Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
Chương 41: Tiệc tối
Tiêu Đường Đông Qua
21/07/2021
Tống Kiêu không thể nhận ra phương hướng bọn họ di chuyển, mà trước mặt họ chính là một loạt thiên thạch xông đến rất chóng váng. Tốc độ bọn chúng va vào hạm nhanh như thế, giống như muốn bay vào mắt cậu vậy.
Tống Kiêu khẩn trương nắm chặt tay, lại không nỡ nhắm mắt.
Lực lượng của chúng nó chỉ như hạt bụi, không ảnh hưởng đến tốc độ của tinh hạm.
Mà trước mặt hai người xuất hiện một tinh cầu thể khí lớn.
Bên tai Tống Kiêu như nghe tiếng sấm chớp rền vang, lông tơ cậu dựng hết lên.
_ Muốn đi vào không? – Giọng nói của Oz vang lên trong đầu cậu.
_ Anh khôn cảm giác được tôi có muốn đi vào hay không sao? – Tống Kiêu lúc này hưng phấn đến ngồi không yên.
_ Tôi chỉ không rõ vì sao tim cậu lại đập nhanh như vậy.
Nói xong, tinh hạm được lái về phía tinh cầu thể khí kia.
Tống Kiêu vốn nghĩ khoảng cách giữa hai người và tinh cầu này rất gần, nhưng hóa ra vẫn cách rất xa.
Càng đến gần, càng cảm thụ rõ hơn khí lưu mạnh mẽ phả vào mặt.
Dù vậy, tinh hạm vẫn bay vững vàng, không rung chút nào.
Tống Kiêu thấy nể năng lực khống chế của Oz.
_ Cảm nhận cho kỹ, thời gian chúng ta xuyên qua tinh cầu khí này sẽ không quá hai giây.
_ Cái gì? Nhanh thế!
Ngay lúc đó, Tống Kiêu cảm nhận được cảm giác khí lưu ập đến xé rách cơ thể, xen lẫn các tia chớp, toàn bộ tế bào trong người cậu đều rung động. Thế nhưng cậu không có chút đau đớn nào. Tất cả giống như ảo ảnh ở thế giới bên kia gương vậy.
Bọn họ lái vào một vòng xoáy lớn, tiếp tục xuyên qua.
Trải nghiệm đặc biệt và kỳ diệu như vậy, chỉ kéo dài chưa tới hai giây.
_ Này! Này! Đi thêm lần nữa được không?
_ Không thể.
_ Vì sao? – Tống Kiêu bất mãn nhíu mày.
_ Vì nếu chỉ trải qua một lần, cậu sẽ nhớ mãi trải nghiệm này. Chính vì nó quá ngắn ngủi, nên được cậu trân trọng.
Thế nhưng nếu có thêm lần thứ hai, lần thứ ba, cảm xúc mới lạ này sẽ giống các trò chơi trong đám mây của Tống Kiêu, bị cậu quên lãng.
Tống Kiêu khe khẽ hừ một tiếng.
_ Chúng ta đến các chỗ khác nhé?
_ Giờ phải trở về chỗ cũ. Giờ là giữa trưa rồi.
_ Cái gì? Đã là giữa trưa? Sao thời gian trôi nhanh vậy nhỉ?
Mà quan trọng là, bụng của cậu sao vẫn chưa đói nhỉ?
Thật đáng tiếc, muốn chơi thêm một lần nữa quá.
Tống Kiêu chống đầu, nhìn gò má của Oz, tự hỏi mai sau mình có nên bồi đắp quan hệ tốt với tên lạnh như băng này? Như vậy mới có thể tiếp tục du dành khắp tinh tế.
Oz đưa Tống Kiêu trở về thủ đô.
Khi hai người rời khỏi hệ thống, Tống Kiêu mới phát giác mình vẫn đang ngồi trên người Oz, cánh tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Tống Kiêu chợt nhớ tới lần đầu tiên mình ngồi tinh hạm, cũng được Tống Nhiên ôm ngồi trên đùi như thế này.
Khác biệt chính là, cậu không thể biết được vũ trụ trong mắt Tống Nhiên như thế nào, còn Oz thì chia sẻ toàn bộ cảm xúc với cậu.
Tống Kiêu rời khỏi người Oz, ngượng ngùng gãi gãi ót mình, nói:
_ Hm… Tôi có nặng lắm không?
_ Không có.
_ Cái đó… Cảm ơn… – Tuy rằng Tống Kiêu không hay nói cảm ơn, nhưng với cậu trải nghiệm Oz cho mình vừa rồi rất quan trọng.
Oz không phản ứng lại, chỉ đứng dậy khỏi ghế hạm trưởng, đưa Tống Kiêu trở về tàu con thoi.
Trên đường đi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Oz, từng tiếng từng tiếng như đi vào lòng Tống Kiêu.
_ Này, Oz… Tôi thấy… Hơi kỳ quái.
_ Cái gì kỳ quái?
_ Hôm nay anh đặc biệt tốt với tôi thì phải? – Sau lưng Oz Tống Kiêu đi chậm lại hai bước, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của anh, – Có phải sâu trong nội tâm anh đang rất cảm kích việc tôi không quản hiểm nguy, cùng anh xâm nhập viện nghiên cứu trung ương không?
Ánh mắt Oz rũ xuống, cũng không có sử dụng năng lực đẩy Tống Kiêu ra.
_ Một tuần nữa là sinh nhật cậu, đây là quà sinh nhật sớm của tôi.
_ Quà sinh nhật của anh sớm quá rồi đó? – Tống Kiêu bĩu môi.
_ Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn tổ chức sinh nhật. Nếu như cậu tổ chức, tôi sẽ tặng cậu món quà khác.
Bước chân của Tống Kiêu dừng lại, mà Oz cũng quay đầu.
_ Ai nói cho anh biết vậy? Tống Phái Lưu sao?
_ Không cần Tống Phái Lưu nói, trí nhớ của tôi rất tốt. Ngày Băng Liệt mất tích là ngày sinh nhật cậu.
Người như Oz, sẽ không nói dối.
Chỉ là Tống Kiêu thật không ngờ anh sẽ quan tâm đến ngày sinh nhật của mình, thậm chí cả ý nghĩa của nó nữa.
_ Đúng, tôi đã không tổ chức sinh nhật tám năm rồi. Tôi còn nhớ rõ đêm trước sinh nhật một ngày tôi đã ngủ không yên, mong mỏi giây phút Băng Liệt trở về thủ đô. Tôi không ngừng tưởng tượng cảnh Tống Nhiên trở về ôm mình. Anh ấy sẽ mang về món quà như thế nào? Anh ấy sẽ nói gì với tôi? Có phải tôi sẽ có thêm một người bạn mới? Sau khi đợi hết bình minh, đến khi hoàng hôn phủ xuống, điều tôi đợi được là tin tức anh ấy đã mất tích. Oz, cảm ơn món quà của anh, nhưng đừng thương hại hay đồng cảm tôi. Tuy rằng năng lực của tôi trước mặt anh căn bản không đáng nhắc tới.
Tống Kiêu cúi đầu xuống nhìn chân của mình.
_ Không phải có người nói, cậu là Hỏa chủng cuối cùng của Tống gia sao? Vậy nhớ kỹ cảm giác khi làm người thường, có lẽ một ngày cậu thực sự sẽ trở thành Hỏa chủng.
Giọng nói của Oz bình tĩnh, dường như những điều anh nói đều sẽ trở thành hiện thực trong tương lai không xa.
_ Anh thực sự cho rằng có một ngày tôi sẽ trở thành Hỏa chủng à?
_ Lẽ nào cậu không nghĩ vậy?
Oz xoay người sang chỗ khác, tiến về phía tàu con thoi.
Tống Kiêu ngẩn người, một cỗ lực lượng vô hình thúc đẩy hai chân cậu, khiến cậu tỉnh lại.
_ Này, lúc sinh nhật tôi muốn quà nữa! – Tống Kiêu chầm chậm đuổi theo.
_ Tôi đã tặng rồi.
_ Cái này không tính!
_ Tính.
_ Tôi nói không tính là không tính!
_ Vậy không có đâu.
Tống Kiêu nheo mắt cười. Mặc dù cuộc nói chuyện của cậu và Oz vô cùng thiếu dinh dưỡng, Tống Kiêu lại cảm thấy rất vui.
Khi hai người trở lại Tống gia, Thiệu Trầm đã chuẩn bị xong lễ phục tham dự tiệc tối cho Tống Kiêu.
Lúc này, Tống Kiêu rất hâm mộ Oz. Đồng phục hạm trưởng rắn rỏi lại đẹp trai, vừa xuất hiện là có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Dù lễ phục thiết kế rất vừa vặn tinh tế, cậu mặc trên người cũng không được đẹp như vậy.
Thời điểm Thiệu Trầm cúi xuống chỉnh sửa lại áo cho Tống Kiêu, cậu nhạy bén phát hiện... hình như Thiệu Trầm đang mất hứng…
_ Thiệu Trầm, anh làm sao thế? – Tống Kiêu nhéo nhéo mặt Thiệu Trầm- Chẳng lẽ là do tôi đến Tinh Vân cùng Oz mà không mang anh theo?
Thiệu Trầm cúi đầu, Tống Kiêu không nhìn được ánh mắt của hắn.
Loại cảm giác này, thật không tốt.
_ Cậu chủ nhỏ, bây giờ em và Oz Fawn ở với nhau rất hòa thuận.
_ Hm? – Tống Kiêu ngồi khoanh chân ở trên giường, ngửa mặt nhìn về phía Thiệu Trầm – Anh ta… không có tệ như trong tưởng tượng của tôi. Nhưng những lúc tôi vui vẻ nhất đều không thiếu anh mà.
_ Nếu có một ngày, em phải rời khỏi tôi thì sao?
_ Là lúc tôi chết vì già, còn anh vẫn sống hả? – Tống Kiêu gãi đầu – Đừng tưởng tượng đến chuyện xa lắc xa lơ như vậy chứ…
_ Nếu tôi hoàn toàn không tốt đẹp như trong tưởng tượng của em?
_ Tôi chưa bao giờ tưởng tượng anh tốt đẹp cả.
Tống Kiêu vỗ vỗ vai Thiệu Trầm:
_ Tuy rằng diễn viên của bữa tiệc tối này là Oz và Tống Phái Lưu... Nhưng tôi cũng không thể quá khó coi, đúng không?
_ Đương nhiên.
Thiệu Trầm cẩn thận vuốt lên cổ áo Tống Kiêu, thay cậu bẻ ra sau. Ngón tay hắn trượt theo vành tai Tống Kiêu, dừng lại ở rái tai cậu.
_ Tin tưởng tôi, so với Tống tiên sinh và Oz Fawn, em còn đẹp hơn.
Tống Kiêu nghiêng đầu, nở nụ cười:
_ Thiệu Trầm, anh cứ dỗ tôi như vậy, tôi sẽ mãi không trưởng thành được!
Lúc này đây, Tống Kiêu ngồi trong phi hành khí, bên cạnh là Tống Phái Lưu. Y anh tuấn cao ngất, phong độ thuần thục, có thể dễ dàng khiến mọi người ở thủ đô lâm vào điên cuồng.
Đương lúc Tống Phái Lưu vừa đặt chân xuống Phong Bảo, Tống Kiêu ở bên cạnh y có thể cảm nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
Chưa đi tới ba bước, các quý tộc đã tiến đến đón chào.
_ Phái Lưu, trở lại thủ đô rồi thì phải ở lại lâu một chút nhé! Nhất định phải đến thăm quý phủ của tôi đấy!
_ Phái Lưu, con gái của tôi vẫn hỏi khi nào thì cậu đi xem ca kịch với nó đó!
_ Nghe ca kịch làm gì, Phái Lưu thích nhất là thưởng thức tranh! Tôi có một bức họa cổ của trái đất năm nghìn năm trước, vẫn bao tồn khá nguyên vẹn, cậu nhất định phải dành thời gian đến xem!
Tống Kiêu ở một bên cũng nhanh mất kiên nhẫn.
Mục đích của những người này là tính làm thông gia của Tống Phái Lưu sao?
Trực tiếp hỏi anh ta “Nhà của chúng tôi có con gái, cậu thích ai” có phải hơn không?
Lúc này, Bell Haffris cùng Cevil bước đến, giải cứu Tống Phái Lưu bị vây quanh.
_ Ngài Tống Phái Lưu, mấy tháng không gặp, không biết ngài còn nhớ rõ bàn cờ của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong không?
_ Đương nhiên, nhớ chứ. Tôi vốn định đến nhà ngài kết thúc ván cờ, thế nhưng bận nhiều việc quá.
Lúc này Bell và Tống Phái Lưu cùng chung chủ đề hướng tới, hai người trò chuyện với nhau thật lâu.
Tống Kiêu nhìn một chút, Oz Fawn còn chưa tới. Quên đi, tên kia khẳng định khẳng định không thích mấy việc giả mùa sa mưa (làm bộ) này. xem chừng rất rất lâu nữa mới đến, sau đó Sở Phong sẽ kiếm cho anh ta một cái cớ chuyện đến muộn.
Tống Kiêu nhìn về phía Cevil đứng bên cạnh Bell Haffris.
Hôm nay người ấy toát lên vẻ chín chắn tao nhã, không giống một thiếu niên mười lăm tuổi chút nào, thân hình cao gầy thon dài, ngũ quan tuấn tú, dù chưa cất lời mà chỉ lẳng lặng mỉm cười, vẫn hấp dẫn vô số tầm mắt.
Trong lòng của đa số mọi người ở đại sảnh, vị thiếu niên kia sau này sẽ là một thuyết khách xuất sắc.
Thế nhưng Tống Kiêu biết, tương lai của Cevil không chỉ có vậy.
Chưa được mấy phút, người ấy bị các khách mời kéo khỏi cha mình.
Hai nghị sĩ phu nhân vây quanh Cevil, nói chuyện về con gái của các cô.
Trên mặt Cevil là biểu tình thành thật lắng nghe, nhưng Tống Kiêu hiểu, người này đã sớm sốt ruột đến nghiến răng nghiến lợi.
Này thì ra vẻ! Cậu trực tiếp bày tỏ cậu không có hứng thú với câu chuyện của mấy người này sẽ chết sao!
Tống Kiêu đút tay vào túi, trên khóe môi vẽ lên nụ cười xấu xa, đi tới trước mặt Cevil.
_ Này, Cevil, lần trước không phải cậu nói muốn xem lịch sử ghi chép mới nhất của Ngưng Vọng sao? Tôi với cậu đi mượn Tống Phái Lưu ha?
Hai vị nghị sĩ phu nhân nhìn sang. Trong này không có ai gọi thẳng tên Tống Phái Lưu, ít nhất cũng thêm tôn xưng “ngài” ở trước.
Ánh mắt hai người nhìn Tống Kiêu như muốn nói “Đứa bé này thật thiếu lễ phép”.
Nhưng Tống Kiêu lại lơ đi.
_ Thật à? Cảm ơn! – Cevil lộ ra vẻ mặt cao hứng, rất tự nhiên tiến lên ôm lấy vai Tống Kiêu, cùng cậu đi về hướng của Tống Phái Lưu và Bell Haffris.
Tống Kiêu thấp giọng nói:
_ Này, tôi chỉ là giúp cậu thoát khỏi hai vị phu nhân kia thôi! Cậu thực sự nghĩ tôi sẽ cùng cậu đi nghe Tống Phái Lưu và cha cậu nói chuyện hả?
_ Anh cậu đã cho tôi mượn rồi.
Bàn tay Cevil đặt trên vai Tống Kiêu tạo lực độ, ép Tống Kiêu đi theo phương hướng của mình.
Bọn họ xuyên qua các khách mời, rời khỏi bữa tiệc.
Trong lòng Tống Kiêu thầm than “Không ổn”, Cevil hơn phân nửa đã biết những chuyện cậu làm, dự tính tính sổ cậu đây.
_ Ừm… Tống Phái Lưu còn ở trong đấy… Nếu không thấy tôi anh ấy sẽ đi tìm…
_ Câm miệng.
Thanh âm của Cevil rất lạnh nhạt.
Tống Kiêu nỗ lực quay đầu về phía sau, hấp dẫn lực chú ý của Tống Phái Lưu.
Ai dè Tống Phái Lưu chỉ mỉm cười với cậu, khẩu âm y phát ra là: Đi chơi đi.
Đi chơi? Chơi cái gì?
Bây giờ cậu sắp bị Cevil chơi đến chết đó!
Vừa rời khỏi đại sảnh, tư thế đặt tay lên vai của Cevil lập tức đổi thành nắm cổ áo, lôi cậu ra bãi cỏ bên ngoài.
Tống Kiêu đặt mông ngã trên mặt đất, ngước mắt nhìn Cevil lạnh như băng.
_ Cậu lừa tôi rất vui vẻ nhỉ?
_ … Hả? Tôi lừa cậu cái gì?
Cevil từng bước một tới gần cậu, Tống Kiêu dùng cùi chỏ đỡ thân mình lui về phía sau.
_ Ha, đã bị lộ còn cố che giấu? Sao da mặt cậu lại dày như thế?
Cevil ngồi xổm bên cạnh Tống Kiêu, vỗ vỗ gò má của cậu.
Gió đêm có chút lạnh, Tống Kiêu vô ý thức rùng mình.
_ Ba thuộc hạ của Oz Fawn quy phục Phong vương Tulio, bọn họ đầu độc Oz bằng Pandora vàng. Lúc ba người kia và Tulio tìm kiếm Oz, bọn họ coi cậu là mục tiêu, vì Oz từng là học sinh của Tống Nhiên.
Nói cách khác, những chuyện đã xảy ra, Cevil đều biết.
_ … Tôi chưa bao giờ nói với cậu, Oz không ở chỗ của tôi.
Về điểm ấy, Tống Kiêu cũng không cảm thấy mình lừa dối Cevil.
Tay Cevil bóp gò má Tống Kiêu, đau đến nước mắt cậu suýt rơi xuống:
_ Vì cậu tôi đã giết Dyan Case, cậu cũng không chịu nói cho tôi biết điều này, trong lòng cậu, có phải tôi còn lâu mới quan trọng bằng Oz?
_ Không phải! – Tống Kiêu có chút nóng nảy.
_ Không phải à? – Cevil nghiêng mặt, trên môi là nụ cười sắc lạnh – Tôi biết Tống Phái Lưu đưa cậu từ Tinh Vân trở về Tống gia. Nói cách khác, thời điểm Oz lái tàu con thoi phá banh viện nghiên cứu trung ương, cậu ở cùng với anh ta.
_ … Chỉ là tôi cảm thấy… Nó rất thú vị, chơi rất vui mà thôi…
_ Còn bịa chuyện? Được, cậu bịa tiếp đi. – Cevil ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn Tống Kiêu, biểu tình kia tựa như đang thưởng thức một màn biểu diễn khôi hài.
Trong lòng Tống Kiêu lạnh lẽo.
Rốt cuộc Cevil đã biết cái gì? Hệ thống cậu thiết kế? Hay là ngày viện nghiên cứu bị công kích thực ra là kiệt tác của cậu và Oz?
_ Hệ thống của viện nghiên cứu trung ương là Tống Nhiên thiết kế... Tôi chỉ là đánh cược với anh ta…
_ Cậu nghĩ tôi cũng ngu ngốc như Sở Phong và những tên nghị viên kia sao?
Cevil nhìn ánh mắt Tống Kiêu, Tống Kiêu cảm thấy mình không thể giả bộ nữa.
Thiếu niên không muốn lời giải thích cho việc đã qua. Thiếu niên muốn đáp án.
Không chỉ Cevil, kỳ thực sâu trong nội tâm Tống Kiêu cũng có một câu hỏi.
Tống Kiêu hít một hơi, nghiêm túc nhìn Cevil.
_ Vậy tôi hỏi cậu, nếu có một ngày… Người thường như tôi có thể lái tàu con thoi, thậm chí trở thành hạm trưởng... Cậu nguyện ý làm cơ giới sư của tôi không?
Tống Kiêu cho rằng Cevil sẽ cười nhạo mình, thế nhưng đối phương chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
_ Được.
Ánh mắt Tống Kiêu mở lớn, nhìn chằm chằm Cevil, nỗ lực nhìn tất cả các biến hóa trên nét mặt người ấy.
Thế nhưng trong ánh mắt Cevil không có một tia do dự.
Người ấy đã nghiêm túc hứa hẹn.
Trên mặt Tống Kiêu lộ ra nụ cười. Nếu vậy, nói cho Cevil chân tướng cũng không có vấn đề gì.
_ Ngày đó, tàu con thoi của Oz Fawn rơi vào trong rừng. Là Thiệu Trầm cứu anh ta từ tay của Bard.
Biểu tình Cevil dịu đi rất nhiều, cùng Tống Kiêu ngồi song song trên cỏ.
Tống Kiêu âm thầm thở dài một hơi, xem ra Cevil không còn giận mình nữa.
_ Nếu như Oz Fawn trúng Pandora vàng, làm sao anh ta lái tàu con thoi được? Hơn nữa, anh ta không có khả năng chống đỡ nổi một tuần. Cha tôi nói, mục đích thực sự hai người xâm nhập viện nghiên cứu trung ương là vì thuốc trung hòa Pandora vàng. Tức là trước khi cậu với Oz xâm nhập viện nghiên cứu, Pandora vàng trong cơ thể Oz chưa bị thanh trừ.
Xem ra... Cevil quả nhiên không dễ lừa gạt…
_ Cái đó, bọn tôi tìm một người có huyết dịch phù hợp với Oz, là một Arthur ở thủ đô, lấy mẫu máu của Arthur này tạo ra thuốc làm dịu, hạ thấp ảnh hưởng của Pandora vàng với Oz.
Chúa ơi, cầu mong Cevil không hỏi Arthur này là ai!
_ Hóa ra là vậy. Vẫn có người có thể phối máu cùng Oz? Arthur này là ai?
Tống Kiêu lập tức có loại cảm giác bị vạn tiễn xuyên tâm.
_ Có thể không nói không…
Hai tay Tống Kiêu ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống.
Cậu có dự cảm, mình nhất định sẽ bị Cevil đá khỏi Phong Bảo…
Cevil nhướn mày, liếc mắt nhìn chằm chằm Tống Kiêu:
_ Là ai?
_ Đây là bí mật…
_ Vậy tôi ném cậu khỏi đây, xem cậu bảo vệ bí mật thế nào.
Ngón tay Cevil túm lấy cổ áo Tống Kiêu, nhấc cậu lên.
_ … Là cậu…
Tống Kiêu ôm đầu, lần này chết chắc rồi! Thực sự chết chắc rồi!
_ Cái gì? Cậu nói ai?
Cevil kéo hai tay đang ôm đầu của Tống Kiêu xuống, nhéo cằm cậu.
_ … Là cậu…
_ Tôi? – Cevil cau mày – Tôi không nhớ đã cho cậu mẫu máu của mình! Hay là cậu lén trộm từ chỗ tôi? Không có khả năng… Ở thủ đô có lưu ghi chép khám bệnh của tôi nhưng tôi cũng không đi khám, cho nên không để lại bất kỳ mẫu máu nào cả. Chẳng lẽ cậu đến góc vuông thứ mười…
Cevil dừng một chút, bỗng nhiên hiểu ra.
_ Tống Kiêu ——
Thanh âm của thiếu niên đè nén xuống thấp, cơn tức dường như sắp bùng nổ rồi.
Tống Kiêu bị ấn chặn trên mặt đất, nhìn đôi con ngươi đang nổi giận của Cevil.
Người ấy rất ít khi tức giận. Hầu như những lần người ấy tức giận đều là vì cậu.
Mà mỗi lần Cevil giận dỗi, má sẽ hây hây ửng hồng, khiến cậu chỉ muốn cắn một cái.
Tống Kiêu nghĩ thầm... Đây có phải là nguyên nhân mình luôn trêu chọc Cevil?
Thiếu niên giơ nắm tay, Tống Kiêu biết sẽ bị đánh, liền nhắm mắt lại chuyển sang trạng thái cứng đơ.
Không có gì đáng ngại hết, chịu được đòn thì trở thành anh hùng!
Thế nhưng quả đấm của Cevil lại chậm chạp không rơi xuống.
Tống Kiêu ti hí mắt trái, thấy Cevil ngồi ở bên hông cậu, hai tay rũ bên người, lạnh lùng nhìn Tống Kiêu.
Không phải muốn đánh tôi hả?
Vậy thẳng thắn một chút… Cậu trầm mặc như thế, là muốn tôi phải làm sao?
_ Cậu đã sớm biết vì sao khi Ruth Penna biểu diễn lại hấp dẫn Arthur, đúng không?
Tống Kiêu không dám thở mạnh.
_ Cậu biết tôi sẽ thất thần khi nghe Ruth hát, đúng không?
Cevil chậm rãi hạ mình xuống, đôi mắt xinh đẹp của người ấy ngày càng tiến đến gần, Tống Kiêu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
_ Khi nhìn tôi thất thần, có phải cậu có dự tính đặc biệt?
Đuôi lông mày Cevil nhướn lên, trong lòng Tống Kiêu ngứa ngáy, lại không ổn rồi.
_ Không có không có! Sao tôi lại có ý đó chứ!
_ Vậy cậu có biết khi tôi xe Ruth biểu diễn, đã ảo tưởng đến điều gì?
Ngoại trừ nàng Ruth, cậu còn có thể ảo tưởng cái gì?
Lẽ nào cậu ảo tưởng về tôi!
Những lời này Tống Kiêu không dám nói ra.
Cevil càng sát lại gần, Tống Kiêu đã cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.
_ Này... Cevil...
Người ấy tới gần như vậy khiến cậu rất ngượng ngùng, cậu thử dịch sang một bên, Cevil lại theo như hình với bóng.
Hơi thở của người ấy dọc theo kẽ môi Tống Kiêu, dường như muốn xâm nhập vào đó.
Ngay giây phút này, một giọng nói lạnh lẽo đến từ bóng đêm rơi vào người bọn họ, đè nén thần kinh Tống Kiêu, nhịp đập của tim bỗng nhiên rối loạn.
_ Vậy ra Cevil Haffris là người cậu thầm mến.
Tống Kiêu mở to hai mắt.
Người trước mắt có gương mặt tuấn dật, vẻ lãnh đạm trên đó khiến quanh người anh toát ra loại mỹ cảm khiến không ai có thể tới gần, chỉ có thể thưởng thức từ xa.
Gió đêm làm mái tóc vàng của anh bay phất phơ, dưới ánh đèn của Phong Bảo thấp thoáng cảm giác đau đớn mơ hồ, như các ngôi sao đã vỡ vụn vì tự xoay mà hình thành dòng chảy.
Thế nhưng Tống Kiêu có thể cảm thụ rõ ràng cảm giác áp bức Oz gây ra trên người mình.
_ Hóa ra là ngài Fawn. – Cevil vẫn cầm lấy cổ tay Tống Kiêu, không có ý tứ buông ra.
Oz rời khỏi ranh giới Phong Bảo, lửng thững đên bên người bọn họ.
_ Cậu định ở đây đợi đến khi tiệc tối kết thúc sao?
_ … Tôi không thích tiệc tối. – Tống Kiêu kéo khóe môi.
Oz không nói thêm gì, đi về phía bữa tiệc.
Nhìn bóng lưng của anh, lông mày Tống Kiêu hơi nhíu.
_ Này, thuộc hạ của anh đâu?
Không phải cha Oz phái đến rất nhiều người sao?
_ Bọn họ là thuộc hạ của cha tôi, không phải của tôi.
Tống Kiêu thở dài, đang muốn theo sau, thì bị Cevil kéo cổ tay lại.
_ Chúng mình vào đi… Nếu như Tống Phái Lưu phát hiện tôi biến mất, tôi nhất định sẽ bị anh ta dạy bảo một trận nên thân đó.
Cevil ném một bộ máy phát hình chiếu đa chiều vào lòng Tống Kiêu, lạnh lùng trở về bữa tiệc.
Tống Kiêu cúi đầu nhìn, phát hiện đây là《Ruth Penna kỳ huyễn》bản xuất bản ngầm!
= Hết chương 41 =
Một số hành tinh khí:
WASP-12b
51 Pegasi B
Hành tinh khí: Hành tinh khí là một hành tinh khổng lồ có thành phần chính không phải là đá hay các vật chất rắn khác. Hiện có bốn hành tinh khí khổng lồ trong Hệ Mặt Trời: Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương, và Sao Hải Vương. Nhiều hành tinh khí khổng lồ ngoài Hệ Mặt Trời quay quanh các ngôi sao khác đã được tìm thấy.
Tống Kiêu khẩn trương nắm chặt tay, lại không nỡ nhắm mắt.
Lực lượng của chúng nó chỉ như hạt bụi, không ảnh hưởng đến tốc độ của tinh hạm.
Mà trước mặt hai người xuất hiện một tinh cầu thể khí lớn.
Bên tai Tống Kiêu như nghe tiếng sấm chớp rền vang, lông tơ cậu dựng hết lên.
_ Muốn đi vào không? – Giọng nói của Oz vang lên trong đầu cậu.
_ Anh khôn cảm giác được tôi có muốn đi vào hay không sao? – Tống Kiêu lúc này hưng phấn đến ngồi không yên.
_ Tôi chỉ không rõ vì sao tim cậu lại đập nhanh như vậy.
Nói xong, tinh hạm được lái về phía tinh cầu thể khí kia.
Tống Kiêu vốn nghĩ khoảng cách giữa hai người và tinh cầu này rất gần, nhưng hóa ra vẫn cách rất xa.
Càng đến gần, càng cảm thụ rõ hơn khí lưu mạnh mẽ phả vào mặt.
Dù vậy, tinh hạm vẫn bay vững vàng, không rung chút nào.
Tống Kiêu thấy nể năng lực khống chế của Oz.
_ Cảm nhận cho kỹ, thời gian chúng ta xuyên qua tinh cầu khí này sẽ không quá hai giây.
_ Cái gì? Nhanh thế!
Ngay lúc đó, Tống Kiêu cảm nhận được cảm giác khí lưu ập đến xé rách cơ thể, xen lẫn các tia chớp, toàn bộ tế bào trong người cậu đều rung động. Thế nhưng cậu không có chút đau đớn nào. Tất cả giống như ảo ảnh ở thế giới bên kia gương vậy.
Bọn họ lái vào một vòng xoáy lớn, tiếp tục xuyên qua.
Trải nghiệm đặc biệt và kỳ diệu như vậy, chỉ kéo dài chưa tới hai giây.
_ Này! Này! Đi thêm lần nữa được không?
_ Không thể.
_ Vì sao? – Tống Kiêu bất mãn nhíu mày.
_ Vì nếu chỉ trải qua một lần, cậu sẽ nhớ mãi trải nghiệm này. Chính vì nó quá ngắn ngủi, nên được cậu trân trọng.
Thế nhưng nếu có thêm lần thứ hai, lần thứ ba, cảm xúc mới lạ này sẽ giống các trò chơi trong đám mây của Tống Kiêu, bị cậu quên lãng.
Tống Kiêu khe khẽ hừ một tiếng.
_ Chúng ta đến các chỗ khác nhé?
_ Giờ phải trở về chỗ cũ. Giờ là giữa trưa rồi.
_ Cái gì? Đã là giữa trưa? Sao thời gian trôi nhanh vậy nhỉ?
Mà quan trọng là, bụng của cậu sao vẫn chưa đói nhỉ?
Thật đáng tiếc, muốn chơi thêm một lần nữa quá.
Tống Kiêu chống đầu, nhìn gò má của Oz, tự hỏi mai sau mình có nên bồi đắp quan hệ tốt với tên lạnh như băng này? Như vậy mới có thể tiếp tục du dành khắp tinh tế.
Oz đưa Tống Kiêu trở về thủ đô.
Khi hai người rời khỏi hệ thống, Tống Kiêu mới phát giác mình vẫn đang ngồi trên người Oz, cánh tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Tống Kiêu chợt nhớ tới lần đầu tiên mình ngồi tinh hạm, cũng được Tống Nhiên ôm ngồi trên đùi như thế này.
Khác biệt chính là, cậu không thể biết được vũ trụ trong mắt Tống Nhiên như thế nào, còn Oz thì chia sẻ toàn bộ cảm xúc với cậu.
Tống Kiêu rời khỏi người Oz, ngượng ngùng gãi gãi ót mình, nói:
_ Hm… Tôi có nặng lắm không?
_ Không có.
_ Cái đó… Cảm ơn… – Tuy rằng Tống Kiêu không hay nói cảm ơn, nhưng với cậu trải nghiệm Oz cho mình vừa rồi rất quan trọng.
Oz không phản ứng lại, chỉ đứng dậy khỏi ghế hạm trưởng, đưa Tống Kiêu trở về tàu con thoi.
Trên đường đi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Oz, từng tiếng từng tiếng như đi vào lòng Tống Kiêu.
_ Này, Oz… Tôi thấy… Hơi kỳ quái.
_ Cái gì kỳ quái?
_ Hôm nay anh đặc biệt tốt với tôi thì phải? – Sau lưng Oz Tống Kiêu đi chậm lại hai bước, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của anh, – Có phải sâu trong nội tâm anh đang rất cảm kích việc tôi không quản hiểm nguy, cùng anh xâm nhập viện nghiên cứu trung ương không?
Ánh mắt Oz rũ xuống, cũng không có sử dụng năng lực đẩy Tống Kiêu ra.
_ Một tuần nữa là sinh nhật cậu, đây là quà sinh nhật sớm của tôi.
_ Quà sinh nhật của anh sớm quá rồi đó? – Tống Kiêu bĩu môi.
_ Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn tổ chức sinh nhật. Nếu như cậu tổ chức, tôi sẽ tặng cậu món quà khác.
Bước chân của Tống Kiêu dừng lại, mà Oz cũng quay đầu.
_ Ai nói cho anh biết vậy? Tống Phái Lưu sao?
_ Không cần Tống Phái Lưu nói, trí nhớ của tôi rất tốt. Ngày Băng Liệt mất tích là ngày sinh nhật cậu.
Người như Oz, sẽ không nói dối.
Chỉ là Tống Kiêu thật không ngờ anh sẽ quan tâm đến ngày sinh nhật của mình, thậm chí cả ý nghĩa của nó nữa.
_ Đúng, tôi đã không tổ chức sinh nhật tám năm rồi. Tôi còn nhớ rõ đêm trước sinh nhật một ngày tôi đã ngủ không yên, mong mỏi giây phút Băng Liệt trở về thủ đô. Tôi không ngừng tưởng tượng cảnh Tống Nhiên trở về ôm mình. Anh ấy sẽ mang về món quà như thế nào? Anh ấy sẽ nói gì với tôi? Có phải tôi sẽ có thêm một người bạn mới? Sau khi đợi hết bình minh, đến khi hoàng hôn phủ xuống, điều tôi đợi được là tin tức anh ấy đã mất tích. Oz, cảm ơn món quà của anh, nhưng đừng thương hại hay đồng cảm tôi. Tuy rằng năng lực của tôi trước mặt anh căn bản không đáng nhắc tới.
Tống Kiêu cúi đầu xuống nhìn chân của mình.
_ Không phải có người nói, cậu là Hỏa chủng cuối cùng của Tống gia sao? Vậy nhớ kỹ cảm giác khi làm người thường, có lẽ một ngày cậu thực sự sẽ trở thành Hỏa chủng.
Giọng nói của Oz bình tĩnh, dường như những điều anh nói đều sẽ trở thành hiện thực trong tương lai không xa.
_ Anh thực sự cho rằng có một ngày tôi sẽ trở thành Hỏa chủng à?
_ Lẽ nào cậu không nghĩ vậy?
Oz xoay người sang chỗ khác, tiến về phía tàu con thoi.
Tống Kiêu ngẩn người, một cỗ lực lượng vô hình thúc đẩy hai chân cậu, khiến cậu tỉnh lại.
_ Này, lúc sinh nhật tôi muốn quà nữa! – Tống Kiêu chầm chậm đuổi theo.
_ Tôi đã tặng rồi.
_ Cái này không tính!
_ Tính.
_ Tôi nói không tính là không tính!
_ Vậy không có đâu.
Tống Kiêu nheo mắt cười. Mặc dù cuộc nói chuyện của cậu và Oz vô cùng thiếu dinh dưỡng, Tống Kiêu lại cảm thấy rất vui.
Khi hai người trở lại Tống gia, Thiệu Trầm đã chuẩn bị xong lễ phục tham dự tiệc tối cho Tống Kiêu.
Lúc này, Tống Kiêu rất hâm mộ Oz. Đồng phục hạm trưởng rắn rỏi lại đẹp trai, vừa xuất hiện là có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Dù lễ phục thiết kế rất vừa vặn tinh tế, cậu mặc trên người cũng không được đẹp như vậy.
Thời điểm Thiệu Trầm cúi xuống chỉnh sửa lại áo cho Tống Kiêu, cậu nhạy bén phát hiện... hình như Thiệu Trầm đang mất hứng…
_ Thiệu Trầm, anh làm sao thế? – Tống Kiêu nhéo nhéo mặt Thiệu Trầm- Chẳng lẽ là do tôi đến Tinh Vân cùng Oz mà không mang anh theo?
Thiệu Trầm cúi đầu, Tống Kiêu không nhìn được ánh mắt của hắn.
Loại cảm giác này, thật không tốt.
_ Cậu chủ nhỏ, bây giờ em và Oz Fawn ở với nhau rất hòa thuận.
_ Hm? – Tống Kiêu ngồi khoanh chân ở trên giường, ngửa mặt nhìn về phía Thiệu Trầm – Anh ta… không có tệ như trong tưởng tượng của tôi. Nhưng những lúc tôi vui vẻ nhất đều không thiếu anh mà.
_ Nếu có một ngày, em phải rời khỏi tôi thì sao?
_ Là lúc tôi chết vì già, còn anh vẫn sống hả? – Tống Kiêu gãi đầu – Đừng tưởng tượng đến chuyện xa lắc xa lơ như vậy chứ…
_ Nếu tôi hoàn toàn không tốt đẹp như trong tưởng tượng của em?
_ Tôi chưa bao giờ tưởng tượng anh tốt đẹp cả.
Tống Kiêu vỗ vỗ vai Thiệu Trầm:
_ Tuy rằng diễn viên của bữa tiệc tối này là Oz và Tống Phái Lưu... Nhưng tôi cũng không thể quá khó coi, đúng không?
_ Đương nhiên.
Thiệu Trầm cẩn thận vuốt lên cổ áo Tống Kiêu, thay cậu bẻ ra sau. Ngón tay hắn trượt theo vành tai Tống Kiêu, dừng lại ở rái tai cậu.
_ Tin tưởng tôi, so với Tống tiên sinh và Oz Fawn, em còn đẹp hơn.
Tống Kiêu nghiêng đầu, nở nụ cười:
_ Thiệu Trầm, anh cứ dỗ tôi như vậy, tôi sẽ mãi không trưởng thành được!
Lúc này đây, Tống Kiêu ngồi trong phi hành khí, bên cạnh là Tống Phái Lưu. Y anh tuấn cao ngất, phong độ thuần thục, có thể dễ dàng khiến mọi người ở thủ đô lâm vào điên cuồng.
Đương lúc Tống Phái Lưu vừa đặt chân xuống Phong Bảo, Tống Kiêu ở bên cạnh y có thể cảm nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
Chưa đi tới ba bước, các quý tộc đã tiến đến đón chào.
_ Phái Lưu, trở lại thủ đô rồi thì phải ở lại lâu một chút nhé! Nhất định phải đến thăm quý phủ của tôi đấy!
_ Phái Lưu, con gái của tôi vẫn hỏi khi nào thì cậu đi xem ca kịch với nó đó!
_ Nghe ca kịch làm gì, Phái Lưu thích nhất là thưởng thức tranh! Tôi có một bức họa cổ của trái đất năm nghìn năm trước, vẫn bao tồn khá nguyên vẹn, cậu nhất định phải dành thời gian đến xem!
Tống Kiêu ở một bên cũng nhanh mất kiên nhẫn.
Mục đích của những người này là tính làm thông gia của Tống Phái Lưu sao?
Trực tiếp hỏi anh ta “Nhà của chúng tôi có con gái, cậu thích ai” có phải hơn không?
Lúc này, Bell Haffris cùng Cevil bước đến, giải cứu Tống Phái Lưu bị vây quanh.
_ Ngài Tống Phái Lưu, mấy tháng không gặp, không biết ngài còn nhớ rõ bàn cờ của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong không?
_ Đương nhiên, nhớ chứ. Tôi vốn định đến nhà ngài kết thúc ván cờ, thế nhưng bận nhiều việc quá.
Lúc này Bell và Tống Phái Lưu cùng chung chủ đề hướng tới, hai người trò chuyện với nhau thật lâu.
Tống Kiêu nhìn một chút, Oz Fawn còn chưa tới. Quên đi, tên kia khẳng định khẳng định không thích mấy việc giả mùa sa mưa (làm bộ) này. xem chừng rất rất lâu nữa mới đến, sau đó Sở Phong sẽ kiếm cho anh ta một cái cớ chuyện đến muộn.
Tống Kiêu nhìn về phía Cevil đứng bên cạnh Bell Haffris.
Hôm nay người ấy toát lên vẻ chín chắn tao nhã, không giống một thiếu niên mười lăm tuổi chút nào, thân hình cao gầy thon dài, ngũ quan tuấn tú, dù chưa cất lời mà chỉ lẳng lặng mỉm cười, vẫn hấp dẫn vô số tầm mắt.
Trong lòng của đa số mọi người ở đại sảnh, vị thiếu niên kia sau này sẽ là một thuyết khách xuất sắc.
Thế nhưng Tống Kiêu biết, tương lai của Cevil không chỉ có vậy.
Chưa được mấy phút, người ấy bị các khách mời kéo khỏi cha mình.
Hai nghị sĩ phu nhân vây quanh Cevil, nói chuyện về con gái của các cô.
Trên mặt Cevil là biểu tình thành thật lắng nghe, nhưng Tống Kiêu hiểu, người này đã sớm sốt ruột đến nghiến răng nghiến lợi.
Này thì ra vẻ! Cậu trực tiếp bày tỏ cậu không có hứng thú với câu chuyện của mấy người này sẽ chết sao!
Tống Kiêu đút tay vào túi, trên khóe môi vẽ lên nụ cười xấu xa, đi tới trước mặt Cevil.
_ Này, Cevil, lần trước không phải cậu nói muốn xem lịch sử ghi chép mới nhất của Ngưng Vọng sao? Tôi với cậu đi mượn Tống Phái Lưu ha?
Hai vị nghị sĩ phu nhân nhìn sang. Trong này không có ai gọi thẳng tên Tống Phái Lưu, ít nhất cũng thêm tôn xưng “ngài” ở trước.
Ánh mắt hai người nhìn Tống Kiêu như muốn nói “Đứa bé này thật thiếu lễ phép”.
Nhưng Tống Kiêu lại lơ đi.
_ Thật à? Cảm ơn! – Cevil lộ ra vẻ mặt cao hứng, rất tự nhiên tiến lên ôm lấy vai Tống Kiêu, cùng cậu đi về hướng của Tống Phái Lưu và Bell Haffris.
Tống Kiêu thấp giọng nói:
_ Này, tôi chỉ là giúp cậu thoát khỏi hai vị phu nhân kia thôi! Cậu thực sự nghĩ tôi sẽ cùng cậu đi nghe Tống Phái Lưu và cha cậu nói chuyện hả?
_ Anh cậu đã cho tôi mượn rồi.
Bàn tay Cevil đặt trên vai Tống Kiêu tạo lực độ, ép Tống Kiêu đi theo phương hướng của mình.
Bọn họ xuyên qua các khách mời, rời khỏi bữa tiệc.
Trong lòng Tống Kiêu thầm than “Không ổn”, Cevil hơn phân nửa đã biết những chuyện cậu làm, dự tính tính sổ cậu đây.
_ Ừm… Tống Phái Lưu còn ở trong đấy… Nếu không thấy tôi anh ấy sẽ đi tìm…
_ Câm miệng.
Thanh âm của Cevil rất lạnh nhạt.
Tống Kiêu nỗ lực quay đầu về phía sau, hấp dẫn lực chú ý của Tống Phái Lưu.
Ai dè Tống Phái Lưu chỉ mỉm cười với cậu, khẩu âm y phát ra là: Đi chơi đi.
Đi chơi? Chơi cái gì?
Bây giờ cậu sắp bị Cevil chơi đến chết đó!
Vừa rời khỏi đại sảnh, tư thế đặt tay lên vai của Cevil lập tức đổi thành nắm cổ áo, lôi cậu ra bãi cỏ bên ngoài.
Tống Kiêu đặt mông ngã trên mặt đất, ngước mắt nhìn Cevil lạnh như băng.
_ Cậu lừa tôi rất vui vẻ nhỉ?
_ … Hả? Tôi lừa cậu cái gì?
Cevil từng bước một tới gần cậu, Tống Kiêu dùng cùi chỏ đỡ thân mình lui về phía sau.
_ Ha, đã bị lộ còn cố che giấu? Sao da mặt cậu lại dày như thế?
Cevil ngồi xổm bên cạnh Tống Kiêu, vỗ vỗ gò má của cậu.
Gió đêm có chút lạnh, Tống Kiêu vô ý thức rùng mình.
_ Ba thuộc hạ của Oz Fawn quy phục Phong vương Tulio, bọn họ đầu độc Oz bằng Pandora vàng. Lúc ba người kia và Tulio tìm kiếm Oz, bọn họ coi cậu là mục tiêu, vì Oz từng là học sinh của Tống Nhiên.
Nói cách khác, những chuyện đã xảy ra, Cevil đều biết.
_ … Tôi chưa bao giờ nói với cậu, Oz không ở chỗ của tôi.
Về điểm ấy, Tống Kiêu cũng không cảm thấy mình lừa dối Cevil.
Tay Cevil bóp gò má Tống Kiêu, đau đến nước mắt cậu suýt rơi xuống:
_ Vì cậu tôi đã giết Dyan Case, cậu cũng không chịu nói cho tôi biết điều này, trong lòng cậu, có phải tôi còn lâu mới quan trọng bằng Oz?
_ Không phải! – Tống Kiêu có chút nóng nảy.
_ Không phải à? – Cevil nghiêng mặt, trên môi là nụ cười sắc lạnh – Tôi biết Tống Phái Lưu đưa cậu từ Tinh Vân trở về Tống gia. Nói cách khác, thời điểm Oz lái tàu con thoi phá banh viện nghiên cứu trung ương, cậu ở cùng với anh ta.
_ … Chỉ là tôi cảm thấy… Nó rất thú vị, chơi rất vui mà thôi…
_ Còn bịa chuyện? Được, cậu bịa tiếp đi. – Cevil ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn Tống Kiêu, biểu tình kia tựa như đang thưởng thức một màn biểu diễn khôi hài.
Trong lòng Tống Kiêu lạnh lẽo.
Rốt cuộc Cevil đã biết cái gì? Hệ thống cậu thiết kế? Hay là ngày viện nghiên cứu bị công kích thực ra là kiệt tác của cậu và Oz?
_ Hệ thống của viện nghiên cứu trung ương là Tống Nhiên thiết kế... Tôi chỉ là đánh cược với anh ta…
_ Cậu nghĩ tôi cũng ngu ngốc như Sở Phong và những tên nghị viên kia sao?
Cevil nhìn ánh mắt Tống Kiêu, Tống Kiêu cảm thấy mình không thể giả bộ nữa.
Thiếu niên không muốn lời giải thích cho việc đã qua. Thiếu niên muốn đáp án.
Không chỉ Cevil, kỳ thực sâu trong nội tâm Tống Kiêu cũng có một câu hỏi.
Tống Kiêu hít một hơi, nghiêm túc nhìn Cevil.
_ Vậy tôi hỏi cậu, nếu có một ngày… Người thường như tôi có thể lái tàu con thoi, thậm chí trở thành hạm trưởng... Cậu nguyện ý làm cơ giới sư của tôi không?
Tống Kiêu cho rằng Cevil sẽ cười nhạo mình, thế nhưng đối phương chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
_ Được.
Ánh mắt Tống Kiêu mở lớn, nhìn chằm chằm Cevil, nỗ lực nhìn tất cả các biến hóa trên nét mặt người ấy.
Thế nhưng trong ánh mắt Cevil không có một tia do dự.
Người ấy đã nghiêm túc hứa hẹn.
Trên mặt Tống Kiêu lộ ra nụ cười. Nếu vậy, nói cho Cevil chân tướng cũng không có vấn đề gì.
_ Ngày đó, tàu con thoi của Oz Fawn rơi vào trong rừng. Là Thiệu Trầm cứu anh ta từ tay của Bard.
Biểu tình Cevil dịu đi rất nhiều, cùng Tống Kiêu ngồi song song trên cỏ.
Tống Kiêu âm thầm thở dài một hơi, xem ra Cevil không còn giận mình nữa.
_ Nếu như Oz Fawn trúng Pandora vàng, làm sao anh ta lái tàu con thoi được? Hơn nữa, anh ta không có khả năng chống đỡ nổi một tuần. Cha tôi nói, mục đích thực sự hai người xâm nhập viện nghiên cứu trung ương là vì thuốc trung hòa Pandora vàng. Tức là trước khi cậu với Oz xâm nhập viện nghiên cứu, Pandora vàng trong cơ thể Oz chưa bị thanh trừ.
Xem ra... Cevil quả nhiên không dễ lừa gạt…
_ Cái đó, bọn tôi tìm một người có huyết dịch phù hợp với Oz, là một Arthur ở thủ đô, lấy mẫu máu của Arthur này tạo ra thuốc làm dịu, hạ thấp ảnh hưởng của Pandora vàng với Oz.
Chúa ơi, cầu mong Cevil không hỏi Arthur này là ai!
_ Hóa ra là vậy. Vẫn có người có thể phối máu cùng Oz? Arthur này là ai?
Tống Kiêu lập tức có loại cảm giác bị vạn tiễn xuyên tâm.
_ Có thể không nói không…
Hai tay Tống Kiêu ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống.
Cậu có dự cảm, mình nhất định sẽ bị Cevil đá khỏi Phong Bảo…
Cevil nhướn mày, liếc mắt nhìn chằm chằm Tống Kiêu:
_ Là ai?
_ Đây là bí mật…
_ Vậy tôi ném cậu khỏi đây, xem cậu bảo vệ bí mật thế nào.
Ngón tay Cevil túm lấy cổ áo Tống Kiêu, nhấc cậu lên.
_ … Là cậu…
Tống Kiêu ôm đầu, lần này chết chắc rồi! Thực sự chết chắc rồi!
_ Cái gì? Cậu nói ai?
Cevil kéo hai tay đang ôm đầu của Tống Kiêu xuống, nhéo cằm cậu.
_ … Là cậu…
_ Tôi? – Cevil cau mày – Tôi không nhớ đã cho cậu mẫu máu của mình! Hay là cậu lén trộm từ chỗ tôi? Không có khả năng… Ở thủ đô có lưu ghi chép khám bệnh của tôi nhưng tôi cũng không đi khám, cho nên không để lại bất kỳ mẫu máu nào cả. Chẳng lẽ cậu đến góc vuông thứ mười…
Cevil dừng một chút, bỗng nhiên hiểu ra.
_ Tống Kiêu ——
Thanh âm của thiếu niên đè nén xuống thấp, cơn tức dường như sắp bùng nổ rồi.
Tống Kiêu bị ấn chặn trên mặt đất, nhìn đôi con ngươi đang nổi giận của Cevil.
Người ấy rất ít khi tức giận. Hầu như những lần người ấy tức giận đều là vì cậu.
Mà mỗi lần Cevil giận dỗi, má sẽ hây hây ửng hồng, khiến cậu chỉ muốn cắn một cái.
Tống Kiêu nghĩ thầm... Đây có phải là nguyên nhân mình luôn trêu chọc Cevil?
Thiếu niên giơ nắm tay, Tống Kiêu biết sẽ bị đánh, liền nhắm mắt lại chuyển sang trạng thái cứng đơ.
Không có gì đáng ngại hết, chịu được đòn thì trở thành anh hùng!
Thế nhưng quả đấm của Cevil lại chậm chạp không rơi xuống.
Tống Kiêu ti hí mắt trái, thấy Cevil ngồi ở bên hông cậu, hai tay rũ bên người, lạnh lùng nhìn Tống Kiêu.
Không phải muốn đánh tôi hả?
Vậy thẳng thắn một chút… Cậu trầm mặc như thế, là muốn tôi phải làm sao?
_ Cậu đã sớm biết vì sao khi Ruth Penna biểu diễn lại hấp dẫn Arthur, đúng không?
Tống Kiêu không dám thở mạnh.
_ Cậu biết tôi sẽ thất thần khi nghe Ruth hát, đúng không?
Cevil chậm rãi hạ mình xuống, đôi mắt xinh đẹp của người ấy ngày càng tiến đến gần, Tống Kiêu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
_ Khi nhìn tôi thất thần, có phải cậu có dự tính đặc biệt?
Đuôi lông mày Cevil nhướn lên, trong lòng Tống Kiêu ngứa ngáy, lại không ổn rồi.
_ Không có không có! Sao tôi lại có ý đó chứ!
_ Vậy cậu có biết khi tôi xe Ruth biểu diễn, đã ảo tưởng đến điều gì?
Ngoại trừ nàng Ruth, cậu còn có thể ảo tưởng cái gì?
Lẽ nào cậu ảo tưởng về tôi!
Những lời này Tống Kiêu không dám nói ra.
Cevil càng sát lại gần, Tống Kiêu đã cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.
_ Này... Cevil...
Người ấy tới gần như vậy khiến cậu rất ngượng ngùng, cậu thử dịch sang một bên, Cevil lại theo như hình với bóng.
Hơi thở của người ấy dọc theo kẽ môi Tống Kiêu, dường như muốn xâm nhập vào đó.
Ngay giây phút này, một giọng nói lạnh lẽo đến từ bóng đêm rơi vào người bọn họ, đè nén thần kinh Tống Kiêu, nhịp đập của tim bỗng nhiên rối loạn.
_ Vậy ra Cevil Haffris là người cậu thầm mến.
Tống Kiêu mở to hai mắt.
Người trước mắt có gương mặt tuấn dật, vẻ lãnh đạm trên đó khiến quanh người anh toát ra loại mỹ cảm khiến không ai có thể tới gần, chỉ có thể thưởng thức từ xa.
Gió đêm làm mái tóc vàng của anh bay phất phơ, dưới ánh đèn của Phong Bảo thấp thoáng cảm giác đau đớn mơ hồ, như các ngôi sao đã vỡ vụn vì tự xoay mà hình thành dòng chảy.
Thế nhưng Tống Kiêu có thể cảm thụ rõ ràng cảm giác áp bức Oz gây ra trên người mình.
_ Hóa ra là ngài Fawn. – Cevil vẫn cầm lấy cổ tay Tống Kiêu, không có ý tứ buông ra.
Oz rời khỏi ranh giới Phong Bảo, lửng thững đên bên người bọn họ.
_ Cậu định ở đây đợi đến khi tiệc tối kết thúc sao?
_ … Tôi không thích tiệc tối. – Tống Kiêu kéo khóe môi.
Oz không nói thêm gì, đi về phía bữa tiệc.
Nhìn bóng lưng của anh, lông mày Tống Kiêu hơi nhíu.
_ Này, thuộc hạ của anh đâu?
Không phải cha Oz phái đến rất nhiều người sao?
_ Bọn họ là thuộc hạ của cha tôi, không phải của tôi.
Tống Kiêu thở dài, đang muốn theo sau, thì bị Cevil kéo cổ tay lại.
_ Chúng mình vào đi… Nếu như Tống Phái Lưu phát hiện tôi biến mất, tôi nhất định sẽ bị anh ta dạy bảo một trận nên thân đó.
Cevil ném một bộ máy phát hình chiếu đa chiều vào lòng Tống Kiêu, lạnh lùng trở về bữa tiệc.
Tống Kiêu cúi đầu nhìn, phát hiện đây là《Ruth Penna kỳ huyễn》bản xuất bản ngầm!
= Hết chương 41 =
Một số hành tinh khí:
WASP-12b
51 Pegasi B
Hành tinh khí: Hành tinh khí là một hành tinh khổng lồ có thành phần chính không phải là đá hay các vật chất rắn khác. Hiện có bốn hành tinh khí khổng lồ trong Hệ Mặt Trời: Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương, và Sao Hải Vương. Nhiều hành tinh khí khổng lồ ngoài Hệ Mặt Trời quay quanh các ngôi sao khác đã được tìm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.