Chương 159: Miêu 12
Thạch Đầu Dương
26/02/2022
Phía trên dãy núi trùng điệp, vầng trăng đỏ vẫn treo cao chính giữa bầu trời giống như mọi ngày. Phạm A Bảo ăn tối xong thì ra ngoài thôn chơi đùa với bọn trẻ con một hồi, giờ nó đang nằm trong gian nhà sát vách cũ kỹ, vô tư ngủ say như thường lệ.
Lúc chạng vạng, Tấn Tỏa Dương từ dưới núi trở về, sau đó chưa từng ra khỏi cửa nữa. Bà Phạm Tế có đến gõ cửa mấy lần, hỏi hắn có cần để dành cơm tối không, song hắn đều trực tiếp từ chối.
Giờ phút này, hắn trải bảy hình nhân giấy được cắt giống hệt nhau lên chiếc bàn trong căn nhà cũ. Nửa đêm nửa hôm, chàng thanh niên tóc trắng lại lựa chọn ru rú một mình, ngồi bất động trước bàn, cau mày nhìn những hình nhân giấy mà mình nắm trên tay.
Trên mũi hắn là cặp kính mỏng bị hỏng lúc hắn ngã xuống núi, vì nửa bên gọng trái và tròng kính đã bể nát nên chỉ còn nửa bên còn lại là có thể sử dụng bình thường được.
Giữa đêm khuya, trong căn phòng tờ mờ sáng, để có thể đọc sách và viết chữ bằng đôi mắt vốn thích ứng kém với ánh sáng do bệnh di truyền, Tấn Tỏa Dương đành phải dùng băng dính quấn nửa bên gọng lại để đỡ lấy mắt kính, sau đó đeo cặp kính toả ánh sáng lành lạnh lên gượng mặt cũng lạnh lùng nghiêm túc của mình, coi như dùng tạm.
Hắn mải ngắm nghía quá chăm chú, không để ý thấy con búp bê bùn không có ngũ quan đã rón rén leo đến góc bàn từ bao giờ. Nó ngồi xổm xuống bên cạnh cái người đang mở tính thư và đám hình nhân giấy, lo lắng chọt chọt mu bàn tay tái nhợt của hắn rồi hỏi:
【Tính sư, tính sư ơi, bao giờ ngài mới định đi ngủ đây?】
Nghe thấy lời hỏi han ân cần của búp bê bùn, Tấn Toả Dương hoàn hồn ngước mắt lên, hắn im lặng một thoáng rồi mới lắc lắc đầu, sau đó dời tầm mắt đi không nhìn tới nó, cau mày cất lời chậm rãi để không quấy rầy người nhà họ Phạm:
“Lát nữa ta sẽ ngủ.”
【Nhưng…… Nhưng đến giờ ngài vẫn chưa ăn tối…… Mà, lát nữa là bao lâu……】
“Ta không đói, nếu ngươi thấy buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”
【Haiz, vâng ạ…… Búp bê bùn không nói nữa…… Búp bê bùn ngủ trước đây……】
Bị hắn ngắt lời, búp bê bùn đành phải thôi, cuối cùng ngậm ngùi nuốt xuống mấy lời định nói, ngồi xổm ở chỗ cũ, ảo não chọt chọt ngón tay. Nhìn Tấn Toả Dương kiên trì như thế mà bản thân lại chẳng giúp ích được gì, nó cũng hơi bất đắc dĩ.
Búp bê bùn biết giờ phút này hắn nhất định vẫn đang đau đáu về những chuyện phiền lòng hồi sáng, nó gãi đầu một hồi, sau rồi đành gật đầu vâng theo lời hắn, tự bò vào trong chăn đi ngủ.
Thấy búp bê bùn rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn lui đi rồi, Tấn Toả Dương lại tiếp tục duy trì trạng thái vừa nãy, ngồi ngẩn ngơ trước bàn một lúc. Qua cặp kính mỏng đặt trên sống mũi, hắn ngước mắt nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, rồi sau đó mới lặng lẽ quan sát đám hình nhân gà trống tự cử động ngón tay lạnh băng cứng ngắc của mình.
Mới đầu đáy lòng nôn nóng, sau đó chầm chậm chuyển sang lạnh tanh, rồi cuối cùng là bình tĩnh. Cùng lúc ấy, một ít manh mối vạn vặt cũng hiện lên.
Ông cụ, vợ chồng, đàn ông, ba người vị thành niên.
Bảy vở kịch, bảy cái bóng, bảy người chết, còn có một câu đố nan giải liên quan tới mặt trăng đỏ và hai Đông Sơn.
Từng cái bóng màu đen rải rác trong thị trấn, bị trói tay chân và cổ đó hiện lên trước mắt hắn, vặn vẹo và điên cuồng. Một giây sau, từng sợi dây thừng trong suốt không thể tránh thoát ấy lại hóa thành từng cái bóng kỳ quái, tức khắc biến mất khỏi ngón tay của chàng thanh niên.
Tấn Toả Dương đặt tầm mắt vào một trang tính thư chi chít chữ đang bị mình dùng ngón tay giữ lại, vừa rồi phải tra cứu hồi lâu để tìm cách giải quyết bảy cái bóng bị khống chế làm hắn cũng hơi phiền muộn, cả buổi sau hắn mới đẩy quyển tính thư ra, nhắm mắt lại, tựa người lên ghế, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Ban ngày lúc xuống núi, Công Kê Lang không chỉ thuận lợi mang cái bóng của ông Thẩm rời khỏi tiệc chúc thọ trước khi hắn kịp đến, mà còn trực tiếp giết chết ông lão mừng thọ hoàn toàn vô tội.
Lúc được phát hiện ra, tay chân của các thi thể treo trên xà nhà đã cứng ngắc rồi, nhưng chẳng một ai ở hiện trường nhìn thấy kẻ đã hành hung sau đó thừa cơ bỏ trốn.
Lúc sau hắn nhớ lại người phụ nữ quái dị mình gặp giữa đường thì liền nhận thấy bất thường, vội vàng chạy đến trạm xá trong thị trấn, nhưng bác gái bị trúng tà ở chợ cũng đã biến mất khỏi phòng bệnh một cách kỳ lạ, những cái bóng trốn thoát từ đoàn Xuyên kịch thì cũng chẳng thấy tăm tích đâu cả.
Tấn Tỏa Dương chạy tới hiện trường chậm một bước, tình trạng nơi đó bị phá hoại dị thường, không hề lưu lại chứng cứ rõ ràng, nên hắn không tài nào phán đoán ra được là người phụ nữ bị ám kia đã chủ động chạy trốn hay là Công Kê Lang dùng phương pháp nào đó để đưa bà ta đi trót lọt.
Lần thứ hai, chàng thanh niên tóc trắng lại rơi vào màn sương mù, không thể nào tiếp tục lừa mình dối người rằng mình có biện pháp chắc ăn nào để trốn thoát khỏi trò chơi săn đuổi cùng Công Kê Lang.
Trước mắt mọi phương diện đều bất lợi, tình hình này nói cho hắn rằng hắn thực sự đã rơi vào thế yếu rồi.
Hơn nữa đã cận kề giờ phút năm Dậu âm lịch qua đi, chỉ còn thời hạn hai đêm cuối cùng để hắn tìm ra chân tướng năm xưa. Hắn không thể xác định tên Công Kê Lang lai lịch bí ẩn, sau lưng còn có thế lực nào đó trợ giúp kia rốt cuộc sẽ còn làm hại bao nhiêu người vô tội nữa.
Bởi vậy trên đường từ thị trấn dưới núi trở về, tâm trạng Tấn Tỏa Dương lại lần nữa trở nên tồi tệ, thậm chí chẳng muốn nói chuyện với ai hết.
Có lúc mọi việc lại là như thế đấy, ta nóng lòng muốn tìm kiếm đáp án mình hằng mong muốn, nhưng sẽ đâm vào ngõ cụt tư duy ngắn ngủi, không thể nhìn ra điểm đáng ngờ thực sự của toàn bộ sự kiện đang nằm ở đâu.
Giờ phút này, gương mặt Tấn Tỏa Dương đượm vẻ nôn nóng, lưng tựa lên trên ghế, hai chân đang bị thương chưa lành nên tạm thời vẫn chưa thể đứng lên dễ dàng được. Hắn vừa định chống bàn để lên giường nằm, song đang cúi đầu, cố gắng nhấc chân thì hắn bỗng nghe thấy chuỗi chuông mình dùng dây treo trên xà nhà đúng lúc vang lên tiếng leng keng leng keng.
Hơn nửa đêm rồi còn dùng cách đặc biệt là quỷ truyền thanh để tìm hắn, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai.
Tuy nhiên lúc này tâm tình hắn thật sự không tốt cho lắm, lại đang bị đủ thứ chuyện phiền lòng quấn thân, thành ra hắn chẳng có lòng dạ nào để nhận quỷ truyền thanh hay chủ động trò chuyện với bất cứ ai không liên quan.
Thế là hắn suy nghĩ một lúc, đanh mặt nhìn chằm chằm quỷ truyền thanh lay động liên hồi trên đỉnh đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn dời đôi mắt nhạt màu đi, cau mày lạnh nhạt không nhìn nữa.
Mà chẳng hiểu sao, mặc dù Tấn Tỏa Dương đã “lạnh lùng” và “vô tình” ra vẻ đại thiếu gia cao quý, tự lựa chọn không ngó ngàng đến quỷ truyền thanh treo trên đỉnh, cũng không muốn bị bất cứ ai quấy rầy bằng bất cứ hình thức nào.
Hắn cố gắng khiến bản thân tập trung vào những việc khác, nhưng lát sau, tâm tình hắn vẫn cứ có gì đó phức tạp, thậm chí nhộn nhạo hết sức.
Sau mấy hồi rung chuông ngắn ngủi, quỷ truyền thanh nối liền với một gia đình khác phía bên kia tường rào cũng im bặt, không vang lên tiếng gì nữa.
Chỉ để lại Tấn Tỏa Dương với vẻ mặt quái lạ, đã vậy còn buồn bực mất tập trung hơn cả lúc trước. Hắn đờ ra tại chỗ, một lúc lâu sau, hắn mới đeo kính rồi ngồi thẳng bên cạnh bàn, tựa như một con thỏ thành niên ngốc ngếch, trì độn và quen tính cố chấp, còn hoang mang rung rung đôi tai chậm chạp trên đầu mình.
Cứ thế rồi thôi ư? Chẳng phải anh ấy tìm mình có việc sao? Sao cúp máy nhanh vậy chứ?
Bao câu hỏi tràn ngập tâm trí, làm Tấn Tỏa Dương đâm ra chần chừ.
Càng khiến hắn lấy làm lạ hơn là, rõ ràng bốn bề xung quanh đã yên tĩnh trở lại, nhưng có một thứ cảm xúc kỳ diệu lại đang bắt đầu dâng trào trong lòng hắn.
Lát sau, Tấn Tỏa Dương lại nhìn về phía quỷ truyền thanh, trưng vẻ mặt kỳ quái, ngẩn ngơ trong phút chốc.
【……Mày rốt cuộc có biết hay không! Cũng vì mày suốt ngày làm bộ cao giá, tự cho rằng mình ghê gớm lắm!! Cho nên lúc nào cũng khiến người ta ghét! Tấn Tỏa Dương! Mày có từng xem bọn tao là người nhà của mày bao giờ chưa! Trong mắt của cái loại lạnh lùng ích kỷ như mày luôn chỉ có mỗi bản thân mày thôi! Mày toàn xem thường bọn tao!】
“……”
【Từ nhỏ đến lớn anh chẳng buồn đoái hoài đến ai, trừ mẹ anh ra, chẳng ai trong nhà lọt được vào mắt anh…… Đương nhiên, cũng bao gồm cả em nữa. Nhưng, nhưng giờ anh tuyệt tình đắc tội với mọi người trong nhà rồi, anh thật sự nghĩ cả đời này mình có thể hoàn toàn không dựa dẫm vào người khác, cứ sống tiếp theo cái kiểu bài xích tất cả mọi người như thế sao? Hãy biết bao dung cho người khác, lỡ như sau này anh gặp nguy nan hay cần ai giúp đỡ, lại chẳng có ai để dựa vào, đến lúc đó anh tính sao đây……】
Vẫn là những kẻ tràn đầy ác ý đối với hắn và những lời lẽ hắn nghe chẳng hiểu, song lần này Tấn Tỏa Dương lại mím môi, chẳng cách nào phản bác được.
Từ nhỏ đến lớn tính tình Tấn thỏ thiếu gia đã quái gở lập dị, những ngày qua ở thôn Phạm, khó khăn lắm hắn mới được trải qua cuộc sống thanh bình của người bình thường. Hắn vô thức liếc nhìn quỷ truyền thanh đã lại trở về yên tĩnh, bất đắc dĩ ngồi lặng người đối mặt với cái bệnh cũ của mình, đó là EQ thường xảy ra vấn đề, thậm chí dễ dàng mất hút.
Hồi lâu sau, chính hắn cũng phải cảm thấy mình làm như vậy vừa vô nghĩa vừa hết nước cứu chữa. Rồi hắn cau mày, lần đầu tiên duỗi tay mình ra một cách cứng đờ mà cũng đáng quý, dũng cảm cầm lấy quỷ truyền thanh mà vừa rồi mình không nhận để gọi lại.
Lúc gọi lại, vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên, dù sao vừa rồi kẻ bơ đi chính là hắn mà, song đầu dây bên kia không để hắn chờ quá lâu.
Không biết đối phương vẫn luôn chờ hắn hay thật sự biết hắn sẽ gọi lại, y nhận máy rất nhanh, chẳng để hắn phải chờ bao lâu.
Tấn Tỏa Dương dừng một giây lát, khoảnh khắc cảm nhận âm thanh quen thuộc kia vang lên gần kề tai mình, lòng hắn trào dâng một cảm giác vừa êm ả vừa lạ kỳ.
Tấn Tỏa Dương khoác áo ngồi ở cạnh bàn, một giây sau liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một ít tiếng bước chân loạt soạt như thể đang bước đi ở nơi nào đó, rồi tiếp đấy giọng nói quen thuộc ấy mới chậm rãi cất lên.
“Vừa rồi cậu không ngủ sao?”
“……Ừ, sao thế?”
Tuy trong lòng có hơi thắc mắc, song Tấn Tỏa Dương vẫn cau mày hỏi một câu. Ở một bên khác, Tần Giao một mình rời khỏi nhà, đứng trước bức tường rào nhà bà Phạm Tế, cất tiếng nói khàn khàn mơ hồ. Y không vội trả lời ngay mà đầu tiên dừng bước lại, ngẩng đầu về phía ngôi nhà ở phía trước mặt mà vừa rồi suýt nữa đã đi qua, nheo mắt quan sát một thoáng chốc, y bình tĩnh liếc nhìn bóng người thấp thoáng bên giường, lắc đầu bảo:
“Không có gì.”
—— Chỉ là anh sợ em để đèn sáng rồi ngủ gục bên bàn, nên muốn đánh thức em dậy, để em về giường ngủ thôi.
Tần Giao biếng nhác dựa lưng lên bờ tường giá buốt, nửa câu sau ấy y không nói ra, dù sao quan hệ hiện tại của hai người chỉ là quen biết sơ sơ, lời như thế nghe hơi vượt quá giới hạn.
Mới đầu, Tần Giao chỉ định tiễn Hoành Hành Giới Sĩ đi xong rồi thì tới lầu dưới nhìn Dương Hoa một chút, sau đó đi ngủ. Thế mà giờ phút này y lại đội gió rét, một mình đi ra ngoài, đứng dưới bức tường rào, ngắm nhìn ánh đèn ấm áp trong căn nhà nhỏ. Y không muốn ngắt quỷ truyền thanh trên tay mình, cũng không muốn bỏ qua cơ hội được nhìn thấp thoáng nhất cử nhất động của đối phương để đi thẳng về nhà.
Trong bầu không khí lạ lùng ấy, cả hai đều chìm vào yên lặng. Tần Giao biết lúc này hắn nhất định vẫn đang suy nghĩ chuyện ban ngày, bấy giờ y sực nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước với Hoành Hành Giới Sĩ, bèn đứng thẳng dậy bên cạnh tường, vừa nhìn lên trên vừa từ từ cất tiếng hỏi:
“À mà, bây giờ cậu đã có manh mối gì về Công Kê Lang và những cái bóng chạy trốn chưa?”
“……”
Câu hỏi vào thẳng trọng điểm này đã khiến Tấn Tỏa Dương – cái người mới đó còn bối rối vì bầu không khí kỳ lạ – nhớ tới chuyện quan trọng nhất lúc này, cho nên cũng không nhận ra mình đã bị Tần Giao dẫn dắt sang một đề tài khác. Hắn cau mày bất đắc dĩ, trả lời bằng giọng điệu không tốt lắm:
“Vẫn chưa.”
Hồi chiều lúc cùng nhau trở về, thật ra hai người đã thảo luận về những điểm đáng ngờ trong sự kiện ban ngày, cả hai đều cảm thấy Công Kê Lang tẩu thoát được ắt hẳn là nhờ có sự giúp đỡ đằng sau. Tấn Tỏa Dương và Tần Giao lần nữa chuyển chủ đề về vụ án diệt thôn bí ẩn ở quê Thạch Mộ Sinh năm xưa, Tần Giao lại nghe Tấn Tỏa Dương ở bên kia vừa chậm rãi sắp xếp lại bút ký trên bàn vừa nói đứt quãng với mình rằng:
“Kỳ thực tôi đang hoài nghi vụ án cháy thôn Tiểu Thạch có liên quan tới kẻ đứng sau trợ giúp Thạch Mộ Sinh hiện tại.”
“Ồ? Tại sao?”
“Hồ sơ ở ủy ban thôn Phạm cho thấy lúc đó lão ta thực sự bị nhốt trong lồng gà, nếu như không có bất kỳ sự giúp đỡ nào thì lão sẽ chẳng thể hoàn thành được việc này, hơn nữa chuyện về Thạch Thủy Sinh cũng là một điểm đáng ngờ. Chỉ là hiện tại tôi vẫn đang suy nghĩ, kẻ đốt thôn tới không bóng đi không hình, ngoại trừ người bị hại thì chẳng có bất cứ ai phát hiện ra, rốt cuộc kẻ đó đến từ nơi nào, năm đó bọn chúng làm thế nào để liên hệ với Thạch Mộ Sinh, và thông qua cách nào mà có thể biến mất chỉ trong một đêm.”
“Có lẽ…… bọn chúng đến từ nơi mà người bình thường đều sẽ vô thức bỏ qua?”
“Người bình thường đều sẽ vô thức bỏ qua?”
“Chẳng hạn như…… Trên trời? Trong nước? Hoặc nơi nào đó cách xa đất liền?”
“……”
Tần Giao híp mắt cố ý ám chỉ, Tấn Tỏa Dương ngẩn ra, tự dưng nhớ đến ngư nữ Dương Cơ ở trong mơ đã cầu cứu mình từ La Sát hải thị.
Hắn bất giác nhớ lại lời Dương Cơ kể rằng báo nhân giỏi bay lượn, sinh sống trên mây, còn thích giết chóc ăn thịt người. Tấn Toả Dương nhìn chằm chằm vương quốc trên mây mà mình vẽ lên giấy, chợt hỏi Tần Giao ở đầu dây bên kia:
“Cho nên ý của anh là, trong truyền thuyết xa xưa thật sự có một tộc người sống trên tầng mây, còn mọc cánh bay tới nhân gian?”
“Hẳn là vậy, tuy nhiên toàn là mấy câu chuyện quỷ quái để doạ con nít thôi, người đời sau không ai tin là thật nữa rồi. Đương nhiên, câu chuyện này không lưu truyền ở bản địa Đông Sơn mà chủ yếu ở quanh nơi Miêu tộc tụ cư. Song nghe nói tộc người này từ thời cổ đã khét tiếng tham lam, vì phạm tội nặng nên bị trừng phạt bởi *Ngưỡng A Toa – nữ thần mặt trăng của Miêu tộc thuở xa xưa, phải chạy tới sinh sống trên tầng mây lơ lửng giữa không trung……”
“……”
“Người xưa gọi bọn chúng là người Miêu hải thị, nhà cửa ở hải thị phồn hoa phú quý, kiến trúc trên mây xa hoa lộng lẫy, tương truyền hải chủ của bọn chúng sở hữu vô số vàng bạc châu báu, quần áo giày trên người đều làm từ tơ lụa bảo thạch quý giá nhất. Nhưng người ở hải thị lại háo sắc, ăn thịt người, tàn bạo cùng cực, mỗi khi mặt trăng hiện ra to lớn nhất, chúng sẽ tới nhân gian làm chuyện ác, thậm chí bóc lột phàm nhân, giết người diệt thôn, đến khi mặt trăng hoàn toàn lặn xuống thì mới quay trở lại bầu trời. Ngưỡng A Toa thất vọng tột bậc về chúng, liền quyết định tăng thêm hình phạt cho chúng từ năm này qua năm khác. Cho tới ngày nay, đám người hải thị mang nghiệp chướng nặng nề vẫn không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi vương quốc trên mây……”
Nghe đến đó, Tấn Toả Dương đã ngờ ngợ nhận ra một số manh mối về Công Kê Lang và La Sát hải thị có mối liên hệ kỳ lạ với nhau, thế là hắn cũng chẳng nghĩ xem tại sao bỗng dưng Tần Giao lại nhắc nhở mình về chuyện này, mà vội hỏi rằng:
“Vậy trong truyền thuyết Miêu tộc đó…… có nhắc tới ban đầu chúng phạm tội nặng gì nên mới bị trừng phạt không?”
Ban nãy Tần Giao cũng vừa nhắc qua chuyện này với Hoành Hành Giới Sĩ xong, giữa đêm hôm y tốn công ám chỉ cả buổi chính là để chờ hắn tự hỏi ra vấn đề này đây, y ngước mắt nhìn lên vầng trăng đỏ trên cao, kéo dài giọng, chầm chậm đáp rằng:
“Có nhắc tới.”
“……Là gì?”
“Nghe nói vì đã ăn hết anh em của Ngưỡng A Toa, cho nên bọn chúng mới bị Ngưỡng A Toa hạ lệnh trừng phạt. Còn có một cách giải thích nữa, rằng Ngưỡng A Toa chính là hoá thân chân thực của mặt trăng trong truyền thuyết, còn anh em của Ngưỡng A Toa bị ăn thịt thì chính là chỉ cái bóng của mặt trăng.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Ngưỡng A Toa: Nữ thần Miêu tộc, bây giờ trên internet vẫn tìm được bài hát cùng tên nổi tiếng《Ngưỡng A Toa》của dân tộc Miêu đấy.
—–
Chương sau Công Kê Lang thực sự sẽ ngủm củ tỏi mà QAQ. Chương này để mợ tương tư đơn phương một chút, khổ tận cam lai, lưỡng tình tương duyệt đã ở ngay phía trước rồi!
******
★Chú thích:
[1]Ngưỡng A Toa: Là nữ thần sắc đẹp trong truyền thuyết và sử thi của người dân tộc Miêu tại Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng Ngưỡng A Toa sinh ra trong giếng nước mát lành nơi núi rừng, ngày đầu tiên sinh ra đã biết cười, ngày thứ hai biết nói, ngày thứ ba biết hát, ngày thứ tư biết dệt vải, thêu hoa. Đồng thời, hình tượng Ngưỡng A Toa cũng gắn liền với ánh trăng, cơ mà hơi khác trong truyện nói chút:3
Theo bài thơ cổ trường thiên của dân tộc Miêu, nàng sở hữu sắc đẹp tuyệt trần, mặt trời đem lòng thương nhớ nên tìm cách để lừa cưới Ngưỡng A Toa về làm vợ. Khổ nỗi, sau khi làm vợ chồng, mặt trời mải theo đuổi danh lợi, chỉ lo ngao du đó đây chứ chẳng màng đến người vợ ở nhà, bỏ lại Ngưỡng A Toa cô đơn suốt nhiều năm trời. Chỉ có mặt trăng là ở nhà sống chung với Ngưỡng A Toa, mặt trăng tuy là em trai của mặt trời nhưng thật ra bị xem như người ăn kẻ ở. Hai con người cô đơn phải lòng nhau, nên đã trốn đi kết làm vợ chồng. Cuối cùng sau nhiều hồi gian khó, hai người cũng có được hạnh phúc, Ngưỡng A Toa về bên mặt trăng, còn mặt trăng thì tặng lại giang sơn cho mặt trời.
Lúc chạng vạng, Tấn Tỏa Dương từ dưới núi trở về, sau đó chưa từng ra khỏi cửa nữa. Bà Phạm Tế có đến gõ cửa mấy lần, hỏi hắn có cần để dành cơm tối không, song hắn đều trực tiếp từ chối.
Giờ phút này, hắn trải bảy hình nhân giấy được cắt giống hệt nhau lên chiếc bàn trong căn nhà cũ. Nửa đêm nửa hôm, chàng thanh niên tóc trắng lại lựa chọn ru rú một mình, ngồi bất động trước bàn, cau mày nhìn những hình nhân giấy mà mình nắm trên tay.
Trên mũi hắn là cặp kính mỏng bị hỏng lúc hắn ngã xuống núi, vì nửa bên gọng trái và tròng kính đã bể nát nên chỉ còn nửa bên còn lại là có thể sử dụng bình thường được.
Giữa đêm khuya, trong căn phòng tờ mờ sáng, để có thể đọc sách và viết chữ bằng đôi mắt vốn thích ứng kém với ánh sáng do bệnh di truyền, Tấn Tỏa Dương đành phải dùng băng dính quấn nửa bên gọng lại để đỡ lấy mắt kính, sau đó đeo cặp kính toả ánh sáng lành lạnh lên gượng mặt cũng lạnh lùng nghiêm túc của mình, coi như dùng tạm.
Hắn mải ngắm nghía quá chăm chú, không để ý thấy con búp bê bùn không có ngũ quan đã rón rén leo đến góc bàn từ bao giờ. Nó ngồi xổm xuống bên cạnh cái người đang mở tính thư và đám hình nhân giấy, lo lắng chọt chọt mu bàn tay tái nhợt của hắn rồi hỏi:
【Tính sư, tính sư ơi, bao giờ ngài mới định đi ngủ đây?】
Nghe thấy lời hỏi han ân cần của búp bê bùn, Tấn Toả Dương hoàn hồn ngước mắt lên, hắn im lặng một thoáng rồi mới lắc lắc đầu, sau đó dời tầm mắt đi không nhìn tới nó, cau mày cất lời chậm rãi để không quấy rầy người nhà họ Phạm:
“Lát nữa ta sẽ ngủ.”
【Nhưng…… Nhưng đến giờ ngài vẫn chưa ăn tối…… Mà, lát nữa là bao lâu……】
“Ta không đói, nếu ngươi thấy buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”
【Haiz, vâng ạ…… Búp bê bùn không nói nữa…… Búp bê bùn ngủ trước đây……】
Bị hắn ngắt lời, búp bê bùn đành phải thôi, cuối cùng ngậm ngùi nuốt xuống mấy lời định nói, ngồi xổm ở chỗ cũ, ảo não chọt chọt ngón tay. Nhìn Tấn Toả Dương kiên trì như thế mà bản thân lại chẳng giúp ích được gì, nó cũng hơi bất đắc dĩ.
Búp bê bùn biết giờ phút này hắn nhất định vẫn đang đau đáu về những chuyện phiền lòng hồi sáng, nó gãi đầu một hồi, sau rồi đành gật đầu vâng theo lời hắn, tự bò vào trong chăn đi ngủ.
Thấy búp bê bùn rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn lui đi rồi, Tấn Toả Dương lại tiếp tục duy trì trạng thái vừa nãy, ngồi ngẩn ngơ trước bàn một lúc. Qua cặp kính mỏng đặt trên sống mũi, hắn ngước mắt nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, rồi sau đó mới lặng lẽ quan sát đám hình nhân gà trống tự cử động ngón tay lạnh băng cứng ngắc của mình.
Mới đầu đáy lòng nôn nóng, sau đó chầm chậm chuyển sang lạnh tanh, rồi cuối cùng là bình tĩnh. Cùng lúc ấy, một ít manh mối vạn vặt cũng hiện lên.
Ông cụ, vợ chồng, đàn ông, ba người vị thành niên.
Bảy vở kịch, bảy cái bóng, bảy người chết, còn có một câu đố nan giải liên quan tới mặt trăng đỏ và hai Đông Sơn.
Từng cái bóng màu đen rải rác trong thị trấn, bị trói tay chân và cổ đó hiện lên trước mắt hắn, vặn vẹo và điên cuồng. Một giây sau, từng sợi dây thừng trong suốt không thể tránh thoát ấy lại hóa thành từng cái bóng kỳ quái, tức khắc biến mất khỏi ngón tay của chàng thanh niên.
Tấn Toả Dương đặt tầm mắt vào một trang tính thư chi chít chữ đang bị mình dùng ngón tay giữ lại, vừa rồi phải tra cứu hồi lâu để tìm cách giải quyết bảy cái bóng bị khống chế làm hắn cũng hơi phiền muộn, cả buổi sau hắn mới đẩy quyển tính thư ra, nhắm mắt lại, tựa người lên ghế, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Ban ngày lúc xuống núi, Công Kê Lang không chỉ thuận lợi mang cái bóng của ông Thẩm rời khỏi tiệc chúc thọ trước khi hắn kịp đến, mà còn trực tiếp giết chết ông lão mừng thọ hoàn toàn vô tội.
Lúc được phát hiện ra, tay chân của các thi thể treo trên xà nhà đã cứng ngắc rồi, nhưng chẳng một ai ở hiện trường nhìn thấy kẻ đã hành hung sau đó thừa cơ bỏ trốn.
Lúc sau hắn nhớ lại người phụ nữ quái dị mình gặp giữa đường thì liền nhận thấy bất thường, vội vàng chạy đến trạm xá trong thị trấn, nhưng bác gái bị trúng tà ở chợ cũng đã biến mất khỏi phòng bệnh một cách kỳ lạ, những cái bóng trốn thoát từ đoàn Xuyên kịch thì cũng chẳng thấy tăm tích đâu cả.
Tấn Tỏa Dương chạy tới hiện trường chậm một bước, tình trạng nơi đó bị phá hoại dị thường, không hề lưu lại chứng cứ rõ ràng, nên hắn không tài nào phán đoán ra được là người phụ nữ bị ám kia đã chủ động chạy trốn hay là Công Kê Lang dùng phương pháp nào đó để đưa bà ta đi trót lọt.
Lần thứ hai, chàng thanh niên tóc trắng lại rơi vào màn sương mù, không thể nào tiếp tục lừa mình dối người rằng mình có biện pháp chắc ăn nào để trốn thoát khỏi trò chơi săn đuổi cùng Công Kê Lang.
Trước mắt mọi phương diện đều bất lợi, tình hình này nói cho hắn rằng hắn thực sự đã rơi vào thế yếu rồi.
Hơn nữa đã cận kề giờ phút năm Dậu âm lịch qua đi, chỉ còn thời hạn hai đêm cuối cùng để hắn tìm ra chân tướng năm xưa. Hắn không thể xác định tên Công Kê Lang lai lịch bí ẩn, sau lưng còn có thế lực nào đó trợ giúp kia rốt cuộc sẽ còn làm hại bao nhiêu người vô tội nữa.
Bởi vậy trên đường từ thị trấn dưới núi trở về, tâm trạng Tấn Tỏa Dương lại lần nữa trở nên tồi tệ, thậm chí chẳng muốn nói chuyện với ai hết.
Có lúc mọi việc lại là như thế đấy, ta nóng lòng muốn tìm kiếm đáp án mình hằng mong muốn, nhưng sẽ đâm vào ngõ cụt tư duy ngắn ngủi, không thể nhìn ra điểm đáng ngờ thực sự của toàn bộ sự kiện đang nằm ở đâu.
Giờ phút này, gương mặt Tấn Tỏa Dương đượm vẻ nôn nóng, lưng tựa lên trên ghế, hai chân đang bị thương chưa lành nên tạm thời vẫn chưa thể đứng lên dễ dàng được. Hắn vừa định chống bàn để lên giường nằm, song đang cúi đầu, cố gắng nhấc chân thì hắn bỗng nghe thấy chuỗi chuông mình dùng dây treo trên xà nhà đúng lúc vang lên tiếng leng keng leng keng.
Hơn nửa đêm rồi còn dùng cách đặc biệt là quỷ truyền thanh để tìm hắn, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai.
Tuy nhiên lúc này tâm tình hắn thật sự không tốt cho lắm, lại đang bị đủ thứ chuyện phiền lòng quấn thân, thành ra hắn chẳng có lòng dạ nào để nhận quỷ truyền thanh hay chủ động trò chuyện với bất cứ ai không liên quan.
Thế là hắn suy nghĩ một lúc, đanh mặt nhìn chằm chằm quỷ truyền thanh lay động liên hồi trên đỉnh đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn dời đôi mắt nhạt màu đi, cau mày lạnh nhạt không nhìn nữa.
Mà chẳng hiểu sao, mặc dù Tấn Tỏa Dương đã “lạnh lùng” và “vô tình” ra vẻ đại thiếu gia cao quý, tự lựa chọn không ngó ngàng đến quỷ truyền thanh treo trên đỉnh, cũng không muốn bị bất cứ ai quấy rầy bằng bất cứ hình thức nào.
Hắn cố gắng khiến bản thân tập trung vào những việc khác, nhưng lát sau, tâm tình hắn vẫn cứ có gì đó phức tạp, thậm chí nhộn nhạo hết sức.
Sau mấy hồi rung chuông ngắn ngủi, quỷ truyền thanh nối liền với một gia đình khác phía bên kia tường rào cũng im bặt, không vang lên tiếng gì nữa.
Chỉ để lại Tấn Tỏa Dương với vẻ mặt quái lạ, đã vậy còn buồn bực mất tập trung hơn cả lúc trước. Hắn đờ ra tại chỗ, một lúc lâu sau, hắn mới đeo kính rồi ngồi thẳng bên cạnh bàn, tựa như một con thỏ thành niên ngốc ngếch, trì độn và quen tính cố chấp, còn hoang mang rung rung đôi tai chậm chạp trên đầu mình.
Cứ thế rồi thôi ư? Chẳng phải anh ấy tìm mình có việc sao? Sao cúp máy nhanh vậy chứ?
Bao câu hỏi tràn ngập tâm trí, làm Tấn Tỏa Dương đâm ra chần chừ.
Càng khiến hắn lấy làm lạ hơn là, rõ ràng bốn bề xung quanh đã yên tĩnh trở lại, nhưng có một thứ cảm xúc kỳ diệu lại đang bắt đầu dâng trào trong lòng hắn.
Lát sau, Tấn Tỏa Dương lại nhìn về phía quỷ truyền thanh, trưng vẻ mặt kỳ quái, ngẩn ngơ trong phút chốc.
【……Mày rốt cuộc có biết hay không! Cũng vì mày suốt ngày làm bộ cao giá, tự cho rằng mình ghê gớm lắm!! Cho nên lúc nào cũng khiến người ta ghét! Tấn Tỏa Dương! Mày có từng xem bọn tao là người nhà của mày bao giờ chưa! Trong mắt của cái loại lạnh lùng ích kỷ như mày luôn chỉ có mỗi bản thân mày thôi! Mày toàn xem thường bọn tao!】
“……”
【Từ nhỏ đến lớn anh chẳng buồn đoái hoài đến ai, trừ mẹ anh ra, chẳng ai trong nhà lọt được vào mắt anh…… Đương nhiên, cũng bao gồm cả em nữa. Nhưng, nhưng giờ anh tuyệt tình đắc tội với mọi người trong nhà rồi, anh thật sự nghĩ cả đời này mình có thể hoàn toàn không dựa dẫm vào người khác, cứ sống tiếp theo cái kiểu bài xích tất cả mọi người như thế sao? Hãy biết bao dung cho người khác, lỡ như sau này anh gặp nguy nan hay cần ai giúp đỡ, lại chẳng có ai để dựa vào, đến lúc đó anh tính sao đây……】
Vẫn là những kẻ tràn đầy ác ý đối với hắn và những lời lẽ hắn nghe chẳng hiểu, song lần này Tấn Tỏa Dương lại mím môi, chẳng cách nào phản bác được.
Từ nhỏ đến lớn tính tình Tấn thỏ thiếu gia đã quái gở lập dị, những ngày qua ở thôn Phạm, khó khăn lắm hắn mới được trải qua cuộc sống thanh bình của người bình thường. Hắn vô thức liếc nhìn quỷ truyền thanh đã lại trở về yên tĩnh, bất đắc dĩ ngồi lặng người đối mặt với cái bệnh cũ của mình, đó là EQ thường xảy ra vấn đề, thậm chí dễ dàng mất hút.
Hồi lâu sau, chính hắn cũng phải cảm thấy mình làm như vậy vừa vô nghĩa vừa hết nước cứu chữa. Rồi hắn cau mày, lần đầu tiên duỗi tay mình ra một cách cứng đờ mà cũng đáng quý, dũng cảm cầm lấy quỷ truyền thanh mà vừa rồi mình không nhận để gọi lại.
Lúc gọi lại, vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên, dù sao vừa rồi kẻ bơ đi chính là hắn mà, song đầu dây bên kia không để hắn chờ quá lâu.
Không biết đối phương vẫn luôn chờ hắn hay thật sự biết hắn sẽ gọi lại, y nhận máy rất nhanh, chẳng để hắn phải chờ bao lâu.
Tấn Tỏa Dương dừng một giây lát, khoảnh khắc cảm nhận âm thanh quen thuộc kia vang lên gần kề tai mình, lòng hắn trào dâng một cảm giác vừa êm ả vừa lạ kỳ.
Tấn Tỏa Dương khoác áo ngồi ở cạnh bàn, một giây sau liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một ít tiếng bước chân loạt soạt như thể đang bước đi ở nơi nào đó, rồi tiếp đấy giọng nói quen thuộc ấy mới chậm rãi cất lên.
“Vừa rồi cậu không ngủ sao?”
“……Ừ, sao thế?”
Tuy trong lòng có hơi thắc mắc, song Tấn Tỏa Dương vẫn cau mày hỏi một câu. Ở một bên khác, Tần Giao một mình rời khỏi nhà, đứng trước bức tường rào nhà bà Phạm Tế, cất tiếng nói khàn khàn mơ hồ. Y không vội trả lời ngay mà đầu tiên dừng bước lại, ngẩng đầu về phía ngôi nhà ở phía trước mặt mà vừa rồi suýt nữa đã đi qua, nheo mắt quan sát một thoáng chốc, y bình tĩnh liếc nhìn bóng người thấp thoáng bên giường, lắc đầu bảo:
“Không có gì.”
—— Chỉ là anh sợ em để đèn sáng rồi ngủ gục bên bàn, nên muốn đánh thức em dậy, để em về giường ngủ thôi.
Tần Giao biếng nhác dựa lưng lên bờ tường giá buốt, nửa câu sau ấy y không nói ra, dù sao quan hệ hiện tại của hai người chỉ là quen biết sơ sơ, lời như thế nghe hơi vượt quá giới hạn.
Mới đầu, Tần Giao chỉ định tiễn Hoành Hành Giới Sĩ đi xong rồi thì tới lầu dưới nhìn Dương Hoa một chút, sau đó đi ngủ. Thế mà giờ phút này y lại đội gió rét, một mình đi ra ngoài, đứng dưới bức tường rào, ngắm nhìn ánh đèn ấm áp trong căn nhà nhỏ. Y không muốn ngắt quỷ truyền thanh trên tay mình, cũng không muốn bỏ qua cơ hội được nhìn thấp thoáng nhất cử nhất động của đối phương để đi thẳng về nhà.
Trong bầu không khí lạ lùng ấy, cả hai đều chìm vào yên lặng. Tần Giao biết lúc này hắn nhất định vẫn đang suy nghĩ chuyện ban ngày, bấy giờ y sực nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước với Hoành Hành Giới Sĩ, bèn đứng thẳng dậy bên cạnh tường, vừa nhìn lên trên vừa từ từ cất tiếng hỏi:
“À mà, bây giờ cậu đã có manh mối gì về Công Kê Lang và những cái bóng chạy trốn chưa?”
“……”
Câu hỏi vào thẳng trọng điểm này đã khiến Tấn Tỏa Dương – cái người mới đó còn bối rối vì bầu không khí kỳ lạ – nhớ tới chuyện quan trọng nhất lúc này, cho nên cũng không nhận ra mình đã bị Tần Giao dẫn dắt sang một đề tài khác. Hắn cau mày bất đắc dĩ, trả lời bằng giọng điệu không tốt lắm:
“Vẫn chưa.”
Hồi chiều lúc cùng nhau trở về, thật ra hai người đã thảo luận về những điểm đáng ngờ trong sự kiện ban ngày, cả hai đều cảm thấy Công Kê Lang tẩu thoát được ắt hẳn là nhờ có sự giúp đỡ đằng sau. Tấn Tỏa Dương và Tần Giao lần nữa chuyển chủ đề về vụ án diệt thôn bí ẩn ở quê Thạch Mộ Sinh năm xưa, Tần Giao lại nghe Tấn Tỏa Dương ở bên kia vừa chậm rãi sắp xếp lại bút ký trên bàn vừa nói đứt quãng với mình rằng:
“Kỳ thực tôi đang hoài nghi vụ án cháy thôn Tiểu Thạch có liên quan tới kẻ đứng sau trợ giúp Thạch Mộ Sinh hiện tại.”
“Ồ? Tại sao?”
“Hồ sơ ở ủy ban thôn Phạm cho thấy lúc đó lão ta thực sự bị nhốt trong lồng gà, nếu như không có bất kỳ sự giúp đỡ nào thì lão sẽ chẳng thể hoàn thành được việc này, hơn nữa chuyện về Thạch Thủy Sinh cũng là một điểm đáng ngờ. Chỉ là hiện tại tôi vẫn đang suy nghĩ, kẻ đốt thôn tới không bóng đi không hình, ngoại trừ người bị hại thì chẳng có bất cứ ai phát hiện ra, rốt cuộc kẻ đó đến từ nơi nào, năm đó bọn chúng làm thế nào để liên hệ với Thạch Mộ Sinh, và thông qua cách nào mà có thể biến mất chỉ trong một đêm.”
“Có lẽ…… bọn chúng đến từ nơi mà người bình thường đều sẽ vô thức bỏ qua?”
“Người bình thường đều sẽ vô thức bỏ qua?”
“Chẳng hạn như…… Trên trời? Trong nước? Hoặc nơi nào đó cách xa đất liền?”
“……”
Tần Giao híp mắt cố ý ám chỉ, Tấn Tỏa Dương ngẩn ra, tự dưng nhớ đến ngư nữ Dương Cơ ở trong mơ đã cầu cứu mình từ La Sát hải thị.
Hắn bất giác nhớ lại lời Dương Cơ kể rằng báo nhân giỏi bay lượn, sinh sống trên mây, còn thích giết chóc ăn thịt người. Tấn Toả Dương nhìn chằm chằm vương quốc trên mây mà mình vẽ lên giấy, chợt hỏi Tần Giao ở đầu dây bên kia:
“Cho nên ý của anh là, trong truyền thuyết xa xưa thật sự có một tộc người sống trên tầng mây, còn mọc cánh bay tới nhân gian?”
“Hẳn là vậy, tuy nhiên toàn là mấy câu chuyện quỷ quái để doạ con nít thôi, người đời sau không ai tin là thật nữa rồi. Đương nhiên, câu chuyện này không lưu truyền ở bản địa Đông Sơn mà chủ yếu ở quanh nơi Miêu tộc tụ cư. Song nghe nói tộc người này từ thời cổ đã khét tiếng tham lam, vì phạm tội nặng nên bị trừng phạt bởi *Ngưỡng A Toa – nữ thần mặt trăng của Miêu tộc thuở xa xưa, phải chạy tới sinh sống trên tầng mây lơ lửng giữa không trung……”
“……”
“Người xưa gọi bọn chúng là người Miêu hải thị, nhà cửa ở hải thị phồn hoa phú quý, kiến trúc trên mây xa hoa lộng lẫy, tương truyền hải chủ của bọn chúng sở hữu vô số vàng bạc châu báu, quần áo giày trên người đều làm từ tơ lụa bảo thạch quý giá nhất. Nhưng người ở hải thị lại háo sắc, ăn thịt người, tàn bạo cùng cực, mỗi khi mặt trăng hiện ra to lớn nhất, chúng sẽ tới nhân gian làm chuyện ác, thậm chí bóc lột phàm nhân, giết người diệt thôn, đến khi mặt trăng hoàn toàn lặn xuống thì mới quay trở lại bầu trời. Ngưỡng A Toa thất vọng tột bậc về chúng, liền quyết định tăng thêm hình phạt cho chúng từ năm này qua năm khác. Cho tới ngày nay, đám người hải thị mang nghiệp chướng nặng nề vẫn không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi vương quốc trên mây……”
Nghe đến đó, Tấn Toả Dương đã ngờ ngợ nhận ra một số manh mối về Công Kê Lang và La Sát hải thị có mối liên hệ kỳ lạ với nhau, thế là hắn cũng chẳng nghĩ xem tại sao bỗng dưng Tần Giao lại nhắc nhở mình về chuyện này, mà vội hỏi rằng:
“Vậy trong truyền thuyết Miêu tộc đó…… có nhắc tới ban đầu chúng phạm tội nặng gì nên mới bị trừng phạt không?”
Ban nãy Tần Giao cũng vừa nhắc qua chuyện này với Hoành Hành Giới Sĩ xong, giữa đêm hôm y tốn công ám chỉ cả buổi chính là để chờ hắn tự hỏi ra vấn đề này đây, y ngước mắt nhìn lên vầng trăng đỏ trên cao, kéo dài giọng, chầm chậm đáp rằng:
“Có nhắc tới.”
“……Là gì?”
“Nghe nói vì đã ăn hết anh em của Ngưỡng A Toa, cho nên bọn chúng mới bị Ngưỡng A Toa hạ lệnh trừng phạt. Còn có một cách giải thích nữa, rằng Ngưỡng A Toa chính là hoá thân chân thực của mặt trăng trong truyền thuyết, còn anh em của Ngưỡng A Toa bị ăn thịt thì chính là chỉ cái bóng của mặt trăng.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Ngưỡng A Toa: Nữ thần Miêu tộc, bây giờ trên internet vẫn tìm được bài hát cùng tên nổi tiếng《Ngưỡng A Toa》của dân tộc Miêu đấy.
—–
Chương sau Công Kê Lang thực sự sẽ ngủm củ tỏi mà QAQ. Chương này để mợ tương tư đơn phương một chút, khổ tận cam lai, lưỡng tình tương duyệt đã ở ngay phía trước rồi!
******
★Chú thích:
[1]Ngưỡng A Toa: Là nữ thần sắc đẹp trong truyền thuyết và sử thi của người dân tộc Miêu tại Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng Ngưỡng A Toa sinh ra trong giếng nước mát lành nơi núi rừng, ngày đầu tiên sinh ra đã biết cười, ngày thứ hai biết nói, ngày thứ ba biết hát, ngày thứ tư biết dệt vải, thêu hoa. Đồng thời, hình tượng Ngưỡng A Toa cũng gắn liền với ánh trăng, cơ mà hơi khác trong truyện nói chút:3
Theo bài thơ cổ trường thiên của dân tộc Miêu, nàng sở hữu sắc đẹp tuyệt trần, mặt trời đem lòng thương nhớ nên tìm cách để lừa cưới Ngưỡng A Toa về làm vợ. Khổ nỗi, sau khi làm vợ chồng, mặt trời mải theo đuổi danh lợi, chỉ lo ngao du đó đây chứ chẳng màng đến người vợ ở nhà, bỏ lại Ngưỡng A Toa cô đơn suốt nhiều năm trời. Chỉ có mặt trăng là ở nhà sống chung với Ngưỡng A Toa, mặt trăng tuy là em trai của mặt trời nhưng thật ra bị xem như người ăn kẻ ở. Hai con người cô đơn phải lòng nhau, nên đã trốn đi kết làm vợ chồng. Cuối cùng sau nhiều hồi gian khó, hai người cũng có được hạnh phúc, Ngưỡng A Toa về bên mặt trăng, còn mặt trăng thì tặng lại giang sơn cho mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.