Chương 7: TÚ HOA CHÂM-111
La Bá Đạo
26/04/2014
- Xin lỗi, làm phiền một chút
Dường như Tô Tử Tinh quá mức tập trung, căn bản không mảy may phản ứng, Lưu Phi không thể không đến gần gia tăng âm lượng.
- Á...Anh làm gì vậy ?
Tô Tử Tinh thình lình bị đánh thức, quay đầu nhìn lại, trông thấy Lưu Phi dường như đang đứng kề sát sau lưng nàng, không kiềm nổi bị dọa cho giật mình đứng hẳn dậy, theo phản xạ nhìn quanh bốn phía, phát hiện thấy cả một căn phòng rộng như vậy mà chỉ còn thừa lại duy nhất một mình nàng và gã lao công, ngay tức khắc, khuôn mặt lộ ra một chút vẻ kinh hoảng.
- Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tan lớp rồi!
Lưu Phi lùi lại phía sau duy trì khoảng cách với cô gái, từ trên người nàng tỏa ra một một mùi hương kỳ dị làm hắn có cảm giác là lạ.
- Làm sao đây?
Tô Tử Tinh trông thấy Lưu Phi lùi lại cũng thở ra một hơi dài.
- Cô có thể đi.
- Phải ha... Nhưng mà, giờ tan lớp hãy còn một tiếng nữa.
Tô Tử Tinh ngó qua thời gian hiển thị trên quang não, cau mày nói.
- Bọn họ đi cả rồi.
Lưu Phi nói, mặt không cảm xúc.
- Anh muốn tôi đi hả?
Đột nhiên Tô Tử Tinh cười nhẹ.
- Đúng thế.
Lưu Phi gật đầu
- E hèm...
Tô Tử Tinh không nghĩ đến Lưu Phi lại trả lời thẳng thừng như vậy, vội vàng ho khan, giấu đi vẻ thất thố của mình.
- Nhưng mà tôi còn phải hoàn thành bài kiểm tra, xin lỗi nhé.
Tô Tử Tinh nhanh chóng bình tĩnh lại, nụ cười biến mất, thay vào đó là vẻ ngạo mạn, ung dung ngồi xuống ghế.
- ...
Lưu Phi há to miệng, thật là nói chẳng nên lời.
- Sẽ xong ngay thôi.
Nhìn sắc mặt dại ra của Lưu Phi, trong lòng Tô Tử Tinh sinh ra một cảm giác thoái mái không tả nổi. Đương nhiên, Tô Tử Tinh cũng không hiểu được nguyên nhân trong đó, phải biết rằng nàng đã quen với cảnh được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, có rất ít nam sinh tỏ vẻ lạnh lùng với nàng như Lưu Phi, trông thấy Lưu Phi tiu nghỉu, tự nhiên sinh ra khoái cảm, điều này trong tâm lý học là một chuyện hết sức bình thường.
Rất nhanh chóng, Tô Tử Tinh đã quên mất sự tồn tại của Lưu Phi, lại bắt đầu chăm chú vào bài kiểm tra.
- Xin lỗi.... làm phiền cô....
Thời gian trôi qua được 20 phút, công việc của Tô Tử Tinh dường như chưa có bất cứ tiến triển gì, rốt cuộc Lưu Phi nhịn không nổi. Với hắn mà nói, đây là việc phí phạm thời gian quá nhiều, Đầu bàn ủi đã nói qua, lãng phí thời gian chẳng khác nào mưu tài mà hại mệnh, quan niệm của Lưu Phi về thời gian vô cùng cứng rắn, với mọi chuyện đều nên được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, tuyệt đối không được lãng phí dù chỉ một chút thời gian.
- Đừng làm phiền tôi.
Tô Tử Tinh lập tức cắt ngang lời Lưu Phi, tâm tình nàng không hề vui, đây đã là lần kiểm tra quang mạch thứ 23, nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân trục trặc.
- Điện trở của mạch kín quang điện chủ yếu quyết định bởi chuyển động của bộ mạch hở và điện trở tiếp xúc giữa các đầu, để tồn tại sự tiếp xúc điện trở, việc gia tăng chất dẫn khi xảy ra tổn hao dòng diện làm cho nhiệt độ điểm tiếp xúc bị đẩy lên cao, điều đó ít nhiều đã ảnh hưởng đến sức chuyển tải của dòng diện trong điều kiện bình thường, ở một chừng mực nhất định, sẽ gây ra tình trạng đoản mạch, do vậy giá trị của máy kiểm tra về bộ mạch hở mỗi khi dẫn điện về mạch kín là một giá trị quan trong trong việc nghiệm thu chất lượng, sửa chữa và lắp ráp bộ mạch hở...
- À ...
Khuôn mặt Tô Tử Tinh ngơ ngác nhìn Lưu Phi, lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Tôi không muốn được xem là đang giúp cô hoàn thành bài kiểm tra.
Mặc dù Lưu Phi như đang trưng cầu ý kiến của Tô Tử Tinh, nhưng thực tế, hắn đã không chút khách khí, đem cả chiếc ghế lẫn Tô Tử Tinh đẩy ra ngoài, đôi tay nhanh chóng nhảy nhót trên bàn điều khiển quảng não, tràn đầy tiết tấu cảm, đèn hiển thị trên thiết bị không ngừng nhấp nháy, trên màn hình ba chiều, các số liệu không ngừng điên cuồng tuôn ra...
Sau 2 phút, một bản báo cáo sao chép các số liệu của bài kiểm tra quang mạch được đẩy ra từ bên trong thiết bị.
- Được rồi, cô có thể đi.
- Ờ...
Tô Tử Tinh vẫn còn đang ngồi trên ghế, ngập chìm bởi chấn động, nếu như không phải trong tay cô đang cầm bản một tư liệu có số có chữ hẳn hoi, thì chắc cô không dám tin hết thảy mọi việc vừa phát sinh khi nãy, bản thân mình tốn cả một buổi chiều vẫn chưa hoàn thành xong bài kiểm tra, thế mà tay lao công này chỉ cần 2 phút đã giải quyết xong.
Vô ý thức Tô Tử Tinh bẻ ngón tay của mình, sau cảm giác đau đớn, nàng mới khẳng định mình đang không nằm mơ.
Mình là một sinh viên giỏi cơ mà!
Nhìn Lưu Phi đang bận rộn điều khiển các dụng cụ vệ sinh, một Tô Tử Tinh đang ù ù cạc cạc chợt có cảm giác bị thất bại, lòng tự ái cũng phải chịu sự đả kích nghiêm trọng.
- Cô có thể đi!
Đang lúc Tô Tử Tinh vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác bị thất bại thì Lưu Phi đã hoàn thành xong việc vệ sinh.
- Ơ...
Tô Tử Tinh cứ hồn vía lên mây như vậy mà rời đi. Nghiêm khắc mà nói thì chính là bị Lưu Phi đuổi ra ngoài, ngay khi Tô Tử Tinh vừa bước ra khỏi cửa, lập tức Lưu Phi đã cho đóng cánh cửa phòng thực nghiệm, rồi chạy thẳng tới phòng thực nghiệm cơ giáp kế bên, bỏ lại một Tô Tử Tinh còn đang ngẩn người đứng bên hành lang bằng kim loại lạnh lẽo.
Việc Tô Tử Tinh nghĩ gì, Lưu Phi không quan tâm, cái Lưu Phi quan tâm chính là phòng thực nghiệm cơ giáp, trong mắt hắn, sức hấp dẫn của đệ nhất mỹ nhân đại học cơ giáp Trác Nhĩ Tô Tử Tinh còn không bằng nổi một tấm trang giáp.
Cũng giống như phòng thực nghiệm quang não, diện tích rộng lớn của phòng thực nghiệm cơ giáp cũng tạo nên một vẻ trống vắng, chỉ còn chừa lại Lý Mãnh đang bận bịu lái xe dỡ hàng.
- A ha ha, anh Phi, đúng lúc quá...
- Tự thân vận động đi, hôm nay anh còn bận chút chuyện.
- Ừ
Tuy rằng Lý Mãnh bất mẫn, nhưng lại không biết làm sao, dù gì gã cũng là kẻ thừa thời gian.
Lưu Phi chạy thẳng tới một cỗ cơ giáp toàn thân phủ màu xanh, mấy hôm trước cái cơ giáp này mới được vận chuyển đến, Lưu Phi vẫn chưa có dịp nghiên cứu nó, hôm nay cuối cùng cũng đã có cơ hội.
Cơ giáp thân cao 11 mét, so với loại cơ giáp tiêu chuẩn của loài người là 20 mét thì có phần lùn hơn một chút, từ bên ngoài cơ giáp lộ ra họng pháo đầy uy nghiêm đã đủ biết đây không phải là một chiếc cơ giáp dân dụng thông thường mà đó là một chiếc cơ giáp chiến đấu tầm xa, có điều, thoạt nhìn chiếc cơ giáp này trông có vẻ nho nhã, thiếu đi sự dữ dằn và nét chắc dầy vốn có của cơ giáp Trác Nhĩ tinh, tổng thể mà phán thì nó làm cho người ta có một loại cảm giác khá nhẹ nhàng.
Rất rõ ràng, đây không phải loại cơ giáp chủ lưu của tinh hệ Trác Nhĩ.
Tuy rằng nền văn minh khoa học của bảy tinh hệ lớn đều bắt nguồn chung từ Trái đất, nhưng trải qua thời đại di dân liên hành tinh và hiện tại là thời kì giới quân phiệt thay nhau cát cứ thì mỗi nơi đều có những bản sắc riêng, nền văn minh cơ giới cũng được dịp chứng kiến cục diện trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, sôi nổi chưa từng có.
Kiểu hình người chính là loại vũ khí mà nhân loại yêu thích nhất, đương nhiên cơ giáp cũng vậy, do mỗi tinh hệ có một môi trường sống và thẩm mỹ quan khác nhau vì vậy cũng khiến cho mỗi cơ giáp đều mang trong mình những bản sắc riêng của từng khu vực.
Trong 7 tinh hệ lớn, do Trác Nhĩ tinh nằm gần Dị Hình tinh nên cơ giáp chiến đấu có phần mang phong cách dũng mãnh, so sánh với cơ giáp của 6 tinh hệ khác, bất kể từ sức nặng hay thể tích, cơ giáp Trác Nhĩ tinh đều vượt trội hơn rất nhiều.
Vốn hiểu biết của Lưu Phi chỉ giới hạn trong cơ giáp của Trác Nhĩ tinh, do bởi vấn đề kinh tế nên căn bản rất khó cho Lưu Phi có cơ hội tiếp xúc với cơ giáp của các tinh hệ khác, mà tại đại học Trác Nhĩ cũng khá ít các cơ giáp từ các tinh hệ khác, điều này đã tạo nên tính một chiều trong sự hiểu biết của Lưu Phi.
Chiếc cơ giáp màu xanh nhìn có vẻ khoan thai thoải mái này, toàn thân đầy vết thương, phần dưới của cánh tay đã bị chặt đứt, lộ ra đầy rẫy toàn quang mạch bên trong, trên khoang điều khiển, cũng có một vết thương khiến người ta kinh sợ, từ trong miệng vết thương, dường như có thể thấy được cả bàn điều khiển.
Không thể nghi ngờ, đây là một cỗ quang giáp đã trải qua chiến đấu thảm liệt.
Do dính phải vết xe đổ của bộ động cơ mini lần trước, Lưu Phi không mảy may do dự, lấy thước đo và máy kí lục bắt đầu leo lên khoang điều khiển.
Bất cứ mọi dữ liệu của cơ giáp đều có thể lấy được từ máy chủ bên trong nó, khó ở chỗ mọi quang não đều có chế độ thiết lập quyền hạn, không phải bất kỳ ai cũng có thể lấy được những dữ liệu đó, đương nhiên đấy chỉ là những dữ liệu hạch tâm quan trọng của cơ giáp, còn thực tế, phần lớn mọi dữ liệu của cơ giáp đều công khai trong quang não.
- Khoang điều khiển thật xa hoa!
Sau khi Lưu Phi tiến vào khoang điều khiển, ngay lập tức phải sợ hãi than thở không ngớt, nếu so ới phong cách đơn giản của cơ giáp Trác Nhĩ tinh thì khoang điều khiển của chiếc cơ giáp này chỉ có thể dùng hai từ xa hoa để hình dung.
Ghế ngồi bọc da cũng thật là thoải mái.
Màn hình hiển thị 3D nhỏ gọn và hệ thông radar 3D đa năng.
Hệ thống bảo vệ phương hướng bằng thủy lực.
Hộp số tự động.
Tủ lạnh, lò viba, hệ thống theo dõi sức khỏe, tất cả đều có đủ.
...
Quả thực phải coi đây là một tòa nhà di động chứ không phải một cơ giáp chiến đấu. Hơn nữa, so với kiểu thiết kế và chế tạo đến thô ráp cục mịch của cơ giáp Trác Nhĩ tinh thì việc làm ra chiếc cơ giáp này hẳn phải có sự tinh tế vượt lên trên một bậc.
Chỉ cần liếc mắt, thì ngay cả một gã tay ngang như Lưu Phi cũng có thể nhìn ra công nghệ chế tạo nên chiếc cơ giáp chiến đấu này đã vượt xa so với cơ giáp Trác Nhĩ tinh, đương nhiên, tính năng chiến đấu ra sao thì không thể kết luận, dẫu sao, vẻ ngoài thẩm mỹ và tính thực dụng là hai chuyện hoàn toàn không liên quan.
Dưới con mắt phán đoán của Lưu Phi, tính linh hoạt của chiếc cơ giáp này hẳn phải rất xuất sắc, chỉ có điều, ở phương diện phòng ngự thì có một sai số thua kém lớn so với cơ giáp của Trác Nhĩ tinh, ít nhất thì từ khâu thiết kế đã nói rõ nó cực kỳ yếu ớt, nếu bị bắn trúng, khả năng trí mạng là rất cao, bởi vì nguyên nhân thể trọng có thể giúp tăng tốc cực nhanh trong thời gian ngắn, nhưng lại không đủ để mang theo nhiều thanh năng lượng, khả năng di chuyển đường dài của nó hẳn là kém, ngày nay với hành trình chiến đấu ngoài vũ trụ hở một tý là đến vài chục vạn kilomet thì rõ ràng nó đã nằm ở tình thế bất lợi...
Trên thực tế, từ cánh tay bị chặt đứt và miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình kia đã chứng minh rõ suy đoán của Lưu Phi, với kiểu bị đánh đến thủng khoang điều khiển như thế này thường sẽ rất hiếm gặp ở cơ giáp Trác Nhĩ tinh, bởi vì bất kì một cơ giáp nào của Trác Nhĩ tinh thì tấm bọc thép phòng hộ cho khoang điều khiển đều rất được coi trọng. Cho dù khoang điều khiển có chẳng may gặp phải lực phá hoại, cũng không đến nỗi gặp phải tình cảnh máu me be bét ở khu chỗ ngồi như thế này, dẫu sao, kết cấu trong khoang điều khiển này về cơ bản vẫn hoàn hảo, quang não vẫn có thể hoạt động. Lưu Phi không có nhiều thời gian, lập tức lấy máy kí lục sao chép lại một phần dữ liệu trong quang não. Đáng tiếc chính là các dữ liệu quan trọng của quang não đã bị mã hóa, Lưu Phi chỉ có thể tiếp xúc với các dữ liệu cơ bản.
Đương nhiên, điều này cũng đủ làm cho Lưu Phi thỏa mãn, tối thiểu hắn cũng không phải leo lên bò xuống để đo đạc kiểm tra cỗ cơ giáp này, từ các dữ liệu sơ bộ cung cấp bởi quang não, Lưu Phi đã thu được sự hiểu biết trực quan về tính năng và kết cấu cơ bản của cơ giáp.
Rất nhanh chóng, Lưu Phi xác định được đây là một cỗ cơ giáp đến từ tinh hệ Bàn Cổ, mang một cái tên rất quỷ dị, gọi là "Tú hoa châm-111" (Kim khâu-111)
"Tú hoa châm-111" là một chiếc cơ giáp hiện đại, từ dữ liệu hiển thị, hệ thống radar của "Tú hoa châm" chí ít vượt trội hơn hệ thông của cơ giáp Trác Nhĩ tinh đến 10 năm, thậm chí còn có thể dài hơn.
Trong cuộc chiến tranh giữa mênh mông các hành tinh, bất luận là chiến hạm vũ trụ hay cơ giáp chiến đấu, nếu sở hữu được một hệ thống radar tiên tiến thì chẳng khác nào đã nắm chắc quyền chủ động trong cuốc chiến.
Công suất động cơ của "Tú hoa châm-111" vô cùng lớn, tốc độ tối đa của nó có thể gấp đến 5 lần so với cơ giáp chủ lưu của Trác Nhĩ tinh, đây là một dữ liệu quá khủng khiếp, phải biết rằng, bất kỳ loại động cơ chính nào của cơ giáp đều đã được trải qua mấy trăm năm lịch sử, xê xích giữa bảy đại tinh hệ cũng không nhiều, đừng nói là gấp 5 lần, cho dù chỉ cần nhanh hơn 1 giây thôi cũng là rất đáng quý.
Đương nhiên, tốc độ mạnh mẽ của "Tú hoa châm-111" ngoại trừ nguyên nhân từ công suất động cơ thì hãy còn một nguyên nhân quan trọng khác đó chính là nó chịu hi sinh tấm giáp phòng hộ, Lưu Phi cho rằng sự lược bỏ này là không thích hợp.
Còn có một điểm ở "Tú hoa châm-111" làm cho Lưu Phi kinh sợ, đó chính là số lượng bộ cảm biến phân bố rải rác khắp toàn thân của cơ giáp, nên nhớ, cả một chiếc hạm trinh sát không người lái loại "Ưng nhãn" cũng mới chỉ có 6 bộ, mật độ phân bố của bộ cảm biến trên mình cơ giáp đủ để nói rõ, trong lĩnh vực cảm biến, tinh hệ Bàn Cổ có được bước nhảy vọt như thế nào, nếu như chiếu theo khái niệm càng nhiều bộ cảm biến càng đắt đỏ của hạm trinh sát thì rõ ràng giá trị của chiếc cơ giap này cực kỳ là đắt đỏ...
Thời gian dần dần trôi, Lưu Phi nghiên cứu như mê như say công năng, tác dụng của từng bộ kiện trên cơ giáp, thậm chí cả chất liệu hắn cũng không bỏ qua.
Vốn hiểu được nghệ thuật điêu khắc gỗ, nên Lưu Phi biết cho dù là điêu khắc gỗ hay cơ giáp, yêu cầu về mặt công nghệ cần có là tương đồng nhau, giá trị chính được quyết định bởi chất liệu.
Trong vài tháng tiếp xúc với điêu khắc gỗ, Lưu Phi có cảm giác rất sâu về tầm quan trọng của chất liệu, một tượng gỗ bằng Diệu thể hoa lê nếu như so sánh với chất liệu gỗ phổ thông thì giá trị đã vượt trên mấy chục lần, có khi hơn.
So với chất liệu của tượng gỗ, thì chất liệu của cơ giáp càng yêu cầu cao hơn, với một chiếc cơ giáp được trang bị tấm bọc thép loại tốt thì khả năng sống sót trên chiến trường so với loại chỉ trang bị tấm phổ thông rõ ràng là cao hơn nhiều, điều này không phải nghi ngờ.
Do bởi quyền hạn không đủ, không thể sử dụng máy phân tích kim loại cầm tay hiện đại nên Lưu Phi đành dùng một lưỡi dao hợp kim cạo lấy một ít bột kim loại rồi dùng máy phân tích kim loại tiến hành...
Dữ liệu hiển thị, chất liệu của "Tú hoa châm-111" rất bình thường, ngoại trừ một vài bộ kiện sử dụng kim loại hiếm, thì cũng không có điểm gì đặc biệt lắm, nếu như cơ giáp chủ lưu của Bàn Cổ tinh thực sự là loại này, vậy thì trong phương diện nghiên cứu và sử dụng kim loại, họ đã lạc hậu ít nhất đến 20 năm so với Trác Nhĩ tinh.
...
- Lưu Phi, có người tới.
Từ dưới đất, Lý Mãnh gọi to, Lưu Phi không do dự chút nào, nhanh chóng nhoài thân từ trong phòng điều khiển leo xuống, trong nháy mắt rời khỏi khoang điều ấy, hắn cũng không quên tắt quang não.
- Chính là chiếc cơ giáp này.
Chân Lưu Phi vừa chạm đất, một đám đại hán mặc thân mặc âu phục, nét mặt lạnh lùng bước vào, đám người lạnh lùng này căn bản không chú ý tới một tên mặc đồng phục lao động như Lưu Phi, lập tức dùng thiết bị kéo "Tú hoa châm-111" đi, động tác nhanh gọn, không chút lề mề, hiệu suất cực cao, nhìn qua là biết đám này rất có kinh nghiệm.
Rất nhanh, đám đại hán kéo cơ giáp đi mất, chỉ còn lại Lưu Phi ngẩn người nhìn vị trí trống không của cỗ cơ giáp kia.
- Sao vậy?
Lý Mãnh hỏi
- Không sao cả, đi thôi.
Lưu Phi thở dài một hơi, thật may hắn đã dự đoán trước, dùng máy ký lục sao chép lại các dữ liệu cơ bản của "Tú hoa châm-111"
Dường như Tô Tử Tinh quá mức tập trung, căn bản không mảy may phản ứng, Lưu Phi không thể không đến gần gia tăng âm lượng.
- Á...Anh làm gì vậy ?
Tô Tử Tinh thình lình bị đánh thức, quay đầu nhìn lại, trông thấy Lưu Phi dường như đang đứng kề sát sau lưng nàng, không kiềm nổi bị dọa cho giật mình đứng hẳn dậy, theo phản xạ nhìn quanh bốn phía, phát hiện thấy cả một căn phòng rộng như vậy mà chỉ còn thừa lại duy nhất một mình nàng và gã lao công, ngay tức khắc, khuôn mặt lộ ra một chút vẻ kinh hoảng.
- Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tan lớp rồi!
Lưu Phi lùi lại phía sau duy trì khoảng cách với cô gái, từ trên người nàng tỏa ra một một mùi hương kỳ dị làm hắn có cảm giác là lạ.
- Làm sao đây?
Tô Tử Tinh trông thấy Lưu Phi lùi lại cũng thở ra một hơi dài.
- Cô có thể đi.
- Phải ha... Nhưng mà, giờ tan lớp hãy còn một tiếng nữa.
Tô Tử Tinh ngó qua thời gian hiển thị trên quang não, cau mày nói.
- Bọn họ đi cả rồi.
Lưu Phi nói, mặt không cảm xúc.
- Anh muốn tôi đi hả?
Đột nhiên Tô Tử Tinh cười nhẹ.
- Đúng thế.
Lưu Phi gật đầu
- E hèm...
Tô Tử Tinh không nghĩ đến Lưu Phi lại trả lời thẳng thừng như vậy, vội vàng ho khan, giấu đi vẻ thất thố của mình.
- Nhưng mà tôi còn phải hoàn thành bài kiểm tra, xin lỗi nhé.
Tô Tử Tinh nhanh chóng bình tĩnh lại, nụ cười biến mất, thay vào đó là vẻ ngạo mạn, ung dung ngồi xuống ghế.
- ...
Lưu Phi há to miệng, thật là nói chẳng nên lời.
- Sẽ xong ngay thôi.
Nhìn sắc mặt dại ra của Lưu Phi, trong lòng Tô Tử Tinh sinh ra một cảm giác thoái mái không tả nổi. Đương nhiên, Tô Tử Tinh cũng không hiểu được nguyên nhân trong đó, phải biết rằng nàng đã quen với cảnh được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, có rất ít nam sinh tỏ vẻ lạnh lùng với nàng như Lưu Phi, trông thấy Lưu Phi tiu nghỉu, tự nhiên sinh ra khoái cảm, điều này trong tâm lý học là một chuyện hết sức bình thường.
Rất nhanh chóng, Tô Tử Tinh đã quên mất sự tồn tại của Lưu Phi, lại bắt đầu chăm chú vào bài kiểm tra.
- Xin lỗi.... làm phiền cô....
Thời gian trôi qua được 20 phút, công việc của Tô Tử Tinh dường như chưa có bất cứ tiến triển gì, rốt cuộc Lưu Phi nhịn không nổi. Với hắn mà nói, đây là việc phí phạm thời gian quá nhiều, Đầu bàn ủi đã nói qua, lãng phí thời gian chẳng khác nào mưu tài mà hại mệnh, quan niệm của Lưu Phi về thời gian vô cùng cứng rắn, với mọi chuyện đều nên được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, tuyệt đối không được lãng phí dù chỉ một chút thời gian.
- Đừng làm phiền tôi.
Tô Tử Tinh lập tức cắt ngang lời Lưu Phi, tâm tình nàng không hề vui, đây đã là lần kiểm tra quang mạch thứ 23, nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân trục trặc.
- Điện trở của mạch kín quang điện chủ yếu quyết định bởi chuyển động của bộ mạch hở và điện trở tiếp xúc giữa các đầu, để tồn tại sự tiếp xúc điện trở, việc gia tăng chất dẫn khi xảy ra tổn hao dòng diện làm cho nhiệt độ điểm tiếp xúc bị đẩy lên cao, điều đó ít nhiều đã ảnh hưởng đến sức chuyển tải của dòng diện trong điều kiện bình thường, ở một chừng mực nhất định, sẽ gây ra tình trạng đoản mạch, do vậy giá trị của máy kiểm tra về bộ mạch hở mỗi khi dẫn điện về mạch kín là một giá trị quan trong trong việc nghiệm thu chất lượng, sửa chữa và lắp ráp bộ mạch hở...
- À ...
Khuôn mặt Tô Tử Tinh ngơ ngác nhìn Lưu Phi, lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Tôi không muốn được xem là đang giúp cô hoàn thành bài kiểm tra.
Mặc dù Lưu Phi như đang trưng cầu ý kiến của Tô Tử Tinh, nhưng thực tế, hắn đã không chút khách khí, đem cả chiếc ghế lẫn Tô Tử Tinh đẩy ra ngoài, đôi tay nhanh chóng nhảy nhót trên bàn điều khiển quảng não, tràn đầy tiết tấu cảm, đèn hiển thị trên thiết bị không ngừng nhấp nháy, trên màn hình ba chiều, các số liệu không ngừng điên cuồng tuôn ra...
Sau 2 phút, một bản báo cáo sao chép các số liệu của bài kiểm tra quang mạch được đẩy ra từ bên trong thiết bị.
- Được rồi, cô có thể đi.
- Ờ...
Tô Tử Tinh vẫn còn đang ngồi trên ghế, ngập chìm bởi chấn động, nếu như không phải trong tay cô đang cầm bản một tư liệu có số có chữ hẳn hoi, thì chắc cô không dám tin hết thảy mọi việc vừa phát sinh khi nãy, bản thân mình tốn cả một buổi chiều vẫn chưa hoàn thành xong bài kiểm tra, thế mà tay lao công này chỉ cần 2 phút đã giải quyết xong.
Vô ý thức Tô Tử Tinh bẻ ngón tay của mình, sau cảm giác đau đớn, nàng mới khẳng định mình đang không nằm mơ.
Mình là một sinh viên giỏi cơ mà!
Nhìn Lưu Phi đang bận rộn điều khiển các dụng cụ vệ sinh, một Tô Tử Tinh đang ù ù cạc cạc chợt có cảm giác bị thất bại, lòng tự ái cũng phải chịu sự đả kích nghiêm trọng.
- Cô có thể đi!
Đang lúc Tô Tử Tinh vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác bị thất bại thì Lưu Phi đã hoàn thành xong việc vệ sinh.
- Ơ...
Tô Tử Tinh cứ hồn vía lên mây như vậy mà rời đi. Nghiêm khắc mà nói thì chính là bị Lưu Phi đuổi ra ngoài, ngay khi Tô Tử Tinh vừa bước ra khỏi cửa, lập tức Lưu Phi đã cho đóng cánh cửa phòng thực nghiệm, rồi chạy thẳng tới phòng thực nghiệm cơ giáp kế bên, bỏ lại một Tô Tử Tinh còn đang ngẩn người đứng bên hành lang bằng kim loại lạnh lẽo.
Việc Tô Tử Tinh nghĩ gì, Lưu Phi không quan tâm, cái Lưu Phi quan tâm chính là phòng thực nghiệm cơ giáp, trong mắt hắn, sức hấp dẫn của đệ nhất mỹ nhân đại học cơ giáp Trác Nhĩ Tô Tử Tinh còn không bằng nổi một tấm trang giáp.
Cũng giống như phòng thực nghiệm quang não, diện tích rộng lớn của phòng thực nghiệm cơ giáp cũng tạo nên một vẻ trống vắng, chỉ còn chừa lại Lý Mãnh đang bận bịu lái xe dỡ hàng.
- A ha ha, anh Phi, đúng lúc quá...
- Tự thân vận động đi, hôm nay anh còn bận chút chuyện.
- Ừ
Tuy rằng Lý Mãnh bất mẫn, nhưng lại không biết làm sao, dù gì gã cũng là kẻ thừa thời gian.
Lưu Phi chạy thẳng tới một cỗ cơ giáp toàn thân phủ màu xanh, mấy hôm trước cái cơ giáp này mới được vận chuyển đến, Lưu Phi vẫn chưa có dịp nghiên cứu nó, hôm nay cuối cùng cũng đã có cơ hội.
Cơ giáp thân cao 11 mét, so với loại cơ giáp tiêu chuẩn của loài người là 20 mét thì có phần lùn hơn một chút, từ bên ngoài cơ giáp lộ ra họng pháo đầy uy nghiêm đã đủ biết đây không phải là một chiếc cơ giáp dân dụng thông thường mà đó là một chiếc cơ giáp chiến đấu tầm xa, có điều, thoạt nhìn chiếc cơ giáp này trông có vẻ nho nhã, thiếu đi sự dữ dằn và nét chắc dầy vốn có của cơ giáp Trác Nhĩ tinh, tổng thể mà phán thì nó làm cho người ta có một loại cảm giác khá nhẹ nhàng.
Rất rõ ràng, đây không phải loại cơ giáp chủ lưu của tinh hệ Trác Nhĩ.
Tuy rằng nền văn minh khoa học của bảy tinh hệ lớn đều bắt nguồn chung từ Trái đất, nhưng trải qua thời đại di dân liên hành tinh và hiện tại là thời kì giới quân phiệt thay nhau cát cứ thì mỗi nơi đều có những bản sắc riêng, nền văn minh cơ giới cũng được dịp chứng kiến cục diện trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, sôi nổi chưa từng có.
Kiểu hình người chính là loại vũ khí mà nhân loại yêu thích nhất, đương nhiên cơ giáp cũng vậy, do mỗi tinh hệ có một môi trường sống và thẩm mỹ quan khác nhau vì vậy cũng khiến cho mỗi cơ giáp đều mang trong mình những bản sắc riêng của từng khu vực.
Trong 7 tinh hệ lớn, do Trác Nhĩ tinh nằm gần Dị Hình tinh nên cơ giáp chiến đấu có phần mang phong cách dũng mãnh, so sánh với cơ giáp của 6 tinh hệ khác, bất kể từ sức nặng hay thể tích, cơ giáp Trác Nhĩ tinh đều vượt trội hơn rất nhiều.
Vốn hiểu biết của Lưu Phi chỉ giới hạn trong cơ giáp của Trác Nhĩ tinh, do bởi vấn đề kinh tế nên căn bản rất khó cho Lưu Phi có cơ hội tiếp xúc với cơ giáp của các tinh hệ khác, mà tại đại học Trác Nhĩ cũng khá ít các cơ giáp từ các tinh hệ khác, điều này đã tạo nên tính một chiều trong sự hiểu biết của Lưu Phi.
Chiếc cơ giáp màu xanh nhìn có vẻ khoan thai thoải mái này, toàn thân đầy vết thương, phần dưới của cánh tay đã bị chặt đứt, lộ ra đầy rẫy toàn quang mạch bên trong, trên khoang điều khiển, cũng có một vết thương khiến người ta kinh sợ, từ trong miệng vết thương, dường như có thể thấy được cả bàn điều khiển.
Không thể nghi ngờ, đây là một cỗ quang giáp đã trải qua chiến đấu thảm liệt.
Do dính phải vết xe đổ của bộ động cơ mini lần trước, Lưu Phi không mảy may do dự, lấy thước đo và máy kí lục bắt đầu leo lên khoang điều khiển.
Bất cứ mọi dữ liệu của cơ giáp đều có thể lấy được từ máy chủ bên trong nó, khó ở chỗ mọi quang não đều có chế độ thiết lập quyền hạn, không phải bất kỳ ai cũng có thể lấy được những dữ liệu đó, đương nhiên đấy chỉ là những dữ liệu hạch tâm quan trọng của cơ giáp, còn thực tế, phần lớn mọi dữ liệu của cơ giáp đều công khai trong quang não.
- Khoang điều khiển thật xa hoa!
Sau khi Lưu Phi tiến vào khoang điều khiển, ngay lập tức phải sợ hãi than thở không ngớt, nếu so ới phong cách đơn giản của cơ giáp Trác Nhĩ tinh thì khoang điều khiển của chiếc cơ giáp này chỉ có thể dùng hai từ xa hoa để hình dung.
Ghế ngồi bọc da cũng thật là thoải mái.
Màn hình hiển thị 3D nhỏ gọn và hệ thông radar 3D đa năng.
Hệ thống bảo vệ phương hướng bằng thủy lực.
Hộp số tự động.
Tủ lạnh, lò viba, hệ thống theo dõi sức khỏe, tất cả đều có đủ.
...
Quả thực phải coi đây là một tòa nhà di động chứ không phải một cơ giáp chiến đấu. Hơn nữa, so với kiểu thiết kế và chế tạo đến thô ráp cục mịch của cơ giáp Trác Nhĩ tinh thì việc làm ra chiếc cơ giáp này hẳn phải có sự tinh tế vượt lên trên một bậc.
Chỉ cần liếc mắt, thì ngay cả một gã tay ngang như Lưu Phi cũng có thể nhìn ra công nghệ chế tạo nên chiếc cơ giáp chiến đấu này đã vượt xa so với cơ giáp Trác Nhĩ tinh, đương nhiên, tính năng chiến đấu ra sao thì không thể kết luận, dẫu sao, vẻ ngoài thẩm mỹ và tính thực dụng là hai chuyện hoàn toàn không liên quan.
Dưới con mắt phán đoán của Lưu Phi, tính linh hoạt của chiếc cơ giáp này hẳn phải rất xuất sắc, chỉ có điều, ở phương diện phòng ngự thì có một sai số thua kém lớn so với cơ giáp của Trác Nhĩ tinh, ít nhất thì từ khâu thiết kế đã nói rõ nó cực kỳ yếu ớt, nếu bị bắn trúng, khả năng trí mạng là rất cao, bởi vì nguyên nhân thể trọng có thể giúp tăng tốc cực nhanh trong thời gian ngắn, nhưng lại không đủ để mang theo nhiều thanh năng lượng, khả năng di chuyển đường dài của nó hẳn là kém, ngày nay với hành trình chiến đấu ngoài vũ trụ hở một tý là đến vài chục vạn kilomet thì rõ ràng nó đã nằm ở tình thế bất lợi...
Trên thực tế, từ cánh tay bị chặt đứt và miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình kia đã chứng minh rõ suy đoán của Lưu Phi, với kiểu bị đánh đến thủng khoang điều khiển như thế này thường sẽ rất hiếm gặp ở cơ giáp Trác Nhĩ tinh, bởi vì bất kì một cơ giáp nào của Trác Nhĩ tinh thì tấm bọc thép phòng hộ cho khoang điều khiển đều rất được coi trọng. Cho dù khoang điều khiển có chẳng may gặp phải lực phá hoại, cũng không đến nỗi gặp phải tình cảnh máu me be bét ở khu chỗ ngồi như thế này, dẫu sao, kết cấu trong khoang điều khiển này về cơ bản vẫn hoàn hảo, quang não vẫn có thể hoạt động. Lưu Phi không có nhiều thời gian, lập tức lấy máy kí lục sao chép lại một phần dữ liệu trong quang não. Đáng tiếc chính là các dữ liệu quan trọng của quang não đã bị mã hóa, Lưu Phi chỉ có thể tiếp xúc với các dữ liệu cơ bản.
Đương nhiên, điều này cũng đủ làm cho Lưu Phi thỏa mãn, tối thiểu hắn cũng không phải leo lên bò xuống để đo đạc kiểm tra cỗ cơ giáp này, từ các dữ liệu sơ bộ cung cấp bởi quang não, Lưu Phi đã thu được sự hiểu biết trực quan về tính năng và kết cấu cơ bản của cơ giáp.
Rất nhanh chóng, Lưu Phi xác định được đây là một cỗ cơ giáp đến từ tinh hệ Bàn Cổ, mang một cái tên rất quỷ dị, gọi là "Tú hoa châm-111" (Kim khâu-111)
"Tú hoa châm-111" là một chiếc cơ giáp hiện đại, từ dữ liệu hiển thị, hệ thống radar của "Tú hoa châm" chí ít vượt trội hơn hệ thông của cơ giáp Trác Nhĩ tinh đến 10 năm, thậm chí còn có thể dài hơn.
Trong cuộc chiến tranh giữa mênh mông các hành tinh, bất luận là chiến hạm vũ trụ hay cơ giáp chiến đấu, nếu sở hữu được một hệ thống radar tiên tiến thì chẳng khác nào đã nắm chắc quyền chủ động trong cuốc chiến.
Công suất động cơ của "Tú hoa châm-111" vô cùng lớn, tốc độ tối đa của nó có thể gấp đến 5 lần so với cơ giáp chủ lưu của Trác Nhĩ tinh, đây là một dữ liệu quá khủng khiếp, phải biết rằng, bất kỳ loại động cơ chính nào của cơ giáp đều đã được trải qua mấy trăm năm lịch sử, xê xích giữa bảy đại tinh hệ cũng không nhiều, đừng nói là gấp 5 lần, cho dù chỉ cần nhanh hơn 1 giây thôi cũng là rất đáng quý.
Đương nhiên, tốc độ mạnh mẽ của "Tú hoa châm-111" ngoại trừ nguyên nhân từ công suất động cơ thì hãy còn một nguyên nhân quan trọng khác đó chính là nó chịu hi sinh tấm giáp phòng hộ, Lưu Phi cho rằng sự lược bỏ này là không thích hợp.
Còn có một điểm ở "Tú hoa châm-111" làm cho Lưu Phi kinh sợ, đó chính là số lượng bộ cảm biến phân bố rải rác khắp toàn thân của cơ giáp, nên nhớ, cả một chiếc hạm trinh sát không người lái loại "Ưng nhãn" cũng mới chỉ có 6 bộ, mật độ phân bố của bộ cảm biến trên mình cơ giáp đủ để nói rõ, trong lĩnh vực cảm biến, tinh hệ Bàn Cổ có được bước nhảy vọt như thế nào, nếu như chiếu theo khái niệm càng nhiều bộ cảm biến càng đắt đỏ của hạm trinh sát thì rõ ràng giá trị của chiếc cơ giap này cực kỳ là đắt đỏ...
Thời gian dần dần trôi, Lưu Phi nghiên cứu như mê như say công năng, tác dụng của từng bộ kiện trên cơ giáp, thậm chí cả chất liệu hắn cũng không bỏ qua.
Vốn hiểu được nghệ thuật điêu khắc gỗ, nên Lưu Phi biết cho dù là điêu khắc gỗ hay cơ giáp, yêu cầu về mặt công nghệ cần có là tương đồng nhau, giá trị chính được quyết định bởi chất liệu.
Trong vài tháng tiếp xúc với điêu khắc gỗ, Lưu Phi có cảm giác rất sâu về tầm quan trọng của chất liệu, một tượng gỗ bằng Diệu thể hoa lê nếu như so sánh với chất liệu gỗ phổ thông thì giá trị đã vượt trên mấy chục lần, có khi hơn.
So với chất liệu của tượng gỗ, thì chất liệu của cơ giáp càng yêu cầu cao hơn, với một chiếc cơ giáp được trang bị tấm bọc thép loại tốt thì khả năng sống sót trên chiến trường so với loại chỉ trang bị tấm phổ thông rõ ràng là cao hơn nhiều, điều này không phải nghi ngờ.
Do bởi quyền hạn không đủ, không thể sử dụng máy phân tích kim loại cầm tay hiện đại nên Lưu Phi đành dùng một lưỡi dao hợp kim cạo lấy một ít bột kim loại rồi dùng máy phân tích kim loại tiến hành...
Dữ liệu hiển thị, chất liệu của "Tú hoa châm-111" rất bình thường, ngoại trừ một vài bộ kiện sử dụng kim loại hiếm, thì cũng không có điểm gì đặc biệt lắm, nếu như cơ giáp chủ lưu của Bàn Cổ tinh thực sự là loại này, vậy thì trong phương diện nghiên cứu và sử dụng kim loại, họ đã lạc hậu ít nhất đến 20 năm so với Trác Nhĩ tinh.
...
- Lưu Phi, có người tới.
Từ dưới đất, Lý Mãnh gọi to, Lưu Phi không do dự chút nào, nhanh chóng nhoài thân từ trong phòng điều khiển leo xuống, trong nháy mắt rời khỏi khoang điều ấy, hắn cũng không quên tắt quang não.
- Chính là chiếc cơ giáp này.
Chân Lưu Phi vừa chạm đất, một đám đại hán mặc thân mặc âu phục, nét mặt lạnh lùng bước vào, đám người lạnh lùng này căn bản không chú ý tới một tên mặc đồng phục lao động như Lưu Phi, lập tức dùng thiết bị kéo "Tú hoa châm-111" đi, động tác nhanh gọn, không chút lề mề, hiệu suất cực cao, nhìn qua là biết đám này rất có kinh nghiệm.
Rất nhanh, đám đại hán kéo cơ giáp đi mất, chỉ còn lại Lưu Phi ngẩn người nhìn vị trí trống không của cỗ cơ giáp kia.
- Sao vậy?
Lý Mãnh hỏi
- Không sao cả, đi thôi.
Lưu Phi thở dài một hơi, thật may hắn đã dự đoán trước, dùng máy ký lục sao chép lại các dữ liệu cơ bản của "Tú hoa châm-111"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.