Chương 20: Đu bám sát da
AlizNguyen
23/10/2022
Buổisángthứcgiấctrênchiếcgiườngtrốngvắng,dưvịmensayvẫncònđọnglạitrongngườikhiếnđầuócMỹNhânchẳngthểtỉnhtáonổi,nàngbần thần nằm đó, mắt hướng lên phía trần nhà một lúc, bất ngờ ý thức được sự trống trải của bản thân.
" Nàng không có bận đồ !" Hốt hoảng ngồi bật dậy, tấm chăng rớt xuống, một nửa thân thể trắng ngần đầy dấu ngân bại lộ trong không khí.
Ngay lúc này một cơn đau từ hạ thể len dõi xâm nhập vào ý thức của nàng, vừa đau, vừa rát, vừa ê ẩm cả người cứ tưởng đâu là bị bệnh xương khớp đó chứ.
Một nghi ngờ dấy lên trong tâm trí, ngay lập tức Mỹ Nhân vén cái chăn qua một bên, mắt nhắm khít không dám mở ra trong khi đó miệng lẩm bẩm cầu khấn cho Lãnh Thiên không phát hiện ra chuyện nàng lừa gạt cô.
Hít sâu một hơi trấn định cảm xúc bấn loạn, mắt đẹp từ từ hé mở, cầu cách nào trời cũng không cứu nổi sự lừa dối này, một vệt máu đỏ chót hiện hữu trên ga giường.
Đầu nổtungmộttiếngvanglớn,MỹNhânhốthoảngrờikhỏigiườngchạyđitìmLãnhThiên,bất quá nàng đã quên bản thân không có mặc quần áo cứ thế thả rong đi khắp nhà. Không hiểu sức lực đâu ra mà có thể đi lại bình thường như thế, chắc là do nội lực tiềm tàng bộc phát ra chăng.
"Cạch ".
Cửa phòng ngủ mở ra bằng lực mạnh, cặp mắt hốt hoảng nhìn dáo dác tìm kiếm bóng hình của người thương. Trống vắng, không có ai cả, Mỹ Nhân khủng hoảng tâm trí đến rơi lệ, mắt long lanh nước cứ thế tuông rơi lộp độp nhiễu xuống nền nhà.
Nàng khóc, sống trên đời 24 nồi bánh chưng đây là lần đầu Mỹ Nhân khóc đến thương tâm thế này, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ sợ mất thứ gì cả, mọi thứ nàng muốn đều đến với nàng một cách hiển nhiên, nhưng Lãnh Thiên là ngoại lệ, Mỹ Nhân biết một đều một khi Lãnh Thiên đã lựa chọn rời đi thì không bao giờ quay trở lại. Gương đã vỡ thì dù có hàn gắng lại thì nơi đó vẫn tồn tại một vết xướt khó phai mờ.
Lãnh Thiên mở cửa nhà, tay cầm theo một túi thức ăn bước vào. Tiếng khóc thút thít lọt vào tai cô, nhìn đến một góc ở sopha, một bóng hình nhỏ nhắn ngồi co ro ở đó, tóc tai rũ rượi, nấc lên từng hồi thương tâm.
Vội đặt túi thức ăn lên trên bàn, Lãnh Thiên có chút đau lòng tiến đến ôm Mỹ Nhân vào lòng dỗ dành.
- Sao chị lại khóc rồi em chỉ đi mua thức ăn sáng thôi mà.
Lãnh Thiên nhẹ giọng nói, bàn tay vỗ về tấmlưngtrơnnhẵncủanàng.Côcóthểcảmnhậnđượcbờvainàngđangrunlợihại, sợ mất cô đến thế sao ?.
Nghe được giọng nói thân quen cùng hương thơm mát lạnh trên người Lãnh Thiên, đầu óc trống rỗng ý thức được cô đã trở về, Mỹ Nhân chẳng nín khóc mà ngược lại còn khóc to hơn nữa, cánh tay nàng ôm cô cứng ngắt như sợ vụt mất thứ gì đó quý báo.
- Nín đi, đừng khóc nữa em thương chị mà.
Lãnh Thiên nhẹ giọng dỗ dành, thơm vào má nàng một cách trân trọng.
Lãnh Thiên rũ mi nhìn ngắm người ngọc trong lòng, bây giờ cô mới để ý là nàng không có bận đồ cứ thế mà ngồi đây khóc á, đoán chừng là từ lúc cô rời khỏi nhà đi, nhẩm ra thời gian thì cũng khá lâu a. Thật đỡ trán với nàng mà.
- Thiên Thiên xin em đừng rời bỏ chị ... hức ... chị rất yêu em ... hức ... chị không thể sống thiếu em đâu ... hức ... chị xin lỗi em vì đã lừa dối em chuyện đó ... hức ... cũng tại vì chị quá yêu em ... hức ... chị ... thật sự rất yêu em.
Mỹ Nhân nghẹn ngào khóc, nấc lên từng hồi mất mát, câu từ đứt quãng có chút khó nghe. Thú nhận mọi lỗi lầm chỉ mong được Lãnh Thiên tha thứ, Mỹ Nhân sợ, rất sợ Lãnh Thiên chỉ dỗ dành nàng cho xong rồi lại bỏ đi lần nữa.
Yêu đã đau, không được đáp lại còn đau gấp trăm lần, đau hơn nghìn lần khi người vẫn giữ mối quan hệ đó nhưng lại một mặt lạnh nhạt.
- Sẽ không.
Lãnh Thiên nhỏ giọng nói, thấy nàng khóc sướt mướt như vậy tim cô cũng nhói đấy chứ, cũng cố ra sức dỗ dành mà Mỹ Nhân cứ như không nghe thấy vậy, hay là tiếng khóc lớn đến nỗi lấn át luôn tiếng nói của cô rồi, thế nên nàng mới không nghe mà ngồi nấc nghẹn hoài.
- Chị có thôi khóc đi không, chị mà khóc nữa thì tôi bỏ đi thật cho chị xem.
Lãnh Thiên lạnh giọng lớn tiếng nạt Mỹ Nhân, tay buông nàng ra không ôm nữa, dỗ hoài cô cũng biết mệt chứ bộ.
Quả nhiên có hiệu nghiệm, Mỹ Nhân liền nít bặc, chỉ còn lại tiếng thút thít nho nhỏ trong cuống họng, mặt mếu máo mà ngước lên uất ức nhìn Lãnh Thiên, mắt long lanh nước cố gắng kìm chế để không rơi, trông nàng bây giờ y hệt như trẻ nhỏ bị bắt nạt, có chút tội.
Thấy Mỹ Nhân mím môi nhìn cô bằng ánh mắt sợ sệt, Lãnh Thiên liền thay đổi bộ mặt lạnh lùng bằng bộ mặt bình thường mọi ngày.
- Ngoan, không khóc nữa em bồng chị đi tắm nha.
Lãnh Thiên vươn tay vuốt tóc mượt trên đầu Mỹ Nhân, sủng nịnh nói.Lavậychonàngimchứcôkhôngcóghétnàngđâu,nếumàghétthìngườiđi ra khỏi nhà là Mỹ Nhân mới phải, căn hộ này là nhà của cô mắc gì cô phải đi.
- Um.
Mỹ Nhân ngoan ngoãn gật đầu, rụt rè giơ tay đòi lãnh Thiên bồng. Nhìn nàng bây giờ quá dễ thương đi chứ, đúng là trẻ nhỏ dễ bảo, bất quá chỉ có Lãnh Thiên mới thuần phục được đứa con nít tinh ranh này.
" Ào ào ".
Xả nước ấm vào bồn tắm, Lãnh Thiên nhẹ nhàng đặt Mỹ Nhân ngồi vào bồn. Cẩn thận tắm rửa cho nàng, quá là ngại ngùng, bất quá Mỹ Nhân không dám từ chối, chất giọng âm lãnh vừa rồi của Lãnh Thiên la nàng vẫn còn văng vẳng trong tâm trí, thật đáng sợ, còn khủng bố hơn lúc nàng tức giận la nhân viên nữa.
Quấn cái khăn tắm kín mít quanh người, Lãnh Thiên ẳm Mỹ Nhân ra phòng ngủ đặt nàng ngồi xuống giường, tiến đến bên tủ quần áo lấy cho nàng bộ đồ thoải mái.
- Em đừng giận chị nữa mà.
Ngẩn đầu, dùng cặp mắt long lanh nhìn Lãnh Thiên, Mỹ Nhân mềm giọng hối lỗi. Từ lúc tắm cho đến giờ Lãnh Thiên không nói một lời nào, cho nên Mỹ Nhân cứ tưởng là cô vẫn còn giận nên mới sợ hãi cầu xin .
Lãnh Thiên đang bận đồ cho Mỹ Nhân, thoáng khựng lại động tác, ý cười lộ ra nơi khoé mắt, Lãnh Thiên ngẩn đầu, nhìn nàng, ấm áp nói.
- Ừm, không giận nữa, mình ra ăn sáng ha, em có mua sủi cảo cho chị.
Lãnh Thiên hôn ngay môi nàng một cái chốc, rồi lại bồng Mỹ Nhân ra khỏi phòng, cô biết rõ đêm qua cô phóng túng đến thế nào, nên chắc là bây giờ phía dưới của Mỹ Nhân đau lắm, nên mới tận lực chăm sóc nàng đến từng chút một để bù đắp lại.
Hâm nóng phần thức ăn đã nguội từ khi nào. Lãnh Thiên đặt một dĩa sủi cảo phức nồng hương thơm trước mặt Mỹ Nhân.
Hai người từ tốn ngồi ăn với nhau không nói câu nào, tối qua làm việc mất sức quá cho nên Lãnh Thiên rất đói bụng, chỉ lo tập trung ăn để nạp năng lượng cho nên không có để ý đến Mỹ Nhân tâm loạn ngồi ở đó ăn rất chậm.
- Chuyện đêm qua ...
Mỹ Nhân ngập ngừng lên tiếng lại vừa lén xem phản ứng của Lãnh Thiên, tâm trạng đã bình ổn tuy nhiên nỗi sợ vẫn chưa hề vơi đi.
- Hửm ?.
Thấy Lãnh Thiên không có phản ứng gì thoái hoá, lại tỏ ra rất bình thường khi nhắc đến chuyện này, cứ như là nàng chưa từng nối dối chuyện mất trinh với Lãnh Thiên vậy.
- Không có gì, sủi cảo này em mua ăn rất ngon.
Mỹ Nhân thở phào một hơi, lách sang chuyện khác, mỉm cười thoả mãn, vui vẻ nói với cô.
- Ngon vậy thì chị ăn nhiều một chút.
Lãnh Thiên quan tâm nói, gắp một miếng sủi cảo đút cho Mỹ Nhân, nàng vui vẻ há miệng ngậm lấy mà nhai, xem ra Lãnh Thiên không có đặt nặng vấn đề đó, dù sao thì sự trinh trắng của nàng vẫn bị cô lấy đi đó sao, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
___________
Qua hai ngày sau, Mỹ Nhân vẫn cứ ru rú ở trong nhà, nguyên do cũng xuất phát từ Lãnh Thiên hết, vùng xương quai xanh và cầng cổ nàng toàn là ấn kí mà cô để lại, hạ thân thì lại đau rát, tướng đi thật khó coi sao mà dám lú đầu bước ra ngoài cho được.
Cơm nước đã được nấu xong từ sớm, Mỹ Nhân ngồi đọc sách ở sô pha đợi Lãnh Thiên trở về, theo lịch thường lệ thì mỗi buổi chiều tầm 5h Lãnh Thiên sẽ đến phòng tập gym trừ chủ nhật ra, hôm nay cũng vậy, nhìn lên đồng hồ treo tường 7h pm, Mỹ Nhân thầm nghĩ "chắc giờ này Lãnh Thiên cũng sắp về đến nhà rồi ", gập lại quyển sách, Mỹ Nhân vô bếp hâm nóng canh.
" Cạch ".
Tiếng mở cửa vang lên, Mỹ Nhân liền biết là Lãnh Thiên trở về, tay vội tắt bếp, chạy ra mừng cô, ở nhà một mình thật buồn chán, dạo gần đây Mỹ Nhân hay đeo bám Lãnh Thiên như con sam, lúc nào cũng kè kè bên cạnh một giây không rời. Nói không phải quá chứ hễ Lãnh Thiên đi đâu là Mỹ Nhân tò tò theo phía sau, đến cả đi toilet cũng vậy cứ như nhà này có ma không bằng.
- Em đã về, em có mua cho chị kem sôcôla này.
Lãnh Thiên thay dép, giơ bọc kem phả ra hơi lạnh trước mặt Mỹ Nhân mà cưng chiều nói. Biết nàng thích ăn kem cho nên lúc nãy Lãnh Thiên có ghé qua tiệm kem tươi để mua cho nàng một ít.
- Woa kem sôcôla !, cám ơn em nha, em vào tắm đi rồi ra ăn cơm .
Mỹ Nhân mừng rỡ, sáng con mắt nhìn bọc kem một cách thèm thuồng, không chần chừ liền đưa tay cầm lấy, vui vẻ mà nói.
Lãnh Thiên cười trừ đi vào phòng, lớn rồi mà nhiều lúc thấy nàng y hệt trẻ con, tính cách có chút đơn thuần, bất quá chỉ khi Mỹ Nhân ở cùng Lãnh Thiên mới bày ra bộ mặt này thôi a. Trong khi đó ở ngoài này Mỹ Nhân đã cho kem vào ngăn mát để bảo quản, dù thèm là thế tuy nhiên ăn uống phải có khoa học, nàng sẽ cho chúng nó vào bụng sau khi ăn cơm. Vậy mới đúng là bé ngoan, bé ngoan thì mới được Lãnh Thiên yêu thích.
" Nàng không có bận đồ !" Hốt hoảng ngồi bật dậy, tấm chăng rớt xuống, một nửa thân thể trắng ngần đầy dấu ngân bại lộ trong không khí.
Ngay lúc này một cơn đau từ hạ thể len dõi xâm nhập vào ý thức của nàng, vừa đau, vừa rát, vừa ê ẩm cả người cứ tưởng đâu là bị bệnh xương khớp đó chứ.
Một nghi ngờ dấy lên trong tâm trí, ngay lập tức Mỹ Nhân vén cái chăn qua một bên, mắt nhắm khít không dám mở ra trong khi đó miệng lẩm bẩm cầu khấn cho Lãnh Thiên không phát hiện ra chuyện nàng lừa gạt cô.
Hít sâu một hơi trấn định cảm xúc bấn loạn, mắt đẹp từ từ hé mở, cầu cách nào trời cũng không cứu nổi sự lừa dối này, một vệt máu đỏ chót hiện hữu trên ga giường.
Đầu nổtungmộttiếngvanglớn,MỹNhânhốthoảngrờikhỏigiườngchạyđitìmLãnhThiên,bất quá nàng đã quên bản thân không có mặc quần áo cứ thế thả rong đi khắp nhà. Không hiểu sức lực đâu ra mà có thể đi lại bình thường như thế, chắc là do nội lực tiềm tàng bộc phát ra chăng.
"Cạch ".
Cửa phòng ngủ mở ra bằng lực mạnh, cặp mắt hốt hoảng nhìn dáo dác tìm kiếm bóng hình của người thương. Trống vắng, không có ai cả, Mỹ Nhân khủng hoảng tâm trí đến rơi lệ, mắt long lanh nước cứ thế tuông rơi lộp độp nhiễu xuống nền nhà.
Nàng khóc, sống trên đời 24 nồi bánh chưng đây là lần đầu Mỹ Nhân khóc đến thương tâm thế này, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ sợ mất thứ gì cả, mọi thứ nàng muốn đều đến với nàng một cách hiển nhiên, nhưng Lãnh Thiên là ngoại lệ, Mỹ Nhân biết một đều một khi Lãnh Thiên đã lựa chọn rời đi thì không bao giờ quay trở lại. Gương đã vỡ thì dù có hàn gắng lại thì nơi đó vẫn tồn tại một vết xướt khó phai mờ.
Lãnh Thiên mở cửa nhà, tay cầm theo một túi thức ăn bước vào. Tiếng khóc thút thít lọt vào tai cô, nhìn đến một góc ở sopha, một bóng hình nhỏ nhắn ngồi co ro ở đó, tóc tai rũ rượi, nấc lên từng hồi thương tâm.
Vội đặt túi thức ăn lên trên bàn, Lãnh Thiên có chút đau lòng tiến đến ôm Mỹ Nhân vào lòng dỗ dành.
- Sao chị lại khóc rồi em chỉ đi mua thức ăn sáng thôi mà.
Lãnh Thiên nhẹ giọng nói, bàn tay vỗ về tấmlưngtrơnnhẵncủanàng.Côcóthểcảmnhậnđượcbờvainàngđangrunlợihại, sợ mất cô đến thế sao ?.
Nghe được giọng nói thân quen cùng hương thơm mát lạnh trên người Lãnh Thiên, đầu óc trống rỗng ý thức được cô đã trở về, Mỹ Nhân chẳng nín khóc mà ngược lại còn khóc to hơn nữa, cánh tay nàng ôm cô cứng ngắt như sợ vụt mất thứ gì đó quý báo.
- Nín đi, đừng khóc nữa em thương chị mà.
Lãnh Thiên nhẹ giọng dỗ dành, thơm vào má nàng một cách trân trọng.
Lãnh Thiên rũ mi nhìn ngắm người ngọc trong lòng, bây giờ cô mới để ý là nàng không có bận đồ cứ thế mà ngồi đây khóc á, đoán chừng là từ lúc cô rời khỏi nhà đi, nhẩm ra thời gian thì cũng khá lâu a. Thật đỡ trán với nàng mà.
- Thiên Thiên xin em đừng rời bỏ chị ... hức ... chị rất yêu em ... hức ... chị không thể sống thiếu em đâu ... hức ... chị xin lỗi em vì đã lừa dối em chuyện đó ... hức ... cũng tại vì chị quá yêu em ... hức ... chị ... thật sự rất yêu em.
Mỹ Nhân nghẹn ngào khóc, nấc lên từng hồi mất mát, câu từ đứt quãng có chút khó nghe. Thú nhận mọi lỗi lầm chỉ mong được Lãnh Thiên tha thứ, Mỹ Nhân sợ, rất sợ Lãnh Thiên chỉ dỗ dành nàng cho xong rồi lại bỏ đi lần nữa.
Yêu đã đau, không được đáp lại còn đau gấp trăm lần, đau hơn nghìn lần khi người vẫn giữ mối quan hệ đó nhưng lại một mặt lạnh nhạt.
- Sẽ không.
Lãnh Thiên nhỏ giọng nói, thấy nàng khóc sướt mướt như vậy tim cô cũng nhói đấy chứ, cũng cố ra sức dỗ dành mà Mỹ Nhân cứ như không nghe thấy vậy, hay là tiếng khóc lớn đến nỗi lấn át luôn tiếng nói của cô rồi, thế nên nàng mới không nghe mà ngồi nấc nghẹn hoài.
- Chị có thôi khóc đi không, chị mà khóc nữa thì tôi bỏ đi thật cho chị xem.
Lãnh Thiên lạnh giọng lớn tiếng nạt Mỹ Nhân, tay buông nàng ra không ôm nữa, dỗ hoài cô cũng biết mệt chứ bộ.
Quả nhiên có hiệu nghiệm, Mỹ Nhân liền nít bặc, chỉ còn lại tiếng thút thít nho nhỏ trong cuống họng, mặt mếu máo mà ngước lên uất ức nhìn Lãnh Thiên, mắt long lanh nước cố gắng kìm chế để không rơi, trông nàng bây giờ y hệt như trẻ nhỏ bị bắt nạt, có chút tội.
Thấy Mỹ Nhân mím môi nhìn cô bằng ánh mắt sợ sệt, Lãnh Thiên liền thay đổi bộ mặt lạnh lùng bằng bộ mặt bình thường mọi ngày.
- Ngoan, không khóc nữa em bồng chị đi tắm nha.
Lãnh Thiên vươn tay vuốt tóc mượt trên đầu Mỹ Nhân, sủng nịnh nói.Lavậychonàngimchứcôkhôngcóghétnàngđâu,nếumàghétthìngườiđi ra khỏi nhà là Mỹ Nhân mới phải, căn hộ này là nhà của cô mắc gì cô phải đi.
- Um.
Mỹ Nhân ngoan ngoãn gật đầu, rụt rè giơ tay đòi lãnh Thiên bồng. Nhìn nàng bây giờ quá dễ thương đi chứ, đúng là trẻ nhỏ dễ bảo, bất quá chỉ có Lãnh Thiên mới thuần phục được đứa con nít tinh ranh này.
" Ào ào ".
Xả nước ấm vào bồn tắm, Lãnh Thiên nhẹ nhàng đặt Mỹ Nhân ngồi vào bồn. Cẩn thận tắm rửa cho nàng, quá là ngại ngùng, bất quá Mỹ Nhân không dám từ chối, chất giọng âm lãnh vừa rồi của Lãnh Thiên la nàng vẫn còn văng vẳng trong tâm trí, thật đáng sợ, còn khủng bố hơn lúc nàng tức giận la nhân viên nữa.
Quấn cái khăn tắm kín mít quanh người, Lãnh Thiên ẳm Mỹ Nhân ra phòng ngủ đặt nàng ngồi xuống giường, tiến đến bên tủ quần áo lấy cho nàng bộ đồ thoải mái.
- Em đừng giận chị nữa mà.
Ngẩn đầu, dùng cặp mắt long lanh nhìn Lãnh Thiên, Mỹ Nhân mềm giọng hối lỗi. Từ lúc tắm cho đến giờ Lãnh Thiên không nói một lời nào, cho nên Mỹ Nhân cứ tưởng là cô vẫn còn giận nên mới sợ hãi cầu xin .
Lãnh Thiên đang bận đồ cho Mỹ Nhân, thoáng khựng lại động tác, ý cười lộ ra nơi khoé mắt, Lãnh Thiên ngẩn đầu, nhìn nàng, ấm áp nói.
- Ừm, không giận nữa, mình ra ăn sáng ha, em có mua sủi cảo cho chị.
Lãnh Thiên hôn ngay môi nàng một cái chốc, rồi lại bồng Mỹ Nhân ra khỏi phòng, cô biết rõ đêm qua cô phóng túng đến thế nào, nên chắc là bây giờ phía dưới của Mỹ Nhân đau lắm, nên mới tận lực chăm sóc nàng đến từng chút một để bù đắp lại.
Hâm nóng phần thức ăn đã nguội từ khi nào. Lãnh Thiên đặt một dĩa sủi cảo phức nồng hương thơm trước mặt Mỹ Nhân.
Hai người từ tốn ngồi ăn với nhau không nói câu nào, tối qua làm việc mất sức quá cho nên Lãnh Thiên rất đói bụng, chỉ lo tập trung ăn để nạp năng lượng cho nên không có để ý đến Mỹ Nhân tâm loạn ngồi ở đó ăn rất chậm.
- Chuyện đêm qua ...
Mỹ Nhân ngập ngừng lên tiếng lại vừa lén xem phản ứng của Lãnh Thiên, tâm trạng đã bình ổn tuy nhiên nỗi sợ vẫn chưa hề vơi đi.
- Hửm ?.
Thấy Lãnh Thiên không có phản ứng gì thoái hoá, lại tỏ ra rất bình thường khi nhắc đến chuyện này, cứ như là nàng chưa từng nối dối chuyện mất trinh với Lãnh Thiên vậy.
- Không có gì, sủi cảo này em mua ăn rất ngon.
Mỹ Nhân thở phào một hơi, lách sang chuyện khác, mỉm cười thoả mãn, vui vẻ nói với cô.
- Ngon vậy thì chị ăn nhiều một chút.
Lãnh Thiên quan tâm nói, gắp một miếng sủi cảo đút cho Mỹ Nhân, nàng vui vẻ há miệng ngậm lấy mà nhai, xem ra Lãnh Thiên không có đặt nặng vấn đề đó, dù sao thì sự trinh trắng của nàng vẫn bị cô lấy đi đó sao, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
___________
Qua hai ngày sau, Mỹ Nhân vẫn cứ ru rú ở trong nhà, nguyên do cũng xuất phát từ Lãnh Thiên hết, vùng xương quai xanh và cầng cổ nàng toàn là ấn kí mà cô để lại, hạ thân thì lại đau rát, tướng đi thật khó coi sao mà dám lú đầu bước ra ngoài cho được.
Cơm nước đã được nấu xong từ sớm, Mỹ Nhân ngồi đọc sách ở sô pha đợi Lãnh Thiên trở về, theo lịch thường lệ thì mỗi buổi chiều tầm 5h Lãnh Thiên sẽ đến phòng tập gym trừ chủ nhật ra, hôm nay cũng vậy, nhìn lên đồng hồ treo tường 7h pm, Mỹ Nhân thầm nghĩ "chắc giờ này Lãnh Thiên cũng sắp về đến nhà rồi ", gập lại quyển sách, Mỹ Nhân vô bếp hâm nóng canh.
" Cạch ".
Tiếng mở cửa vang lên, Mỹ Nhân liền biết là Lãnh Thiên trở về, tay vội tắt bếp, chạy ra mừng cô, ở nhà một mình thật buồn chán, dạo gần đây Mỹ Nhân hay đeo bám Lãnh Thiên như con sam, lúc nào cũng kè kè bên cạnh một giây không rời. Nói không phải quá chứ hễ Lãnh Thiên đi đâu là Mỹ Nhân tò tò theo phía sau, đến cả đi toilet cũng vậy cứ như nhà này có ma không bằng.
- Em đã về, em có mua cho chị kem sôcôla này.
Lãnh Thiên thay dép, giơ bọc kem phả ra hơi lạnh trước mặt Mỹ Nhân mà cưng chiều nói. Biết nàng thích ăn kem cho nên lúc nãy Lãnh Thiên có ghé qua tiệm kem tươi để mua cho nàng một ít.
- Woa kem sôcôla !, cám ơn em nha, em vào tắm đi rồi ra ăn cơm .
Mỹ Nhân mừng rỡ, sáng con mắt nhìn bọc kem một cách thèm thuồng, không chần chừ liền đưa tay cầm lấy, vui vẻ mà nói.
Lãnh Thiên cười trừ đi vào phòng, lớn rồi mà nhiều lúc thấy nàng y hệt trẻ con, tính cách có chút đơn thuần, bất quá chỉ khi Mỹ Nhân ở cùng Lãnh Thiên mới bày ra bộ mặt này thôi a. Trong khi đó ở ngoài này Mỹ Nhân đã cho kem vào ngăn mát để bảo quản, dù thèm là thế tuy nhiên ăn uống phải có khoa học, nàng sẽ cho chúng nó vào bụng sau khi ăn cơm. Vậy mới đúng là bé ngoan, bé ngoan thì mới được Lãnh Thiên yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.