Chương 6: Hát rong bên đường (6)
Thanh Sắc Vũ Dực
10/03/2022
Lê Hân lập tức có một loại cảm giác bị sét đánh, toàn thân tê tê, đầu óc trống rỗng.
Hắn vốn hoàn toàn không lo lắng về tình huống số thuần fan âm kia, dù sao người nổi danh nhất định sẽ chiêu hắc, nhưng chỉ cần có thể nổi danh, khẳng định số fan sẽ vượt xa hơn số hắc. Hệ thống cũng không đưa ra thời hạn trở thành âm nhạc đại sư, chỉ đốc xúc nỗ lực hắn vì mộng tưởng, Lê Hân tạm thời không có nỗi lo về sau. Hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, âm nhạc đã trở thành một phần sinh mệnh của hắn, bất luận có thành danh hay không, hắn vẫn sẽ không ngừng vì thế mà nỗ lực, cho nên sự đe dọa duy nhất đến sinh mệnh chính là hắc.
Hắc là các yêu cầu cơ bản nhất của sự nổi tiếng, chính là mức độ nổi tiếng hiện tại của hắn đang ở dưới tình huống chỉ có 138 ( 1 fan +137 hắc), cư nhiên có thể có số thuần fan là -136, chơi vui không?
Lê Hân khịt khịt cái mũi, bắt lấy băng vải của xác ướp, kéo anh ta gần như phun hỏa: "Ngươi trói nhiều người như vậy tới làm gì!"
Cố tình xác ướp với đôi mắt duy nhất được lộ ra kia lại nhìn hắn phát ra một tia thần sắc tranh công, Lê Hân có thể tinh tường hiểu được ý tứ của y: Ngươi ca rất êm tai, ta tìm người tới nghe, thích không?
Nhìn ánh mắt dò hỏi của y, Lê Hân có chỉ trích cũng nói không nên lời, hắn thật không thể đem chân tâm của nhân gia này giẫm đạp dưới chân, đây chính là bằng hữu duy nhất của hắn từ khi đến thế giới này.
Kia...... thôi bỏ đi. Dù sao hôm nay cũng tới nhiều người như vậy, thời gian còn hơn 1 giờ, coi như...... coi như những người này là tới để nghe đi. Chỉ là bất quá tam, nếu còn như vậy liền tuyệt giao với xác ướp, bất quá lần này thì thôi.
Lê Hân bất đắc dĩ mà ôm tỳ bà lên, hắn sống ngần ấy năm, nghe qua ép buộc bán dâm, ép buộc đặt cược, hôm nay vẫn là lần đầu nghe nói ép buộc nghe ca, phong cách quả thực quá thanh kỳ. Trở về cần phải hảo hảo nói rõ ràng cùng xác ướp, lần sau ngàn vạn không thể lại như vậy, nếu không hắn nhất định xong đời.
Không biết hệ thống lấy tham khảo ở bối cảnh thời đại nào, là tỳ bà cổ đại gảy ngang, miếng gảy tiến vào ngón tay Lê Hân, nhưng phương thức gảy ngang tỳ bà còn chưa có liền. Hắn theo thói quen như gảy đàn ghi-ta, dùng cách ôm ghi-ta cuồng dã để ôm tỳ bà có phong cách cổ nhã, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nhẹ nhàng thử điều chỉnh dây tỳ bà một chút, bây giờ phải chính thức bắt đầu biểu diễn.
【Đinh, người nghe đạt tới 1 phần 10 điều kiện thăng cấp, hệ thống mở ra hình thức phụ trợ, khởi động kỹ xảo đàn tấu tỳ bà cấp đại sư, diễn tấu ca khúc của nhạc phổ hệ thống đồng ý.】
Lê Hân: "......"
Nhạc phổ hệ thống đồng ý không phải chỉ có một sao, chính là quà tặng《Cải Thìa Nhỏ》kia!
Đúng là hắn không thể khống chế được cơn địa chấn này, kỹ thuật xem như thành thạo mà đàn lên giai điệu thê lương 'Cải thìa nhỏ ơi ~~', cũng may chịu khống chế chỉ có cái tay của hắn, giọng nói vẫn là của hắn, ít nhất Lê Hân còn có thể nhẫn nại không hát lên lời bài hát này!
Đậu má ca hát đường phố hát《Cải Thìa Nhỏ》, cảm giác ăn xin thật là càng ngày càng mãnh liệt o(╯□╰)o
Ngón tay thành thạo vũ động trên tỳ bà, nhưng giai điệu tấu ra lại thôi thúc người rơi lệ như vậy, ngoại quải cấp đại sư thật là không bình thường, bản thân Lê Hân cũng phải khóc lên. Hắn là một người dễ bị âm nhạc cảm nhiễm, đặc biệt kỹ xảo hiện tại dưới sự quấy phá của hệ thống. Tiếng tỳ bà mỹ diệu kia, giống như《Tỳ Bà Hành》trong miêu tả: Đại huyền tao tao như cấp vũ; Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ; Tao tao thiết thiết thác tạp đàn; Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn; Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt..., U yết tuyền lưu thủy há than; Thủy tiền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt, Ngưng tuyệt bất thông thanh tạm yết; Biệt hữu u tình ám hận sinh; Ngân bình sạ phá thủy tương bỉnh, Thiết kỵ đột xuất đao thương minh; Khúc chung thu bát đương tâm hoạch, Tứ huyền nhất thanh như liệt bạch(13).
(13) Trích đoạn trong bài thơ 'Tỳ Bà Hành' của Bạch Cư Dị; dịch thơ: Dây to nhường đổ mưa rào; Nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng; Tiếng cao thấp lựa chen lần gảy; Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu; Trong hoa oanh ríu rít nhau...; Nước tuôn róc rách, chảy mau xuống ghềnh; Nước suối lạnh, dây mành ngừng đứt; Ngừng đứt nên phút bật tiếng tơ; Ôm sầu, mang giận ngẩn ngơ; Tiếng tơ lặng ngắt, bây giờ càng hay; Bình bạc vỡ tuôn đầy dòng nước; Ngựa sắt giong, xô xát tiếng đao; Cung đàn trọn khúc thanh tao; Tiếng buông xé lựa, lựa vào bốn dây.
Cải Thìa Nhỏ của Lê Hân bây giờ, chính xác là ứng với câu "Biệt hữu u tình ám hận sinh" kia, làm người nghe rơi lệ. Không thể cưỡng lại được cảm xúc, mở miệng hát lên ca từ của Cải Thìa Nhỏ: Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn trong đất nha ~~ hai ba tuổi rồi nha, mà không có mẹ nha ~~ mẹ ơi, mẹ ơi ~~ đi theo cha, hảo sống nha ~~~
Còn sử dụng chính là Tinh Liên Đế Quốc ngữ!
Trải qua ba ngàn năm, nhân loại hiện tại cùng thuộc về một đế quốc, trên cơ bản mỗi người đều nói tiếng chuẩn. Thứ ngôn ngữ này không thuộc bất cứ loại ngôn ngữ nào mà Lê Hân biết, nhưng có vẻ cũng là chữ vuông, so với trước cũng có không ít biến hóa. Bởi vì không đủ ngôn ngữ hệ Hán ngữ, mỗi từ phát ra tuy có khác biệt, nhưng cách phát âm dài ngắn lại giống nhau, không phải dài ngắn không đồng nhất như tiếng Latin. Vì vậy dùng tiếng Tinh Liên hát ra một bài, lại khá có vần điệu.
Càng làm người ta cạn lời chính là, thân thể này của Lê Hân, đích đích xác xác là mất mẫu thân sớm, phụ thân Lê Thành cũng rất nhanh có nhị hôn, nhị hôn mang theo hài tử tuổi so với Lê Hân còn lớn hơn, nói là con chồng trước, nhưng lớn lên còn giống Lê Thành hơn cả Lê Hân. Từ xưa đến nay tiểu tam mẹ kế luôn là vết nhéo, ca một khúc thế này, vẫn là vô cùng phù hợp với tình trạng gia đình Lê Hân đi.
Mà người trên tinh cầu Emir cũng có oán khí đối cha mẹ khắt khe, ca từ giai điệu này vừa lúc gợi lên thứ oán thù trong lòng bọn họ. Trong lúc nhất thời ngay cả những người bị xác ướp cưỡng chế kéo tới nghe hát cũng bị tiếng ca hấp dẫn trụ lại, dần dần lộ ra biểu tình cùng chung kẻ địch.
Một khúc hát xong, hệ thống nhắc nhở biến thành: 【Số fan 57, số hắc 81, số thuần fan-24, chuyển bại thành thắng ở ngay trước mắt, không ngừng cố gắng 】
Trong lòng Lê Hân dâng lên một tia tin tưởng, ngón tay nhẹ động, lại...... mẹ nó lại bắn lên《Cải Thìa Nhỏ》!
Thật là muốn phát điên có được không, cho dù lại được truyền cảm, ai sẽ nguyện ý nghe một bài hát hết lần này đến lần khác a! Cũng không biết ngoại quảicấp đại sư này khi nào thì xong, Lê Hân cực kỳ bi thương mà không ngừng gảy Cải Thìa Nhỏ, gảy đến lần thứ 7 thì ngay cả xác ướp - fan não tàn số 1 ánh mắt cũng chuyển từ thương tiếc thành không kiên nhẫn.
Xà tinh bệnh mà gảy khoảng chừng 10 lần, trong lúc này số thuần fan đã biến động thành một đường cong, từ -136 bay lên đến 132, sau đó lại rớt trở lại -34, quá cmn sốt ruột. Nếu không có xác ướp trấn giữ, phỏng chừng đám đông bị lùa như vịt đến nghe hát này đã dùng gạch đập đầu hắn rồi.
Cũng may sau lần thứ 10 ngoại quải cấp đại sư rốt cuộc cũng xong, Lê Hân vội vàng đem tỳ bà ném sang một bên, hai tay dùng sức mà ném. Lúc này xác ướp tiến lên giúp hắn xoa xoa cánh tay, y niết lên cánh tay Lê Hân, đôi mắt phát sáng, lộ ra thần sắc kinh ngạc, Lê Hân có thể từ đôi mắt kia hiểu được cảm giác mà y muốn nói: Thật mềm!
Tuy rằng gương mặt bị hủy, nhưng thật ra đôi mắt lại rất đẹp. Trong lòng Lê Hân quái quái, cảm thấy có chút chua chát lại có chút hạnh phúc, thật giống như hương vị chua chát của quả non lại làm người chờ mong. Ban nghệ thuật 10 nam đã có 9 gay, Lê Hân cũng không ngoại lệ. Nhưng không phải nói bọn họ trời sinh đều là cong, mà là đời sống nghệ thuật tương đối dễ chịu cảm nhiễm, so với củi gạo mắm muối bọn họ càng chú trọng phong hoa tuyết nguyệt, có cảm giác liền động tâm là chuyện rất bình thường, tình yêu, tính cách, rượu, ma túy cùng những thứ kích thích cảm xúc đều có khả năng trở thành sự bắt nguồn cho linh cảm.
Lê Hân không xem như hoàn toàn là gay, trên thực tế hắn cũng không rõ lắm xu hướng giới tính bản thân, bởi vì ở thế giới trước kia, cơ bản chưa gặp phải ai làm hắn động tâm. Mà khi đến thế giới này, một mình hăng hái chiến đấu hơn cả tháng, đột nhiên lại xuất hiện một người không lý do duy trì cùng hắn, tuy rằng giúp đỡ đều là phá hoại, nhưng cái loại xúc động này sẽ không vì thế mà phai đi. Lê Hân nhìn đôi mắt của xác ướp, tim đập có chút nhanh, có chút nhanh, có chút...... Mẹ nó đặc biệt nhanh a!
Cho dù là ai bị niết gãy xương thì tim cũng sẽ đập cực kỳ nhanh!
Xác ướp niết cánh tay Lê Hân, phát hiện thật mềm thật mềm, hoàn toàn bất đồng với ấn tượng về Khuê Cơ nhân của y, ngay cả nữ nhân cũng mềm không bằng Lê Hân. Lập tức hưng phấn lên, giống như hài tử chà qua chà lại lên cánh tay Lê Hân, chiếm tiện nghi đồng thời thuận tiện giúp hắn xoa bóp cánh tay nhức mỏi.
Chính là nghĩ cũng biết, thể trạng Khuê Cơ nhân trái ngược với thể chất cacbon mảnh mai của Lê Hân, so với làn da có thể tương đương áo chống đạn của Khuê Cơ nhân, Lê Hân căn bản là mắc chứng còi xương, xương cốt còn không rắn chắc bằng làn da. Xác ướp chưa từng đụng qua người yếu ớt như vậy, một lần dùng sức quá độ, liền đem cánh tay Lê Hân niết gãy.
Giọng ca cất lên âm thanh du dương của Lê Hân phát ra một tiếng rên, đây chính là phát ra vì bị niết gãy xương, quá đau!
Thảm nhất chính là tất cả khôi phục tề trong hòm thuốc của hắn đều đã dùng hết, tuyệt đối sẽ bị đau chết.
Vài giây ngắn ngủn, trên trán Lê Hân đã thấm ra mồ hôi tinh mịn, sắc mặt trắng bệch, thống khổ khiến toàn bộ thân thể đều phát run. Xác ướp chân tay luống cuống, sau khi vây quanh thân thể hắn một vòng, liền từ trong đám đông người xem không dám cử động kia móc ra một đồ vật rồi nhảy dựng lên, chạy.
Lê Hân chỉ lo đau, không thấy được động tác nhỏ của y, chỉ cho rằng tên này đem xương mình niết gãy rồi bỏ chạy, trong lòng mắng y mắng đến chết, lại đau đến thiếu chút khóc ra.
Đúng là: Cải thìa nhỏ a, trong đất vàng a, thật đáng thương.
Xác ướp đi rồi, người xem chung quanh lại không dám động, thật sự là sức chiến đấu của xác ướp quá mạnh, thật không biết gien y cấp mấy, tuy rằng đầu óc không quá bình thường, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối là bậc nhất. Y mấy chiêu liền túm đến nhiều người như vậy, những người này lại không có dị biến tinh thần, ở trong trạng thái bình thường, đương nhiên không dám phản kháng. Bất quá bọn họ không dám đi, đồng thời cũng không dám động, đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lê Hân.
Hiển nhiên Lê Hân liên tục biểu diễn đau khổ vừa rồi cùng với thương tích hiện tại bị hiểu lầm thành hắn mới là người bị hại đầu tiên, vốn mọi người còn tưởng hắn là đồng lõa của xác ướp trong lòng khó tránh khỏi oán hận, nhưng lúc này thấy hắn so với mình còn đáng thương hơn, độ hảo cảm lập tức tăng lên, số thuần fan cũng từ -34 cọ cọ nhảy lên thành 136, chỉ có một người còn hắc hắn, còn lại tất cả đều là fan.
Đáng tiếc Lê Hân bị đau không có tâm trạng đi vui mừng, hắn ở khắp nơi tìm tấm gỗ, định đem cánh tay mình cố định lại. Đang lúc tìm kiếm xung quanh, trong số người xem có người thấp giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Lê Hân lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Ngươi nói xem? Có khôi phục tề không? Xin thương xót đi."
Hiện tại hắn đã không còn để bụng cái gì ăn xin, dù sao hắn cũng vốn là hát rong bên đường, vứt liêm sỉ thì vứt liêm sỉ đi, bây giờ thật sự rất đau.
Người xem người nhìn người, cuối cùng đều bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Chúng ta đều là bị người kia cưỡng chế túm tới, nếu trên người có mang theo khôi phục tề, có thể để chính mình còn bị thương sao?"
Nhìn mặt mọi người còn xanh xanh đỏ đỏ, Lê Hân nhận mệnh, hắn vẫn là tìm tấm gỗ cố định đi thôi, đau thì đau, còn tốt hơn so với bị dị dạng.
Lúc này xác ướp trong tay xách theo đồ vật nhanh như chớp chạy về, đem Lê Hân ôm vào trong ngực trực tiếp tiêm vào một kim khôi phục tề, lại đem máy trị liệu lấy ra, dùng xạ tuyến tiến hành làm ngay xương cốt. Xương cốt dưới tác dụng của dược vật cùng xạ tuyến dần dần khôi phục, Lê Hân cũng không còn đau như trước, chỉ là xương đang được khôi phục có chút phát ngứa.
Nguyên lai xác ướp là giúp hắn mua khôi phục tề đi, Lê Hân đột nhiên hết tức giận, chính là có chút lỗi với xác ướp. Đồng thời với trị liệu, hệ thống lại nhắc nhở【 Đạt được 10 hoa tươi, thuần hoa tươi trước mắt là 20】. Giá của khôi phục tề là 100 tinh tệ, xem ra chỉ cần là đồ vật fan đưa đều được tính vào hoa tươi. Bất quá máy trị liệu càng quý, hình như là 3 ngàn tinh tệ, lại không được tính vào, đại khái bởi vì cái máy trị liệu này không có đưa cho hắn đi, không được tính là hoa tươi.
Sau khi xương gãy khỏi hẳn, Lê Hân cũng không còn tâm trạng tiếp tục ca hát, xách tỳ bà lên nói với xác ướp: "Đừng làm khó mọi người, thả bọn họ đi đi."
Sau đó chuyển hướng mọi người nói: "Ngày mai ta sẽ còn đến nơi này ca hát, bất quá khẳng định sẽ không tiếp tục hát bi thương như vậy nữa, nếu các ngươi còn thích hơn nữa có thời gian, hoan nghênh tới cổ động."
Mọi người nhìn xác ướp, phát hiện y không ngăn cản mình rời đi, liền yên tâm mà định rời đi, lúc này thuần fan đã thành 138, tất cả mọi người đều bị âm nhạc của Lê Hân bắt làm tù binh.
Cố tình lúc này, xác ướp đột nhiên ra tay, mưa rền gió dữ mà lưu loát dùng động tác đầy soái khí đem tiền trên người những người này cướp đi, nhét vào tay Lê Hân.
【Số thuần fan -136, hoa tươi 1625, số thuần fan -1000 hệ thống sẽ tự hủy, thỉnh ký chủ chú ý. 】
Lê Hân: "......"
Cuộc sống này vô pháp vượt qua mà, còn có thể hay không vui vẻ làm bằng hữu!
================================
Khúc Tỳ Bà Hành:
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
Đôi lời của edit: phải nói thật sự thì bài 'Cải Thìa Nhỏ' giống như trong truyện miêu tả, rất rất cảm động luôn đấy mọi người.
Trong bài có 1 đoạn: Rồi con có mẹ kế, 3 năm rưỡi sau, sinh ra 1 em trai, còn mạnh hơn con. Em trai ăn mì, con húp nước, bưng chén lên cao, nước mắt chảy dài.
Chỉ cần tới đoạn này, từ ngữ hoà vói giai điệu não lòng là làm sống mũi lên men oaoaoa. Đây đúng là bài hát dằn vặt tâm can con người.
Hết rồi. Mình chỉ muốn chia sẻ cảm giác cực kì đặc biệt đối với ca khúc này cùng mọi người thôi. Thổn thức quá!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.