Chương 148: Miêu: 1
Thạch Đầu Dương
11/02/2022
《Tính thư》viết, La Sát hải thị, là vương quốc trên mây, thường hiện ra sau cơn mưa, đến khi mặt trời ló rạng thì lại tiếp tục biến mất.
Tương truyền rằng Bôn Hoàng, con trai của lệnh doãn nước Sở là Đẩu Việt Tiêu, được thụ phong cho ấp Miêu, từ đó hậu duệ của Bôn Hoàng liền lấy họ Miêu làm dòng họ. (Lệnh doãn là một chức quan của nước Sở.)
Dân cư nơi đây đa phần mặt báo vuốt ưng, giỏi bay lượn, mặt như La Sát, tính tình tham lam hung ác, thường xuyên bay tới nhân gian lúc nửa đêm để tàn sát thôn làng, bắt dân ăn thịt, cũng bởi vậy mà còn được gọi là La Sát quỷ.
—— 《Tính thư • Thiên về Miêu thị》
Sáng sớm hôm sau, Tấn Tỏa Dương trải qua một đêm hiếm thấy không phải chịu đau đớn dằn vặt gây ra bởi lời nguyền của Công Kê Lang, thức dậy thật sớm theo như thường lệ.
Hắn cầm lấy đôi giày đặt ở đầu giường, xỏ vào chân rồi bước từng bước ra khỏi căn nhà cũ kỹ, nơi mái hiên còn đọng những giọt băng. Bấy giờ, hắn tình cờ ngẩng đầu xem cuốn hoàng lịch treo trong nhà chính, thấy tờ ngoài cùng viết “Năm Tân Dậu, tháng Tân Sửu, ngày Bính Thìn, hai mươi bảy tháng chạp, kỵ xuất hành, ăn mặn”, ánh mắt hắn thoáng khựng lại, sau đó cau mày đăm chiêu nhìn ra nền tuyết trắng mênh mang ngoài kia.
Tối qua sau khi chia tay Tần Giao và quay trở về, mãi đến sau nửa đêm hắn cứ chìm trong một giấc mơ kỳ quái lạ lùng, giờ cố gắng nhớ lại thì giấc mơ ấy cũng chẳng có đầu có đuôi gì cả.
Lúc thì mơ thấy một con cá nhỏ màu trắng bạc sinh ra trong rừng, bơi qua bơi lại trong một hồ nước giống mặt gương. Lúc thì mơ thấy hình ảnh tàn nhẫn đó là một tốp phụ nữ Động tộc bụng lớn bị một đám người đầu báo mặt mũi mơ hồ kéo lên trên núi, trói vào đống củi rồi thiêu chết.
Trong giấc mơ, những người phụ nữ Động tộc tóc tai bù xù, toàn thân trần trụi, cất tiếng gào khóc thảm thiết đến gai người. Tấn Tỏa Dương chứng kiến bọn họ bị đày đọa một cách đáng sợ, da thịt rách toạc ra, thân xác bị thiêu khét, cái bụng vốn chứa đầy nước và dinh dưỡng cũng từ từ xẹp xuống, cuối cùng trên những cái bụng nhăn nhúm ấy xuất hiện gương mặt của trẻ sơ sinh, có mắt mũi rõ ràng, khóc lóc dữ tợn như ác quỷ.
Lũ người đầu báo thiêu sống bọn họ nhìn thấy cảnh ấy thì điên cuồng xúm lại, dùng đao và rìu khoét bụng của những cái xác nữ hiện gương mặt trẻ con. Mặt mũi lũ người ấy bặm trợn hung ác, có đặc điểm của động vật họ mèo. Đầu tiên chúng lấy ra một thi thể trẻ con khô quắt còn dính cuống rốn và nước ối, rồi nâng đứa bé sơ sinh mọc đuôi cá này lên như thể phát hiện một món trân bảo quý hiếm nào đó, kích động hô to bằng một loại ngôn ngữ dân tộc thiểu số hoàn toàn xa lạ.
“Là cá!! Là cá!!! Là cá thật này! Chúng ta bắt được cá thật rồi! Lần này chúng ta giàu to rồi!! Đem lũ cá quý giá này về La Sát hải thị[1] bán đi!! Rồi La Sát quỷ chúng ta khỏi cần lo không sở hữu nhiều của cải bằng bọn rồng giả dối ngạo mạn ấy nữa a ha ha!!!”
Tấn Tỏa Dương đứng bên ngoài mộng cảnh mông lưng mơ hồ, tận mắt chứng kiến một trang giấy vàng giống như tính thư lật qua trước mặt mình, tiếp tục diễn ra cảnh tượng máu me như thể một cuộn tranh liên hoàn vậy. Rõ ràng không thể nghe hiểu được ngôn ngữ dân tộc thiểu số này, thế nhưng tai hắn vẫn nhói tai, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hắn chống gậy cố gắng tiến vào trong mộng cảnh tàn sát khốc liệt đáng sợ kia, ấy thế nhưng cứ luôn bị ngăn chặn bởi màn sáng vàng chói lóa trong hình ảnh ấy.
Tấn Tỏa Dương nghiêm mặt lạnh lùng, cầm gậy đập nát màn sáng vàng trước mắt, giơ tay lật qua mộng cảnh đẫm máu kinh hoàng này.
Bởi đứng bên ngoài màn gió bão dữ dội nên thân thể hắn hơi chênh vênh không vững. Bỗng nhiên, hắn thấy phần sau của sách liên quan đến mộng cảnh này hoàn toàn trống trơn, sản phụ, trẻ sơ sinh và người đầu báo biết bay đều biến mất hết, trong hồ nước như gương chỉ còn lại một vị phu nhân dị vực tuyệt đẹp, mọc đuôi cá, nét mặt đau thương, cùng với một âm thanh loáng thoáng nghe như tiếng xích chân xao động đang truyền vào tai hắn.
【Tính sư —— Tính sư —— Ngài có nghe thấy tiếng của nô không ——】
【Cầu xin ngài —— Cầu xin ngài mau tới cứu nô —— Và cả đứa con gái đến nay vẫn chưa rõ tung tích của nô ——】
【Nô vốn là một con cá tử tôn bình thường —— Mười hai năm trước bị hải chủ của La Sát hải thị ép cưới —— Từ đó đến nay liên tục bị giam hãm tù đày trong La Sát hải thị trên bầu trời —— Sau lưng nô không có cánh —— Cho nên mười hai năm qua vẫn chẳng tài nào trốn thoát khỏi vương quốc trên mây này —— Suốt nhiều năm —— Người La Sát vẫn luôn nô dịch những con cá bị nhốt trong lồng —— Thậm chí là ăn tươi nuốt sống những con cá khác giống như nô ——】
【Hiện tại nô chỉ xin ngài mau cứu những con cá đáng thương giống như nô —— Và giúp nô tìm về đứa con gái nhỏ —— Bởi vì —— Nước ối tươi mới mà ngài cần để chữa khỏi lời nguyền của Công Kê Lang hiện đang ở chỗ nô —— Nô chắc chắn có thể giúp được ngài —— Nếu ngài không tin —— Thì bây giờ nô sẽ chứng minh cho ngài —— Chỉ xin ngài mau dẫn con gái của nô đến La Sát hải thị —— Cầu xin ngài —— Cầu xin ngài ——】
“……”
Cuối cùng, tiếng van xin của vị phu nhân đuôi cá áo đỏ ngừng lại trong mặt gương nước kỳ quái ấy, Tấn Tỏa Dương ngẩn ra, còn chưa kịp đưa tay nắm lấy tay bà ta thì người phụ nữ cầu cứu trong mộng cảnh đã hoàn toàn biến mất.
Chàng thanh niên tóc trắng đang say ngủ lập tức mở mắt choàng tỉnh trên giường, hồi lâu sau, sắc mặt hắn trắng bệch, ngỡ ngàng xoa bóp huyệt thái dương, hoang mang nhìn ra ngoài ô cửa sổ đã hé nắng ban mai.
Giấc mơ vừa rồi…… là thật ư?
Đó thật sự là một con…… cá tử tôn cầu cứu mình từ La Sát hải thị xa xôi ư?
Trong lúc nhất thời Tấn Tỏa Dương càng khó nhận biết nó có đúng như phán đoán trong đầu mình không hay là thứ gì khác nữa. Hắn cau mày nhìn chằm chằm xà nhà bên trên, nằm trên giường suy tư một lúc lâu, đến cuối cùng vẫn chẳng rõ chuyện rốt cuộc là sao.
Một số ấn tượng mà giấc mơ ấy đem đến quả thực quá đỗi chân thực, nên giờ tuy đã tỉnh hẳn nhưng hắn không hề quên hết mà vẫn nhớ mang máng về một đám người đầu báo bay từ trên trời xuống thôn làng, về vị phu nhân đuôi cá khóc thút thít trong gương, và cả cái nơi kỳ lạ tên là…… La Sát hải thị.
Chàng thanh niên tóc trắng thấy bà Phạm Tế, Phạm A Bảo ngủ ở phòng sát vách và nhóc búp bê bùn nằm sấp cạnh gối vẫn còn đang nghỉ ngơi, hắn quan sát sắc trời, chú ý không để phát ra quá nhiều tiếng động.
Hắn cố gắng khiến dòng cảm xúc hỗn độn của mình bình tĩnh lại, sau đó đi tới gian trước, giúp bà Phạm Tế múc một ít nước giếng để cả nhà vo gạo nấu cơm buổi sáng, rồi ngồi xuống bên cạnh giếng trời, bắt đầu gỡ băng gạc quấn trên mặt ra.
Trong lúc ấy, chú sẻ xám đậu bên tường vừa cất tiếng hót vừa dùng vuốt cào tuyết, tiếng động không lớn, song lại bất ngờ tô điểm thêm một chút sức sống cho buổi sáng ngày đông khô hanh.
Tấn Tỏa Dương nhớ tối qua đã hẹn với Tần Giao là lát nữa sẽ cùng hai cha con họ xuống núi tìm Công Kê Lang rồi, hắn không muốn để người khác chờ mình lâu nên bèn nhanh tay hơn.
Lớp băng gạc lấm một chút bùn bẩn chẳng rõ vì lý do gì, vải băng rơi từng vòng từng vòng xuống đất, từ từ để lộ ra chiếc cằm gầy gò tái nhợt của chàng thanh niên.
Tấn Tỏa Dương đang định cúi xuống vốc một ít nước giếng lên để rửa mặt giống như thường ngày, thế nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt mình thì biểu cảm của hắn hơi sai sai, tay cũng ngừng động tác. Ý thức được có gì đó bất thường, hắn nhếch môi lên, vội giơ tay chạm vào trán và hai gò má mình.
“……”
Vốn Tấn Tỏa Dương còn lưỡng lự chưa tin, song khi chạm tay vào rồi, hắn mới nhận ra gương mặt phản chiếu trong nước giếng thật sự là mình. Ở nửa bên mặt, phần mày và đuôi mắt lấm màu đỏ thẫm như thể đuôi cá.
Hắn cau mày nghiêng mặt sang bên, phát hiện ra những chỗ có vết sẹo và dính lời nguyền Công Kê Lang đều đã bị áp chế bởi hoa văn màu đỏ quái gở ấy, lan khắp cả nửa bên sườn mặt.
Tấn Tỏa Dương hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cúi đầu che gương mặt nửa người nửa túy hóa của mình lại, nhăn nhó đứng lên khỏi chỗ bên cạnh giếng. Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy phía sau vang lên tiếng bà Phạm Tế đang bưng chậu nước, chậm rãi bước từng bước ra khỏi phòng.
“A Bảo…… A Bảo, dậy thôi…… Mau dậy đi…… Mặt trời đã phơi nắng đến mông rồi……”
Bà cụ lắc lư râu vòi trên đầu, giọng nói vẫn hệt như mọi ngày. Tấn Tỏa Dương đang luống cuống tay chân, vừa nghe tiếng bà cụ thì mặt hắn càng sa sầm thêm, hắn cuống quýt ngẩng phắt đầu lên, định chạy vội về phòng.
Song vừa mới quay đầu, hắn đã ngay lập tức đối diện với bà cụ kiến. Hắn thì chưa kịp tránh né, mà bà cụ cũng chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào.
Từ góc độ của bà Phạm Tế thì vừa khéo thấy rõ mồn một nửa bên mặt đã thay đổi 180° của hắn, bà cụ ngỡ ngàng trố mắt ra, vứt phăng chậu nước đầy ụ trong tay làm vang “Bốp” một tiếng, bà vừa chỉ vào mặt hắn vừa lắp bắp:
“Tỏa…… Tỏa Dương? Mặt của cậu…… Mặt của cậu…… sao thế này……”
Vẻ mặt bất ngờ của bà lão làm Tấn Tỏa Dương cũng cứng người luống cuống, chẳng biết nên làm sao để nói rõ lý do mình tự dưng biến thành thế này. Hắn trưng ra biểu cảm phức tạp, đưa tay toan giải thích để bà cụ đừng sợ mình.
Nhưng hai bên còn đang đờ đẫn bối rối thì Phạm A Bảo đã nghe thấy tiếng bà nội làm rớt đồ, nó dụi đôi mắt ngái ngủ, ló đầu ra khỏi phòng.
Thế là cu cậu Phạm A Bảo lắm mồm liền đối diện với gương mặt Tấn Tỏa Dương, nhìn nửa bên mặt của hắn tự dưng trở nên đẹp đẽ giống như tinh quái trong núi, nó trợn tròn hai mắt như cún con, nằm trên lầu la inh ỏi:
“Oa oa oa!!! Anh…… Anh Tỏa Dương!! Mặt của anh!! Mặt của anh!! Đẹp quá quá quá đi!! Nhìn vào đúng là đẹp…… đẹp trai thật đấy!! Hệt như thần tiên trong tranh, cưỡi rồng bay trên mây, bên cạnh còn có tiên hạc lượn qua lượn lại!! Áu áu áu!!! Đẹp hết xẩy!!”
Tâm lý Tấn Tỏa Dương đang rối tinh rối mù cả lên, mà sau tiếng kêu hết sức quá lố của thằng nhóc Phạm A Bảo thì hắn đơ ra như trời trồng, bởi vì hắn chẳng ngờ câu đầu tiên mà đứa nhỏ này nói sẽ là câu này.
Bà cụ Phạm Tế cũng hoàn hồn nhờ tiếng la của thằng cháu, kỳ thật vừa rồi gương mặt của Tấn Tỏa Dương cũng làm bà phải đứng hình, bà bất đắc dĩ ngẩng đầu lên ra hiệu cho thằng cu trời đánh trên lầu mau câm miệng lại, sau đó bảo với Tấn Tỏa Dương – cái người vẫn còn chưa phục hồi tinh thần kia:
“Tỏa Dương à…… Mặt…… Mặt cậu rốt cuộc…… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…… Sao mới qua một đêm mà bỗng dưng biến thành thế này? Lúc trước lời nguyền gà mặt người nghiêm trọng như thế mà sao giờ chỉ còn sót lại một nửa? Cậu tìm được thuốc để chữa khỏi mặt mình hả? Hay là sao vậy?”
“……”
“Ơ mà không đúng, nếu lần này cậu thật sự bình phục hoàn toàn thì đâu có chuyện nửa bên mặt vẫn còn một mảng lớn thế kia được, rốt cuộc là sao vậy nhỉ…… Cơ mà…… Cậu bây giờ quả là đẹp trai thật đấy…… Như thể một người nặn bằng bùn đột nhiên đổi sang lớp vỏ điêu khắc từ ngọc thạch vậy…… Trái tim già nua của tôi cũng phải đập bình bịch đây này ha ha…… Nhưng chuyện này là sao……”
“Bà nội! Năm nay bà đã cả bó tuổi rồi! Đừng đùa giỡn anh Tỏa Dương như thế chứ! Bà xem anh ấy đỏ hết cả mặt lên rồi kìa!! À mà…… Đúng rồi đúng rồi, anh Tỏa Dương!! Rốt cuộc là sao thế!! Có phải anh đã gặp phải chuyện gì siêu lợi hại siêu thần kỳ không!!”
“Ôi trời cái thằng quỷ sứ này! Ông nội con đã mất bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ giờ bà không được ngắm trai trẻ đẹp hả! Hơn nữa Tỏa Dương là người ngoài mà!!”
“Óa óa óa, bà nội, bà lại nhéo râu con rồi!!! Con mặc kệ đấy!! Bây giờ con muốn chạy đi tìm Dương Hoa!! Con phải kể cho cậu ấy là anh Tỏa Dương ngủ một giấc dậy bỗng như đẹp như tiên nữ…… Ấy lộn, không không không, tiên nam từ trên trời hạ xuống phàm trần!!”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Mặc dù đã biết đầu óc thằng nhóc này không được bình thường cho lắm, song Tấn Tỏa Dương vẫn phải nhăn mặt đau đầu, tâm trạng có thể nói là phức tạp khôn kể.
Tấn Tỏa Dương túm thằng nhóc lại trước khi nó kịp chạy đi mất, hắn hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nhìn về phía nó. Đầu tiên hắn đanh mặt nghiêm túc nhìn thằng nhóc, sau đó lại bất đắc dĩ nhìn cả hai bà cháu, cau mày nói rằng:
“……Trừ em và bà em…… Tạm thời đừng kể chuyện này cho bất cứ ai trong thôn nhé, bao gồm cả Dương Hoa và…… cha Dương Hoa.”
“Ủa? Tại, tại sao vậy ạ??”
“Đúng đấy…… Tỏa Dương…… Mặt mũi khôi phục rồi chẳng lẽ không phải chuyện tốt ư……”
“……”
Hiển nhiên Tấn Tỏa Dương không tài nào giải đáp được những câu hỏi liên tiếp của hai bà cháu nhà này, mà bị hai người nhìn chòng chọc như thế mãi, trán hắn cũng đỏ lên vì lúng túng. Chàng thanh niên cố nhớ lại lúc ở trong mơ, vị phu nhân đuôi cá ở dưới nước đã khóc lóc cầu cứu và nói mấy câu cuối cùng kỳ lạ gì đó với mình.
Bởi chính hắn cũng cảm thấy khó mà tin tưởng chuyện này, nên đâm ra không biết giải thích với hai bà cháu ra sao. Ánh mắt nóng bỏng của bọn họ cứ bắn về phía hắn, làm hắn gượng gạo chết đi được. Thế là chàng trai tóc trắng đành phải một lần nữa che đi gương mặt đẹp trai không hề phù hợp với thẩm mỹ cá nhân, sau đó nhíu mày, chậm rãi bảo với bọn họ:
“……Tại vì tôi tạm thời vẫn chưa chắc đây có phải chuyện tốt hay không, dù sao hiện giờ vụ Công Kê Lang vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được, mà vừa rồi…… dường như tôi mơ thấy một giấc mơ hơi lạ lùng.”
“……Giấc mơ?”
Bà Phạm Tế và Phạm A Bảo cùng trợn to đôi mắt nâu của mình, râu vòi trên đầu cũng lay qua lay lại.
Thanh niên tóc trắng gật đầu với hai bà cháu, cau mày nhìn gương mặt mình một nửa giống như thần linh, một nửa giống như ác quỷ, hắn mím môi, sau đó ngước đôi mắt với phần đuôi nhuốm sắc đỏ lên, chầm chậm nói từng chữ từng câu:
“Tôi mơ thấy một vương quốc trên mây tên là La Sát hải thị…… Còn có một con cá bị báo nhân nhốt trong lồng tre, tên là Dương Cơ.”
Tương truyền rằng Bôn Hoàng, con trai của lệnh doãn nước Sở là Đẩu Việt Tiêu, được thụ phong cho ấp Miêu, từ đó hậu duệ của Bôn Hoàng liền lấy họ Miêu làm dòng họ. (Lệnh doãn là một chức quan của nước Sở.)
Dân cư nơi đây đa phần mặt báo vuốt ưng, giỏi bay lượn, mặt như La Sát, tính tình tham lam hung ác, thường xuyên bay tới nhân gian lúc nửa đêm để tàn sát thôn làng, bắt dân ăn thịt, cũng bởi vậy mà còn được gọi là La Sát quỷ.
—— 《Tính thư • Thiên về Miêu thị》
Sáng sớm hôm sau, Tấn Tỏa Dương trải qua một đêm hiếm thấy không phải chịu đau đớn dằn vặt gây ra bởi lời nguyền của Công Kê Lang, thức dậy thật sớm theo như thường lệ.
Hắn cầm lấy đôi giày đặt ở đầu giường, xỏ vào chân rồi bước từng bước ra khỏi căn nhà cũ kỹ, nơi mái hiên còn đọng những giọt băng. Bấy giờ, hắn tình cờ ngẩng đầu xem cuốn hoàng lịch treo trong nhà chính, thấy tờ ngoài cùng viết “Năm Tân Dậu, tháng Tân Sửu, ngày Bính Thìn, hai mươi bảy tháng chạp, kỵ xuất hành, ăn mặn”, ánh mắt hắn thoáng khựng lại, sau đó cau mày đăm chiêu nhìn ra nền tuyết trắng mênh mang ngoài kia.
Tối qua sau khi chia tay Tần Giao và quay trở về, mãi đến sau nửa đêm hắn cứ chìm trong một giấc mơ kỳ quái lạ lùng, giờ cố gắng nhớ lại thì giấc mơ ấy cũng chẳng có đầu có đuôi gì cả.
Lúc thì mơ thấy một con cá nhỏ màu trắng bạc sinh ra trong rừng, bơi qua bơi lại trong một hồ nước giống mặt gương. Lúc thì mơ thấy hình ảnh tàn nhẫn đó là một tốp phụ nữ Động tộc bụng lớn bị một đám người đầu báo mặt mũi mơ hồ kéo lên trên núi, trói vào đống củi rồi thiêu chết.
Trong giấc mơ, những người phụ nữ Động tộc tóc tai bù xù, toàn thân trần trụi, cất tiếng gào khóc thảm thiết đến gai người. Tấn Tỏa Dương chứng kiến bọn họ bị đày đọa một cách đáng sợ, da thịt rách toạc ra, thân xác bị thiêu khét, cái bụng vốn chứa đầy nước và dinh dưỡng cũng từ từ xẹp xuống, cuối cùng trên những cái bụng nhăn nhúm ấy xuất hiện gương mặt của trẻ sơ sinh, có mắt mũi rõ ràng, khóc lóc dữ tợn như ác quỷ.
Lũ người đầu báo thiêu sống bọn họ nhìn thấy cảnh ấy thì điên cuồng xúm lại, dùng đao và rìu khoét bụng của những cái xác nữ hiện gương mặt trẻ con. Mặt mũi lũ người ấy bặm trợn hung ác, có đặc điểm của động vật họ mèo. Đầu tiên chúng lấy ra một thi thể trẻ con khô quắt còn dính cuống rốn và nước ối, rồi nâng đứa bé sơ sinh mọc đuôi cá này lên như thể phát hiện một món trân bảo quý hiếm nào đó, kích động hô to bằng một loại ngôn ngữ dân tộc thiểu số hoàn toàn xa lạ.
“Là cá!! Là cá!!! Là cá thật này! Chúng ta bắt được cá thật rồi! Lần này chúng ta giàu to rồi!! Đem lũ cá quý giá này về La Sát hải thị[1] bán đi!! Rồi La Sát quỷ chúng ta khỏi cần lo không sở hữu nhiều của cải bằng bọn rồng giả dối ngạo mạn ấy nữa a ha ha!!!”
Tấn Tỏa Dương đứng bên ngoài mộng cảnh mông lưng mơ hồ, tận mắt chứng kiến một trang giấy vàng giống như tính thư lật qua trước mặt mình, tiếp tục diễn ra cảnh tượng máu me như thể một cuộn tranh liên hoàn vậy. Rõ ràng không thể nghe hiểu được ngôn ngữ dân tộc thiểu số này, thế nhưng tai hắn vẫn nhói tai, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hắn chống gậy cố gắng tiến vào trong mộng cảnh tàn sát khốc liệt đáng sợ kia, ấy thế nhưng cứ luôn bị ngăn chặn bởi màn sáng vàng chói lóa trong hình ảnh ấy.
Tấn Tỏa Dương nghiêm mặt lạnh lùng, cầm gậy đập nát màn sáng vàng trước mắt, giơ tay lật qua mộng cảnh đẫm máu kinh hoàng này.
Bởi đứng bên ngoài màn gió bão dữ dội nên thân thể hắn hơi chênh vênh không vững. Bỗng nhiên, hắn thấy phần sau của sách liên quan đến mộng cảnh này hoàn toàn trống trơn, sản phụ, trẻ sơ sinh và người đầu báo biết bay đều biến mất hết, trong hồ nước như gương chỉ còn lại một vị phu nhân dị vực tuyệt đẹp, mọc đuôi cá, nét mặt đau thương, cùng với một âm thanh loáng thoáng nghe như tiếng xích chân xao động đang truyền vào tai hắn.
【Tính sư —— Tính sư —— Ngài có nghe thấy tiếng của nô không ——】
【Cầu xin ngài —— Cầu xin ngài mau tới cứu nô —— Và cả đứa con gái đến nay vẫn chưa rõ tung tích của nô ——】
【Nô vốn là một con cá tử tôn bình thường —— Mười hai năm trước bị hải chủ của La Sát hải thị ép cưới —— Từ đó đến nay liên tục bị giam hãm tù đày trong La Sát hải thị trên bầu trời —— Sau lưng nô không có cánh —— Cho nên mười hai năm qua vẫn chẳng tài nào trốn thoát khỏi vương quốc trên mây này —— Suốt nhiều năm —— Người La Sát vẫn luôn nô dịch những con cá bị nhốt trong lồng —— Thậm chí là ăn tươi nuốt sống những con cá khác giống như nô ——】
【Hiện tại nô chỉ xin ngài mau cứu những con cá đáng thương giống như nô —— Và giúp nô tìm về đứa con gái nhỏ —— Bởi vì —— Nước ối tươi mới mà ngài cần để chữa khỏi lời nguyền của Công Kê Lang hiện đang ở chỗ nô —— Nô chắc chắn có thể giúp được ngài —— Nếu ngài không tin —— Thì bây giờ nô sẽ chứng minh cho ngài —— Chỉ xin ngài mau dẫn con gái của nô đến La Sát hải thị —— Cầu xin ngài —— Cầu xin ngài ——】
“……”
Cuối cùng, tiếng van xin của vị phu nhân đuôi cá áo đỏ ngừng lại trong mặt gương nước kỳ quái ấy, Tấn Tỏa Dương ngẩn ra, còn chưa kịp đưa tay nắm lấy tay bà ta thì người phụ nữ cầu cứu trong mộng cảnh đã hoàn toàn biến mất.
Chàng thanh niên tóc trắng đang say ngủ lập tức mở mắt choàng tỉnh trên giường, hồi lâu sau, sắc mặt hắn trắng bệch, ngỡ ngàng xoa bóp huyệt thái dương, hoang mang nhìn ra ngoài ô cửa sổ đã hé nắng ban mai.
Giấc mơ vừa rồi…… là thật ư?
Đó thật sự là một con…… cá tử tôn cầu cứu mình từ La Sát hải thị xa xôi ư?
Trong lúc nhất thời Tấn Tỏa Dương càng khó nhận biết nó có đúng như phán đoán trong đầu mình không hay là thứ gì khác nữa. Hắn cau mày nhìn chằm chằm xà nhà bên trên, nằm trên giường suy tư một lúc lâu, đến cuối cùng vẫn chẳng rõ chuyện rốt cuộc là sao.
Một số ấn tượng mà giấc mơ ấy đem đến quả thực quá đỗi chân thực, nên giờ tuy đã tỉnh hẳn nhưng hắn không hề quên hết mà vẫn nhớ mang máng về một đám người đầu báo bay từ trên trời xuống thôn làng, về vị phu nhân đuôi cá khóc thút thít trong gương, và cả cái nơi kỳ lạ tên là…… La Sát hải thị.
Chàng thanh niên tóc trắng thấy bà Phạm Tế, Phạm A Bảo ngủ ở phòng sát vách và nhóc búp bê bùn nằm sấp cạnh gối vẫn còn đang nghỉ ngơi, hắn quan sát sắc trời, chú ý không để phát ra quá nhiều tiếng động.
Hắn cố gắng khiến dòng cảm xúc hỗn độn của mình bình tĩnh lại, sau đó đi tới gian trước, giúp bà Phạm Tế múc một ít nước giếng để cả nhà vo gạo nấu cơm buổi sáng, rồi ngồi xuống bên cạnh giếng trời, bắt đầu gỡ băng gạc quấn trên mặt ra.
Trong lúc ấy, chú sẻ xám đậu bên tường vừa cất tiếng hót vừa dùng vuốt cào tuyết, tiếng động không lớn, song lại bất ngờ tô điểm thêm một chút sức sống cho buổi sáng ngày đông khô hanh.
Tấn Tỏa Dương nhớ tối qua đã hẹn với Tần Giao là lát nữa sẽ cùng hai cha con họ xuống núi tìm Công Kê Lang rồi, hắn không muốn để người khác chờ mình lâu nên bèn nhanh tay hơn.
Lớp băng gạc lấm một chút bùn bẩn chẳng rõ vì lý do gì, vải băng rơi từng vòng từng vòng xuống đất, từ từ để lộ ra chiếc cằm gầy gò tái nhợt của chàng thanh niên.
Tấn Tỏa Dương đang định cúi xuống vốc một ít nước giếng lên để rửa mặt giống như thường ngày, thế nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt mình thì biểu cảm của hắn hơi sai sai, tay cũng ngừng động tác. Ý thức được có gì đó bất thường, hắn nhếch môi lên, vội giơ tay chạm vào trán và hai gò má mình.
“……”
Vốn Tấn Tỏa Dương còn lưỡng lự chưa tin, song khi chạm tay vào rồi, hắn mới nhận ra gương mặt phản chiếu trong nước giếng thật sự là mình. Ở nửa bên mặt, phần mày và đuôi mắt lấm màu đỏ thẫm như thể đuôi cá.
Hắn cau mày nghiêng mặt sang bên, phát hiện ra những chỗ có vết sẹo và dính lời nguyền Công Kê Lang đều đã bị áp chế bởi hoa văn màu đỏ quái gở ấy, lan khắp cả nửa bên sườn mặt.
Tấn Tỏa Dương hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cúi đầu che gương mặt nửa người nửa túy hóa của mình lại, nhăn nhó đứng lên khỏi chỗ bên cạnh giếng. Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy phía sau vang lên tiếng bà Phạm Tế đang bưng chậu nước, chậm rãi bước từng bước ra khỏi phòng.
“A Bảo…… A Bảo, dậy thôi…… Mau dậy đi…… Mặt trời đã phơi nắng đến mông rồi……”
Bà cụ lắc lư râu vòi trên đầu, giọng nói vẫn hệt như mọi ngày. Tấn Tỏa Dương đang luống cuống tay chân, vừa nghe tiếng bà cụ thì mặt hắn càng sa sầm thêm, hắn cuống quýt ngẩng phắt đầu lên, định chạy vội về phòng.
Song vừa mới quay đầu, hắn đã ngay lập tức đối diện với bà cụ kiến. Hắn thì chưa kịp tránh né, mà bà cụ cũng chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào.
Từ góc độ của bà Phạm Tế thì vừa khéo thấy rõ mồn một nửa bên mặt đã thay đổi 180° của hắn, bà cụ ngỡ ngàng trố mắt ra, vứt phăng chậu nước đầy ụ trong tay làm vang “Bốp” một tiếng, bà vừa chỉ vào mặt hắn vừa lắp bắp:
“Tỏa…… Tỏa Dương? Mặt của cậu…… Mặt của cậu…… sao thế này……”
Vẻ mặt bất ngờ của bà lão làm Tấn Tỏa Dương cũng cứng người luống cuống, chẳng biết nên làm sao để nói rõ lý do mình tự dưng biến thành thế này. Hắn trưng ra biểu cảm phức tạp, đưa tay toan giải thích để bà cụ đừng sợ mình.
Nhưng hai bên còn đang đờ đẫn bối rối thì Phạm A Bảo đã nghe thấy tiếng bà nội làm rớt đồ, nó dụi đôi mắt ngái ngủ, ló đầu ra khỏi phòng.
Thế là cu cậu Phạm A Bảo lắm mồm liền đối diện với gương mặt Tấn Tỏa Dương, nhìn nửa bên mặt của hắn tự dưng trở nên đẹp đẽ giống như tinh quái trong núi, nó trợn tròn hai mắt như cún con, nằm trên lầu la inh ỏi:
“Oa oa oa!!! Anh…… Anh Tỏa Dương!! Mặt của anh!! Mặt của anh!! Đẹp quá quá quá đi!! Nhìn vào đúng là đẹp…… đẹp trai thật đấy!! Hệt như thần tiên trong tranh, cưỡi rồng bay trên mây, bên cạnh còn có tiên hạc lượn qua lượn lại!! Áu áu áu!!! Đẹp hết xẩy!!”
Tâm lý Tấn Tỏa Dương đang rối tinh rối mù cả lên, mà sau tiếng kêu hết sức quá lố của thằng nhóc Phạm A Bảo thì hắn đơ ra như trời trồng, bởi vì hắn chẳng ngờ câu đầu tiên mà đứa nhỏ này nói sẽ là câu này.
Bà cụ Phạm Tế cũng hoàn hồn nhờ tiếng la của thằng cháu, kỳ thật vừa rồi gương mặt của Tấn Tỏa Dương cũng làm bà phải đứng hình, bà bất đắc dĩ ngẩng đầu lên ra hiệu cho thằng cu trời đánh trên lầu mau câm miệng lại, sau đó bảo với Tấn Tỏa Dương – cái người vẫn còn chưa phục hồi tinh thần kia:
“Tỏa Dương à…… Mặt…… Mặt cậu rốt cuộc…… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…… Sao mới qua một đêm mà bỗng dưng biến thành thế này? Lúc trước lời nguyền gà mặt người nghiêm trọng như thế mà sao giờ chỉ còn sót lại một nửa? Cậu tìm được thuốc để chữa khỏi mặt mình hả? Hay là sao vậy?”
“……”
“Ơ mà không đúng, nếu lần này cậu thật sự bình phục hoàn toàn thì đâu có chuyện nửa bên mặt vẫn còn một mảng lớn thế kia được, rốt cuộc là sao vậy nhỉ…… Cơ mà…… Cậu bây giờ quả là đẹp trai thật đấy…… Như thể một người nặn bằng bùn đột nhiên đổi sang lớp vỏ điêu khắc từ ngọc thạch vậy…… Trái tim già nua của tôi cũng phải đập bình bịch đây này ha ha…… Nhưng chuyện này là sao……”
“Bà nội! Năm nay bà đã cả bó tuổi rồi! Đừng đùa giỡn anh Tỏa Dương như thế chứ! Bà xem anh ấy đỏ hết cả mặt lên rồi kìa!! À mà…… Đúng rồi đúng rồi, anh Tỏa Dương!! Rốt cuộc là sao thế!! Có phải anh đã gặp phải chuyện gì siêu lợi hại siêu thần kỳ không!!”
“Ôi trời cái thằng quỷ sứ này! Ông nội con đã mất bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ giờ bà không được ngắm trai trẻ đẹp hả! Hơn nữa Tỏa Dương là người ngoài mà!!”
“Óa óa óa, bà nội, bà lại nhéo râu con rồi!!! Con mặc kệ đấy!! Bây giờ con muốn chạy đi tìm Dương Hoa!! Con phải kể cho cậu ấy là anh Tỏa Dương ngủ một giấc dậy bỗng như đẹp như tiên nữ…… Ấy lộn, không không không, tiên nam từ trên trời hạ xuống phàm trần!!”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Mặc dù đã biết đầu óc thằng nhóc này không được bình thường cho lắm, song Tấn Tỏa Dương vẫn phải nhăn mặt đau đầu, tâm trạng có thể nói là phức tạp khôn kể.
Tấn Tỏa Dương túm thằng nhóc lại trước khi nó kịp chạy đi mất, hắn hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nhìn về phía nó. Đầu tiên hắn đanh mặt nghiêm túc nhìn thằng nhóc, sau đó lại bất đắc dĩ nhìn cả hai bà cháu, cau mày nói rằng:
“……Trừ em và bà em…… Tạm thời đừng kể chuyện này cho bất cứ ai trong thôn nhé, bao gồm cả Dương Hoa và…… cha Dương Hoa.”
“Ủa? Tại, tại sao vậy ạ??”
“Đúng đấy…… Tỏa Dương…… Mặt mũi khôi phục rồi chẳng lẽ không phải chuyện tốt ư……”
“……”
Hiển nhiên Tấn Tỏa Dương không tài nào giải đáp được những câu hỏi liên tiếp của hai bà cháu nhà này, mà bị hai người nhìn chòng chọc như thế mãi, trán hắn cũng đỏ lên vì lúng túng. Chàng thanh niên cố nhớ lại lúc ở trong mơ, vị phu nhân đuôi cá ở dưới nước đã khóc lóc cầu cứu và nói mấy câu cuối cùng kỳ lạ gì đó với mình.
Bởi chính hắn cũng cảm thấy khó mà tin tưởng chuyện này, nên đâm ra không biết giải thích với hai bà cháu ra sao. Ánh mắt nóng bỏng của bọn họ cứ bắn về phía hắn, làm hắn gượng gạo chết đi được. Thế là chàng trai tóc trắng đành phải một lần nữa che đi gương mặt đẹp trai không hề phù hợp với thẩm mỹ cá nhân, sau đó nhíu mày, chậm rãi bảo với bọn họ:
“……Tại vì tôi tạm thời vẫn chưa chắc đây có phải chuyện tốt hay không, dù sao hiện giờ vụ Công Kê Lang vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được, mà vừa rồi…… dường như tôi mơ thấy một giấc mơ hơi lạ lùng.”
“……Giấc mơ?”
Bà Phạm Tế và Phạm A Bảo cùng trợn to đôi mắt nâu của mình, râu vòi trên đầu cũng lay qua lay lại.
Thanh niên tóc trắng gật đầu với hai bà cháu, cau mày nhìn gương mặt mình một nửa giống như thần linh, một nửa giống như ác quỷ, hắn mím môi, sau đó ngước đôi mắt với phần đuôi nhuốm sắc đỏ lên, chầm chậm nói từng chữ từng câu:
“Tôi mơ thấy một vương quốc trên mây tên là La Sát hải thị…… Còn có một con cá bị báo nhân nhốt trong lồng tre, tên là Dương Cơ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.