Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh
Chương 1: Xuyên Tới Tinh Tế
Thất Sơ Cửu
11/06/2022
Chương 1: : xuyên tới tinh tế
“Theo sức mạnh được ban bởi luật pháp của Đế quốc, bây giờ tôi tuyên bố hai người là vợ chồng hợp pháp.”
”Bang!”
”Bang!
Cuộc hôn nhân vừa mới có hiệu lực, tân nương, tân nang, đều ngã xuống đất rồi bất tỉnh.
Niên Sơ Đồng cảm thấy sau đầu đau như búa bổ, nhanh chóng sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Khi cô độ kiếp thất bại, một “Hệ thống làm ruộng” đã đưa cô đến “Tinh tế”.
Cô không hiểu những từ riêng lẻ này, kể cả gộp chung lại một chỗ thì cô ấy cũng không hiểu.
Cô của hiện tại, là một người song phế, là tàn tật về tinh thần và thể chất, bị gia đình Niên trục xuất, để lại cho cô thừa kế một hành tinh phế thải do cha mẹ nuôi đã mất để lại.
Theo luật của đế quốc, một người muốn trở thành chủ nhân của một tinh cầu thì phải kết hôn, vì vậy nhà Niên không biết tìm được “con ma ốm” ở đâu, để hai người kết hôn.
Ngay khi cuộc hôn nhân có hiệu lực, một trong hai người bị bệnh trực tiếp qua đời, người còn lại cũng tèo theo.
“Này... Tới rồi.” Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Niên Sơ Đồng, nếu tới sớm hơn, cô đã có thể từ chối cuộc hôn nhân này rồi.
Bây giờ không có biện pháp bỏ chú rể... Không đúng! Là thoát khỏi tân nang chứ, rắc rối.
Niên Sơ Đồng nhìn chú rể cũng đang nằm trên mặt đất ở phía bên kia.
Sao lại là phụ nữ! Chẳng lẽ mình là đàn ông?
Không đúng, trong ký ức mà Niên Sơ Đồng được thừa hưởng, thì cô là một người phụ nữ mà, hơn nữa lại là một người phụ nữ xấu xí bị ghét bỏ.
Lúc này Phó Vân Hà cũng mở mắt, hắn đường đường là vị chỉ huy đầu tiên uy nghiêm của đế chế, trong chiến trường của Trùng tộc, lại bị chính người của mình lập mưu đẩy vào đám Trùng tộc rồi bị giết chết.
Hiện tại, hắn mượn xác hoàn hồn trên người một con “ma ốm”, chưa kịp định thần lại thì anh đã bị một trận khó thở đánh ập tới.
“Khụ, khụ,” Phù Văn Hà mở mắt ra, ho khan một tiếng, sau đó mạnh mẽ hít thở một hơi, nhìn tốc độ hô hấp là có thể biết được, thân thể này ốm yếu tới mức độ nào, hít thở thôi cũng đau cả người.
Tiếng hít thở hổn hển khiến bốn người thờ ơ xung quanh phải cúi đầu nhìn.
“Chưa chết?”
“Người này cũng chưa chết.”
Trong giọng điệu của anh ta có một sự tiếc nuối không hề nhẹ.
Niên Sơ Đồng sau khi quản lý được trí nhớ của mình thì đứng lên với một số tính toán ở trong lòng.
“Để mọi người thất vọng rồi, xin lỗi nhé.” Niên Sơ Đồng cúi người, hành vi của cô có chút kỳ quái.
Ba người đang đứng cùng với Đức Thánh Cha đang chủ trì hôn lễ đều nhìn về phía Niên Sơ Đồng.
Một người trong số đó sốt ruột nói: “Niên Sơ Đồng, nếu cô vẫn khỏe thì nên về sớm đi. Cô bây giờ không phải là thành viên của nhà họ Niên nữa rồi, cô cũng không đủ tư cách để thừa hưởng tài nguyên của gia đình nhà họ Niên nữa.”
“Mau rời khỏi nhà họ Niên đi.”
Niên Sơ Đồng dù sao cũng không phải là nguyên thân, cốt lõi bên trong đã bị thay đổi rồi, cô rất khác với nguyên thân, rồi cô cũng sẽ bị lộ tẩy không sớm thì muộn, vì vậy cô căn bản không muốn ở lại nhà họ Niên gì đó nữa, ngược lại cô muốn thừa kế cái “tinh cầu phế” kia hơn.
Tuy nhiên
Niên Sơ Đồng nhìn Đức Thánh Cha trên sân khấu rồi hỏi: “Có thể ly hôn được không.... Ly hôn ấy?”
Đức Thánh Cha nhìn Niên Sơ Đồng thánh thiện và trịnh trọng nói: “Hôn nhân không phải là một trò đùa.”
“Tôi không nói đùa.” Vẻ mặt Niên Sơ Đồng có chút nghiêm trọng, cô nghiêm túc phân tích rồi nói, “Bây giờ hôn lễ của chúng tôi đã có hiệu lực, và tôi cũng đã trở thành chủ nhân của hành tinh kia rồi, nhưng chúng tôi không hòa hợp sau khi kết hôn, nên tôi muốn ly hôn, tại sao không thể?”
Người đàn ông đứng một bên mất kiên nhẫn mở miệng nói:
“Niên Sơ Đồng, không được càn quấy, Sau khi kết hôn, cô có thể trở thành chủ nhân của hành tinh kia, nhưng khi tới đó, cô phải để lại dấu ấn tinh thần mới có thể trở thành cầu chủ được.”
Nói cách khác, cô không thể rời bỏ hắn trong lúc này.
Vẻ mặt tiếc nuối của Niên Sơ Đồng không hề giấu giếm, cái quy định quần què gì vậy, sao cứ phải kết hôn rồi mới được làm cầu chủ?
Nói cách khác, cô không thể ly hôn.
Chẳng lẽ có thể tái tạo một hành tinh chỉ với hai người?
Cô nhìn xuống chú rể hoặc cô dâu đang bận thở hổn hển bên kia, rồi đôi mắt cô chợt sáng lên rồi hỏi:
“Nếu tôi trở thành góa phụ thì sao?”
Vậy hẳn là sẽ không phải ly hôn nữa nhỉ?
“Theo sức mạnh được ban bởi luật pháp của Đế quốc, bây giờ tôi tuyên bố hai người là vợ chồng hợp pháp.”
”Bang!”
”Bang!
Cuộc hôn nhân vừa mới có hiệu lực, tân nương, tân nang, đều ngã xuống đất rồi bất tỉnh.
Niên Sơ Đồng cảm thấy sau đầu đau như búa bổ, nhanh chóng sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Khi cô độ kiếp thất bại, một “Hệ thống làm ruộng” đã đưa cô đến “Tinh tế”.
Cô không hiểu những từ riêng lẻ này, kể cả gộp chung lại một chỗ thì cô ấy cũng không hiểu.
Cô của hiện tại, là một người song phế, là tàn tật về tinh thần và thể chất, bị gia đình Niên trục xuất, để lại cho cô thừa kế một hành tinh phế thải do cha mẹ nuôi đã mất để lại.
Theo luật của đế quốc, một người muốn trở thành chủ nhân của một tinh cầu thì phải kết hôn, vì vậy nhà Niên không biết tìm được “con ma ốm” ở đâu, để hai người kết hôn.
Ngay khi cuộc hôn nhân có hiệu lực, một trong hai người bị bệnh trực tiếp qua đời, người còn lại cũng tèo theo.
“Này... Tới rồi.” Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Niên Sơ Đồng, nếu tới sớm hơn, cô đã có thể từ chối cuộc hôn nhân này rồi.
Bây giờ không có biện pháp bỏ chú rể... Không đúng! Là thoát khỏi tân nang chứ, rắc rối.
Niên Sơ Đồng nhìn chú rể cũng đang nằm trên mặt đất ở phía bên kia.
Sao lại là phụ nữ! Chẳng lẽ mình là đàn ông?
Không đúng, trong ký ức mà Niên Sơ Đồng được thừa hưởng, thì cô là một người phụ nữ mà, hơn nữa lại là một người phụ nữ xấu xí bị ghét bỏ.
Lúc này Phó Vân Hà cũng mở mắt, hắn đường đường là vị chỉ huy đầu tiên uy nghiêm của đế chế, trong chiến trường của Trùng tộc, lại bị chính người của mình lập mưu đẩy vào đám Trùng tộc rồi bị giết chết.
Hiện tại, hắn mượn xác hoàn hồn trên người một con “ma ốm”, chưa kịp định thần lại thì anh đã bị một trận khó thở đánh ập tới.
“Khụ, khụ,” Phù Văn Hà mở mắt ra, ho khan một tiếng, sau đó mạnh mẽ hít thở một hơi, nhìn tốc độ hô hấp là có thể biết được, thân thể này ốm yếu tới mức độ nào, hít thở thôi cũng đau cả người.
Tiếng hít thở hổn hển khiến bốn người thờ ơ xung quanh phải cúi đầu nhìn.
“Chưa chết?”
“Người này cũng chưa chết.”
Trong giọng điệu của anh ta có một sự tiếc nuối không hề nhẹ.
Niên Sơ Đồng sau khi quản lý được trí nhớ của mình thì đứng lên với một số tính toán ở trong lòng.
“Để mọi người thất vọng rồi, xin lỗi nhé.” Niên Sơ Đồng cúi người, hành vi của cô có chút kỳ quái.
Ba người đang đứng cùng với Đức Thánh Cha đang chủ trì hôn lễ đều nhìn về phía Niên Sơ Đồng.
Một người trong số đó sốt ruột nói: “Niên Sơ Đồng, nếu cô vẫn khỏe thì nên về sớm đi. Cô bây giờ không phải là thành viên của nhà họ Niên nữa rồi, cô cũng không đủ tư cách để thừa hưởng tài nguyên của gia đình nhà họ Niên nữa.”
“Mau rời khỏi nhà họ Niên đi.”
Niên Sơ Đồng dù sao cũng không phải là nguyên thân, cốt lõi bên trong đã bị thay đổi rồi, cô rất khác với nguyên thân, rồi cô cũng sẽ bị lộ tẩy không sớm thì muộn, vì vậy cô căn bản không muốn ở lại nhà họ Niên gì đó nữa, ngược lại cô muốn thừa kế cái “tinh cầu phế” kia hơn.
Tuy nhiên
Niên Sơ Đồng nhìn Đức Thánh Cha trên sân khấu rồi hỏi: “Có thể ly hôn được không.... Ly hôn ấy?”
Đức Thánh Cha nhìn Niên Sơ Đồng thánh thiện và trịnh trọng nói: “Hôn nhân không phải là một trò đùa.”
“Tôi không nói đùa.” Vẻ mặt Niên Sơ Đồng có chút nghiêm trọng, cô nghiêm túc phân tích rồi nói, “Bây giờ hôn lễ của chúng tôi đã có hiệu lực, và tôi cũng đã trở thành chủ nhân của hành tinh kia rồi, nhưng chúng tôi không hòa hợp sau khi kết hôn, nên tôi muốn ly hôn, tại sao không thể?”
Người đàn ông đứng một bên mất kiên nhẫn mở miệng nói:
“Niên Sơ Đồng, không được càn quấy, Sau khi kết hôn, cô có thể trở thành chủ nhân của hành tinh kia, nhưng khi tới đó, cô phải để lại dấu ấn tinh thần mới có thể trở thành cầu chủ được.”
Nói cách khác, cô không thể rời bỏ hắn trong lúc này.
Vẻ mặt tiếc nuối của Niên Sơ Đồng không hề giấu giếm, cái quy định quần què gì vậy, sao cứ phải kết hôn rồi mới được làm cầu chủ?
Nói cách khác, cô không thể ly hôn.
Chẳng lẽ có thể tái tạo một hành tinh chỉ với hai người?
Cô nhìn xuống chú rể hoặc cô dâu đang bận thở hổn hển bên kia, rồi đôi mắt cô chợt sáng lên rồi hỏi:
“Nếu tôi trở thành góa phụ thì sao?”
Vậy hẳn là sẽ không phải ly hôn nữa nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.