Chương 3: [Ngoài Ý Muốn] Khoan tàu mất điện
Diệp Chi Linh
08/10/2020
Ngày hai mươi mốt tháng mười hai, thời tiết sáng sủa.
Sau khi tạm biệt người nhà, Lạc Phi bắt đầu chuyến đi của mình.
Tây Trạch vốn có chút lo lắng, dù sao Lạc Phi cũng là hoàng tử, một mình ra ngoài lỡ như gặp phải nguy hiểm thì hậu quả thực khó lường. Bất quá Lâm Viễn cảm thấy con trai thông minh bình tĩnh bản lĩnh lại tốt, hơn nữa còn có cơ giáp trí năng cấp S Trọng Minh bên người tùy thời bảo hộ, với lại dân chúng bình dân chưa từng nhìn thấy mặt thật của đại hoàng tử, không ai biết danh tính, ra ngoài cũng không lo gặp chuyện.
Tây Trạch vốn định phái đội hội vệ hoàng gia bí mật bảo hộ, bất quá nghe Lâm Viễn nói vậy chỉ đành từ bỏ: “Hi vọng nó có thể trở về bình an.”
Lâm Viễn cười nói: “Yên tâm đi, cơ giáp của nó có kết nối thông tin với chúng ta mà, nếu thực sự gặp chuyện khó giải quyết thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
Lúc này Tây Trạch mới hoàn toàn yên tâm.
Thực kì quái, thân là cha alpha mà ông lo lắng đủ điều, còn ba ba omega thì lại vô cùng phóng khoáng, này có phải hơi ngược ngạo không a?
****
Lạc Phi ngồi xe huyền phù chạy bằng điện tới trạm không gian thủ đô, còn hơn một tiếng nữa phi thuyền mới cất cánh.
Lạc Phi mặc một thân quần áo đơn giản, lưng đeo ba lô đen, đi giữa đám người trừ bỏ diện mạo anh tuấn đẹp trai làm người ta chú ý thì thoạt nhìn không có gì khác biệt với người bình thường. Cơ giáp trí năng Trọng Minh nằm trong vòng cổ không gian ở trước ngực Lạc Phi, đang trong trạng thái chờ.
Lạc Phi có chút khát nước nên đi tới máy bán hàng tự động.
Tinh tạp của Lạc Phi có một lớp màng bảo hộ màu lam nhạt, bất quá nếu bỏ lớp ngoài đó đi thì đây chính là thẻ bạc ánh kim cực kỳ hiếm có, bên trên còn khắc bản đồ Tiên Vương Tọa, là tinh tạp đặc trưng của vương thất… vì không muốn gây chú ý nên Lạc Phi đã cố ý ngụy trang.
Sau khi trở về ghế chờ, Lạc Phi vừa uống nước vừa quan sát đám người tới lui, tâm tình rất tốt, khóe miệng cũng nhếch lên.
Tám giờ, đại sảnh vang lên âm thanh thông báo, Lạc Phi liền đi theo đám người xếp hàng bên khu hải quan chờ kiểm tra.
Khâu kiểm tra hải quan của tinh tế rất nghiêm ngặt, đặc biệt là thủ đô Tiên Vương Tọa, hành khách qua lại đều phải tiến hành quét hình toàn thân để tránh trường hợp mang theo vật nguy hiểm trên người. Khâu kiểm tra cơ giáp trí năng cũng được đặc biệt chú ý, dù sao cơ giáp cũng có thể cất vào không gian, lỡ như có người mang theo máy bay chiến đấu tiến vào thủ đô thì rất có thể sẽ gây ra bạo loạn.
Lạc Phi không mang theo quá nhiều hành lý, tự nhiên rất nhanh đã thông qua khâu kiểm tra.
Mà cơ giáp Trọng Minh vốn là một trong số mười hai đài cơ giáp cấp S của đế quốc, hiển nhiên có lắp đặt hệ thống phản giám sát, loại kiểm soát bình thường thế này căn bản không thể phát hiện sự tồn tại của Lạc Minh.
Sau khi đi theo đám người lên phi thuyền, Lạc Phi dựa theo vé tàu đi lên tầng hai, tiến vào khoang 2089.
Vé bình thường là một khoang bốn chỗ, bên trong đặt bốn chiếc ghế an toàn song song và hai cái bàn nhỏ để thức ăn, không gian có chút chật chội, bất quá giá cả tiện lợi nên dân chúng bình dân vẫn luôn ưu tiên chọn lựa khoang thuyền này. Khoang thuyền xa hoa được bố trí rộng rãi thoải mái như khách sạn, có toilet và phòng tắm riêng, thậm chí còn có giường, có thể ngủ trong quá trình phi hành, bất quá giá cả cao gấp đôi vé thường.
Trọng Minh thực không hiểu vì sao chủ nhân không ở khoang sang trọng, bất quá suy nghĩ của nhân loại rất phức tạp, một đại cơ giáp như nó hiển nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của chủ nhân.
Sau khi cất hành lý, Lạc Phi ngồi xuống ghế của mình.
Khoang này ngoại trừ Lạc Phi còn có một nhà ba người, là một cặp vợ chồng beta trẻ tuổi cùng đứa con gái bảy tuổi.
Đứa bé kia nãy giờ vẫn luôn chớp chớp mắt nhìn Lạc Phi, thấy Lạc Phi phát hiện mình thì lập tức híp mắt cười: “Anh trai, bộ dáng anh trai thực là đẹp a!”
Lạc Phi cười khẽ: “Phải không?”
Cô bé hưng phấn chạy qua: “Anh trai, anh cũng tới Thiên Cầm chơi à?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, đi du lịch.”
“Thiên Cầm có rất nhiều nông trường lớn, anh có thể tự hái hoa quả a! Hiện giờ hoa quả trồng trong nhà ấm đều chín cả rồi, anh thích ăn cái gì?”
Cô bé cứ nói chuyện liên hồi làm Lạc Phi nhịn không được nhớ tới đứa em nghịch ngợm trong vương cung.
Mẹ cô bé tựa hồ có chút ngượng ngùng, vội kéo con gái lại: “Đừng quấy rầy anh trai.”
Lạc Phi vui vẻ nói: “Không sao, cô bé thực đáng yêu.”
Mẹ cô bé cười cười ôm con gái đặt lên ghế an toàn, vừa thắt đai an toàn vừa nói: “Từ nhỏ nó đã nghịch ngợm như vậy rồi, gặp ai cũng thích chạy tới làm quen, cậu không chê nó phiền là tốt rồi.”
“Sẽ không.”
Đây là một gia đình bình thường điển hình của đế quốc.
Ba mẹ cô bé đều là beta, hiện giờ đang là kì nghỉ, rất có thể cả gia đình này cũng tới Thiên Cầm du lịch.
Phần lớn hành khách Lạc Phi gặp gỡ đều là beta, hoàn toàn khác biệt với lúc Lạc Phi còn ở hoàng cung.
Trong tiết sinh lý ở trường, giáo viên từng nói tỷ lệ omega, alpha, beta ở đế quốc đại khái khoảng 5:20:75. Omega chỉ chiếm cứ năm phần trăm, alpha cũng không quá nhiều, trong tổng số dân cư đế quốc, beta chiếm cứ hơn bảy mươi lăm phần trăm.
Bất quá bởi vì Lạc Phi sinh trưởng ở hoàng cung đế quốc, từ nhỏ đã học trường quý tộc, bạn học trong ban đại đa số đều có huyết thống tinh khiết của quân bộ, quan viên chính phủ, hậu đại vương thất, vì thế alpha chiếm hai phần ba, một phần ba còn lại là omega, beta hoàn toàn không có, hoàn toàn tương phản với bài giảng của giáo viên.
Vì thế Lạc Phi vẫn không rõ khái niệm omega quý hiếm và beta chiếm đại đa số dân cư cho lắm.
Thế nhưng hiện giờ, Lạc Phi rốt cuộc cũng cảm nhận được, cả phi thuyền nhiều người như vậy nhưng cơ hồ đều là beta, alpha cũng ít ỏi không được bao nhiêu, omega thì cơ hồ không có.
Đây mới là tỉ lệ bình thường đi?
Lạc Phi sờ sờ cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ phi thuyền được thiết kế thành một hàng dài. Phi thuyền này là phi thuyền chuyên chở hành khách của công ty hàng không KM, khoang thuyền có ba tầng, hai tầng dưới đều là các khoang phổ thông, tầng ba là khoang sang trọng, tổng cộng có thể chứa hơn ngàn hành khách, hành khách sẽ được chia thành từng nhóm di chuyển lên phi thuyền, vì thế thời gian chờ có chút lâu. Lạc Phi khá may mắn, vé tàu nằm ngay trong nhóm đầu.
Đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thì Lạc Phi phát hiện có một đoàn người vội vàng đi vòng qua nhóm người đang chờ đợi, tiến vào lối VIP.
Hành khách mua vé hạng sang có thể đi lối VIP, Lạc Phi sớm đã biết chuyện này nhưng điều làm cậu bất ngờ là nhóm người này khá phô trương, tám người đàn ông mặc tây trang màu đen thống nhất, dáng người cao lớn khỏe mạnh, hiển nhiên là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, mà người được bảo hộ ở chính giữa thì không nhìn thấy mặt, được bảo hộ rất tốt.
Tới tận khi nhóm người sắp đi qua cổng VIP tiến vào phi thuyền Lạc Phi mới thông qua khe hở nhìn thấy sườn mặt đối phương.
Người nọ dáng người cao gầy mặc sơ mi trắng quần dài, đeo khẩu trang cùng kính râm, che chắn khá kín.
Chẳng lẽ là minh tinh nổi tiếng?
Mấy năm gần đây nền công nghiệp giải trí của đế quốc phát triển khá nhanh, không ít minh tinh nổi danh, lúc xuất hiện quả thực đều dẫn theo một đội vệ sĩ.
Lạc Phi không chú ý tới giới giải trí cho lắm, liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, không nghĩ ngợi nhiều.
Rất nhanh nhóm hành khách cuối cùng cũng tiến lên phi thuyền, khoang thuyền lập tức vang lên giọng nữ thông báo khá ôn nhu: “Các vị hành khách thân mến, chúc các vị một buổi sáng tốt lành, đây là phi thuyền chuyên chở hành khách K-1314 của hãng hàng không KM từ tinh hệ Tiên Vương Tọa xuất phát tới trạm không gian Thiên Cầm, đúng chín giờ chúng ta sẽ khởi hành, xin mọi người nhanh chóng ngồi vào ghế an toàn….”
Tiếp sau đó là một loạt hướng dẫn an toàn, Lạc Phi ngồi trên ghế an toàn có chút lơ đãng nghe.
Rất nhanh liền tới chín giờ, ngọn đèn chỉ thị trong khoang an toàn lóe lên màu xanh biếc, sau vài phút khởi động phi thuyền chậm rãi rời khỏi trạm không gian.
Sau một lần chấn động kịch liệt phi thuyền rốt cuộc bay vút ra khỏi tầng khí quyển, tiến vào tuyến đường an toàn trong tinh tế.
Thông qua cửa sổ, Lạc Phi nhìn thủ đô Tiên Vương Tọa cách mình càng lúc càng xa, dần dần không còn bóng dáng, cảnh sắc bên ngoài biến đổi thành cảnh vũ trụ, khắp trời đất là những vô số những vì sao xinh đẹp, ngẫu nhiên còn có sao băng lao qua vun vút lưu lại cái đuôi thật dài.
Lạc Phi nhỏ lớn chưa từng rời khỏi thủ đô, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như vậy, trong lòng không khỏi rung động.
Híp mắt thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, viên bảo thạch màu lam trên vòng cổ trước ngực Lạc Phi đột nhiên lóe sáng, trong đầu cậu cũng vang lên âm thanh Trọng Minh: “Chủ nhân, phi thuyền đã tiến vào tuyến đường vũ trụ an toàn số 301 tới Thiên Cầm, trong quá trình sẽ có ba lần chuyển tiếp không gian, năm phút sau sẽ tiến hành lần đầu tiên.”
Lạc Phi gật gật đầu biểu thị nghe được.
Quả nhiên năm phút sau phi thuyền xuất hiện một trận chấn động, radio một lần nữa vang lên tiếng thông báo: “Các vị hành khách thân mến, xin đừng lo lắng, phi thuyền đang tiến hành chuyển tiếp không gian, chuẩn bị rời khỏi tinh hệ Tiên Vương Tọa…”
Bé gái nhà beta tò mò hỏi: “Mẹ, chuyển tiếp không gian là gì vậy mẹ?”
Mẹ cô bé có chút lúng túng, đang không biết nên giải thích thế nào thì thiếu niên đối diện đã mỉm cười nói: “Chuyển tiếp không gian chính là áp súc không gian vũ trụ tới cực hạn, sau đó dùng động lực cực mạnh mạnh mẽ đột phá lá chắn không gian, như vậy có thể rút ngắn thời gian phi hành trong vũ trụ.”
Cô bé cái hiểu cái không gật đầu: “Ồ!”
Kỹ thuật chuyển tiếp không gian xuất hiện đã rút ngắn thời gian di chuyển của nhân loại trong vũ trụ rất nhiều, từ Tiên Vương Tọa tới Thiên Cầm vốn rất xa xôi nhưng hiện giờ chỉ cần tám tiếng là có thể tới nơi.
Lần chuyển tiếp này giúp phi thuyền thành công thoát khỏi lực hút của tinh hệ Tiên Vương Tọa.
Lần tiếp theo là ở gần khu vũ trụ không người, vì tránh né bão cát vũ trụ xuất hiện hàng năm mà phải sửa đổi tuyến đường.
…
Thời gian thực sự quá dài, khung cảnh tinh tế có đẹp thế nào nhìn mãi cũng mệt.
Bất quá Lạc Phi rất kiên nhẫn, hơn nữa cảm giác tự do tự tại thế này làm cậu thực hưởng thụ.
Lạc Phi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết trải qua bao lâu ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện vòng mây trắng noãn, ở trung tâm tầng tầng lớp lớp mây trắng là một tinh cầu màu tím, bởi vì khoảng cách khá xa nên thoạt nhìn giống như một lớp sợi bông đang bao bọc xung quanh một viên bảo thạch màu tím trong suốt sáng ngời.
Bé gái bên kia lập tức hưng phấn chạy tới cửa sổ, chỉ ra bên ngoài nói: “Tinh cầu kia thật là đẹp, màu tím a!”
Lạc Phi giải thích: “Đó là Bác Nhĩ Tinh, tinh cầu có tài nguyên khoáng sản rất phong phú, đáng tiếc nhiệt độ không khí quá rét lạnh, hoàn cảnh cũng ác liệt, nhân loại rất khó sinh tồn.”
Cô bé giật mình, thực sùng bái nhìn Lạc Phi: “Anh trai thực lợi hại, Bác Nhĩ Tinh, em chưa từng nghe qua a!”
Lạc Phi cười khẽ, ôn hòa nhìn bé: “Chờ em học tới trung học sẽ có khóa thiên văn học, khi đó sẽ biết rõ hơn.”
Cô bé tò mò: “Thiên văn học là học về các vì sao à?”
Mẹ cô bé cười nói: “Đúng vậy, sắp tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta tới nhà ăn thôi.”
Vừa lúc này âm thanh thông báo cũng vang lên: “Các vị hành khách thân mến, đã đến giờ cơm trưa rồi, phòng ăn nằm ở đại sảnh phía đông trên tầng hai, nếu có nhu cầu xin quý khách hãy tới mua cơm, thực đơn hôm nay đã được đổi mới, các vị có thể lên trang thông tin nội mạng phi thuyền tra cứu…”
Nghe tới đây, nữ beta liền ôm con gái rời khỏi ghế an toàn, quay đầu lại hỏi Lạc Phi: “Cậu có muốn ăn trưa luôn không?”
Lạc Phi lắc đầu: “Mọi người đi trước đi, chốc nữa tôi mới ăn.”
Gia đình ba người đi rồi, trong khoang thuyền chỉ còn lại một mình Lạc Phi.
Bảo Trọng Minh mở trang thông tin nội mạng của phi thuyền, Lạc Phi muốn xem thử thực đơn hôm nay ra sao rồi mới quyết định ăn món gì.
Chính là đang xem thực đơn hôm nay thì đèn trong khoang thuyền đột nhiên tắt ngúm.
Lạc Phi nhíu nhíu mày, đứng dậy mở cửa.
—- hành lang cũng không có ánh sáng, đèn trong và ngoài khoang thuyền cơ hồ bị tắt đồng loạt.
Đây là phi thuyền vận chuyển hành khách, vốn ba tầng đều có đèn chiếu sáng, thế nhưng hiện giờ cả phi thuyền giống như đột nhiên mất đi sinh lực, khắp nơi là một mảnh tối đen, không khí cũng thực trầm lặng.
…
Sau khi tạm biệt người nhà, Lạc Phi bắt đầu chuyến đi của mình.
Tây Trạch vốn có chút lo lắng, dù sao Lạc Phi cũng là hoàng tử, một mình ra ngoài lỡ như gặp phải nguy hiểm thì hậu quả thực khó lường. Bất quá Lâm Viễn cảm thấy con trai thông minh bình tĩnh bản lĩnh lại tốt, hơn nữa còn có cơ giáp trí năng cấp S Trọng Minh bên người tùy thời bảo hộ, với lại dân chúng bình dân chưa từng nhìn thấy mặt thật của đại hoàng tử, không ai biết danh tính, ra ngoài cũng không lo gặp chuyện.
Tây Trạch vốn định phái đội hội vệ hoàng gia bí mật bảo hộ, bất quá nghe Lâm Viễn nói vậy chỉ đành từ bỏ: “Hi vọng nó có thể trở về bình an.”
Lâm Viễn cười nói: “Yên tâm đi, cơ giáp của nó có kết nối thông tin với chúng ta mà, nếu thực sự gặp chuyện khó giải quyết thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
Lúc này Tây Trạch mới hoàn toàn yên tâm.
Thực kì quái, thân là cha alpha mà ông lo lắng đủ điều, còn ba ba omega thì lại vô cùng phóng khoáng, này có phải hơi ngược ngạo không a?
****
Lạc Phi ngồi xe huyền phù chạy bằng điện tới trạm không gian thủ đô, còn hơn một tiếng nữa phi thuyền mới cất cánh.
Lạc Phi mặc một thân quần áo đơn giản, lưng đeo ba lô đen, đi giữa đám người trừ bỏ diện mạo anh tuấn đẹp trai làm người ta chú ý thì thoạt nhìn không có gì khác biệt với người bình thường. Cơ giáp trí năng Trọng Minh nằm trong vòng cổ không gian ở trước ngực Lạc Phi, đang trong trạng thái chờ.
Lạc Phi có chút khát nước nên đi tới máy bán hàng tự động.
Tinh tạp của Lạc Phi có một lớp màng bảo hộ màu lam nhạt, bất quá nếu bỏ lớp ngoài đó đi thì đây chính là thẻ bạc ánh kim cực kỳ hiếm có, bên trên còn khắc bản đồ Tiên Vương Tọa, là tinh tạp đặc trưng của vương thất… vì không muốn gây chú ý nên Lạc Phi đã cố ý ngụy trang.
Sau khi trở về ghế chờ, Lạc Phi vừa uống nước vừa quan sát đám người tới lui, tâm tình rất tốt, khóe miệng cũng nhếch lên.
Tám giờ, đại sảnh vang lên âm thanh thông báo, Lạc Phi liền đi theo đám người xếp hàng bên khu hải quan chờ kiểm tra.
Khâu kiểm tra hải quan của tinh tế rất nghiêm ngặt, đặc biệt là thủ đô Tiên Vương Tọa, hành khách qua lại đều phải tiến hành quét hình toàn thân để tránh trường hợp mang theo vật nguy hiểm trên người. Khâu kiểm tra cơ giáp trí năng cũng được đặc biệt chú ý, dù sao cơ giáp cũng có thể cất vào không gian, lỡ như có người mang theo máy bay chiến đấu tiến vào thủ đô thì rất có thể sẽ gây ra bạo loạn.
Lạc Phi không mang theo quá nhiều hành lý, tự nhiên rất nhanh đã thông qua khâu kiểm tra.
Mà cơ giáp Trọng Minh vốn là một trong số mười hai đài cơ giáp cấp S của đế quốc, hiển nhiên có lắp đặt hệ thống phản giám sát, loại kiểm soát bình thường thế này căn bản không thể phát hiện sự tồn tại của Lạc Minh.
Sau khi đi theo đám người lên phi thuyền, Lạc Phi dựa theo vé tàu đi lên tầng hai, tiến vào khoang 2089.
Vé bình thường là một khoang bốn chỗ, bên trong đặt bốn chiếc ghế an toàn song song và hai cái bàn nhỏ để thức ăn, không gian có chút chật chội, bất quá giá cả tiện lợi nên dân chúng bình dân vẫn luôn ưu tiên chọn lựa khoang thuyền này. Khoang thuyền xa hoa được bố trí rộng rãi thoải mái như khách sạn, có toilet và phòng tắm riêng, thậm chí còn có giường, có thể ngủ trong quá trình phi hành, bất quá giá cả cao gấp đôi vé thường.
Trọng Minh thực không hiểu vì sao chủ nhân không ở khoang sang trọng, bất quá suy nghĩ của nhân loại rất phức tạp, một đại cơ giáp như nó hiển nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của chủ nhân.
Sau khi cất hành lý, Lạc Phi ngồi xuống ghế của mình.
Khoang này ngoại trừ Lạc Phi còn có một nhà ba người, là một cặp vợ chồng beta trẻ tuổi cùng đứa con gái bảy tuổi.
Đứa bé kia nãy giờ vẫn luôn chớp chớp mắt nhìn Lạc Phi, thấy Lạc Phi phát hiện mình thì lập tức híp mắt cười: “Anh trai, bộ dáng anh trai thực là đẹp a!”
Lạc Phi cười khẽ: “Phải không?”
Cô bé hưng phấn chạy qua: “Anh trai, anh cũng tới Thiên Cầm chơi à?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, đi du lịch.”
“Thiên Cầm có rất nhiều nông trường lớn, anh có thể tự hái hoa quả a! Hiện giờ hoa quả trồng trong nhà ấm đều chín cả rồi, anh thích ăn cái gì?”
Cô bé cứ nói chuyện liên hồi làm Lạc Phi nhịn không được nhớ tới đứa em nghịch ngợm trong vương cung.
Mẹ cô bé tựa hồ có chút ngượng ngùng, vội kéo con gái lại: “Đừng quấy rầy anh trai.”
Lạc Phi vui vẻ nói: “Không sao, cô bé thực đáng yêu.”
Mẹ cô bé cười cười ôm con gái đặt lên ghế an toàn, vừa thắt đai an toàn vừa nói: “Từ nhỏ nó đã nghịch ngợm như vậy rồi, gặp ai cũng thích chạy tới làm quen, cậu không chê nó phiền là tốt rồi.”
“Sẽ không.”
Đây là một gia đình bình thường điển hình của đế quốc.
Ba mẹ cô bé đều là beta, hiện giờ đang là kì nghỉ, rất có thể cả gia đình này cũng tới Thiên Cầm du lịch.
Phần lớn hành khách Lạc Phi gặp gỡ đều là beta, hoàn toàn khác biệt với lúc Lạc Phi còn ở hoàng cung.
Trong tiết sinh lý ở trường, giáo viên từng nói tỷ lệ omega, alpha, beta ở đế quốc đại khái khoảng 5:20:75. Omega chỉ chiếm cứ năm phần trăm, alpha cũng không quá nhiều, trong tổng số dân cư đế quốc, beta chiếm cứ hơn bảy mươi lăm phần trăm.
Bất quá bởi vì Lạc Phi sinh trưởng ở hoàng cung đế quốc, từ nhỏ đã học trường quý tộc, bạn học trong ban đại đa số đều có huyết thống tinh khiết của quân bộ, quan viên chính phủ, hậu đại vương thất, vì thế alpha chiếm hai phần ba, một phần ba còn lại là omega, beta hoàn toàn không có, hoàn toàn tương phản với bài giảng của giáo viên.
Vì thế Lạc Phi vẫn không rõ khái niệm omega quý hiếm và beta chiếm đại đa số dân cư cho lắm.
Thế nhưng hiện giờ, Lạc Phi rốt cuộc cũng cảm nhận được, cả phi thuyền nhiều người như vậy nhưng cơ hồ đều là beta, alpha cũng ít ỏi không được bao nhiêu, omega thì cơ hồ không có.
Đây mới là tỉ lệ bình thường đi?
Lạc Phi sờ sờ cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ phi thuyền được thiết kế thành một hàng dài. Phi thuyền này là phi thuyền chuyên chở hành khách của công ty hàng không KM, khoang thuyền có ba tầng, hai tầng dưới đều là các khoang phổ thông, tầng ba là khoang sang trọng, tổng cộng có thể chứa hơn ngàn hành khách, hành khách sẽ được chia thành từng nhóm di chuyển lên phi thuyền, vì thế thời gian chờ có chút lâu. Lạc Phi khá may mắn, vé tàu nằm ngay trong nhóm đầu.
Đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thì Lạc Phi phát hiện có một đoàn người vội vàng đi vòng qua nhóm người đang chờ đợi, tiến vào lối VIP.
Hành khách mua vé hạng sang có thể đi lối VIP, Lạc Phi sớm đã biết chuyện này nhưng điều làm cậu bất ngờ là nhóm người này khá phô trương, tám người đàn ông mặc tây trang màu đen thống nhất, dáng người cao lớn khỏe mạnh, hiển nhiên là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, mà người được bảo hộ ở chính giữa thì không nhìn thấy mặt, được bảo hộ rất tốt.
Tới tận khi nhóm người sắp đi qua cổng VIP tiến vào phi thuyền Lạc Phi mới thông qua khe hở nhìn thấy sườn mặt đối phương.
Người nọ dáng người cao gầy mặc sơ mi trắng quần dài, đeo khẩu trang cùng kính râm, che chắn khá kín.
Chẳng lẽ là minh tinh nổi tiếng?
Mấy năm gần đây nền công nghiệp giải trí của đế quốc phát triển khá nhanh, không ít minh tinh nổi danh, lúc xuất hiện quả thực đều dẫn theo một đội vệ sĩ.
Lạc Phi không chú ý tới giới giải trí cho lắm, liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, không nghĩ ngợi nhiều.
Rất nhanh nhóm hành khách cuối cùng cũng tiến lên phi thuyền, khoang thuyền lập tức vang lên giọng nữ thông báo khá ôn nhu: “Các vị hành khách thân mến, chúc các vị một buổi sáng tốt lành, đây là phi thuyền chuyên chở hành khách K-1314 của hãng hàng không KM từ tinh hệ Tiên Vương Tọa xuất phát tới trạm không gian Thiên Cầm, đúng chín giờ chúng ta sẽ khởi hành, xin mọi người nhanh chóng ngồi vào ghế an toàn….”
Tiếp sau đó là một loạt hướng dẫn an toàn, Lạc Phi ngồi trên ghế an toàn có chút lơ đãng nghe.
Rất nhanh liền tới chín giờ, ngọn đèn chỉ thị trong khoang an toàn lóe lên màu xanh biếc, sau vài phút khởi động phi thuyền chậm rãi rời khỏi trạm không gian.
Sau một lần chấn động kịch liệt phi thuyền rốt cuộc bay vút ra khỏi tầng khí quyển, tiến vào tuyến đường an toàn trong tinh tế.
Thông qua cửa sổ, Lạc Phi nhìn thủ đô Tiên Vương Tọa cách mình càng lúc càng xa, dần dần không còn bóng dáng, cảnh sắc bên ngoài biến đổi thành cảnh vũ trụ, khắp trời đất là những vô số những vì sao xinh đẹp, ngẫu nhiên còn có sao băng lao qua vun vút lưu lại cái đuôi thật dài.
Lạc Phi nhỏ lớn chưa từng rời khỏi thủ đô, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như vậy, trong lòng không khỏi rung động.
Híp mắt thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, viên bảo thạch màu lam trên vòng cổ trước ngực Lạc Phi đột nhiên lóe sáng, trong đầu cậu cũng vang lên âm thanh Trọng Minh: “Chủ nhân, phi thuyền đã tiến vào tuyến đường vũ trụ an toàn số 301 tới Thiên Cầm, trong quá trình sẽ có ba lần chuyển tiếp không gian, năm phút sau sẽ tiến hành lần đầu tiên.”
Lạc Phi gật gật đầu biểu thị nghe được.
Quả nhiên năm phút sau phi thuyền xuất hiện một trận chấn động, radio một lần nữa vang lên tiếng thông báo: “Các vị hành khách thân mến, xin đừng lo lắng, phi thuyền đang tiến hành chuyển tiếp không gian, chuẩn bị rời khỏi tinh hệ Tiên Vương Tọa…”
Bé gái nhà beta tò mò hỏi: “Mẹ, chuyển tiếp không gian là gì vậy mẹ?”
Mẹ cô bé có chút lúng túng, đang không biết nên giải thích thế nào thì thiếu niên đối diện đã mỉm cười nói: “Chuyển tiếp không gian chính là áp súc không gian vũ trụ tới cực hạn, sau đó dùng động lực cực mạnh mạnh mẽ đột phá lá chắn không gian, như vậy có thể rút ngắn thời gian phi hành trong vũ trụ.”
Cô bé cái hiểu cái không gật đầu: “Ồ!”
Kỹ thuật chuyển tiếp không gian xuất hiện đã rút ngắn thời gian di chuyển của nhân loại trong vũ trụ rất nhiều, từ Tiên Vương Tọa tới Thiên Cầm vốn rất xa xôi nhưng hiện giờ chỉ cần tám tiếng là có thể tới nơi.
Lần chuyển tiếp này giúp phi thuyền thành công thoát khỏi lực hút của tinh hệ Tiên Vương Tọa.
Lần tiếp theo là ở gần khu vũ trụ không người, vì tránh né bão cát vũ trụ xuất hiện hàng năm mà phải sửa đổi tuyến đường.
…
Thời gian thực sự quá dài, khung cảnh tinh tế có đẹp thế nào nhìn mãi cũng mệt.
Bất quá Lạc Phi rất kiên nhẫn, hơn nữa cảm giác tự do tự tại thế này làm cậu thực hưởng thụ.
Lạc Phi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết trải qua bao lâu ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện vòng mây trắng noãn, ở trung tâm tầng tầng lớp lớp mây trắng là một tinh cầu màu tím, bởi vì khoảng cách khá xa nên thoạt nhìn giống như một lớp sợi bông đang bao bọc xung quanh một viên bảo thạch màu tím trong suốt sáng ngời.
Bé gái bên kia lập tức hưng phấn chạy tới cửa sổ, chỉ ra bên ngoài nói: “Tinh cầu kia thật là đẹp, màu tím a!”
Lạc Phi giải thích: “Đó là Bác Nhĩ Tinh, tinh cầu có tài nguyên khoáng sản rất phong phú, đáng tiếc nhiệt độ không khí quá rét lạnh, hoàn cảnh cũng ác liệt, nhân loại rất khó sinh tồn.”
Cô bé giật mình, thực sùng bái nhìn Lạc Phi: “Anh trai thực lợi hại, Bác Nhĩ Tinh, em chưa từng nghe qua a!”
Lạc Phi cười khẽ, ôn hòa nhìn bé: “Chờ em học tới trung học sẽ có khóa thiên văn học, khi đó sẽ biết rõ hơn.”
Cô bé tò mò: “Thiên văn học là học về các vì sao à?”
Mẹ cô bé cười nói: “Đúng vậy, sắp tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta tới nhà ăn thôi.”
Vừa lúc này âm thanh thông báo cũng vang lên: “Các vị hành khách thân mến, đã đến giờ cơm trưa rồi, phòng ăn nằm ở đại sảnh phía đông trên tầng hai, nếu có nhu cầu xin quý khách hãy tới mua cơm, thực đơn hôm nay đã được đổi mới, các vị có thể lên trang thông tin nội mạng phi thuyền tra cứu…”
Nghe tới đây, nữ beta liền ôm con gái rời khỏi ghế an toàn, quay đầu lại hỏi Lạc Phi: “Cậu có muốn ăn trưa luôn không?”
Lạc Phi lắc đầu: “Mọi người đi trước đi, chốc nữa tôi mới ăn.”
Gia đình ba người đi rồi, trong khoang thuyền chỉ còn lại một mình Lạc Phi.
Bảo Trọng Minh mở trang thông tin nội mạng của phi thuyền, Lạc Phi muốn xem thử thực đơn hôm nay ra sao rồi mới quyết định ăn món gì.
Chính là đang xem thực đơn hôm nay thì đèn trong khoang thuyền đột nhiên tắt ngúm.
Lạc Phi nhíu nhíu mày, đứng dậy mở cửa.
—- hành lang cũng không có ánh sáng, đèn trong và ngoài khoang thuyền cơ hồ bị tắt đồng loạt.
Đây là phi thuyền vận chuyển hành khách, vốn ba tầng đều có đèn chiếu sáng, thế nhưng hiện giờ cả phi thuyền giống như đột nhiên mất đi sinh lực, khắp nơi là một mảnh tối đen, không khí cũng thực trầm lặng.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.