Chương 16: Theo dõi bị phát hiện
AlizNguyen
23/10/2022
MấyngàysauđósinhhoạtgiữaLãnhThiênvàMỹNhânvẫndiễnramặnnồngnhưbaongày,ngoàiviệchônhítnhaurathìLãnhThiênhoàntoàn không có động đến Mỹ Nhân về phương diện giường chiếu.
- Thiên Thiên ~.
Mỹ Nhân cầm cọng lông ngỗng phe phẩy trước mũi của Lãnh Thiên đánh thức cô. Nàng tỏ ra thích thú trước bộ môn này, miệng cười khúc kích khi chọc phá Lãnh Thiên khiến cô nhăn mày , lắc đầu rồi quơ tay đập muỗi chát chát mà vốn dĩ chả có con muỗi nào hết, cái này là tự đánh bản thân nga, phải nói Mỹ Nhân hết sức là quậy đi.
Chuyện là tối hôm qua Lãnh Thiên có hứa chở Mỹ Nhân đi mua sắm ngày hôm nay, nên trời vừa mới hừng đông Mỹ Nhân đã thức giấc chuẩn bị lên đồ xong xuôi hết thảy mà Lãnh Thiên vẫn còn chưa có thức. Vì thế để giết thời gian Mỹ Nhân mới nảy ra ý tưởng xấu xa này.
Đúng là con gái mà hả nói tới mua sắm là mắt sáng rỡ như cái đèn pha ô tô, còn riêng về MỹNhânlàphảisosánhvớicáiđèncủangọnhảiđăngmớiđủđẳngcấp,chỉcần thích là lấy mà chẳng cần coi giá. May thay Lãnh Thiên dư dả về tiền bạc chứ không thôi nuôi nàng đến lỡ núi mất.
- Thiên Thiên dậy.
Mỹ Nhân kề môi bên lỗ tai Lãnh Thiên, cố ý thổi khí nóng vào trong.
Ngứa ngáy, nhột kiến Lãnh Thiên không tài nào ngủ được, cô nhăn mặt vì đang ngủ ngon mà bị phá, cô túm cái chăn che phủ đầu tiếp tục say giấc nồng, hoàn toàn chẳng để ý đến Mỹ Nhân đang phá phách, khiến nàng sinh khí.
Mỹ Nhân tức tối quăng đi cọng lông ngỗng, nàng chống nạnh nhìn tấm chăn u lên một cục to rồi bất chợt khoé môi nở nụ cười gian manh.
- Thiên Thiên dậy đi muộn lắm rồi.
Mỹ Nhân mạnh tay giật cái chăn quăng đi, dùng âm lượng sư tử rống kêu réo Lãnh Thiên thức cho bằng được.
- Uhm~ còn sớm mà để em ngủ thêm chút nữa.
Lãnh Thiên say ke nói, mắt vẫn nhắm khít nằm đó ngáy khò. Tối qua thức khuya để làm việc, buồn ngủ gần chớt mà nàng cũng không tha nữa, quá đáng vừa thôi chứ, bất quá Lãnh Thiên chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không có nói ra, không thôi sẽ bị hất hủi ra sopha ngủ.
- Thiên Thiên em có dậy đi không, không dậy thì chị đi một mình.
Mỹ Nhân phồng má nói, nàng quay sang giận dỗi Lãnh Thiên mà khoanh tay ngồi một góc nệm.
Không gian trở nên im lặng đến lạ, Lãnh Thiên cảm thấy có chút gì đó không ổn, cố gắng nheo mắt để mở ra, thật sự rất là cay, khoé mắt tiết nướcghèndínhdínhlàmchotầmnhìntrởnênhạnchế,khóchịuvô cùng.
- Choemxin lỗi mà ... nha ... đừng giận nữa, để em thay đồ chở chị đi.
Lãnh Thiên phờ phợt nói, đầu óc có chút chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng, nhưng vẫn ngồi dậy ôm Mỹ Nhân từ phía sau mà dỗ dành, dù cô chẳng sai trong chuyện này, thật là vô lí !.
Được người yêu ôm, dỗ ngọt, chiều chuộng khiến tâm trạng của Mỹ Nhân thật sự sảng khoái, nàng cong môi cười.
- Hay là em ngủ thêm chút nữa đi.
Mỹ Nhân nghiêng đầu, dùng lòng bàn tay nhỏ bé sờ má Lãnh Thiên thương yêu nói. Nàng cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng khi đánh thức Lãnh Thiên dậy vào giờ này, vì sở thích của mình mà đã không suy nghĩ thấu đáo, nàng sợ Lãnh Thiên sẽ chán ghét nàng, rồi đi kiếm người con gái khác hoàn hảo hơn.
What ?, Vừa mới kêu bằng được cô dậy, bây giờ lại quay ngang kêu ngủ thêm, chắc Lãnh Thiên ngủ được . Con gái nói có là không, nói không là có, chắc cô dám ngủ.
- Em hết buồn ngủ rồi.
Lắc đầu từ chối ý tốt này, Lãnh Thiên rồi giường xiêu vẹo đi vào toilet vệ sinh cho tỉnh táo. Bên ngoài Mỹ Nhân sắp xếp lại mền gối cho ngay ngắn trong lúc chờ đợi Lãnh Thiên đi ra.
___________
7h am.
Trong một không gian rộng rãi thoải mái, Lãnh Thiên ngồi đối diện Mỹ Nhân, tay tỉ mỉ lau đũa và muỗng cho nàng.
- Của quý khách đây ạ, chúc quý khách ngon miệng.
Anh phục vụ bưng phần thức ăn đặt lên bàn, tác phong chuyên nghiệp nói.
- Cảm ơn.
Lãnh Thiên gật đầu nhận lấy bát phở nghi ngút hơi nóng. Bụng cô từ sớm đã réo lên, chuyện là trước khi đến được đây để mà ăn sáng, Lãnh Thiên đã để bụng đói mà uống hết một ly cà phê đen lấy tinh thần tỉnh táo mà lái xe chở Mỹ Nhân, bụng nào mà chịu nỗi, không kêu mới lạ .
- Chị ăn đi.
Lãnh Thiên ngắt rau, giá bỏ vào tô phở, trộn đều lên rồi đổi tô với Mỹ Nhân, chăm sóc nàng đến tận miếng ăn, quá mức chu đáo, lão công lí tưởng là đây chứ đâu nữa.
- Cảm ơn em.
Mỹ Nhân vui vẻ cầm muỗng húp một ngụm nước lèo, ngon đó chứ !. Dù lớn tuổi hơn Lãnh Thiên nhưng nàng vẫn thích làm công chúa nhỏ được yêu chiều, rất chi là sung sướng.
___________
Phía xa bên kia bàn ăn, bộ hai người có duyên lắm hay sao ý mà hễ cứ đi đâu là đụng mặt nhau hoài. Ái Nguyệt ngồi ăn sáng một mình, nàng đang trong tâm trạng không vui, bạn thân gọi điện thì chẳng thèm bắt máy, coi tức không chứ. Chắc là đang bận đối chọi cùngtìnhđịchThảoLinhrồi,dạonàyYếnQuyênrấthaysủnghạnhnàngta,làmchoThanh Lam phải ấm ức mà tìm đủ mọi cách rù quyến người yêu cũ, hơi đâu quan tâm đến chị em cùng vào sinh ra tử nữa.
- Đồ chết bầm Lãnh Thiên, mới đây mà có bạn gái mới rồi, hừ !.
Ái Nguyệt nhìn chằm chằm Lãnh Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nàng không hiểu vì sao mà bản thân lại trở nên nóng nảy khi thấy Lãnh Thiên ngồi với gái đẹp. Tay cầm đũa mà dầm vào tô phở xả bực tức, rõ ràng là thẳng nữ cớ sao hễ thấy Lãnh Thiên đi với gái là nàng lại khó chịu vô cùng ,mà gái này lại đẹp hơn nàng nữa chứ, nàng không thích !, bình dấm chua đã đổ mà Ái Nguyệt vẫn chưa phát giác ra, nàng đang có dấu hiệu chuyển sang cong rồi a . Không ai là thẳng hoàn toàn đâu, đến một lúc nào đó trong một hoàn cảnh cụ thể sẽ gặp được chân ái của đời mình, đến lúc đó mới biết được xu hưởng tính dục của bản thân.
Khi thấy Lãnh Thiên cùng Mỹ Nhân chuẩn bị rời đi, Ái Nguyệt nóng cả mông, châm chít châm chít, đứng ngồi không yên, lấy trong túi xách ra cái khẩu trang cùng cặp kính râm đeo vào, sau khi đã ngụy trang cho bản thân Ái Nguyệt thanh toán tiền lén lút đi theo.
__________
Trung tâm mua sắm.
- Thiên Thiên, mình vào bên kia mua ha.
Mỹ Nhân chỉ tay vào cửa hàng Hermes, ngẩn cái đầu nhỏ háo hức mà nói với cô.
- Em hết money rồi đó.
Lãnh Thiên nhìn xuống hai cái tay xách một đống đồ hàng hiệu nào là Chanel, Dior, Saint Laurent, Gucci, Cartier, ... Bây giờ còn muốn mua thêm Hermes nữa, cháy túi thiệt rồi a !, Khóc không ra nước mắt mà.
- Nhưng chị thật sự muốn mua ~.
Mỹ Nhân rũ mắt buồn, chu cái mỏ hồng nói, âm lượng lí nhí trong miệng y như trẻ nhỏ bị người lớn la rầy khi đòi mua bánh.
Thấy nàng như thế Lãnh Thiên cũng có chút mềm lòng, nhưng thật sự cô đã hết tiền rồi a , trong bóp chỉ còn 100 ngàn hà, thẻ ngân hàng còn thậm tệ hơn nữa, một con số tròn trĩnh 0 đồng, nếu lỡ mà mua nữa thì đem cô thế chấp luôn coi bộ được đó.
- Mua thêm cái khăn nữa thôi được không Thiên Thiên ?.
Không lâu sau Mỹ Nhân nắm cái ngón tay cái của Lãnh Thiên lắc qua lắc lại mà nũng nịu đòi mua.
- Xem cô ta kìa, người yêu đòi mua một cái khăn thôi, mà có cần làm ra cái mặt lạnh như vậy hay không chứ ?.
- Cô ta thật keo kiệt, một cái khăn có đáng giá bao nhiêu tiền đâu, gặp tôi là mua cả một lố rồi.
Cô thật sự đỡ trán với nàng thật chứ, bao nhiêu cặp mắt đi qua nhìn cô rồi chỉ trỏ nữa, thật muốn đấm cho mấy người kia một phát, họ có biết cái khăn mà Mỹ Nhân đòi mua mắc tiền đến cỡ nào hay không chứ mà nói như đúng rồi, mấy cái xoàn xoàn cũng trên 200 đô rồi đấy, đằng này cô thừa biết Mỹ Nhân một khi đã vào được cửa hàng Hermes rồi thì không chỉ là mua thêm một cái khăn đâu.
- Người đẹp, cô ta không mua cho em thì đi với anh, anh mua cho.
Một người đàn ông mạnh miệng nói, không liêm sỉ mà cưa cẩm Mỹ Nhân trong khi người yêu của nàng đang đứng kế bên.
- Cút.
Mỹ Nhân lườm hắn ta, không khách khí mà đuổi người. Còn lâu cô mới thèm, dù Lãnh Thiên có nghèo rớt mồng tơi đi chăn nữa, nàng vẫn chọn cô, tiền của nàng dư sức nuôi cô trong nhung lụa.
Lời nói của Mỹ Nhân khiến gã ta chẳng sợ chút nào mà còn cười khoái chí nữa, bất quá khi nhìn thấy sắc mặt của Lãnh Thiên như tu la mà nhìn hắn cảnh cáo, gã ta bất giác lạnh sống lưng mà rút lui.
Lãnh Thiên đành chịu thua mà nắm tay của Mỹ Nhân dắt nàng vào cửa hàng Hermes. Phải nói ngay lúc này lòng Mỹ Nhân rộn ràng vui sướng, tung tăng hẳn ra, nàng chỉ cần trưng ra bộ mặt cún con thế nào Lãnh Thiên cũng xiêu lòng thôi, cáo già !.
- Đồ mê gái !.
Ái Nguyệt chửi lầm bầm trong miệng, khi chứng kiến cảnh vừa rồi. Tính cách này của Lãnh Thiên nàng thừa biết, lúc trước đi với cô, nàng cũng hay dùng chiêu này, sao mà đỡ cho được, bất quá nàng đâu có đòi mua hàng hiệu đắc tiền như vậy.
Mỹ Nhân thong thả đi lựa chọn khăn lụa trong khi đó Lãnh Thiên ngồi ở ghế chờ, rút tiền từ sàn giao dịch về tài khoản để chút nữa thanh toán. Thở dài một hơi khi nhẩm tính lại số tiền chi tiêu một buổi hôm nay, sương sương trên một tỏi.
Lãnh Thiên còn ổn không ?, Lên tiếng đi chứ hả.
- Bao nhiêu tiền ?.
Lãnh Thiên khẽ hỏi khi Mỹ Nhân tung tăng đi lại.
- Có 600 đô hà.
Mỹ Nhân xoè tay nhỏ, hí hửng nói, câu nói nhẹ tênh hết sức vậy đó, chỉ có 600 đô thôi, vẫn còn rẻ chán so với mấy món đồ đã mua kia.
Lãnh Thiên có chút bất ngờ khi nàng chỉ mua có một cái khăn như đã nói từ trước, cô thở dài, móc bóp đưa cái thẻ đen cho nàng.
- Thôi, hay em thanh toán giúp chị nha, chị đi ra ngoài một chút.
Con ngươi Mỹ Nhân khẽ động khi thấy người đó, nàng mỉm cười nói với Lãnh Thiên. Nhận được cái gật đầu của cô, Mỹ Nhân đi ra ngoài. Lãnh Thiên chẳng suy nghĩ nhiều mà đi đến quầy thanh toán cho nàng, lại phải chờ thêm một khoảng thời gian để nhân viên gói hàng, bấy nhiêu đây thôi cũng đủ cho Mỹ Nhân nói chuyện xong với người đó và quay trở lại.
Lãnh Thiên tay xách tay mang mà đi ra xe, người ngoài nhìn vào còn tưởng là vệ sĩ đi theo xách đồ cho một vị tiểu thư nhà giàu nào đó không chừng. Từ xa có một ánh mắt buồn thầm lặng dõi theo, không hiểu vì đau hay vì sầu mà rơi lệ, bất quá đã có một cặp kính râm che khuất nên chẳng ai hay biết mắt nàng đã đỏ ao từ khi nào.
- Thiên Thiên ~.
Mỹ Nhân cầm cọng lông ngỗng phe phẩy trước mũi của Lãnh Thiên đánh thức cô. Nàng tỏ ra thích thú trước bộ môn này, miệng cười khúc kích khi chọc phá Lãnh Thiên khiến cô nhăn mày , lắc đầu rồi quơ tay đập muỗi chát chát mà vốn dĩ chả có con muỗi nào hết, cái này là tự đánh bản thân nga, phải nói Mỹ Nhân hết sức là quậy đi.
Chuyện là tối hôm qua Lãnh Thiên có hứa chở Mỹ Nhân đi mua sắm ngày hôm nay, nên trời vừa mới hừng đông Mỹ Nhân đã thức giấc chuẩn bị lên đồ xong xuôi hết thảy mà Lãnh Thiên vẫn còn chưa có thức. Vì thế để giết thời gian Mỹ Nhân mới nảy ra ý tưởng xấu xa này.
Đúng là con gái mà hả nói tới mua sắm là mắt sáng rỡ như cái đèn pha ô tô, còn riêng về MỹNhânlàphảisosánhvớicáiđèncủangọnhảiđăngmớiđủđẳngcấp,chỉcần thích là lấy mà chẳng cần coi giá. May thay Lãnh Thiên dư dả về tiền bạc chứ không thôi nuôi nàng đến lỡ núi mất.
- Thiên Thiên dậy.
Mỹ Nhân kề môi bên lỗ tai Lãnh Thiên, cố ý thổi khí nóng vào trong.
Ngứa ngáy, nhột kiến Lãnh Thiên không tài nào ngủ được, cô nhăn mặt vì đang ngủ ngon mà bị phá, cô túm cái chăn che phủ đầu tiếp tục say giấc nồng, hoàn toàn chẳng để ý đến Mỹ Nhân đang phá phách, khiến nàng sinh khí.
Mỹ Nhân tức tối quăng đi cọng lông ngỗng, nàng chống nạnh nhìn tấm chăn u lên một cục to rồi bất chợt khoé môi nở nụ cười gian manh.
- Thiên Thiên dậy đi muộn lắm rồi.
Mỹ Nhân mạnh tay giật cái chăn quăng đi, dùng âm lượng sư tử rống kêu réo Lãnh Thiên thức cho bằng được.
- Uhm~ còn sớm mà để em ngủ thêm chút nữa.
Lãnh Thiên say ke nói, mắt vẫn nhắm khít nằm đó ngáy khò. Tối qua thức khuya để làm việc, buồn ngủ gần chớt mà nàng cũng không tha nữa, quá đáng vừa thôi chứ, bất quá Lãnh Thiên chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không có nói ra, không thôi sẽ bị hất hủi ra sopha ngủ.
- Thiên Thiên em có dậy đi không, không dậy thì chị đi một mình.
Mỹ Nhân phồng má nói, nàng quay sang giận dỗi Lãnh Thiên mà khoanh tay ngồi một góc nệm.
Không gian trở nên im lặng đến lạ, Lãnh Thiên cảm thấy có chút gì đó không ổn, cố gắng nheo mắt để mở ra, thật sự rất là cay, khoé mắt tiết nướcghèndínhdínhlàmchotầmnhìntrởnênhạnchế,khóchịuvô cùng.
- Choemxin lỗi mà ... nha ... đừng giận nữa, để em thay đồ chở chị đi.
Lãnh Thiên phờ phợt nói, đầu óc có chút chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng, nhưng vẫn ngồi dậy ôm Mỹ Nhân từ phía sau mà dỗ dành, dù cô chẳng sai trong chuyện này, thật là vô lí !.
Được người yêu ôm, dỗ ngọt, chiều chuộng khiến tâm trạng của Mỹ Nhân thật sự sảng khoái, nàng cong môi cười.
- Hay là em ngủ thêm chút nữa đi.
Mỹ Nhân nghiêng đầu, dùng lòng bàn tay nhỏ bé sờ má Lãnh Thiên thương yêu nói. Nàng cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng khi đánh thức Lãnh Thiên dậy vào giờ này, vì sở thích của mình mà đã không suy nghĩ thấu đáo, nàng sợ Lãnh Thiên sẽ chán ghét nàng, rồi đi kiếm người con gái khác hoàn hảo hơn.
What ?, Vừa mới kêu bằng được cô dậy, bây giờ lại quay ngang kêu ngủ thêm, chắc Lãnh Thiên ngủ được . Con gái nói có là không, nói không là có, chắc cô dám ngủ.
- Em hết buồn ngủ rồi.
Lắc đầu từ chối ý tốt này, Lãnh Thiên rồi giường xiêu vẹo đi vào toilet vệ sinh cho tỉnh táo. Bên ngoài Mỹ Nhân sắp xếp lại mền gối cho ngay ngắn trong lúc chờ đợi Lãnh Thiên đi ra.
___________
7h am.
Trong một không gian rộng rãi thoải mái, Lãnh Thiên ngồi đối diện Mỹ Nhân, tay tỉ mỉ lau đũa và muỗng cho nàng.
- Của quý khách đây ạ, chúc quý khách ngon miệng.
Anh phục vụ bưng phần thức ăn đặt lên bàn, tác phong chuyên nghiệp nói.
- Cảm ơn.
Lãnh Thiên gật đầu nhận lấy bát phở nghi ngút hơi nóng. Bụng cô từ sớm đã réo lên, chuyện là trước khi đến được đây để mà ăn sáng, Lãnh Thiên đã để bụng đói mà uống hết một ly cà phê đen lấy tinh thần tỉnh táo mà lái xe chở Mỹ Nhân, bụng nào mà chịu nỗi, không kêu mới lạ .
- Chị ăn đi.
Lãnh Thiên ngắt rau, giá bỏ vào tô phở, trộn đều lên rồi đổi tô với Mỹ Nhân, chăm sóc nàng đến tận miếng ăn, quá mức chu đáo, lão công lí tưởng là đây chứ đâu nữa.
- Cảm ơn em.
Mỹ Nhân vui vẻ cầm muỗng húp một ngụm nước lèo, ngon đó chứ !. Dù lớn tuổi hơn Lãnh Thiên nhưng nàng vẫn thích làm công chúa nhỏ được yêu chiều, rất chi là sung sướng.
___________
Phía xa bên kia bàn ăn, bộ hai người có duyên lắm hay sao ý mà hễ cứ đi đâu là đụng mặt nhau hoài. Ái Nguyệt ngồi ăn sáng một mình, nàng đang trong tâm trạng không vui, bạn thân gọi điện thì chẳng thèm bắt máy, coi tức không chứ. Chắc là đang bận đối chọi cùngtìnhđịchThảoLinhrồi,dạonàyYếnQuyênrấthaysủnghạnhnàngta,làmchoThanh Lam phải ấm ức mà tìm đủ mọi cách rù quyến người yêu cũ, hơi đâu quan tâm đến chị em cùng vào sinh ra tử nữa.
- Đồ chết bầm Lãnh Thiên, mới đây mà có bạn gái mới rồi, hừ !.
Ái Nguyệt nhìn chằm chằm Lãnh Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nàng không hiểu vì sao mà bản thân lại trở nên nóng nảy khi thấy Lãnh Thiên ngồi với gái đẹp. Tay cầm đũa mà dầm vào tô phở xả bực tức, rõ ràng là thẳng nữ cớ sao hễ thấy Lãnh Thiên đi với gái là nàng lại khó chịu vô cùng ,mà gái này lại đẹp hơn nàng nữa chứ, nàng không thích !, bình dấm chua đã đổ mà Ái Nguyệt vẫn chưa phát giác ra, nàng đang có dấu hiệu chuyển sang cong rồi a . Không ai là thẳng hoàn toàn đâu, đến một lúc nào đó trong một hoàn cảnh cụ thể sẽ gặp được chân ái của đời mình, đến lúc đó mới biết được xu hưởng tính dục của bản thân.
Khi thấy Lãnh Thiên cùng Mỹ Nhân chuẩn bị rời đi, Ái Nguyệt nóng cả mông, châm chít châm chít, đứng ngồi không yên, lấy trong túi xách ra cái khẩu trang cùng cặp kính râm đeo vào, sau khi đã ngụy trang cho bản thân Ái Nguyệt thanh toán tiền lén lút đi theo.
__________
Trung tâm mua sắm.
- Thiên Thiên, mình vào bên kia mua ha.
Mỹ Nhân chỉ tay vào cửa hàng Hermes, ngẩn cái đầu nhỏ háo hức mà nói với cô.
- Em hết money rồi đó.
Lãnh Thiên nhìn xuống hai cái tay xách một đống đồ hàng hiệu nào là Chanel, Dior, Saint Laurent, Gucci, Cartier, ... Bây giờ còn muốn mua thêm Hermes nữa, cháy túi thiệt rồi a !, Khóc không ra nước mắt mà.
- Nhưng chị thật sự muốn mua ~.
Mỹ Nhân rũ mắt buồn, chu cái mỏ hồng nói, âm lượng lí nhí trong miệng y như trẻ nhỏ bị người lớn la rầy khi đòi mua bánh.
Thấy nàng như thế Lãnh Thiên cũng có chút mềm lòng, nhưng thật sự cô đã hết tiền rồi a , trong bóp chỉ còn 100 ngàn hà, thẻ ngân hàng còn thậm tệ hơn nữa, một con số tròn trĩnh 0 đồng, nếu lỡ mà mua nữa thì đem cô thế chấp luôn coi bộ được đó.
- Mua thêm cái khăn nữa thôi được không Thiên Thiên ?.
Không lâu sau Mỹ Nhân nắm cái ngón tay cái của Lãnh Thiên lắc qua lắc lại mà nũng nịu đòi mua.
- Xem cô ta kìa, người yêu đòi mua một cái khăn thôi, mà có cần làm ra cái mặt lạnh như vậy hay không chứ ?.
- Cô ta thật keo kiệt, một cái khăn có đáng giá bao nhiêu tiền đâu, gặp tôi là mua cả một lố rồi.
Cô thật sự đỡ trán với nàng thật chứ, bao nhiêu cặp mắt đi qua nhìn cô rồi chỉ trỏ nữa, thật muốn đấm cho mấy người kia một phát, họ có biết cái khăn mà Mỹ Nhân đòi mua mắc tiền đến cỡ nào hay không chứ mà nói như đúng rồi, mấy cái xoàn xoàn cũng trên 200 đô rồi đấy, đằng này cô thừa biết Mỹ Nhân một khi đã vào được cửa hàng Hermes rồi thì không chỉ là mua thêm một cái khăn đâu.
- Người đẹp, cô ta không mua cho em thì đi với anh, anh mua cho.
Một người đàn ông mạnh miệng nói, không liêm sỉ mà cưa cẩm Mỹ Nhân trong khi người yêu của nàng đang đứng kế bên.
- Cút.
Mỹ Nhân lườm hắn ta, không khách khí mà đuổi người. Còn lâu cô mới thèm, dù Lãnh Thiên có nghèo rớt mồng tơi đi chăn nữa, nàng vẫn chọn cô, tiền của nàng dư sức nuôi cô trong nhung lụa.
Lời nói của Mỹ Nhân khiến gã ta chẳng sợ chút nào mà còn cười khoái chí nữa, bất quá khi nhìn thấy sắc mặt của Lãnh Thiên như tu la mà nhìn hắn cảnh cáo, gã ta bất giác lạnh sống lưng mà rút lui.
Lãnh Thiên đành chịu thua mà nắm tay của Mỹ Nhân dắt nàng vào cửa hàng Hermes. Phải nói ngay lúc này lòng Mỹ Nhân rộn ràng vui sướng, tung tăng hẳn ra, nàng chỉ cần trưng ra bộ mặt cún con thế nào Lãnh Thiên cũng xiêu lòng thôi, cáo già !.
- Đồ mê gái !.
Ái Nguyệt chửi lầm bầm trong miệng, khi chứng kiến cảnh vừa rồi. Tính cách này của Lãnh Thiên nàng thừa biết, lúc trước đi với cô, nàng cũng hay dùng chiêu này, sao mà đỡ cho được, bất quá nàng đâu có đòi mua hàng hiệu đắc tiền như vậy.
Mỹ Nhân thong thả đi lựa chọn khăn lụa trong khi đó Lãnh Thiên ngồi ở ghế chờ, rút tiền từ sàn giao dịch về tài khoản để chút nữa thanh toán. Thở dài một hơi khi nhẩm tính lại số tiền chi tiêu một buổi hôm nay, sương sương trên một tỏi.
Lãnh Thiên còn ổn không ?, Lên tiếng đi chứ hả.
- Bao nhiêu tiền ?.
Lãnh Thiên khẽ hỏi khi Mỹ Nhân tung tăng đi lại.
- Có 600 đô hà.
Mỹ Nhân xoè tay nhỏ, hí hửng nói, câu nói nhẹ tênh hết sức vậy đó, chỉ có 600 đô thôi, vẫn còn rẻ chán so với mấy món đồ đã mua kia.
Lãnh Thiên có chút bất ngờ khi nàng chỉ mua có một cái khăn như đã nói từ trước, cô thở dài, móc bóp đưa cái thẻ đen cho nàng.
- Thôi, hay em thanh toán giúp chị nha, chị đi ra ngoài một chút.
Con ngươi Mỹ Nhân khẽ động khi thấy người đó, nàng mỉm cười nói với Lãnh Thiên. Nhận được cái gật đầu của cô, Mỹ Nhân đi ra ngoài. Lãnh Thiên chẳng suy nghĩ nhiều mà đi đến quầy thanh toán cho nàng, lại phải chờ thêm một khoảng thời gian để nhân viên gói hàng, bấy nhiêu đây thôi cũng đủ cho Mỹ Nhân nói chuyện xong với người đó và quay trở lại.
Lãnh Thiên tay xách tay mang mà đi ra xe, người ngoài nhìn vào còn tưởng là vệ sĩ đi theo xách đồ cho một vị tiểu thư nhà giàu nào đó không chừng. Từ xa có một ánh mắt buồn thầm lặng dõi theo, không hiểu vì đau hay vì sầu mà rơi lệ, bất quá đã có một cặp kính râm che khuất nên chẳng ai hay biết mắt nàng đã đỏ ao từ khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.