Chương 15
Tư Tiêu Nhạc
20/05/2022
Sáng sớm hôm sau, khi Phó Tùy Vân chầm chậm tỉnh dậy thì đã thấy cạnh mình trống không, Tiêu Ca đã rời giường.
Anh ra khỏi phòng ngủ tìm một vòng thì thấy Tiêu Ca đang đứng cạnh tủ lạnh cầm hai quả trứng gà đắp lên mắt, khóe mắt hồng hồng, nhìn như đã khóc rất lâu hồi tối.
Phó Tùy Vân:?!
Phó Tùy Vân vội vàng bước nhanh đến từ xa, giữ chặt lấy Tiêu Ca hỏi đầy quan tâm: “Tiêu Tiêu em sao vậy? Chẳng lẽ Quý Châu Ngọc tìm người đến bắt nạt em? Xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe, tôi sẽ đòi công bằng cho em!”
Tiêu Ca không nói gì, chỉ giương khóe mắt hồng nhìn anh, đôi mắt nằm cạnh quả trứng nhìn có vẻ rất yếu ớt, khó chịu và bất lực.
Phó tổng cảm thấy lòng mình nát bấy.
“Tiêu Tiêu?” Anh lại dò hỏi lần nữa.
“Đêm hôm qua,” Tiêu Ca lúc này mới chậm rãi trả lời, giọng hơi khàn, “Tôi mới biết được anh đáng thương thế nào.”
—— sau khi bắn xong hộp pháo hoa với bà Phó, Tiêu Ca khiếp sợ phát hiện rằng không chỉ một cây có dòng “Tiêu Tiêu tôi yêu em”, mà cả một hộp cũng chỉ có mỗi mấy chữ này, đến màu cũng không thay đổi!
Giây phút đó nước mắt Tiêu Ca rơi như mưa, thật là quá buồn, đường đường là bá tổng tập đoàn họ Phó mà lại quê mùa thế này, trách không được không bắt được thụ chính đến tay.
Nghe cậu nói xong, Phó Tùy Vân vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Ca cũng không giải thích, chỉ “xoẹt” một cái móc từ sau thắt lưng ra một cuốn sổ nhỏ.
“Phó tổng, anh nhìn đi.” Giọng cậu trầm, nghe rất khí thế, “Đây là cuốn bí tịch chiến lược yêu đương mà tôi dành suốt đêm để viết, trong đây có hết những tinh hoa về cách tán tỉnh mà tôi đã nghe từ nhỏ đến lớn, giờ đây tôi quyết định truyền lại nó cho anh.”
Tiêu Ca hy vọng từ tận đáy lòng rằng sau khi học xong cuốn tinh hoa yêu đương này anh sẽ sớm ngày hiểu được lòng người, mau chóng theo đuổi được người mình yêu rồi rời khỏi cậu.
Phó Tùy Vân:???
Phó Tùy Vân không hiểu gì cả, nhìn chẳng hiểu Tiêu Ca đang muốn làm gì, nhưng mà chẳng lẽ Tiêu Ca đang suy nghĩ lại, ghét bỏ phương pháp theo đuổi của anh quá thiếu lãng mạn nên bắt thang đi đường vòng để ám chỉ cho anh hiểu?
Nghĩ như vậy Phó Tùy Vân chợt nhận ra... đây chính là điềm báo thắng lợi!
Tự cho là hoàn toàn hiểu được ý của Tiêu Ca, Phó Tùy Vân đưa tay ra sau lưng rồi nắm lại thật chặt, quyết tâm nỗ lực học tập.
“Được.” Vì thế Phó tổng trả lời đầy bình tĩnh và nghiêm túc, “Cảm ơn em, Tiêu Tiêu.”
Tiêu Ca rất vừa lòng.
Phó Tùy Vân cũng rất vừa lòng.
Việc này không nên chậm trễ, nên bắt đầu học tập thôi.
Tiêu Ca đặt cuốn sổ nhỏ lên bàn rồi mở ra cái “bộp”, sau đó uống một hớp sữa bò nóng rồi chỉ vào điều đầu tiên của cuốn sổ: “Phát huy ưu thế của bản thân” và điều thứ hai: “Đàn ông bảnh nhất là lúc làm việc.”
“Phó tổng,” Cậu nói nghiêm túc, “Anh làm rất tốt công việc của mình, một giây kiếm được mấy ngàn vạn, khí chất cũng rất mạnh, một người đàn ông như thế khi làm việc thì ai có thể từ chối? Ai lại có thể từ chối sự mỏi mệt và chút ỷ lại mà trong phút giây lơ đễnh anh vô tình thể hiện ra sau một hồi làm việc hả? Anh phải biết tận dụng tất cả những điều này.”
Phó Tùy Vân như suy tư.
“Là một bá tổng, anh không thể chỉ bá đạo thôi,” Tiêu Ca nói năng đầy khí phách, “ngẫu nhiên phải thể hiện mặt yếu đuối của mình để khơi dậy sự quan tâm của đối phương.”
Phó Tùy Vân bừng tỉnh đại ngộ.
“Tôi học xong rồi.” Phó Tùy Vân đứng thẳng eo với vẻ chắc chắn, trông còn kiêu ngạo nữa chứ.
Tiêu Ca vừa lòng vô cùng, Phó tổng học cái gì cũng mau.
“Được, chút nữa anh còn phải đi làm, hôm nay chúng ta tới đây thôi.” Tiêu Ca am hiểu đạo lý không thể dục tốc bất đạt. Đường đường là một tổng tài không nhất thiết thích cảm giác bị người ta dạy dỗ, mỗi ngày dạy một chút cho anh từ từ hiểu là đủ rồi.
Quả nhiên điều cậu chỉ như gãi đúng chỗ ngứa, Phó Tùy Vân phấn chấn: “Được!”
Sau đó hai người tập trung ăn bữa sáng.
Điều khó thấy chính là Phó Tùy Vân không còn lải nhải với ý nhắc đến lòng mình cho Tiêu Ca nữa, mà anh liên tục chìm sâu vào suy nghĩ, có lẽ đang nhẩm lại những tri thức mới hấp thụ được.
Sau khi ăn uống no nê, thời gian đi đã đếm, Phó Tùy Vân cũng không quấn lấy Tiêu Ca chẳng muốn đi nữa. Phó Tùy Vân quyết định nghe Tiêu Ca, dựa theo phương pháp của Tiêu Ca để theo đuổi cậu.
Tiêu Tiêu đã vì anh viết giáo trình như vậy rồi, nhất định là do cách theo đuổi của anh không đủ làm Tiêu Tiêu vui, phải hiểu rằng thích một người là muốn làm người đó vui.
Phó Tùy Vân dứt khoát đi thẳng.
Nói thật thì phía bên trong cánh cửa Tiêu Ca còn thấy hơi khiếp sợ, nhìn anh càng đi càng xa thì bỗng nhiên tự đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc vui mừng hoàn toàn mới.
Đó là loại vui mừng thuộc về mười năm trồng cây, trăm năm trồng người.
·
Không ngờ rằng vào giờ cơm trưa, Tiêu Ca lại nhận được một cuộc gọi của Phó Tùy Vân.
“Tiêu Tiêu.” Giọng của Phó Tùy Vân trong điện thoại không hiểu sao lại thấy cương nghị.
Tiêu Ca:?
Tiêu Ca hỏi một cách nghi ngờ: “Sao vậy, có việc à?”
Nếu Phó Tùy Vân dám nói “Không có gì, chỉ là tôi nhớ em”, thì ngay bây giờ Tiêu Ca sẽ chặn số luôn.
“Ừ.” Phó Tùy Vân thở dài, “Tiêu Tiêu, tôi để quên đồng hồ trong phòng ngủ.”
Úi, chuyện đứng đắn thế. Tiêu Ca vội vàng ngồi dậy từ sô pha, theo lời Phó Tùy Vân nói mà bước về phía phòng ngủ để tìm, quả nhiên tìm được chiếc đồng hồ đắt tiền đêm qua Phó Tùy Vân tháo ra đặt trên đầu giường.
“Xin lỗi Tiêu Tiêu,” Phó Tùy Vân dường như hơi ngượng ngùng, nói: “Em chỉ đồng ý cho tôi ở lại một đêm nên tối nay tôi không thể qua được, phiền em đem đồng hồ đến công ty giúp tôi được không?”
Tiêu Ca im lặng một lúc.
Công ty của bá tổng, đây chính là cảnh quan trọng trong việc đẩy cao trào, chuyện này làm cậu hơi do dự.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Ca cẩn thận đề xuất một thỏa thuận với Phó Tùy Vân.
Tiêu Ca: “Anh không được để thư ký nhìn tôi bằng vẻ mặt kinh sợ rồi nói ‘tổng tài đã lâu lắm rồi không cười như thế’.”
Phó Tùy Vân: “? Được thôi.”
Tiêu Ca: “(như thể gặp kẻ thù.jpg) trước đó anh cũng không được giới thiệu tôi với bất cứ ai.” Đặc biệt là cái kiểu giới thiệu ám chỉ vợ tổng tài.
Phó Tùy Vân đồng ý luôn, “Không thành vấn đề.”
Tiêu Ca: “Tôi chỉ để đồng hồ ở quầy lễ tân rồi đi, không lên tầng trên.”
Phó Tùy Vân: “Được, em vui là được.”
Hình như không còn kịch bản nào khác, Tiêu Ca trầm tư một hồi rồi nhìn đồng hồ đắt tiền trong tay, lúc này mới thoải mái đồng ý: “Tôi đến đưa đồng hồ đây, khoảng nửa tiếng nữa.”
“Ừ.” Phó Tùy Vân nghe có vẻ vô tội.
Ngắt điện thoại, Tiêu Ca nhấc người dậy.
Trụ sở chính tập đoàn họ Phó là một tòa cao ốc chọc trời, văn phòng tổng tài thì chẳng biết ở tầng thứ mấy, không biết có khi nào đang sóng vai cùng mây trắng không, Tiêu Ca nhìn líu cả lưỡi.
Muốn vào công ty thì phải đăng ký nhưng Tiêu Ca chỉ đứng ở trước quầy lễ tân, đặt đồng hồ của Phó Tùy Vân xuống rồi hạ giọng nói: “Phiền cô đem cái đồng hồ này chuyển cho Phó tổng, tôi là bạn ảnh, hôm qua tôi mượn dùng …”
Lời nói còn chưa nói xong thì bên tai đã văng vẳng tiếng cười, ngẩng đầu lên thì bỗng thấy Phó Tùy Vân xuống dưới.
Đúng vậy, cậu không lên lầu, nên Phó Tùy Vân tự đi xuống.
Tiêu Ca lập tức nhíu mày, định dùng giọng điệu nghiêm túc và chân thành để giảng cho anh nghe về đạo làm người, nhưng.
Nhưng mà khác với thường ngày, Phó Tùy Vân thoạt nhìn mệt mỏi, vai thõng xuống, bước chân nặng nề, sắc mặt cũng không còn năng động như thường.
Rất giống với ngày đầu tiên khi Tiêu Ca đi đến thế giới này, đó là khi cậu nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của anh ngoài nhà thờ.
Tiêu Ca sững sờ một lúc.
“Tiêu Tiêu,” Phó Tùy Vân mở miệng, giọng nói còn hơi khàn, “Vất vả cho em, nếu em không muốn lên ngồi thì để tôi tiễn em ra cửa.”
Tiêu Ca: “…”
Mặt Tiêu Ca không cảm xúc, lập tức hiểu ra Phó Tùy Vân đang chơi kịch bản nào.
Anh ra khỏi phòng ngủ tìm một vòng thì thấy Tiêu Ca đang đứng cạnh tủ lạnh cầm hai quả trứng gà đắp lên mắt, khóe mắt hồng hồng, nhìn như đã khóc rất lâu hồi tối.
Phó Tùy Vân:?!
Phó Tùy Vân vội vàng bước nhanh đến từ xa, giữ chặt lấy Tiêu Ca hỏi đầy quan tâm: “Tiêu Tiêu em sao vậy? Chẳng lẽ Quý Châu Ngọc tìm người đến bắt nạt em? Xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe, tôi sẽ đòi công bằng cho em!”
Tiêu Ca không nói gì, chỉ giương khóe mắt hồng nhìn anh, đôi mắt nằm cạnh quả trứng nhìn có vẻ rất yếu ớt, khó chịu và bất lực.
Phó tổng cảm thấy lòng mình nát bấy.
“Tiêu Tiêu?” Anh lại dò hỏi lần nữa.
“Đêm hôm qua,” Tiêu Ca lúc này mới chậm rãi trả lời, giọng hơi khàn, “Tôi mới biết được anh đáng thương thế nào.”
—— sau khi bắn xong hộp pháo hoa với bà Phó, Tiêu Ca khiếp sợ phát hiện rằng không chỉ một cây có dòng “Tiêu Tiêu tôi yêu em”, mà cả một hộp cũng chỉ có mỗi mấy chữ này, đến màu cũng không thay đổi!
Giây phút đó nước mắt Tiêu Ca rơi như mưa, thật là quá buồn, đường đường là bá tổng tập đoàn họ Phó mà lại quê mùa thế này, trách không được không bắt được thụ chính đến tay.
Nghe cậu nói xong, Phó Tùy Vân vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Ca cũng không giải thích, chỉ “xoẹt” một cái móc từ sau thắt lưng ra một cuốn sổ nhỏ.
“Phó tổng, anh nhìn đi.” Giọng cậu trầm, nghe rất khí thế, “Đây là cuốn bí tịch chiến lược yêu đương mà tôi dành suốt đêm để viết, trong đây có hết những tinh hoa về cách tán tỉnh mà tôi đã nghe từ nhỏ đến lớn, giờ đây tôi quyết định truyền lại nó cho anh.”
Tiêu Ca hy vọng từ tận đáy lòng rằng sau khi học xong cuốn tinh hoa yêu đương này anh sẽ sớm ngày hiểu được lòng người, mau chóng theo đuổi được người mình yêu rồi rời khỏi cậu.
Phó Tùy Vân:???
Phó Tùy Vân không hiểu gì cả, nhìn chẳng hiểu Tiêu Ca đang muốn làm gì, nhưng mà chẳng lẽ Tiêu Ca đang suy nghĩ lại, ghét bỏ phương pháp theo đuổi của anh quá thiếu lãng mạn nên bắt thang đi đường vòng để ám chỉ cho anh hiểu?
Nghĩ như vậy Phó Tùy Vân chợt nhận ra... đây chính là điềm báo thắng lợi!
Tự cho là hoàn toàn hiểu được ý của Tiêu Ca, Phó Tùy Vân đưa tay ra sau lưng rồi nắm lại thật chặt, quyết tâm nỗ lực học tập.
“Được.” Vì thế Phó tổng trả lời đầy bình tĩnh và nghiêm túc, “Cảm ơn em, Tiêu Tiêu.”
Tiêu Ca rất vừa lòng.
Phó Tùy Vân cũng rất vừa lòng.
Việc này không nên chậm trễ, nên bắt đầu học tập thôi.
Tiêu Ca đặt cuốn sổ nhỏ lên bàn rồi mở ra cái “bộp”, sau đó uống một hớp sữa bò nóng rồi chỉ vào điều đầu tiên của cuốn sổ: “Phát huy ưu thế của bản thân” và điều thứ hai: “Đàn ông bảnh nhất là lúc làm việc.”
“Phó tổng,” Cậu nói nghiêm túc, “Anh làm rất tốt công việc của mình, một giây kiếm được mấy ngàn vạn, khí chất cũng rất mạnh, một người đàn ông như thế khi làm việc thì ai có thể từ chối? Ai lại có thể từ chối sự mỏi mệt và chút ỷ lại mà trong phút giây lơ đễnh anh vô tình thể hiện ra sau một hồi làm việc hả? Anh phải biết tận dụng tất cả những điều này.”
Phó Tùy Vân như suy tư.
“Là một bá tổng, anh không thể chỉ bá đạo thôi,” Tiêu Ca nói năng đầy khí phách, “ngẫu nhiên phải thể hiện mặt yếu đuối của mình để khơi dậy sự quan tâm của đối phương.”
Phó Tùy Vân bừng tỉnh đại ngộ.
“Tôi học xong rồi.” Phó Tùy Vân đứng thẳng eo với vẻ chắc chắn, trông còn kiêu ngạo nữa chứ.
Tiêu Ca vừa lòng vô cùng, Phó tổng học cái gì cũng mau.
“Được, chút nữa anh còn phải đi làm, hôm nay chúng ta tới đây thôi.” Tiêu Ca am hiểu đạo lý không thể dục tốc bất đạt. Đường đường là một tổng tài không nhất thiết thích cảm giác bị người ta dạy dỗ, mỗi ngày dạy một chút cho anh từ từ hiểu là đủ rồi.
Quả nhiên điều cậu chỉ như gãi đúng chỗ ngứa, Phó Tùy Vân phấn chấn: “Được!”
Sau đó hai người tập trung ăn bữa sáng.
Điều khó thấy chính là Phó Tùy Vân không còn lải nhải với ý nhắc đến lòng mình cho Tiêu Ca nữa, mà anh liên tục chìm sâu vào suy nghĩ, có lẽ đang nhẩm lại những tri thức mới hấp thụ được.
Sau khi ăn uống no nê, thời gian đi đã đếm, Phó Tùy Vân cũng không quấn lấy Tiêu Ca chẳng muốn đi nữa. Phó Tùy Vân quyết định nghe Tiêu Ca, dựa theo phương pháp của Tiêu Ca để theo đuổi cậu.
Tiêu Tiêu đã vì anh viết giáo trình như vậy rồi, nhất định là do cách theo đuổi của anh không đủ làm Tiêu Tiêu vui, phải hiểu rằng thích một người là muốn làm người đó vui.
Phó Tùy Vân dứt khoát đi thẳng.
Nói thật thì phía bên trong cánh cửa Tiêu Ca còn thấy hơi khiếp sợ, nhìn anh càng đi càng xa thì bỗng nhiên tự đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc vui mừng hoàn toàn mới.
Đó là loại vui mừng thuộc về mười năm trồng cây, trăm năm trồng người.
·
Không ngờ rằng vào giờ cơm trưa, Tiêu Ca lại nhận được một cuộc gọi của Phó Tùy Vân.
“Tiêu Tiêu.” Giọng của Phó Tùy Vân trong điện thoại không hiểu sao lại thấy cương nghị.
Tiêu Ca:?
Tiêu Ca hỏi một cách nghi ngờ: “Sao vậy, có việc à?”
Nếu Phó Tùy Vân dám nói “Không có gì, chỉ là tôi nhớ em”, thì ngay bây giờ Tiêu Ca sẽ chặn số luôn.
“Ừ.” Phó Tùy Vân thở dài, “Tiêu Tiêu, tôi để quên đồng hồ trong phòng ngủ.”
Úi, chuyện đứng đắn thế. Tiêu Ca vội vàng ngồi dậy từ sô pha, theo lời Phó Tùy Vân nói mà bước về phía phòng ngủ để tìm, quả nhiên tìm được chiếc đồng hồ đắt tiền đêm qua Phó Tùy Vân tháo ra đặt trên đầu giường.
“Xin lỗi Tiêu Tiêu,” Phó Tùy Vân dường như hơi ngượng ngùng, nói: “Em chỉ đồng ý cho tôi ở lại một đêm nên tối nay tôi không thể qua được, phiền em đem đồng hồ đến công ty giúp tôi được không?”
Tiêu Ca im lặng một lúc.
Công ty của bá tổng, đây chính là cảnh quan trọng trong việc đẩy cao trào, chuyện này làm cậu hơi do dự.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Ca cẩn thận đề xuất một thỏa thuận với Phó Tùy Vân.
Tiêu Ca: “Anh không được để thư ký nhìn tôi bằng vẻ mặt kinh sợ rồi nói ‘tổng tài đã lâu lắm rồi không cười như thế’.”
Phó Tùy Vân: “? Được thôi.”
Tiêu Ca: “(như thể gặp kẻ thù.jpg) trước đó anh cũng không được giới thiệu tôi với bất cứ ai.” Đặc biệt là cái kiểu giới thiệu ám chỉ vợ tổng tài.
Phó Tùy Vân đồng ý luôn, “Không thành vấn đề.”
Tiêu Ca: “Tôi chỉ để đồng hồ ở quầy lễ tân rồi đi, không lên tầng trên.”
Phó Tùy Vân: “Được, em vui là được.”
Hình như không còn kịch bản nào khác, Tiêu Ca trầm tư một hồi rồi nhìn đồng hồ đắt tiền trong tay, lúc này mới thoải mái đồng ý: “Tôi đến đưa đồng hồ đây, khoảng nửa tiếng nữa.”
“Ừ.” Phó Tùy Vân nghe có vẻ vô tội.
Ngắt điện thoại, Tiêu Ca nhấc người dậy.
Trụ sở chính tập đoàn họ Phó là một tòa cao ốc chọc trời, văn phòng tổng tài thì chẳng biết ở tầng thứ mấy, không biết có khi nào đang sóng vai cùng mây trắng không, Tiêu Ca nhìn líu cả lưỡi.
Muốn vào công ty thì phải đăng ký nhưng Tiêu Ca chỉ đứng ở trước quầy lễ tân, đặt đồng hồ của Phó Tùy Vân xuống rồi hạ giọng nói: “Phiền cô đem cái đồng hồ này chuyển cho Phó tổng, tôi là bạn ảnh, hôm qua tôi mượn dùng …”
Lời nói còn chưa nói xong thì bên tai đã văng vẳng tiếng cười, ngẩng đầu lên thì bỗng thấy Phó Tùy Vân xuống dưới.
Đúng vậy, cậu không lên lầu, nên Phó Tùy Vân tự đi xuống.
Tiêu Ca lập tức nhíu mày, định dùng giọng điệu nghiêm túc và chân thành để giảng cho anh nghe về đạo làm người, nhưng.
Nhưng mà khác với thường ngày, Phó Tùy Vân thoạt nhìn mệt mỏi, vai thõng xuống, bước chân nặng nề, sắc mặt cũng không còn năng động như thường.
Rất giống với ngày đầu tiên khi Tiêu Ca đi đến thế giới này, đó là khi cậu nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của anh ngoài nhà thờ.
Tiêu Ca sững sờ một lúc.
“Tiêu Tiêu,” Phó Tùy Vân mở miệng, giọng nói còn hơi khàn, “Vất vả cho em, nếu em không muốn lên ngồi thì để tôi tiễn em ra cửa.”
Tiêu Ca: “…”
Mặt Tiêu Ca không cảm xúc, lập tức hiểu ra Phó Tùy Vân đang chơi kịch bản nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.