Chương 44: Leo núi – tôi là quân nhân, anh gặp nguy hiểm tôi đương nhiên phải cứu
Diệp Chi Linh
08/10/2020
Sau khi trở về, Y Mạn nói chuyện muốn đi leo núi nói cho Lạc Phi, Lạc Phi lập tức quyết định tham gia, hơn nữa còn gọi cả xá hữu Lộ Đức Duy Hi.
Đương nhiên Lạc Phi không nói cho xá hữu biết Y Mạn cũng có mặt, chỉ đề nghị: “Cuối tuần này trường không an bài nhiệm vụ huấn luyện, cậu muốn tới ngọn núi Mông Tư ở gần đây chơi một chuyến không?”
Núi Mông Tư là ngọn núi hiểm trở nhất đế quốc, Lộ Đức Duy Hi vừa vặn cũng cảm thấy hứng thú, liền đáp ứng: “Được, cùng đi đi.”
Đảo mắt đã là cuối tuần, sáu giờ sáng Lạc Phi cùng Lộ Đức Duy Hi đã thức dậy, dùng xong bữa sáng liền bắt đầu thu thập hành trang.
Núi Mông Tư bởi vì có độ cao cao hơn mặt nước biển rất cao nên không khí trên đỉnh núi rất lạnh, người muốn lên núi thám hiểm bình thường đều mặc trang phục leo núi có chức năng giữ ấm, Lạc Phi cũng tra cứu đường đi nước bước kĩ càng, sau đó cùng Lộ Đức Duy Hi mua hai bộ trang bị chuyên nghiệp, mỗi người đeo một ba lô, bên trong là đầy đủ công cụ, nước cùng thực phẩm.
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, hai người ngồi xe huyền phù tới chân núi, quả nhiên thấy Mạc Hàm cùng Y Mạn chờ sẵn ở đó.
Mạc Hàm cũng mặc đồ leo núi, trùng hợp là màu sắc cư nhiên giống hệt đồ Lạc Phi, là màu lam đậm. Đồ Y Mạn là màu đỏ nhiệt huyết, Lộ Đức Duy Hi là một thân màu đen. Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi vẫn nghiêm nghị như vậy, chẳng qua khoảnh khắc nhìn thấy Y Mạn thì khóe miệng có chút co rút.
Y Mạn mỉm cười chạy tới chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?”
Lộ Đức Duy Hi: “… … … …”
Omega này thực sự không biết xấu hổ. Thực hiếm khi có thể dành lời đánh giá như vậy cho omega.
Lạc Phi cười khẽ đi tới trước mặt Mạc Hàm: “Đến sớm vậy, mấy giờ anh thức dậy?”
Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Sáu giờ, chạy tới bên này là tám giờ.” Thấy người đã đến đông đủ, Mạc Hàm liền xoay người đi tới lối lên núi: “Muốn lên đến đỉnh núi, một ngày là khá gấp rút, chúng ta mau xuất phát thôi.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi vốn định co giò bỏ chạy, thế nhưng nghĩ tới số công cụ mình mất vài ngày chuẩn bị, cứ vậy bỏ phí thì uổng quá, hơn nữa có nhiều người như vậy, cậu trực tiếp bỏ của chạy lấy người cũng không lịch sự, vì thế chỉ đành kiên trì đuổi theo Lạc Phi.
Lạc Phi vỗ vỗ vai Lộ Đức Duy Hi: “Đừng nghĩ nhiều quá, mục đích hôm nay là thám hiểm, có thể thuận lợi lên đến đỉnh núi rồi nói.”
Lộ Đức Duy Hi nhàn nhạt ừ một tiếng.
****
Địa thế núi Mông Tư cực kỳ hiểm trở, đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi cao chót vót tới tận trời xanh. Cả ngọn núi bao trùm cây cối xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng có vài bóng người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ hẹp. Đường núi uốn lượn khúc chiết giống như một sợi tơ tằm từ trên đám mây rũ xuống, ngẫu nhiên có người leo núi tiến lên, từ xa xa nhìn lại hệt như những châm đen bám vào sợi tơ chậm rãi di động tới trước.
Cho dù đã xem qua rất nhiều hình ảnh cùng phim ảnh tư liệu về núi Mông Tư nhưng được nhìn một cách chân thật như lúc này vẫn làm Mạc Hàm nhịn không được hưng phấn.
Cảnh đẹp thiên nhiên hùng tráng quả thật làm anh rung động, ngọn núi hiểm trở lại đồ sộ như vậy, nhân loại căn bản không có cách nào mô phỏng.
Mạc Hàm theo đường mòn đi lên trên, Lạc Phi lập tức tiến tới sóng vai đi bên cạnh, tiếp sau đó là Lộ Đức Duy Hi.
Y Mạn đi ở bên cạnh Lộ Đức Duy Hi, cười hì hì nói: “Trước kia em có từng leo núi chưa?”
“Chưa.”
“Vậy nhất định phải thể nghiệm một lần, năm ngoái anh đi qua nơi này một lần rồi, cảnh sắc trên đỉnh núi đặc biệt xinh đẹp, giống hệt như thiên đường vậy.”
Lộ Đức Duy Hi không nói chuyện, chuyên tâm nhìn con đường dưới chân.
Y Mạn mặt dày vươn tay tới: “Bậc thang này cao quá, có thể kéo anh không?”
Lộ Đức Duy Hi: “… …”
Bậc thang chỉ có hai mươi li mà than cao? Chân anh là chân của trẻ con ba tuổi chắc?
Lộ Đức Duy Hi quay đầu lại, vừa lúc chống lại ánh mắt cười cong cong của Y Mạn.
Phản ứng được đối phương muốn trêu mình, sắc mặt Lộ Đức Duy Hi lập tức âm trầm, quay đầu đi không thèm để ý tới Y Mạn.
Quả nhiên, ngay sau đó Y Mạn mạnh mẽ nhảy lên bậc thang, lẩm bẩm: “Người này đúng là không hiểu phong tình mà, omega chủ động nhờ trợ giúp như vậy, đáng ra phải lập tức kéo tay người ta chứ.”
Lộ Đức Duy Hi lạnh nhạt nói: “Anh cũng đâu phải omega bình thường.”
Y Mạn nhanh chóng chạy tới trước mặt Lộ Đức Duy Hi, quay đầu lại vươn tay nói: “Vậy để anh kéo em?”
“… … không cần.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, dần dần lùi ra xa đọi ngũ.
Mà Mạc Hàm cùng Lạc Phi tựa hồ đang phân cao thấp, chân bước như bay, nháy bắt đã vượt xa hai người hơn năm mươi thước.
Thấy Mạc Hàm liên tục bước mấy chục bậc thang mà mặc vẫn không đổi sắc, Lạc Phi không khỏi tán thưởng: “Thể lực của anh tốt thật.”
“Trước đây có đặc biệt tập luyện.”
Lạc Phi nghĩ nghĩ hỏi: “Chúng ta đấu một trận không?”
“Đấu gì?”
“Xem xem ai lên đến đỉnh núi trước, người tới trước có thể đưa ra một yêu cầu, người kia phải thực hiện.”
Mạc Hàm nhướng mày: “Cậu tin tưởng có thể thắng tôi à?”
Lạc Phi mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
“Tôi nghe nói từ nhỏ cậu lớn lên trong hoàng cung, trừ bỏ lần tới chòm sao Thiên Cầm thì chưa từng đi xa nhà, càng miễn bàn là leo núi. Ngọn núi này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, địa thế rất hiểm trở, đoạn đường phía sau rất hung hiểm, mỗi bước chân đều phải cẩn thận. Lúc rảnh tôi thường xuyên leo núi, Lạc Phi, nếu so chuyện này, cậu không nhất định có thể thắng được tôi đâu.”
Lạc Phi mỉm cười: “Vậy nếu em thua, anh sẽ yêu cầu chuyện gì?”
Mạc Hàm bình tĩnh nhìn Lạc Phi: “Yêu cầu của tôi là từ bỏ việc theo đuổi, chúng ta chỉ làm bằng hữu bình thường.”
Lạc Phi không trả lời, chỉ cúi người xắn ống quần, sau đó khoác ba lô lên lưng, vươn chân bước dài tới trước.
Mạc Hàm nhíu mày: “Sao, không dám đấu à?”
Âm thanh mang theo ý cười của Lạc Phi từ phía trước truyền đến: “Đương nhiên phải đấu rồi, bất quá lần này em sẽ dốc hết toàn lực để chiến thắng.”
Lạc Phi vừa nói vừa nhanh chân bước lên những bậc thang, Mạc Hàm tự nhiên không cam tâm bị bỏ lại, nhanh chóng đuổi kịp.
Sau khi lên cao thì có một đoạn đường khá bằng phẳng, là thềm đá do nhân công tạc ra, nó kéo dài tới tận đài ngắm cảnh, bình thường nhóm du khách mộ danh mà tới chứ không phải người thích leo núi chỉ dừng lại ở đây ngắm nhìn cảnh sắc, không tiếp tục leo lên cao hơn.
Lạc Phi cùng Mạc Hàm chỉ tốn nửa tiếng để đến đài ngắm cảnh, cảnh sắc nơi này rất đẹp thế nhưng vẫn kém xa trên đỉnh.
Lộ trình kế tiếp mới chân chính là thám hiểm.
Điểm cuối cùng của thềm đá, xuất hiện ngay trước mắt là vách đá 90 độ, vách đá này làm người ta có cảm giác áp bách không nhỏ, nó cứ vậy sừng sững đứng ở đó, tựa hồ đang cười lạnh chờ đợi nhân loại tiến tới chinh phục.
Tới nơi này sẽ không còn đường nữa, muốn đi lên việc đầu tiên là phải vượt qua vách đá dựng đứng này, phải dùng kỹ xảo leo vách đá.
Lạc Phi đã tra trước tư liệu, sớm đã chuẩn bị tốt công cụ, lôi dây thừng đặc chế trong bao ra, một đầu móc vào bên hông, đầu kia vung lên vách đá, chiếc móc sắc bén trực tiếp cắm sâu vào mặt đá, những chiếc móc ngược vươn ra, vững vàng trụ lại trên đỉnh vách đá.
Ở bên cạnh, động tác của Mạc Hàm cũng vô cùng lưu loát, làm tốt công tác chuẩn bị như Lạc Phi.
Lạc Phi mỉm cười nhìn Mạc Hàm: “Chú ý an toàn. Trận đấu tuy quan trọng nhưng không nên để bị thương.”
Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Cậu tự lo cho mình thì tốt hơn.”
Dứt lời, Mạc Hàm lập tức leo lên trên, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên, thân thủ mạnh mẽ lưu loát, bên hông có dây thừng an toàn, chỉ một thoáng đã leo được ba thước. Lạc Phi ngẩng đầu nhìn lên, thấy động tác linh hoạt của Mạc Hàm, trong lòng không khỏi dâng lên một tia tán thưởng.
Ngay sau đó, Lạc Phi cũng hành động, trên vách đá dốc đứng có những lỗ nhỏ mà người leo núi đi trước đục ra, có thể dùng làm điểm chống chân, Lạc Phi nắm chắc dây thừng nhanh chóng leo lên, vừa leo vừa tìm điểm chống đỡ. Sức quan sát của Lạc Phi rất nhạy bén, hơn nữa bản năng nắm giữ khoảng cách cũng tinh chuẩn, nháy mắt đã đuổi kịp Mạc Hàm.
Mạc Hàm vượt qua Lạc Phi, Lạc Phi bám theo sát nút rồi vượt lên trước.
Hai người truy truy đuổi đuổi linh hoạt leo trèo trên vách đá, thân thủ nhanh nhẹn hệt như người vượn sinh trưởng trong rừng rậm nguyên thủy.
Lúc Y Mạn đi tới vách đá liền thấy một màn như vậy, Mạc Hàm cùng Lạc Phi đã đi tới vị trí trung gian, động tác của hai người vô cùng nhanh nhẹn, tựa hồ hoàn toàn không e ngại vách đá dựng đứng này.
Lộ Đức Duy Hi cũng nhanh chóng làm tốt chuẩn bị, nhìn qua Y Mạn, chỉ thấy đối phương đang ngẩng cổ nhìn bóng dáng Mạc Hàm cùng Lạc Phi.
“Mau chuẩn bị đi.” Lộ Đức Duy Hi thúc giục.
“Nga.” Y Mạn cũng lấy dây thừng trong ba lô ra làm tốt chuẩn bị, vừa buộc dây thừng bên hông vừa quay đầu nhìn Lộ Đức Duy Hi: “Nếu anh không leo lên nổi, em có thể kéo anh không?”
“…tự leo đi.” Lộ Đức Duy Hi thản nhiên liếc nhìn Y Mạn một cái, bắt đầu leo lên.
Y Mạn chỉ đành leo theo, bất quá lần này không phải anh cố ý đùa giỡn đối phương mà là nói thật, anh chỉ cao một thước bảy, chân khá ngắn, điểm chống đỡ trên vách đá đều khá xa, alpha có thân hình cao lớn như Lạc Phi, Lộ Đức Duy Hi chỉ cần duỗi chân là có thể giẫm vào điểm chống đỡ leo lên, thế nhưng với cái chân nhỏ nhắn của Y Mạn thì không thể nào với tới.
Trên vách đá tuy có rất nhiều điểm mượn sức được tạc sẵn nhưng Y Mạn leo lên vẫn khá gian nan.
Leo được hơn mười thước, Y Mạn đã mệt tới thở hồng hộc, ngẩng đầu thì thấy Lộ Đức Duy Hi đã đi trước hơn hai mươi thước.
Y Mạn có chút không phục, giãy dụa cố tìm kiếm điểm mượn sức, chân trái vất vả lắm mới tìm được nơi mượn lực, kết quả giẫm không ổn liền trợt xuống…
“A a a!” Y Mạn ngã nhào xuống, có chút cuống quít túm lấy dây thừng để trì hoãn xung lực.
Lộ Đức Duy Hi nghe thấy động tĩnh, lập tức phản xạ có điều kiện buông lỏng dây thừng an toàn bên hông, nhắm chuẩn vị trí Y Mạn, vươn tay ôm lấy eo anh, tiếp đó nhanh chóng tìm kiếm điểm mượn lực, một cước vững vàng giẫm lên một cái lỗ to trên mặt vách đá, tay kia thì nắm chặt dây thừng, lập tức đình chỉ rơi xuống.
Vách đá dựng đứng như vậy, nếu ngã xuống, cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Vì thế cho dù không thích omega này cỡ nào nhưng thân là quân nhân, vào khoảnh khắc nguy hiểm Lộ Đức Duy Hi vẫn không chút do dự ra tay cứu người.
Có chút kinh hồn chưa định, sắc mặt Y Mạn trắng bệch, thật lâu sau mới ý thức được là Lộ Đức Duy Hi cứu mình.
Cánh tay ôm bên hông mạnh mẽ như sắt thép, cơ hồ muốn bẻ gãy thắt lưng Y Mạn. Mặt Y Mạn dán sát vào lồng lực alpha trước mắt, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể săn chắc cùng nhịp tim đập mạnh mẽ hữu lực của đối phương.
Bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp lãnh đạm của Lộ Đức Duy Hi, lần này tựa hồ còn có chút thân thiết: “Không sao chứ?”
Hai người lơ lửng treo trên vách đá, Lộ Đức Duy Hi một tay ôm anh, một tay nắm dây thừng.
Trái tim Y Mạn đột nhiên đập như nổi trống.
Một khắc vừa nãy cực kỳ hung hiểm, nếu Lộ Đức Duy Hi không nghĩ cách cứu viện, cơ giáp tùy thân của Y Mạn sẽ lập tức cứu chủ nhân— vì cam đoan an toàn của anh, năm bắt đầu rời nhà học đại học, cha đã thiết kế riêng một đài cơ giáp trí năng cho anh. Anh dám đánh bạo leo núi cũng vì biết mình chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm sinh mệnh.
Chính là được cơ giáp cứu cùng Lộ Đức Duy Hi cứu là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tựa vào trong lòng Lộ Đức Duy Hi, bị cánh tay rắn chắc của đối phương ôm chặt, chống lại cặp mắt thâm thúy kia, Y Mạn vẫn luôn nghịch ngợm thích trêu đùa người khác cư nhiên nói không nên lời.
Y Mạn kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn của Lộ Đức Duy Hi, tim đập nhanh tới mức không thể nào khống chế.
Tim đập nhanh như vậy, trừ bỏ sau khi trải qua nguy hiểm còn một nguyên nhân nữa, chính là Lộ Đức Duy Hi.
Y Mạn phát hiện, mình tựa hồ thực sự thích nam nhân này…
Thấy omega trong lòng vẫn luôn ngẩn người, Lộ Đức Duy Hi không khỏi nhíu mày, lặp lại: “Anh không sao chứ?”
Sắc mặt Y Mạn rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, nhẹ giọng nói: “Không sao. Không phải em rất chán ghét anh à? Vì sao lại cứu anh?”
“Tôi là quân nhân, anh gặp nguy hiểm tôi đương nhiên phải cứu.”
Y Mạn mỉm cười: “Quả nhiên rất giống tác phong của em… mặc kệ thế nào, vẫn rất cám ơn em.”
Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi có chút mất tự nhiên, bởi vì cậu ý thức được mình đang ôm eo omega này. Thắt lưng Y Mạn thực mềm mại, một cánh tay Lộ Đức Duy Hi có thể ôm chặt, hơn nữa dáng người Y Mạn cũng khá thấp bé, cậu ôm như vậy liền ôm cả người đối phương vào lòng, ngay cả đầu Y Mạn cũng dán sát vào ngực mình.
Nhịp tim Lộ Đức Duy Hi đột nhiên đập nhanh hơn.
Y Mạn cười tủm tỉm: “Anh có thể nghe thấy tiếng tim em, tựa hồ đập nhanh hơn?”
“…”
“Có phải vì chưa từng tiếp xúc gần gũi với omega như vậy không? Lần đầu tiên ôm omega nên có chút thẹn thùng à?”
Lộ Đức Duy Hi thấp giọng nói: “Anh còn lảm nhảm nữa tôi sẽ buông tay đấy.”
Y Mạn lập tức ngậm miệng.
Thế nhưng chỉ được ba giây lại bắt đầu nói: “Dáng người anh hơi lùn, chân lại ngắn, muốn leo lên vách núi này rất khó, em mang anh lên được không?”
Đầu Lộ Đức Duy Hi đau như muốn nứt ra: “Tôi làm sao mang anh lên được?”
Y Mạn mỉm cười: “Cứ ôm như vầy này.”
“… …”
Sớm biết vậy đã không cứu!
“Sức em lớn như vậy, một tay nắm dây thừng cũng không thành vấn đề mà. Em ôm anh lên được không? Anh sẽ rất biết ơn em.”
“… …”
Hô hấp ấm áp của Y Mạn phả vào ngực có chút ngứa, âm thanh thực mềm mại, đôi mắt to lại tràn đầy chờ mong. Đối phương cứ vậy ỷ lại tựa vào lòng mình, tay ôm thắt lưng mình, ngẩng đầu dùng ngữ khí khẩn cầu nói, ôm anh lên được không….
Lộ Đức Duy Hi đột nhiên phát hiện, chính mình không có cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Hai người lơ lửng treo giữa vách đá, trầm mặc giằng co vài giây, sau đó Lộ Đức Duy Hi mới kiên trì nói: “Được rồi, anh ôm chặt, đừng ngã xuống nữa.”
Y Mạn vui sướng không thôi, lập tức ôm thật chặt thắt lưng đối phương.
Lộ Đức Duy Hi bắt đầu leo lên trên, một tay có chút khó khăn, bất quá đối với một học viên đã thuận lợi thông qua kỳ đặc huấn của trường quân đội thì chút khó khăn này không thành vấn đề. Vách đá này đã có rất nhiều người leo lúi đi qua, điểm mượn sức lưu lại rất nhiều, hơn nữa thể trọng Y Mạn cũng rất nhẹ, ôm một omega leo lên vách đá đối với Lộ Đức Duy Hi mà nói đơn giản hơn phần khảo hạch của trường quân đội rất nhiều.
…
Nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng leo hết đoạn vách đá, lúc này Lộ Đức Duy Hi mới buông Y Mạn ra.
Nối tiếp vách đá là một con đường uốn lượn khúc khuỷu, bên cạnh là vách đá lởm chởm, con đường tuy hung hiểm nhưng nếu làm tốt thi thố an toàn, chậm rãi tiến tới thì vẫn không thành vấn đề.
Lộ Đức Duy Hi đang định tiếp tục đi tới trước thì Y Mạn đột nhiên lôi ra một chiếc khăn tay, kiễng chân giúp cậu lau mồ hôi trên trán.
Lộ Đức Duy Hi giống như bị điện giật giật bắn lùi về sau, vành tai có chút đỏ ửng, thấp giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Y Mạn mỉm cười: “Em ra nhiều mồ hôi quá nên anh giúp em lau một chút.”
“Không cần. Chúng ta mau đi đi, nhóm Lạc Phi đã đi xa lắm rồi.”
Nhìn bóng dáng cứng ngắc của Lộ Đức Duy Hi, Y Mạn hơi nhếch khóe môi.
Alpha này bề ngoài thoạt nhìn nghiêm nghị cao lãnh nhưng nội tâm lại rất đơn thuần, chỉ ôm omega một chút thôi liền đỏ mặt, sau này lên giường phải làm sao đây?
Mới đầu Y Mạn đùa giỡn Lộ Đức Duy Hi vì cảm thấy đối phương rất tuấn tú, phù hợp với thẩm mỹ của mình. Thế nhưng hiện tại, Y Mạn thực sự động tâm với alpha này.
Ngay khoảnh khắc Lộ Đức Duy Hi không chút do dự cứu anh khi nãy.
Trên vách đá cao trăm mét, Lộ Đức Duy Hi một tay ôm lấy anh, cả người anh được đối phương ôm vào lòng, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Tuy từ nhỏ Y Mạn đã tiếp xúc với nhóm alpha nhưng anh chưa từng có cảm giác động tâm.
Muốn ôm một alpha không buông tay, muốn tựa vào lồng ngực dày rộng của đối phương, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn hôn, thậm chí là muốn cùng alpha này lăn lên giường.
Y Mạn hận không thể lập tức bổ gục Lộ Đức Duy Hi, để alpha cao lãnh nghiêm nghị này điên cuồng ôm lấy mình, chiếm giữ mình, dấu hiệu mình.
Này đại khái là thích đi?
Bất quá, nhóm omega bình thường khi thích alpha cũng rất hàm súc, bị alpha đụng chạm cũng khá thẹn thùng.
Y Mạn thì vừa nhiệt tình vừa trực tiếp, nếu thích đối phương, anh tự nhiên muốn đối phương hoàn toàn dấu hiệu mình, để hai người trở thành duy nhất của nhau.
Lộ Đức Duy Hi đi hơn mười thước thì phát hiện omega kia vẫn không đuổi theo.
Tuy không muốn để ý nhưng thân là quân nhân, Lộ Đức Duy Hi không thể nào thực sự bỏ mặc đối phương.
Lỡ như cái người ngốc nghếch này lại bị ngã, bị thương thì Lộ Đức Duy Hi nhất định sẽ cảm thấy áy náy.
Vì thế Lộ Đức Duy Hi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Y Mạn, nhíu mày: “Sao còn không đi? Anh nghĩ gì vậy?”
Y Mạn mỉm cười chạy tới: “Anh nghĩ vừa nãy em đã cứu anh, anh có nên lấy thân báo đáp hay không?”
“… … không cần.”
Rốt cuộc vì sao mình lại cứu omega mặt dày này chứ?
…(cont)…
Lộ Đức Duy Hi: bị omeda mặt dày bám lấy phải làm sao?
Mạc Hàm: bị alpha mặt dày bám lấy phải làm sao?
Tác giả: hai vị có thể trao đổi tâm sự một chút a o(* ̄︶ ̄*)o
Đương nhiên Lạc Phi không nói cho xá hữu biết Y Mạn cũng có mặt, chỉ đề nghị: “Cuối tuần này trường không an bài nhiệm vụ huấn luyện, cậu muốn tới ngọn núi Mông Tư ở gần đây chơi một chuyến không?”
Núi Mông Tư là ngọn núi hiểm trở nhất đế quốc, Lộ Đức Duy Hi vừa vặn cũng cảm thấy hứng thú, liền đáp ứng: “Được, cùng đi đi.”
Đảo mắt đã là cuối tuần, sáu giờ sáng Lạc Phi cùng Lộ Đức Duy Hi đã thức dậy, dùng xong bữa sáng liền bắt đầu thu thập hành trang.
Núi Mông Tư bởi vì có độ cao cao hơn mặt nước biển rất cao nên không khí trên đỉnh núi rất lạnh, người muốn lên núi thám hiểm bình thường đều mặc trang phục leo núi có chức năng giữ ấm, Lạc Phi cũng tra cứu đường đi nước bước kĩ càng, sau đó cùng Lộ Đức Duy Hi mua hai bộ trang bị chuyên nghiệp, mỗi người đeo một ba lô, bên trong là đầy đủ công cụ, nước cùng thực phẩm.
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, hai người ngồi xe huyền phù tới chân núi, quả nhiên thấy Mạc Hàm cùng Y Mạn chờ sẵn ở đó.
Mạc Hàm cũng mặc đồ leo núi, trùng hợp là màu sắc cư nhiên giống hệt đồ Lạc Phi, là màu lam đậm. Đồ Y Mạn là màu đỏ nhiệt huyết, Lộ Đức Duy Hi là một thân màu đen. Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi vẫn nghiêm nghị như vậy, chẳng qua khoảnh khắc nhìn thấy Y Mạn thì khóe miệng có chút co rút.
Y Mạn mỉm cười chạy tới chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?”
Lộ Đức Duy Hi: “… … … …”
Omega này thực sự không biết xấu hổ. Thực hiếm khi có thể dành lời đánh giá như vậy cho omega.
Lạc Phi cười khẽ đi tới trước mặt Mạc Hàm: “Đến sớm vậy, mấy giờ anh thức dậy?”
Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Sáu giờ, chạy tới bên này là tám giờ.” Thấy người đã đến đông đủ, Mạc Hàm liền xoay người đi tới lối lên núi: “Muốn lên đến đỉnh núi, một ngày là khá gấp rút, chúng ta mau xuất phát thôi.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi vốn định co giò bỏ chạy, thế nhưng nghĩ tới số công cụ mình mất vài ngày chuẩn bị, cứ vậy bỏ phí thì uổng quá, hơn nữa có nhiều người như vậy, cậu trực tiếp bỏ của chạy lấy người cũng không lịch sự, vì thế chỉ đành kiên trì đuổi theo Lạc Phi.
Lạc Phi vỗ vỗ vai Lộ Đức Duy Hi: “Đừng nghĩ nhiều quá, mục đích hôm nay là thám hiểm, có thể thuận lợi lên đến đỉnh núi rồi nói.”
Lộ Đức Duy Hi nhàn nhạt ừ một tiếng.
****
Địa thế núi Mông Tư cực kỳ hiểm trở, đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi cao chót vót tới tận trời xanh. Cả ngọn núi bao trùm cây cối xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng có vài bóng người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ hẹp. Đường núi uốn lượn khúc chiết giống như một sợi tơ tằm từ trên đám mây rũ xuống, ngẫu nhiên có người leo núi tiến lên, từ xa xa nhìn lại hệt như những châm đen bám vào sợi tơ chậm rãi di động tới trước.
Cho dù đã xem qua rất nhiều hình ảnh cùng phim ảnh tư liệu về núi Mông Tư nhưng được nhìn một cách chân thật như lúc này vẫn làm Mạc Hàm nhịn không được hưng phấn.
Cảnh đẹp thiên nhiên hùng tráng quả thật làm anh rung động, ngọn núi hiểm trở lại đồ sộ như vậy, nhân loại căn bản không có cách nào mô phỏng.
Mạc Hàm theo đường mòn đi lên trên, Lạc Phi lập tức tiến tới sóng vai đi bên cạnh, tiếp sau đó là Lộ Đức Duy Hi.
Y Mạn đi ở bên cạnh Lộ Đức Duy Hi, cười hì hì nói: “Trước kia em có từng leo núi chưa?”
“Chưa.”
“Vậy nhất định phải thể nghiệm một lần, năm ngoái anh đi qua nơi này một lần rồi, cảnh sắc trên đỉnh núi đặc biệt xinh đẹp, giống hệt như thiên đường vậy.”
Lộ Đức Duy Hi không nói chuyện, chuyên tâm nhìn con đường dưới chân.
Y Mạn mặt dày vươn tay tới: “Bậc thang này cao quá, có thể kéo anh không?”
Lộ Đức Duy Hi: “… …”
Bậc thang chỉ có hai mươi li mà than cao? Chân anh là chân của trẻ con ba tuổi chắc?
Lộ Đức Duy Hi quay đầu lại, vừa lúc chống lại ánh mắt cười cong cong của Y Mạn.
Phản ứng được đối phương muốn trêu mình, sắc mặt Lộ Đức Duy Hi lập tức âm trầm, quay đầu đi không thèm để ý tới Y Mạn.
Quả nhiên, ngay sau đó Y Mạn mạnh mẽ nhảy lên bậc thang, lẩm bẩm: “Người này đúng là không hiểu phong tình mà, omega chủ động nhờ trợ giúp như vậy, đáng ra phải lập tức kéo tay người ta chứ.”
Lộ Đức Duy Hi lạnh nhạt nói: “Anh cũng đâu phải omega bình thường.”
Y Mạn nhanh chóng chạy tới trước mặt Lộ Đức Duy Hi, quay đầu lại vươn tay nói: “Vậy để anh kéo em?”
“… … không cần.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, dần dần lùi ra xa đọi ngũ.
Mà Mạc Hàm cùng Lạc Phi tựa hồ đang phân cao thấp, chân bước như bay, nháy bắt đã vượt xa hai người hơn năm mươi thước.
Thấy Mạc Hàm liên tục bước mấy chục bậc thang mà mặc vẫn không đổi sắc, Lạc Phi không khỏi tán thưởng: “Thể lực của anh tốt thật.”
“Trước đây có đặc biệt tập luyện.”
Lạc Phi nghĩ nghĩ hỏi: “Chúng ta đấu một trận không?”
“Đấu gì?”
“Xem xem ai lên đến đỉnh núi trước, người tới trước có thể đưa ra một yêu cầu, người kia phải thực hiện.”
Mạc Hàm nhướng mày: “Cậu tin tưởng có thể thắng tôi à?”
Lạc Phi mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
“Tôi nghe nói từ nhỏ cậu lớn lên trong hoàng cung, trừ bỏ lần tới chòm sao Thiên Cầm thì chưa từng đi xa nhà, càng miễn bàn là leo núi. Ngọn núi này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, địa thế rất hiểm trở, đoạn đường phía sau rất hung hiểm, mỗi bước chân đều phải cẩn thận. Lúc rảnh tôi thường xuyên leo núi, Lạc Phi, nếu so chuyện này, cậu không nhất định có thể thắng được tôi đâu.”
Lạc Phi mỉm cười: “Vậy nếu em thua, anh sẽ yêu cầu chuyện gì?”
Mạc Hàm bình tĩnh nhìn Lạc Phi: “Yêu cầu của tôi là từ bỏ việc theo đuổi, chúng ta chỉ làm bằng hữu bình thường.”
Lạc Phi không trả lời, chỉ cúi người xắn ống quần, sau đó khoác ba lô lên lưng, vươn chân bước dài tới trước.
Mạc Hàm nhíu mày: “Sao, không dám đấu à?”
Âm thanh mang theo ý cười của Lạc Phi từ phía trước truyền đến: “Đương nhiên phải đấu rồi, bất quá lần này em sẽ dốc hết toàn lực để chiến thắng.”
Lạc Phi vừa nói vừa nhanh chân bước lên những bậc thang, Mạc Hàm tự nhiên không cam tâm bị bỏ lại, nhanh chóng đuổi kịp.
Sau khi lên cao thì có một đoạn đường khá bằng phẳng, là thềm đá do nhân công tạc ra, nó kéo dài tới tận đài ngắm cảnh, bình thường nhóm du khách mộ danh mà tới chứ không phải người thích leo núi chỉ dừng lại ở đây ngắm nhìn cảnh sắc, không tiếp tục leo lên cao hơn.
Lạc Phi cùng Mạc Hàm chỉ tốn nửa tiếng để đến đài ngắm cảnh, cảnh sắc nơi này rất đẹp thế nhưng vẫn kém xa trên đỉnh.
Lộ trình kế tiếp mới chân chính là thám hiểm.
Điểm cuối cùng của thềm đá, xuất hiện ngay trước mắt là vách đá 90 độ, vách đá này làm người ta có cảm giác áp bách không nhỏ, nó cứ vậy sừng sững đứng ở đó, tựa hồ đang cười lạnh chờ đợi nhân loại tiến tới chinh phục.
Tới nơi này sẽ không còn đường nữa, muốn đi lên việc đầu tiên là phải vượt qua vách đá dựng đứng này, phải dùng kỹ xảo leo vách đá.
Lạc Phi đã tra trước tư liệu, sớm đã chuẩn bị tốt công cụ, lôi dây thừng đặc chế trong bao ra, một đầu móc vào bên hông, đầu kia vung lên vách đá, chiếc móc sắc bén trực tiếp cắm sâu vào mặt đá, những chiếc móc ngược vươn ra, vững vàng trụ lại trên đỉnh vách đá.
Ở bên cạnh, động tác của Mạc Hàm cũng vô cùng lưu loát, làm tốt công tác chuẩn bị như Lạc Phi.
Lạc Phi mỉm cười nhìn Mạc Hàm: “Chú ý an toàn. Trận đấu tuy quan trọng nhưng không nên để bị thương.”
Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Cậu tự lo cho mình thì tốt hơn.”
Dứt lời, Mạc Hàm lập tức leo lên trên, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên, thân thủ mạnh mẽ lưu loát, bên hông có dây thừng an toàn, chỉ một thoáng đã leo được ba thước. Lạc Phi ngẩng đầu nhìn lên, thấy động tác linh hoạt của Mạc Hàm, trong lòng không khỏi dâng lên một tia tán thưởng.
Ngay sau đó, Lạc Phi cũng hành động, trên vách đá dốc đứng có những lỗ nhỏ mà người leo núi đi trước đục ra, có thể dùng làm điểm chống chân, Lạc Phi nắm chắc dây thừng nhanh chóng leo lên, vừa leo vừa tìm điểm chống đỡ. Sức quan sát của Lạc Phi rất nhạy bén, hơn nữa bản năng nắm giữ khoảng cách cũng tinh chuẩn, nháy mắt đã đuổi kịp Mạc Hàm.
Mạc Hàm vượt qua Lạc Phi, Lạc Phi bám theo sát nút rồi vượt lên trước.
Hai người truy truy đuổi đuổi linh hoạt leo trèo trên vách đá, thân thủ nhanh nhẹn hệt như người vượn sinh trưởng trong rừng rậm nguyên thủy.
Lúc Y Mạn đi tới vách đá liền thấy một màn như vậy, Mạc Hàm cùng Lạc Phi đã đi tới vị trí trung gian, động tác của hai người vô cùng nhanh nhẹn, tựa hồ hoàn toàn không e ngại vách đá dựng đứng này.
Lộ Đức Duy Hi cũng nhanh chóng làm tốt chuẩn bị, nhìn qua Y Mạn, chỉ thấy đối phương đang ngẩng cổ nhìn bóng dáng Mạc Hàm cùng Lạc Phi.
“Mau chuẩn bị đi.” Lộ Đức Duy Hi thúc giục.
“Nga.” Y Mạn cũng lấy dây thừng trong ba lô ra làm tốt chuẩn bị, vừa buộc dây thừng bên hông vừa quay đầu nhìn Lộ Đức Duy Hi: “Nếu anh không leo lên nổi, em có thể kéo anh không?”
“…tự leo đi.” Lộ Đức Duy Hi thản nhiên liếc nhìn Y Mạn một cái, bắt đầu leo lên.
Y Mạn chỉ đành leo theo, bất quá lần này không phải anh cố ý đùa giỡn đối phương mà là nói thật, anh chỉ cao một thước bảy, chân khá ngắn, điểm chống đỡ trên vách đá đều khá xa, alpha có thân hình cao lớn như Lạc Phi, Lộ Đức Duy Hi chỉ cần duỗi chân là có thể giẫm vào điểm chống đỡ leo lên, thế nhưng với cái chân nhỏ nhắn của Y Mạn thì không thể nào với tới.
Trên vách đá tuy có rất nhiều điểm mượn sức được tạc sẵn nhưng Y Mạn leo lên vẫn khá gian nan.
Leo được hơn mười thước, Y Mạn đã mệt tới thở hồng hộc, ngẩng đầu thì thấy Lộ Đức Duy Hi đã đi trước hơn hai mươi thước.
Y Mạn có chút không phục, giãy dụa cố tìm kiếm điểm mượn sức, chân trái vất vả lắm mới tìm được nơi mượn lực, kết quả giẫm không ổn liền trợt xuống…
“A a a!” Y Mạn ngã nhào xuống, có chút cuống quít túm lấy dây thừng để trì hoãn xung lực.
Lộ Đức Duy Hi nghe thấy động tĩnh, lập tức phản xạ có điều kiện buông lỏng dây thừng an toàn bên hông, nhắm chuẩn vị trí Y Mạn, vươn tay ôm lấy eo anh, tiếp đó nhanh chóng tìm kiếm điểm mượn lực, một cước vững vàng giẫm lên một cái lỗ to trên mặt vách đá, tay kia thì nắm chặt dây thừng, lập tức đình chỉ rơi xuống.
Vách đá dựng đứng như vậy, nếu ngã xuống, cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Vì thế cho dù không thích omega này cỡ nào nhưng thân là quân nhân, vào khoảnh khắc nguy hiểm Lộ Đức Duy Hi vẫn không chút do dự ra tay cứu người.
Có chút kinh hồn chưa định, sắc mặt Y Mạn trắng bệch, thật lâu sau mới ý thức được là Lộ Đức Duy Hi cứu mình.
Cánh tay ôm bên hông mạnh mẽ như sắt thép, cơ hồ muốn bẻ gãy thắt lưng Y Mạn. Mặt Y Mạn dán sát vào lồng lực alpha trước mắt, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể săn chắc cùng nhịp tim đập mạnh mẽ hữu lực của đối phương.
Bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp lãnh đạm của Lộ Đức Duy Hi, lần này tựa hồ còn có chút thân thiết: “Không sao chứ?”
Hai người lơ lửng treo trên vách đá, Lộ Đức Duy Hi một tay ôm anh, một tay nắm dây thừng.
Trái tim Y Mạn đột nhiên đập như nổi trống.
Một khắc vừa nãy cực kỳ hung hiểm, nếu Lộ Đức Duy Hi không nghĩ cách cứu viện, cơ giáp tùy thân của Y Mạn sẽ lập tức cứu chủ nhân— vì cam đoan an toàn của anh, năm bắt đầu rời nhà học đại học, cha đã thiết kế riêng một đài cơ giáp trí năng cho anh. Anh dám đánh bạo leo núi cũng vì biết mình chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm sinh mệnh.
Chính là được cơ giáp cứu cùng Lộ Đức Duy Hi cứu là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tựa vào trong lòng Lộ Đức Duy Hi, bị cánh tay rắn chắc của đối phương ôm chặt, chống lại cặp mắt thâm thúy kia, Y Mạn vẫn luôn nghịch ngợm thích trêu đùa người khác cư nhiên nói không nên lời.
Y Mạn kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn của Lộ Đức Duy Hi, tim đập nhanh tới mức không thể nào khống chế.
Tim đập nhanh như vậy, trừ bỏ sau khi trải qua nguy hiểm còn một nguyên nhân nữa, chính là Lộ Đức Duy Hi.
Y Mạn phát hiện, mình tựa hồ thực sự thích nam nhân này…
Thấy omega trong lòng vẫn luôn ngẩn người, Lộ Đức Duy Hi không khỏi nhíu mày, lặp lại: “Anh không sao chứ?”
Sắc mặt Y Mạn rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, nhẹ giọng nói: “Không sao. Không phải em rất chán ghét anh à? Vì sao lại cứu anh?”
“Tôi là quân nhân, anh gặp nguy hiểm tôi đương nhiên phải cứu.”
Y Mạn mỉm cười: “Quả nhiên rất giống tác phong của em… mặc kệ thế nào, vẫn rất cám ơn em.”
Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi có chút mất tự nhiên, bởi vì cậu ý thức được mình đang ôm eo omega này. Thắt lưng Y Mạn thực mềm mại, một cánh tay Lộ Đức Duy Hi có thể ôm chặt, hơn nữa dáng người Y Mạn cũng khá thấp bé, cậu ôm như vậy liền ôm cả người đối phương vào lòng, ngay cả đầu Y Mạn cũng dán sát vào ngực mình.
Nhịp tim Lộ Đức Duy Hi đột nhiên đập nhanh hơn.
Y Mạn cười tủm tỉm: “Anh có thể nghe thấy tiếng tim em, tựa hồ đập nhanh hơn?”
“…”
“Có phải vì chưa từng tiếp xúc gần gũi với omega như vậy không? Lần đầu tiên ôm omega nên có chút thẹn thùng à?”
Lộ Đức Duy Hi thấp giọng nói: “Anh còn lảm nhảm nữa tôi sẽ buông tay đấy.”
Y Mạn lập tức ngậm miệng.
Thế nhưng chỉ được ba giây lại bắt đầu nói: “Dáng người anh hơi lùn, chân lại ngắn, muốn leo lên vách núi này rất khó, em mang anh lên được không?”
Đầu Lộ Đức Duy Hi đau như muốn nứt ra: “Tôi làm sao mang anh lên được?”
Y Mạn mỉm cười: “Cứ ôm như vầy này.”
“… …”
Sớm biết vậy đã không cứu!
“Sức em lớn như vậy, một tay nắm dây thừng cũng không thành vấn đề mà. Em ôm anh lên được không? Anh sẽ rất biết ơn em.”
“… …”
Hô hấp ấm áp của Y Mạn phả vào ngực có chút ngứa, âm thanh thực mềm mại, đôi mắt to lại tràn đầy chờ mong. Đối phương cứ vậy ỷ lại tựa vào lòng mình, tay ôm thắt lưng mình, ngẩng đầu dùng ngữ khí khẩn cầu nói, ôm anh lên được không….
Lộ Đức Duy Hi đột nhiên phát hiện, chính mình không có cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Hai người lơ lửng treo giữa vách đá, trầm mặc giằng co vài giây, sau đó Lộ Đức Duy Hi mới kiên trì nói: “Được rồi, anh ôm chặt, đừng ngã xuống nữa.”
Y Mạn vui sướng không thôi, lập tức ôm thật chặt thắt lưng đối phương.
Lộ Đức Duy Hi bắt đầu leo lên trên, một tay có chút khó khăn, bất quá đối với một học viên đã thuận lợi thông qua kỳ đặc huấn của trường quân đội thì chút khó khăn này không thành vấn đề. Vách đá này đã có rất nhiều người leo lúi đi qua, điểm mượn sức lưu lại rất nhiều, hơn nữa thể trọng Y Mạn cũng rất nhẹ, ôm một omega leo lên vách đá đối với Lộ Đức Duy Hi mà nói đơn giản hơn phần khảo hạch của trường quân đội rất nhiều.
…
Nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng leo hết đoạn vách đá, lúc này Lộ Đức Duy Hi mới buông Y Mạn ra.
Nối tiếp vách đá là một con đường uốn lượn khúc khuỷu, bên cạnh là vách đá lởm chởm, con đường tuy hung hiểm nhưng nếu làm tốt thi thố an toàn, chậm rãi tiến tới thì vẫn không thành vấn đề.
Lộ Đức Duy Hi đang định tiếp tục đi tới trước thì Y Mạn đột nhiên lôi ra một chiếc khăn tay, kiễng chân giúp cậu lau mồ hôi trên trán.
Lộ Đức Duy Hi giống như bị điện giật giật bắn lùi về sau, vành tai có chút đỏ ửng, thấp giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Y Mạn mỉm cười: “Em ra nhiều mồ hôi quá nên anh giúp em lau một chút.”
“Không cần. Chúng ta mau đi đi, nhóm Lạc Phi đã đi xa lắm rồi.”
Nhìn bóng dáng cứng ngắc của Lộ Đức Duy Hi, Y Mạn hơi nhếch khóe môi.
Alpha này bề ngoài thoạt nhìn nghiêm nghị cao lãnh nhưng nội tâm lại rất đơn thuần, chỉ ôm omega một chút thôi liền đỏ mặt, sau này lên giường phải làm sao đây?
Mới đầu Y Mạn đùa giỡn Lộ Đức Duy Hi vì cảm thấy đối phương rất tuấn tú, phù hợp với thẩm mỹ của mình. Thế nhưng hiện tại, Y Mạn thực sự động tâm với alpha này.
Ngay khoảnh khắc Lộ Đức Duy Hi không chút do dự cứu anh khi nãy.
Trên vách đá cao trăm mét, Lộ Đức Duy Hi một tay ôm lấy anh, cả người anh được đối phương ôm vào lòng, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Tuy từ nhỏ Y Mạn đã tiếp xúc với nhóm alpha nhưng anh chưa từng có cảm giác động tâm.
Muốn ôm một alpha không buông tay, muốn tựa vào lồng ngực dày rộng của đối phương, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn hôn, thậm chí là muốn cùng alpha này lăn lên giường.
Y Mạn hận không thể lập tức bổ gục Lộ Đức Duy Hi, để alpha cao lãnh nghiêm nghị này điên cuồng ôm lấy mình, chiếm giữ mình, dấu hiệu mình.
Này đại khái là thích đi?
Bất quá, nhóm omega bình thường khi thích alpha cũng rất hàm súc, bị alpha đụng chạm cũng khá thẹn thùng.
Y Mạn thì vừa nhiệt tình vừa trực tiếp, nếu thích đối phương, anh tự nhiên muốn đối phương hoàn toàn dấu hiệu mình, để hai người trở thành duy nhất của nhau.
Lộ Đức Duy Hi đi hơn mười thước thì phát hiện omega kia vẫn không đuổi theo.
Tuy không muốn để ý nhưng thân là quân nhân, Lộ Đức Duy Hi không thể nào thực sự bỏ mặc đối phương.
Lỡ như cái người ngốc nghếch này lại bị ngã, bị thương thì Lộ Đức Duy Hi nhất định sẽ cảm thấy áy náy.
Vì thế Lộ Đức Duy Hi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Y Mạn, nhíu mày: “Sao còn không đi? Anh nghĩ gì vậy?”
Y Mạn mỉm cười chạy tới: “Anh nghĩ vừa nãy em đã cứu anh, anh có nên lấy thân báo đáp hay không?”
“… … không cần.”
Rốt cuộc vì sao mình lại cứu omega mặt dày này chứ?
…(cont)…
Lộ Đức Duy Hi: bị omeda mặt dày bám lấy phải làm sao?
Mạc Hàm: bị alpha mặt dày bám lấy phải làm sao?
Tác giả: hai vị có thể trao đổi tâm sự một chút a o(* ̄︶ ̄*)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.