghe như chuẩn bị nuốt xuống. Kẻ “mắt đỏ” ngồi xổm dưới đất dùng dây điều khiển hai con rối kia không hề động đậy, hồi lâu sau, lão mới đảo đôi mắt hằn tơ máu dày đặc, nhìn chằm chằm hai nhân vật rối bóng mà mình vừa vẽ ra.
Trong hai con rối bị treo trên dây này, có một nhân vật là một thanh niên điển trai, tóc trắng mắt trắng, một nhân vật khác là một người đàn ông tóc dài, trên đầu có sừng rồng, thân thể rửa rồng rửa người.
Cả người kẻ “mắt đỏ” run lên kỳ quái, lão dùng thính lực nhạy bén của mình để để ý những tiếng la hét và kêu cứu ở đằng xa, cũng dùng đôi mắt đỏ ngầu sau lớp mặt nạ và cái bướu thịt dưới miệng để trừng hai kẻ mà mình căm ghét đến nỗi dù chúng có hóa thành tro thì cũng không thể quên.
Công Kê Lang bị mối thù năm xưa hành hạ cả ngày lẫn đêm, sau khi tầm mắt oán độc ấy dừng lại thật lâu trên mặt “rối bóng Tấn Tỏa Dương” vừa bị lão nguyền rủa, lão bèn quay sang nhìn cái bóng không đầu ở trong bức tường bên cạnh, nãy giờ cứ luôn đau khổ kéo tay áo lão và cầu xin gì đó. Lão há cái miệng sứt răng ra cười thảm thiết, cất lời rằng:
“Mình ơi, đừng khóc…… Đời này tôi…… đã chẳng thể quay đầu lại nữa rồi…… Mình hãy để tôi diễn xong màn kịch cuối cùng này, để tôi giết chết tên nhãi này, báo xong mối thù xưa kia…… Rồi sau đó tôi sẽ đi theo mình, được không……”
“……”
“Chẳng còn cách nào…… Thật sự chẳng còn cách nào khác nữa…… Cho dù hôm nay tôi không làm như thế…… thì…… thì…… La Sát hải chủ…… và bọn báo nhân cũng sẽ chẳng tốt bụng buông tha cho gia đình chúng ta đâu…… Thủy Sinh…… Tôi biết, nhất định Thuỷ Sinh ở dưới ấy cũng trách người anh trai này xấu xa, năm xưa có lỗi với nó…… nên mới bảo ông trời trả thù chúng ta, đúng không……”
“……”
“Mình ơi, mình ơi, đừng sợ…… Con đói rồi, mình mau về nhà đi, đừng ở đây nữa…… Trời mưa đường trơn…… Đừng để con ngã…… Tôi lập tức về nhà với mình ngay đây……”
Lời ca dao trúc trắc, u ám, quỷ dị tiếp tục cất lên khe khẽ. Công Kê Lang quỳ gối phía sau tấm màn sân khấu đỏ thẫm, nhẹ nhàng an ủi vợ mình. Lão và cái bóng không đầu trên tường xúc động ôm lấy nhau, từ từ hòa làm một thể.
……
【Cuối giờ Sửu, đầu giờ Dần, ánh bình minh ló rạng】
【Trương Quân Thụy khoác áo đánh thức đứa đánh đàn】
【Ngươi sắp xếp rương đàn, kiếm, sách】
【Chuẩn bị hành lý mau chạy tới Thập Lí đình】
【Khặc! Khặc!! Tùng tùng cheng! Xong!】
(Đoạn trên thuộc vở kịch Tây Sương Ký)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.