Chương 8: Hát rong bên đường (8)
Thanh Sắc Vũ Dực
10/03/2022
"Mua?" Ngón tay Lê Hân áp lực run rẩy thật cẩn thận sờ sờ phi thuyền, trong lòng một trận kích động. Phần lớn nam nhân đều sẽ thích xe, có xe thể thao huyễn khốc ai cũng sẽ rất vui vẻ. Tiền sinh Lê Hân không có tiền, mua một chiếc Ford việt dã sang tay, vì những chiếc xe thể thao huyễn khốc dù tính là sang tay thì hắn cũng mua không nổi. Mà hiện tại, một chiếc phi thuyền huyễn khốc tốc độ so với Ferrari, Lamborghini, Rolls-Royce còn nhanh hơn mấy trăm lần đang đậu trước mặt hắn, phi thuyền này không chỉ có thể trong nửa giờ bay hết toàn bộ tinh cầu, mà còn bay được ra tinh cầu, giống như thuyền du hành vũ trụ xoay một vòng quanh vũ trụ, đây là kiểu gì làm người kích động!
Hắn nuốt nước miếng, khống chế xúc động muốn ghé vào phi thuyền quỳ liếm của mình, đánh thức giá trị đạo đức không nhiều lắm của mình, hỏi: "Tiền ở đâu ra? Không phải cướp đi?"
Thật sự không thể trách hắn hoài nghi người khác, xác ướp cũng giống hắn không có thiết bị đầu cuối cá nhân, còn đoạt tiền của người khác cho hắn phần thưởng hoa tươi, thật không giống bộ dáng kẻ có tiền.
Hai mắt xác ướp ám ám, trầm mặc từ trên cổ áo lấy ra một cái xích không gian. Cái xích không gian này so với hòm không gian của Lê Hân thì đẳng cấp hơn rất nhiều, kết cấu thập phần nghiêm mật, ngay cả mở ra cũng phải cần vân tay, tròng đen cùng tinh thần lực rà quét ba tầng mật mã, hiển nhiên là trừ khi bản nhân tự nguyện, người khác căn bản không cách nào mở ra. Hòm không gian cơ hồ là đồ vật của mỗi nhân viên thế giới tinh tế, tuy gọi là hòm, kỳ thật thể tích rất nhỏ, có chút giống smart phone 3.5 tấc trong quá khứ. Mà thể tích trong hòm không gian lại rất lớn, giống như bên trong hòm không gian 3.5 tấc có thể chứa 10 mét khối không gian, đủ cho mọi người mang đi nhiều vật phẩm cùng một lúc.
Bất quá hòm không gian của Lê Hân chỉ có 5 mét khối không gian, rõ ràng là cái tàn thứ phẩm (sản phẩm bị lỗi), ngay cả mật mã cũng không có. Hơn nữa cái hòm không gian 5 mét khối tí ti kia cũng trống rỗng, trừ bỏ một tháng dinh dưỡng tề và hộp cấp cứu, chỉ có một ít quần áo, bây giờ mấy thứ này đều đã dùng hết. Mà xích không gian trước mắt này, kỳ thật là dây của một mặt dây chuyền nhỏ mới có công năng không gian trữ vật, nghe nói loại xích không gian này là công cụ trữ vật cao cấp nhất, có kích thước nhỏ dễ dàng mang theo nhưng không dễ bị mất, sức chứa bên trong không gian vượt qua 100 mét khối. Mà trong tay thượng tướng tinh tế tổ phụ Lê Viêm trong truyền thuyết của Lê Hân có xích không gian độc quyền, không gian ước chừng có 1 ngàn mét khối, có thể chứa được tinh hạm loại nhỏ, là một không gian trữ vật siêu cấp, giá thị trường trên 100 triệu cũng không có người bán, các cấp bậc dưới thượng tướng đều không được trang bị xích không gian cao đẳng như vậy.
Xác ướp cư nhiên có xích không gian? Lê Hân đột nhiên không hiểu, nếu nói ở tinh cầu Emir có xích không gian, kia nhất định là người có tiếng tăm lừng lẫy bậc nhất trong tinh cầu. Chung quy tinh cầu Emir vật tư thiếu thốn, đế quốc cũng chỉ cung cấp phương tiện công cộng cơ bản đủ để 300 triệu dân cư sinh tồn trên tinh cầu Emir, còn lại đều phải tự cấp tự túc. Loại xích không gian này hoặc là buôn lậu từ đế quốc, hoặc là từ một số trung tâm nghiên cứu chế tạo công nghệ cao của tinh cầu Emir làm ra, nói thế nào cũng chỉ ít ỏi vài người trong quân đội khống chế tinh cầu Emir có được.
Tuổi thọ bình quân của người trong thế giới tinh tế là 300 tuổi (silicon), từ năm 20 tuổi đến 250 tuổi dung mạo đều không có biến hóa, giống như tổ phụ Lê Viêm của Lê Hân, cũng đã 190 tuổi, bộ dáng thoạt nhìn lại chỉ như hơn 20. Cho nên xác ướp tuy rằng nhìn qua trẻ tuổi, nhưng nói không chừng đã là người 200 tuổi rồi đi.
Như đã đề cập trước đó, Lê Hân tương đối cảm tính, là người rất có khả năng não bổ. Trong lúc nhất thời giữa trùng điệp những bức màn bí mật, trong đầu hắn xuất hiện đủ loại cốt truyện cẩu huyết phiên bản ân oán hào môn, lập tức đối với xác ướp tranh đấu thất bại mà thân mang trọng thương cực kỳ đồng tình.
Một lão nhân (?) đã gần đến tuổi dưỡng thọ (?), lại bị đám con cháu (?) tranh đoạt gia sản (?), nói không chừng còn bị ám sát (??), cuối cùng bị trọng thương trốn đến bãi đỗ xe, còn không dám dùng gương mặt thật để người khác thấy, không dám nói cho người khác nghe tên họ thật của y, ngay cả thiết bị đầu cuối cá nhân cũng không dám để lộ ra. Lê Hân là vị thành niên 16 tuổi, bộ dạng vẫn là thiếu niên, đại khái xác ướp đem hắn coi thành tôn tử mà thương nên mới tốt với hắn như vậy đi.
Nhất định là như vậy không sai, trong lòng Lê Hân âm thầm gật đầu, cũng không rối rắm số tiền trong hòm không gian của lão xác ướp (???!!!) là bao nhiêu, vươn tay dùng sức ôm xác ướp một cái, hết sức hòa nhã mà nói: "Thực xin lỗi, không nên hoài nghi ngươi, lão gia...... Khụ khụ. Còn có, ngươi mua con phi thuyền này, là muốn...... tự mình đi sao??"
Hắn thật sự rất muốn hỏi, là đưa cho ta sao? Chính là phi thuyền rất đáng giá, hắn vẫn là không nên không biết xấu hổ như vậy mà tính kế đồ của một vị lão nhân gia gặp nạn.
Bất quá xác ướp lại kéo hắn lên tàu, ý cười đầy mắt mà nhìn hắn.
Lê Hân không thể tin chỉ chỉ vào mình: "Cho ta?"
Xác ướp gật gật đầu.
"Chính là quý như vậy...... Hơn nữa phi thuyền của ngươi, ta cũng không thể lái, chúng ta đều không có thiết bị đầu cuối cá nhân để tự mình công chứng thêm quyền sử dụng." Lê Hân thật ra cũng không lo mình có thể lái nó hay, loại phi thuyền "chỉ có thể" di chuyển trong tinh cầu này, căn bản không cần xem xét sự phức tạp của hoàn cảnh vũ trụ và yêu cầu người lái, tất cả đều có quang não tự điều khiển, chỉ cần ấn nút, cho dù có ngủ trên đây cũng không quan hệ, có thể một bên du ngoạn tinh cầu một bên xe chấn không áp lực...... Từ từ, hắn đang suy nghĩ miên man cái gì! (Xe chấn nha:))~)
Xác ướp một tay ôm Lê Hân đến ghế phụ, bản thân ngồi trên ghế điều khiển, nhìn hắn.
【Đạt được 2000 hoa tươi, một tài xế, căn cứ tiền lương Tinh Liên đế quốc, tương đương với 1 vạn hoa trong một năm. Mặt khác đạt được 1 fan não tàn trung thành, 1 phấn (fan) đỉnh 10 hắc, thỉnh ký chủ nhắc nhở fan khắc chế cảm xúc của mình, để tránh chiêu hắc. 】
Lê Hân: "......"
Mỗi lần hệ thống nhắc nhở đều làm người không biết nên phun tào chỗ nào.
Nguyên lai tài xế cũng có thể căn cứ tiền lương năm đổi thành hoa tươi, còn có fan não tàn 1 phấn đỉnh 10 hắc thần mã, đâu chỉ 10 hắc a, mới 1 ngày hôm qua đã chiêu cho hắn 137 hắc, số thuần fan hiện tại của hắn vẫn là -136 đi!
Hắn đây cũng coi như là được người tặng hoa tặng xe, Lê Hân không hiểu sao có một loại cảm giác bị bao dưỡng, này nhất định là ảo giác của hắn.
Hắn nâng mắt nhìn xác ướp nói: "Cái kia...... Ngươi còn nhớ nhà của mình ở đâu không?"
Xác ướp lắc đầu.
"Kia...... Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" . truyện teen hay
Xác ướp chỉ chỉ Lê Hân.
"Muốn đi theo ta?" Lê Hân không chú ý tới miệng mình đã nhếch lên, cười giống như thằng ngốc.
Xác ướp gật gật đầu.
Y vươn ra ngón tay đánh vài chữ trên quang não phi thuyền: Cậu hát, ta thích.
Miệng Lê Hân đều kéo tới tận mang tai, vui vẻ đến muốn hát vang một khúc. Vì thế hắn liền thật sự hát lên, để xác ướp đưa hắn đến khu giải trí náo nhiệt gần nhất, dọc theo đường đi đều hát "Hôm nay các lão bách tính, thật a nha thật vui vẻ ~~". Ngữ điệu hắn thập phần nhẹ nhàng, hát đến hai mắt xác ướp cũng hơi cong xuống, ánh nắng không quá gay gắt làm tinh cầu Emir đều tươi đẹp lên. Gần tinh cầu Emir có một số tiểu hằng tinh, hiện tại là mùa hè còn ấm áp, mùa đông sẽ lạnh đến âm 50-60 độ, thật hiếm khi có thời tiết tốt như vậy đi.
Theo luật lao động Tinh Liên đế quốc, người lao động có quyền được hưởng mỗi 30 ngày sẽ có 10 ngày nghỉ phép, chính phủ cho các ngành luân phiên nhau nghỉ, để bảo đảm sự vụ của công dân lúc nào cũng có thể được giải quyết. Trừ bỏ 4 ngày làm việc cố định, thời gian còn lại luôn có người được nghỉ. Ngày hôm qua là thời gian làm việc cố định, bọn họ lại ở vùng ngoại thành, cho nên mới thiếu nhân tài như vậy, hôm nay có một bộ phận người được nghỉ, tới nơi vào buổi trưa khu buôn bán cũng đã thập phần náo nhiệt, không ít người đi ra hoạt động.
Hiện tại internet vô cùng phát đạt, ở trên mạng cũng đủ để lựa chọn tất cả vật phẩm, bất quá vẫn là có người thích ở trên đường nhìn mua vật thật. Hơn nữa con người dù sao cũng là động vật quần cư, không có khả năng ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa, liền tính là mạo hiểm dị biến tinh thần, cũng muốn đi ra ngoài chơi một chút. Nơi này có trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, sảnh thể nghiệm không gian, sân giải trí vv.... v.. đều là địa điểm tiêu tiền, tinh cầu 300 triệu dân, dưới nguồn giao thông thuận lợi, muốn đi nơi nào liền đến nơi đó, cảnh tượng trước mắt khiến đúng là biển người tấp nập, thập phần náo nhiệt.
Lê Hân tương đối vừa lòng, đi đến bên đường, xác ướp từ trong xích không gian vạn năng của y móc ra 2 cái ghế dựa, một người một gác ngồi xuống. Tâm tình Lê Hân thật tốt, điều điều giọng, đang định đàn ca khúc sáng hôm nay soạn, đột nhiên hệ thống bắn ra một hàng nhắc nhở ——
【Nhân số hiện trường vượt qua 5 chữ số, mức độ thuần thục tỳ bà 11, tỳ bà cấp 1, đưa tặng nhạc phổ 《Ngư Chu Xướng Vãn 》, hiện tại mở ra hình thức hướng dẫn cấp đại sư.】
Lê Hân: "......"
Lại tới! Còn có thể hay không vui vẻ làm 1 tên khất cái bên đường! Khất cái hát bên đường còn phải chịu hạn chế, cuộc sống này thật là không thể trôi qua......
《Ngư Chu Xướng Vãn 》là một tranh khúc (ca khúc đàn tranh) rất có phong cách cổ điển, lấy từ《Đằng Vương Các Tự》của thi nhân Vương Bột thời Đường: Câu thơ "Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ ". Nhạc khúc miêu tả cảnh ca hát trên thuyền đánh cá vào buổi chiều, ánh nắng chiều rọi xuống ngư dân đang hát tạo nên hình ảnh động lòng người. Tiết tấu thư hoãn nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp cho người mới học đàn. Đầu khúc biểu hiện tâm tình vui vẻ an nhiên tự tại của ngư dân, những cánh buồm trắng đi theo thủy triều, hình cảnh thuyền đánh cá thắng lợi trở về, loại không hỉ khí rôm rả này, tuy rằng không phải ca khúc của bản thân hắn, nhưng tóm lại, vẫn là tốt hơn so với Cải Thìa Nhỏ!
《Ngư Chu Xướng Vãn 》từng được cải biên thành nhạc khúc violon, Lê Hân cũng đã nghe qua, tuy rằng nhớ không rõ giai điệu, nhưng dưới ngoại quải của hệ thống đại sư, hắn tin rằng bản thân nhất định rất nhanh sẽ nhớ lại =_=
Hắn chỉ thấy giao diện hệ thống trước mặt hiện ra ca từ Ngư Chu Xướng Vãn phiên bản ngôn ngữ Tinh Liên, thân thể Lê Hân cứng đờ, khóe miệng hơi trừu.
Cho nên sau khi hắn hát《Cải Thìa Nhỏ》, lại phải bắt đầu phát rồ mà đem 1 ca khúc hát lại 10 lần sao?
Hành động của Lê Hân và xác ướp hấp dẫn một số tầm mắt, bất quá cũng không gây quá nhiều chú ý. Người trong thế giới tương lai đều tự do hơn thời đại của Lê Hân, trên đường làm cái gì cũng có, đột nhiên xuất hiện hai người cầm đồ vật (tỳ bà) kỳ quái cũng sẽ không quá hấp dẫn ánh nhìn.
Chính là lúc Lê Hân gảy lên ca khúc liền không giống nhau.
Mở đầu khi là một đoạn du dương như ca, đoạn trữ tình vui vẻ lưu sướng vững vàng. Âm nhạc triễn lãm cho những người bận rộn trong thế giới tương lai thấy một mảnh non sông duyên dáng tươi đẹp ——hoàng hôn dần ngã về tây, bóng buồm chậm rãi chuyển động, ngư dân nhẹ nhàng ca hát...... Tác phong tĩnh lặng tường hòa mang theo hơi thở thân cận vui thích, làm người nhịn không được muốn cười. Đối với người tinh cầu Emir mà nói, từ lúc bắt đầu bị vứt bỏ, từ lúc phát hiện ra sớm muộn gì cũng sẽ bị dị biến tinh thần, loại nhàn nhã nhẹ nhàng kia dần dần biến mất trên người bọn họ,chỉ còn lưu lại sự nỗ lực khắc chế cùng lớp mặt nạ bình tĩnh.
Giai điệu du dương như vậy, làm cho người nghe lập tức dừng chân, theo nhạc khúc chậm rãi cong lên khóe miệng.
Xác ướp nhìn Lê Hân, trong mắt cũng tựa như nhạc khúc non sông tươi đẹp, mãn tâm mãn nhãn đều là yêu thích.
Hắn nuốt nước miếng, khống chế xúc động muốn ghé vào phi thuyền quỳ liếm của mình, đánh thức giá trị đạo đức không nhiều lắm của mình, hỏi: "Tiền ở đâu ra? Không phải cướp đi?"
Thật sự không thể trách hắn hoài nghi người khác, xác ướp cũng giống hắn không có thiết bị đầu cuối cá nhân, còn đoạt tiền của người khác cho hắn phần thưởng hoa tươi, thật không giống bộ dáng kẻ có tiền.
Hai mắt xác ướp ám ám, trầm mặc từ trên cổ áo lấy ra một cái xích không gian. Cái xích không gian này so với hòm không gian của Lê Hân thì đẳng cấp hơn rất nhiều, kết cấu thập phần nghiêm mật, ngay cả mở ra cũng phải cần vân tay, tròng đen cùng tinh thần lực rà quét ba tầng mật mã, hiển nhiên là trừ khi bản nhân tự nguyện, người khác căn bản không cách nào mở ra. Hòm không gian cơ hồ là đồ vật của mỗi nhân viên thế giới tinh tế, tuy gọi là hòm, kỳ thật thể tích rất nhỏ, có chút giống smart phone 3.5 tấc trong quá khứ. Mà thể tích trong hòm không gian lại rất lớn, giống như bên trong hòm không gian 3.5 tấc có thể chứa 10 mét khối không gian, đủ cho mọi người mang đi nhiều vật phẩm cùng một lúc.
Bất quá hòm không gian của Lê Hân chỉ có 5 mét khối không gian, rõ ràng là cái tàn thứ phẩm (sản phẩm bị lỗi), ngay cả mật mã cũng không có. Hơn nữa cái hòm không gian 5 mét khối tí ti kia cũng trống rỗng, trừ bỏ một tháng dinh dưỡng tề và hộp cấp cứu, chỉ có một ít quần áo, bây giờ mấy thứ này đều đã dùng hết. Mà xích không gian trước mắt này, kỳ thật là dây của một mặt dây chuyền nhỏ mới có công năng không gian trữ vật, nghe nói loại xích không gian này là công cụ trữ vật cao cấp nhất, có kích thước nhỏ dễ dàng mang theo nhưng không dễ bị mất, sức chứa bên trong không gian vượt qua 100 mét khối. Mà trong tay thượng tướng tinh tế tổ phụ Lê Viêm trong truyền thuyết của Lê Hân có xích không gian độc quyền, không gian ước chừng có 1 ngàn mét khối, có thể chứa được tinh hạm loại nhỏ, là một không gian trữ vật siêu cấp, giá thị trường trên 100 triệu cũng không có người bán, các cấp bậc dưới thượng tướng đều không được trang bị xích không gian cao đẳng như vậy.
Xác ướp cư nhiên có xích không gian? Lê Hân đột nhiên không hiểu, nếu nói ở tinh cầu Emir có xích không gian, kia nhất định là người có tiếng tăm lừng lẫy bậc nhất trong tinh cầu. Chung quy tinh cầu Emir vật tư thiếu thốn, đế quốc cũng chỉ cung cấp phương tiện công cộng cơ bản đủ để 300 triệu dân cư sinh tồn trên tinh cầu Emir, còn lại đều phải tự cấp tự túc. Loại xích không gian này hoặc là buôn lậu từ đế quốc, hoặc là từ một số trung tâm nghiên cứu chế tạo công nghệ cao của tinh cầu Emir làm ra, nói thế nào cũng chỉ ít ỏi vài người trong quân đội khống chế tinh cầu Emir có được.
Tuổi thọ bình quân của người trong thế giới tinh tế là 300 tuổi (silicon), từ năm 20 tuổi đến 250 tuổi dung mạo đều không có biến hóa, giống như tổ phụ Lê Viêm của Lê Hân, cũng đã 190 tuổi, bộ dáng thoạt nhìn lại chỉ như hơn 20. Cho nên xác ướp tuy rằng nhìn qua trẻ tuổi, nhưng nói không chừng đã là người 200 tuổi rồi đi.
Như đã đề cập trước đó, Lê Hân tương đối cảm tính, là người rất có khả năng não bổ. Trong lúc nhất thời giữa trùng điệp những bức màn bí mật, trong đầu hắn xuất hiện đủ loại cốt truyện cẩu huyết phiên bản ân oán hào môn, lập tức đối với xác ướp tranh đấu thất bại mà thân mang trọng thương cực kỳ đồng tình.
Một lão nhân (?) đã gần đến tuổi dưỡng thọ (?), lại bị đám con cháu (?) tranh đoạt gia sản (?), nói không chừng còn bị ám sát (??), cuối cùng bị trọng thương trốn đến bãi đỗ xe, còn không dám dùng gương mặt thật để người khác thấy, không dám nói cho người khác nghe tên họ thật của y, ngay cả thiết bị đầu cuối cá nhân cũng không dám để lộ ra. Lê Hân là vị thành niên 16 tuổi, bộ dạng vẫn là thiếu niên, đại khái xác ướp đem hắn coi thành tôn tử mà thương nên mới tốt với hắn như vậy đi.
Nhất định là như vậy không sai, trong lòng Lê Hân âm thầm gật đầu, cũng không rối rắm số tiền trong hòm không gian của lão xác ướp (???!!!) là bao nhiêu, vươn tay dùng sức ôm xác ướp một cái, hết sức hòa nhã mà nói: "Thực xin lỗi, không nên hoài nghi ngươi, lão gia...... Khụ khụ. Còn có, ngươi mua con phi thuyền này, là muốn...... tự mình đi sao??"
Hắn thật sự rất muốn hỏi, là đưa cho ta sao? Chính là phi thuyền rất đáng giá, hắn vẫn là không nên không biết xấu hổ như vậy mà tính kế đồ của một vị lão nhân gia gặp nạn.
Bất quá xác ướp lại kéo hắn lên tàu, ý cười đầy mắt mà nhìn hắn.
Lê Hân không thể tin chỉ chỉ vào mình: "Cho ta?"
Xác ướp gật gật đầu.
"Chính là quý như vậy...... Hơn nữa phi thuyền của ngươi, ta cũng không thể lái, chúng ta đều không có thiết bị đầu cuối cá nhân để tự mình công chứng thêm quyền sử dụng." Lê Hân thật ra cũng không lo mình có thể lái nó hay, loại phi thuyền "chỉ có thể" di chuyển trong tinh cầu này, căn bản không cần xem xét sự phức tạp của hoàn cảnh vũ trụ và yêu cầu người lái, tất cả đều có quang não tự điều khiển, chỉ cần ấn nút, cho dù có ngủ trên đây cũng không quan hệ, có thể một bên du ngoạn tinh cầu một bên xe chấn không áp lực...... Từ từ, hắn đang suy nghĩ miên man cái gì! (Xe chấn nha:))~)
Xác ướp một tay ôm Lê Hân đến ghế phụ, bản thân ngồi trên ghế điều khiển, nhìn hắn.
【Đạt được 2000 hoa tươi, một tài xế, căn cứ tiền lương Tinh Liên đế quốc, tương đương với 1 vạn hoa trong một năm. Mặt khác đạt được 1 fan não tàn trung thành, 1 phấn (fan) đỉnh 10 hắc, thỉnh ký chủ nhắc nhở fan khắc chế cảm xúc của mình, để tránh chiêu hắc. 】
Lê Hân: "......"
Mỗi lần hệ thống nhắc nhở đều làm người không biết nên phun tào chỗ nào.
Nguyên lai tài xế cũng có thể căn cứ tiền lương năm đổi thành hoa tươi, còn có fan não tàn 1 phấn đỉnh 10 hắc thần mã, đâu chỉ 10 hắc a, mới 1 ngày hôm qua đã chiêu cho hắn 137 hắc, số thuần fan hiện tại của hắn vẫn là -136 đi!
Hắn đây cũng coi như là được người tặng hoa tặng xe, Lê Hân không hiểu sao có một loại cảm giác bị bao dưỡng, này nhất định là ảo giác của hắn.
Hắn nâng mắt nhìn xác ướp nói: "Cái kia...... Ngươi còn nhớ nhà của mình ở đâu không?"
Xác ướp lắc đầu.
"Kia...... Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" . truyện teen hay
Xác ướp chỉ chỉ Lê Hân.
"Muốn đi theo ta?" Lê Hân không chú ý tới miệng mình đã nhếch lên, cười giống như thằng ngốc.
Xác ướp gật gật đầu.
Y vươn ra ngón tay đánh vài chữ trên quang não phi thuyền: Cậu hát, ta thích.
Miệng Lê Hân đều kéo tới tận mang tai, vui vẻ đến muốn hát vang một khúc. Vì thế hắn liền thật sự hát lên, để xác ướp đưa hắn đến khu giải trí náo nhiệt gần nhất, dọc theo đường đi đều hát "Hôm nay các lão bách tính, thật a nha thật vui vẻ ~~". Ngữ điệu hắn thập phần nhẹ nhàng, hát đến hai mắt xác ướp cũng hơi cong xuống, ánh nắng không quá gay gắt làm tinh cầu Emir đều tươi đẹp lên. Gần tinh cầu Emir có một số tiểu hằng tinh, hiện tại là mùa hè còn ấm áp, mùa đông sẽ lạnh đến âm 50-60 độ, thật hiếm khi có thời tiết tốt như vậy đi.
Theo luật lao động Tinh Liên đế quốc, người lao động có quyền được hưởng mỗi 30 ngày sẽ có 10 ngày nghỉ phép, chính phủ cho các ngành luân phiên nhau nghỉ, để bảo đảm sự vụ của công dân lúc nào cũng có thể được giải quyết. Trừ bỏ 4 ngày làm việc cố định, thời gian còn lại luôn có người được nghỉ. Ngày hôm qua là thời gian làm việc cố định, bọn họ lại ở vùng ngoại thành, cho nên mới thiếu nhân tài như vậy, hôm nay có một bộ phận người được nghỉ, tới nơi vào buổi trưa khu buôn bán cũng đã thập phần náo nhiệt, không ít người đi ra hoạt động.
Hiện tại internet vô cùng phát đạt, ở trên mạng cũng đủ để lựa chọn tất cả vật phẩm, bất quá vẫn là có người thích ở trên đường nhìn mua vật thật. Hơn nữa con người dù sao cũng là động vật quần cư, không có khả năng ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa, liền tính là mạo hiểm dị biến tinh thần, cũng muốn đi ra ngoài chơi một chút. Nơi này có trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, sảnh thể nghiệm không gian, sân giải trí vv.... v.. đều là địa điểm tiêu tiền, tinh cầu 300 triệu dân, dưới nguồn giao thông thuận lợi, muốn đi nơi nào liền đến nơi đó, cảnh tượng trước mắt khiến đúng là biển người tấp nập, thập phần náo nhiệt.
Lê Hân tương đối vừa lòng, đi đến bên đường, xác ướp từ trong xích không gian vạn năng của y móc ra 2 cái ghế dựa, một người một gác ngồi xuống. Tâm tình Lê Hân thật tốt, điều điều giọng, đang định đàn ca khúc sáng hôm nay soạn, đột nhiên hệ thống bắn ra một hàng nhắc nhở ——
【Nhân số hiện trường vượt qua 5 chữ số, mức độ thuần thục tỳ bà 11, tỳ bà cấp 1, đưa tặng nhạc phổ 《Ngư Chu Xướng Vãn 》, hiện tại mở ra hình thức hướng dẫn cấp đại sư.】
Lê Hân: "......"
Lại tới! Còn có thể hay không vui vẻ làm 1 tên khất cái bên đường! Khất cái hát bên đường còn phải chịu hạn chế, cuộc sống này thật là không thể trôi qua......
《Ngư Chu Xướng Vãn 》là một tranh khúc (ca khúc đàn tranh) rất có phong cách cổ điển, lấy từ《Đằng Vương Các Tự》của thi nhân Vương Bột thời Đường: Câu thơ "Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ ". Nhạc khúc miêu tả cảnh ca hát trên thuyền đánh cá vào buổi chiều, ánh nắng chiều rọi xuống ngư dân đang hát tạo nên hình ảnh động lòng người. Tiết tấu thư hoãn nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp cho người mới học đàn. Đầu khúc biểu hiện tâm tình vui vẻ an nhiên tự tại của ngư dân, những cánh buồm trắng đi theo thủy triều, hình cảnh thuyền đánh cá thắng lợi trở về, loại không hỉ khí rôm rả này, tuy rằng không phải ca khúc của bản thân hắn, nhưng tóm lại, vẫn là tốt hơn so với Cải Thìa Nhỏ!
《Ngư Chu Xướng Vãn 》từng được cải biên thành nhạc khúc violon, Lê Hân cũng đã nghe qua, tuy rằng nhớ không rõ giai điệu, nhưng dưới ngoại quải của hệ thống đại sư, hắn tin rằng bản thân nhất định rất nhanh sẽ nhớ lại =_=
Hắn chỉ thấy giao diện hệ thống trước mặt hiện ra ca từ Ngư Chu Xướng Vãn phiên bản ngôn ngữ Tinh Liên, thân thể Lê Hân cứng đờ, khóe miệng hơi trừu.
Cho nên sau khi hắn hát《Cải Thìa Nhỏ》, lại phải bắt đầu phát rồ mà đem 1 ca khúc hát lại 10 lần sao?
Hành động của Lê Hân và xác ướp hấp dẫn một số tầm mắt, bất quá cũng không gây quá nhiều chú ý. Người trong thế giới tương lai đều tự do hơn thời đại của Lê Hân, trên đường làm cái gì cũng có, đột nhiên xuất hiện hai người cầm đồ vật (tỳ bà) kỳ quái cũng sẽ không quá hấp dẫn ánh nhìn.
Chính là lúc Lê Hân gảy lên ca khúc liền không giống nhau.
Mở đầu khi là một đoạn du dương như ca, đoạn trữ tình vui vẻ lưu sướng vững vàng. Âm nhạc triễn lãm cho những người bận rộn trong thế giới tương lai thấy một mảnh non sông duyên dáng tươi đẹp ——hoàng hôn dần ngã về tây, bóng buồm chậm rãi chuyển động, ngư dân nhẹ nhàng ca hát...... Tác phong tĩnh lặng tường hòa mang theo hơi thở thân cận vui thích, làm người nhịn không được muốn cười. Đối với người tinh cầu Emir mà nói, từ lúc bắt đầu bị vứt bỏ, từ lúc phát hiện ra sớm muộn gì cũng sẽ bị dị biến tinh thần, loại nhàn nhã nhẹ nhàng kia dần dần biến mất trên người bọn họ,chỉ còn lưu lại sự nỗ lực khắc chế cùng lớp mặt nạ bình tĩnh.
Giai điệu du dương như vậy, làm cho người nghe lập tức dừng chân, theo nhạc khúc chậm rãi cong lên khóe miệng.
Xác ướp nhìn Lê Hân, trong mắt cũng tựa như nhạc khúc non sông tươi đẹp, mãn tâm mãn nhãn đều là yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.