Chương 79: Lễ tốt nghiêp – lạc phi, chúng ta kết hôn đi
Diệp Chi Linh
08/10/2020
Bởi vì mới vừa tỉnh lại, cơ thể Mạc Lâm rất suy yếu nên được an bài trong phòng vô khuẩn quan sát, thời gian thăm hỏi có quy định rất nghiêm khắc.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Lạc Phi quyến luyến rời khỏi phòng bệnh, trước lúc xuất môn còn quay đầu lại nói: “Ngày mai em lại tới thăm anh.”
Mạc Lâm cự tuyệt: “Không cần, em sắp tốt nghiệp rồi, nhất định rất bận rộn, chạy qua chạy lại như vậy lãng phí thời gian lắm, nếu lo lắng thì em có thể gọi thông tấn số cho anh.”
Lạc Phi chỉ đành gật đầu đáp ứng: “Vậy anh hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngài mai em sẽ liên lạc với anh.”
Mạc Lâm mỉm cười: “Ừm.”
Tuy đã qua hai năm, dung mạo Lạc Phi thành thục hơn trước kia không ít nhưng ánh mắt lưu luyến nhìn anh vẫn đáng yêu hệt như trong trí nhớ. Khoảnh khắc tỉnh lại, biết Lạc Phi vẫn luôn ở bên cạnh mình, trong lòng Mạc Lâm giống như được rót một dòng nước ấm, cả thân mình đều ấm áp hẳn lên.
Buổi chiều, Y Mạn, Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm nhận được tin liền tới thăm Mạc Lâm.
Ba người đều đã tốt nghiệp, hơn nữa đều làm việc ở thủ tinh. Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm quả nhiên tới tập đoàn Phong Dương làm việc, là ba ba Mạc Lâm an bài, hai người đều hi vọng Mạc Hàm nhanh chóng tỉnh lại quay về tập đoàn Phong Dương làm việc, hai người bọn họ có chỗ đứng vững chắc ở tập đoàn, có thể trở thành trợ lực đáng tin cậy nhất cho Mạc Hàm.
Y Mạn tới xưởng chế tạo cơ giáp của Bố Lai Ân, trở thành chế tạo sư cơ giáp sơ cấp, đang theo cha mình chậm rãi học tập kỹ thuật chế tạo cơ giáp cao cấp.
Mọi người hẹn Mạc Lâm sau khi xuất viện cùng ăn bữa cơm.
Sau khi tạm biệt nhóm bằng hữu, thời gian đã không còn sớm, Mạc Lâm liền bị chú Tư Nặc thúc giục nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, từ rất sớm Mạc Lâm đã tỉnh lại, tràn đầy sức sống mở quang não bắt đầu tra tư liệu, anh đã ngủ say suốt hai năm, phải nhanh chóng tìm hiểu hai năm nay xung quanh đã biến hóa thế nào.
Màn hình tinh dịch trước mắt xuất hiện những tin tức quan trọng phát sinh ở đế quốc suốt hai năm nay.
—— thủ lĩnh tinh đạo Mai Nạp Đức cùng Mạc Khải Phong bị tòa tuyên án tù chung thân, hai người cùng bị đưa tới nhà lao ngầm ở tinh vực Dao Quang, nơi đó tối tăm ẩm ướt chuyên giam giữ trọng phạm, chẳng những hoàn cảnh kém mà còn phải tới mỏ khổ sai.
Bị nhốt ở nơi đó đúng là hình phạt nghiêm khắc nhất dành cho đám tội phạm.
Mạc Lâm rất vừa lòng với kết quả này, dù sao một súng bắn chết một kẻ biến thái như Mạc Khải Phong thực sự quá tiện nghi cho ông ta, nửa cuộc đời về sau nên để ông ta sống kiếp sống của loài chuột gián.
—– tập đoàn Thiên Vực bị hãng hàng không KM thua mua vào một năm trước, lão tổng tập đoàn Thiên Vực cùng con trai bảo bối của ông ta bị cổ đông tố giác tham ô của công, bị cảnh sát bắt, bởi vì con số tham ô quá lớn nên bị phán mười năm tù giam.
Tin tức này làm Mạc Lâm có chút ngoài ý muốn, trước đó bị bắt ở rừng Khoa Long, đối phương ép hỏi phương pháp phá giải hệ thống phi thuyền vũ trụ, Mạc Lâm cứ tưởng người đứng sau chỉ thị là đứa con trai bao cỏ của lão tổng tập đoàn Thiên Vực, sau này mới biết là Mạc Khải Phong cố ý lừa bịp, nhân cơ hội cài thiết bị truy tin lên người anh.
Nhóm ba ba cũng không biết chuyện này, thế nhưng chuyện thu mua tập đoàn Thiên Vực nhất định có liên quan với b ba, bởi vì trước lúc anh bị bắt cóc, ba ba đã tra được nơi phát ra virus locker. Hiển nhiên sau đó xác định là tập đoàn Thiên Vực giở trò quỷ nên mới đá lão tổng Thiên Vực rớt đài, hơn nữa còn trực tiếp thu mua Thiên Vực.
Trong ngành hàng không vũ trụ, Thiên Vực chính là đối thủ cạnh tranh cực mạnh của KM, hiện giờ hai nhà sáp nhập, thị trường phi thuyền trí năng dần dần bị KM độc quyền, giá trị hãng hàng không KM chỉ trong hai năm ngắn ngủn tăng lên gấp năm lần.
Thương giới thay đổi bất ngờ, trên bảng phú hào đế quốc ngoại trừ cái tên quen thuộc là Mạc Khải Minh thì xuất hiện thêm một người là Tần Vinh, là chủ tịch công ty giải trí Chúng Tinh. Nếu tập đoàn Phong Dương xưng bá trong lĩnh vực trình tự trí năng cùng cơ giáp công nghệ cao thì giải trí Chúng Tinh chính là lão đại trong giới giải trí.
Sở dĩ Mạc Lâm chú ý tới người này bởi vì ba tháng trước tập đoàn Phong Dương có hợp tác một hạng mục chấn kinh thương giới. Tập đoàn Phong Dương cùng giải trí Chúng Tinh liên thủ nghiên cứu thiết bị quay phim trí năng, một khi nghiên cứu chế tạo thành công thì sẽ giảm bớt số lượng công việc trong quá trình quay chụp rất nhiều, có thể coi là một bước tiến lớn trong nghiệp giới.
Ngoài ra, Mạc Lâm còn chú ý biến hóa trong một lĩnh vực khác, năm trước quốc hội đế quốc vừa hoàn thành một lần tân tuyển cử, thay đổi vài vị quan viên trọng yếu, bên quân bộ, Lăng An thiếu tướng bởi vì quân công hiển hách nên được thăng lên quân hàm trung tướng…
Hết thảy biến hóa đều diễn ra trong lúc Mạc Lâm ngủ say.
Lúc anh ngủ say, thế giới này vẫn không hề dừng lại. Nếu anh ngủ lâu hơn thì có lẽ sẽ không bắt kịp thời đại, cũng may chỉ hai năm ngắn ngủi đã tỉnh lại, hết thảy vẫn còn kịp.
*****
Tám giờ sáng Tư Nặc đến phòng bệnh kiểm tra thì phát hiện Mạc Lâm đang ngồi trên giường, biểu tình nghiêm túc mở quang não đọc tin tức—– tất cả đều là những sự kiện lớn phát sinh trong hai năm qua.
Đi đến bên giường, Tư Nặc vừa kiểm tra vừa nói: “Hai năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, còn một chuyện con không tra được, luật hôn nhân của đế quốc đã được chỉnh sửa, không còn hạn chế giới tính đối tượng kết hôn, chỉ cần song phương tự nguyện, alpha cùng alpha, omega cùng omega đều có thể đăng ký kết hôn.”
Mạc Lâm kinh ngạc nhìn Tư Nặc: “Sao lại đột nhiên chỉnh sửa luật hôn nhân?”
“Ai âm thầm khống chế đưa ra nghị quyết này, con còn không đoán được à?”
Mạc Lâm đột nhiên ngẩn ra: “…Lạc Phi?”
Tư Nặc gật đầu: “Ừm. Nó đã chuẩn bị tốt con đường sau này cho hai đứa, tương lai, mặc kệ là thân phận Mạc Lâm hay Mạc Hàm, đều không có chút trở ngại trở thành vương tử phi của nó. Lúc nghị quyết này mới được đưa ra đã bị rất nhiều người phản đối, trải qua một đoạn thời gian tranh luận cùng biện luận, cuối cùng cũng được quốc hội thông qua. Bởi vì Lạc Phi thuyết phục bệ hạ, bệ hạ rất duy trì hôn nhân tự do, hơn nữa nghị quyết này được rất nhiều dân chúng ủng hộ.”
Lạc Phi dù sao cũng có thân phận đại hoàng tử, ở bên quốc hội cũng quen biết rất nhiều người, cộng thêm được bệ hạ duy trì, nghị quyết được thông qua cũng là chuyện dễ hiểu.
Thế nhưng làm Mạc Lâm không ngờ là Lạc Phi cư nhiên vì tương lai hai người mà vận dụng quen biết bên quốc hội để chỉnh sửa luật hôn nhân. Cứ vậy sau khi anh khỏi bệnh xuất viện liền có thể tự do chọn lựa thân phận omega hay alpha. Tương lai cùng Lạc Phi kết hôn, anh muốn làm Mạc Lâm hay Mạc Hàm cũng không hề có áp lực.
Lạc Phi đối với anh thực sự rất tốt, làm anh xúc động vô cùng.
Có được người yêu như vậy, cuộc đời này thực sự không uổng phí.
****
Tốc độ hồi phục của Mạc Lâmr ất nhanh, hơn nữa hiệu quả loại thuốc mà Tư Nặc cùng nhóm chuyên gia nghiên cứu cũng có hiệu quả nhanh chóng, chỉ ngắn ngủn một tuần, bệnh độc NR trong cơ thể anh đã bị loại bỏ hoàn toàn, thân thể bị đông lạnh hai năm dần dần khang phục, các cơ quan cơ thể cũng khôi phục công năng, sắc mặt cũng bắt đầu hồng nhuận.
Phương Tử Khiêm cùng Mạc Khải Minh lo lắng tình trạng cơ thể Mạc Lâm không ổn, không chịu cho Mạc Lâm xuất viện, kết quả Mạc Lâm nói: “Con ở bệnh viện sắp buồn chết rồi, muốn về nhà. Bác sĩ đã kiểm tra tình huống cơ thể con kĩ lưỡng, sau này cứ cách hai ngày lại tới bệnh viện kiểm tra là được, đúng không bác sĩ?”
Tư Nặc biết Mạc Lâm gấp rút muốn tham gia lễ tốt nghiệp của Lạc Phi, liền gật đầu: “Ừm, tình huống cơ thể của con đã ổn định, nhớ rõ phải uống thuốc đúng giờ, nếu có chỗ nào không thoải mái phải lập tức tới bệnh viện kiểm tra.”
Bác sĩ cũng đã nói vậy, hai người cha chỉ đành chấp nhận đón Mạc Lâm về nhà.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mạc Lâm rốt cuộc cũng thấy được bầu trời trong xanh, quanh mũi là mùi hoa nhàn nhạt, suốt hai năm nằm trong khoang đông lạnh, hiện giờ một lần nữa được hít thở không khí mới mẻ, cảm giác đúng là mới từ địa ngục bò lại nhân gian.
Mạc Khải Minh vốn ở một khu nhà ở gần tòa nhà trụ sở Phong Dương, kết quả lần này Mạc Lâm được đưa tới khu biệt thự ở thủ đô. Háo ra sau khi anh vào khoang đông lạnh không bao lâu, cha đã phóng khoáng mua một tòa biệt thự sa hoa sang trọng ở thủ đô—- đương nhiên là dành tặng cho Phương Tử Khiêm.
Phương Tử Khiêm nguyện ý lưu lại, Mạc Khải Minh kích động tới muốn phát điên, mua một căn hộ tặng cho Phương Tử Khiêm là hi vọng Phương Tử Khiêm có thể ở lại thủ đô, chờ tương lai Mạc Lâm tỉnh lại, một nhà bọn họ có thể vui vẻ ở cùng một chỗ.
Mạc Lâm có chút kinh sợ đứng trước biệt thự, nhà bọn họ chỉ có ba người mà thôi, không cần phải ở một nơi lớn như vậy, hiển nhiên là vì muốn lấy lòng ba ba nên cha mới mua tòa biệt thự lớn nhất.
Phương Tử Khiêm thích yên tĩnh nên trong nhà chỉ mời một quản gia cùng một người giúp việc, còn lại giao cho người máy gia vụ xử lý.
Thấy con trai kinh ngạc, Phương Tử Khiêm nhịn không được nói: “Đây là biệt thự cha con mua, ba người chúng ta ở chung thì chỉ cần một biệt thự nho nhỏ là được, kết quả cha con lại mua ngay tòa biệt thự lớn nhất, chỉ phòng ốc thôi cũng đã có hơn hai mươi phòng, thật không biết cha con muốn làm gì.”
Mạc Khải Minh sờ sờ mũi: “Anh định mua nhiều phòng một chút để em tùy tiện bố trí ấy mà.”
Phương Tử Khiêm liếc trắng mắt: “Hôm nào em mua một đám sủng vật về mở một vườn bách thú được không?”
Mạc Khải Minh gật đầu: “Chỉ cần em thích.”
Phương Tử Khiêm: “…”
Mạc Lâm nhịn cười nghĩ, xem ra hai người đã hòa hảo, vợ chồng già tú ân ái cũng thực mù mắt người ta a.
Phương Tử Khiêm tự mình xuống bếp làm một bữa tối thực phong phú, trừ bỏ hai món bị xào khét lẹt thì những món còn lại miễn cưỡng có thể ăn được.
Mạc Khải Minh mặt không biến sắc vừa ăn vừa đánh giá: “Mùi vị không tệ.”
Mạc Lâm đau đầu: “Ba ba, sau này chuyện nấu cơm cứ giao cho người máy gia vụ đi.”
Phương Tử Khiêm cố chấp nói: “Tự tay làm không giống, làm ba ba mà chưa từng làm cơm cho con ăn thì không tốt lắm, sau này mỗi ngày ba ba đều nấu cơm cho con ăn.
Mạc Lâm: “…”
Ba ba hiển nhiên không có thiên phú về nấu ăn, không cần quá miễn cưỡng a….
Bất quá, chống lại ánh mắt ôn nhu của Phương Tử Khiêm, Mạc Lâm vẫn kiên trì gắp một ngụm đồ ăn đen đen bỏ vào miệng, khá bất ngờ, hương vị quả thực không tệ.
Ăn cơm xong, một nhà ba người ngồi ngoài phòng khách nói chuyện phiếm, Phương Tử Khiêm kể cho Mạc Lâm nghe rất nhiều chuyện phát sinh hai năm qua, trước đó Mạc Lâm đã đọc qua tin tức, liền hỏi một ít vấn đề về tập đoàn Phong Dương, hai cha con nói chuyện thực vui vẻ, Mạc Khải Minh thì ở bên cạnh gọt hoa quả.
Nói chuyện công việc xong, Mạc Lâm mới đột nhiên nói: “Ba ba, ngày mai con muốn tới học viện Thánh La Thước Á một chuyến.”
Phương Tử Khiêm nghi hoặc: “Tới đó làm gì?”
“Ngày mai là lễ tốt nghiệp, Lạc Phi là học viên tốt nghiệp sớm lần này, con muốn tham gia lễ tốt nghiệp của em ấy.”
Phương Tử Khiêm cùng Mạc Khải Minh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhíu mày: “Con vừa mới xuất viện, chạy đi xa như vậy có an toàn không?”
Mạc Lâm nói: “Con đã hỏi bác sĩ rồi, không có việc gì.”
Thấy hai người vẫn còn do dự, Mạc Lâm nói tiếp: “Lúc trước khi con biện hộ tốt nghiệp sớm, đại hoàng tử đã xin nghỉ tới tham dự, lễ tốt nghiệp của em ấy, theo tình theo lý thì con nên tới tham gia. Hơn nữa hai năm trước con bị bắt, nếu không nhờ em ấy cứu thì có lẽ con đã không còn mạng trở lại đế quốc.”
Con trai nói rất có đạo lý, Phương Tử Khiêm liền gật đầu: “Quả thật nên hảo hảo cám ơn đại hoàng tử, con đi đi, chúng ta sẽ phái vệ sĩ đi theo bảo hộ con.”
******
Sáng hôm sau, Mạc Lâm liền từ thủ đô tinh xuất phát tới học viện Thánh La Thước Á.
Vệ sĩ cha phái đi theo Mạc Lâm cũng không cự tuyệt, dù sao khi tới trường quân đội để bọn họ ở lại bên ngoài là được.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp, trường quân đội hiếm có dịp mở cổng lớn, tất cả thân bằng bằng hữu có thiệp mời đều có thể tiến vào lễ đương tham dự, Mạc Lâm cầm thiệp mời Tư Nặc cho, đăng ký viết là bạn tốt của Lạc Phi.
Anh đi theo đám người đi vào lễ đường, lần này tốt nghiệp hơn một ngàn người, còn có cha mẹ của học viên, cả lễ đường đều chật kín chỗ ngồi.
Lễ tốt nghiệp diễn ra, đầu tiên là hiệu trưởng cùng khách quý đặc biệt bên quân bộ là Lăng An tướng quân sẽ đọc diễn văn, kế tiếp chính học viên tốt nghiệp xuất nhất đại diện lên phát biểu.
Làm Mạc Hàm ngoài ý muốn chính là đại diện học viên lần này cư nhiên là Lạc Phi tốt nghiệp sớm cùng với nhóm học trưởng học tỷ. Nghe nói Lạc Phi đã dùng thành tích trọn điểm tất cả các môn học để thông qua kỳ thi tốt nghiệp, đạt được tư cách tốt nghiệp.
Lạc Phi mặc một thân quân trang màu lam, chầm chậm bước lên sân khấu.
Lạc Phi đã hơn hai mươi tuổi, dung mạo anh tuấn phi phàm, khí chất trên người cũng tăng thêm không ít, hơn nữa được một thân quân trang phụ trợ, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, dáng người hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra, hơn nữa tư thế cao ngất, mặt mang ý cười, quả thực chính là giá trị nhan quá đỉnh.
Lạc Phi đứng ở trung tâm sân khấu, hướng micro chậm rãi nói. Lời nói không quá hoa trương, cũng không ca ngợi học viện, chỉ thực nghiêm túc nói ra cảm thụ của mình trong vài năm theo học, hơn nữa biểu thị mình sẽ không phụ lòng học viện bồi dưỡng, nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, mặc kệ là đi tới đâu cũng không quên mình là một quân nhân đế quốc đường đường chính chính!
Lạc Phi ngắn gọn diễn thuyết, nghênh đón một tràng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Mạc Lâm ngồi dưới đài, nhìn thanh niên tư thế oai hùng hiên ngang trên sân khấu, trong lòng đột nhiên có chút thỏa mãn nhàn nhạt—- người yêu mình tốt như vậy, mình may mắn biết bao nhiêu a!
Trong lúc hoảng hốt, Mạc Lâm nhớ lại lúc mới gặp Lạc Phi, Lạc Phi mặt dày nói: “Tôi là nghiên cứu sinh hệ khoa học nông nghiệp của đại học Hách Nhĩ Mạn, cậu nên gọi tôi là học trưởng.”
Rõ ràng đã sớm bị Mạc Hàm vạch trần nhưng vẫn nghiêm túc diễn trò.
Khi đó Lạc Phi ngốc tới đáng yêu, mà hiện tại, Lạc Phi lại suất khí bức người.
Lạc Phi diễn thuyết chấm dứt, hướng dưới đài chào theo nghi thức quân đội.
Ngay sau đó, Lạc Phi chống lại tầm mắt một người, người nọ trên mặt mang theo ý cười, không chút chớp mắt nhìn mình.
—— là Mạc Lâm!
Lạc Phi cực kỳ rung động, nếu không phải ngại mình đang trên sân khấu lễ tốt nghiệp, cậu chỉ hận không thể lập tức nhào qua ôm lấy Mạc Lâm.
Trình tự lễ tốt nghiệp nhất nhất tiến hành, thế nhưng tâm thần Lạc Phi có chút không yên, ánh mắt cứ nhìn về phía Mạc Lâm.
Thật vất vả chờ đến phần hiệu trưởng phát bằng tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp chấm dứt, Lạc Phi lập tức chạy xuống sân khấu tới trước mặt Mạc Lâm, ánh mắt sáng ngời, âm thanh cũng vô cùng kích động: “Sao anh lại tới đây? Cũng không chịu nói cho em biết một tiếng! Anh xuất hiện lcú nào vậy?”
Mạc Lâm mỉm cười: “Hôm qua vừa mới xuất viện, anh muốn tạo bất ngờ cho em.”
Chung quanh có rất nhiều người, thế nhưng Lạc Phi không thèm quan tâm, trực tiếp vươn tay, cúi người dùng sức ôm Mạc Lâm vào lòng.
Cái ôm này bị rất nhiều người thấy, thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, dù sao đại hoàng tử cùng phú nhị đại Mạc Hàm là bằng hữu tốt cũng là chuyện toàn bộ dân chúng đế quốc đều biết.
Cái ôm kết thúc, Lạc Phi nhìn ánh mắt đen láy của Mạc Hàm, trong lòng vô cùng mềm mại: “Anh có thể tới tham gia lễ tốt nghiệp của em, đây thực sự là ngày vui sướng nhất của em!”
Mạc Lâm đứng dậy nói: “Ở đây nhiều người, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Lạc Phi lập tức gật đầu, hai người sóng vai rời khỏi lễ đường, dứt khoát trở về ký túc xá Lạc Phi.
Vừa vào cửa, Lạc Phi còn chưa kịp cởi quân trang, Mạc Lâm đã đột nhiên ôm lấy thắt lưng cậu, kiễng mũi chân hôn tới.
Sống lưng Lạc Phi cứng đờ, ngay lập tức ôm Mạc Lâm vào lòng điên cuồng đẩy sâu nụ hôn.
Suốt hai năm ngày nhớ đêm mong, Lạc Phi thực sự đã nhớ sắp phát điên rồi.
Mỗi lần nghĩ tới Mạc Lâm đang ngủ trong nơi lạnh băng như quan tài kia, tim Lạc Phi lại đau như dao cắt, hận không thể bay tới thủ đô đánh thức Mạc Lâm.
Hai năm, hơn bảy trăm đêm thường xuyên bị ác mộng bừng tỉnh giữa đêm khuya, Lạc Phi mơ thấy Mạc Lâm không tỉnh lại nữa. Tuy ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra bình bình nhưng trong lòng kỳ thực rất bất an, mỗi ngày đều trông ngóng chú Tư Nặc gửi tin đến, báo Mạc Lâm đã tỉnh.
Mong nhớ khắc cốt trong khoảng thời gian này Lạc Phi không biết nên nói thế nào.
Cậu dồn hết tinh lực vào bài vở chính vì để bản thân bớt nghĩ tới Mạc Lâm.
Hiện giờ người tâm tâm niệm niệm ở ngay trước mắt, chủ động hôn mình….
Trái tim Lạc Phi cảm động tới run rẩy, hung hăng hôn Mạc Lâm, cái ôm cũng không ngừng siết chặt, cơ hồ muốn khảm Mạc Lâm vào cơ thể mình.
Mạc Lâm cũng phối hợp hé miệng đáp lại.
Không giống thiếu niên đáng yêu trước kia, mỗi lần hôn đều thực cẩn thận. Hiện giờ Lạc Phi càng giống như nam nhân thành thục, nụ hôn mang theo ý tứ xâm lược, chiếm hữu rất rõ ràng, rất nhanh Mạc Lâm bị hôn tới toàn thân nhũn ra, hai chân cơ hồ mất đi khí lực, tin tức hố alpha tràn ngập ở chóp mũi, Mạc Lâm thực sự không thể chống cự, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Lạc Phi.
Cũng không biết hôn bao lâu, Lạc Phi mới buông Mạc Lâm.
Hai tay Mạc Lâm ôm lấy vai Lạc Phi, nhẹ nhàng thở dốc.
Môi sưng đỏ, ánh mắt ướt át, hiển nhiên là bị hôn đến chịu không nổi.
Lạc Phi cười khẽ, áp tới bên tai Mạc Lâm thấp giọng hỏi: “Có phải kỹ thuật hôn của em có tiến bộ không?”
Mạc Lâm hít sâu ổn định nhịp tim kịch liệt, nhướng mày nói: “Dù sao em cũng sống lâu hơn anh hai năm, nếu vẫn còn ngốc như trước, anh sẽ ghét bỏ em a.”
Lạc Phi cười khẽ: “Anh vẫn luôn mắng em ngốc nên em muốn nhanh chóng thành thục, em muốn làm nam nhân của anh chứ không em trai.”
“Nhưng trong lòng anh, em vẫn là em trai, em nhỏ hơn anh.”
“Hiện giờ chúng ta bằng nhau rồi.”
Mạc Lâm liếc mắt: “Anh cảm thấy em làm em trai thì đáng yêu hơn, trước đó gạt anh gọi học trưởng lâu như vậy, anh phải đòi lại. Sau này cứ tiếp tục gọi ca ca đi.”
Lạc Phi lập tức mỉm cười sửa miệng: “Được nha Mạc Lâm ca ca, anh nói cái gì thì chính là cái ấy. Anh muốn làm ca ca, mỗi ngày em đều gọi anh là ca ca.”
“… …” Nguyên tắc của đại hoàng tử rốt cuộc ở nơi nào?
Mạc Lâm nhịn không được mỉm cười, ôm lấy Lạc Phi thấp giọng nói: “Lạc Phi, hai năm nay em vất vả rồi.”
Hốc mắt Lạc Phi chua xót, nghẹn ngào nói: “Không vất vả, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, muốn em làm gì em cũng nguyện ý.”
Mạc Lâm tựa vào lòng Lạc Phi, cảm giác được thân thể mạnh mẽ rắn chắc bên dưới lớp quân trang, nghe tiếng tim đập vững vàng của đối phương, anh chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại cùng an bình không thôi.
Một lát sau, Mạc Lâm mới từng tiếng từng tiếng rõ ràng nói: “Lạc Phi, chúng ta kết hôn đi.”
…(cont)…
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Lạc Phi quyến luyến rời khỏi phòng bệnh, trước lúc xuất môn còn quay đầu lại nói: “Ngày mai em lại tới thăm anh.”
Mạc Lâm cự tuyệt: “Không cần, em sắp tốt nghiệp rồi, nhất định rất bận rộn, chạy qua chạy lại như vậy lãng phí thời gian lắm, nếu lo lắng thì em có thể gọi thông tấn số cho anh.”
Lạc Phi chỉ đành gật đầu đáp ứng: “Vậy anh hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngài mai em sẽ liên lạc với anh.”
Mạc Lâm mỉm cười: “Ừm.”
Tuy đã qua hai năm, dung mạo Lạc Phi thành thục hơn trước kia không ít nhưng ánh mắt lưu luyến nhìn anh vẫn đáng yêu hệt như trong trí nhớ. Khoảnh khắc tỉnh lại, biết Lạc Phi vẫn luôn ở bên cạnh mình, trong lòng Mạc Lâm giống như được rót một dòng nước ấm, cả thân mình đều ấm áp hẳn lên.
Buổi chiều, Y Mạn, Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm nhận được tin liền tới thăm Mạc Lâm.
Ba người đều đã tốt nghiệp, hơn nữa đều làm việc ở thủ tinh. Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm quả nhiên tới tập đoàn Phong Dương làm việc, là ba ba Mạc Lâm an bài, hai người đều hi vọng Mạc Hàm nhanh chóng tỉnh lại quay về tập đoàn Phong Dương làm việc, hai người bọn họ có chỗ đứng vững chắc ở tập đoàn, có thể trở thành trợ lực đáng tin cậy nhất cho Mạc Hàm.
Y Mạn tới xưởng chế tạo cơ giáp của Bố Lai Ân, trở thành chế tạo sư cơ giáp sơ cấp, đang theo cha mình chậm rãi học tập kỹ thuật chế tạo cơ giáp cao cấp.
Mọi người hẹn Mạc Lâm sau khi xuất viện cùng ăn bữa cơm.
Sau khi tạm biệt nhóm bằng hữu, thời gian đã không còn sớm, Mạc Lâm liền bị chú Tư Nặc thúc giục nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, từ rất sớm Mạc Lâm đã tỉnh lại, tràn đầy sức sống mở quang não bắt đầu tra tư liệu, anh đã ngủ say suốt hai năm, phải nhanh chóng tìm hiểu hai năm nay xung quanh đã biến hóa thế nào.
Màn hình tinh dịch trước mắt xuất hiện những tin tức quan trọng phát sinh ở đế quốc suốt hai năm nay.
—— thủ lĩnh tinh đạo Mai Nạp Đức cùng Mạc Khải Phong bị tòa tuyên án tù chung thân, hai người cùng bị đưa tới nhà lao ngầm ở tinh vực Dao Quang, nơi đó tối tăm ẩm ướt chuyên giam giữ trọng phạm, chẳng những hoàn cảnh kém mà còn phải tới mỏ khổ sai.
Bị nhốt ở nơi đó đúng là hình phạt nghiêm khắc nhất dành cho đám tội phạm.
Mạc Lâm rất vừa lòng với kết quả này, dù sao một súng bắn chết một kẻ biến thái như Mạc Khải Phong thực sự quá tiện nghi cho ông ta, nửa cuộc đời về sau nên để ông ta sống kiếp sống của loài chuột gián.
—– tập đoàn Thiên Vực bị hãng hàng không KM thua mua vào một năm trước, lão tổng tập đoàn Thiên Vực cùng con trai bảo bối của ông ta bị cổ đông tố giác tham ô của công, bị cảnh sát bắt, bởi vì con số tham ô quá lớn nên bị phán mười năm tù giam.
Tin tức này làm Mạc Lâm có chút ngoài ý muốn, trước đó bị bắt ở rừng Khoa Long, đối phương ép hỏi phương pháp phá giải hệ thống phi thuyền vũ trụ, Mạc Lâm cứ tưởng người đứng sau chỉ thị là đứa con trai bao cỏ của lão tổng tập đoàn Thiên Vực, sau này mới biết là Mạc Khải Phong cố ý lừa bịp, nhân cơ hội cài thiết bị truy tin lên người anh.
Nhóm ba ba cũng không biết chuyện này, thế nhưng chuyện thu mua tập đoàn Thiên Vực nhất định có liên quan với b ba, bởi vì trước lúc anh bị bắt cóc, ba ba đã tra được nơi phát ra virus locker. Hiển nhiên sau đó xác định là tập đoàn Thiên Vực giở trò quỷ nên mới đá lão tổng Thiên Vực rớt đài, hơn nữa còn trực tiếp thu mua Thiên Vực.
Trong ngành hàng không vũ trụ, Thiên Vực chính là đối thủ cạnh tranh cực mạnh của KM, hiện giờ hai nhà sáp nhập, thị trường phi thuyền trí năng dần dần bị KM độc quyền, giá trị hãng hàng không KM chỉ trong hai năm ngắn ngủn tăng lên gấp năm lần.
Thương giới thay đổi bất ngờ, trên bảng phú hào đế quốc ngoại trừ cái tên quen thuộc là Mạc Khải Minh thì xuất hiện thêm một người là Tần Vinh, là chủ tịch công ty giải trí Chúng Tinh. Nếu tập đoàn Phong Dương xưng bá trong lĩnh vực trình tự trí năng cùng cơ giáp công nghệ cao thì giải trí Chúng Tinh chính là lão đại trong giới giải trí.
Sở dĩ Mạc Lâm chú ý tới người này bởi vì ba tháng trước tập đoàn Phong Dương có hợp tác một hạng mục chấn kinh thương giới. Tập đoàn Phong Dương cùng giải trí Chúng Tinh liên thủ nghiên cứu thiết bị quay phim trí năng, một khi nghiên cứu chế tạo thành công thì sẽ giảm bớt số lượng công việc trong quá trình quay chụp rất nhiều, có thể coi là một bước tiến lớn trong nghiệp giới.
Ngoài ra, Mạc Lâm còn chú ý biến hóa trong một lĩnh vực khác, năm trước quốc hội đế quốc vừa hoàn thành một lần tân tuyển cử, thay đổi vài vị quan viên trọng yếu, bên quân bộ, Lăng An thiếu tướng bởi vì quân công hiển hách nên được thăng lên quân hàm trung tướng…
Hết thảy biến hóa đều diễn ra trong lúc Mạc Lâm ngủ say.
Lúc anh ngủ say, thế giới này vẫn không hề dừng lại. Nếu anh ngủ lâu hơn thì có lẽ sẽ không bắt kịp thời đại, cũng may chỉ hai năm ngắn ngủi đã tỉnh lại, hết thảy vẫn còn kịp.
*****
Tám giờ sáng Tư Nặc đến phòng bệnh kiểm tra thì phát hiện Mạc Lâm đang ngồi trên giường, biểu tình nghiêm túc mở quang não đọc tin tức—– tất cả đều là những sự kiện lớn phát sinh trong hai năm qua.
Đi đến bên giường, Tư Nặc vừa kiểm tra vừa nói: “Hai năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, còn một chuyện con không tra được, luật hôn nhân của đế quốc đã được chỉnh sửa, không còn hạn chế giới tính đối tượng kết hôn, chỉ cần song phương tự nguyện, alpha cùng alpha, omega cùng omega đều có thể đăng ký kết hôn.”
Mạc Lâm kinh ngạc nhìn Tư Nặc: “Sao lại đột nhiên chỉnh sửa luật hôn nhân?”
“Ai âm thầm khống chế đưa ra nghị quyết này, con còn không đoán được à?”
Mạc Lâm đột nhiên ngẩn ra: “…Lạc Phi?”
Tư Nặc gật đầu: “Ừm. Nó đã chuẩn bị tốt con đường sau này cho hai đứa, tương lai, mặc kệ là thân phận Mạc Lâm hay Mạc Hàm, đều không có chút trở ngại trở thành vương tử phi của nó. Lúc nghị quyết này mới được đưa ra đã bị rất nhiều người phản đối, trải qua một đoạn thời gian tranh luận cùng biện luận, cuối cùng cũng được quốc hội thông qua. Bởi vì Lạc Phi thuyết phục bệ hạ, bệ hạ rất duy trì hôn nhân tự do, hơn nữa nghị quyết này được rất nhiều dân chúng ủng hộ.”
Lạc Phi dù sao cũng có thân phận đại hoàng tử, ở bên quốc hội cũng quen biết rất nhiều người, cộng thêm được bệ hạ duy trì, nghị quyết được thông qua cũng là chuyện dễ hiểu.
Thế nhưng làm Mạc Lâm không ngờ là Lạc Phi cư nhiên vì tương lai hai người mà vận dụng quen biết bên quốc hội để chỉnh sửa luật hôn nhân. Cứ vậy sau khi anh khỏi bệnh xuất viện liền có thể tự do chọn lựa thân phận omega hay alpha. Tương lai cùng Lạc Phi kết hôn, anh muốn làm Mạc Lâm hay Mạc Hàm cũng không hề có áp lực.
Lạc Phi đối với anh thực sự rất tốt, làm anh xúc động vô cùng.
Có được người yêu như vậy, cuộc đời này thực sự không uổng phí.
****
Tốc độ hồi phục của Mạc Lâmr ất nhanh, hơn nữa hiệu quả loại thuốc mà Tư Nặc cùng nhóm chuyên gia nghiên cứu cũng có hiệu quả nhanh chóng, chỉ ngắn ngủn một tuần, bệnh độc NR trong cơ thể anh đã bị loại bỏ hoàn toàn, thân thể bị đông lạnh hai năm dần dần khang phục, các cơ quan cơ thể cũng khôi phục công năng, sắc mặt cũng bắt đầu hồng nhuận.
Phương Tử Khiêm cùng Mạc Khải Minh lo lắng tình trạng cơ thể Mạc Lâm không ổn, không chịu cho Mạc Lâm xuất viện, kết quả Mạc Lâm nói: “Con ở bệnh viện sắp buồn chết rồi, muốn về nhà. Bác sĩ đã kiểm tra tình huống cơ thể con kĩ lưỡng, sau này cứ cách hai ngày lại tới bệnh viện kiểm tra là được, đúng không bác sĩ?”
Tư Nặc biết Mạc Lâm gấp rút muốn tham gia lễ tốt nghiệp của Lạc Phi, liền gật đầu: “Ừm, tình huống cơ thể của con đã ổn định, nhớ rõ phải uống thuốc đúng giờ, nếu có chỗ nào không thoải mái phải lập tức tới bệnh viện kiểm tra.”
Bác sĩ cũng đã nói vậy, hai người cha chỉ đành chấp nhận đón Mạc Lâm về nhà.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mạc Lâm rốt cuộc cũng thấy được bầu trời trong xanh, quanh mũi là mùi hoa nhàn nhạt, suốt hai năm nằm trong khoang đông lạnh, hiện giờ một lần nữa được hít thở không khí mới mẻ, cảm giác đúng là mới từ địa ngục bò lại nhân gian.
Mạc Khải Minh vốn ở một khu nhà ở gần tòa nhà trụ sở Phong Dương, kết quả lần này Mạc Lâm được đưa tới khu biệt thự ở thủ đô. Háo ra sau khi anh vào khoang đông lạnh không bao lâu, cha đã phóng khoáng mua một tòa biệt thự sa hoa sang trọng ở thủ đô—- đương nhiên là dành tặng cho Phương Tử Khiêm.
Phương Tử Khiêm nguyện ý lưu lại, Mạc Khải Minh kích động tới muốn phát điên, mua một căn hộ tặng cho Phương Tử Khiêm là hi vọng Phương Tử Khiêm có thể ở lại thủ đô, chờ tương lai Mạc Lâm tỉnh lại, một nhà bọn họ có thể vui vẻ ở cùng một chỗ.
Mạc Lâm có chút kinh sợ đứng trước biệt thự, nhà bọn họ chỉ có ba người mà thôi, không cần phải ở một nơi lớn như vậy, hiển nhiên là vì muốn lấy lòng ba ba nên cha mới mua tòa biệt thự lớn nhất.
Phương Tử Khiêm thích yên tĩnh nên trong nhà chỉ mời một quản gia cùng một người giúp việc, còn lại giao cho người máy gia vụ xử lý.
Thấy con trai kinh ngạc, Phương Tử Khiêm nhịn không được nói: “Đây là biệt thự cha con mua, ba người chúng ta ở chung thì chỉ cần một biệt thự nho nhỏ là được, kết quả cha con lại mua ngay tòa biệt thự lớn nhất, chỉ phòng ốc thôi cũng đã có hơn hai mươi phòng, thật không biết cha con muốn làm gì.”
Mạc Khải Minh sờ sờ mũi: “Anh định mua nhiều phòng một chút để em tùy tiện bố trí ấy mà.”
Phương Tử Khiêm liếc trắng mắt: “Hôm nào em mua một đám sủng vật về mở một vườn bách thú được không?”
Mạc Khải Minh gật đầu: “Chỉ cần em thích.”
Phương Tử Khiêm: “…”
Mạc Lâm nhịn cười nghĩ, xem ra hai người đã hòa hảo, vợ chồng già tú ân ái cũng thực mù mắt người ta a.
Phương Tử Khiêm tự mình xuống bếp làm một bữa tối thực phong phú, trừ bỏ hai món bị xào khét lẹt thì những món còn lại miễn cưỡng có thể ăn được.
Mạc Khải Minh mặt không biến sắc vừa ăn vừa đánh giá: “Mùi vị không tệ.”
Mạc Lâm đau đầu: “Ba ba, sau này chuyện nấu cơm cứ giao cho người máy gia vụ đi.”
Phương Tử Khiêm cố chấp nói: “Tự tay làm không giống, làm ba ba mà chưa từng làm cơm cho con ăn thì không tốt lắm, sau này mỗi ngày ba ba đều nấu cơm cho con ăn.
Mạc Lâm: “…”
Ba ba hiển nhiên không có thiên phú về nấu ăn, không cần quá miễn cưỡng a….
Bất quá, chống lại ánh mắt ôn nhu của Phương Tử Khiêm, Mạc Lâm vẫn kiên trì gắp một ngụm đồ ăn đen đen bỏ vào miệng, khá bất ngờ, hương vị quả thực không tệ.
Ăn cơm xong, một nhà ba người ngồi ngoài phòng khách nói chuyện phiếm, Phương Tử Khiêm kể cho Mạc Lâm nghe rất nhiều chuyện phát sinh hai năm qua, trước đó Mạc Lâm đã đọc qua tin tức, liền hỏi một ít vấn đề về tập đoàn Phong Dương, hai cha con nói chuyện thực vui vẻ, Mạc Khải Minh thì ở bên cạnh gọt hoa quả.
Nói chuyện công việc xong, Mạc Lâm mới đột nhiên nói: “Ba ba, ngày mai con muốn tới học viện Thánh La Thước Á một chuyến.”
Phương Tử Khiêm nghi hoặc: “Tới đó làm gì?”
“Ngày mai là lễ tốt nghiệp, Lạc Phi là học viên tốt nghiệp sớm lần này, con muốn tham gia lễ tốt nghiệp của em ấy.”
Phương Tử Khiêm cùng Mạc Khải Minh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhíu mày: “Con vừa mới xuất viện, chạy đi xa như vậy có an toàn không?”
Mạc Lâm nói: “Con đã hỏi bác sĩ rồi, không có việc gì.”
Thấy hai người vẫn còn do dự, Mạc Lâm nói tiếp: “Lúc trước khi con biện hộ tốt nghiệp sớm, đại hoàng tử đã xin nghỉ tới tham dự, lễ tốt nghiệp của em ấy, theo tình theo lý thì con nên tới tham gia. Hơn nữa hai năm trước con bị bắt, nếu không nhờ em ấy cứu thì có lẽ con đã không còn mạng trở lại đế quốc.”
Con trai nói rất có đạo lý, Phương Tử Khiêm liền gật đầu: “Quả thật nên hảo hảo cám ơn đại hoàng tử, con đi đi, chúng ta sẽ phái vệ sĩ đi theo bảo hộ con.”
******
Sáng hôm sau, Mạc Lâm liền từ thủ đô tinh xuất phát tới học viện Thánh La Thước Á.
Vệ sĩ cha phái đi theo Mạc Lâm cũng không cự tuyệt, dù sao khi tới trường quân đội để bọn họ ở lại bên ngoài là được.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp, trường quân đội hiếm có dịp mở cổng lớn, tất cả thân bằng bằng hữu có thiệp mời đều có thể tiến vào lễ đương tham dự, Mạc Lâm cầm thiệp mời Tư Nặc cho, đăng ký viết là bạn tốt của Lạc Phi.
Anh đi theo đám người đi vào lễ đường, lần này tốt nghiệp hơn một ngàn người, còn có cha mẹ của học viên, cả lễ đường đều chật kín chỗ ngồi.
Lễ tốt nghiệp diễn ra, đầu tiên là hiệu trưởng cùng khách quý đặc biệt bên quân bộ là Lăng An tướng quân sẽ đọc diễn văn, kế tiếp chính học viên tốt nghiệp xuất nhất đại diện lên phát biểu.
Làm Mạc Hàm ngoài ý muốn chính là đại diện học viên lần này cư nhiên là Lạc Phi tốt nghiệp sớm cùng với nhóm học trưởng học tỷ. Nghe nói Lạc Phi đã dùng thành tích trọn điểm tất cả các môn học để thông qua kỳ thi tốt nghiệp, đạt được tư cách tốt nghiệp.
Lạc Phi mặc một thân quân trang màu lam, chầm chậm bước lên sân khấu.
Lạc Phi đã hơn hai mươi tuổi, dung mạo anh tuấn phi phàm, khí chất trên người cũng tăng thêm không ít, hơn nữa được một thân quân trang phụ trợ, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, dáng người hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra, hơn nữa tư thế cao ngất, mặt mang ý cười, quả thực chính là giá trị nhan quá đỉnh.
Lạc Phi đứng ở trung tâm sân khấu, hướng micro chậm rãi nói. Lời nói không quá hoa trương, cũng không ca ngợi học viện, chỉ thực nghiêm túc nói ra cảm thụ của mình trong vài năm theo học, hơn nữa biểu thị mình sẽ không phụ lòng học viện bồi dưỡng, nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, mặc kệ là đi tới đâu cũng không quên mình là một quân nhân đế quốc đường đường chính chính!
Lạc Phi ngắn gọn diễn thuyết, nghênh đón một tràng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Mạc Lâm ngồi dưới đài, nhìn thanh niên tư thế oai hùng hiên ngang trên sân khấu, trong lòng đột nhiên có chút thỏa mãn nhàn nhạt—- người yêu mình tốt như vậy, mình may mắn biết bao nhiêu a!
Trong lúc hoảng hốt, Mạc Lâm nhớ lại lúc mới gặp Lạc Phi, Lạc Phi mặt dày nói: “Tôi là nghiên cứu sinh hệ khoa học nông nghiệp của đại học Hách Nhĩ Mạn, cậu nên gọi tôi là học trưởng.”
Rõ ràng đã sớm bị Mạc Hàm vạch trần nhưng vẫn nghiêm túc diễn trò.
Khi đó Lạc Phi ngốc tới đáng yêu, mà hiện tại, Lạc Phi lại suất khí bức người.
Lạc Phi diễn thuyết chấm dứt, hướng dưới đài chào theo nghi thức quân đội.
Ngay sau đó, Lạc Phi chống lại tầm mắt một người, người nọ trên mặt mang theo ý cười, không chút chớp mắt nhìn mình.
—— là Mạc Lâm!
Lạc Phi cực kỳ rung động, nếu không phải ngại mình đang trên sân khấu lễ tốt nghiệp, cậu chỉ hận không thể lập tức nhào qua ôm lấy Mạc Lâm.
Trình tự lễ tốt nghiệp nhất nhất tiến hành, thế nhưng tâm thần Lạc Phi có chút không yên, ánh mắt cứ nhìn về phía Mạc Lâm.
Thật vất vả chờ đến phần hiệu trưởng phát bằng tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp chấm dứt, Lạc Phi lập tức chạy xuống sân khấu tới trước mặt Mạc Lâm, ánh mắt sáng ngời, âm thanh cũng vô cùng kích động: “Sao anh lại tới đây? Cũng không chịu nói cho em biết một tiếng! Anh xuất hiện lcú nào vậy?”
Mạc Lâm mỉm cười: “Hôm qua vừa mới xuất viện, anh muốn tạo bất ngờ cho em.”
Chung quanh có rất nhiều người, thế nhưng Lạc Phi không thèm quan tâm, trực tiếp vươn tay, cúi người dùng sức ôm Mạc Lâm vào lòng.
Cái ôm này bị rất nhiều người thấy, thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, dù sao đại hoàng tử cùng phú nhị đại Mạc Hàm là bằng hữu tốt cũng là chuyện toàn bộ dân chúng đế quốc đều biết.
Cái ôm kết thúc, Lạc Phi nhìn ánh mắt đen láy của Mạc Hàm, trong lòng vô cùng mềm mại: “Anh có thể tới tham gia lễ tốt nghiệp của em, đây thực sự là ngày vui sướng nhất của em!”
Mạc Lâm đứng dậy nói: “Ở đây nhiều người, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Lạc Phi lập tức gật đầu, hai người sóng vai rời khỏi lễ đường, dứt khoát trở về ký túc xá Lạc Phi.
Vừa vào cửa, Lạc Phi còn chưa kịp cởi quân trang, Mạc Lâm đã đột nhiên ôm lấy thắt lưng cậu, kiễng mũi chân hôn tới.
Sống lưng Lạc Phi cứng đờ, ngay lập tức ôm Mạc Lâm vào lòng điên cuồng đẩy sâu nụ hôn.
Suốt hai năm ngày nhớ đêm mong, Lạc Phi thực sự đã nhớ sắp phát điên rồi.
Mỗi lần nghĩ tới Mạc Lâm đang ngủ trong nơi lạnh băng như quan tài kia, tim Lạc Phi lại đau như dao cắt, hận không thể bay tới thủ đô đánh thức Mạc Lâm.
Hai năm, hơn bảy trăm đêm thường xuyên bị ác mộng bừng tỉnh giữa đêm khuya, Lạc Phi mơ thấy Mạc Lâm không tỉnh lại nữa. Tuy ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra bình bình nhưng trong lòng kỳ thực rất bất an, mỗi ngày đều trông ngóng chú Tư Nặc gửi tin đến, báo Mạc Lâm đã tỉnh.
Mong nhớ khắc cốt trong khoảng thời gian này Lạc Phi không biết nên nói thế nào.
Cậu dồn hết tinh lực vào bài vở chính vì để bản thân bớt nghĩ tới Mạc Lâm.
Hiện giờ người tâm tâm niệm niệm ở ngay trước mắt, chủ động hôn mình….
Trái tim Lạc Phi cảm động tới run rẩy, hung hăng hôn Mạc Lâm, cái ôm cũng không ngừng siết chặt, cơ hồ muốn khảm Mạc Lâm vào cơ thể mình.
Mạc Lâm cũng phối hợp hé miệng đáp lại.
Không giống thiếu niên đáng yêu trước kia, mỗi lần hôn đều thực cẩn thận. Hiện giờ Lạc Phi càng giống như nam nhân thành thục, nụ hôn mang theo ý tứ xâm lược, chiếm hữu rất rõ ràng, rất nhanh Mạc Lâm bị hôn tới toàn thân nhũn ra, hai chân cơ hồ mất đi khí lực, tin tức hố alpha tràn ngập ở chóp mũi, Mạc Lâm thực sự không thể chống cự, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Lạc Phi.
Cũng không biết hôn bao lâu, Lạc Phi mới buông Mạc Lâm.
Hai tay Mạc Lâm ôm lấy vai Lạc Phi, nhẹ nhàng thở dốc.
Môi sưng đỏ, ánh mắt ướt át, hiển nhiên là bị hôn đến chịu không nổi.
Lạc Phi cười khẽ, áp tới bên tai Mạc Lâm thấp giọng hỏi: “Có phải kỹ thuật hôn của em có tiến bộ không?”
Mạc Lâm hít sâu ổn định nhịp tim kịch liệt, nhướng mày nói: “Dù sao em cũng sống lâu hơn anh hai năm, nếu vẫn còn ngốc như trước, anh sẽ ghét bỏ em a.”
Lạc Phi cười khẽ: “Anh vẫn luôn mắng em ngốc nên em muốn nhanh chóng thành thục, em muốn làm nam nhân của anh chứ không em trai.”
“Nhưng trong lòng anh, em vẫn là em trai, em nhỏ hơn anh.”
“Hiện giờ chúng ta bằng nhau rồi.”
Mạc Lâm liếc mắt: “Anh cảm thấy em làm em trai thì đáng yêu hơn, trước đó gạt anh gọi học trưởng lâu như vậy, anh phải đòi lại. Sau này cứ tiếp tục gọi ca ca đi.”
Lạc Phi lập tức mỉm cười sửa miệng: “Được nha Mạc Lâm ca ca, anh nói cái gì thì chính là cái ấy. Anh muốn làm ca ca, mỗi ngày em đều gọi anh là ca ca.”
“… …” Nguyên tắc của đại hoàng tử rốt cuộc ở nơi nào?
Mạc Lâm nhịn không được mỉm cười, ôm lấy Lạc Phi thấp giọng nói: “Lạc Phi, hai năm nay em vất vả rồi.”
Hốc mắt Lạc Phi chua xót, nghẹn ngào nói: “Không vất vả, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, muốn em làm gì em cũng nguyện ý.”
Mạc Lâm tựa vào lòng Lạc Phi, cảm giác được thân thể mạnh mẽ rắn chắc bên dưới lớp quân trang, nghe tiếng tim đập vững vàng của đối phương, anh chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại cùng an bình không thôi.
Một lát sau, Mạc Lâm mới từng tiếng từng tiếng rõ ràng nói: “Lạc Phi, chúng ta kết hôn đi.”
…(cont)…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.