Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ
Chương 174: Anh đã đến rồi
Doãn Gia
12/03/2021
Thuyền trưởng Dirk chính là thủ lĩnh hải tặc, vừa nghe đại lão bất mãn, lập tức giải thích: “Sao lại như vậy, nếu tôi biết có người này, đã sớm hiến hắn lên cho ngài, những việc này đều là phó thuyền trưởng của chúng tôi xử lý.”
“Thôi, ta cũng không truy cứu việc này, người này ta rất vừa lòng, xem hàng hóa các ngươi lần này đưa lên không tồi, hai cái đều là cực phẩm, lần này ta sẽ bảo người tự mình vận chuyển ‘ hàng hóa ‘ của các ngươi ra ngoài, bảo đảm an toàn tới nơi cần đến, đủ thành ý chưa.” Đại lão vẫy vẫy tay, lúc nói chuyện còn mê đắm nhìn chằm chằm Lộ Lê.
Thuyền trưởng Dirk vui sướиɠ đầy mặt, không nghĩ đưa một người có lợi lớn như vậy, có người của lão hỗ trợ vận chuyển, là có thể vạn vô nhất thất (tuyệt không sai lầm), liên tục nói lời cảm tạ, bị đại lão đuổi ra.
“Ngươi cũng đi ra ngoài.” Đại lão nói với nam nhân trẻ tuổi đang đắc ý dào dạt.
Nam nhân trẻ tuổi tuy không thích đại lão, nhưng nghe được kẻ một giây trước còn làʍ ȶìиɦ với mình, giây sau đã muốn đuổi mình đi, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lộ Lê một cái, không tình nguyện nắm quần áo trêи mặt đất đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ dư lại hai người.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới đây.” Đại lão xoa xoa đôi tay, vẻ mặt đáng khinh nhào qua chỗ Lộ Lê.
Lộ Lê không cẩn thận thoáng nhìn qua nửa người dưới không mặc quần áo của hắn, né tránh xong lập tức ghê tởm đến mức nôn ra.
Phản ứng này chọc giận đại lão, cười lạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão tử để cho ngươi nếm thử lợi hại.”
Dứt lời liền đi bắt Lộ Lê, cho rằng y chỉ là mèo hoang, không nghĩ y còn phản kháng, nửa người dưới vừa vặn bị đá.
Đại lão cong lưng, khuôn mặt trướng thành màu gan heo, thống khổ vạn phần.
Lộ Lê đi qua đi lại dùng sức mà đạp lão một chân, lại một chân vào mặt hắn, mặt vốn dĩ đã xấu, lại càng xấu thêm, một chân một chân dùng sức đá, đang muốn bứt ra, bị bàn tay lão bắt lấy.
“Tiện nhân này, lão tử muốn ngươi sống không bằng chết.” Đại lão giận dữ trừng mắt nhìn y, ý tưởng ɖâʍ đãng nứt toác, tròng mắt dường như sắp lồi ra làm người ta sợ hãi.
Trêи tay Lộ Lê xuất hiện một con dao găm lóe ánh sáng lạnh, không nói hai lời, dưới ánh mắt kinh hãi của lão đại vung về phía tay lão, một cắt đứt rời bàn tay.
Đại lão phát ra tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc khiến cho đám mặc đồ đen ở bên ngoài trông coi chú ý, dùng sức đá cửa vọt vào.
Lộ Lê lập tức để dao găm trêи cổ lão đại, trong mắt ác độc chợt lóe, “Đừng đến đây, nếu không ta giết hắn.”
“Đừng đến đây!” Đại lão cảm thụ dao găm để ở cổ đã vẽ ra một vết máu, chất lỏng ấm áp chảy xuống, bất chấp cánh tay cùng người dưới đau đớn, sợ tới mức kêu to. Thủ hạ lập tức dừng lại.
“Đi.” Dao găm Lộ Lê dùng một chút lực, máu chảy càng nhiều.
“Được được được, ta đi, cẩn thận dao găm của ngươi, nếu ta mà chết, ngươi cũng không ra khỏi La Tử tinh được.” Đại lão sợ Lộ Lê thật sự muốn mạng mình, mạng lão tinh quý như vậy, chết ở trong tay một ngoạn* vật như vậy, hoàn toàn không đáng giá.
* Ngoạn: vừa có nghĩa khinh thường vừa có nghĩa thưởng thức.
Hai người chậm rãi đứng lên, dao găm của Lộ Lê tỳ vào cổ lão không mảy may biếng nhác, ra lệnh: “Bảo bọn họ lui ra ngoài.”
Sau đó lại nắm thật chặt dao găm.
“Được, đại ca, ngươi nói thì nói, ngàn vạn lần đừng lộn xộn.” Đại lão sợ chết, mỗi lần nói một lời, máu lão lại chảy không ít, cứ tiếp tục như vậy, hắn không bị giết chết, cũng phải mất máu mà chết, không mặc quần áo, máu trêи cổ chảy xuống tận dưới.
Thủ hạ lui ra ngoài, Lộ Lê bắt cóc lão chậm rãi di động ra bên ngoài, lúc tới cửa, phía sau bị gió mạnh tập kϊƈɦ, lập tức dùng dao găm chắn, bụng lập tức đau nhói.
Đại lão đã sớm chờ giờ khắc này, cơ hồ khi dao găm Lộ Lê vừa buông ra, cái tay không bị thương kia đấm vào bụng y.
Lộ Lê chịu đựng đau đớn nhanh chóng kéo khoảng cách với bọn chúng, nhìn kẻ tập kϊƈɦ sau lưng hẳn là thủ hạ của lão đại, không biết khi nào trốn ở bên trong, y không có khả năng không nhìn thấy, giải thích duy nhất chính là bên trong có đường thông ra ngoài, có thể từ bên ngoài tiến vào.
Thủ hạ đỡ lão đại, cởi một kiện áo khoác cho lão đại mặc vào, người canh giữ ở bên ngoài lập tức ùa vào.
Đại lão lạnh mặt nhìn chằm chằm Lộ Lê, khuôn mặt chảy mồ hôi, dừng ở miệng vết thương trêи cổ, nước muối kϊƈɦ thích gây đau đớn nhè nhẹ, không ngừng nhắc nhở hắn sự thật vừa mới thua trong tay một ngoạn vật, phẫn nộ ăn mòn lý trí.
“Bắt sống hắn cho ta, ta muốn tra tấn hắn đến chết, làm hắn mỗi giờ mỗi phút sống không bằng chết!” Thanh âm oán độc từ trong miệng đại lão thốt ra, có thêm hận ý lành lạnh.
Phòng không nhỏ, nhưng mấy chục cá nhân tiến vào, liền có vẻ chật chội cực kỳ, quyền cước dường như không thể thi triển.
Lộ Lê nắm thật chặt dao găm trong tay, trong lòng biết hôm nay không tránh được một hồi huyết chiến, nếu rơi xuống trong tay đối phương, đừng nói cứu con trai ra ngoài, chính y cũng xong đời.
Mấy chục cá nhân nhào lên cùng lúc, bọn chúng tuy không được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng ở hắc tinh sờ bò lăn lộn nhiều năm, sớm đã luyện được một thân thân thủ.
Lộ Lê dùng dao găm giết vài người, dần dần thấy lực bất tòng tâm, bị một người bắt được cơ hội đá trúng sau lưng, lảo đảo hai bước về phía trước, mà ở trước mặt y, có ba người xông tới, hùng hổ, mắt thấy sắp bị đánh rồi, bên tai lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Lộ Lê ngã vào một vòng tay rắn chắc, cùng với lồng ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc vờn quanh y, trợn mắt nhìn thấy người đàn ông như lưỡi đao sắc bén lạnh băng đáng sợ, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, đôi mắt nhịn không được có chút chua xót.
“Rốt cuộc anh đã tới.” Lộ Lê ôm lấy hắn, thanh âm tràn đầy mỏi mệt, y đã rất lâu chưa trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, y phát hiện mình rất khó thích ứng, sau khi được Tần Vũ chiều chuộng qua hai năm an ổn hạnh phúc như vậy.
Tần Vũ không nói gì ôm y, trái tim đập mạnh truyền đến cảm giác chân thật nhất, lực đạo tuy không làm thương tổn đến y, lại như muốn khảm y vào trong lồng ngực.
“Mày là ai, dám can đảm quản việc của Vinh Sâm ta!” Đại lão không thấy được quá trình Tần Vũ xuất hiện, chỉ biết trong nháy mắt, giữa nơi này nhiều thêm một người, đối phương ôm thanh niên lão muốn xé nhỏ vào trong lồng ngực, tấm lưng kiên định thẳng tắp, so với lão còn rắn chắc cao lớn hơn.
Tần Vũ quay đầu lại, một đôi mắt tàn bạo lạnh lẽo mang màu đỏ như dã thú làm cho người ta sợ hãi chuẩn xác dừng trêи người đại lão, không khí khủng bố làm cho người ta sợ hãi không che dấu bộc phát ra, đó là khí thế cuồng bạo khiến người không rét mà run, giống như ma quỷ khát máu.
“Mày, mày rốt cuộc là ai?” Đại lão sợ hãi đến lui một bước xuống phía sau, nếu không phải thủ hạ đỡ, lão đã đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất, ngoài mạnh trong yếu mà uy hϊế͙p͙, “Nơi này chính là La Tử tinh, địa bàn của Vinh Sâm ta, hiện tại bó tay chịu trói, ta còn có thể suy xét tha cho các ngươi một con đường sống, bằng không, ta cho các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Phải không, vậy nhìn xem, rốt cuộc là ai chết không có chỗ chôn.” Lộ Lê từ trong lòng Tần Vũ ngẩng đầu, trào phúng nhìn chằm chằm lão đại tai vạ đến nơi không tự biết, nói xong chán ghét dời tầm mắt, nhìn nhiều lại muốn nôn ra.
Đại lão cười lạnh lùng, có chỗ dựa thì thế nào, chỉ là một người, dùng xa luân chiến cũng có thể luân chết hai người, quát: “Thất thần làm gì, còn không mau lên cho ta!”
Thủ hạ nhanh chóng hoàn hồn.
Kế tiếp một màn khiến đại lão cả đời khó quên, đồng thời cũng hối hận vạn phần, hận tên nam nhân trẻ tuổi, nếu không phải hắn xúi giục mình thì mọi thứ đã không thành như vậy.
Cơn
giận của Tần Vũ bắt đầu, thích nhất tay không xé người, tựa như xé những tên hải tặc, căn phòng sạch sẽ xa hoa, chỉ qua một lúc, trêи mặt đất vách tường nội thất tất cả đều là vết máu, hội tụ thành một đống lớn máu loãng, chảy tới dưới chân lão đại, hình ảnh thảm thiết đến cực điểm, đại lão bị dọa ra nước tiểu.
Đúng lúc này, một thủ hạ vội vội vàng vàng chạy tới.
“Lão đại, không tốt, không tốt, có rất nhiều quân đội, bọn họ tiến công La Tử tinh, rất nhiều địa bàn của chúng ta đều bị bọn họ chiếm lĩnh và phá huỷ.” Thủ hạ bị dọa, trêи người mồ hôi như mưa.
Đại lão đặt ʍôиɠ ngã ngồi trêи mặt đất, trong miệng lẩm bẩm xong rồi xong rồi, đầy mặt tuyệt vọng.
Không bao lâu, một nhánh quân đội đến đây, người dẫn đầu là Tần Sương.
“Báo cáo thượng tướng, toàn bộ phạm nhân đều đã bắt giữ xong.” Tần Sương chào Tần Vũ bằng quân lễ nghiêm túc, nói xong chớp mắt với Lộ Lê, nháy mắt phá hủy cảm giác nghiêm trang.
Lộ Lê muốn cười, hiện tại lại không có tâm tư, vội vàng hỏi: “Soái Soái đâu, nó bị đám hải tặc kia nhốt lại, cùng những đứa trẻ khác.”
“Chị dâu yên tâm, Noyce đã dẫn người đi cứu bọn họ, phi thuyền hải tặc bị em kéo xuống, toàn bộ hải tặc một kẻ cũng trốn không thoát, hiện tại người hẳn đã được cứu ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Trái tim Lộ Lê cuối cùng buông lỏng một nửa, một nửa kia phải gặp con trai mới có thể hoàn toàn buông xuống.
“Kẻ này là?” Ánh mắt Tần Sương chuyển qua cửa nhìn lão đại mềm thành một nhúm mặt dại ra, phát hiện hắn chỉ mặc một kiện áo khoác, tức khắc ghê tởm nhíu mày, mẹ nó, đâu ra người ghê tởm như vậy.
“Hắn gọi là Vinh Sâm cái gì đó, La Tử tinh là thế lực của hắn.” Lộ Lê giải thích.
“Hóa ra hắn chính là thủ lĩnh Vinh Sâm.” La Tử tinh là ở bên cạnh R tinh hệ, Tần Sương thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, quen thuộc một ít hắc tinh, La Tử tinh chính là một trong số đó, đã nghe nói về thủ lĩnh Vinh Sâm, tức khắc hiểu hắn vì sao không mặc quần áo, hẳn là có ý đồ gây rối với chị dâu, thật là không muốn sống nữa.
Tần Sương biết hắn không đắc thủ, nếu không hắn hiện tại đã là một đống thịt nát, nhưng mà, “Chị dâu sao anh bị đưa tới chỗ này?”
Lộ Lê kể lại đơn giản một chút.
Trong nháy mắt thân thể Tần Vũ bạo nộ sát ý mãnh liệt lành lạnh, biểu tình giống như muốn ăn thịt người.
“Đệt, kẻ kia là ai, lão tử phải biết, giết chết hắn trước!” Tần Sương nghe xong nổi cáu, sạo lại có kẻ đê tiện như vậy, mình vận may không tốt bị hải tặc chọn trúng, chị dâu cũng không hại hắn, lại ác độc kéo chị dâu xuống nước.
“Tìm hắn.” Tần Vũ lạnh như băng âm trầm nói.
“Tôi sẽ làm ngay lập tức.” Tần Sương xoay người đi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tần Vũ nắm tay Lộ Lê.
Lộ Lê gật gật đầu, nơi này y cũng không muốn ở lại.
Lão đại phía sau cho rằng mình tránh được một kiếp, nhưng đúng lúc đang thấy may mắn, một chùm sáng xuyên qua não, lão đại hoành hành La Tử tinh vài chục năm, cứ như vậy chết một cách ngu ngốc không thể diện, sau đó bị binh lính xử lý như đám người thường.
Thể lực lớn nhất La Tử tinh cứ như vậy sập xuống, tuy nhiên hiện tại La Tử tinh bị phong tỏa, bên ngoài không ai biết nơi này phát sinh việc gì. Chiến hạm rậm rạp phủ kín không trung, từng chiếc trưng bày qua, hình ảnh thập phần chấn động nhân tâm.
Cư dân La Tử tinh khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm chiến hạm trêи không trung, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chiến hạm đế quốc phái tới như vậy, rậm rạp cơ giáp từ trong không trung rơi xuống, càn quét La Tử tinh.
Cư dân ở đây nhìn thấy có cơ giáp của quân đội đến đây, sợ tới mức run bần bật, còn tưởng quân đội muốn đại khai sát giới, chờ cơ giáp vọt tới trước mặt bọn họ, cơ giáp quân đội không chỉ không chạm vào bọn họ, mà giống như đang lục soát tìm kiếm người nào.
“Là Vinh Sâm, bọn họ đang tìm thành viên của Vinh Sâm, tôi thấy, rất nhiều người của Vinh Sâm bị cơ giáp quân đội bắt, phản kháng cũng bị cơ giáp quân đội giết.”
Thanh âm người nói chuyện hưng phấn, còn có chút run rẩy, kϊƈɦ động đến không thể tin được.
Cư dân bản địa bọn họ vẫn luôn âm thầm chịu đựng Vinh Sâm, sống trong nơm nớp lo sợ, nhiều năm như vậy có thể nói sống không bằng chết, ở chỗ này, người chết cũng không có ai vì ngươi lấy lại công bằng, cho dù có cũng chỉ là liên lụy những người xung quanh, Vinh Sâm chính là pháp luật của La Tử tinh.
Cư dân bản địa La Tử tinh thống hận Vinh Sâm, sớm đã không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Sau khi thế lực Vinh Sâm sụp đổ, dư lại đều là thể lực chẳng gây được chuyện gì lớn, cư dân La Tử tinh tưởng rằng quân đội đế quốc sẽ phá huỷ Vinh Sâm xong rời đi, sau đó, khẳng định sẽ có thế lực khác quật khởi, thay nhau lo lắng không ngừng. Nhưng qua mấy ngày, bọn họ biết lo lắng này không cần thiết, quân đội đế quốc chiếm lĩnh La Tử tinh, vẫn chưa rút quân đội, mà còn lưu lại quân đoàn I tiếng tăm lừng lẫy như lang hổ.
Sau đó, La Tử tinh bị Vinh Diệu đế quốc quản lý hoàn toàn, thoát ly thân phận hắc tinh, hoàn toàn trở thành một viên tinh cầu do đế quốc quản lý.
“Thôi, ta cũng không truy cứu việc này, người này ta rất vừa lòng, xem hàng hóa các ngươi lần này đưa lên không tồi, hai cái đều là cực phẩm, lần này ta sẽ bảo người tự mình vận chuyển ‘ hàng hóa ‘ của các ngươi ra ngoài, bảo đảm an toàn tới nơi cần đến, đủ thành ý chưa.” Đại lão vẫy vẫy tay, lúc nói chuyện còn mê đắm nhìn chằm chằm Lộ Lê.
Thuyền trưởng Dirk vui sướиɠ đầy mặt, không nghĩ đưa một người có lợi lớn như vậy, có người của lão hỗ trợ vận chuyển, là có thể vạn vô nhất thất (tuyệt không sai lầm), liên tục nói lời cảm tạ, bị đại lão đuổi ra.
“Ngươi cũng đi ra ngoài.” Đại lão nói với nam nhân trẻ tuổi đang đắc ý dào dạt.
Nam nhân trẻ tuổi tuy không thích đại lão, nhưng nghe được kẻ một giây trước còn làʍ ȶìиɦ với mình, giây sau đã muốn đuổi mình đi, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lộ Lê một cái, không tình nguyện nắm quần áo trêи mặt đất đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ dư lại hai người.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới đây.” Đại lão xoa xoa đôi tay, vẻ mặt đáng khinh nhào qua chỗ Lộ Lê.
Lộ Lê không cẩn thận thoáng nhìn qua nửa người dưới không mặc quần áo của hắn, né tránh xong lập tức ghê tởm đến mức nôn ra.
Phản ứng này chọc giận đại lão, cười lạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão tử để cho ngươi nếm thử lợi hại.”
Dứt lời liền đi bắt Lộ Lê, cho rằng y chỉ là mèo hoang, không nghĩ y còn phản kháng, nửa người dưới vừa vặn bị đá.
Đại lão cong lưng, khuôn mặt trướng thành màu gan heo, thống khổ vạn phần.
Lộ Lê đi qua đi lại dùng sức mà đạp lão một chân, lại một chân vào mặt hắn, mặt vốn dĩ đã xấu, lại càng xấu thêm, một chân một chân dùng sức đá, đang muốn bứt ra, bị bàn tay lão bắt lấy.
“Tiện nhân này, lão tử muốn ngươi sống không bằng chết.” Đại lão giận dữ trừng mắt nhìn y, ý tưởng ɖâʍ đãng nứt toác, tròng mắt dường như sắp lồi ra làm người ta sợ hãi.
Trêи tay Lộ Lê xuất hiện một con dao găm lóe ánh sáng lạnh, không nói hai lời, dưới ánh mắt kinh hãi của lão đại vung về phía tay lão, một cắt đứt rời bàn tay.
Đại lão phát ra tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc khiến cho đám mặc đồ đen ở bên ngoài trông coi chú ý, dùng sức đá cửa vọt vào.
Lộ Lê lập tức để dao găm trêи cổ lão đại, trong mắt ác độc chợt lóe, “Đừng đến đây, nếu không ta giết hắn.”
“Đừng đến đây!” Đại lão cảm thụ dao găm để ở cổ đã vẽ ra một vết máu, chất lỏng ấm áp chảy xuống, bất chấp cánh tay cùng người dưới đau đớn, sợ tới mức kêu to. Thủ hạ lập tức dừng lại.
“Đi.” Dao găm Lộ Lê dùng một chút lực, máu chảy càng nhiều.
“Được được được, ta đi, cẩn thận dao găm của ngươi, nếu ta mà chết, ngươi cũng không ra khỏi La Tử tinh được.” Đại lão sợ Lộ Lê thật sự muốn mạng mình, mạng lão tinh quý như vậy, chết ở trong tay một ngoạn* vật như vậy, hoàn toàn không đáng giá.
* Ngoạn: vừa có nghĩa khinh thường vừa có nghĩa thưởng thức.
Hai người chậm rãi đứng lên, dao găm của Lộ Lê tỳ vào cổ lão không mảy may biếng nhác, ra lệnh: “Bảo bọn họ lui ra ngoài.”
Sau đó lại nắm thật chặt dao găm.
“Được, đại ca, ngươi nói thì nói, ngàn vạn lần đừng lộn xộn.” Đại lão sợ chết, mỗi lần nói một lời, máu lão lại chảy không ít, cứ tiếp tục như vậy, hắn không bị giết chết, cũng phải mất máu mà chết, không mặc quần áo, máu trêи cổ chảy xuống tận dưới.
Thủ hạ lui ra ngoài, Lộ Lê bắt cóc lão chậm rãi di động ra bên ngoài, lúc tới cửa, phía sau bị gió mạnh tập kϊƈɦ, lập tức dùng dao găm chắn, bụng lập tức đau nhói.
Đại lão đã sớm chờ giờ khắc này, cơ hồ khi dao găm Lộ Lê vừa buông ra, cái tay không bị thương kia đấm vào bụng y.
Lộ Lê chịu đựng đau đớn nhanh chóng kéo khoảng cách với bọn chúng, nhìn kẻ tập kϊƈɦ sau lưng hẳn là thủ hạ của lão đại, không biết khi nào trốn ở bên trong, y không có khả năng không nhìn thấy, giải thích duy nhất chính là bên trong có đường thông ra ngoài, có thể từ bên ngoài tiến vào.
Thủ hạ đỡ lão đại, cởi một kiện áo khoác cho lão đại mặc vào, người canh giữ ở bên ngoài lập tức ùa vào.
Đại lão lạnh mặt nhìn chằm chằm Lộ Lê, khuôn mặt chảy mồ hôi, dừng ở miệng vết thương trêи cổ, nước muối kϊƈɦ thích gây đau đớn nhè nhẹ, không ngừng nhắc nhở hắn sự thật vừa mới thua trong tay một ngoạn vật, phẫn nộ ăn mòn lý trí.
“Bắt sống hắn cho ta, ta muốn tra tấn hắn đến chết, làm hắn mỗi giờ mỗi phút sống không bằng chết!” Thanh âm oán độc từ trong miệng đại lão thốt ra, có thêm hận ý lành lạnh.
Phòng không nhỏ, nhưng mấy chục cá nhân tiến vào, liền có vẻ chật chội cực kỳ, quyền cước dường như không thể thi triển.
Lộ Lê nắm thật chặt dao găm trong tay, trong lòng biết hôm nay không tránh được một hồi huyết chiến, nếu rơi xuống trong tay đối phương, đừng nói cứu con trai ra ngoài, chính y cũng xong đời.
Mấy chục cá nhân nhào lên cùng lúc, bọn chúng tuy không được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng ở hắc tinh sờ bò lăn lộn nhiều năm, sớm đã luyện được một thân thân thủ.
Lộ Lê dùng dao găm giết vài người, dần dần thấy lực bất tòng tâm, bị một người bắt được cơ hội đá trúng sau lưng, lảo đảo hai bước về phía trước, mà ở trước mặt y, có ba người xông tới, hùng hổ, mắt thấy sắp bị đánh rồi, bên tai lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Lộ Lê ngã vào một vòng tay rắn chắc, cùng với lồng ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc vờn quanh y, trợn mắt nhìn thấy người đàn ông như lưỡi đao sắc bén lạnh băng đáng sợ, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, đôi mắt nhịn không được có chút chua xót.
“Rốt cuộc anh đã tới.” Lộ Lê ôm lấy hắn, thanh âm tràn đầy mỏi mệt, y đã rất lâu chưa trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, y phát hiện mình rất khó thích ứng, sau khi được Tần Vũ chiều chuộng qua hai năm an ổn hạnh phúc như vậy.
Tần Vũ không nói gì ôm y, trái tim đập mạnh truyền đến cảm giác chân thật nhất, lực đạo tuy không làm thương tổn đến y, lại như muốn khảm y vào trong lồng ngực.
“Mày là ai, dám can đảm quản việc của Vinh Sâm ta!” Đại lão không thấy được quá trình Tần Vũ xuất hiện, chỉ biết trong nháy mắt, giữa nơi này nhiều thêm một người, đối phương ôm thanh niên lão muốn xé nhỏ vào trong lồng ngực, tấm lưng kiên định thẳng tắp, so với lão còn rắn chắc cao lớn hơn.
Tần Vũ quay đầu lại, một đôi mắt tàn bạo lạnh lẽo mang màu đỏ như dã thú làm cho người ta sợ hãi chuẩn xác dừng trêи người đại lão, không khí khủng bố làm cho người ta sợ hãi không che dấu bộc phát ra, đó là khí thế cuồng bạo khiến người không rét mà run, giống như ma quỷ khát máu.
“Mày, mày rốt cuộc là ai?” Đại lão sợ hãi đến lui một bước xuống phía sau, nếu không phải thủ hạ đỡ, lão đã đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất, ngoài mạnh trong yếu mà uy hϊế͙p͙, “Nơi này chính là La Tử tinh, địa bàn của Vinh Sâm ta, hiện tại bó tay chịu trói, ta còn có thể suy xét tha cho các ngươi một con đường sống, bằng không, ta cho các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Phải không, vậy nhìn xem, rốt cuộc là ai chết không có chỗ chôn.” Lộ Lê từ trong lòng Tần Vũ ngẩng đầu, trào phúng nhìn chằm chằm lão đại tai vạ đến nơi không tự biết, nói xong chán ghét dời tầm mắt, nhìn nhiều lại muốn nôn ra.
Đại lão cười lạnh lùng, có chỗ dựa thì thế nào, chỉ là một người, dùng xa luân chiến cũng có thể luân chết hai người, quát: “Thất thần làm gì, còn không mau lên cho ta!”
Thủ hạ nhanh chóng hoàn hồn.
Kế tiếp một màn khiến đại lão cả đời khó quên, đồng thời cũng hối hận vạn phần, hận tên nam nhân trẻ tuổi, nếu không phải hắn xúi giục mình thì mọi thứ đã không thành như vậy.
Cơn
giận của Tần Vũ bắt đầu, thích nhất tay không xé người, tựa như xé những tên hải tặc, căn phòng sạch sẽ xa hoa, chỉ qua một lúc, trêи mặt đất vách tường nội thất tất cả đều là vết máu, hội tụ thành một đống lớn máu loãng, chảy tới dưới chân lão đại, hình ảnh thảm thiết đến cực điểm, đại lão bị dọa ra nước tiểu.
Đúng lúc này, một thủ hạ vội vội vàng vàng chạy tới.
“Lão đại, không tốt, không tốt, có rất nhiều quân đội, bọn họ tiến công La Tử tinh, rất nhiều địa bàn của chúng ta đều bị bọn họ chiếm lĩnh và phá huỷ.” Thủ hạ bị dọa, trêи người mồ hôi như mưa.
Đại lão đặt ʍôиɠ ngã ngồi trêи mặt đất, trong miệng lẩm bẩm xong rồi xong rồi, đầy mặt tuyệt vọng.
Không bao lâu, một nhánh quân đội đến đây, người dẫn đầu là Tần Sương.
“Báo cáo thượng tướng, toàn bộ phạm nhân đều đã bắt giữ xong.” Tần Sương chào Tần Vũ bằng quân lễ nghiêm túc, nói xong chớp mắt với Lộ Lê, nháy mắt phá hủy cảm giác nghiêm trang.
Lộ Lê muốn cười, hiện tại lại không có tâm tư, vội vàng hỏi: “Soái Soái đâu, nó bị đám hải tặc kia nhốt lại, cùng những đứa trẻ khác.”
“Chị dâu yên tâm, Noyce đã dẫn người đi cứu bọn họ, phi thuyền hải tặc bị em kéo xuống, toàn bộ hải tặc một kẻ cũng trốn không thoát, hiện tại người hẳn đã được cứu ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Trái tim Lộ Lê cuối cùng buông lỏng một nửa, một nửa kia phải gặp con trai mới có thể hoàn toàn buông xuống.
“Kẻ này là?” Ánh mắt Tần Sương chuyển qua cửa nhìn lão đại mềm thành một nhúm mặt dại ra, phát hiện hắn chỉ mặc một kiện áo khoác, tức khắc ghê tởm nhíu mày, mẹ nó, đâu ra người ghê tởm như vậy.
“Hắn gọi là Vinh Sâm cái gì đó, La Tử tinh là thế lực của hắn.” Lộ Lê giải thích.
“Hóa ra hắn chính là thủ lĩnh Vinh Sâm.” La Tử tinh là ở bên cạnh R tinh hệ, Tần Sương thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, quen thuộc một ít hắc tinh, La Tử tinh chính là một trong số đó, đã nghe nói về thủ lĩnh Vinh Sâm, tức khắc hiểu hắn vì sao không mặc quần áo, hẳn là có ý đồ gây rối với chị dâu, thật là không muốn sống nữa.
Tần Sương biết hắn không đắc thủ, nếu không hắn hiện tại đã là một đống thịt nát, nhưng mà, “Chị dâu sao anh bị đưa tới chỗ này?”
Lộ Lê kể lại đơn giản một chút.
Trong nháy mắt thân thể Tần Vũ bạo nộ sát ý mãnh liệt lành lạnh, biểu tình giống như muốn ăn thịt người.
“Đệt, kẻ kia là ai, lão tử phải biết, giết chết hắn trước!” Tần Sương nghe xong nổi cáu, sạo lại có kẻ đê tiện như vậy, mình vận may không tốt bị hải tặc chọn trúng, chị dâu cũng không hại hắn, lại ác độc kéo chị dâu xuống nước.
“Tìm hắn.” Tần Vũ lạnh như băng âm trầm nói.
“Tôi sẽ làm ngay lập tức.” Tần Sương xoay người đi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tần Vũ nắm tay Lộ Lê.
Lộ Lê gật gật đầu, nơi này y cũng không muốn ở lại.
Lão đại phía sau cho rằng mình tránh được một kiếp, nhưng đúng lúc đang thấy may mắn, một chùm sáng xuyên qua não, lão đại hoành hành La Tử tinh vài chục năm, cứ như vậy chết một cách ngu ngốc không thể diện, sau đó bị binh lính xử lý như đám người thường.
Thể lực lớn nhất La Tử tinh cứ như vậy sập xuống, tuy nhiên hiện tại La Tử tinh bị phong tỏa, bên ngoài không ai biết nơi này phát sinh việc gì. Chiến hạm rậm rạp phủ kín không trung, từng chiếc trưng bày qua, hình ảnh thập phần chấn động nhân tâm.
Cư dân La Tử tinh khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm chiến hạm trêи không trung, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chiến hạm đế quốc phái tới như vậy, rậm rạp cơ giáp từ trong không trung rơi xuống, càn quét La Tử tinh.
Cư dân ở đây nhìn thấy có cơ giáp của quân đội đến đây, sợ tới mức run bần bật, còn tưởng quân đội muốn đại khai sát giới, chờ cơ giáp vọt tới trước mặt bọn họ, cơ giáp quân đội không chỉ không chạm vào bọn họ, mà giống như đang lục soát tìm kiếm người nào.
“Là Vinh Sâm, bọn họ đang tìm thành viên của Vinh Sâm, tôi thấy, rất nhiều người của Vinh Sâm bị cơ giáp quân đội bắt, phản kháng cũng bị cơ giáp quân đội giết.”
Thanh âm người nói chuyện hưng phấn, còn có chút run rẩy, kϊƈɦ động đến không thể tin được.
Cư dân bản địa bọn họ vẫn luôn âm thầm chịu đựng Vinh Sâm, sống trong nơm nớp lo sợ, nhiều năm như vậy có thể nói sống không bằng chết, ở chỗ này, người chết cũng không có ai vì ngươi lấy lại công bằng, cho dù có cũng chỉ là liên lụy những người xung quanh, Vinh Sâm chính là pháp luật của La Tử tinh.
Cư dân bản địa La Tử tinh thống hận Vinh Sâm, sớm đã không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Sau khi thế lực Vinh Sâm sụp đổ, dư lại đều là thể lực chẳng gây được chuyện gì lớn, cư dân La Tử tinh tưởng rằng quân đội đế quốc sẽ phá huỷ Vinh Sâm xong rời đi, sau đó, khẳng định sẽ có thế lực khác quật khởi, thay nhau lo lắng không ngừng. Nhưng qua mấy ngày, bọn họ biết lo lắng này không cần thiết, quân đội đế quốc chiếm lĩnh La Tử tinh, vẫn chưa rút quân đội, mà còn lưu lại quân đoàn I tiếng tăm lừng lẫy như lang hổ.
Sau đó, La Tử tinh bị Vinh Diệu đế quốc quản lý hoàn toàn, thoát ly thân phận hắc tinh, hoàn toàn trở thành một viên tinh cầu do đế quốc quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.