Chương 40: Chương 40
Hắc Miêu Nghễ Nghễ
21/12/2017
Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Vic bị Dillow dọa sợ, thò đầu ra bên ngoài ngó nghiêng, phát hiện Dillow đang nằm nhoài trên bậu cửa sổ liếm móng, bộ lông đen bóng loáng không dính chút nước nào, nhìn vào cái miệng đang khép mở, có thể thấy hàm răng nhọn hoắt. Vic tận mắt thấy Dillow cắn xé một cái xương đùi, hút tủy sống bên trong…Chuột con rụt đầu về, hai con mắt láo liên nhìn bốn phương tám phương một lát, cuối cùng quyết định ngay tại chỗ đang đứng, gặm một cái, bé muốn đào hầm để trú ẩn giả chết.
Vic vừa lăn vừa cắn hai ba lần, tạo thành một cái động nho nhỏ. Bé con thò đầu xuống thăm dò, cảm thấy rất hài lòng với tác phẩm của mình. Chuột nhỏ cúi đầu sâu xuống…Đào, đào, đào…Nhưng mà Vic quên mất một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đó là bé mập tròn vo, vòng eo còn to hơn vòng đầu, cho nên chui sâu xuống rồi, liền gặp bi kịch!
Bị kẹt…
Vic cuống quít, muốn xuống không xuống được, muốn lên không lên được, thân thể tròn vo bị chèn ép đến khó chịu. Lúc này, Dillow đang nằm trên bậu cửa, thấy có tiếng động thì nhóc tò mò nhìn, phát hiện ra đầu và chân trước của chuột đồng chui sâu dưới đất, còn mông nhỏ và cái đuôi thì đang ngoáy tít phía trên. Vic cố cử động tứ chỉ, mông lắc liên hồi. Dillow chạy tới, tò mò hỏi: “Chơi vui không?”
Vic: “Chít chít chít chít, đừng ăn tôi, cứu mạng, cứu mạng, chít chít chít chít…”
Sở Du Nhiên chưa từng nghe bé chuột kêu thảm như vậy, gần như nhảy dựng lên, nhanh chân chạy ra ngoài. Thấy Vic rơi vào thảm cảnh như vậy, nhất thời dở khóc dở cười, đứa nhỏ này mới ban nãy còn lười biếng không muốn cử động, giờ là đang làm gì đây?
Bẻ bánh xe ra làm đôi, Sở Du Nhiên ôm Vic đang sợ hãi lên, buồn cười hỏi: “Vic, con không sao chứ? Vic?Vic?”
Chuột đồng nhỏ nằm ngửa bất động, gọi sao cũng không trả lời. Sở Du Nhiên lo lắng: “Vic?!”
Dillow đứng bên cạnh, lắc đầu ngao ngán, “Không có chuyện gì đâu, nó giả chết đấy. Thúc thúc ngu xuẩn nói, phụ thân nó khi còn bé bị dọa sợ cũng y chang à.”
Vic vừa thấy kĩ năng giả chết của mình bị vạch trần, trong nháy mắt trở mình, túm chặt đầu ngón tay của Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên: “…”
“Dillow muốn ăn thịt con.” Vic sợ đến nỗi trốn giữa các kẽ ngón tay của Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên im lặng nhìn Dillow, “Con xem con làm ra chuyện tốt gì kìa?”
Dillow hừ hừ, “Ta thèm vào ăn thịt nó, trên người toàn lông là lông, có nhổ cũng không hết.” Thấy Sở Du Nhiên trừng mắt, Dillow lầu bầu mấy tiếng, lại không nhịn được mà nói: “Được rồi được rồi, ta xin lỗi ngươi, không phải ta cố ý đâu, là thúc thúc ngu xuẩn nói phụ thân Vic bị dọa liền ngoan ngoãn ngay.” Dillow bình tĩnh bán đứng thúc thúc của mình.
Sở Du Nhiên: “…” Cái này là đánh vào tính cách mỗi người, kẻ mập mạp lười đến mức không muốn động đậy muốn gầy đi, nếu không phải lấy cái chết đe dọa, thực sự sẽ không thành công. Wales bày mưu này cho trẻ con, thật là rảnh rỗi quá mức!
Vì vậy, ở phần đánh giá về Dillow, Sở Du Nhiên cho một quả trứng vịt, thể hiện khi về em sẽ nói chuyện lại với anh!
Wales nhận được tin, kinh ngạc: Đây là hờn dỗi sao? Giống cái, quả nhiên cần phải dỗ dành mà. Nghĩ tới đây, Wales nhìn đồng hồ, quyết định đến sớm đón người yêu về, thuận tiện dụ dỗ một chút.
Sở Du Nhiên cứ “hờn dỗi” như vậy đến lúc tan học.
Đưa bọn trẻ lên xe, thầy giáo Hal đẩy chúng đi, khổ sở nhìn Sở Du Nhiên, có vẻ muốn nói lại thôi. Nhìn bộ mặt tươi cười vô hại của cậu, Hal rốt cục lấy hết dũng khí, để lại một câu khiến Sở Du Nhiên không hiểu gì: “Mặc kệ người khác chửi bới ngươi thế nào, ta vẫn tin ngươi vô tội!” Thầy giáo Hal bị chính mình làm cho cảm động, rốt cục cũng nói được rồi, là một con thỏ thẳng tính, kìm nén không nói ra thật khó chịu.
Sở Du Nhiên: (⊙o⊙) cái gì?
Thầy giáo Hal gật đầu, một lần nữa thể hiện lập trường bản thân, cũng không giải thích gì thêm, đẩy xe chạy như bay. Sở Du Nhiên phảng phất cảm giác người này đang cưỡi trên bánh xe phong hỏa, chớp mắt đã không thấy bóng – thầm than: Không hổ là thỏ!
Thầy giáo Claude dắt một đám sư tử hổ báo xếp hàng đi qua, nhìn thấy bộ dạng “không tim không phổi” của Sở Du Nhiên, cuối cùng không nhịn được mà dừng bước, nhắc nhở: “Mau lên mạng xem đi, nếu không tự giải quyết được thì nhanh nhanh mà tìm người giúp đỡ, ngươi…phải chú ý.” Thân phận của Sở Du Nhiên thay đổi, thế nhưng cách cư xử của cậu với mọi người vẫn như cũ, hơn nữa, trong trường thật ra cũng có nhiều người che dấu thân phận, cho nên cũng không ai tỏ ra đặc biệt trong cách đối xử với cậu, nhất là mấy thầy giáo là người quen cũ.
Sở Du Nhiên vội vàng lên internet, xem rốt cục là có chuyện gì.
Thầy giáo Claude thấy cậu hồ đồ như vậy, thở một hơi dài, ánh mắt tràn đầy đồng tình: Người thì gầy như que tăm, đầu óc thì sạch sẽ như tờ giấy, cái loại ngốc bạch ngọt này lên làm vương hậu, không thay đổi thì kiểu gì cũng bị người khác hại chết. Thật đáng thương.
Chờ đám sư tử hổ báo hùng dũng kéo quân qua xong, Sở Du Nhiên rốt cục cũng hiểu thấu điều các đồng nghiệp vừa nói là gì. Không biết tại sao trên internet lại lan truyền tin, nói cậu là phế nhân tinh thần lực cấp C, người như thế, không có tư cách sinh ấu tể cho hoàng gia. Bởi vì gien của hoàng gia quá mạnh, với thể chất thấp kém như thế, tinh thần lực vô dụng, vương hậu không có khả năng nuôi dạy ấu tể cho tốt, trước đó bị sảy thai chính là chứng cứ rõ ràng! Hơn nữa, cậu cũng không phải là con trai ruột của công tước Lehmann, mà chỉ là thế thân thôi!
Phản ứng đầu tiên của Sở Du Nhiên chính là: Sảy thai! Ai sảy thai? Một nam nhân như cậu thì sinh nở cái gì?!
Phản ứng thứ hai chính là: Người lan truyền tin tức này sao biết được tinh thần lực của cậu là cấp C a?
Phản ứng thứ ba: Hả hả, còn biết cậu không phải là con ruột nữa, chuyện này cậu cũng vừa mới biết thôi mà.
Wales vừa tới đã thấy Sở Du Nhiên ngây ngốc nhìn quang não, còn Dillow thì đang nằm nhoài trên bậu cửa sổ say giấc nồng. Hai người kia đều không chú ý tới y, càng không có vẻ vội vàng muốn về nhà. Mắt híp lại, trước tiên Wales túm cháu trai ngu xuẩn đang mơ mang lên, sau thì túm eo Sở Du Nhiên, mạnh mẽ mang cả hai người đi.
Mọi người hiện giờ đã biết thân phận của bọn họ, cho nên cũng không cần phải ngồi phi hành khí bay một vòng quanh trường nữa, mà một nhà ba người trực tiếp đi bộ về. Trên đường, Sở Du Nhiên vẫn tiếp tục suy nghĩ người loan tin là ai. Thấy vậy, Wales choàng vai Sở Du Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo người yêu dựa gần vào mình. Y trầm giọng: “Không cần để tâm, có ta ở đây, ai cũng không bắt nạt được em.”
Sở Du Nhiên dừng bước, buồn rầu nhìn đối phương: “Hiện tại em thấy rất khó xử.”
Wales theo bản năng đứng lại, chờ giống cái của y tố khổ với y, làm nũng với y, nhờ vả y.
Sở Du Nhiên lắc lắc bàn chân, mỉm cười: “Nhà chúng mình rộng quá, em đi cũng thấy mỏi chân.” Thật ra cũng không mệt lắm, chỉ là muốn quốc vương bệ hạ biến thành thú cưỡi thôi nha. Chỉ là nếu nói trắng ra thì có vẻ không tốt lắm, cho nên Sở Du Nhiên lựa lời rất uyển chuyển.
Wales lẳng lặng nhìn Sở Du Nhiên, dưới ánh trời chiều, nụ cười ấm áp như liều thuốc đầu độc lòng người. Thời khắc này, y cảm thấy, Sở Du Nhiên nói gì y cũng sẽ đồng ý, vì vậy, quốc vương bệ hạ mỉm cười rất nhẹ, kẹp cháu trai còn đang ngủ vào nách, sau đó chỉ vào bờ vai của mình, nghiêm túc hỏi: “Em muốn ngồi lên đây sao?”
Sở Du Nhiên dở khóc dở cười, vội vã lắc đầu, thất vọng nói: “Thật ra em còn đi được.”
Wales nhíu mày: “Nếu không, để anh cõng em nhé?”
Sở Du Nhiên: “…” Thật ra ta chỉ muốn ngươi để ta cưỡi thôi.
Wales dấu ý cười trong đáy mắt, nhìn bộ dạng Sở Du Nhiên rõ ràng lúng túng như cứ cố tỏ ra không để ý, trong lòng giống như bị lông mềm của vật nhỏ cọ một cái.
Sở Du Nhiên quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, lúc này không khí dịu mát, tuy rằng đế tinh cũng tương tự như trái đất, có hai mùa xuân thu thay đổi, chỉ là thời điểm cuối thu vẫn rất lạnh. Ven đường, mấy mảng hoa vọng xuân không vì thời tiết lạnh giá mà trút lá, ngược lại, còn nở bung muôn đóa hoa rực rỡ sắc màu, đẹp không sao tả xết. Sở Du Nhiên luôn hiếu ký tại sao một loài hoa lại có thể mang nhiều màu sắc như vậy, cho nên cậu rảnh rỗi bèn ngồi xổm xuống quan sát. Mỗi một đóa hoa lại có số lượng cánh hoa khác nhau, mà cho dù là có bao nhiêu cánh hoa, thì màu sắc cũng không cánh nào giống cánh nào.
Sở Du Nhiên vừa vươn tay hái một đóa, đột nhiên cảm giác trên cổ bị lông mềm cọ cọ, hơi thở quen thuộc khiến cậu kinh ngạc quay đầu lại. Wales biến thành thú hình, cưng chiều nói: “Tới đây, anh đưa em về.”
Không chiều cậu thì cậu ngồi xổm xuống ven đường như sắp khóc, giống cái mảnh mai như thế, khiến quốc vương bệ hạ không đau lòng không được.
Sở Du Nhiên cười híp mắt, leo lên, ôm lấy Dillow dường như hơi tỉnh giấc. Wales nện bước chậm rãi về vương cung, “Sắp tới là quốc khánh, Dillow của chúng ta đã được một tuổi rồi.” Ngày quốc khánh cũng giống như Tết, Tariweya coi quốc khánh là thời điểm luân hồi, giao thoa giữa kết thúc và bắt đầu.
Wales ừ một tiếng, “Trí thông mình không tăng, vô dụng.”
Dillow hơi mở mắt ra, cảm thấy thúc thúc ngu xuẩn hình như đang mắng mình.
Sở Du Nhiên vuốt gáy nhóc con, để Dillow ngủ tiếp, hơi lo lắng hỏi: “Ngày quốc khánh cử hành hôn lễ, có vấn đề gì không?”
“Em mắc bệnh sợ hãi tiền hôn nhân sao.” Wales vạch trần điểm mấu chốt của Sở Du Nhiên, bá đạo nói, “Có ta ở đây, ai dám gây sự?”
Sở Du Nhiên bị bộ dạng ngạo nghễ của y chọc cười, không nhịn được mà phản bác, “Anh biết thừa trên internet có người lan tin bất lợi cho em, vậy mà còn nói không ai dám gây sự.”
“Tối nay thôi dư luận sẽ xoay chiều, đừng sợ.” Wales an ủi, tốc độ bước chân nhanh hơn, Dillow trong nháy mắt choàng, bất mãn túm lông trên lưng thúc thúc ngu xuẩn, cắn một cái: “Phì phì! Lông đen!”
Sở Du Nhiên véo nhóc con, “Con cũng đen!”
Dillow không phục, chỉ vào tóc của Sở Du Nhiên, “Thầy cũng đen! Cả nhà chúng ta đều đen! Sau này có đệ đệ, chúng ta là một tổ đen!”
Sở Du Nhiên: “…” Cảm thấy có chỗ không đúng, mà không thể diễn tả thành lời. (trong tiếng Trung, hắc ngoài chỉ màu đen còn chỉ mấy người xấu xa đó)
——————–
Wales nói tối nay dư luận sẽ xoay chiều, cho nên Sở Du Nhiên sau khi ăn no thì mang Dillow đi tản bộ, vừa đi vừa lên Internet đọc tin tức. Tin đồn kia hiện giờ rất hot, lúc chạng vạng tối cậu xem thì nhiều người còn đang quan sát, dù sao chuyện của hoàng gia, dân thường cũng không dám bình luận, mà bây giờ, dư luận trực tiếp nghiêng về một phía: Vớ vẩn! Vương hậu rõ ràng là thú thần tái thế, là Chiến thần của đế quốc! Ngay cả bệ hạ cũng phải kính trọng ba phần, còn dám nói vương hậu vô dụng, ngươi mới là đồ vô dụng không có não!
Đây là âm mưu, lần trước có người bắt cóc vương hậu mới làm vương hậu bị sảy, hiện giờ sắp tới lễ cưới lại có kẻ đi vu vạ, đây chắc chắn là âm mưu! Phải bắt nghiêm trị!
Có lẽ là gian tế do đế quốc láng giềng Cripps cử tới giở trò, nhất định phải bắt được hắn, nghiêm trị!
Sở Du Nhiên nhăn mày, rốt cục ai loan tin cậu mang thai, nếu mà để cậu túm được, cậu nhất định sẽ vặt sạch lông thằng khốn đó!
Dillow điện hạ thấy Sở Du Nhiên tức muốn nổ phổi, bình tĩnh liếm lông và móng vuốt, aizz, giống cái, quả nhiên có lớn bao nhiêu vẫn ấu trĩ như vậy, nhóc đã thấy quen rồi.
Lúc này, trong một quán rượu cách đế tinh chừng hai ngày đường.
Một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, lên internet đọc một lát, rốt cục không kiềm chế được tính tình nóng giận của mình, ném quang não trên tay ra xa. Trong đôi mắt hình hạnh nhân của thiếu niên tràn ngập oan ức và phẫn uất, miệng nhỏ xinh như đóa anh đào, bởi vì bất mãn mà hơi chu ra, phối hợp với khuôn mặt trẻ con trắng trẻo, thực sự khiến người khác dễ dàng nảy sinh thương yêu.
Trong gian phòng còn có một nam nhân đang ngồi, người này thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, tóc đỏ rực có vẻ lẳng lơ diêm dúa. Hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt tuấn tú đa tình. Nhìn bộ dạng tức giận của thiếu niên, nam nhân đứng dậy, mỉm cười lại gần, cưng chiều xoa đầu, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm: “Bảo bối sao vậy, sao lại giận như thế?”
“Mẫu phụ! Người không lo sao, người xem này, đám tiện dân của đế quốc đang nói gì, tại sao lại bảo vệ Landseer chứ? Sao nó còn sống? Dựa vào cái gì mà nó còn sống!” Trong mắt thiếu niên ngập tràn oán độc, tương phản hoàn toàn với bộ dạng của mình. Nhìn thấy thiếu niên như vậy, mẫu phụ của hắn hơi cau mày, trầm giọng dạy bảo: “Collier, hiện giờ con phải nhớ cho kỹ, nó là anh trai con. Sau này, mặc kệ gặp nhau lúc nào, con cũng phải giả vờ kính trọng nó, hiểu không?”
“Con không hiểu!” Collier bất mãn, nước mắt đong đầy khóe mi, “Con mới là người thừa kế của gia tộc Lehmann, con mới là con trai ruột của phụ thân, Landseer là do con tiện chủng nào sinh ra, lại dám chiếm vị trí của con lâu như vậy, là nó đáng chết! Gia tộc Lehmann sẽ không làm thông gia với hoàng thất vì cái thằng tạp chủng đó!”
“Collier!” Monty quát to, ắt đi tiếng gào của con trai, “Ta chỉ nhắc cho con nhớ một lần cuối, chúng ta là những người đã khổ cực tìm Landseer đằng đẵng sáu năm, cả nhà chúng ta yêu quí nó, chỉ tiếc Sở Du Nhiên không phải là Landseer. Landseer đã mất tích trong sự cố năm đó, hài cốt không còn, gien cũng không còn. Sở Du Nhiên không phải Landseer, bởi vì Landseer là con trai của phụ thân con, còn Sở Du Nhiên thì không, hiểu rồi chứ?”
Thấy con trai bình tĩnh lại, Monty lúc này mới hòa hoãn nói tiếp: “Ta mặc kệ con tức giận cái gì với mấy thứ trên mạng, nhưng nếu không có tác dụng, kịp thời rút lui đi. Ta muốn con là một đứa trẻ ngoan, nhớ lấy, nhiệm vụ của con là thay thế địa vị của Sở Du Nhiên, là mối liên kết duy nhất giữa gia tộc Lehmann và hoàng thất. Những chuyện còn lại, cứ để mẫu phụ làm.”
——————–
Chờ Sở Du Nhiên ngủ, Wales vốn tưởng đã say giấc lại lặng lẽ mở mắt ra. Y ngồi dậy, đắp lại chăn cho Sở Du Nhiên, thỏa mãn vuốt ve hai má đỏ ửng của người yêu, sau đó bước xuống giường, không một tiếng động ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Crewe đứng chờ bên ngoài đã lâu, thấy y thì hạ giọng thầm thì: “Bệ hạ, đã điều tra được nơi tình nhân của công tước Lehmann và tiểu thiếu gia đang ở.”
Mắt Wales lóe lên ánh sắc lạnh, khóe miệng y cười nhạt, màn kịch tin đồn kia còn lâu mới làm hỏng được tâm trạng vui vẻ của y. Y lơ đễnh nói: “Để bọn chúng trên đường tới đế tinh gặp phải chuyện ngoài ý muốn đi, nhớ, phải làm giống như đúc cảnh sáu năm về trước.”
“Vậy tính mạng bọn chúng thì sao?”
“Không cần giữ lại, nhìn chỉ thấy không vui.” Wales nói xong thì quay về phòng, vấn đề y quan tâm bây giờ là phải ôm quả cầu lông nhỏ của y đi ngủ.
Trong giấc mộng của Sở Du Nhiên, ở ngoài vũ trụ cách xa đế tinh, cậu trải qua một cuộc truy sát dồn dập, tựa như mèo vờn chuột, tất cả âm mưu đổ dồn xuống như đòi mạng. Mà Wales đã dùng sự thực để giải thích đạo lý, tất cả âm mưu đứng trước quyền lực tuyệt đối chỉ là bàn cào của con mèo nhỏ. Sau này, y sẽ bảo vệ bảo bối của mình, không ngại trả bất cứ giá nào.
Sáng sớm, Sở Du Nhiên bị Dillow đánh thức. Sau khi ăn xong điểm tâm, cậu đưa nhóc tới trường, trước khi đi bị mèo lớn kéo một cái. Như thường lệ, cậu lại ngượng ngùng đưa tay che kín hai mắt báo nhỏ, hôn lên môi Wales.
Gần thời gian tổ chức lễ cưới, một ngày của Sở Du Nhiên bắt đầu trở nên bận rộn. Ban ngày cậu phải tới trường, tối về thì xem quy trình tổ chức đám cưới và mặc thử các bộ lễ phục cần thiết.
Trong lúc bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm tới Dillow, nhóc con lần thứ hai lại phá kỷ lục của bảng thiên tài. Nhóc trong lúc leo cây, đột nhiên thức tỉnh dị năng “phong”. Wales không rảnh dạy Dillow, vì thế ném cháu trai mình cho Sở Hồng Vũ…
Sở Du Nhiên lo lắng: “Dillow ở cùng phụ thân em, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Wales gật đầu, “Không sao, em yên tâm, phụ thân rất có kinh nghiệm dạy dỗ ấu tể hoàng thất.” Thời điểm dạy y hẳn đã có nhiều bài học rồi, dạy Dillow tuyệt đối không thành vấn đề.
Sở Du Nhiên thấy y gọi phụ thân lưu loát như thế, khóe miệng co giật, sau đó chấp nhận…
Vì vậy, dưới ánh mắt như cười như không của Sở Hồng Vũ, Dillow ương bướng nghĩ: (▼ へ ▼ メ) Đây là thử thách để bản điện hạ trưởng thành sao? Được, bản điện hạ tiếp nhận khiêu chiến!
——————-
Nửa tháng sau, hôn lễ!
Ngày này vừa đúng là ngày quốc khánh, cho nên toàn trường đều được nghỉ học. Tất cả đám nhãi con ngồi xổm trước màn hình video kết nối Internet, chờ đón sự xuất hiện của thầy giáo xinh đẹp.
Thảm đỏ trải dài, nhuộm toàn bộ đế tinh thành màu lửa đỏ rạo rực vui mừng. Sở Du Nhiên được Sở Hồng Vũ nắm tay, dắt đi từng bước đã định, đủ 1001 bước, đại diện cho một đời một kiếp.
Lòng bàn tay Sở Du Nhiên hơi lạnh, cậu lo lắng đến đổ mồ hôi. Mà kỳ quái là Sở Hồng Vũ bên cạnh cậu, không hiểu sao tay cũng đầy mồ hôi như thế. Lén lút liếc mắt nhìn người bên cạnh, Sở Hồng Vũ phát hiện thì mỉm cười với con trai, trong nụ cười tràn đầy trấn an, ánh mắt từ ái khiến Sở Du Nhiên thêm phần an tâm.
Bóp bàn tay lạnh như băng của con trai, Sở Hồng Vũ chậm rãi thì thầm: “Sau này phải nhớ, trước khi yêu người phải tự yêu lấy mình. Cả đời này chỉ ngắn ngủi một trăm mấy chục năm, cha không thể ở với con cả đời. Cho nên, lúc cha không còn bên con, con nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Sở Du Nhiên không nhịn được cảm thấy chua xót, cậu vạn lần không ngờ Sở Hồng Vũ sẽ nói ra những lời này. Cậu lẩm bẩm: “Phụ thân…” Lúc này, Sở Du Nhiên không ý thức được, những câu vừa rồi của Sở Hồng Vũ, còn ẩn chứa nhiều đạo lý khác.
“Đương nhiên.” Sở Hồng Vũ chuyển đề tài, bá đạo nói: “Nếu ta còn sống, đừng hòng đứa nào bắt nạt được ngươi, cho dù ta có phải đối đầu với toàn bộ Tariweya đế quốc.”
Sở Hồng Vũ nói xong, ngước đầu lên nhìn về phía đài cao trước mặt.
Đây là đoạn đường cuối, đài cao chừng mấy chục mét tượng trưng cho uy quyền hoàng gia. Wales không mặc quân trang, mà mặc lễ phục đồng bộ với Sở Du Nhiên, y cúi đầu nhìn hai cha con, trao đổi ánh mắt với Sở Hồng Vũ rất nhanh. Y híp mắt, không có ý định né tránh ánh mắt của Sở Hồng Vũ, giống như cam đoan, cả đời chắc chắn sẽ không để ông có cơ hội ấy.
Sở Du Nhiên cũng ngẩng đầu lên, nhìn Wales đang đứng chờ họ trên đài, khuôn mặt tuấn tú của đối phương không còn lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày, mà tràn đầy thân thiết, trong mắt thậm chí còn có chút đau lòng và không nỡ.
Sở Du Nhiên mỉm cười, đỏ bừng mặt, cậu tin tưởng y, tin y sẽ không để cậu phải thất vọng.
Sở Du Nhiên nhìn bộ dạng con trai, muốn tức điên, ông nói nhiều như vậy, mà cái thằng ngốc này không thông được chút nào sao! Nếu ông thực sự ra đi, đứa nhỏ này thật sự có thể chăm sóc tốt bản thân sao? Bởi xung quanh có hàng triệu đôi mắt nhìn hai người, cho nên Sở Hồng Vũ chỉ có thể đè nén suy nghĩ xuống đáy lòng, tiếp tục các nghi thức của hôn lễ.
Wales nhìn vật nhỏ xinh đẹp dưới đài không chút do dự đi từng bước về phía mình, dung mạo hoàn hảo mỉm cười đầy thỏa mãn, ánh mắt tràn ngập tín nhiệm. Con ngươi đen bóng như một cái động sâu không đáy, hấp dẫn tâm hồn y, khiến y tự nguyện nhảy xuống, chết chìm bên trong.
Wales như bị mê hoặc, bước về phía trước.
Banksy đại nhân nhìn thấu ý đồ của y, vội vã nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, người không thể, hôn lễ đang phát sóng trực tiếp trên khắp đế quốc. Ngày quốc khánh, bệ hạ không thể tự hạ thấp thân phận đi đón người khác, sẽ phá hủy tôn nghiêm hoàng gia.”
Wales hừ lạnh, không để ý lời phản đối, y bước xuống, lạnh lùng ném trả Banksy một câu: “Sớm biết mệt mỏi như vậy, ta phải hủy nó luôn mới phải!”
Wales tự mình bước trên đài xuống, khiến Sở Du Nhiên cũng rất kinh ngạc. Được bệ hạ “sủng ái” như vậy, không biết con dân đế quốc sẽ nói thế nào, liệu cậu có bị coi là con yêu tinh mê hoặc vua một nước, bị người người chửi rủa không đây?
Con dân đang xem phát sóng trực tiếp quả thực rất kinh ngạc, mà trên Internet thì sôi lên sùng sục. Vốn họ còn đang bàn tán chuyện tại sao lại là Sở Hồng Vũ dẫn Sở Du Nhiên đi, mà không phải do phụ thân là công tước Lehmann dẫn, nhưng giờ thấy bệ hạ bước xuống đài, ai còn để tâm phụ thân vương hậu là ai, khung phản hồi dường như nổ tung. Nhưng mọi người càng khiếp sợ hơn khi thấy sau khi bước xuống, Wales trực tiếp cướp người trong tay Sở Hồng Vũ, bế Sở Du Nhiên đi lên.
Từ trong tay cha vợ + thầy giáo dám cướp người, bệ hạ uy vũ! Anh hùng trong truyền thuyết a!
Beta: Dạ
***
Vic bị Dillow dọa sợ, thò đầu ra bên ngoài ngó nghiêng, phát hiện Dillow đang nằm nhoài trên bậu cửa sổ liếm móng, bộ lông đen bóng loáng không dính chút nước nào, nhìn vào cái miệng đang khép mở, có thể thấy hàm răng nhọn hoắt. Vic tận mắt thấy Dillow cắn xé một cái xương đùi, hút tủy sống bên trong…Chuột con rụt đầu về, hai con mắt láo liên nhìn bốn phương tám phương một lát, cuối cùng quyết định ngay tại chỗ đang đứng, gặm một cái, bé muốn đào hầm để trú ẩn giả chết.
Vic vừa lăn vừa cắn hai ba lần, tạo thành một cái động nho nhỏ. Bé con thò đầu xuống thăm dò, cảm thấy rất hài lòng với tác phẩm của mình. Chuột nhỏ cúi đầu sâu xuống…Đào, đào, đào…Nhưng mà Vic quên mất một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đó là bé mập tròn vo, vòng eo còn to hơn vòng đầu, cho nên chui sâu xuống rồi, liền gặp bi kịch!
Bị kẹt…
Vic cuống quít, muốn xuống không xuống được, muốn lên không lên được, thân thể tròn vo bị chèn ép đến khó chịu. Lúc này, Dillow đang nằm trên bậu cửa, thấy có tiếng động thì nhóc tò mò nhìn, phát hiện ra đầu và chân trước của chuột đồng chui sâu dưới đất, còn mông nhỏ và cái đuôi thì đang ngoáy tít phía trên. Vic cố cử động tứ chỉ, mông lắc liên hồi. Dillow chạy tới, tò mò hỏi: “Chơi vui không?”
Vic: “Chít chít chít chít, đừng ăn tôi, cứu mạng, cứu mạng, chít chít chít chít…”
Sở Du Nhiên chưa từng nghe bé chuột kêu thảm như vậy, gần như nhảy dựng lên, nhanh chân chạy ra ngoài. Thấy Vic rơi vào thảm cảnh như vậy, nhất thời dở khóc dở cười, đứa nhỏ này mới ban nãy còn lười biếng không muốn cử động, giờ là đang làm gì đây?
Bẻ bánh xe ra làm đôi, Sở Du Nhiên ôm Vic đang sợ hãi lên, buồn cười hỏi: “Vic, con không sao chứ? Vic?Vic?”
Chuột đồng nhỏ nằm ngửa bất động, gọi sao cũng không trả lời. Sở Du Nhiên lo lắng: “Vic?!”
Dillow đứng bên cạnh, lắc đầu ngao ngán, “Không có chuyện gì đâu, nó giả chết đấy. Thúc thúc ngu xuẩn nói, phụ thân nó khi còn bé bị dọa sợ cũng y chang à.”
Vic vừa thấy kĩ năng giả chết của mình bị vạch trần, trong nháy mắt trở mình, túm chặt đầu ngón tay của Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên: “…”
“Dillow muốn ăn thịt con.” Vic sợ đến nỗi trốn giữa các kẽ ngón tay của Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên im lặng nhìn Dillow, “Con xem con làm ra chuyện tốt gì kìa?”
Dillow hừ hừ, “Ta thèm vào ăn thịt nó, trên người toàn lông là lông, có nhổ cũng không hết.” Thấy Sở Du Nhiên trừng mắt, Dillow lầu bầu mấy tiếng, lại không nhịn được mà nói: “Được rồi được rồi, ta xin lỗi ngươi, không phải ta cố ý đâu, là thúc thúc ngu xuẩn nói phụ thân Vic bị dọa liền ngoan ngoãn ngay.” Dillow bình tĩnh bán đứng thúc thúc của mình.
Sở Du Nhiên: “…” Cái này là đánh vào tính cách mỗi người, kẻ mập mạp lười đến mức không muốn động đậy muốn gầy đi, nếu không phải lấy cái chết đe dọa, thực sự sẽ không thành công. Wales bày mưu này cho trẻ con, thật là rảnh rỗi quá mức!
Vì vậy, ở phần đánh giá về Dillow, Sở Du Nhiên cho một quả trứng vịt, thể hiện khi về em sẽ nói chuyện lại với anh!
Wales nhận được tin, kinh ngạc: Đây là hờn dỗi sao? Giống cái, quả nhiên cần phải dỗ dành mà. Nghĩ tới đây, Wales nhìn đồng hồ, quyết định đến sớm đón người yêu về, thuận tiện dụ dỗ một chút.
Sở Du Nhiên cứ “hờn dỗi” như vậy đến lúc tan học.
Đưa bọn trẻ lên xe, thầy giáo Hal đẩy chúng đi, khổ sở nhìn Sở Du Nhiên, có vẻ muốn nói lại thôi. Nhìn bộ mặt tươi cười vô hại của cậu, Hal rốt cục lấy hết dũng khí, để lại một câu khiến Sở Du Nhiên không hiểu gì: “Mặc kệ người khác chửi bới ngươi thế nào, ta vẫn tin ngươi vô tội!” Thầy giáo Hal bị chính mình làm cho cảm động, rốt cục cũng nói được rồi, là một con thỏ thẳng tính, kìm nén không nói ra thật khó chịu.
Sở Du Nhiên: (⊙o⊙) cái gì?
Thầy giáo Hal gật đầu, một lần nữa thể hiện lập trường bản thân, cũng không giải thích gì thêm, đẩy xe chạy như bay. Sở Du Nhiên phảng phất cảm giác người này đang cưỡi trên bánh xe phong hỏa, chớp mắt đã không thấy bóng – thầm than: Không hổ là thỏ!
Thầy giáo Claude dắt một đám sư tử hổ báo xếp hàng đi qua, nhìn thấy bộ dạng “không tim không phổi” của Sở Du Nhiên, cuối cùng không nhịn được mà dừng bước, nhắc nhở: “Mau lên mạng xem đi, nếu không tự giải quyết được thì nhanh nhanh mà tìm người giúp đỡ, ngươi…phải chú ý.” Thân phận của Sở Du Nhiên thay đổi, thế nhưng cách cư xử của cậu với mọi người vẫn như cũ, hơn nữa, trong trường thật ra cũng có nhiều người che dấu thân phận, cho nên cũng không ai tỏ ra đặc biệt trong cách đối xử với cậu, nhất là mấy thầy giáo là người quen cũ.
Sở Du Nhiên vội vàng lên internet, xem rốt cục là có chuyện gì.
Thầy giáo Claude thấy cậu hồ đồ như vậy, thở một hơi dài, ánh mắt tràn đầy đồng tình: Người thì gầy như que tăm, đầu óc thì sạch sẽ như tờ giấy, cái loại ngốc bạch ngọt này lên làm vương hậu, không thay đổi thì kiểu gì cũng bị người khác hại chết. Thật đáng thương.
Chờ đám sư tử hổ báo hùng dũng kéo quân qua xong, Sở Du Nhiên rốt cục cũng hiểu thấu điều các đồng nghiệp vừa nói là gì. Không biết tại sao trên internet lại lan truyền tin, nói cậu là phế nhân tinh thần lực cấp C, người như thế, không có tư cách sinh ấu tể cho hoàng gia. Bởi vì gien của hoàng gia quá mạnh, với thể chất thấp kém như thế, tinh thần lực vô dụng, vương hậu không có khả năng nuôi dạy ấu tể cho tốt, trước đó bị sảy thai chính là chứng cứ rõ ràng! Hơn nữa, cậu cũng không phải là con trai ruột của công tước Lehmann, mà chỉ là thế thân thôi!
Phản ứng đầu tiên của Sở Du Nhiên chính là: Sảy thai! Ai sảy thai? Một nam nhân như cậu thì sinh nở cái gì?!
Phản ứng thứ hai chính là: Người lan truyền tin tức này sao biết được tinh thần lực của cậu là cấp C a?
Phản ứng thứ ba: Hả hả, còn biết cậu không phải là con ruột nữa, chuyện này cậu cũng vừa mới biết thôi mà.
Wales vừa tới đã thấy Sở Du Nhiên ngây ngốc nhìn quang não, còn Dillow thì đang nằm nhoài trên bậu cửa sổ say giấc nồng. Hai người kia đều không chú ý tới y, càng không có vẻ vội vàng muốn về nhà. Mắt híp lại, trước tiên Wales túm cháu trai ngu xuẩn đang mơ mang lên, sau thì túm eo Sở Du Nhiên, mạnh mẽ mang cả hai người đi.
Mọi người hiện giờ đã biết thân phận của bọn họ, cho nên cũng không cần phải ngồi phi hành khí bay một vòng quanh trường nữa, mà một nhà ba người trực tiếp đi bộ về. Trên đường, Sở Du Nhiên vẫn tiếp tục suy nghĩ người loan tin là ai. Thấy vậy, Wales choàng vai Sở Du Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo người yêu dựa gần vào mình. Y trầm giọng: “Không cần để tâm, có ta ở đây, ai cũng không bắt nạt được em.”
Sở Du Nhiên dừng bước, buồn rầu nhìn đối phương: “Hiện tại em thấy rất khó xử.”
Wales theo bản năng đứng lại, chờ giống cái của y tố khổ với y, làm nũng với y, nhờ vả y.
Sở Du Nhiên lắc lắc bàn chân, mỉm cười: “Nhà chúng mình rộng quá, em đi cũng thấy mỏi chân.” Thật ra cũng không mệt lắm, chỉ là muốn quốc vương bệ hạ biến thành thú cưỡi thôi nha. Chỉ là nếu nói trắng ra thì có vẻ không tốt lắm, cho nên Sở Du Nhiên lựa lời rất uyển chuyển.
Wales lẳng lặng nhìn Sở Du Nhiên, dưới ánh trời chiều, nụ cười ấm áp như liều thuốc đầu độc lòng người. Thời khắc này, y cảm thấy, Sở Du Nhiên nói gì y cũng sẽ đồng ý, vì vậy, quốc vương bệ hạ mỉm cười rất nhẹ, kẹp cháu trai còn đang ngủ vào nách, sau đó chỉ vào bờ vai của mình, nghiêm túc hỏi: “Em muốn ngồi lên đây sao?”
Sở Du Nhiên dở khóc dở cười, vội vã lắc đầu, thất vọng nói: “Thật ra em còn đi được.”
Wales nhíu mày: “Nếu không, để anh cõng em nhé?”
Sở Du Nhiên: “…” Thật ra ta chỉ muốn ngươi để ta cưỡi thôi.
Wales dấu ý cười trong đáy mắt, nhìn bộ dạng Sở Du Nhiên rõ ràng lúng túng như cứ cố tỏ ra không để ý, trong lòng giống như bị lông mềm của vật nhỏ cọ một cái.
Sở Du Nhiên quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, lúc này không khí dịu mát, tuy rằng đế tinh cũng tương tự như trái đất, có hai mùa xuân thu thay đổi, chỉ là thời điểm cuối thu vẫn rất lạnh. Ven đường, mấy mảng hoa vọng xuân không vì thời tiết lạnh giá mà trút lá, ngược lại, còn nở bung muôn đóa hoa rực rỡ sắc màu, đẹp không sao tả xết. Sở Du Nhiên luôn hiếu ký tại sao một loài hoa lại có thể mang nhiều màu sắc như vậy, cho nên cậu rảnh rỗi bèn ngồi xổm xuống quan sát. Mỗi một đóa hoa lại có số lượng cánh hoa khác nhau, mà cho dù là có bao nhiêu cánh hoa, thì màu sắc cũng không cánh nào giống cánh nào.
Sở Du Nhiên vừa vươn tay hái một đóa, đột nhiên cảm giác trên cổ bị lông mềm cọ cọ, hơi thở quen thuộc khiến cậu kinh ngạc quay đầu lại. Wales biến thành thú hình, cưng chiều nói: “Tới đây, anh đưa em về.”
Không chiều cậu thì cậu ngồi xổm xuống ven đường như sắp khóc, giống cái mảnh mai như thế, khiến quốc vương bệ hạ không đau lòng không được.
Sở Du Nhiên cười híp mắt, leo lên, ôm lấy Dillow dường như hơi tỉnh giấc. Wales nện bước chậm rãi về vương cung, “Sắp tới là quốc khánh, Dillow của chúng ta đã được một tuổi rồi.” Ngày quốc khánh cũng giống như Tết, Tariweya coi quốc khánh là thời điểm luân hồi, giao thoa giữa kết thúc và bắt đầu.
Wales ừ một tiếng, “Trí thông mình không tăng, vô dụng.”
Dillow hơi mở mắt ra, cảm thấy thúc thúc ngu xuẩn hình như đang mắng mình.
Sở Du Nhiên vuốt gáy nhóc con, để Dillow ngủ tiếp, hơi lo lắng hỏi: “Ngày quốc khánh cử hành hôn lễ, có vấn đề gì không?”
“Em mắc bệnh sợ hãi tiền hôn nhân sao.” Wales vạch trần điểm mấu chốt của Sở Du Nhiên, bá đạo nói, “Có ta ở đây, ai dám gây sự?”
Sở Du Nhiên bị bộ dạng ngạo nghễ của y chọc cười, không nhịn được mà phản bác, “Anh biết thừa trên internet có người lan tin bất lợi cho em, vậy mà còn nói không ai dám gây sự.”
“Tối nay thôi dư luận sẽ xoay chiều, đừng sợ.” Wales an ủi, tốc độ bước chân nhanh hơn, Dillow trong nháy mắt choàng, bất mãn túm lông trên lưng thúc thúc ngu xuẩn, cắn một cái: “Phì phì! Lông đen!”
Sở Du Nhiên véo nhóc con, “Con cũng đen!”
Dillow không phục, chỉ vào tóc của Sở Du Nhiên, “Thầy cũng đen! Cả nhà chúng ta đều đen! Sau này có đệ đệ, chúng ta là một tổ đen!”
Sở Du Nhiên: “…” Cảm thấy có chỗ không đúng, mà không thể diễn tả thành lời. (trong tiếng Trung, hắc ngoài chỉ màu đen còn chỉ mấy người xấu xa đó)
——————–
Wales nói tối nay dư luận sẽ xoay chiều, cho nên Sở Du Nhiên sau khi ăn no thì mang Dillow đi tản bộ, vừa đi vừa lên Internet đọc tin tức. Tin đồn kia hiện giờ rất hot, lúc chạng vạng tối cậu xem thì nhiều người còn đang quan sát, dù sao chuyện của hoàng gia, dân thường cũng không dám bình luận, mà bây giờ, dư luận trực tiếp nghiêng về một phía: Vớ vẩn! Vương hậu rõ ràng là thú thần tái thế, là Chiến thần của đế quốc! Ngay cả bệ hạ cũng phải kính trọng ba phần, còn dám nói vương hậu vô dụng, ngươi mới là đồ vô dụng không có não!
Đây là âm mưu, lần trước có người bắt cóc vương hậu mới làm vương hậu bị sảy, hiện giờ sắp tới lễ cưới lại có kẻ đi vu vạ, đây chắc chắn là âm mưu! Phải bắt nghiêm trị!
Có lẽ là gian tế do đế quốc láng giềng Cripps cử tới giở trò, nhất định phải bắt được hắn, nghiêm trị!
Sở Du Nhiên nhăn mày, rốt cục ai loan tin cậu mang thai, nếu mà để cậu túm được, cậu nhất định sẽ vặt sạch lông thằng khốn đó!
Dillow điện hạ thấy Sở Du Nhiên tức muốn nổ phổi, bình tĩnh liếm lông và móng vuốt, aizz, giống cái, quả nhiên có lớn bao nhiêu vẫn ấu trĩ như vậy, nhóc đã thấy quen rồi.
Lúc này, trong một quán rượu cách đế tinh chừng hai ngày đường.
Một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, lên internet đọc một lát, rốt cục không kiềm chế được tính tình nóng giận của mình, ném quang não trên tay ra xa. Trong đôi mắt hình hạnh nhân của thiếu niên tràn ngập oan ức và phẫn uất, miệng nhỏ xinh như đóa anh đào, bởi vì bất mãn mà hơi chu ra, phối hợp với khuôn mặt trẻ con trắng trẻo, thực sự khiến người khác dễ dàng nảy sinh thương yêu.
Trong gian phòng còn có một nam nhân đang ngồi, người này thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, tóc đỏ rực có vẻ lẳng lơ diêm dúa. Hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt tuấn tú đa tình. Nhìn bộ dạng tức giận của thiếu niên, nam nhân đứng dậy, mỉm cười lại gần, cưng chiều xoa đầu, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm: “Bảo bối sao vậy, sao lại giận như thế?”
“Mẫu phụ! Người không lo sao, người xem này, đám tiện dân của đế quốc đang nói gì, tại sao lại bảo vệ Landseer chứ? Sao nó còn sống? Dựa vào cái gì mà nó còn sống!” Trong mắt thiếu niên ngập tràn oán độc, tương phản hoàn toàn với bộ dạng của mình. Nhìn thấy thiếu niên như vậy, mẫu phụ của hắn hơi cau mày, trầm giọng dạy bảo: “Collier, hiện giờ con phải nhớ cho kỹ, nó là anh trai con. Sau này, mặc kệ gặp nhau lúc nào, con cũng phải giả vờ kính trọng nó, hiểu không?”
“Con không hiểu!” Collier bất mãn, nước mắt đong đầy khóe mi, “Con mới là người thừa kế của gia tộc Lehmann, con mới là con trai ruột của phụ thân, Landseer là do con tiện chủng nào sinh ra, lại dám chiếm vị trí của con lâu như vậy, là nó đáng chết! Gia tộc Lehmann sẽ không làm thông gia với hoàng thất vì cái thằng tạp chủng đó!”
“Collier!” Monty quát to, ắt đi tiếng gào của con trai, “Ta chỉ nhắc cho con nhớ một lần cuối, chúng ta là những người đã khổ cực tìm Landseer đằng đẵng sáu năm, cả nhà chúng ta yêu quí nó, chỉ tiếc Sở Du Nhiên không phải là Landseer. Landseer đã mất tích trong sự cố năm đó, hài cốt không còn, gien cũng không còn. Sở Du Nhiên không phải Landseer, bởi vì Landseer là con trai của phụ thân con, còn Sở Du Nhiên thì không, hiểu rồi chứ?”
Thấy con trai bình tĩnh lại, Monty lúc này mới hòa hoãn nói tiếp: “Ta mặc kệ con tức giận cái gì với mấy thứ trên mạng, nhưng nếu không có tác dụng, kịp thời rút lui đi. Ta muốn con là một đứa trẻ ngoan, nhớ lấy, nhiệm vụ của con là thay thế địa vị của Sở Du Nhiên, là mối liên kết duy nhất giữa gia tộc Lehmann và hoàng thất. Những chuyện còn lại, cứ để mẫu phụ làm.”
——————–
Chờ Sở Du Nhiên ngủ, Wales vốn tưởng đã say giấc lại lặng lẽ mở mắt ra. Y ngồi dậy, đắp lại chăn cho Sở Du Nhiên, thỏa mãn vuốt ve hai má đỏ ửng của người yêu, sau đó bước xuống giường, không một tiếng động ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Crewe đứng chờ bên ngoài đã lâu, thấy y thì hạ giọng thầm thì: “Bệ hạ, đã điều tra được nơi tình nhân của công tước Lehmann và tiểu thiếu gia đang ở.”
Mắt Wales lóe lên ánh sắc lạnh, khóe miệng y cười nhạt, màn kịch tin đồn kia còn lâu mới làm hỏng được tâm trạng vui vẻ của y. Y lơ đễnh nói: “Để bọn chúng trên đường tới đế tinh gặp phải chuyện ngoài ý muốn đi, nhớ, phải làm giống như đúc cảnh sáu năm về trước.”
“Vậy tính mạng bọn chúng thì sao?”
“Không cần giữ lại, nhìn chỉ thấy không vui.” Wales nói xong thì quay về phòng, vấn đề y quan tâm bây giờ là phải ôm quả cầu lông nhỏ của y đi ngủ.
Trong giấc mộng của Sở Du Nhiên, ở ngoài vũ trụ cách xa đế tinh, cậu trải qua một cuộc truy sát dồn dập, tựa như mèo vờn chuột, tất cả âm mưu đổ dồn xuống như đòi mạng. Mà Wales đã dùng sự thực để giải thích đạo lý, tất cả âm mưu đứng trước quyền lực tuyệt đối chỉ là bàn cào của con mèo nhỏ. Sau này, y sẽ bảo vệ bảo bối của mình, không ngại trả bất cứ giá nào.
Sáng sớm, Sở Du Nhiên bị Dillow đánh thức. Sau khi ăn xong điểm tâm, cậu đưa nhóc tới trường, trước khi đi bị mèo lớn kéo một cái. Như thường lệ, cậu lại ngượng ngùng đưa tay che kín hai mắt báo nhỏ, hôn lên môi Wales.
Gần thời gian tổ chức lễ cưới, một ngày của Sở Du Nhiên bắt đầu trở nên bận rộn. Ban ngày cậu phải tới trường, tối về thì xem quy trình tổ chức đám cưới và mặc thử các bộ lễ phục cần thiết.
Trong lúc bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm tới Dillow, nhóc con lần thứ hai lại phá kỷ lục của bảng thiên tài. Nhóc trong lúc leo cây, đột nhiên thức tỉnh dị năng “phong”. Wales không rảnh dạy Dillow, vì thế ném cháu trai mình cho Sở Hồng Vũ…
Sở Du Nhiên lo lắng: “Dillow ở cùng phụ thân em, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Wales gật đầu, “Không sao, em yên tâm, phụ thân rất có kinh nghiệm dạy dỗ ấu tể hoàng thất.” Thời điểm dạy y hẳn đã có nhiều bài học rồi, dạy Dillow tuyệt đối không thành vấn đề.
Sở Du Nhiên thấy y gọi phụ thân lưu loát như thế, khóe miệng co giật, sau đó chấp nhận…
Vì vậy, dưới ánh mắt như cười như không của Sở Hồng Vũ, Dillow ương bướng nghĩ: (▼ へ ▼ メ) Đây là thử thách để bản điện hạ trưởng thành sao? Được, bản điện hạ tiếp nhận khiêu chiến!
——————-
Nửa tháng sau, hôn lễ!
Ngày này vừa đúng là ngày quốc khánh, cho nên toàn trường đều được nghỉ học. Tất cả đám nhãi con ngồi xổm trước màn hình video kết nối Internet, chờ đón sự xuất hiện của thầy giáo xinh đẹp.
Thảm đỏ trải dài, nhuộm toàn bộ đế tinh thành màu lửa đỏ rạo rực vui mừng. Sở Du Nhiên được Sở Hồng Vũ nắm tay, dắt đi từng bước đã định, đủ 1001 bước, đại diện cho một đời một kiếp.
Lòng bàn tay Sở Du Nhiên hơi lạnh, cậu lo lắng đến đổ mồ hôi. Mà kỳ quái là Sở Hồng Vũ bên cạnh cậu, không hiểu sao tay cũng đầy mồ hôi như thế. Lén lút liếc mắt nhìn người bên cạnh, Sở Hồng Vũ phát hiện thì mỉm cười với con trai, trong nụ cười tràn đầy trấn an, ánh mắt từ ái khiến Sở Du Nhiên thêm phần an tâm.
Bóp bàn tay lạnh như băng của con trai, Sở Hồng Vũ chậm rãi thì thầm: “Sau này phải nhớ, trước khi yêu người phải tự yêu lấy mình. Cả đời này chỉ ngắn ngủi một trăm mấy chục năm, cha không thể ở với con cả đời. Cho nên, lúc cha không còn bên con, con nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Sở Du Nhiên không nhịn được cảm thấy chua xót, cậu vạn lần không ngờ Sở Hồng Vũ sẽ nói ra những lời này. Cậu lẩm bẩm: “Phụ thân…” Lúc này, Sở Du Nhiên không ý thức được, những câu vừa rồi của Sở Hồng Vũ, còn ẩn chứa nhiều đạo lý khác.
“Đương nhiên.” Sở Hồng Vũ chuyển đề tài, bá đạo nói: “Nếu ta còn sống, đừng hòng đứa nào bắt nạt được ngươi, cho dù ta có phải đối đầu với toàn bộ Tariweya đế quốc.”
Sở Hồng Vũ nói xong, ngước đầu lên nhìn về phía đài cao trước mặt.
Đây là đoạn đường cuối, đài cao chừng mấy chục mét tượng trưng cho uy quyền hoàng gia. Wales không mặc quân trang, mà mặc lễ phục đồng bộ với Sở Du Nhiên, y cúi đầu nhìn hai cha con, trao đổi ánh mắt với Sở Hồng Vũ rất nhanh. Y híp mắt, không có ý định né tránh ánh mắt của Sở Hồng Vũ, giống như cam đoan, cả đời chắc chắn sẽ không để ông có cơ hội ấy.
Sở Du Nhiên cũng ngẩng đầu lên, nhìn Wales đang đứng chờ họ trên đài, khuôn mặt tuấn tú của đối phương không còn lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày, mà tràn đầy thân thiết, trong mắt thậm chí còn có chút đau lòng và không nỡ.
Sở Du Nhiên mỉm cười, đỏ bừng mặt, cậu tin tưởng y, tin y sẽ không để cậu phải thất vọng.
Sở Du Nhiên nhìn bộ dạng con trai, muốn tức điên, ông nói nhiều như vậy, mà cái thằng ngốc này không thông được chút nào sao! Nếu ông thực sự ra đi, đứa nhỏ này thật sự có thể chăm sóc tốt bản thân sao? Bởi xung quanh có hàng triệu đôi mắt nhìn hai người, cho nên Sở Hồng Vũ chỉ có thể đè nén suy nghĩ xuống đáy lòng, tiếp tục các nghi thức của hôn lễ.
Wales nhìn vật nhỏ xinh đẹp dưới đài không chút do dự đi từng bước về phía mình, dung mạo hoàn hảo mỉm cười đầy thỏa mãn, ánh mắt tràn ngập tín nhiệm. Con ngươi đen bóng như một cái động sâu không đáy, hấp dẫn tâm hồn y, khiến y tự nguyện nhảy xuống, chết chìm bên trong.
Wales như bị mê hoặc, bước về phía trước.
Banksy đại nhân nhìn thấu ý đồ của y, vội vã nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, người không thể, hôn lễ đang phát sóng trực tiếp trên khắp đế quốc. Ngày quốc khánh, bệ hạ không thể tự hạ thấp thân phận đi đón người khác, sẽ phá hủy tôn nghiêm hoàng gia.”
Wales hừ lạnh, không để ý lời phản đối, y bước xuống, lạnh lùng ném trả Banksy một câu: “Sớm biết mệt mỏi như vậy, ta phải hủy nó luôn mới phải!”
Wales tự mình bước trên đài xuống, khiến Sở Du Nhiên cũng rất kinh ngạc. Được bệ hạ “sủng ái” như vậy, không biết con dân đế quốc sẽ nói thế nào, liệu cậu có bị coi là con yêu tinh mê hoặc vua một nước, bị người người chửi rủa không đây?
Con dân đang xem phát sóng trực tiếp quả thực rất kinh ngạc, mà trên Internet thì sôi lên sùng sục. Vốn họ còn đang bàn tán chuyện tại sao lại là Sở Hồng Vũ dẫn Sở Du Nhiên đi, mà không phải do phụ thân là công tước Lehmann dẫn, nhưng giờ thấy bệ hạ bước xuống đài, ai còn để tâm phụ thân vương hậu là ai, khung phản hồi dường như nổ tung. Nhưng mọi người càng khiếp sợ hơn khi thấy sau khi bước xuống, Wales trực tiếp cướp người trong tay Sở Hồng Vũ, bế Sở Du Nhiên đi lên.
Từ trong tay cha vợ + thầy giáo dám cướp người, bệ hạ uy vũ! Anh hùng trong truyền thuyết a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.